Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 26Mất Trí Nhớ 5


Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 26Mất Trí Nhớ 5

Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Chủ nhật, Lan Khiết Phỉ sửa sang xong bộ sưu tập các câu hỏi rồi in ra làm hai phần, một phần mình giữ, phần còn lại khác đưa cho Nhiếp Vũ Tranh.

Chương trình nhận được sự hưởng ứng không tệ sau buổi phát sóng ngày hôm qua, rất nhiều cư dân mạng và thính giả để lại tin nhắn rằng thích hình thức mới như vậy trên trang web đài phát thanh và truyền hình, bày tỏ sự hài lòng và kỳ vọng về nội dung phát sóng. Buổi chiều, Lan Khiết Phỉ đặc biệt gọi điện thoại cho Chúc Cẩn Niên, bảo cô buổi tối có rảnh thì nhất định phải nghe chương trình hôm nay một chút.

“Tớ mua vé xem phim lúc tám rưỡi tối rồi, lúc hết phim cũng đã mười rưỡi.”

“Với ai?”

“Một mình.”

“Chó độc thân.”

Chúc Cẩn Niên dở khóc dở cười: “Cậu có phát thức ăn chó (1) cho tớ không?”

(1) Thức ăn cho chó: bên Trung gọi những người FA là chó độc thân, thức ăn cho chó chỉ sự an ủi đối với FA (nói đùa ai đó hoặc tự mình mua cho mình để an ủi) trước những hành động tình cảm của các cặp đôi yêu nhau.

“Trước đây đã nói với cậu rồi mà, chúng tớ mời Nhiếp Vũ Tranh đến, tối nay anh ấy làm khách quý.” Lan Khiết Phỉ nói.


“Vì sao tớ nhất định phải nghe chương trình anh ta làm khách quý?”

“Nhưng mà tớ dựa theo lời cậu dặn, đưa cho anh ấy mấy câu hỏi khó trả lời nhất. Cậu không nghe chẳng phải có lỗi với tớ sao?”

“Được rồi, trên đường về nhà tớ sẽ nghe một chút.”

Rạp chiếu phim khá nhiều người, mấy đôi tình nhân thân mật, vài người bạn thân nói nói cười cười, ra vào đều có đôi có cặp. Một mình đến xem phim khiến Chúc Cẩn Niên thật sự cảm thấy bản thân là chó độc thân, mua một phần bỏng ngô và cốc coca làm thức ăn cho chó, khi phim bắt đầu, cô nhanh chóng đi theo đám đông vào phòng chiếu phim, trong lúc đó còn tùy tiện chụp mấy tấm ảnh đăng lên Khoảnh Khắc: “Có phải vì bộ phim siêu hot gần đây là zombie kinh dị nên mọi người đều cùng nhau đến xem không nhỉ? Chó độc thân ăn thức ăn cho chó vị bơ, tịch mịch như tuyết…”

Bộ phim bắt đầu, quả nhiên vô cùng đặc sắc, tiết tấu chặt chẽ, tình tiết gây rúng động lòng người, từng mắc xích móc vào nhau, đồng thời vạch trần một mặt xấu xa của con người. Chúc Cẩn Niên quên đi cơn giận lúc trước của mình, đắm mình trong tình tiết, mãi đến khi phụ đề kết thúc xuất hiện mới thở phào, tuy chưa thỏa mãn nhưng đồng thời trái tim giống như bị đào một cái lỗ, run rẩy vì sự phức tạp của tình người.

Ra khỏi phòng chiếu phim đã là mười giờ bốn mươi phút, cô nhớ đến lời dặn của Lan Khiết Phỉ nên mở radio trên di động lên, điều chỉnh đến tần số radio của thành phố Bằng.

Chỉ nghe tiếng nói ngọt ngào của Lan Khiết Phỉ vang lên: “Sau đây, chúng ta hãy đến với một tin nhắn xin giúp đỡ cuối cùng của một cư dân mạng nhiệt tình. Tôi là một thanh niên 32 tuổi chưa kết hôn, tự nhận là dáng vẻ cũng không tệ. Mấy năm trước, lúc tôi vừa tốt nghiệp đại học, một đàn em năm nhất điên cuồng theo đuổi tôi, mặc dù tôi rời trường đi đến nơi khác làm việc, cô ấy vẫn dũng cảm bày tỏ tình cảm với tôi. Cô ấy ăn mặc khá quê mùa, dáng vẻ cũng bình thường nhưng tính tình không tệ. Khi đó tôi khá cô đơn nên thử yêu đương với cô ấy mấy tháng ở nơi đất khách (trong lúc đó chưa từng gặp mặt), nhưng tôi không quan tâm đến cô ấy lắm, cứ luôn cảm thấy kiểu con gái này thật rẻ tiền. Tôi có quen biết và ngưỡng mộ một cô gái trong công ty, khi đó đúng lúc sắp đến Tết Nguyên Đán, cô ấy nói muốn ngồi xe lửa đến chỗ tôi, tôi cảm thấy rất phiền nên chia tay luôn. Sau đó, tôi thuận lợi theo đuổi được cô gái trong lòng, nhưng về sau bởi vì một số nguyên nhân, tình cảm của tôi vẫn không được như ý, công việc cũng không có gì khởi sắc. Tôi từ chức, về trường học của thành phố tìm một công việc, ngẫu nhiên nghe nói về tình huống hiện tại của cô ấy. Không ngờ, tình trạng sau khi cô ấy tốt nghiệp rất ổn, vào làm trong một công ty nước ngoài, tôi mới biết bố cô ấy là một cán bộ rất có quyền lực, cô ấy khá giỏi về giao tiếp xã hội, hiện tại lương một năm cực cao, cuộc sống tốt hơn tôi nhiều. Tôi thấy được tấm hình gần đây của cô ấy từ chỗ bạn học, biết lái xe, dùng túi LV, biết trang điểm, trông rất xinh đẹp. Sau khi tôi trở về, tâm trạng luôn cực kỳ kém, người phụ nữ tôi từng bỏ rơi trước đây bây giờ lại tốt như vậy, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu lúc trước tôi không chia tay với cô ấy, có thể tình trạng của tôi sẽ không xui xẻo như vậy, hoặc cô ấy sẽ không thăng quan tiến chức thuận lợi đến thế. Tôi nghe nói cô ấy còn chưa có bạn trai, muốn theo đuổi cô ấy một lần nữa nhưng lại không thể hạ thấp bản thân được. Bây giờ tôi phải làm thế nào đây?”

Đây là kiểu người gì vậy? Chúc Cẩn Niên thầm mắng trong lòng, tự mình đa tình, luôn cho rằng bản thân đúng, tình trạng bây giờ của người ta thế nào thì liên quan gì tới anh ta? Anh ta lại đang bối rối vì chuyện không thể hạ thấp bản thân theo đuổi cô ấy, rốt cuộc anh ta nghĩ mình là ai?!

Cô vừa đi tới tàu điện ngầm vừa tăng âm lượng di động, ngược lại cô muốn nghe xem Nhiếp Vũ Tranh sẽ trả lời tên đàn ông khốn nạn này thế nào.

“Cư dân mạng này, con người sẽ vì tuổi tác tăng lên, kinh nghiệm phong phú mà sinh ra những quan điểm không giống nhau với một số chuyện…”

Không ngờ giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh trong radio lại dễ nghe như vậy, không thua gì người dẫn chương trình của đài phát thanh: “Điều này cũng giống như khi chúng ta còn bé đều thích ô tô điều khiển từ xa màu sắc rực rỡ trong tủ kính của cửa hàng, để có được chúng, chúng ta có thể cố gắng được điểm cao hoặc sắm vai đứa trẻ ngoan ngoãn trong vài ngày. Nhưng đến tuổi này, những chiếc xe hơi đồ chơi tuyệt đẹp mà chúng ta cất ở trong phòng đều trở thành phế phẩm, chẳng có chút giá trị nào cả. Khi bạn đứng trên mặt đất, bạn có thể chú ý đến con kiến, nhưng khi bạn đứng trên đỉnh núi thì ngay cả những sinh vật nhỏ bé đó cũng không nhìn thấy nữa, trái lại sẽ hướng tới chim chóc và mặt trời. Ngày hôm qua không thể giữ lại, tập trung vào trước mắt và công việc hiện tại, một vài chuyện vặt vãnh có thể sẽ không biến thành sự hỗn loạn trong lòng, nói không chừng còn có thể đạt được cơ hội tốt hơn.”


Xuất sắc! Đây đúng là phong cách của Nhiếp Vũ Tranh!

Toàn bộ lời nói của anh không có từ ngữ nào thô tục, cách dùng từ sắc bén, so sánh cay độc, ý nghĩa ẩn sâu sau khi phiên dịch ra thì khá khó nghe… Bạn cư dân mạng này, vốn trước đây cô gái kia thích anh là vì cô ấy chưa thấy các bộ mặt của xã hội, gửi gắm tình cảm sai người. Hiện tại người ta hiểu biết sâu rộng, với cô ấy mà nói anh chỉ giống như phế phẩm, muốn loại bỏ lịch sử đen tối này mãi mãi. Sự buồn phiền trước mắt của con gái nhà người ta có lẽ là tiếp tục mua túi LV hay đổi sang mua Hermès, còn anh, cái đồ hàng vỉa hè mà lại đòi bối rối có nên chủ động gào to một tiếng rồi dắt người ta từ trên ô tô sang trọng xuống không. Đừng không biết xấu hổ mà cả ngày nghĩ đến những chuyện vô ích và ảo tưởng này nữa, hãy tìm một công việc thật tốt để sống tạm rồi hẵng nói sau.

Chúc Cẩn Niên không khỏi bật cười thành tiếng, không biết tên đàn ông để lại tin nhắn trên mạng kia có nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Nhiếp Vũ Tranh không.

Bỗng nhiên, cô nhớ tới cô Hạ, kiểu phụ nữ tri thức như cô ta vốn có thể đứng ở đỉnh núi, hướng tới chim chóc nhưng vẫn cứ khom người đi tìm những con muỗi từng đốt mình. Chỉ hi vọng “bạn gái cũ” trong miệng tên đàn ông trên mạng này có thể thấy rõ sự chênh lệch, coi lịch sử đen tối này như một quyển sách giáo khoa.

Sau tiếng nhạc và vài đoạn quảng cáo, chương trình bước sang thời gian đặt câu hỏi qua điện thoại.

Chúc Cẩn Niên đi vào trạm tàu điện ngầm, một chuyến tàu điện ngầm vừa mới rời đi. Từ hình phản chiếu trên cửa thoát hiểm bằng thủy tinh đóng chặt, cô lờ mờ thấy một gương mặt quen thuộc nào đó vụt qua sau lưng mình rồi đi mất, lúc sau cô nhìn lại nhưng không thấy gì.

Bởi vì hơi ngẩn ngơ, cộng thêm môi trường ầm ĩ nên hai câu hỏi trước đó cô không nghiêm túc nghe lắm, người thứ ba gọi điện đến đường dây nóng của “Gõ cửa trái tim bạn”, một giọng nói đặc biệt vang lên: “Chào Tiểu Phỉ, chào khách mời của chương trình. Tôi nghe xong mấy kỳ chương trình của mọi người, cố lấy can đảm gọi điện thoại đến để kể lại những chuyện đã làm phiền tôi.”

Khàn khàn, hơi trầm, thậm chí khá giống đàn ông nhưng lại là giọng nói của một cô gái.

Còn giống Hân Tuyết.

“Cảm ơn sự công nhận của bạn, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Lan Khiết Phỉ trả lời.


“Không biết mọi người đã xem bộ phim nước ngoài “Mối tình đầu lần thứ 50″ chưa?” Người gọi điện thoại đến xin tư vấn tự hỏi tự trả lời: “Nữ chính gặp tai nạn nên đầu óc bị thương, trí nhớ chỉ có thể duy trì trong một ngày, đến buổi tối, sau một giấc ngủ thì hoàn toàn không nhớ rõ chuyện hôm qua, từ đầu đến cuối, trí nhớ của cô ấy dừng lại ở ngày gặp chuyện không may đó.”

“Tôi xem rồi.” Lan Khiết Phỉ trả lời, đúng lúc cô ấy từng xem bộ phim này với Chúc Cẩn Niên: “Bạn thính giả này, chẳng lẽ chuyện làm bạn phiền lòng giống với nữ chính sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà… Tôi không nghiêm trọng như cô ấy, hoặc là tôi còn nghiêm trọng hơn cô ấy, hầy!” Người xin ý kiến thở dài rồi mới nói tiếp: “Tôi mất trí nhớ có tính khoảng cách, nhưng thỉnh thoảng mất trí nhớ dài hơn một ngày. Tôi thường xuyên ngủ dậy và tưởng hôm nay là thứ hai nhưng vừa nhìn ngày lại phát hiện là thứ năm, mà tôi lại hoàn toàn không nhớ rõ mấy ngày này mình đã làm gì, trải qua thế nào. Nhưng chuyện trước thứ hai tôi còn nhớ được. Dù sao, cứ lặp đi lặp lại, lúc nhớ lúc quên, ngay cả bản thân tôi cũng không biết, rốt cuộc mình sẽ nhớ cái nào, quên cái nào. Một số người quen thường chào hỏi tôi, mà tôi không nhớ được bọn họ là ai, tôi biết bọn họ lúc nào, đương nhiên cũng có người quen trách tôi, nói rằng đã hẹn xong với tôi một việc nào đó nhưng tôi không làm được, sau đó còn giả vờ không nhớ ra.”

Thật sự rất giống Hân Tuyết!

Chúc Cẩn Niên nhớ lần đầu tiên Hân Tuyết đến tư vấn là vì cảm thấy mình bị mộng du, nên trong một miêu tả là sáng sớm thức dậy nhưng lại không nhớ được chuyện nào đó mình làm tối hôm qua cũng cho rằng cái này là mộng du.

Lan Khiết Phỉ tò mò hỏi: “Tình huống bạn nói bắt đầu từ khi nào? Từ nhỏ đã như vậy à?”

“Chắc là trước và sau kỳ thi đại học, cụ thể thì tôi không nhớ rõ lắm.”

Dù sao Lan Khiết Phỉ cũng tốt nghiệp khoa tâm lý, cô ấy lập tức hỏi: “Bạn còn nhớ tất cả những chuyện trước khi thi đại học không?”

“Không ít lắm, tôi vẫn còn nhớ.”

“Đầu bạn từng bị thương sao?”

“Không hề.” Đối phương nói rất chắc chắn.

Lan Khiết Phỉ hỏi tiếp: “Bạn từng đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Tôi đến rồi, não bộ của tôi không có máu bầm, bị sưng hay khối u gì đó. Bác sĩ cho rằng tôi mắc chứng tâm lý mất trí nhớ, đề nghị tôi đến phòng khám tâm lý hoặc thôi miên để tìm ra nguyên nhân chính xác gây ra chứng mất trí nhớ gián đoạn này. Mà tôi cảm thấy mình chưa từng bị chấn thương tâm lý nào, cuộc sống cũng gió êm sóng lặng, từng gặp phải thất bại nhưng tôi nhận thấy mình hoàn toàn có thể chịu đựng được, không cần thiết đi gặp bác sĩ tâm lý. Tôi còn cảm thấy vì không tìm ra được chứng bệnh của mình mà rất buồn phiền. Tôi có nên đi Đế Đô cầu thầy trị bệnh không?”


Cô ta nói xong rồi chờ câu trả lời của Lan Khiết Phỉ.

“Không biết thầy Nhiếp có đề nghị gì với cảnh ngộ của bạn thính giả này không?” 80% là Lan Khiết Phỉ không biết tiếp tục như thế nào nên ném luôn cho Nhiếp Vũ Tranh.

Nhiếp Vũ Tranh lạnh nhạt mở miệng: “Đề nghị của tôi là nếu mắc chứng tâm lý mất trí nhớ nên đi làm tư vấn tâm lý hoặc gặp bác sĩ tâm lý trước.”

Chúc Cẩn Niên hơi buồn cười, luẩn quẩn một vòng lại quay về điểm ban đầu.

Ai ngờ, người xin ý kiến nói: “Nói đến tư vấn tâm lý, lúc trước có một cô gái đã rất nhiệt tình quan tâm đến tôi, cô ấy là người của Sa Mạc gì đó Tuyền, sau đó, tôi tìm kiếm thử thì thành phố chúng ta thực sự có một văn phòng tâm lý tên là Sa Mạc Cam Tuyền. Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã đi tư vấn tâm lý, chẳng qua là… tôi quên mất.”

Thật sự là Hân Tuyết!!

Chúc Cẩn Niên sửng sốt, tàu điện ngầm đúng lúc đến trạm, cô nhanh chóng lên trước. Dường như tín hiệu không ổn định, trong radio có chút tạp âm, cộng thêm tiếng nói chuyện của mọi người xung quấy nhiễu nên chỉ có thể nghe thấy tiếng đứt quãng của Nhiếp Vũ Tranh nói thôi miên gì gì đó.

Chờ chương trình của Lan Khiết Phỉ kết thúc, cô sẽ gọi điện hỏi cô ta tên người xin ý kiến tuần này, xác nhận là Hân Tuyết rồi hẵng nói sau.

Lúc tàu điện ngầm ngừng ở trạm tiếp theo thì có vài người bước xuống, Chúc Cẩn Niên tìm một chỗ trống ngồi xuống, trong lúc vội vàng muốn gửi WeChat cho Lan Khiết Phỉ chợt cảm thấy có người đứng trước mặt mình, vẫn đứng ở đó không di chuyển, theo bản năng cô ngước mắt lên, đột nhiên sau lưng lạnh toát.

Là Chương Tĩnh Minh!

Hắn khoác chiếc áo đen nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt trông hơi kỳ lạ, thấy cô phát hiện ra mình thì khẽ mỉm cười: “Xem phim một mình, ngồi tàu điện ngầm một mình, đàn em Chúc không cảm thấy cô đơn à?”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.