Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 29
Băng Đồng đã chuẩn bị tinh thần tốt để vượt qua mọi thứ, vì anh cô phải cói lên. Cô đặt tấm hình của hiếu Thiên xuống bàn trang điểm.
– Hiếu Thiên! Anh yên tâm, em sẽ giúp anh giữ lại mọi thứ thuộc về anh! – Đưa tay vuốt bụng đã nhô cao.
Cô mau chóng ra khỏi nhà, trên chiếc xe limo thân dài sang trọng, chạy thật nhanh về tập đoàn Trần thị……
Khi xe họ lại trước cổng công ty. Hai bảo vệ chạy lại mở cửa xe cho cô xuống. Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi xe, vì mang bầu lên cô phải hết sức cẩn thận việc đi đứng.
– Cảm ơn! – Cô lịch sự, thanh thoát nói cảm ơn với bảo vệ.
Đúng lúc đó hai chiếc ô tô con màu đen cũng đỗ lại tại chỗ đứng. Bước ra khỏi xe là hai người đàn ông cũng được coi là mỹ nam.
– Băng Đồng!- Thái Lăng tiến lại chỗ cô đứng.
– Thiếu phu nhân! Người khỏe chứ? – Jack là trợ lí riêng của Hiếu Thiên, lần này trở về cũng là giúp cô.
– Chúng ta vào thôi! – Cô đi lại có phần khí khăn nên không thể đi giày cao, cô đi một đôi hài bệt, dáng người nhỏ bé nhìn đến thương tâm.
Ba người họ vào đến đại sảnh công ty, những nhân viên ở đây đều từng gặp qua cô, không ngờ sau vài tháng không gặp lại cô lại ốm yếu đến vậy, họ đều Chí đầu chào cô, chỉ có điều trước kia họ xưng hô là” thư kí Lâm” thì giờ lại đổi thành:” thiếu phu nhân Trần”.
@_______@________@
Đẩy cửa phòng hội đồng, Jack nhường đường cho cô vào trước. Thấy cô bước vào một số người đã gặp qua cô trước đây thì bây giờ đều ngạc nhiên, mỹ nhân trước kia giờ thực sự đã trưởng thành, thật ra dáng phụ nữ. Còn lại những cổ đông ở xa bây giờ mới có cơ hội gặp cô thì không tránh khỏi ngạc nhiên , cùng thương xót. Họ nhìn cô bằng ánh mắt săm soi, đánh giá. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu ren đen, thắt dây ở trên eo nên bụng đã hơn bốn tháng cũng không có bị nhô cao quá, gương mặt thanh tú, nhợt nhạt cũng được che đi bằng một lớp phấn nhẹ.
– Chào mọi người! Tôi hôm nay đến đây không phải với thân phận thứ kí! Hôm nay tôi đến đây vói vai trò vợ của chủ tịch quá cố! – Hiếu Thiên! – Cô cói kìm nén cảm xúc riêng, nói rõ ràng từng lời.
– Hôm nay cô đã thẳng đến đến đây và nói ra mục đích của mình rõ như vậy thù cũng không còn gì phải vòng vo nữa! – Đinh Vỹ Quý một trong những cổ đông lớn của tập đoàn đứng dậy nói.
– Mọi người ngồi xuống đã! – Cô ung dung ngồi xuống ghế chủ tịch một cách tao nhã, quý phái nhưng không quá kiêu sa.
– Cô Lâm! Tôi nghĩ một cô gái tếu đuối như cô thì nên về nhà chăm con thì hơn! – Moitj cổ dông khác cũng không chịu yên đứng dậy phản bác.
_ Tôi không yếu đuối , trước đây tôi từng làn thư kí riêng cho Hiếu Thiên , mọi tài liệu , quản lí tập đoàn tôi cũng từng biết đến! Tôi cũng không có thời gian nhiều nên ở đây tôi nói thẳng! – Cô kìm chế tức giận của mình, lên tiếng bằng chất giọng lạnh lùng nhất. – Tôi đến dây để thông báo! Từ hôm nay tôi sẽ thay Hiễu Thiên ngồi giữ cương vị chủ tịch tập đoàn!
– Cô nói sao? Cô muốn làm chủ tịch? – Đinh Vỹ Quý nghe xong, đúng như dự đoán sùng sổ đứng lên.
– Cô lên ở nhà cho con bú thì hơn! Nghe nói cô cũng đang mang thai! – Những cổ đông khác cũng không chịu nhượng bộ.
– Một người phụ nữ tầm thường mà muốn lên làm lãnh đạo sao?
*******
Vô số những lời phản bác, bàn tán khiến cho phòng họp bị láo loạn thực sự, chẳng khác cái chợ vỡ là mấy.
– Trật tự! – Thái Lăng cũng là một cổ đông nên anh cũng được họp ở đây. – Nghe cô ấy nói đã!
Tiếng hét đầy giận dữ của anh làn cho những cổ đông kia phải sợ hãi, tất cả im bật, nhìn mặt anh lúc này thật đáng sợ.
– Tôi biết các người sẽ phản đối! Nhưng thân là vợ, tôi yêu chồng mình nên tôi sẽ không để công sức của anh ấy bị người khác giành đi được! Tôi biết tôi bụng mang thai nhưng vẫn đến đây tranh công là không phải nhưng thực sự tôi không còn cách nào khác, tôi sẽ cố gắng làm tốt mong các vị tin ở tôi! – Cô Bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình. – Xin mọi người nể tình Hiếu Thiên mà tin tôi lần này!
– Cô nói thế mà nghe được sao? Vậy vợ con tôi thì sao? Tôi không thể đổ vốn vào thô lỗ được! – Một vị cổ đông đứng tuổi lên tiếng.
– Được rồi! Tôi vẫn giữ nguyên lập trường của mình! Tôi còn phải tham gia buổi họp báo! Trong thời gian này tôi sẽ ọi người thời gian suy nghĩ chọn ra Mười kí do chứng thực việc không bổ nhiệm tôi! Sau buổi họp báo tôi sẽ quay lại nghe ý kiến của mọi người! – Cô nói xong cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng, theo sau là Jack.
– Tôi ủng hộ cô ấy! – Thái Lăng để lại một câu rồi cũng bỏ đi.
Lúc này cả phòng họp bắt đầu láo loạn không ngừng, họ thực sự không chấp nhận một người phụ nữ tham gia vài công việc nội bộ của tập đoàn.
_______@______@_______
Băng Đồng có chút mệt mỏi khi ra khỏi phòng họp, đứa bé trong bụng rất ngoan, không có đạp quậy cho lên cũng không có gì đáng lo ngại.
– Băng Đồng! Em ổn chứ? Hay để anh thông báo lui cuộc họp báo lại hôm khác? – Thái Lăng thấy gương mặt bơ phờ của cô có chút quan tâm hỏi.
– Em không sao? Cảm ơn anh! – Cô cố gắng mỉm cười lắc đầu. – Jack! Chúng ta đi thôi!
Cô nhẹ bước leo lên xe ô Tô, kéo cửa lại, lúc này cô mới hít thở chút, đưa tay xoa bụng mình.
Thái Lăng còn phải lo chuyện của tập đoàn Thái Đường lên không thể giúp cô trong buổi họp báo, mọi việc giao lại chi trợ lí Jack.
***************
Không ai để ý, khi ba chiếc xe rời khỏi một chiếc xe Benz dừng lại bên cạnh cổng vào của tập đoàn Trần thị. Hai dáng người xinh đẹp bước ra, một bé gái trong bộ đầm công chúa màu nhạt, một bé trai trong bộ đồ thoải mái hệt như hoàng tử gió.
– Hiếu Phong! Chúng ta đến đây được sao? – Đường Nhu cầm tay thằng nhỏ e dè.
– Yên tâm! Có trò vui để chơi! – Hiếu Phong cầm tay cô bé dẫn vào.
– Ưm……….
Hai đứa trẻ đi vào trong đại sảnh, bảo vệ không dám cản vì một lần gặp cậu nhóc này rồi. Nó và tiểu Nhu vào thằng phòng thư kí.
– Các con sao lại vào được! – Hiếu Phong và Đường Nhu bước vào khiến ọi người trong ban thư kí phải dửng sốt,……..
– Không cần vòng vo! Tôi là người thừa kế duy nhất bây giờ. – Trần Đinh Hiếu Phong! – Hiếu Phong nghiêm giọng thông báo.
– Chào mừng tiểu thiếu gia! – Mọi người cúi đầu chào.
– Giúo tôi làm một việc! Cô……cô…….cô…..theo tôi! – Hiếu Phong đi ra khỏi phòng theo sau là mấy cô thư kí và tiểu Nhu.
_________@_______@_________
Một lúc sau,…….
Từng cốc cafe được đặt lên trước mặt cổ đông. Do thảo luận tranh cãi một hồi rất khát nước nên tất cả đều cầm lên uống vội một ngụm sau đó thì.,…,
“Phụtttttttt”
Tất cả phun như mưa…..
– Cái gì thế này?
Không hiểu đây là cái gì thật khó uống, kinh khủng quá mức……
“Bộp…..bộp…..bộ…..”
Của phòng hội đồng bật mở một bé trai và một bé gái, cả hai đều rất xinh đẹp, như những Thiên sứ hạ phàm, nhưng sự suất hiện của hai đứa bé này không thích hợp chi lắm, đây là công ty không phải nhà trẻ, sao lại có trẻ con xuất hiện tại đây?
– Cafe ngon chứ ạ! -Hai đứa trẻ nở nụ cười tinh quái ngồi xuống chiếc ghế lớn chính giữa phòng họp, ghế giành cho chủ tịch.
– Thằng nhóc kia! Mày là ai sao lại ngồi đó? Đây không phải nhà trẻ , về uống sữa mẹ đi con! – Đinh Vỹ Quý nổi giận đứng lên đập bàn quát.
– Tôi không thể ở đây sao? – Hiếu Phong nở một nụ cười khuẩy gõ tay theo nhịp lên mặt bàn, khuôn mặt không chút sợ sệt.
– Mày! Bảo vệ đâu? Sao các người lại cho đám trẻ vắt mũi chưa sạch này vài đây chứ? – Đinh Vỹ Quý tức giận gọi bảo vệ.
Các cổ đông khác tất cả đều nhăn nhí vì mùi vị ly cafe vừa rồi, không nói lên lời.
Một lát sau, bảo vệ chạy vào theo lệnh…..
– Dạ! Đinh tổng ngài cho gọi……- Đám bảo vệ cúi đầu thưa.
– Sao các người lại để cho hai đứa trẻ này vào đây? Muốn bị mất việc phải không? -Đinh Vỹ Quý hét lên chỉ thẳng tay vào mặt Hiếu Phong.
– Dạ! Dạ! – Bảo vệ lúng túng nhìn Hiếu Phong bên cạnh còn có Đường Nhu mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
– Ông nghĩ họ dám! – Hiếu Phong đứng dậy khỏi chỗ ngồi. – Nói chi các người biết, tôi là con của Hiếu Thiên, người thừa kế hợp pháp tập đoàn Trần thị…..
Câu nói vừa dứt mọi người trong phòng họp được một phen kinh ngạc, đứa bé đứng trước mặt này đúng thực là rất giống Hiếu Thiên, ngay cả khí chất vương giả kia cũng rất giống anh. Mới chỉ là một đứa trẻ bắt đầu tiểu học thôi cũng có áp lực ảnh hưởng đến người khác đến vậy. Không hổ danh với câu: ” hổ phụ sinh hổ tử”.
– Các người muốn lật đổ Trần gia sao? Nói cho các người nghe, không có cơ hội! – Hiếu Phong lạnh giọng thông báo.
– Thằng nhỏ ngông cuồng kia! Mày biết gì mà nói!? – Đinh Vỹ Quý thực sự bị Hiếu Phong chọn cho tức giận.
– Cẩn thận không nhồi máu cơ tim, nguy hiểm lắm ạ!
Hiếu Phong lại giở cái giọng trẻ con nịnh nọt của mình ra, ý câu nói mang vài phần khiêu khích.
– Mày……mày…..- Ông ta tức giận vơ vội ly nước uống cho hạ hoả, ai ngờ vơ nhầm ly cafe không để ý uống liền một ngụm,…..
– Ô! Ngon lắm sao? Tôi có thể bảo thư kí pha cho chú ly nữa! Uống từ từ….- Hiếu Phong cười tinh quái, có chút khâm phục khi thấy ông ta uống hết ly cafe quái quỷ kia.
– Hả?…..- Lúc này ông ta mới để ý , nhảy dựng lên.
Những thư kí khi nãy thấy vậy che miệng cười nhưng lại không dám cười to.
– Thôi! Tôi không có thời gian rảnh đùa với các chú! Tôi muốn thông báo với mọi người rằng:” Hiện tại trong tay tôi đã có hơn 50% cổ phần do ba tôi để lại!” Nếu ai không ủng hộ mẹ tôi thì có thể bán lại cổ phần cho tôi! Tôi sẽ mua hết mà không dùng đến tiền của tập đoàn này! – Hiếu Phong lạnh giọng thông báo.
Tiếng xì xào bàn tán rôm rả cả phòng họp,……không ngờ đứa trẻ này lại to gan, lớn mật đến vậy…… Chỉ là một đứa trẻ, vắt mũi chưa sạch, lấy đâu ra nhiều tiền mua cổ phiếu chứ……
– Tôi sẽ bán hết 10% cổ phiếu của mình! Nếu cậu trả bằng tiền của mình! Cam đoan sẽ không dùng tiền tập đoàn…..- Đinh Vỹ Quý đập bàn đứng dậy, mạnh miệng nói, trong lòng nghĩ thầm, ” để xem đứa trẻ kia có dám không?”
– Được! Đường Nhu!- Hiếu phong cũng khẩu khí không kém, quay sang tiểu Nhu ra hiệu.
Một bản hợp đồng được đặt lên tên bàn, trước mặt Đinh Vỹ Quý.
– Ông phải kí vào đây! Khi nào kí xong, tôi sẽ đưa tiền cho ông! – Hiếu Phong nở nụ cười thành tựu, cầm trên tay một tấm xét kí lên đó tên mình, cùng với số tiền khổng lồ đối với người bình thường, nhưng với Hiếu Phong thì chỉ là tiền ăn quà vặt do ba nuôi cho.
Đinh Vỹ Quý không thể nuốt lời, giữ thể diện của mình nên kí tên , trong tức giận, không cam chịu. Hiếu Phong đưa tấm xét đến trước mặt ông ta.
– Đây là tiền của tôi trả cho ông! Cầm lấy…..đến ngân hàng TL-O nhận tiền! – Hiếu Phong mau chóng cấy bản hợp đồng vào túi sách.
Đinh Vỹ Quý cầm tấm xét lên xem, tí nữa thì bị ngã ngửa vì tấn xét có con dấu và chữ kí của ECTION- TOIC- một tập đoàn hắc bang lớn nhất thế giới hiện nay.
– Tại sao mày lại có cái này? – Ông ta giựt mình, toàn thân run rẩy.
– Không Cần phải ngạc nhiên như thế chứ? Nói cho các ông luôn! Chủ tịch của ECTION- TOIC chính là ba nuôi tôi. – Hiếu Phong lạnh lùng, cười nhạt thong thả nói.
Mọi người lại được một phen hết hồn nữa! Đứa bé đứng trước mặt họ đáy quả thật không hề tầm thường. Tất cả cảm giác như đối đầu với nó chính là tự tìm đến cái chết…..
– Còn ai muốn bán cổ phiếu nữa? Đinh Vỹ Quý ông không còn là cổ đông ở đây nữa, mời ông ra ngoài cho tôi! – Hiếu Phong chỉ tay về phía cửa phòng ý đuổi khách.
– Mày……- Ông ta tức tối không thôi.
– Nếu không còn ai thì buổi họp kết thúc ở đây được rồi! – Hiếu Phong nhàn nhã kéo tiểu Nhu đứng dậy.
– Khoan đã! Cậu cho gì vào cafe vậy?
Mọi người không khỏi thắc mắc cái thứ trong cốc kinh tởm kia là gì,….
– À! Quên mất! – Hiếu Phong mỉm cười vỗ chán mình một cái.
– Trong cafe chỉ cho thêm một ít muối, đường , hạt tiêu, bột ớt nghiền nhỏ, nước tương ,……pha bằng nước rửa tay,……- Tiểu Nhu nhanh nhảu kể cho họ biết theo kiểu công thức pha chế. – Còn nữa! Tôi cho cả hai cái choẹt nước bọt……
Nói đến đây, tiểu Nhu còn tốt bụng nhẩm lại xem cong thiếu gì không? Hiếu Phong đứng bên cạnh nhìn biểu hiện muốn nôn của các cổ đông không khỏi bật cười.
Tất cả cổ đông chạy thật nhanh ra khỏi phòng họp muốn đêm cái thứ kinh khủng kia lộn ra…..
– Hôm nay ngừng cung cấp nước, tạm thời hệ thống đang sửa chữa, sẽ không có nước cho các vị rồi! – Hiếu Phong tiếc nối lắc đầu, ngao ngán.
Một lát sau khi đã nhớ ra còn còn thiếu một thứ nữa Đường Nhu chưa có kể cho họ, vội ngẩng mặt lên nhìn trong phòng họp đã không còn ai……
– Sao nhanh vậy…..đã không còn ai? ….. Mình quên thông báo trong đó còn có cả thuốc “xổ”……..hết hạn sử dụng!
Đúng là cái công ty này đã được một phen vỡ bụng vì trò chơi của hai đứa trẻ này. Thật sự là chính người ta quá mức đáng sợ, xem còn ai khinh thường trẻ con nữa không?
_________@______@________
Khi kết thúc buổi họp báo, Băng Đồng lại quay lại tập đoàn vì các cổ đông kia chắc vẫn đang đợi cô quay lại. Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy hai tiểu quỷ ngồi vắt vẻo trên ghế chủ tịch còn trong phòng không còn ai. Chuyện gì thế này……
– Hiếu Phong! Đường Nhu! Sao hai đứa lại ở đây? – Cô tiến lại hỏi.
– Mami!
– Dì Băng Đồng!
Cả hai đứa nhóc nhìn thấy cô đều cúi đầu chào….trở về đúng hình ảnh bé ngoan…..
– Sao lại thế này? Các cổ đông kia đâu rồi? – Cô không nhịn được thắc mắc.
– Đều đã về rồi! Mami! Chúng ta về thôi! Con muốn về ăn cơm tiểu Lam nấu! – Hiếu Phong làm nũng.
– Được! – Cô ngây ngốc gật đầu.
– À! Từ mai mami chính thức làm chủ tịch! – Bỏ lại một câu rồi dắt tay tiểu Nhu đi về.
Vậy là cô đã được chấp thuận rồi sao???
__________@______@_________
[……
Lonely: Ôi! Mắc cười quá! Chị yêu hai em nhiều lắm. Chụt…..chụt!!!!
Hiếu Phong- Đường Nhu: Tui không phải trẻ con!
………]
@_____@_____@_____@
@____@_____@
@____@