Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương:3Muôn Sông Nghìn Núi 1


Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 43Muôn Sông Nghìn Núi 1

Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Màn đêm đã buông xuống, cơn gió lạnh thấu xương cuốn bay những cành lá héo úa và khô vàng trên bãi cỏ. Không biết nhà ai mở âm lượng TV quá lớn, tiếng dự báo thời tiết trong vùng truyền ra, nói không khí lạnh lại ập xuống phía Nam, trong hai ngày tới, nhiệt độ sẽ giảm xuống dưới 0 độ C, nhắc nhở tất cả người dân chuẩn bị chống rét. Mùa đông ở phía Nam vẫn luôn ẩm thấp, nhiệt độ dưới 10 độ C có thể khiến không ít người kêu gào “Đông lạnh thành chó”, xem ra lần này cũng quá lạnh rồi.

Dù cả buổi chiều tổng cộng nói không đến mười câu nhưng Chúc Cẩn Niên còn thấy mệt hơn mấy tiếng học thuộc từ mới tiếng Anh, cô kiệt sức dựa vào ghế xe xoa trán, dường như giọng nói của Trâu Anh vẫn còn quanh quẩn bên tai. Nhiếp Vũ Tranh đưa cho cô một chai nước khoáng đã mở, cô cũng không khách sáo, uống một hơi hết hơn nửa chai, sau khi thở ra mới phát hiện nước trong chai khá ấm, không hề lạnh. Xe bọn họ thuê cũng không phải loại xe sang có kèm theo tủ giữ ấm, cô không kìm lòng được mà quay đầu hỏi: “Nước ấm ở đâu ra vậy?”

Anh vỗ nhẹ vào túi áo khoác của mình, không đáp. Cô lập tức hiểu ngay, lúc ở nhà Trâu Anh, ngoài việc lật xem bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì hai tay của anh gần như không bỏ ra khỏi túi, thì ra vẫn luôn cầm chai nước này trong tay, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm.

Dù cảm nhận được sự chăm sóc của anh nhưng Chúc Cẩn Niên vẫn tiếp tục làm kẻ ngốc giả vờ không biết, trước khi lên xe, nghĩ đến cảnh mình nghe điện thoại của vợ Nhiếp Vũ Tranh, độ ấm của chai nước cầm trong tay kia trở nên bỏng rát, cô dứt khoát ném sang một bên, thề không chạm vào nữa.

Trong xe rất yên tĩnh, hai người đều hết sức hưởng thụ khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi này.

Cuối cùng tiếng động cơ khởi động xe phá vỡ sự yên tĩnh, giọng nói trầm thấp và quyến rũ của Nhiếp Vũ Tranh vang lên: “Nói kết quả quan sát của cô xem.”


“… Bà ta là một người rất mâu thuẫn, nhiều lần nhấn mạnh với chúng ta rằng nhiều bạn học hoặc bạn bè của bà ta là người có tiền có quyền, đơn giản là muốn nói cho chúng ta biết vòng tròn giao thiệp của bà ta cao quý đến mức nào, muốn chúng ta coi trọng và liếc nhìn bà ta, sau đó bà ta cứ nhắc đi nhắc lại chuyện mình gặp bồ nhí của chồng, lạnh nhạt với con gái, vân vân… Hạ thấp bản thân để tranh thủ sự đồng tình, trong lòng xen lẫn hư vinh và tự ti. Khao khát được thổ lộ của bà ta rất mạnh, đối mặt với hai người xa lạ lần đầu gặp mặt như chúng ta mà có thể nói hơn mấy tiếng, loại thổ lộ này chỉ sợ đã đến giới hạn của người bình thường, nhìn theo một góc độ khác, điều này chứng minh một chuyện: Trong cuộc sống, bà ta chẳng phải một người được hoan nghênh, dường như không ai sẵn lòng nói nhiều với bà ta, khao khát thổ lộ của bà ta bị kìm nén, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ nói không ngừng nghỉ.”

Chúc Cẩn Niên hít một hơi thật sâu, đồng thời chậm rãi thở ra, nhớ lại vài chi tiết mình thấy ở nhà Trâu Anh rồi mới nói tiếp: “Lúc vừa mới vào nhà, theo bản năng bà ta muốn đổi dép lê cho chúng ta, khi mở tủ giày ra, nhất thời không tìm được nên mới để chúng ta trực tiếp đi vào. Tôi thấy ngoại trừ mấy đôi giày của bà ta ra thì bên trong chẳng có đôi dép lê nào cả. Chắc là anh cũng chú ý tới cốc giấy dùng một lần, bà ta rất vất vả mới tìm được. Bà ta dọn dẹp nhà cửa coi như là sạch sẽ, chứng minh rằng bà ta chẳng phải một người vợ mà ngay cả hai, ba cái cốc cũng không muốn rửa, vì sao không lấy cốc bình thường rót nước cho chúng ta mà phải tốn sức đi tìm cốc giấy? Khả năng lớn nhất là vốn không có cơ hội dùng đến cốc bình thường nên nơi bà ta cất những chiếc cốc giấy còn khó tìm hơn. Tất cả những điều này đã nói lên rằng nhà bà ta ít khách tới, do đó không cần phải chuẩn bị dép lê và mấy chiếc cốc dùng để đãi khách. Tôi có thể hiểu được nguyên nhân không ai tình nguyện đến nhà bà ta làm khách, dù sao tôi cũng sẽ không muốn nghe bà ta diễn thuyết lần thứ hai.”

Dứt lời, cô lại xoa trán, cũng không biết có phải vì nghe quá nhiều lời phàn nàn hay không mà đầu hơi đau, thắt lưng cũng mỏi nhừ.

Nhiếp Vũ Tranh nhìn chăm chú vào con đường phía trước: “E là bất kỳ ai cũng sẽ trở nên ít nói trước mặt Trâu Anh, Kiều Di Đồng cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ, cô ấy đã lặng lẽ chấp nhận ảnh hưởng tiêu cực của Trâu Anh rồi, cô ấy vốn là một người rất dễ bị chi phối, huống chi là mấy lời lảm nhảm tích lũy qua từng ngày như vậy. Cô ấy bắt đầu bỏ trốn như lão Kiều, ôm đồm mọi đau khổ của Trâu Anh lên người mình, dần dần phóng đại ra, cân bằng giữa sai lầm hoặc chuyện xấu của người khác với lời nói và hành vi của mình.”

Nghe anh nói như vậy, Chúc Cẩn Niên cố ý mượn đề tài này để nói chuyện của mình, trong lời nói cực kỳ cay nghiệt: “Một tên đàn ông phản bội gia đình đi ngoại tình đã tạo nên gia đình dị dạng thế này. Không rõ rốt cuộc tên đàn ông kia nghĩ cái gì, ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi, có vẻ như sau khi thành đạt đều phải tìm bồ nhí thì mới có thể tỏ ra mình có bản lĩnh. Lúc ngoại tình có nghĩ đến hậu quả không vậy? Có phải sẽ khiến vợ mình đau khổ tột cùng không? Chẳng lẽ vì nhất thời vui vẻ mà để cho người khác gánh chịu đau khổ ư? Người như thế nhất định sẽ gặp báo ứng, anh nói xem có đúng không?”

Một lúc lâu sau Nhiếp Vũ Tranh không trả lời, Chúc Cẩn Niên cảm thấy người đần độn như thế nào cũng có thể nghe ra được, huống chi là anh. Cô chắc là mình đã thành công đâm trúng anh, hi vọng anh hiểu quyết tâm của cô, bớt phóng túng, lùi một nghìn bước mà nói, anh có thể ngoại tình nhưng đừng tìm đến cô.

Ai biết, Nhiếp Vũ Tranh chỉ coi lời cô nói như những câu phàn nàn trách móc vào buổi trưa mà thôi.

Phần lớn nguyên nhân là vì ngại anh là lãnh đạo trực tiếp, cũng không muốn từ bỏ công việc tốt đẹp này ở Sa Mạc Cam Tuyền nên Chúc Cẩn Niên không định trở mặt với anh ngay mà luôn nhẫn nhịn, còn ám chỉ và trào phúng nhắc nhở Nhiếp Vũ Tranh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nói sang chuyện khác: “Lúc Kiều Di Đồng đến tư vấn hoàn toàn che giấu chuyện Hân Tuyết, cũng không biết là thật sự đã quên hay cố ý lừa gạt tôi. Còn có chuyện ở bệnh viện, cô ấy không chịu nói mình nhập viện ở thành phố Bằng vì cắt cổ tay, cũng không nói mình vào viện kiểm tra não ở Lương Túc.”


Nói đến đây, Chúc Cẩn Niên hơi mất hứng, không có cách nào khiến khách hàng thẳng thắn thành thật với chuyên gia tư vấn thì đúng là lãng phí thời gian của nhau.

Nhiếp Vũ Tranh vẫn chưa biểu hiện cảm xúc không vui gì, chỉ nói một cách bình tĩnh: “Lúc trước tôi cho rằng chuyện Kiều Di Đồng cắt cổ tay xảy ra sau khi để lại tiền án, nhưng hôm nay lại biết sau khi cô ấy đến thành phố Bằng mới tự sát, điểm này đúng lúc không khớp với thời gian Diệp Hân Tuyết hút ma túy quá liều dẫn đến tử vong. Có lẽ, điều khiến cô ấy chịu kích thích lớn không phải hành vi phạm tội của Trác Lỗi hay bản thân bị bàn tán mà là cái chết của Hân Tuyết. Tình bạn của cô ấy với Hân Tuyết phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ, vì thường xuyên bị Trâu Anh và các bạn học lấy ra so sánh, trừ ao ước và ghen tị ra, còn có một chút bắt chước theo bản năng xuất phát từ sự hâm mộ.”

“Bắt chước? Anh nói Kiều Di Đồng chủ động bắt chước Diệp Hân Tuyết á?”

“Âm thầm quan sát, lặng lẽ bắt chước… Trừ cái đó ra thì còn điều gì có thể giải thích việc cô ấy có thể dễ dàng đóng giả Diệp Hân Tuyết chứ? Chẳng lẽ giống như ai đó nói, linh hồn xuyên không ư?”

Chúc Cẩn Niên không đồng ý: “Tôi vẫn chưa hiểu.”

Anh mỉm cười: “Bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý.” (1)

(1) Bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý: có nghĩa là làm việc gì đó mà không tích lũy từng chút một, thì sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu.


Thấy anh lại bắt đầu nói có sách mách có chứng, Chúc Cẩn Niên không khỏi liếc mắt xem thường.

“Cô và Lan Khiết Phỉ là bạn tốt, tuy nhiên bảo cô lập tức bắt chước lời nói và hành vi của cô ấy, đóng giả cô ấy trước mặt mọi người thì e là cô không làm được, cũng giống vậy, bảo tôi đóng giả Vương Khiêm hoặc Đỗ Cách Trí, tôi cũng bất lực.” Đèn đỏ bật lên, Nhiếp Vũ Tranh dừng xe, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Rất ít người có thể nảy sinh tình cảm với ai đó rồi một giây sau lập tức tỏ tình, nảy sinh oán hận rồi một giây sau ra tay tổn thương người ta. Chúng ta nhìn như chợt có một quyết định nào đó, nói ra câu nào đó nghe như không suy nghĩ nhưng thật ra ở trong tiềm thức đã trải qua sự ấp ủ rất dài.”

Ấp ủ rất dài… anh đang ám chỉ cái gì? Sao anh còn dám ám chỉ?

Chúc Cẩn Niên rời mắt, không nhìn thẳng vào anh.

“Cô xuất thân từ tâm lý học chuyên nghiệp, hẳn là biết tiềm thức của con người mạnh mẽ và rộng lớn đến cỡ nào, thậm chí không thể tưởng tượng nổi.” Nhiếp Vũ Tranh nói tiếp: “Trở thành Diệp Hân Tuyết, đương nhiên cô ấy đã trải qua sự ấp ủ khá dài mới có thể dùng thân phận Kiều Di Đồng để nói bằng giọng của Diệp Hân Tuyết, thể hiện tính cách của Diệp Hân Tuyết. Tôi tin, từ khi hai người họ bắt đầu quen biết, tiềm thức của cô ấy đã tiến hành bắt chước Diệp Hân Tuyết, một khi tin Diệp Hân Tuyết chết truyền ra, hành vi bắt chước của cô ấy tìm được cửa đột phá, giống như vụ nổ mạnh, từ trong tiềm thức trở thành hành vi trực tiếp, biến cô ấy thành “Hân Tuyết”.”

Hai mắt Chúc Cẩn Niên trợn tròn: “Ý của anh là cho dù “Hân Tuyết 1” – người ngay từ đầu đến tư vấn bệnh mộng du, hay “Hân Tuyết 2” – người gọi điện đến chương trình phát thanh nói mình mắc chứng mất trí nhớ, thật ra là cùng một “Hân Tuyết” ? Vậy… bản thân Kiều Di Đồng thì sao? Cô ấy giấu mình ở đâu?”

Giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh lộ ra sự tự tin: “Hân Tuyết 1, Hân Tuyết 2, cách cô gọi cô ấy rất thú vị. Mà tôi muốn gọi trạng thái khác biệt của cô ấy là “Kiều Di Đồng bị kiềm chế” và “Diệp Hân Tuyết hỗn loạn” hơn.”

“Cái này…” Chúc Cẩn Niên ngạc nhiên, tới Lương Túc chưa đến ba ngày, cô hoàn toàn bị Kiều Di Đồng làm cho mờ mịt chẳng biết gì.


Ánh mắt của Nhiếp Vũ Tranh bỗng nhiên sắc bén như chim ưng, trong tầng tầng lớp lớp sương mù, cẩn thận tìm ra đường ngầm: “Diệp Hân Tuyết, một nhân cách thứ hai phát triển không hoàn toàn. Kiều Di Đồng, một nhân cách chủ chủ động biến mất.”

“Đa nhân cách!” Suy đoán lúc đầu được tán thành, Chúc Cẩn Niên có cảm giác kích động không nói nên lời.

“Ngại quá, cụ thể mà nói thì là một người đa nhân cách không thuần thục. Nếu đây là đề thi, đáp án của cô vẫn chỉ có thể được nửa điểm thôi.” Nhiếp Vũ Tranh cười xảo trá giống như đang trêu cô, sau đó giải thích: “Kết quả kiểm tra tâm lý của Kiều Di Đồng cho thấy, cô ấy rất ảo tưởng, dễ bị ám thị, mắc chứng bệnh tâm thần. Hơn nữa, tôi phát hiện báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô ấy có vấn đề. Mấy báo cáo về máu và nước tiểu thông thường cũng không có, giống như Trâu Anh nói, Kiều Di Đồng kiểm tra SCT sọ não và MRA mạch não có giá cả khá đắt. Trong đó, kết quả của việc quét cộng hưởng từ mạch máu não và CT não cũng không phải là “Không có vấn đề gì” như cô ấy nói lúc đầu, ngược lại ở thùy thái dương và hạch nền cơ bản bị tổn thương, rốt cuộc là tổn thương dạng viêm hay u ác tính hệ thần kinh, hoặc còn có nguyên nhân gì khác, lúc đó rõ ràng cô ấy không làm thêm một bước kiểm tra nữa, bởi vậy không có sau đó. Chỉ là không biết suy nghĩ của cô ấy xuất phát từ đâu mà che giấu chuyện này với chúng ta. Tính cách, bệnh lý… tổng hợp hai điều này và biểu hiện hàng ngày của cô ấy, triệu chứng chủ yếu của bệnh tâm thần là tính tách rời. Đa nhân cách và rối loạn phân tách chính là một trong những biểu hiện cụ thể.”

Cái gì mà thùy thái dương và hạch nền cơ bản bị tổn thương, Chúc Cẩn Niên nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn có thể hiểu được lời của Nhiếp Vũ Tranh. Kiều Di Đồng không cố ý lừa gạt hay giấu giếm, cô ta thật sự dùng thân phận của Diệp Hân Tuyết để đến, mang theo ký ức không trọn vẹn và nhận thức hỗn loạn.

“Chúng ta không cần phải đến chỗ bố mẹ của Diệp Hân Tuyết…” Thấy anh phân tích đạo lý rõ ràng như thế, Chúc Cẩn Niên không khỏi lên tiếng hỏi: “Lập tức về thành phố Bằng, chúng ta hỏi Kiều Di Đồng xem có sẵn lòng thôi miên không, có lẽ chúng ta có thể tìm được con người thật đang ẩn nấp của cô ấy?”

Nhiếp Vũ Tranh chậm rãi lắc đầu: “Đi tìm bố mẹ Diệp Hân Tuyết không phải để hỏi chuyện của Kiều Di Đồng.”

“Vậy thì để làm gì?”

“Chúng ta cần phải tìm hiểu một chút về Diệp Hân Tuyết thật sự.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.