Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 7
…Bắc Kinh……
Cô và anh đáp chuyến máy bay lúc 7:00pm..
Anh trở cô về nhà trọ cũ , không ai nói lời nào, không khí im lặng bao trùm lên tất.
– Anh họ ở đây được rồi! – Cô lên tiếng phá vỡ không khí này.
Anh nhìn cô rồi nở một nụ cười đắc ý, anh dừng xe theo ý cô.
Băng đồng mở cửa bước ra ngoài cúi đầu chào anh Anh không nói gì chỉ nhìn theo dáng cô đi vào trong ngõ. Anh lại nở một nụ cười như nắm chắc phần thắng.
” Cô bé lì lợm! Anh đợi em ..”- Anh thầm nghĩ theo như anh biết thì ở đây cô không có họ hàng hay bà con nào , cũng không có bạn bè thân quen gì. Không có chỗ ở cô chắc chắn tìm đến anh
……………………..
Cô chỉ đến chỗ bà chủ chỗ trọ lấy ít quần áo và cái ảnh của Băng Di, còn những thứ kia cô đều không mang đi. Bà chủ chỗ trọ hoàn lại tiền thuê nhà cô đã đặt trước hai tháng sau. Với chỗ tiền đó cũng đủ để cô thuê một phòng trọ , nhưng giờ này đã tối rồi biết đi đâu tìm đây ? Cô không đi ra đường chính nữa mà đi đường ra phía đối diện. Trước tiên cần phải ăn cái gì đó đã
-Cho hỏi em dùng gì ?- Chị chủ quán hỏi cô với giọng êm dịu, lịch sự.
-Cho em mì xào!- Cô nhận thấy sự thân thiện từ người này chị ấy còn khá trẻ.
-Em chờ chị lát !- Chị ta chạy vào trong, trước khi đi còn quay lại nhìn cô cười tươi
Cô nhìn quanh hán , giờ là giờ cao điểm mà quán lại vắng tanh , chỉ có hai ba người
– Mì của em đây !-Chị ta đặt xuống bàn hai phần mì xào.
-Em không ăn nổi hai phần đâu ! – Cô nhìn hai phần mì xào rồi nhìn chị ánh mắt ái ngại.
-Chị làm luôn cho chị mà! Em ăn cùng chị nhé! – Chị nháy mắt nháy mắt tinh nghịch và ngồi xuống ghế đối diện.
-Dạ!- Cô cúi đầu đồng ý, mặt vẫn không nở một nụ cười.
Cả hai cùng ăn mì, cô ăn ở đáy lần đầu nên giờ mới biết mì ở đây rất ngon.
– Em đang tìm chỗ ở hả?- Chị nhìn Băng Đingf là biết ngay, con mắt nhìn người của chị chưa bao giờ sai.
-Ơ….em……
-Nhìn em là chị biết ngay à! Có việc gì cần chị giúp không ?
-Em tìm nơi trọ ạ!
-Oh! Vậy hả? Nhìn em chắc đang đi học đúng không ? Chị có thuê một căn nhà ở khu trung cư cao tầng cạnh đây! Chị sống một mình hơi buồn nếu em không chê có thể đến ở với chị cho vui!- Chị từ trước đến nay vẫn hoà nhã như vậy. Thú thật chị cũng rất quý những người sinh viên.
– Em ….
-Em không phải lo ! Cứ đến ở vói chị, nếu em không thích muốn chuyển đi cũng không muộn.
– Umk! Cảm ơn chị ạ!- Cô có vẻ áy náy , vì có thể làm phiền tới người ta.
– Thế nhé ! Chị tên Cẩm Tú ! – Cẩm Tú miền nở cười toe toét.
– em là Băng Đồng !- cô mỉm cười đáp lại.
Chính cô cũng không ngờ mình lại có thể cười lại.
– Năm nay chị 23 tuổi ! Chắc em cũng tầm 18 ,19 nhỉ?
– Dạ em 18 ạ! -“Cô chủ tính tiền !”- Giọng nói của vị khách ngồi bàn bên.
– Dạ ! Đến ngay!- Cẩm Tú quay sang đáp lời, rồi quạt lại nhìn Băng Đồng – Em đợi chị lát!
Băng Đồng cúi đầu ăn nốt chỗ mù trong đĩa , quả thật cô không ngờ mình lại gặp được người tốt như Cẩm Tú ở cáu nơi này.
************************************
Anh đợi mãi không thấy cô ra Liên hơi bực , tự mình đi vào kiểm tra.
Không có ai ?
Cô đã đi đường nào ? Anh không hề biết và cũng không lường trước được khả năng này. Cô đã đi đâu khi mà cô không có ai thân quen ở đây để nhờ vả?
Anh cảm thấy lo lắng , vòng xe đi tìm khắp các lẻo đường mà vẫn không thấy. Đã quá khuya cô có thể ở đâu được chứ ?
……………………..
– Em để đồ vào tủ đi ! Ở đây chỉ có một phòng ngủ , 1 phòng bếp , 1 phòng khách nên em sẽ ngủ với chị. Để chị dọn dẹp chút. …. em đi tắm đi !
-Dạ !- Cô nhìn căn hộ nằm ở tầng thứ 20 này…… nó đẹp và rộng hơn chỗ trọ cô rất nhiều , đầy đủ tiện nghi , còn có ban công nữa.
Nhưng cô không thấy tấm hình nào của gia đình Cẩm Tú. Tấm nào cũng chụp một mình và có một tấm khiến cô phải thắc mắc. Một đứa bé tầm 10 tuổi ngồi ở xích đu , đây chả phải chiếc xích đu cô vẫn ngồi ở cô nhi viện sao ?
-Em vẫn chưa xếp đồ vào à ? Cần chị giúp gì không ?
Thấy cô vẫn ngồi nhìn mấy tấm hình trên bàn nên Cẩm Tú có chút nhắc nhở.
– Chị là trẻ mồ côi ?- Cô quay sang nhìn Cẩm Tú.
– Ừ ! Ba mẹ chị là ai chị còn không biết !- Cẩm Tú thừa nhận luôn mà không có ý chốn tránh cái quá khứ của mình.
Băng Đồng đột nhiên bước đến ôm trầm lấy Cẩm Tú, không khóc.
– Em cũng như chị ! Nhưng em biết mặt ba mẹ ! Em vó em gái! Nhưng nó ở đâu thì em chưa tìm được !
– Vậy hả ? Chị có thể nhận em làm em gái nuôi không ? – Cẩm Tú bắt đầu khóc , không ngờ gặp được người cùng cảnh ngộ.
– Được ạ !- Cô đồng ý ngay , dù sao cũng cùng cảnh nên cô thông cảm cho Cẩm Tú , ở Cẩm Tú có cái gì đó vô cùng trân thật và gần gũi.
– Tốt thôi ! Chúng ta sẽ là một gia đình nè ! Đi tắm đi ! Nhanh ngủ một giấc thức dậy sẽ quên hết buồn đau và làm lại từ đầu ! – Cẩm Tú cười típ mắt nhìn rất cá tính , nhí nhảnh cực.
************************************
Cả đêm không ngủ mệt mỏi ngồi dậy , Cẩm Tú đang làm bữa sáng trong bếp. Đêm qua cả hai tâm sự về mình suốt , Cẩm Tú rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô , nhưng có một chuyện cô không muốn kể đó là chuyện của cô với Hiếu Thiên.
– Chị cần em giúp không ? – Băng Đồng bước tới mỉm cười lên tiếng.
– Em phải đi làn đu vs không ? Chị làm xong rồib! Em mau thay đồ ra ăn là vừa ! – Cẩm Tú quay lại nháy mắt cười tươi.
-Ưm…..- Cô quay bước trở lại phòng thay đồ.
Sau khi ăn sáng xong cô đi đến công ty trước còn Cẩm Tú thì dọn dẹp xong mới đi.
– Bye em ! Chiều em cứ về trước nhé ! Chị về muộn không phải đợi ! – Cẩm Tú tiễn cô ra cửa.
– Ưm ! Bye chị !
Cô nhanh chóng bước vào thang máy rồi đợi cho cánh cửa khép lại cô mới buông mình thở dài. Cuộc đời vẫn có không ít những người tốt như Cẩm Tú , chỉ là chưa có gặp qua. Cẩm Tú thật lạc quan , vui vẻ , còn cô thì sao ? Ủ rũ , lạnh nhạt , khép kín,… thạt bi thương.
……………..
Đúng lúc đến cổng công ty cô và Hiếu Thiên đụng mặt nhau. Anh đã để ý thấy cô , vội vàng đưa xe cho bải vệ rồi chạy theo kéo cô lại.
Cô bị giật mạnh suýt chút ngã vào Anh , dương đôi mắt vô cảm nhìn anh , xem chút thắc mắc về thái độ của anh lúc này.
Em đã đi đâu ? – Anh gằn giọng , tức giận hỏi.
– Trần thiếu gia ! Anh muống tay tôi ra ! – Cô tiện lời nhắc nhở. Đây là cổng công ty nếu không muốn bị hiểu nhầm chỉ còn cách thoát khỏi đây , càng nhanh càng tốt.
Anh nhìn xung quanh , có biết bao con mắt tò mò đang kéo cô vào đại sảnh , đi vào thang máy dành riêng cho tổng tài….. Khi của khép lại , những ánh mắt kia cũng không còn anh mới tiếp tục chấp vấn.
– Tgar tôi ra ! – Cô hét lên , cố thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Anh.
– Được ! Nhưng em hãy trả lời tôi trước. Hôm qua em đi đâu? – Anh gặng hỏi.
– Đó là chuyện của tôi! Liên quan gì đến Anh ?
– Em …. Được thôi ! Tuỳ em ! – Anh quay đi , trả lại sự tự do cho cô cũng đúng lúc thang máy dừng lại , cánh cửa mở ra. Anh đút hai tay vào túi quần âu rồi dảo bước ra ngoài. Cô bặm môi nhìn theo bóng lưng cao lớn của Anh hai giây rồi cũng bước ra.
Cô thực sự không biết Anh rất tức giận đến mức nào đâu Thực sự anh rất tức giận , nhưng anh đã cói kìm chế không mạnh tay với cô.
******+++++++++++++++++++++*********
Hiện tại cả công ty đang đồn ầm lẻn về mối quan hệ giữa cô và anh , có người nói tốt cho cô nhưng cũng có người nói này nọ.
Cô uể oải khoác túi sách bước ra khỏi đại sảnh của công ty , những lời lẽ kia không làn cho cô chú ý cho lắm.
Hiện tại đã là 1h p.m … Cô phải lên lớp vào buổi chiều nên việc cần thiết là phải ăn trưa đã.
Bước vào tiệm ăn đối diện cổng công ty , cô chọn ình một bàn cạnh lối ra vào.
– Cho hỏi , chị dùng gì ạ ? – Đó là một cậu phục vụ rất trẻ.
– Một cơm gà ! – Cô quay đi tránh ánh nhìn của cậu ta.
– Xin chờ một phút ! – Câij ta vào trong , thái độ có chút lúng túng vì lần đầu tiên gặp một cô gái xinh đẹp mà thờ ơ như cô.
Một lát sau….
Cậu ta quay lại vói đĩa cơm gà thơm phức , nóng hổi trên tay , đặt đĩa xuống trước mặt cô , cậu ta nở một nụ cười cực kool nhưng đáp lại sự nhiệt tình ấy vẫn là sự lạnh lùng của cô.
– Chúc bạn ăn trưa ngon lành ! – Cách xưng hô có chút thay đổi. Lúc này cô mới để ý cách nói của cậu ta , đưa mắt nhìn lại cô mới nhận ra cậu là con lai , cô nhận ra diều đó là vì màu mắt xanh biếc của cậu ta và cái dáng người Trung đích thực.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc nâu rồi cậu ta bối rối khi nhìn phải ánh mắt vô hồn của cô nên phải quay đi , bước vào trong.
Cô dửng dưng quay lại ăn nhanh phần cơm của mình.
******+++++++++++++++++++++++******
Cô chăm chú nghe giảng bỏ ngoài những gì xung quanh mình đang diễn ra. Vì nghỉ học 1 tháng liền nên cô phải cố hết sức để theo kịp bạn bè trong lớp.
– Bài học của chúng ta tạm thời dừng lại ở đây ! Tôi có chút việc với ban giám hiệu nhà trường , nén các bạn sẽ về sớm một chút! – Giảng viên Tô gấp tập giáo án , nhắc nhở chút.
– Húuuu! Ya ! Ya ! – Lớp cô là thế đấy, cứ thỉnh thoảng được về sớm chút là lại hú ầm , reo hò inh óc , còn cô chẳng rảnh rỗi thời gian đi chơi như các sinh viên khác , cô còn rất nhiều việc phải làm.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi lớp , ra về. Tầm giờ vẫn sớm cô có thể đến phu Cẩm Tú công việc ở quán ăn. Nghĩ vậy cô đi rất nhanh vì từ đây ra đến đấy cũng mất 20 phút đi bộ.
– Á! – Đó là tiếng la đồng thanh của cô và một người nữa.
Xấp giấy trên tay người kia bay tứ tung trên sàn , cô cúi xuống nhặt , không có một câu xin lỗi thoát ra khỏi cái miệng xinh xắn kia.
– Của bạn này ! – Cô đưa xấp giấy cho người đối diện , lúc này mới để ý , chính là cậu phục vụ ở hàng ăn lúc trưa , nhưng lúc này cậu ta khác hoàn toàn với ban nãy trong bộ đồ Tây Âu : áo vest trắng , quần Tây hộp trắng , thắt một chiếc calavat đen nhỏ nổi bật trên chiếc cổ áo sơ mi trắng ; đôi giầy bóng hàng hiệu.
– Nhìn đủ chưa ? – Cậu ta lên tiếng , đưa tay cầm lấy xấp giấy từ tay cô , miệng nở một nụ cười cực kool , rất cuốn hút ! – Chúng ta lại gặp nhau !
– Ưm …. – Vô quay đi , trong lòng tự thấy xấu hổ vì sự nỗ mãn vừa rồi.
Cậu ta đút một tay vào túi quần nhìn theo bóng lưng khuất dần nơi cuối hành lang của cô , miệng nở một nụ cười lạnh nửa miệng , xen chút thích thú.
•••••••••••**********************••••••••••
Cô đến phụ giúp Cẩm Tú công việc ở quán ăn , gần đây khách rất đông , càng ngày càng làm ăn tốt hơn. Cẩm Tú dự định thuê thêm người làm , cô thì sao cũng được vì quyền hành ở Cẩm Tú quyết định.
– Em để đấy chị rửa cho ! Em đã đi làm lại đi học giờ lại giúp chị. Em vất vả hơn chị rồi ! Nghỉ chút đi. Để đấy chị làn nốt cho.
– Em làm được mà ! – Cô cho số bát đũa vào chậu rửa.
………………
Cô cứ khép kín các mối quan hệ xã hội , vì cô không niết làm sao để tránh những mối nguy hiểm ngoài kia. Công tư phân minh đó là cách làm việc của cô. Cô chả chú ý đến xung quanh nên không hay biết anh cho người bám theo cô âm thầm bảo vệ.
– Thiếu gia ! – người đàn ông nghiêm trang trong bộ vest đen cung kính cúi đầu chào.
Anh ngồi ngả người ra ghế xoay trong phòng làm việc , tư thế thư thái nhìn người kia.
– Nói đi ! – Lamhj lùng lên tiếng.
– Dạ ! Tiểu thư lâm vẫn sống tốt , hiện tại cô ấy đang sống với một cô gái , cô gái đó có một tiệm ăn ở gần đây……- Người đàn ông kia thông báo với anh mọi chuyện liên quan đến cô.
– Được ! Làn tốt nhiệm vụ đi ! Cô ấy mà làm sao thì cái mạng ông không đền nổi đâu !
– Dạ ! Thiếu gia ! – Người đàn ông kia cúi đầu nhận lệnh và quay người bước ra ngoài.
Anh nhắm mắt lại và tưởng tượng đến hình ảnh cô thờ ơ , lúc nài cũng né tránh người khác.
– Cậu rảnh quá ha ! – Giọng nói ai kia khiến anh mở trừng mắt.
Lại là Thái Lăng , cái tính vào phòng người khác không gõ cửa , không được sự cho phép của anh vẫn không thay đổi.
– Ngồi đây nhàn hạ ! Đua óng một đống việc kêu đi giải quyết ! – Thái Lăng nằm trên sofa thở dài than vãn.
– Về rồi à ! – Anh Lạnh lùng hừ giọng.
Con người anh là thế , lúc nào cũng lạnh lùng , khó đoán , có phần Bí hiểm….. làm cho người khác phải sợ.
– Ưm ! À ! Băng Đồng đâu rồi ? – Thái Lăng chọt liếc mắt nhìn qua bàn làn việc của cô.
– Cậu hỏi làm gì ? – Anh gằn giọng khó chịu. – Thôi ! Thôi ! Mình chỉ hỏi thăm cô ấy thôi ! Đừng nghĩ oan ình ! – Thái Lăng cười toe khi nhìn thấy ánh mắt màu hổ phách sắc liếc kia thì đừng có khiêu khích.
Hai anh là bạn nối khố nhưng Thái Lăng luôn sợ Hiéu Thiên vài phần.
Cuộc sống vẫn đúng quy luật của nó vì lúc này sóng vẫn yên , biển vẫn lặng.
*+*+*++*+*+**+*+*++*++*++*++*++++*+