Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?

Chương 11


Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 11

Cô được mọi người trong biệt thự vô cùng kính trọng như vị nữ chủ vậy. Do lạ nhà lên cô không dậy từ sớm , bướcxuoongs nhà đi dạo một vòng , thấy những người giúp việc đang đang chuẩn bị bữa sáng, nên cũng muốn tham gia , giúp một tay.
– Ôi ! Tiểu thư đừng đụng vào ! Việc đấy để em làm cho ! – Thấy cô xoắn áo cầm đĩa chén lreen rửa , hai cô giúp việc đứng bên cạnh vội vàng cản. Cô là người cậu chủ đưa về , biết đâu sau này lại làm thiếu phu nhân thì sao ? Các cô không dám vô lễ…
Băng Đồng tiến đến gần rổ rau sống để trên bàn , định mang rửa thì lại bị cản , làn việc gì cũng bị cản thế này thì chán chết được, chả nhẽ đến đây ăn không ngồi rồi à.
Cô bị bọn họ bắt ngồi vào bàn ăn , uống nước ép trái cây , nhìn bọn họ tấp nập công việc mà mình cứ ngồi không thế này là sao được. Cô quyết định đến giúp…..
– Ôi ! Em đã nói tiểu thư ngồi tiểu thư ngồi đó để bọn em làn mà…
– À ! Tôi muốn tự tay làn bữa sáng cho Hiếu Thiên !
– Vậy ạ ? Vậy tụi em giúp nhé !
– Ưm…- Cô đương nhiên gật đầu ngay , vì ở cô nhi viện cô chưa từng nấu ăn , khi ở nhà trọ thì toàn mua đồ hộp , khi đến sống cùng Cẩm Tú thì cũng vậy , Cẩm Tú không để cô vào bếp bao giờ , cô chỉ phụ giúp vài việc lặt vặt như nhặt rau , lấy chén đĩa , đã có lần xem Cẩm Tú làn món ăn nhưng cô chưa thử làm bao giờ. Bây giờ có cơ hội thể hiện rồi.
Cô nhớ Cẩm Tú đã từng làm món trứng cuộn cho coi xem. Cô liên tưởng một hồi cuối cùng cũng nhớ ra quy trình làm. Cô bắt ray vào làm ngay …
_______________________
Nhờ sự phụ giúp của những người giúp việc cuối cùng cô cũng làm được món trứng cuộn theo công thức của Cẩm Tú.
Nhìn cũng khá bắt mắt và ngon miệng…. nhiều màu sắc trang trí.
Cô đặt đĩa trứng cuộn xuống trước mặt anh , anh nhìn nón trứng cuộn do cô tự tay làm ình vô cùng cảm động.
– Cảm ơn em !
– Ăn thử đi ! – Cô hí hửng ngồi xuống phía đối diện bàn ăn , những người hầu mang đồ ăn đặt lên bàn cho hai người.
Anh dùng đũa gắp thử một miếng bỏ vào miệng và bắt đầu nhai , khó nhọc khuôn mặt từ tái chuyển sang đen và đỏ bừng, rớt nước mắt.
– Ơ … sao vậy ? – cô chau mày nhìn Anh ăn mà kiểu như bị tra tấn vậy.
Anh thấy thái độ không mấy vui vẻ của cô liền cố nhuốt hết sạch , miệng cố nở một nụ cười , lắc đầu ,tay đưa ra cầm cốc sữa làn nmotj hơi hết hơn một nửa.
– Ngon chứ ! – Cô cứ tưởng món trứng cô làm có vấn đề. Nhưng khi thấy anh mỉm cười thì thấy nhẹ lòng.
– Ưm.. ngon lắm ! – Anh cười gật đầu…
Những người làm thấy phản ánh lúc này của anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phía anh thì quả thực món trứng cuộn anh ăn rất nhiều rồi nhưng chưa bao giờ ăn món trứng nào ” đặc biệt ” như của cô làm. Nó mặn thụt lưỡi, có vị rất lạ, lại còn đắng đến phát khóc , thật xúc động chảy nước mắt. Anh bị nó làm cho hoảng đến giờ mất… Từ mai trở đi phải tránh để cô vào bếp mới được.
****•••••••••****
Mới đến cổng công ty anh đã quay sang nói với cô.
– Em đợi Anh vào cùng….
– Em vào cất xe cùng anh ! – Cô liếc mắt qua bên phải công ty , vô tình chạm phải đám phóng viên đang bị vệ sĩ cùng bải vệ cản lại.
– Ưm! – Qua gương chiếu hậu anh cũng thấy họ , có lẽ họ đến phỏng vấn chuyện đính hôn
Anh khoác vai cô dẫn vào công ty thật nhanh , cả hai đều không muốn bị làm phiền. Cả công ty đang xì xào về chuyện của hai người. Nhưng những lời nói không tốt về cô thì cũng không ít.
” Nhìn kìa ! Một công nhân viên nhỏ bé mà cũng trèo cao…”- Một cô nhân viên lễ tân ghé tai cô bên cạnh thì thầm.
” Hồ li tinh! Nhìn mặt thế kia chắc là sử dụng mỹ nhân kế rồi!” – Cô bên cạnh tiếp luôn.
” Ôi! Tổng giám đốc thật sự đã bị dụ…”
– Này làm việc đi ! Các cô muốn bị đuổi hả? – Thái Lăng từ trong bước ra nhắc nhở , anh ghét cái kiểu nói xấu sau lưng này.
Mấy cô lễ tân nhìn thấy giám đốc thị sợ xanh mặt tản ra , nhanh chóng làm việc.
Thái Lăng đẩy cửa nước vào phòng làm việc của anh và cô vẫn không quên gõ cửa.
– Nè! Thằng quỷ ! Cậu muốn tôi cho cậu một trận không ? Đã mói vào phòng phải gõ cửa rồi mà ! – Anh dơ cuốn sách lên dọa…

Cô ngồi làm việc thấy vậy , đưa tay bịt miệng cười cái kiểu con mít của hai anh.
– Em cười cái gì ? – Cả hai hai quay lại nhìn cô , chau mày gằn giọng quát.
– Em thế kia thật tức mà… thà em cứ như trước không niết cười còn hơn ! – Anh nực mình quay sang nói khó chịu.
Cô đang cười tự dưng bị nói vậy nên im bật , mắt ngấn nước nhìn anh , sắp khóc.
– Ai làm gì mà em khóc ! – Anh thật hết nói nổi với cô, tự dưng trẻ con thế không biết.
– Hai người vui vẻ ha ? Để tôi mấy tuần bị làm phiền sắp chết đây ? – Thái Lăng nằm vật ra ghế sofa.
– Thôi mà ! Tụi em xin lỗi ! – Cô áy náy cầm ly đi pha cafe cho hai anh.
– Không phải tại em ! Tại thằng quỷ sứ kia kìa ! – Thái Lăng nhìn anh.
– Này ! Không đùa nữa nhé ! Tôi vào thẳng vấn đề nhé ! – Anh quay về vẻ mặt nghiêm túc vẫn có – Tôi sẽ mở họp báo , hoãn việc đính hôn lại ! Tôi muốn cho Băng Đồng thời gian suy nghĩ đã ! Trong thời gian đó chúng tôi sẽ đi du học ở Anh.
-Còn việc của công ty !? – Thái Lăng hơi ngạc nhiên về quyết định này.
– Anh chưa nói với em chuyện này ! – Cô cũng hơi bất ngờ , đặt hai ly cafe xuống bàn cho hai anh.
– Tôi cũng chưa chính thức thừa kế tập đoàn này ! Cho nên ba tôi sẽ giải quyết mọi công việc thay tôi như trước kia ! Thái Lăng cậu giúp ba tôi nhé !
– Tất nhiên rồi !
– Vậy mình yên tâm !
Cô thì đang tư tưởng đến một đất nước xa lạ , sống ở đó vài năm liền , thật là nhớ nơi đây ha.
@@@………….@@@
Anh cùng cô đứng trước buổi họp báo trịnh trọng thông báo với các phóng viên.
– Cảm ơn đã đến dự buổi họp báo hôm nay của chúng tôi !- Anh phát biểu đầu tiên.
Cánh phóng viên liên tục nháy máy , ghi âm.
– Chúng tôi có mặt ở đây hôm nay là muốn trịnh trọng thông báo một tin.
-” Nói nhanh đi ” – Đó là tiếng ồn ào của phóng viên ? Họ mong có câu trả lời của anh.
– Tôi và Băng Đồng đã bàn nhau và đưa ra quyết định hoãn việc đính hôn lại voi thời hạn ! Vì một cào lú do….
– Xin anh cho biết lí do là gì ? – Một cô phóng viên lên tiếng hỏi.
– Chúng tôi muốn đi du học vài năm đã !
– Vậy , chúng tôi có thể biết thêm về gia đình cô Băng Đồng được không ? – một anh chàng phóng viên cũng giơ tay chen vào. Nghe nhắc về gia đình mình , khuôn mặt cô có chút tái nhợt , người run rẩy. Anh nhận ra điều đó nên cầm tay cô xiết chặt hơn chấn an.
– Việc này không thể trả lời ! – Anh thẳng thắn đáp lại.
– Vậy anh chị có thể nói về tình yêu của hai người một chút không ? – Nột phóng viên khác cũng chen lên hỏi thẳng.
Anh nhìn cô âu yếm rồi quay sang trả lời câu hỏi của đám phóng viên.
– Tôi và cô ấy yêu nhau từ khi còn là những đứa trẻ ! Cô ấy là mối tình đầu của tôi và ngược lại….
Nghe cáu trả lời của anh mà đán phóng viên phía dưới không khỏi ngạc nhiên , thầm ngưỡng mộ.
– Chúng tôi còn việc phải giải quyết nên mọi việc dừng lại tại đây !
Anh kéo cô vào lòng dẫn đi, có lẽ không quen việc phỏng vấn đông người này nên cô hơi run. Anh đành phải giải váy cho cô.
Cánh phóng viên thấy họ sắp bỏ đi liền đuổi theo mong được thêm thông tin nào đó nhưng lại bị bảo vệ và vệ sĩ của anh dữ lại.
@@……………………@@
– Hôm nay em phải bận rộn đó ! – Anh khoác vai cô Ấn vào xe.

– Dạ???- Cô chưa hiểu hết ý anh là gì ?
– Chiều nay nay em phải đến lớ làn hồ sơ chuyển đi du học ! Tối nay anh dẫn em đi mua thêm đồ ! Tối nay ba anh sẽ về đây ,cùng dùng cơm với chúng ta ! – Anh vừa quay xe vừa thông báo lịch cho cô.
– Sao ? Va anh về đây ạ ? – Cô hơi bất ngờ , hôm nay cô lại phải gặp mặt ba anh nữa sao.
– Ba anh dễ tính lắm! Em không cần phải lo đâu ! Ba anh bảo rất hài lòng về con dâu tương lai ! – Anh nhìn qua biểu hiện lo lắng của cô.
Thực sự anh không hề sợ ba , còn có một người nữa khiến anh vừa sợ vừa kính nể. Người ấy chính là cựu chủ tịch tập đoàn Trần thị này – bà Nội anh , Đinh Hồng Quế. Bà nội anh là người sáng lập ra tập đoàn này. Ông Nội anh mất khi ba anh còn bế ngửa , một mình bà nội vừa chèo chống gia đình, vừa nuôi ba anh khôn lớn , nhờ sự cần cù , chịu khó có tấm lòng nhân hậu mà từ một người bán dong trở thành một bà chủ lớn. Cứ nhắc đến bà Nội là anh lại tự hào không hết. Khi mẹ anh bỏ đi , một mình bà chăm sóc , dạy dỗ anh khôn lớn.
Bà đang ở ngôi biệt thự ngoài ngoại ô , bà muốn yên tĩnh tuổi già sức yếu ở nơi bà đã sinh ra và lớn lên. Anh vẫn thỉnh thoảng qua đó với bà mỗi khi buồn. Đáng lẽ anh cũng chưa vội lấy vợ đâu nhưng vì bà Nội anh bắt ép nên anh không còn cách nào khác.
@@………..@@
Cô nhì lại ngôi trường mình học suốt một năm qua. Ở nơi đây cô không có bạn bè nên cũng chẳng có kỉ niệm nào đáng nhớ. Nhưng phải xa nơi đây quả thực hơi buồn.
Đang mải ngắm nhìn thì cô đụng trúng một người. Ngước mặt lên nhìn cô hỏi ngạc nhiên vì người đỡ sau mình , lùng túng đứng thẳng dậy…
– Xin lỗi ! Tôi không cố ý…- Cô cúi đầu xin lỗi cậu ta.
– Không sao ! Lại gặp cô , chúng ta kể ra cũng có duyên đụng nhau ha ! – Cậu ta nở một nụ cười , hạ giọng dịu.
– Băng Đồng ! Đi thôi ! – Giọng Hiếu Thiên gọi cô khi anh mới bước ra từ phòng hiệu trưởng.
Cô chạy thật nhanh ra với anh , quên không quay lại chào cậu một câu.
Cậu ta đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô bước vào một chiếc ô tô sang trong , để ý anh đứng bên cạnh đóng cửa cho cô. Cậu ta đương nhiên nhận ra anh , vì ở trêncacs báo đều nói đến hai người , ai không biết. Không ngờ cậu lại được thấy tận mắt … Chẳng lẽ nào cậu không có tí cơ hội nào ?
@@••••••••@@
Anh đưa coi tới một Trung tâm thời trang thuộc sở hữu của tập đoàn Trần thị. Mấy cô nhân viên ở đó thấy anh đều đồng loạt cúi chào. Nghe nói anh đến giám đốc Dương đã ra tận cửa đón chào.
– Tổng giám đốc Hạ cố đến đáy quả là hân hạnh, vinh dự cho chúng tôi !… Mời nhài vào …
Anh khoác vai cô dẫn vào trong , quay sang tổng giám đốc ra lệnh…..
– Mọi người quay về làm việc của mình đi , tôi tự tham quan được !
– Dạ! – Tất cả các nhân viên nhân viên khác cũng quay lại công việc của mình.
Anh dẫn cô đi lựa chọn đồ chỉ cần cô thích Anh đều lấy hết. Cô đàng cản không thì anh định vác hết về chắc.
Cuối cùng sau hai tiếng chọn đồ , cô mệt nhoài ngồi vào trong xe của anh. Hai người phải về sớm dùng bữa cùng ba anh.
Chiếc xe của anh lăn bánh trên khuôn viên của toà biệt thự. Quản gia Ngô chạy ra mở cửa đón chài anh và cô.
– Chào thiếu gia , tiểu thư – Ông cúi đầu cung kính chào.
– Ba tôi đến rồi chứ ? – Anh dẫn cô vào trong , để người hầu giúp cô mang số đồ lên phòng cô.
– Ông chủ đang ngồi uống trà trong phòng khách !
– Được rồi ! Ông cứ làm việc của mình đi ! – Anh dẫn cô vào phòng khách chào hỏi ba anh.
Trong phòng không chỉ có mình ba anh mà còn có trợ lí Jach nữa. Cô nhìn thấy Jach , cảm giác đã gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ nổi nữa.
– Con chào ba !
– Cháu chào bác ạ ! – Cô cũng cúi xuống chào theo anh.
– Lại đây ngồi đi ! Hai đứa làm xong thủ tục rồi chứ ? – Ông nở một nụ cười hoà nhã vẫy tay kêu hai người lại , cảm giác này khiến cô như nhớ lại lúc có ba bên cạnh.
– Này ! Bà nội mong hai đứa lắm đấy , mau hãy đến thăm bà trước khi đi nhé ! – Ông rót trà đẩy về phía cô và anh.
– Dạ ! Con cũng định vậy ! – Anh cầm chén trà lên thưởng thức , tay nghề pha trà của ba anh đúng là tuyệt đỉnh.
Cô bất ngờ khi biết anh vẫn còn có bà nội sao? Sao anh chưa nhắc đến bao giờ nhỉ ?

@@………@@
Anh trở cô đến một căn biệt thự nhỏ , trang nhã ở ngoại ô thành phố. Cô bước ra ngạc nhiên vì khung cảnh ở đây. Một ngôi biệt thự nhỏ , màu xanh da trời , phong cách trang nhã, hai tầng , ngôi biệt thự được xây dựng giữa một cánh đồng cỏ mọc xanh mượt mà , điểm trên cỏ xanh còn có những bông hoa dại nhỏ li ti đủ màu sắc ,….cô chỉ có thể nhận xét bằng một từ ….. đẹp qua !
Anh biết cô thích nơi đây rồi …. tất cả bộc lộ ra khuôn mặt của cô kìa.
Cô quả thật đã thích nơi đây rồi , nơi đây thật yên bình , trong xanh và thơ mộng.
– Ôi Hiếu Thiên của bà ! Con về sao không báo trước cho bà ! – Đó là giọng nói ôn tồn của bà anh.
– Bà nội ! Con về rồi ! Con nhớ bà quá ! – Anh cũng cười toe toét , buông cô ra chạy lại ôm chần lấy bà nội làm nũng như con nít.
– Ai đây !- Bà chỉ vào cô, khá ngạc nhiên vì đay là lần đầu tiên anh đưa một cô gái về.
Anh buông bà ra , chạy đến kéo cô đến trước mặt bà , anh trịnh trọng tuyên bố :
– Dạ ! Giới thiệu với bà đây là Băng Đồng , vợ con nhé ! – Anh cười timuoiw nháy mắt bà.
– Dạ ! Con chào bà nội ! – cô cúi đầu chào bà , cô nhận thấy sự Hiền hậu trong ánh mắt kia , khác so với cô nghĩ , bà anh không cao sang , quyền quý mà rất giản dị trong bộ đồ màu tối.
– Oh ! Cháu dâu ta đây hả? Xinh quá ! Nào . Nào …vào nha nói chuyện nào … – Bà dẫn cô vào trong.
Những người giúp việc cũng rất nhiệt tình với cô.
Ba người cùng ngôi ăn cơm vui vẻ , bà nội anh rất thích cô , bà tin người anh chọn thì không thể là người không tốt.
– Con thử món này xem sao ! – Nà nội anh gắp cho cô một miếng thịt bò háng sốt vang.
– Con cảm ơn ạ ! – Cô mỉm cười ăn thử , quả thật ngon vô cùng , vị khá đặc biệt , nhất cô phải bảo bà dậy cách làm mới được.
– Huhu… Bà nội thiên vị kìa ! Mói có cháu dâu mà quên cháu trai kìa ! – Anh giả vờ làm nũng.
– Thằng quỷ! -Bà cũng gắp thức ăn cho anh. Bà kể chuyện hồi Thơ của anh , làm cô cười không ngớt , không nhờ lúc nhỏ anh lại nghịch , quậy phá và đáng yêu như vậy.
– Sau này lớn còn đỡ chứ trước kia nó là thằng bé cứng đầu và ương ngạnh nhất ! – Bà kể mà như đang hồi tưởng quá khứ của mình.
– Bà ơi ! Bà làm con xấu hổ quá ! – Anh ôm cổ bà làm nũng.
Cô thật sự bó tay với cái kiểu nịnh ngọt ngọt như mía đường của anh.
@@………..@@
Anh đưa cô đi dạo thăm quan nơi này , mơi mà anh đã lớn lẻn nhờ sự Chàm sóc , dậy dỗ của bà.
– Nè ! Cậu bé hư ! Anh có đúng như lời bà kể !
Cô quay sang anh chêu chọc , rồi chạy lẹ , quay đầu lại lè lưỡi lèo lèo.
– Ê ! Đứng lại đó cho anh! – Anh đuổi cô , nhất định bắt được Anh phải cho cô biết thế nào là hậu quả của việc chêu đùa anh.
Cô cứ mải chạy lại cười chêu anh mà không để ý đường nên vấ ngã xoài , đúng lúc đó anh cũng đưa tay ra đỡ nên đã bị cô theo đà kéo ngã theo. Hiện tại môi anh đang đặt lên môi cô , mắt cô từ từ mở ra , vô cùng ngạc nhiên.
– Áaa!!!!!!- Cô đẩy anh sang một bên vùng dậy đánh anh túi bụi – Đồ xấu xa! Dám….dám….
Anh bắt lấy tay cô giữ lại, miệng nở một nụ cười gian.
– Là em kéo ngã anh mà!
– Anh còn nói ! – Cô lại đánh anh túi bụi.
Anh còn bị cô tra tấn thêm dài , nhưng anh chỉ coi đó là đánh yêu.
Hai người cứ mải cười , đùa nghịch mà không để ý một ánh mắt hiền hậu dõi theo ở một vị trí khá thuận lợi. – đó là bà nội anh.
Bà đã nuôi anh khôn lớn lẽ nào lại không hiểu lòng anh nghĩ gì. Bà mừng vì anh đã tìm thấy hạnh phúc riêng.
@@…………………..@@
Hôm nay là ngày cô và Anh đi du học. Cả phi trường rộng lớn , đông đúc khiến cho cô có chút bồn chồn lo lắng. Mọi người đều đã đến chỉ thiếu mỗi Cẩm. Tú và Thái Lăng. Thái Lăng thì đến rồi nhưng do cô nhờ vả nên anh đành nhận nhiệm vụ đến đón Cẩm Tú.
Thái Lăng fdừng xe ở trước tòa trung cư của cô. Định đi lên tìm Cẩm Tú thì đụng mặt cô ở ngay cửa đại sảnh. Nhưng anh chưa gặp cô bao giờ nên không biết mặt. Anh chỉ biết địa chỉ nhà cô qua Băng Đồng.
– Cẩm Tú! Cô rơi đồ này!- anh đang định bước vào thang máy thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó.
Cái tên này… Liệu có phải Cẩm Tú anh cần tìm???
Anh quay lại nhìn cô, khi cô chuẩn bị đi khỏi đại sảnh anh mới vội vàng chạy theo.
– Cô gì ơi!- anh gọi với thdo.

Cẩm Tú quay lại nhìn, chỉ tay vào mình ý hỏi:” Tôi hả?”
– Cho hỏi! Cô có phải cô Cẩm Tú bn của Băng Đồng?
Anh cũng không quá câu lệ mà vào thẳng vấn đề.
– Vâng! Là tôi …..cho hỏi anh là?- cô gật đầu thừa nhận.
– Tôi là Thái Lăng! Băng Đồng nhờ tôi đến đón cô.- anh nói vội .
– Ồ! Ra thế…- cô gật đầu như hiểu ý.
– Được rồi! Nhanh đi! Sắp muộn rồi!- anh kéo cô ấn vò ghế phụ rồi chạy sang mở cửa ngồi vào ghế người lí.
Chiếc xe lao vun vút trên đường quốc lộ, đã tối nên trời có vẻ dịu mát hơn nhiều, nhưng sự im lặng trong xe thì quả là ngột ngạt. Không ai nói với ai câu nào, cho đến khi xe chỵ tới sân bay.
Cẩm Tú đi giày cao chạy nhanh nên bị chật chân, Thái Lăng đỡ lấy cô, ngồi xuống xem thử rồi nhờ sự giúp đỡ của anh cô cũng đỡ hơn.
– Cảm ơn anh!
– Cô có đi nổi không? Hay để tôi cõng!- anh nhìn đồng hồ chỉ còn 20 phút nữa là máy bay cất cánh – Cẩm Tú! Nhanh lên.
Anh dìu cô đứng dậy, dẫn đi tìm chỗ Băng Đồng đứng…
Sau một lát chạy vòng vòng anh cũng tìm thấy chỗ Băng Đồng đứng.
– Băng Đồng! Băng Đồng…hộc …hộc ..- Cẩm Tú thở hổn hển gọi khi nhìn thấy cô.
– Chị!- Băng Đồng cũng vẫy tay chạy đến đỡ Cẩm Tú, cô vui vì vẫn được gặp Cẩm Tú trước khi đi.
– Chị xin lỗi. ….hộc…chị đến muộn.- Cẩm Tú vẫn chưa lấy lại được hơi thở ổn định.
– Được chị đến tiễn là em vui rồi !- Băng Đồng nở nụ cười nhẹ vỗ lưng cô.
Lúc này hai chàng trai đứng bên nhìn họ lắc đầu. Thái Lăng kéo Hiếu Thiên qua một bên.
– Ê! Thằng quỷ sao kéo tao ra đây?- Hiếu Thiên thắc mắc.
– Mày nhớ phải chăm sóc tốt cho Băng Đồng đấy.
– Nói thừa!- Hiếu Thiên đấm vào ngực Thái Lăng.
– Tao không đùa đâu! Tao nhường mày một lần, nếu mày mà khiến cô ấy đau lòng thì đừng trách tao không nể mặt bạn bè.- Thái Lăng nói nghiêm túc.
– Thì ra mày yêu cô ấy….- lúc này anh mới khẳng định là thật.
– Nên nhớ mày chỉ có cơ hội một lần nhé?-Thái Lăng nhắc lại lần nữa.
– Đến giờ rồi!- anh quay lại chỗ cô và Cẩm Tú đang đứng.
Thái Lăng thở dài rồi cũng đi theo . Anh biết mình không còn cơ hội nào nữa, ngay từ đầu đã không hề có cơ hội.
>
Loa phát thanh vang lên như thúc dục.
– Chị à! Em đi nhé! Chị nhớ giữ gìn sức khỏe!- Băng Đồng suỵt sùi khóc ôm Cẩm Tú lần nữa, chỉ một chút rồi buông ra, đưa tay quyệt đi giọt nước mắt mặn chát nơi đầu môi.
– Em cũng vậy nhé! Chị sẽ gọi cho em thường xuyên! Hạnh phúc nhé, em gái yêu!- Cẩm Tú thực sự không muốn rời xa, nước mắt cũng đã ướt nhẹp.
( lonely❤ : Ui các chị ơi! Đây là sân bay… Không phải rạp chiếu phim tình cảm / Cẩm Tú: Ai kêu mi viết thế lại còn!xì!/ Băng Đồng: Muốn ăn dép a?* lườm tg*/ lonely❤ Chạy tóe khói…)
Hiếu Thiên sách hành lý của cô vào trong phi trường, cô vẫn quay lại vãy tay với Cẩm Tú và Thái Lăng.
Thái Lăng kéo Cẩm Tú vào lòng an ủi khi hai người bọn họ đã đi khuất.
Thái Lăng suy nghĩ:” Tạm biệt em! Băng Đồng hạnh phúc nhé!”
Khi máy bay đang dần cất cánh, Băng Đồng thả mình vào trong những suy nghĩ…
” Tạm biệt nhé! Tôi sẽ chở lại nơi đây vào một ngày gần nhất. Nơi đây đã nuôi sống tôi, cho dù có đi đến đâu tôi cũng nhớ về. Hiếu Thiên rốt cuộc em cũng được ở bên anh mỗi ngày … Em tin anh là nơi dựa vững chắc cho em. Em phải cảm ơn thượng đế vì đã ban anh cho em!”
Họ cùng nhau đi đến chân trời mới nhưng liệu tương lai có như họ mong muốn, có thật sự yên bình. Hạnh phúc hay là khởi đầu cho những tháng ngày giông tố chia xa.
Tất cả sẽ được giải đáp ở phần 2! Cuộc đời ai hay chữ ngờ!
The End phần 1❤❤❤


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.