Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 79Thế Gian Này Còn Có Linh Hồn Hay Sao 3
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
“Tắm rửa cho nó còn mệt mỏi hơn đối phó với anh!” Nửa người Chúc Cẩn Niên ướt đẫm, nổi giận đùng đùng xách theo Nãi Bao tới tố cáo.
“Anh khó đối phó lắm à?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi lại, anh đặt sách sang một bên rồi nhận lấy Nãi Bao, dùng khăn bọc kỹ, kiên nhẫn lau cho nó. Lúc nãy trong phòng tắm, Nãi Bao gào thét còn thảm thiết hơn heo bị giết thì giờ đã nhắm mắt hưởng thụ, yên tĩnh hẳn ra, nó và chủ của nó – Nhiếp Vũ Tranh giống hệt nhau, như kiểu sinh ra để bóc lột Chúc Cẩn Niên.
Cô cạn lời nhìn cảnh tượng hài hòa này, kiệt sức giơ tay lau đuôi tóc dính nước rồi quay người định vào dọn dẹp phòng tắm. Đúng lúc ấy anh lên tiếng gọi cô, “Đứng lại, để anh thưởng thức thêm một lúc nữa đã.”
“Thưởng thức?” Chúc Cẩn Niên kinh ngạc, bây giờ đầu tóc cô rối tung, cả người thì chật vật, “Dáng vẻ sa sút của em khiến anh sảng khoái vậy cơ à?”
“Em đừng lấy thẩm mỹ của phụ nữ để đo lường đàn ông.” Nhiếp Vũ Tranh cong môi, ánh mắt di chuyển trên áo của Chúc Cẩn Niên, tấm vải lanh màu trắng dán sát vào cơ thể cô, khe rãnh sâu ở giữa cổ áo hình chữ V như ẩn như hiện, vòng eo rõ ràng cùng với đường cong phập phồng, nói là thưởng thức không hề khoa trương chút nào.
“Lúc không làm việc thì suy nghĩ của anh và phần lớn đàn ông đều nông cạn như nhau.” Cô bĩu môi nhưng vẫn không nhịn được bật cười, vào phòng tắm lau khô nước, thay bộ quần áo khác rồi bước ra, Nãi Bao đã được lau gần khô, nó đang nằm trên tấm đệm có thể phơi nắng dưới ánh mặt trời, lim dim buồn ngủ.
“Anh thưởng thức tiếp đi!”
Nhiếp Vũ Tranh ngẩng lên nhìn rồi quay đi, “Không có hứng thú.”
“Khốn kiếp…”
Nhiếp Vũ Tranh bỏ thêm nửa cốc sữa và một viên đường nâu vào trong cà phê rồi bưng cho Chúc Cẩn Niên.
“Anh đọc gì đấy?” Cô uống một ngụm, cầm quyển sách anh vừa đọc được một nửa lên. “Liệu pháp nhận thức rối loạn nhân cách” được biên soạn bởi ông Beck, giáo sư Tâm thần học tại Đại học Pennsylvania, cô lật hai trang, cảm thấy khá thú vị, đang định đọc nghiêm túc thì nghe anh nói…
“Cuối kỳ không thi cái này.”
Vẻ mặt cô đen sì, ”Em không cần tiền trên diễn đàn trường nữa rồi…”
“Đương nhiên, vì em đã kiếm đủ tiền với bài đăng đó rồi, kể từ khi anh ra đề, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn kỳ trước là cao nhất từ trước đến nay đấy.”
“Ặc…” Cô đặt sách xuống, ép mình thay đổi đề tài, “Mấy hôm trước nghe Thiên Huệ nói văn phòng đang chuẩn bị một bảng câu hỏi tự kiểm tra mới, do anh phụ trách à?”
Nhiếp Vũ Tranh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, Chúc Cẩn Niên tự nhiên tựa vào lồng ngực anh, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, “Không nói chuyện công việc nữa.”
Chúc Cẩn Niên nháy mắt mấy cái, “Vậy nói chuyện tình cảm đi.”
“Được, em nói đi, anh nghe đây.”
“Tại sao lại là em nói?”
“Em nói nhiều.”
“Anh lại quanh co vòng vo châm chọc em à?”
“Anh đang khen em mà.”
“Không tin!”
“Em nói nhiều, giải thích kỹ càng còn suy nghĩ rõ ràng nhanh chóng, mỗi một câu đều hay hơn đọc sách mười năm.” Nhiếp Vũ Tranh nịnh nọt một cách chân thành tha thiết.
“Hừ, bây giờ anh thích nghe nhưng một thời gian nữa, có lẽ là một năm, có lẽ bảy năm, chỉ sợ khi ấy anh nghe thấy giọng em lại thấy phiền thì có.” Chúc Cẩn Niên bắt đầu liến thoắng, “Em từng tiếp đón rất nhiều phụ nữ đã kết hôn, họ đều phàn nàn cùng một chuyện rằng trước khi kết hôn, người đàn ông không ngại nhàm chán mà tản bộ, dạo phố và tán tỉnh các cô ấy, sau khi trở thành chồng không bao lâu thì giữa hai người không còn chủ đề chung nữa, cô ấy nói gì đối phương cũng không để ý, cho dù có mặc đồ lót mới thì đối phương càng không phát hiện. Tóm lại cảm giác mới mẻ mất đi rồi, cứ như thật sự bước vào nấm mồ, dù vắt hết đầu óc tạo ra những điều mới mẻ thì mãi mãi đối phương vẫn không phát hiện được.”
“Anh đã đổi hạt cà phê mới, em có nhận ra không?” Ván cờ còn chưa bắt đầu, Nhiếp Vũ Tranh đã chiếu tướng.
Cô ngạc nhiên, tranh thủ thời gian nhổm dậy định nếm thêm một ngụm thì bị anh kéo lại vào lòng, “Phỏng đoán lung tung, người khác là người khác, anh là anh.”
“Anh chắc chắn bản thân không giống người thường vậy cơ à?” Chúc Cẩn Niên mỉm cười, “Nói thì hay quá nhỉ, cứ như đã kết hôn nhiều lắm rồi ấy.”
“Dù bây giờ em có thay đồ lót mới thì anh cũng sẽ không nhìn kỹ đâu.” Nhiếp Vũ Tranh cam đoan, nhắm hai mắt lại, “Không tin thì em thay thử xem.”
Chúc Cẩn Niên cảm giác mình lại bị kỹ xảo cắt câu lấy nghĩa để trêu chọc người khác của anh đánh bại, cô đổi kế, gật đầu nói, “Vốn dĩ là đồ mới, anh không phát hiện mà thôi.”
Nhiếp Vũ Tranh lập tức di chuyển bàn tay, đối diện với đôi mắt có phần trêu đùa của cô, anh nhướng mày, “Mới hay cũ cứ nhìn là biết.”
“Ai kia vừa mới bảo không thèm nhìn.”
“Vừa nãy ai kia còn oán trách hành vi “mặc đồ lót mới mà đối phương không phát hiện” là tội ác tày trời.” Nhiếp Vũ Tranh xoay người đè cô, “Thảo dân sao dám biết pháp luật rồi còn phạm pháp chứ?”
Chúc Cẩn Niên vùng vẫy, bất đắc dĩ kêu lên, “Lừa anh, lừa anh đấy!”
Có vẻ Nhiếp Vũ Tranh cũng đã nhìn thấy nên lắc đầu, “Quả nhiên bị lừa rồi.”
“Thông minh như anh mà cũng bị lừa thảm hại…” Cô cười tít mắt trên nỗi đau của người khác, chọc vào ngực anh, “Phân tích tâm lý mà anh am hiểu nhất đâu? Chỉ số thông minh anh lấy làm tự hào nhất đâu? Trên đầu chữ sắc có cây đao cũng chém mất không ít IQ của anh đấy nhỉ?”
Nhiếp Vũ Tranh khẽ véo chóp mũi cô, “Anh luôn giúp mọi người làm điều tốt, không ngờ Chúc Cẩn Niên em lại là kẻ tiểu nhân gian tà như vậy.”
“Em học theo anh đấy chứ.”
“Cái tốt không học, chỉ chuyên môn học cái xấu.”
Cô bới lông tìm vết nhìn Nhiếp Vũ Tranh, “Anh cũng thừa nhận anh xấu xa rồi à?”
“Ừ.”
“Tên khốn kiếp, anh còn không buông em ra?” Chúc Cẩn Niên đẩy anh vài cái.
“Sau khi tên khốn thừa nhận bản thân xấu xa thường sẽ có ý định làm chuyện còn tệ hơn.” Nhiếp Vũ Tranh giữ cổ tay cô, “Hơn nữa không có nam chính đến cứu em đâu.”
“Sao anh biết không có?”
“Bởi vì anh chính là nam chính.”
***
Chúc Cẩn Niên mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên người Nhiếp Vũ Tranh, hai người không mảnh vải che thân, trên lưng cô chỉ có một chiếc áo thun ở nhà của anh che lại mang tính tượng trưng.
Sắc trời đã tối, cô không biết mình và anh ngủ từ lúc nào.
Nhiếp Vũ Tranh cũng tỉnh, một tay ôm cô, tay còn lại duỗi sang bên cạnh lấy di động. Ba chữ “Trịnh Văn Tú” vô cùng nổi bật dưới màn đêm. Anh chỉ nhìn một cái rồi đổi sang chế độ im lặng, mặc kệ đối phương tiếp tục gọi.
Chúc Cẩn Niên nằm trong lòng anh hỏi, “Không nghe máy à anh?”
“Em nghe đi.” Anh lười biếng đáp, tiếng nói trầm thấp tràn ngập thỏa mãn của động vật giống đực sau khi ăn no.
“Thôi thôi, em chỉ sợ người trong điện thoại không phải cô Trịnh mà giống như lần trước, vừa nhận máy đã gọi “chồng” ngay, mặc dù không phải nằm bên cạnh chồng người khác thật nhưng em vẫn có cảm giác tội lỗi đấy.”
Tay anh xoa eo cô, không nhẹ không nặng, lại hơi mang sắc thái tình dục, “Vậy không phải càng kích thích à?”
“Thú vui xấu xa của bọn đàn ông…”
Nhiếp Vũ Tranh khẳng định, “Chắc hẳn là bản thân Trịnh Văn Tú.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng di động đã ngừng. Chúc Cẩn Niên ngồi dậy, loạng choạng chạy chậm vài bước đi bật đèn, rồi lại lập tức cảm thấy xấu hổ nên vội vã tắt đi, trở lại sofa tìm quần áo của mình, mò mẫm mặc vào rồi mới bật đèn lần nữa.
Cô nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn tám giờ tối.
Triền miên nửa buổi chiều, dù đã ngủ một giấc “ngủ trưa” rất dài nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, nằm liệt trên ghế quý phi bên cạnh sofa, không muốn làm gì cả, chỉ muốn tiếp tục nằm yên như thế.
Nhiếp Vũ Tranh mặc chiếc quần thể thao màu đen vào, đi rót hai cốc nước rồi ngồi xuống, nhìn di động như có điều suy nghĩ lại giống như đang chờ gì đấy.
Chúc Cẩn Niên bắt đầu to gan, trêu chọc anh bằng giọng nói nhõng nhẽo nũng nịu: “Muốn xác nhận xem rốt cuộc là mẹ vợ hay vợ gọi đấy à, trực tiếp gọi lại chẳng phải sẽ rõ sao?”
Anh nhìn về phía cô, trong mắt chất chứa sự bất đắc dĩ, lại có phần nuông chiều.
Đúng lúc này tiếng chuông di động lại vang lên, nhưng không phải Trịnh Văn Tú mà là Thẩm Tử Bình.
Nhiếp Vũ Tranh giơ di động về phía cô, “Đây mới là cuộc điện thoại mà anh chờ.”
“Anh nói gì thì là cái đấy.” Chúc Cẩn Niên cười, “Mau nghe máy đi.”
“Lát nữa anh xử lý em sau.” Tay anh gõ vào gáy cô.
“Tôi mới rời khỏi nhà Trịnh Văn Tú…” Giọng nói Thẩm Tử Bình khá kích động, “Chúng tôi hỏi bà ta chuyện Hòa Thi Nhụy tố cáo với Tào Nghĩa Lê như lời cậu nói, cậu đoán xem bà ta nói gì? Có hôm bà ta phát hiện rất nhiều ảnh của Hòa Thi Nhụy trong máy ảnh của Tào Nghĩa Lê, cảm thấy cực kỳ không bình thường nên hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, ông ta nói rằng máy ảnh của một sinh viên tên Chương Tĩnh Minh, Hòa Thi Nhụy mang theo máy ảnh này tố giác Chương Tĩnh Minh chụp ảnh và quấy rối mình với ông ta, thuận tiện còn cầm theo mấy bức thư tình Chương Tĩnh Minh viết cho cô ấy. Đây chính là nguyên nhân vì sao Trịnh Văn Tú biết Hòa Thi Nhụy đã từng phản ánh chuyện này với Tào Nghĩa Lê. Mà theo manh mối chúng tôi nắm giữ thì máy ảnh của Chương Tĩnh Minh chưa từng bị người khác lấy mất, huống chi là bị Hòa Thi Nhụy lấy, điều này chứng tỏ máy ảnh và ảnh chụp trước đó Trịnh Văn Tú phát hiện vốn là của Tào Nghĩa Lê, ông ta không muốn bị vợ biết mình cũng có suy nghĩ không an phận với Hòa Thi Nhụy giống như Chương Tĩnh Minh, mà đúng lúc ấy Hòa Thi Nhụy lại tìm ông ta phản ánh việc này thật cho nên tìm được cớ, đổ việc mình chụp ảnh cho Chương Tĩnh Minh.”
“Thời gian cụ thể?”
“Bà ta nói không nhớ rõ, chỉ nhớ sau khi xảy ra chuyện này không bao lâu thì Hòa Thi Nhụy mất tích, vậy nên bà ta vẫn cho rằng là do Chương Tĩnh Minh làm.”
“Cậu đã cho bà ấy xem ảnh chưa?”
“Rồi nhưng vô dụng, ôi! Lâu lắm rồi, ngoại trừ tên biến thái như Chương Tĩnh Minh thì ai mà còn nhớ được nội dung bức ảnh từ mười năm trước chứ?” Thẩm Tử Bình trả lời, “Theo tôi thấy, 90% là Tào Nghĩa Lê rồi, chẳng những phù hợp với những đặc điểm mà cậu liệt kê, còn có lời nói của vợ ông ta làm chứng. Việc cấp bách bây giờ chính là tìm chứng cứ, ngày mai tôi sẽ liên hệ với bên điều tra kỹ thuật để kiểm tra toàn bộ máy tính mà ông ta đã dùng trước kia. Trận hỏa hoạn vài năm trước đã thiêu hủy mọi thứ trong nhà Tằng Đại Cường, vật chứng còn lại quá ít, nếu không phải cậu cứ kiên trì động cơ của Tào Nghĩa Lê có vấn đề thì sợ là chúng tôi cũng không móc nối mấu chốt của hai người bọn họ với Hòa Thi Nhụy.”
“Nói quá rồi. Tôi không làm điều tra hình sự, chỉ tiến hành đánh giá tâm lý các nghi phạm liên quan đến những vụ án hình sự lớn, manh mối vụ án mà tôi tiếp xúc được rất có hạn, càng đừng nói đến chỉ đạo phá án.”
“Đừng khiêm tốn thế, nói thật là tôi cảm ơn cậu còn không kịp.”
Nhiếp Vũ Tranh cụp mắt suy nghĩ vài giây, ngay khi Thẩm Tử Bình sắp cúp máy thì bỗng nhiên nói: “Còn một nội dung nữa, điều tra luôn đi.”
“… Cái gì?”
“Khoảng nửa năm trước khi Tằng Đại Cường bị giết, Tào Nghĩa Lê đã rút năm vạn, trước ngày bị giết một ngày, ông ta rút mười lăm vạn, tổng cộng hai lần là hai mươi vạn. Nhưng mà đêm Hòa Thi Nhụy mất tích, Tằng Đại Cường lại xuất hiện trong xe Tào Nghĩa Lê một cách khó hiểu, rồi cùng nhau ra khỏi cổng trường, chỉ sợ chuyện tiền bạc qua lại giữa bọn họ không chỉ có hai lần thôi đâu. Cậu cần điều tra thời gian chính xác xảy ra việc Tằng Đại Cường tống tiền Tào Nghĩa Lê, tôi nghi ngờ không chỉ có nửa năm.”
Thẩm Tử Bình trịnh trọng gật đầu, “Tôi sẽ sắp xếp người điều tra lần nữa, mặt khác tôi sẽ bảo Lâm Duệ để ý đến kết quả đối chiếu ADN của thi thể đào ra ở Tiêu Dao Du.”
“Nếu Tào Nghĩa Lê chính là tên cuồng theo dõi vẫn ẩn núp phía sau thì nhất định có thể tìm được điểm đột phá từ việc phân tích tâm lý và điều tra ông ta.”
“Điều tra giao cho tôi, phân tích tâm lý thì phải làm phiền cậu rồi. Chỉ là ông ta mất tích lâu như vậy, cậu còn chưa bao giờ có dịp nói chuyện với ông ta, làm sao để phân tích tâm lý của ông ta đây?”
“Cậu chỉ cần xác nhận ông ta chính là tên cuồng theo dõi thì tôi có thể lợi dụng đặc điểm chung của những tên cuồng theo dõi để thử tìm một số dấu vết còn lại.”
“Cái gọi là dấu vết còn lại mà cậu nói có khi nào đã bị tiêu hủy từ lâu rồi không?”
“Một khi việc theo dõi vượt quá sáu tháng thì sẽ phát triển thành đam mê tuyệt đối, đây chính là nguyên nhân đến nay Chương Tĩnh Minh vẫn không ngừng quấy rối những người có vẻ ngoài tương tự Hòa Thi Nhụy. Trong tình huống như vậy, muốn một tên cuồng theo dõi tiêu hủy những thứ liên quan đến mục tiêu chỉ sợ hắn sẽ không nỡ. Tâm lý biến thái không thể dùng logic của người bình thường để phỏng đoán, cậu phải hiểu rõ điểm này, nếu Tào Nghĩa Lê biến thái như vậy, chúng ta sẽ không đánh giá ông ta như một người bình thường, tất cả các logic sử dụng được với tôi và cậu không phù hợp để dùng cho ông ta.”
Tâm trạng Thẩm Tử Bình rất tốt, “Được cậu quy về loại người bình thường đúng là vinh hạnh của tôi!”