Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 77Thế Gian Này Còn Có Linh Hồn Hay Sao 1
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Chốc lát sau, một người công nhân cầm theo kéo xuống, Nhiếp Vũ Tranh cắt cái túi nhựa vừa đen vừa bẩn đã lộ hơn nửa kia ra thì thấy bên trong còn một chiếc túi màu trắng xám, không biết là gì.
Khang Kiên Dương quỳ gối bên cạnh hố to, thò người ngó xuống xem, từng giọt mồ hôi không ngừng lăn xuống nhưng anh ta không rảnh để lau, chỉ cảm thấy có một chuyện gì đó khủng khiếp sắp bùng nổ, liên tiếp hỏi: “Đó là cái gì vậy? Cái gì vậy?”
Lớp thứ hai của cái túi được cắt để lộ một lớp vải bố màu nâu xám, mùi hương kỳ lạ bay lên, sắc mặt mấy người công nhân sợ hãi, bất giác lùi sang hai bên. Khi Nhiếp Vũ Tranh cắt lớp vải bố kia ra, nhóm công nhân tò mò bỗng hít một hơi thật sâu, sợ hết hồn hết vía, sau đó dùng cả tay cả chân trèo lên miệng hố, miệng thì hét loạn: “Người chết! Ngày quái quỷ gì không biết! Bên trong có người chết!!”
Hai chân Khang Kiên Dương mềm nhũn ngồi phịch xuống thảm cỏ, tim đập rất nhanh, trước mắt là một màu trắng xóa, anh ta không ngừng choáng váng.
“Báo cảnh sát đi.” Giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh vang lên từ bên dưới.
Khang Kiên Dương luống cuống tay chân lấy di động ra nhấn 110, anh ta hoàn toàn không biết mình đang nói gì, gào lớn một cách mất khống chế với người nhận điện thoại, một hỏi một đáp, nói năng lộn xộn, kinh hồn bạt vía. Anh ta nhìn thấy vị trí của cái hố to kia nghiêng về phía cửa sổ phòng ngủ chính ở tầng hai, nhớ lại giấc mơ đã quấy rối mình rất nhiều lần, cơ thể bị vải trắng bó chặt, cứng đờ đứng yên, khuôn mặt không thấy rõ mặt và bóng dáng quỷ quái trong đêm tối… Sau đó, bên tai anh ta vang lên câu lải nhải hết lần này đến lần khác của thím Tường Lâm trong “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn…
“Thế gian này còn có linh hồn hay sao?”
Trong hoảng hốt, hình như có một giọng nữ đang gọi anh ta, còn chưa kịp cúp điện thoại thì trước mắt đột nhiên tối sầm, không biết gì nữa.
***
“Đội phó Thẩm, bên chỗ Hòa Thi Nhụy, nguyên viện trưởng Học viện Chính trị và Hành chính công Tào Nghĩa Lê có hiềm nghi rất lớn.” Lâm Duệ chẳng thèm quan tâm đến bữa trưa, lao vào căng tin kéo Thẩm Tử Bình ra hành lang.
Không phải Thẩm Tử Bình không nghĩ tới kết quả này, nhưng anh ta vẫn hơi giật mình, lông mày cũng nhíu lại.
Trước đó, người đề nghị Đào Hiểu Y khóa ký túc xá và xúi giục cô ta khuyên nhủ Chương Tĩnh Minh tự thú đúng là Tào Nghĩa Lê. Mà ông ta cũng hoàn toàn phù hợp với những điểm đặc tả về người bị tình nghi mà Nhiếp Vũ Tranh cung cấp: “người bên cạnh” của Chương Tĩnh Minh hoặc Hòa Thi Nhụy, có địa vị nhất định trong lĩnh vực hoặc phương diện nào đó và có cơ hội đi vào ký túc xá đã bị khóa.
Lâm Duệ nói: “Chúng tôi tìm được CD buổi tiệc mà mấy cựu sinh viên giữ lại, có thể từ góc độ đó, hơn nữa phía trước bị một đống hoa tươi chắn mất thì chỉ có mỗi hàng đầu tiên, nơi lãnh đạo học viện ngồi thôi. Khi Hòa Thi Nhụy lên sân khấu thì đúng lúc ống kính lướt qua hàng đó, có hai ba người lãnh đạo giơ máy chụp ảnh, chúng tôi đã xử lý hình ảnh khiến nó trở nên rõ nét hơn, chỉ có máy ảnh của Tào Nghĩa Lê và Chương Tĩnh Kinh giống nhau như đúc, góc độ cũng đúng. Mấy người Trần Dục còn đang xem video nên tôi đã đến chỗ Đào Hiểu Y một lần nữa, dù bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến cô ta nhớ lại tất cả quá trình khóa ký túc xá. Hóa ra không phải cô ta khóa ký túc xá rồi mới đi mà còn có một chút chuyện nhỏ xen vào giữa nữa.”
“Chuyện gì?” Thẩm Tử Bình truy hỏi.
“Lúc ấy cô ta là nghiên cứu sinh năm ba của Học viện Chính trị và Hành chính công, tạm thời thay thế giáo viên hướng dẫn của Học viện Luật, vậy nên rất nghe lời viện trưởng Tào Nghĩa Lê ở học viện mình. Tin tức Hòa Thi Nhụy mất tích vừa xuất hiện thì Tào Nghĩa Lê lập tức lấy lý do quan tâm đến tiến triển và trợ giúp cảnh sát để bảo cô ta khóa ký túc xá của Chương Tĩnh Minh. Cô ta đã biết những hành động của Chương Tĩnh Minh với Hòa Thi Nhụy từ lâu nên cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì thế rất nghe lời đi đòi chìa khóa từ mấy người khác trong ký túc, cũng bảo bọn họ tới ký túc xá khác ghép giường, còn không cho bọn họ vào phòng lấy đồ dùng sinh hoạt. Mấu chốt là trong quá trình đấy Tào Nghĩa Lê không rời đi, ông ta ở ký túc xá chờ mấy sinh viên trở về với cô ta, còn tùy ý tán gẫu đôi lời, nội dung là gì thì cô ta thật sự không nhớ ra. Chỉ nhớ rằng Chương Tĩnh Minh là người cuối cùng về, có lẽ đã nghe được chuyện khóa ký túc xá nên lề ma lề mề mãi không lên tầng, Tào Nghĩa Lê nghi ngờ hắn muốn bỏ trốn nên bảo cô ta đi khuyên hắn tự thú, cô ta không nghĩ nhiều nên đi xuống luôn, rốt cuộc có khóa cửa hay không thì đến bây giờ cô ta không nhớ rõ nữa, chỉ nói mình tìm được Chương Tĩnh Minh và tịch thu chìa khóa, lúc quay lại thì cửa đã khóa, Tào Nghĩa Lê đứng ở ngoài, nghiêm khắc hỏi một vài chuyện về Chương Tĩnh Minh. Cô ta đi vào nhìn một lượt để xác nhận không có người trốn bên trong, ký túc xá cứ khóa như vậy đến khi nhóm của anh và Hà An Bang vào kiểm tra, trong lúc đó, mấy chiếc chìa khóa đều được để trong ngăn kéo ký túc xá một người ở của Đào Hiểu Y.”
Thẩm Tử Bình gật đầu, “Nói cách khác, bắt đầu từ lúc cô ta khóa cửa đến khi bọn tôi vào ký túc xá, người thật sự vào chỉ có cô ta và Tào Nghĩa Lê. Trong khoảng thời gian cô ta xuống dưới tìm Chương Tĩnh Minh đòi chìa khóa rồi quay lại, nếu Tào Nghĩa Lê “có chuẩn bị mà đến” thì hoàn toàn có khả năng đổi thẻ nhớ.”
Lâm Duệ vuốt cằm, lẩm bẩm: “Nhưng mà hiện tại tên Tào Nghĩa Lê… Rốt cuộc ông ta và Hòa Thi Nhụy đã xảy ra chuyện gì…”
“Trước khi Hòa Thi Nhụy mất tích đã từng liên lạc với Tào Nghĩa Lê, vậy nên lúc ấy chúng ta cũng hỏi ông ta rồi, tất cả đều có vẻ rất bình thường.” Thẩm Tử Bình chán nản nói.
“Nhưng hình như tổ trưởng Nhiếp có một số quan điểm với câu trả lời của Tào Nghĩa Lê, đội phó Thẩm, anh xem đi…” Lâm Duệ lấy sổ ghi chép ra, chỉ vào đường gợn sóng mà Nhiếp Vũ Tranh vẽ bằng bút chì dưới mấy chữ cái.
“Hả? Cậu ấy vẽ lúc nào thế? Đúng là có khả năng dự đoán mà. Có phải vì Tào Nghĩa Lê cũng không rõ tung tích nên mới đặc biệt chú ý đến người ta không?” Thẩm Tử Bình mỉm cười, lấy sổ nhìn thoáng qua.
Ngày 16 tháng 4:
Hỏi: Hòa Thi Nhụy gọi điện thoại cho ông hai lần. Cô ấy tìm ông có chuyện gì?
Tào Nghĩa Lê (Viện trưởng Học viện Chính trị và Hành chính công): Gần như tôi không tiếp xúc với em ấy, vậy nên không có (số) điện thoại của em ấy, em ấy gọi cho tôi hai lần à? Sao tôi nhớ chỉ có một lần nhỉ… À, không có chuyện gì cả, chỉ là bày tỏ sự cảm kích với tôi, em ấy được đánh giá là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của học viện chúng tôi. Một cô gái rất lễ phép. Học viện chúng tôi chưa từng xuất hiện chuyện sinh viên mất tích như thế này, hi vọng các cậu mau chóng tìm được cô ấy. Tôi biết một người tên là Chương Tĩnh Minh, không chắc chắn có phải cậu ta hay không nhưng ai cũng nói như vậy, có lẽ các cậu có thể điều tra thử xem.”
Nhiếp Vũ Tranh vẽ gợn sóng dưới mấy chữ “Gần như tôi không tiếp xúc với em ấy, vậy nên không có (số) điện thoại của em ấy, em ấy gọi cho tôi hai lần à? Sao tôi nhớ chỉ có một lần nhỉ…”, “Em ấy được đánh giá là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của học viện chúng tôi” và “Tôi biết một người tên là Chương Tĩnh Minh, không chắc chắn có phải cậu ta hay không”.
Thẩm Tử Bình im lặng hồi lâu, hừ một tiếng rồi nói: “Ngày 13 tháng 4, ông ta đến Học viện Luật gọi người khóa ký túc xá của Chương Tĩnh Minh, đến ngày 15, lúc đồng ý cho chúng tôi hỏi thăm lại có thể nói một câu “không chắc chắn có phải cậu ta hay không”…”
“Đội phó Thẩm, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc năm ấy từng có cả Hòa Thi Nhụy sao?” Lâm Duệ thắc mắc, “Tôi điều tra danh sách năm ấy rồi nhưng bên trong không có tên cô ấy.”
“Nghe nói bởi vì cô ấy mất tích nên tạm thời bị gạch đi.” Thẩm Tử Bình thuận miệng đáp rồi lại tự thấy có phần không đúng, anh ta vỗ gáy, “Bây giờ ngẫm lại quyết định này cũng quá tùy tiện rồi. Để tạo điều kiện cho mọi người tìm việc, các danh hiệu như sinh viên tốt nghiệp xuất sắc hầu như đều được đánh giá vào giữa hoặc cuối tháng tư, trong tình huống sinh viên mất tích chưa đến mấy ngày, sao bọn họ có thể xóa tên sinh viên cơ chứ? Ngộ nhỡ người ta quay lại thì sao? Cho tới bây giờ Hòa Thi Nhụy cũng chưa được xác nhận tử vong, huống chi là lúc ấy?”
“Nghĩ như vậy cũng đúng… Vậy còn những câu khác, tổ trưởng Nhiếp có ý gì nhỉ?”
Thẩm Tử Bình móc điện thoại ra, “Hỏi thì sẽ biết thôi… Alo, Vũ Tranh à, đang làm gì đấy? Hả? Cậu đùa tôi à?” Anh ta giật mình che di động, trợn to mắt nói với Lâm Duệ: “Cậu ấy nói cậu ấy phát hiện một thi thể, đội hai và bên điều tra kỹ thuật đã tới đó….”
Lâm Duệ cũng sửng sốt, “Chẳng trách lúc tôi về có nhìn thấy mấy người ở đội hai vội vàng chạy đi…”
Thẩm Tử Bình chậc lưỡi, tiếp tục nghe điện thoại, “Cậu quen mấy trường hợp này rồi, bây giờ cảm xúc chắc hẳn vẫn coi như ổn nhỉ, thi thể cứ giao cho đội hai đi, đội một chúng tôi cần cậu hơn đấy. Cậu nói xem mấy ký hiệu cậu vẽ dưới câu trả lời của Tào Nghĩa Lê có ý gì?”
Nhiếp Vũ Tranh im lặng vài giây nhưng không trả lời thẳng, “Tào Nghĩa Lê thật sự có vấn đề à?”
“Cậu biết từ lâu rồi mà sao hôm đó không nói luôn?” Thẩm Tử Bình nghiến răng hỏi.
“Có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ. Xem ra các cậu đã tìm được manh mối rồi.” Trong giọng nói của anh để lộ chút gian xảo.
“Xem như cậu lợi hại! Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra manh mối gì từ mấy câu kia?”
“Không khác mấy so với Hủy Toàn – bạn cùng phòng của Hòa Thi Nhụy, ông ta nói quá nhiều lời vô dụng, đối với các cậu thì những lời này không phải manh mối, nhưng đối với bản thân ông ta thì đều rất quan trọng. Ông ta đang gắng sức phủi sạch mối quan hệ của mình với Hòa Thi Nhụy, giống như cô ta là một người xa lạ, ông ta không quen biết, không quen thuộc và không biết tình hình. Quan hệ giữa Hòa Thi Nhụy và ông ta không chỉ là một hai lần trò chuyện đơn giản như vậy, nhưng bởi vì ông ta không thể hiện ra nên lúc ấy mới có thể không khiến người khác chú ý… Không phải ông ta chưa từng tiếp xúc với Hòa Thi Nhụy, theo tôi được biết, Hòa Thi Nhụy từng phản ánh chuyện bản thân bị Chương Tĩnh Minh quấy rối với lãnh đạo học viện của mình, Tào Nghĩa Lê cũng là một trong số đó. Về điểm này, các cậu có thể gặp vợ của ông ta là Trịnh Văn Tú để tìm hiểu thêm. Không biết xuất phát từ suy nghĩ nào mà Tào Nghĩa Lê che giấu chuyện này, ông ta nói cứ như Hòa Thi Nhụy và Chương Tĩnh Minh thật sự là những người xa lạ không gặp được mấy lần, ngay cả tên cũng không nhớ nổi.”
“Vấn đề là Tào Nghĩa Lê… cho dù chứng minh được có liên quan đến ông ta, vậy chúng ta phải đi đâu tìm ông ta và Thi Nhụy!?”
Nhiếp Vũ Tranh ngó lơ lời than phiền của anh ta, đột nhiên hỏi: “Hiện giờ Tào Nghĩa Lê và Hòa Thi Nhụy đều không rõ tung tích, đây là trùng hợp hay có điều gì bí ẩn?”
Thẩm Tử Bình nôn nóng cào tóc.
“Nếu có điều gì bí ẩn, vậy thì chỉ sợ “điều bí ẩn” này rất kinh khủng.”
“Tôi cũng không dám suy nghĩ.” Thẩm Tử Bình nói, “Xem ra còn phải tìm đọc hồ sơ vụ án Tằng Đại Cường bị hại… Đúng rồi, dân tình vẫn đang đồn cậu là hi vọng lớn nhất để tẩy trắng cho Tào Nghĩa Lê, rốt cuộc năm đó cậu…”
“Tôi chỉ từng đưa ra nghi ngờ với cái gọi là động cơ phạm tội của Tào Nghĩa Lê thôi, bị người ta tống tiền rồi phẫn nộ mà giết người, sau đó phóng hỏa để hủy thi thể, xóa dấu vết nhưng lại vứt xe mình ở gần hiện trường vụ án, điều này không phù hợp với logic tâm lý của một người bình thường, trừ khi lúc ấy ông ta điên rồi. Hơn nữa mãi mà bọn họ không tìm ra nguyên nhân cụ thể vì sao Tào Nghĩa Lê bị một công nhân tạm thời tống tiền. Mặc dù tôi tham gia phá án nhưng vẫn cảm thấy đã để sót mắt xích quan trọng nào đó, dù sao điều tra hình sự cũng không phải là sở trường của tôi, không thể nào dựa vào sức của một mình tôi để tẩy trắng cho Tào Nghĩa Lê được, hơn nữa rốt cuộc ông ta có trong sạch hay không vẫn là một ẩn số.”
Thẩm Tử Bình cười ha ha, cố ý trêu ghẹo: “Đáng tiếc cho cô gái kia quá, mất công gửi gắm tình cảm sâu nặng…”
Còn chưa nói xong thì Nhiếp Vũ Tranh đã dứt khoát cúp điện thoại.