Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?

Chương 27


Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 27

Băng Đồng vẫn để những đồ đạc trong nhà đúng vị trí cũ, phủ lên mấy tấm khăn trắng. Nhìn lại căn nhà lần cuối, cố lưu lại những kỉ niệm hai mẹ con đã có nơi đây. Hiếu Thiên giúp cô mang hành lí ra xe.
[…….
– Mami!….- Thằng bé đáng yêu đứng trong nôi.
Người phụ nữ trẻ đẹp đang loay hoay pha sữa trong bếp, khi nghe được tiếng đứa bé bập bẹ non nớt vang lên, quá bất ngờ, vui mừng chạy lại,…
– Tiểu Phong! Con vừa nói sao? Đúng là con biết nói rồi sao? – Cô vui mừng ôm đứa trẻ vào lòng, hôn lấy hôn để lên khuôn mặt đáng yêu như thiên thần kia.-Gọi mẹ đi con! Con gọi mẹ đi nào…….
– Mami……ma…..mi…..oa…..ô….- Thằng bé ê a tập nói, tay chân không ngừng loạn xạ……
Cô vui mừng khôn xiết, đó là lần đầu tiên Hiếu Phong biết nói, cũng là lần đầu cất lên tiếng nói gọi mẹ….. Cảm giác tình mẫu tử dâng lên trong lòng cô…..]
– Em đang nghĩ gì vậy? – Hiếu Thiên đã mang đồ ra xe, quay lại vẫn thấy cô đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, nước mắt đã ướt khoé mi…..
– Không có gì! Em chỉ nghĩ lại chút chuyện thôi! – Cô quay sang ôm lấy anh……
– Ngoan! Sau này mình có thể quay lại đây mà! Nhanh ra xe thôi! Hiếu Phong đang đợi!…- Anh ôm lấy vai cô, đưa tay lau nước mắt trên khoé mi cô,…..
” Tạm biệt Sài Gòn! Tạm biệt nơi tôi sinh ra! Nhất định sẽ có ngày gặp lại!”
Hiếu Phong nhìn lại cảnh vật nơi này lần nữa rồi bước lên máy bay, thằng bé tự thề với lòng mình sẽ quay lại nơi này lần nữa.
_______@_____@_______
Bắc kinh,………
Cả nhà ba người vừa xuống máy bay đã có một chiếc xe limo đến đón họ. Bước lên xe chạy thẳng về biệt thự Trần gia. Hiếu Phong lần đầu tiên đi xa đến vậy nên ngủ liền ngủ một mạch đến khi về đến khi về nhà. Băng Đồng sau bao năm xa quê, một lần nữa cô lại đặt chân về nơi đây. Cảnh vật nơi đây đổi mới rất nhiều. Cho dù đi đến đâu nữa cô vẫn nhớ về nơi đây:”Có lẽ yêu một thành phố bắt nguồn từ việc yêu một người”.
Xe đỗ lại trước cửa biệt thự họ Trần…… Hai người giúp việc chạy lại mở cửa cho cô bước ra, anh bước ra trên tay bế theo Hiếu Phong vẫn say ngủ ngon lành.
– Chào mừng thiếu gia và thiếu phu nhân trở về!
Quản gia Ngô chống gậy cung kính chào.
– Quản gia Ngô! Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ ạ?
Băng Đồng mỉm cười chào ông, dù sao ông vẫn là trưởng bối của cô, cũng nên đa lễ.
– Tôi vẫn khỏe! – Quản gia Ngô cười phúc hậu, xem ra cô vẫn không thay đổi.
Họ vừa bước vào trong đại sảnh.
– Hoan nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân trở về! – Hai hàng người giúp việc cúi đầu chào.

– Hiếu Thiên , Băng Đồng hoan nghênh hai con quay về!- Bà nội từ đâu bước ta ôm lấy Băng Đồng.
– Nội! Nội có khỏe không ! Con nhớ nội lắm!- Cô cũng vòng tay ôm lấy bà! Đã lâu không gặp bà đã già hơn nhiều, tóc bạc trắng! Nhưng vẫn khỏe lắm.
– Về rồi à? – Ông Trần đứng phía sau danh tiến lại gần vỗ vai anh.
– Hiếu Phong! Cháu ta đâu rồi! Cho ta xem thằng nhỏ….- Bà nội buông cô ra quay sang Hiếu Thiên trên tay vẫn bế Hiếu Phong say ngủ.
– Cháu xin phép lên phòng chút! Thằng nhỏ mệt nên ngủ rồi ạ! – Anh thực sự thấy tê tay vì phải bế thằng nhỉ đứng quá lâu.
– Được! Được….- Bà nội vui mừng cũng đi theo phía sau, trước khi đi bà còn quay lại dặn dò đắm người làm!-Mau chóng chuẩn bị bữa tối!
Từ khi nhận được tin báo của Hiếu Thiên bà nội rất suốt ruột, vui mừng, cho người chuẩn bị mọi thứ, bà mong được gặp cháu từng ngày…. Hôm nay gặp được rồi quả thực không làm thất vọng, thằng bé thật tuấn tú, đáng yêu hệt Huêus Thiên hồi còn bé.
__________@____@__________
Hiếu Thiên ngủ một giấc ngủ dài, khi dậy cảm giác sảng khoái , khỏe khoắn con người. Thằng bé đưa mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ này một lượt. Căn phòng này được trang trí theo ga màu xanh biển, trong phòng rộng lớn bầy biện đủ thứ đồ sang trọng……so với phòng cũ của thằng bé thì rộng hơn gấp đôi, gấp ba.
– Cháu yêu! – Cánh cửa đẩy ra, bước vào là một bà cụ. – theo như Hiếu Phong nghĩ.
– Cụ là ai? – Nó nói bằng mấy từ tiếng Việt nên bà nội không hiểu……nhưng nhìn mặt nó bà biết nó nói gì.
– Ta là cụ cố của con! Xuống nhà ăn tối nào! – Bà nội tiến lại ôm lấy thằng nhỏ.
Hiếu Phong vẫn ngỡ ngàng vì chưa hiểu cho lắm những gì đang xảy ra tại đây
*************
Hiếu Phong luôn khiến ọi người trong biệt thự dở khóc , dở cười vì những trò quậy phá của mình. Vì từ nhỏ đã không được đầy đủ nên từ khi về đây lúc nào cũng được chiếu cô.
– Tiểu thiếu gia! Cậu đừng trèo lên đó…..sẽ ngã đó! – Cô giúp việc tiểu Lam đứng ở gốc nhắc nhở.
– Chị yên tâm đi! Em hái táo cho chị ăn! – Hiếu Phong ngồi vắt vẻo trên ngọn cây , hồi trước đi mẫu giáo thằng bé cũng hay trèo cây hái trái cho bạn học.
– Nhưng……thiếu phu nhân….- Tiểu Lam sợ sệt, trán toát mồ hôi nhìn bảo bối tinh nghịch kia.
– Yên tâm! Em không nói chị không nói! Mami sẽ không biết! – Hiếu Phong ném mấy trái tái xuống cho tiểu Lam.
– Dạ! – Tiểu Lam tiện tay đỡ lấy, trong lòng can bản vẫn sợ hãi.
Một lát sau, cả hai ngồi ăn táo ngon lành dưới gốc cây. Hiếu Phong mới về đây chưa đi học, cũng chưa có bạn nên người bạn đầu tiên của thằng bé chính là cô giúp việc riêng Tiểu Lam này. Tuổi tác cả hai cũng không chênh nhau là mấy nên họ hợp ý với nhau trong mọi việc.
___________@______@___________

Hiếu Thiên muốn làm cho Băng Đồng bất ngờ vì hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của họ. Từ sớm đã chuẩn bị mọi thứ, muốn cô bất ngờ nên anh và Hiếu Phong đã âm thầm chuẩn bị.
– Baba! Chúng ta làm vậy……mami có bất ngờ quá mà khóc không? – Thằng bé sợ nhất là nhìn thấy mẹ mình rơi nước mắt.
– Sẽ không! – Hiếu Thiên xoa đầu thằng nhỉ rồi cúi xuống hôn lên trán nó. – Yên tâm! Đã có baba!
– Dạ!
Cả hai ba con đang ngồi xe chạy đến nhà hàng đã đặt sẵn tiệc…… Vì bí mật nên sẽ cho người tới đón cô sau.
– Aaa…..- Tài xế đột nhiên hét lên, vội vàng xoay tay lái xe…..
Xe đang chạy đến ngã rẽ đột nhiên có một chiếc xe tải lao ra chặn đầu xe của họ. Tài xế vội vàng bẻ tay lái nhưng tất cả đã muộn….. Do phanh vội nên xe tông xuống biển……
________@_____@________
Băng Đồng đang bận rộn với công việc làm lại hồ sơ, vì cô vẫn là thư kí riêng của anh nên những việc này vẫn một tay cô phải giải quyết. Anh đã khuyên cô nên ở nhà nhưng cô nhất quyết không nghe, cô muốn được đi làm thay vì ở nhà nhàn chán.
“Reng……reng…..ring…..”
Điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông inh ỏi, lôi kéo sự tập trung của cô. Nhìn qua màn hình hiển thị tên người gọi cô liền bấn nút nghe, thầm nghĩ. – “Chắc tiểu tử ở nhà lại quậy rồi đây mà!”
– “Alo! Thiếu phu nhân! Người phải bình tĩnh nghe tôi nói!”- Tiếng quản gia có vẻ kìm nén cảm xúc.
-Cố chuyện gì sao? Quản gia Ngô……- Cô không hiểu tại sao trong lòng thấp thỏm, có chút khó tả khi dự cảm có chuyện không lành xảy ra.
-“Thiếu phu nhân!….. Thiếu gia và tiểu thiếu gia xảy ra chuyện….”- Quản gia e dè thông báo tình hình.
“Cạch!”
Cô đứng bật dậy, di động trong tay bất giác rơi xuống nền gạch, tắt nguồn. Đúng như dự cảm, cô chưa kịp nghe quản gia thông báo hết đã điên cuồng chạy đi khỏi phòng làm việc….. Cô đi, cô không biết nên đi đâu nhưng cô chỉ biết cô muốn gặp Hiếu Thiên và con ngay bây giờ. Dôi chân cô chạy loạn ra khỏi công ty, nước mắt đã rơi nhoà khoé mi, trái tim cô đau nhố từng hồi.
Vừa ra khỏi công ty đã có một chiếc BMW đỗ lại trước mặt cô, tài xế mau chóng mở cửa xe cho cô lên. Xe chạy một mạch đến chỗ xe Hiếu Thiên gặp nạn. Đó là một cao tốc cạnh bờ biển, một bên là biển, một bên núi đá cao.
– Hiếu Thiên! Hiếu Phong! Mau cho tôi biết hai người họ sao rồi!- Băng Đồng lao đến gần bờ vực.
Mấy vị cảnh sát đang phối hợp cứu người một mực kéo cô lại, để đảm bảo an toàn cho cô.
– Thiếu phu nhân người bình tĩnh đi!- Họ cố gắng chấn an cô.

– Băng Đồng! Em bình tĩnh đi! Hiếu Thiên không dao!- Thái Lăng ôm lấy vai cô an ủi.
– Huhu! Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? – Cô khóc nức nở cố vùng vẫy ra khỏi Thái Lăng.
Khi nghe được tin này Thái Lăng đã vội chạy ngay đến đây, anh đã cho người điều tra chuyện xảy ra……..
Băng Đồng khóc nháo làm loạn, một hồi do quá mệt mỏi không chịu nổi đả kích này nên đã ngất xỉu trong ngực Thái Lăng…..
___________@_____@___________
Cô đang mơ một giấc mơ khủng khiếp , một cơn ác mộng đáng sợ…… Trán cô không ngừng toát mồ hôi, miệng liên tục gọi tên Hiếu Thiên……Cẩm Tú ngồi cạnh không khỏi đau lòng.,…,.
Trong mơ cô đang cùng Hiếu Thiên đi dọc bờ biển đột nhiên anh buông tay cô ra, sau đó đi về phía biển, từng cơn sóng nhấn chìm anh xuống đại dương kia. Cô đã cố tìm kiếm nhưng , không thể tìm thấy anh. Cố gắng gọi tên anh trong vô vọng…….. Khi cô tuyệt vọng nhất thì Hiếu Phong lại từ đâu chạy đến, thằng bé gọi tên cô….
– A! Hiếu Thiên….- Cô hét lên rồi vùng dậy, nhưng cảm thấy cả người đau nhức, đầu choáng váng…..
– Em tỉnh rồi! Cảm thấy ổn chưa? – Cẩm Tú cầm tay cô lo lắng hỏi.
– Chị! Hiếu Thiên……. Em phải đi tìm Hiéu Thiên! Em phải đi cứu Hiếu Phong! – Cô vùng bước xuống giường bệnh…..
– Em không thể đi được! Em đang có Thái! Bác sĩ dặn dò phải để em nghỉ ngơi!- Cẩm Tú vội ôm lấy cô an ủi, cô cũng không biết phải làm sao với đứa em gái này nữa.
– Mang thai? – Băng Đồng sững sờ khi nghe đến tin này, nhưng lúc này bảo cô phải vui hay buồn đây. Cô rất muốn có con nhưng sao lại vào lúc này……
– Đúng! Em mang thai bốn tuần….-Cẩm Tú không kìm được xúc động , nước mắt đã rơi.
– Con em? Hiếu Phong…..cả Hiếu Thiên nữa! Có tin gì……-Cô vẫn không quên anh và con đang nguy hiểm.
– Băng Đồng! Em phải bình tĩnh…..- Cẩm Tú ôm lấy cô thật chặt.- Hiếu Phong đã tìm thấy từ hôm qua, hiện tại đang trong phòng chăm sóc dặc biệt, sau cơn phẫu thuật! Bác sĩ nói thằng bé sẽ hôn mê dài……
– Còn Hiếu Thiên? Chị mau nói nhanh đi!….- Băng Đồng dường như quá kích động nên không ngừng vùng vẫy……
– Hiếu Thiên! Vẫn đang được tìm kiếm! Chưa có tin gì….Băng Đồng……- Cẩm Tú hét lên chạy theo cô.
Băng Đồng không tin được điều này, cô chạy loạn đi tìm Hiếu Phong….. Cuối cùng khi đứng trước cửa phòng chăm sóc của Hiếu Phong, nhìn thấy thằng nhỏ qua tấm kính cửa, cơ thể băng bó, khắp nơi đều là giây dựa cắm trợ giúp….. Băng Đồng không thể chịu nổi nữa, một lần nữa cô rơi vào hôn mê….
________@_____@________
Sau hai ngày tìm kiếm , cảnh sát chỉ thấy xe của họ bị cháy cạnh bờ biển , tài xế bị tử vong tại chỗ, Hiếu Phong được tìm thấy trong tình trạng nguy hiểm, vẫn không có tin tức của Hiếu Thiên.
– Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Sống phải tìm thấy người, chết phải tìm thấy xác chứ?- Thái Lăng hét lên trong phòng điều tra.
Anh thực sự mất hết kiên nhẫn rồi. Anh đã điều động mọi lực lượng tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức.
Ông Trần cũng nghe được tin liền bay về ngay tham gia tìm kiếm. Tin tức này không thể để bà nội nghe, vì mọi người sợ bà sẽ sốc mà chết mất…… Băng Đồng thì do mang thai , cơ thể duy nhược lên chỉ có thể ở lại bệnh viện để bác sĩ chăm sóc, Hiếu Phong trong thời gian này cũng được Thái Na cùng Cẩm Tú chăm sóc rất tốt. Thằng bé vẫn trong tình trạng hôn mê, không biết khi nào sẽ tỉnh.
***************
– Dì ơi! Để con nói chuyện bạn ấy được không?
Bác sĩ đã nói nếu kiên trì nói chuyện với bệnh nhân thì khả năng tỉnh lại sẽ rất cao. Cho nên Đường Nhu đã đề nghị vậy. Dù sao cô bé cũng rất thích Hiếu Phong, không hiểu lắm nhưng, cô bé không muốn thấy Hiếu Phong thế mày mãi, sẽ đau lòng lắm a….

– Được! – Thái Na gật đầu đi ra ngoài, Đường Du cũng muốn ở lại nhưng lại bị Thái Ba kéo ra.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại Hiếu Phong vẫn nằm bất động và cô bé đang ngồi bên cạnh , bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay thằng nhỏ.
– Này! Chẳng phải cậu rất thích tôi sao? Sao giờ lạo nằm im bất động thế chứ? – Cô bé nói bằng giọng hờn dỗi, không còn là cô bé lạnh lùng nhày thường nữa. Nước mắt đã lăn dài trên khoé mi….- Mau tỉnh dậy đi!
-………- Hiếu Phong vẫn im lặng, vẫn không có bất kì phản ứng nào cho thấy thằng nhỏ nghe thấy cô bé nói chuyện.
– Đồ vô tâm! – Đường Nhu đấm vào ngực thằng nhỏ, nơi bị băng trắng nhưng Hiếu Phong vẫn không phản ứng. – Cậu không thích mình sao? Nếu thích mình mau dậy dẫn mình đi chơi chứ?
Cô bé này từ bé cũng sống rất độc lập, cô bé rất thông minh, lại hiểu chuyện nhưng lại lạnh lùng, khép kín với mọi người lên không ai nhìn thấu lòng cô bé nghĩ gì…..
– Tớ cũng thích cậu! – Cô bé xúc động ôm lấy Hiếu Phong. – Nếu cậu không mau tỉnh Dậu mình sẽ bỏ cậu. Không thích cậu nữa!
Hiểu Phong vẫn hôn mê, bác sĩ nói thằng nhỏ có thể nghe thấy mọi người khác nói nên mọi người luôn tích cực nói chuyện với thằng bế. Đường Nhu bắt đầu mất kiên nhẫn, cô bé giận dỗi.
– Được! Nếu cậu không dậy! Tớ sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa! – Cô bé quyết tâm đứng dậy.
Đột nhiên ngón tay của cô bé bị ai đó giữ lại….. Cô đang mơ sao? Lập tức quay người lai…..
– Hiếu Phong! Hiếu Phong….cậu tỉnh rồi sao? Bác sĩ……bác sĩ……- Cô bé vui mừng ôm lấy Hiếu Phong lay gọi……
Hiếu Phong nhất định nghe cô bé nói chuyện.
*************
___________@______@__________
Một lát sau………
Các bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài, mọi người lập tức vây lại hỏi thăm……
– Thằng bé sao rồi !? Bắc sĩ ?- Cẩm Tú là người hỏi đầu tiên.
-……………
– Bác sĩ!……..
– Mọi người bình tĩnh đã! Hiếu Phong chưa tỉnh lại nhưng kiểm tra cho thấy thằng bé tiến chuyển rất tốt, sẽ sớm tỉnh lại thôi! – Lí Quốc Kiệt chính là Bác sĩ nhận chăm sóc cho sức khỏe của Hiếu Phong.
– Anh nói sao? Sao cháu tôi tầm giờ vẫn chưa tỉnh là sao? – Thái Na bắt đầu” oan gia ngõ hẹp” với Lí Quốc Kiệt.
– Em…….sao em trách anh chứ? – Lí Quốc Kiệt dơ tay tránh móng vuốt của Thái Na.
– Anh là bác sĩ……không hỏi anh thì tôi hỏi ai? – Thái Na dơ tay bóp cổ anh, nói bằng giọng chanh chua……
Tất cả nhìn hai người họ lắc đầu đi vào phòng bệnh thăm Hiếu Phong.
………..—>……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.