Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương:6Nghìn Lời Vạn Chữ Không Bằng Một Bức Tranh 6


Đọc truyện Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người – Chương 16Nghìn Lời Vạn Chữ Không Bằng Một Bức Tranh 6

Editor: Cà Pháo

Beta: Mạc Y Phi

Vẫn là phòng họp lần trước, Chúc Cẩn Niên cũng giống lần trước ngồi một chỗ hẻo lánh ở hàng cuối cùng, chống cằm, híp nửa mắt nhìn Nhiếp Vũ Tranh.

Đúng là vui tai vui mắt nhưng mà quá cao để chạm tới, vừa rồi cô nhìn thấy anh không nể tình ném một chồng danh thiếp vào trong thùng rác bên cạnh thang máy, còn đâu anh cầm theo đế lót cốc giá rẻ, thuận tay bỏ trong ngăn kéo của phòng trà để phục vụ đại chúng.

Ánh mắt của anh nhanh chóng đảo qua khuôn mặt cô: “Chỗ khó của vụ án này là trạng thái tâm lý của Lư Thù Chí, đồng thời cũng là trọng điểm. Trợ lý của tôi – Chúc Cẩn Niên là người thứ nhất phát hiện nghi phạm có khả năng tồn tại chướng ngại tâm lý, thời gian tiếp xúc với nghi phạm cũng sớm hơn chúng ta.”

Đợi chút, thế mà anh lại nói cô là trợ lý của mình trước mặt mọi người, Chúc Cẩn Niên kinh ngạc chớp mắt mấy cái. Tuy rằng trên danh nghĩa thì đúng là vậy.

“Trong trại giam, cô ấy hướng dẫn nghi phạm vẽ tranh…” Nhiếp Vũ Tranh hất cằm về phía màn hình: “Đối với chúng ta, bức tranh này rất quý giá. Tôi cũng tin một vài phán đoán và ý kiến của cô ấy sẽ khiến tình tiết vụ án càng thêm sáng tỏ.”

Nói nghe hay thật đấy, Chúc Cẩn Niên cũng không kìm được mà muốn đứng lên vỗ tay cho anh. Hóa ra anh tới đón cô là vì muốn nhìn bức tranh cô đã hướng dẫn Tiểu Chí vẽ, thế nên mới làm lái xe miễn phí cho cô một lần, suýt thì cô cảm động rồi quên luôn vụ đánh cược cá trích đóng hộp Thụy Điển giữa bọn họ.

Hi vọng anh quên rồi.

“Tiểu Chúc, cô lên phía trước này ngồi đi.” Thẩm Tử Bình mỉm cười vẫy tay với cô.

Chúc Cẩn Niên cười gượng rồi ngồi xuống mấy hàng trước.

Thẩm Tử Bình khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Lư Thù Chí miêu tả vụ việc mình chết đuối rất mơ hồ, có thể nói là gây khó khăn khá lớn cho việc điều tra của chúng ta. Nhưng mà…” Anh ta vừa chuyển đề tài vừa lấy túi vật chứng ra, bên trong đựng một tờ báo đã cắt, nửa mới nửa cũ: “Không biết ai gửi cái này tới đây cho chúng ta…”

Nhiếp Vũ Tranh nhíu mày, tối qua anh chỉ nghe Thẩm Tử Bình nói trong điện thoại rằng vụ chết đuối có manh mối, không ngờ còn xuất hiện thêm thứ này nữa.

Thấy anh để lộ vẻ mặt này, Thẩm Tử Bình thoải mái lắc đầu: “Đã điều tra rồi, qua kiểm tra đo lường không xuất hiện dấu vân tay, camera giám sát gần đây cũng không thể tìm được người đã gửi email. Ôi, dân thành phố này vừa nhiệt tình vừa thần bí.” Anh ta không quan tâm cho lắm: “Chúng tôi thử điều tra tiếp từ thông tin được cắt từ báo, quả thật tìm được ít thứ về vụ chết đuối của Lư Thù Chí, không biết việc lần này có ảnh hưởng gì lớn đến tâm lý và tinh thần của cậu ta không. Cậu xem trước đi.”


Nhiếp Vũ Tranh nhận lấy báo cáo rồi nhanh chóng xem qua một lần.

Chúc Cẩn Niên rất tò mò, cô dán mắt vào mấy tờ giấy trong tay anh. Vừa ngước mắt, anh chợt phát hiện ánh mắt của cô, trực tiếp đối mắt với cô, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt đen như đầm nước, thời gian dường như ngừng lại tại khoảnh khắc này, trong mắt cô đều là anh. Tim cô đập nhanh hơn một chút, không khỏi rời mắt nhìn sang chỗ khác nhưng anh lại đi về phía cô.

Đặt báo cáo trong tay cô, Nhiếp Vũ Tranh không nói lời nào đã quay đi.

Chúc Cẩn Niên mở ra nhìn vài đoạn, sau đó không khỏi thở dài.

Trong quãng thời gian Tiểu Chí nghỉ hè chỉ có một tin tức đề cập đến việc chết đuối. Nhân vật chính là người đàn ông bình thường có tài bơi lội, gần 30 tuổi, trong tin tức nói rằng người đàn ông đó là quân nhân giải ngũ, thấy việc nghĩa hăng hái cứu hai người rơi xuống nước, nhưng bản thân sức cùng lực kiệt không bơi lên bờ được, cuối cùng để lại một đứa con trai cả 3 tuổi và con trai nhỏ chỉ sáu tháng tuổi trong nhà.

Cảnh sát nhân dân phá án đến nơi đó hỏi thăm một vài hàng xóm thì tìm được người chứng kiến và người biết rõ tình hình. Bọn họ nói, một đứa trẻ mười mấy tuổi không nghe người ta khuyên bảo mà chạy đến hồ nước bơi lội, không biết vì sao lại chìm xuống nước, một người đàn ông trung niên vừa gọi người cứu con của mình vừa tự nhảy xuống hồ cứu người, rõ ràng ông ta không biết bơi, thế là hai người cùng giãy giụa trong nước. Một người đàn ông dám làm việc nghĩa đi ngang qua, cuối cùng hy sinh bản thân để cứu hai bố con bọn họ. Nhưng đáng giận là sau khi hai bố con này tỉnh lại, nhân lúc hỗn loạn mà lặng lẽ rời khỏi đó, còn chẳng cảm ơn nổi một câu. Có người chứng kiến nhớ rất rõ ràng, người đàn ông trung niên gọi con trai của mình là “X Chí”.

“Bởi vậy có thể thấy được hai bố con được cứu có khi là Lư Luật Minh và Lư Thù Chí. Tờ báo bị cắt tám phần do người chứng kiến khi đó hoặc người thân, bạn bè nào đó của người hy sinh bản thân cứu người gửi đến.” Thẩm Tử Bình nói.

Lâm Duệ nói: “Chúng tôi lên mạng tìm kiếm, bên dưới tin tức có rất nhiều bình luận của cư dân mạng, quan điểm khá giống nhau, đều rủa hai người được cứu chết đi.”

Thẩm Tử Bình nghi ngờ: “Tôi không hiểu, rõ ràng người khác cứu mình, vì sao Lư Thù Chí lại cho rằng được bố cứu?”

“Đây có lẽ là nguyên nhân khiến triệu chứng bắt đầu rửa mặt liên tục của Tiểu Chí nặng thêm.” Chúc Cẩn Niên thử đoán: “Tôi từng quan sát, từ trước đến nay cậu ấy không rửa mặt lúc ở ngoài, chỉ khi về nhà gặp bố mới rửa mặt hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, cách cậu ấy rửa mặt không giống với chúng ta lắm, thỉnh thoảng còn vùi cả khuôn mặt vào trong nước. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ chẳng phải cậu ấy rửa mặt mà là vô thức mô phỏng lại cảm giác chết đuối năm đó. Tôi đoán, xuất phát từ những suy nghĩ khác, Lư Luật Minh không nói mình cứu cậu ấy, cuối cùng tẩy não thành công.”

Lâm Duệ không hiểu: “Xuất phát từ… suy nghĩ gì?”

Chúc Cẩn Niên tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Lúc này, chỉ nghe Nhiếp Vũ Tranh trả lời: “Lư Luật Minh là một người sĩ diện, hơn nữa có tính yêu cầu quyền uy rất cao với bản thân, ông ta vẫn luôn muốn hoàn toàn, tuyệt đối kiểm soát Lư Thù Chí, đây là một cơ hội tuyệt vời. Khiến con trai tin mình là người cứu cậu ta một mạng, điều đó làm con trai hoàn toàn phục tùng mình. Cho nên, ông ta lựa chọn việc nhanh chóng dẫn con rời khỏi hồ. Bởi vậy, Lư Thù Chí chắc chắn không biết sự thật của chuyện lúc đó, dù sau này mơ hồ nhìn thấy tin tức trên mạng hay từ nơi nào khác, sau khi nảy sinh nghi ngờ cũng không thể không chọn tin tưởng lời nói dối của bố mình, đây là nguyên nhân vì sao cậu ta cảm thấy chán nản rồi từ từ hồi phục sau khi khai giảng lớp 10. Nhạn qua lưu thanh (1), từ khi khai giảng, loại tâm trạng này phản ánh rõ ràng trong chữ viết của cậu ta.”

(1) Nhạn qua lưu thanh: người rời đi hoặc chết nên để lại một cái tên.


“Có phải hèn hạ quá rồi không?” Chúc Cẩn Niên không thể tưởng tượng nổi.

Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười nhìn cô: “Từ lâu cô đã nói hai bố con bọn họ cũng không phải đèn đã cạn dầu. Quên rồi à?”

“Đó chỉ là cảm giác của tôi.”

“Cảm giác của cô rất chuẩn.”

Nhiếp Vũ Tranh tán thành với cô, mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Chúc Cẩn Niên chớp mắt mấy cái, có lẽ đây là một kiểu châm chọc khác của anh thôi.

“Nhưng…” Chúc Cẩn Niên hoạnh họe: “Những lời anh nói đều là suy đoán chủ quan, chứng cứ đâu?”

“Cô có nghĩ tới cái gọi là “theo dõi” của Lư Luật Minh với Lư Thù Chí chẳng phải vì để cậu ta tập trung học tập mà là sợ cậu ta sẽ nhìn thấy tin tức năm đó không?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi lại.

“Ý anh là sao?”

“Nếu chỉ sợ ảnh hưởng đến học tập thì có thể thông qua việc quy định thời gian lên mạng và giải trí, vì sao Lư Luật Minh muốn nghe lén điện thoại của cậu ta, ngăn cản cậu ta lên mạng và nghiêm cấm xem tin tức lẫn báo đài trong vùng ở thành phố Bằng?” Nhiếp Vũ Tranh nhìn xung quanh một vòng, hơi nhướng mày: “Tôi đã sớm nghi ngờ, trên tin tức và báo đài trong vùng ở thành phố Bằng có điều gì đó khiến Lư Luật Minh không muốn con trai nhìn thấy.”

Thẩm Tử Bình lại hít một hơi thật sâu: “Thường thì tin tức và báo đài ở thành phố Bằng đều chú ý đến chuyện lớn nhỏ xảy ra trong vùng, gặp phải chuyện giống vậy còn có thể xâu chuỗi với tin tức trước kia.”

Trần Dục vỗ đùi: “Trăm phương ngàn kế đó… Tôi từng xem một bộ phim, có một cô gái bỏ thuốc độc vào trong vòi nước nào đó, mất một năm dán mắt vào người chồng, cấm anh ta không được uống nước trong vòi kia. Đến khi quyết định thủ tiêu anh ta thì mới mặc kệ anh ta lấy nước từ chỗ đó, kết quả khiến anh ta chết vì trúng độc.”

Nhiếp Vũ Tranh gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm nghị: “Lư Luật Minh là kẻ hoang tưởng, thật ra việc vợ tự sát đã gây đả kích rất lớn với ông ta, kích thích cảm giác tự ti, cô độc và ham muốn kiểm soát của ông ta, ông ta trút hận thù của mình với Thái Mỹ Thục và cảm giác bất lực về cuộc sống tầm thường lên người Tiểu Chí, thứ ông ta nuôi dưỡng không phải con trai mà là con rối.”


“Sự thật sẽ không bị vùi lấp.” Chúc Cẩn Niên chắc chắn: “Nhất định Tiểu Chí đã mơ hồ biết được sự thật năm đó, nhưng lại sợ hãi sự ép buộc của Lư Luật Minh, bắt bản thân đồng ý với ý kiến của ông ta, khi rửa mặt sẽ vùi đầu vào trong nước để vừa mô phỏng lại vụ chết đuối vừa giảm bớt áp lực tâm lý.”

Đến bước này, câu đố Tiểu Chí thường xuyên rửa mặt rốt cuộc cũng có lời giải. Mọi người không hẹn mà cùng thở dài, nhất thời không khí trong phòng hội nghị trở nên khá áp lực.

Nhiếp Vũ Tranh đứng trước màn hình màu trắng, anh ấn điều khiển trong tay, bức tranh của Tiểu Chí xuất hiện trên màn hình, sự im lặng bị phá vỡ, cảnh sát ngồi dưới nghị luận khá sôi nổi.

“Vẽ cũng không đẹp lắm.”

“Ngôi nhà, cây cối và con người, tôi từng xem trên TV, mấy chuyên gia tâm lý sẽ dựa vào mấy hình ảnh này để phân tích.”

“Trông hơi rối.”

Trên tờ giấy, chỗ màu trắng còn thừa rất ít, giữa bức ảnh là một ngôi nhà chiếm 1/3 diện tích tờ giấy, cái cây chếch về bên phải, con người ở bên trái.

Chỗ trống bên phải bầu trời vẽ mặt trời, ở giữa mặt trời có một con mắt, bên trái bầu trời vẽ một vầng trăng khuyết và ba ngôi sao.

Cây là thứ đầu tiên Tiểu Chí vẽ ra, thân cây thô to, chạc cây lác đác và mấy chiếc lá đong đưa sắp rơi, gốc cây xơ xác không có sức sống. Ở giữa thân cây, Tiểu Chí vẽ hốc cây, trong hốc còn có một con vật gì đó, không rõ là chim cú mèo hay sóc, hoặc thứ gì khác.

Thứ tiếp theo cậu ấy vẽ là căn nhà nhưng bị cây che một chút, căn nhà được tạo thành từ nóc nhà hình tam giác và tường hình vuông, không có cửa ra vào lẫn cửa sổ, cũng không có ống khói, chỉ vẽ một con mắt ở giữa nóc nhà hình tam giác, giống như con mắt vẽ ở giữa mặt trời kia. Từ nét bút có thể thấy Tiểu Chí rất cố gắng mô tả căn nhà vừa đơn giản vừa kỳ quái, đường nét thô và xấu, một nét vẽ khá nhiều lần, cho nên cả căn nhà này trông có vẻ rất nổi bật trên tờ giấy trắng.

Góc dưới của cây và căn nhà bị cái gì đó na ná tường vây hoặc hàng rào bao quanh, không nhìn thấy vị trí của mặt đất.

Con người nhỏ ở bên trái cũng vẽ rất đơn giản, đầu và tứ chi tạo thành, không thấy thân thể. Tỉ lệ hình tròn của đầu rất lớn, bị tô đen một nửa, bên dưới dùng một kiểu dáng giống chữ “Giới” (2) để vẽ tứ chi, bàn tay và chân dùng bốn hình e-lip để thể hiện, trong đó trên bàn tay còn vẽ năm ngón tay, giống như năm cây tăm cắm vào một củ khoai tây.

(2) Chữ Giới: 介

“Thông qua việc diễn giải bức tranh này, tôi đoán trạng thái trước mắt của Lư Thù Chí là… ” Nhiếp Vũ Tranh hơi ngừng một chút: “Tuổi tâm lý thấp hơn tuổi thật, cộng thêm cả sự kiềm chế và phản kháng mãnh mẽ, rơi vào ảo tưởng không thể tự thoát ra được, tinh thần lẫn nhân cách đều sụp đổ, trong lòng tràn ngập cảm giác tội ác.”


Chúc Cẩn Niên mở laptop, mím môi, kết luận của anh gần giống với cô, không biết mạch suy nghĩ của anh và mình… Nghĩ tới đó, theo bản năng cô ngước mắt, đúng lúc anh cũng nhìn qua, thật giống như giáo viên vừa muốn nêu câu hỏi thì gặp được một học sinh chủ động đối mặt, anh không có ý tốt mỉm cười: “Đối với bức tranh này, Tiểu Chúc có thể hiểu và phân tích thấu đáo hơn tôi, cho nên tôi muốn mời cô ấy phân tích cụ thể ý nghĩa của những tình tiết trong bức tranh này cho mọi người nghe.”

“Tôi nào có con mắt tinh tường như đuốc giống tổ trưởng Nhiếp, không dám bêu xấu.” Chúc Cẩn Niên nhanh chóng từ chối.

Anh tiếp chiêu rồi ấn điều khiển, trên bức tranh bỗng xuất hiện rất nhiều ký hiệu màu đỏ bắt mắt: “Đây là những chỗ tôi cho rằng đáng để phân tích, tôi sẽ nêu ý kiến của mình, cô có thể bảo dừng bất cứ lúc nào, bổ sung hoặc nói ra quan điểm của mình, được không?”

“OK.” Chúc Cẩn Niên làm động tác “mời”.

“Cả tờ giấy được vẽ gần kín hết, diện tích trống còn lại không lớn. Thứ đầu tiên Lư Thù Chí vẽ là cây, tiếp theo là căn nhà, cuối cùng là người. Cây đại diện cho hoàn cảnh, căn nhà đại diện cho gia đình, người đại diện cho bản thân. Trong tiềm thức của cậu ấy, ảnh hưởng của hoàn cảnh và gia đình đối với cậu ấy cực kỳ to lớn, thậm chí đến nỗi không chịu nổi gánh nặng, bởi vậy “bản thân” bị kiềm chế đến mức cực hạn. Khoảng cách giữa cây và căn nhà, nhìn theo góc độ phân tích tâm lý học, nó đại diện cho khoảng cách của mối quan hệ giữa các thành viên gia đình, quá xa cách hay quá thân thiết đều chứng tỏ sự bất hòa. Trong bức tranh này, cái cây gần như che khuất một nửa căn nhà…” Nhiếp Vũ Tranh gập ngón tay, gõ vào các vị trí tương ứng trên màn hình: “Điều này có ý nghĩa gì?”

Lâm Duệ đáp: “Dựa vào việc quá thân thiết, không có bí mật gì, Lư Luật Minh và cậu ta sống nương tựa lẫn nhau, giống như biến thành một thể!”

“Không phải.” Chúc Cẩn Niên nhìn về phía anh ta, giải thích: “Điều này chứng tỏ trong tiềm thức, cậu ấy cảm giác mình bị bố chi phối quá nhiều, thật ra quan hệ bố con rất căng thẳng.” Nói xong, cô chỉ vào căn nhà trên màn hình: “Các anh để ý mà xem, căn nhà kia rất kỳ lạ, nét vẽ nóc nhà và tường vừa dày vừa xấu, hơn nữa thiếu những thứ quan trọng trong cuộc sống thực, không ai dựng căn nhà như vậy để ở.”

Thẩm Tử Bình gật đầu: “Đúng vậy, không có cửa sổ thì làm sao thông khí được?”

“Hơn nữa cũng không có ống khói.” Trần Dục nói.

“Khép kín là thứ khiến người ta ấn tượng nhất về căn nhà này.” Nhiếp Vũ Tranh nói tiếp: “Không cửa ra vào, không cửa sổ, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được, hơn nữa bên ngoài còn có một bức tường bao quanh. Đây là thế giới nội tâm của Lư Thù Chí, tư tưởng tự vệ rất mạnh, hơn nữa từ chối giao tiếp, càng từ chối tương tác tình cảm.”

“Tức nước vỡ bờ.” Lâm Duệ thoải mái nói: “Hầu như mỗi ngày phải báo cáo suy nghĩ cho bố mình, báo cáo càng nhiều thứ không muốn nói cũng càng nhiều.”

“Đường nét của nóc nhà và bức tường quá dày, chỉ có người suy sụp tinh thần, thậm chí bệnh nhân tâm thần giai đoạn đầu mới có thể vẽ như vậy.” Kết luận này là Chúc Cẩn Niên thấy trên mạng, nhưng cô không gắn đường nét dày này với trạng thái tinh thần tồi tệ, xem ra cô phải giao vấn đề khó khăn này cho người khác…

“Tổ trưởng Nhiếp, vì sao kiểu người này lại vẽ ra những nét dày như thế?”

Cô có phần muốn nhìn bộ dạng Nhiếp Vũ Tranh bị làm khó, sau đó vắt hết óc đổi đề tài.

~~~ Tác giả có lời muốn nói: Những phân tích của Tiểu Niên thật sự thành công thu hút sự chú ý của anh Nhiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.