Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 23Mất Trí Nhớ 2


Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 23Mất Trí Nhớ 2

Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Người tổ chức buổi họp lớp cầm micro bắt đầu xây dựng bầu không khí bằng cách phát một đống vé xổ số, cứ cách nửa tiếng lại quay trúng thưởng một lần, mọi người vui chơi giải trí đã đời còn được nhận phần thưởng nên đều rất vui vẻ.

Vương Khiêm cười, hai tay đút trong túi quần, nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh chậm rãi quay lại: “Để tớ đoán xem, hai người đẹp với hai phong cách khác nhau kia, người nào là mặt trời mọc từ phía Tây của cậu nhỉ…”

Nhiếp Vũ Tranh liếc nhìn bóng lưng của Chúc Cẩn Niên một cái rồi quay sang nhìn bạn tốt: “Xin cứ tự nhiên.”

“Người mặc váy đen kia…” Vương Khiêm nhìn về phía Chúc Cẩn Niên: “Không có khả năng. Nếu như cậu thích kiểu này thì năm đó cậu đã có một chân trong đoàn quân theo đuổi Hòa Thi Nhụy rồi.”

Hòa Thi Nhụy…

Những lời này khiến bóng đèn trong đầu Nhiếp Vũ Tranh tỏa sáng, đúng rồi, lúc mới gặp Chúc Cẩn Niên, hóa ra cảm giác quen thuộc này là vì dáng vẻ của cô giống Hòa Thi Nhụy đến bảy tám phần. Năm đó, cái tên Hòa Thi Nhụy mặc dù như sấm bên tai nhưng anh không có ấn tượng sâu sắc về mặt mũi của người này, cho nên đối với Chúc Cẩn Niên chỉ có cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

“Tôi đoán là người mặc váy hồng phấn kia.” Vương Khiêm hất cằm về phía Lan Khiết Phỉ: “Chim nhỏ nép vào người, đơn thuần đáng yêu, giống như đào mật, mới vừa nhìn đúng là thỏ trắng nhỏ khiến người ta thương tiếc, 80% đã khơi dậy ý muốn bảo vệ chôn giấu nhiều năm của cậu?”

“Cậu hiểu rõ tớ quá nhỉ.” Lời nói của Nhiếp Vũ Tranh mang hàm ý trào phúng.

“Trông rất dễ đối phó.” Vương Khiêm không nghe ra ẩn ý trong lòng nói của anh, anh ta sờ cằm: “Muốn tớ dạy cho cậu mấy chiêu không, trăm lần thử chính xác trăm lần đấy?”

“Không cần, không dùng được.”

“Vậy tớ đi qua chào hỏi thỏ trắng nhỏ một chút nhé?” Lo lắng qua vài ngày nữa bản thân sẽ quay lại Châu Âu nên Vương Khiêm định làm quen trước một chút, giả vờ đi tới chỗ kia.

“Đứng lại.”


“Đừng nói với tớ cậu đang thẹn thùng.” Anh ta ôm ngực: “Tớ sẽ nôn mất.”

“Tìm gương soi bộ dạng như mãnh hổ sổng chuồng bây giờ của cậu đi, đừng nói là thỏ, sói xám lớn cũng bị cậu dọa luôn rồi.”

“Ôi ôi, đau lòng ư?” Vương Khiêm mỉm cười, vốn định nói đùa vài câu thì đột nhiên vẻ mặt của anh ta cứng lại, hơi nhíu mày một cái: “Cậu xem, kia có phải… Chương Tĩnh Minh không?”

Nhiếp Vũ Tranh nhìn theo hướng của anh ta, sau đó gật đầu.

“Chậc…” Vương Khiêm hoàn toàn đã quên vài giây trước mình còn đang chế nhạo Nhiếp Vũ Tranh, nặng nề hừ một tiếng. Nhìn ra được, anh ta cũng không muốn gặp Chương Tĩnh Minh lắm: “Sao còn chưa bắt hắn ngồi tù thế…”

“Thiếu chứng cứ.” Nhiếp Vũ Tranh trả lời đơn giản.

“Còn chưa tìm được Thi Nhụy à?”

Anh thấp giọng nói: “Sống không thấy người, chết không thấy xác.”

Khi đó, Hòa Thi Nhụy là người đẹp có tiếng ở Đại học Chính Pháp Đông Nam, nói phổ thông một chút thì chính là hoa hậu giảng đường, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, không ai không biết, nở mày nở mặt vô cùng, nhưng cô ta lại đột nhiên mất tích. Chương Tĩnh Minh – người từng điên cuồng theo đuổi, theo dõi và quấy rầy cô ta nhiều lần bị nghi ngờ có liên quan đến sự mất tích của cô ta, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối có ích, Hòa Thi Nhụy cũng không xuất hiện nữa, giống như Nhiếp Vũ Tranh nói, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Mười năm trước, đám người Thẩm Tử Bình, Hà An Bang vừa mới vào cục cảnh sát đúng lúc nhận vụ án này, từng gặng hỏi Chương Tĩnh Minh không biết bao nhiêu lần. Chương Tĩnh Minh cũng không phải ngồi không, trong nhà có chút quan hệ, cuối cùng Thẩm Tử Bình, Hà An Bang bị nói là xâm phạm danh dự cá nhân, suýt thì không xoay chuyển được, cực kỳ ầm ĩ.

Nói đến chuyện này, Vương Khiêm nặng nề thở dài, anh ta khá xúc động: “Trước đây tớ từng hiểu lầm cô ấy, nhìn thấy cô ấy đẹp, lại nhiều người theo đuổi như vậy nên cho rằng cô ấy là một bình hoa. Sau này, trong lúc diễn ra hoạt động của hội học sinh, chúng tớ có gặp nhau, qua lại vài lần, tớ phát hiện cô ấy rất thông minh, có thể nói là tài mạo song toàn. Cậu có nhớ lần đi hoạt động hỗ trợ giảng dạy ở Xương Đô không? Theo tớ được biết, cô ấy cũng đăng ký nhưng không đi được, nghe nói là gia đình phản đối. Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó được đi, có thể chuyện đó sẽ không xảy ra. Tạo hóa trêu ngươi, quá đáng tiếc. Lạ lùng nhất là Chương Tĩnh Minh lại sống vui vẻ an nhàn như vậy, tớ có linh cảm vào ngày tìm được Hòa Thi Nhụy, hắn sẽ ngồi tù.”

Vương Khiêm ra nước ngoài nhiều năm nên sẽ không biết rõ một số tình huống, nhưng trong lòng Nhiếp Vũ Tranh thì biết mấy năm nay, bề ngoài Chương Tĩnh Minh tỏ ra nhã nhặn thân thiện nhưng chẳng yên tĩnh chút nào, việc xấu đầy ra đấy, Thẩm Tử Bình và mấy cảnh sát hình sự cấp dưới của anh ta hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, ai mà không muốn bắt hắn ngồi tù chứ?

“Ôi…” Vương Khiêm nhíu mày, chuyển đề tài: “Chương cặn bã đi tới chỗ thỏ trắng nhỏ của cậu kìa.”

Chúc Cẩn Niên, Lan Khiết Phỉ và Đỗ Cách Trí ngồi cùng nhau, vừa tán gẫu vừa thưởng thức đồ ăn ngon. Lan Khiết Phỉ thừa dịp Đỗ Cách Trí bị người ta kéo đến chỗ khác uống rượu, thấp giọng nói với Chúc Cẩn Niên: “Nhiếp Vũ Tranh thường nhìn tới chỗ chúng ta đấy.”


“Nhìn cậu đó.” Chúc Cẩn Niên đưa tay véo má của cô ấy.

“Không, tớ cảm thấy…” Lan Khiết Phỉ suy nghĩ đơn giản, nhìn sự việc đoán thẳng vấn đề: “Hình như anh ấy thích cậu.”

“Phụt…” Chúc Cẩn Niên không nghĩ tới bản thân cũng có ngày phun đồ uống mới vừa vào miệng.

“Ánh mắt anh ấy nhìn cậu không giống nhau.” Lan Khiết Phỉ lấy tờ khăn giấy đưa cho cô, sau đó nói tiếp:” Thỉnh thoảng cậu rời khỏi chỗ để lấy đồ ăn, anh ấy nhìn qua đây không thấy cậu thì hai mắt sẽ đảo sang chỗ khác của sảnh, tìm được chỗ của cậu thì mới rời mắt đi. Tuy ngồi cách chúng ta khá xa nhưng tớ cảm thấy khoảng cách của anh ấy với cậu rất gần.”

“Cậu nói đầy ý thơ như vậy khiến tớ chẳng ăn nổi nữa rồi.” Chúc Cẩn Niên khó nói, cả ba lần cô lấy đầy đĩa đồ ăn đều bị anh nhìn thấy ư?

“Cậu yên tâm, anh ta chỉ muốn bắt thóp để chế nhạo và sỉ nhục tớ thôi, đừng hiểu sai ý.”

“Cậu không tin thì thôi.” Lan Khiết Phỉ bĩu môi, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, Chúc Cẩn Niên lại muốn véo má cô ấy.

“Lại gặp mặt rồi.” Giọng nói này rất quen tai.

Chúc Cẩn Niên ngẩng đầu, vì tối hôm qua mới gặp nên cô nhanh chóng nhận ra: “Chào anh, luật sư Chương.”

Chương Tĩnh Minh mỉm cười, đẩy kính một cái: “Rất vinh hạnh khi cô còn nhớ tôi. Tính ra chúng ta đã gặp nhau ba lần, cô biết tên của tôi, mà ngay cả họ của cô là gì tôi cũng không rõ. Như thế không công bằng đâu nhé.”

Chúc Cẩn Niên đứng lên: “Tôi…”

Bỗng nhiên có người nắm lấy cánh tay cô, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ra cửa, cô vốn định kêu lên nhưng sau khi nhìn rõ vị “khách không mời mà đến” này là Nhiếp Vũ Tranh thì khá kinh ngạc, lời vừa rồi của Lan Khiết Phỉ lần lượt lặp đi lặp lại trong đầu cô, cho nên cô còn chưa quyết định là đi hay dừng thì khuôn mặt đã ửng đỏ.

Sau khi bạn của bạn nói rằng chắc chắn có ai đó thích bạn, bất luận bạn không tin sự thật này thế nào, bạn vẫn sẽ vô thức coi trọng nó, sau đó theo bản năng quan sát người này nhiều hơn với ý định tìm ra một vài bằng chứng xem có phải người ta thích bạn không.


“Ơ kìa.” Lan Khiết Phỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng chớp mắt, cô ấy lẩm bẩm: “Tớ đã nói anh ấy thích cậu mà…”

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Chương Tĩnh Minh đứng tại chỗ, cụp mắt không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mắt khá u ám.

Vương Khiêm ở bên ngoài mười bước cũng tràn ngập kinh ngạc, nhìn bóng lưng của Nhiếp Vũ Tranh, lại nhìn Lan Khiết Phỉ ngồi ở chỗ cũ, anh ta thả lỏng, biết mình đã đoán sai nhưng vẫn cảm thấy khó tin nên không khỏi lẩm bẩm: “Chậc chậc… Nếu cậu thật sự thích kiểu này thì tại sao trước đây lại không thèm để ý đến Hòa Thi Nhụy?”

“Người kia rất nguy hiểm.” Nhiếp Vũ Tranh đưa cô tới đại sảnh rồi mới buông tay, những năm gần đây, số phụ nữ đến báo án rằng bị Chương Tĩnh Minh theo dõi ít nhiều cũng có khí chất giống Hòa Thi Nhụy năm đó. Trái lại, cô gái đi với Chúc Cẩn Niên, “Thỏ trắng nhỏ” trong miệng Vương Khiêm rõ ràng không phải loại người Chương Tĩnh Minh yêu thích.

Chúc Cẩn Niên cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, để khuôn mặt không quá đỏ: “Rất nguy hiểm… là sao?”

“Hắn là một kẻ bám đuôi.”

Cuồng theo dõi?! Cô ngẩn người, suy nghĩ xem có nên nói chuyện ngày hôm qua cho Nhiếp Vũ Tranh nghe không, mím môi do dự một lát, cô nói sơ lược cho anh chuyện mình ngẫu nhiên gặp Chương Tĩnh Minh.

Nhiếp Vũ Tranh có loại dự cảm chẳng lành, nhưng mặt ngoài không để lộ gì nhiều, chỉ hỏi: “Cô ăn no rồi à?”

“Vẫn chưa.”

“Ăn ba đĩa lớn đồ nóng cộng thêm hai phần thịt bò bít tết nướng mà còn chưa lấp đầy dạ dày của cô ư?” Nhiếp Vũ Tranh lùi ra sau một bước, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Hay là vì hôm nay nên cô đặc biệt nhịn đói ba ngày ba đêm?”

Anh vừa hỏi như vậy, trái lại trong lòng Chúc Cẩn Niên khá bình tĩnh, xem ra anh thường nhìn cô hoàn toàn là để tìm cơ hội châm chọc đả kích, Lan Khiết Phỉ nói cái gì mà “Hình như anh ấy thích cậu” chứ, đơn giản là kẻ ngốc tự tưởng tượng ra thôi.

“Tôi là một người rất thành thật, đóng phí liên hoan rồi tất nhiên phải ăn chứ. Dù sao, tổ trưởng Nhiếp cũng thích mời người 250 ăn cơm, dĩ nhiên không ngại ăn nhiều thịt ít cá, phần kia của anh cứ để tôi ăn giúp, thế nào?” Chúc Cẩn Niên vỗ bụng, trong lời nói chứa đầy gai.

“Nếu cô còn nuốt trôi thì tôi không có ý kiến gì.”

“Nhưng mà tôi hi vọng tổ trưởng Nhiếp đừng tính toán cuối cùng tôi đã ăn bao nhiêu đĩa thức ăn, điều này ảnh hưởng nhiều đến sự phát huy của con người đấy.”

“Tốc độ đĩa trống không của khu tự phục vụ quá nhanh, tra xét sự thật là thói quen cá nhân của tôi.”

Đó không phải là tất cả những gì cô ăn! Chúc Cẩn Niên vừa muốn cãi lại thì thấy Đỗ Cách Trí vội vàng đi ra tìm mình, nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh trước mặt cô, đầu tiên vẻ mặt của anh ta hơi cứng lại, sau đó đổi thành nụ cười trước sau như một: “Hi, đàn anh Vũ Tranh.”


“Tóm lại, cô hãy nhớ kỹ lời nhắc nhở của tôi.” Nhiếp Vũ Tranh nghiêm túc khuyên bảo cô, ngước mắt nhìn Đỗ Cách Trí một cái rồi quay lại nhìn cô, im lặng vài giây, cảm xúc trong mắt có phần không rõ, anh gật đầu với Đỗ Cách Trí, không có ý trò chuyện nhiều rồi xoay người trở về sảnh tiệc.

“Hai người… nói chuyện gì vậy?” Đỗ Cách Trí bước đến bên cạnh Chúc Cẩn Niên, giả vờ thoải mái hỏi.

“Anh biết Chương Tĩnh Minh không?”

“Từng nghe nói, lời đồn về hắn không tốt lắm. Anh phát hiện hôm nay hắn cũng đến…” Đỗ Cách Trí vừa nói vừa quay về với Chúc Cẩn Niên: “Trước đây anh từng nghe Thẩm Tử Bình nhắc tới, nói hắn là một kẻ nhã nhặn khốn nạn, còn dùng tới từ “Tâm lý biến thái” nữa cơ. Anh chỉ muốn nhắc em, làm quen với những bạn học khác không phải chuyện xấu nhưng tốt nhất là cách xa Chương Tĩnh Minh một chút. Thẩm Tử Bình vẫn luôn cảm thấy hắn có liên quan đến vụ án mất tích năm đó của hoa hậu giảng đường, không biết lúc học ở trường em có từng nghe nói chuyện này không?”

“Em chưa từng nghe nói.”

“Anh cũng không rõ lắm, có người nói tìm được, có người nói cô ấy bị bán đi, cũng có người nói cô ấy có thể đã sớm…” Đỗ Cách Trí nhún vai: “Chuyện bao nhiêu năm trước rồi mà vẫn không hỏi thăm được nguyên nhân.”

Dường như Chúc Cẩn Niên hơi đăm chiêu mà gật đầu, tuy rằng khi tiếp xúc với Nhiếp Vũ Tranh cô luôn gặp xui xẻo, nhưng đối với vấn đề thị phi này, cô vẫn rất rõ ràng, nếu không phải anh xuất hiện kịp lúc, tạm thời đưa cô ra ngoài thì vừa rồi cô có thể tiết lộ thông tin cá nhân cho Chương Tĩnh Minh. Chốc nữa phải vứt danh thiếp của hắn đi mới được!

Trở lại đại sảnh, Lan Khiết Phỉ cười xấu xa chọc chọc cô, cúi xuống bên tai cô, hỏi: “Sao lại quay về với đàn anh Đỗ? Có phải Nhiếp Vũ Tranh thổ lộ với cậu không? Nhìn tư thế vừa rồi… Anh ấy kabedon (1) cậu à?”

(1) Kabedon: chỉ hành động của một chàng trai đẩy một cô gái vào tường rồi đập tay lên đó.

“Cái gì với cái gì hả…” Chúc Cẩn Niên đẩy cô ấy ra: “Sức tưởng tượng của cậu cũng quá phong phú rồi.”

“Lúc hai người vừa mới đi ra ngoài, tớ lên Baidu tìm kiếm anh ấy, sau đó cảm thấy rất ngầu. Nếu cậu không rảnh tới tham gia chương trình của tớ thì có thể giúp tớ mời anh ấy không?”

“Ngay cả tư vấn anh ta cũng không thường làm, bảo anh ta tham gia chương trình chuyện nhà của cậu, giải đáp mấy đề tài gì mà: làm sao đây chồng của tôi ngoại tình, vợ của tôi lãnh cảm (2) linh tinh gì đó, anh ta đồng ý giải quyết mới là lạ! Anh ta chẳng những không nghiêm túc trả lời vấn đề mà còn có thể tư vấn người gọi điện đến nỗi người ta suy sụp luôn, ảnh hưởng hình tượng chương trình của các cậu.” Chúc Cẩn Niên cảm thấy Lan Khiết Phỉ suy nghĩ viễn vông, dừng một chút mới hỏi: “Đúng rồi, cậu thật sự không bị sét đánh với anh ta?”

(2) Người bị lãnh cảm sẽ không cảm thấy có hứng thú hoặc mất đi sự hưng phấn khi quan hệ tình dục, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi khi quan hệ (dùng cho nữ giới)

“Anh ấy và tớ vốn không phải người cùng một thế giới.” Lan Khiết Phỉ từ chối “ý tốt” của Chúc Cẩn Niên, thấp giọng nói: “Ngược lại cậu có thể thử xem, tớ cảm thấy anh ấy hợp với cậu hơn đàn anh Đỗ.”

Chúc Cẩn Niên mím môi, từ chối cho ý kiến. Theo bản năng ngước mắt tìm vị trí của Nhiếp Vũ Tranh, chợt phát hiện Chương Tĩnh Minh đứng trong góc nào đó nhìn chằm chằm vào mình. Cô vội vàng rời mắt, trong lòng mơ hồ hơi buồn phiền.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.