Bạn đang đọc Nỗi Bất Hạnh Tình Yêu: Chương 22
Đấy là những ngày hạnh phúc, viên mãn nhất cuộc đời Linh. ở giữa ngôi nàh tranh nứa đơn sơ này, Linh sống như một đứa con đi xa trở về. Bà mẹ coi Linh như đứa con trai bà đẻ ra và qua một quãng thời gian cách biệt nay trở về trong sự đùm bọc, yêu thương của cả gia đình. Vốn hiền lành, nhân hậu và ít nói, bà biểu hiện tình cảm bằng những nụ cười cởi mở, chân phương, bằng sự săn sóc vụng về nhưng thật thà.
Ly tiếp thu dòng máu mộc mạc và thật như đếm, lòng tin người không gợn chút hoài nghi của bà mẹ và dòng máu người cha: thông minh và hoạt bát. Cô nói không giấu giếm rằng, cô mới vừa “bắt” được anh như bắt được một báu vật và cô, với trách nhiệm cao cả và thiêng liêng của dòng họ, phải giữ cho bằng được báu vật ấy.
Cô đưa anh đi làm rẫy, tập cho người con trai lối tỉa ngô, trồng sắn theo kiểu người dân tộc cô. Cùng với anh, cô tổ chức những buổi săn bắn. Những buổi đi săn, đối với Linh bao giờ cũng là những buổi thú vị nhất, những buổi dồn thú vào vòng vây đã được sắp đặt sẵn. Linh như một thợ săn lành nghề, tâm trí không còn chút bận bịu nào của đời trần mà quá khứ là một chuỗi dài những oan ức, khổ đau. Khi những con thú bị những con chó săn thiện nghệ đuổi ệt lử, bọt mép sùi ra, những lúc ấy không khí trở lại im vắng lạ thường. Những con chó hiếu động theo tiếng huýt gió nằm im chờ đợi…..Lúc ấy chỉ có đôi mắt chúng là linh hoạt và tràn đầy háo hức. Chính vào lúc con vật dừng lại, vừa thở vừa ngơ ngác ném cái nhìn mệt mỏi dò tìm kẻ thù của mình, nòng sung của người thợ săn đã hướng về chính nó. Linh là một cậu lính mới vừa nhập phường săn, nhưng phải nói rất tài hoa. Chỉ qua tuần lễ, anh đã trở thành một thợ săn thiện nghệ. Ít khi anh để trượt. Làng thợ săn quý trọng anh như quý trọng một người cao tuổi. Còn cậu em trai Ly thì từ bao giờ không rõ, đã coi Linh như niềm kiêu hãnh sau bố đẻ của nó hiện giờ ở chiến trường. Nó noi trước đây, khi bố còn ở nhà, tuần nào ông cũng mang về khi con thỏ, con cheo, lúc con cầy hương, con heo rừng….Bố bảo mẹ và chị Ly chia cho dân làng ba phần, cả nhà chỉ giữ lại một.
Bố Ly rộng rãi và xởi lởi, ông sống như một đứa con của làng, ngược lại người làng liệt ông vào hàng các bô lão, được tôn kính và trọng nể. Không một nhà nào có đám, có tiệc mà không mời ông. Và mỗi lần nhà ai có việc không may, bao giờ ông cũng là người đến trước, động viên và lo toan cho họ.
Ngày ông lên đường vào quân đội, cũng là ngày cả làng mở tiệc tiễn đưa ông. Những bình rượu ngon nhất được bưng ra, những con thú khó tìm nhất được săn đuổi kéo về. Từ trẻ con đến người già đều đến chúc mừng ông và bịn rịn chia tay ông.
Và bây giờ, người làng như vừa mở cuộc thi chọn người tài. Cùng với tài năng bẩm sing, Linh biết cư xử khéo léo như một người làng cao tuổi. Những miếng thịt ngon nhất bao giờ anh cũng dành dâng lên các cụ cao niên. Các em bé coi anh như người bạn thân thiết cùng trang lứa.
Cùng với con người vô tư và hồn nhiên đến trong sáng, thiên nhiên phóng khoáng ở đây có một sức hút kỳ diệu đối với một tâm hồn tưởng từ lâu cằn cỗi, già nua của anh. Lần đầu tiên, anh thấy đời đẹp đẽ, đáng quý và đầy hấp dẫn. Anh thích bơi trên con sông Kỳ Cùng vào buổi sáng, khi mặt trời lên. Có những buổi Ly cùng bơi với anh. Ly bơi giỏi tài nghệ như đã qua một lớp bồi dưỡng dài ngày. Những cái khoát tay thuần thục và mạnh mẽ, những động tác nghiêng mình lướt tới tự nhiên và thanh thóat như một con cá. cô nói đấy là những đường bơi của bố mà em học được.
Hai người bơi ngược rồi bơi xuôi. Nước rập rờn trên thân thể họ gây cho họ những cảm giác êm nhẹ. Làn nước như những luồng điện cuốn hút tình cảm hai người, hòa nhập hai con tim làm một. Họ rủ nhau leo lên những hòn đá mà thiên nhiên qua nhiều năm tháng đã khắc, chạm thành những kỳ quan dành cho con người: hình một đôi tình nhân đang yêu nhau, hai thân thể rắn chắc quyện chặt vào nhau. Một đêm lửa trại, dân làng khiêng một con vật ra thui trên ngọn lửa tế thần. Một người mẹ đang cho con bú, bầu vú căng sữa và đứa con bụ bẫm trông đến dễ thương.
Họ nô đùa với những con bướm lả lướt, rập rờn trên những chỏm đá cheo leo. Có khi hai người ngồi bên nhau trên một hòn đá granit tựa hình một chiếc ghế xa lông mát rượi. Những giọt nước nhỏ từ trên mái tóc, từ trên gương mặt mãn nguyện của họ xuống, gây cho hai người cảm giác ngọt ngào. ở đấy, lần đầu tiên họ ôm chặt lấy nhau và trao cho nhau những cái hôn nồng nàn, những cái hôn cháy bỏng. Những lúc ấy, đôi bạn như quên mất tiếng nói. Họ diễn đạt tình cảm qua đôi mắt, qua cái nhìn chất đầy ngôn ngữ của tình yêu, qua từng cảm xúc khi hiện lên trên gương mặt vừa xúc động vừa ngượng ngùng, xấu hổ của mỗi người.
Trước đây, trong những đêm nằm trong nhà giam, những đêm nằm dưới gầm cầu, Sen cũng áp chặt khuôn ngực rắn chắc của cô vào anh, cũng hôn anh những nụ hôn dài như vô tận, nhưng không hiểu sao anh không bắt gặp một tín hiệu nào của con tim mình rung động. Nằm bên Sen, anh có cảm giác như đang nằm bên cậu con trai cùng lứa tuổi đang bị đời rẻ rúng, xua đuổi như chính anh. Sen như không hề biết điều ấy, nhưng anh, anh mặc cảm với cuộc đời, anh kinh tởm nó, sợ hãi nó. Luôn luôn anh nơm nớp lo bị bắt lại không vì một lý do nào cả ngoài lý do không nhà, không cửa, không nghề nghiệp. Thể chế hiện thời không chập nhận những người vô gia cư, vô nghề nghiệp như anh.
Đối với Linh, đây là thiên đường. Anh sống trong tình thương yêu của dân làng. Và ở đây, lần đầu tiên, con tim anh biết thế nào là nỗi thổn thức của tình yêu. Anh nghe rõ tiếng tim đập qua khuôn ngực không lần áo lót của người yêu. Những rung động dù yếu ớt, cũng được tăng âm, mạnh mẽ và truyền vào cảm xúc hết sức quyến rũ, lôi cuốn anh vào dòng thác của chính tình yêu vụng về nhưng nồng nàn của cô gái.
Trong đời mỗi con người, thời gian có thể làm cho anh quên hết tất cả, nhưng với Linh, kỷ niệm về cái đôi môi xinh đẹp, mịn màng của cô gái đặt vào môi anh lần đầu tiên ấy thì không bao giờ anh có thể quên được. Anh hiểu đấy là tín hiệu của con tim cô trao tặng anh…..
Hai người tiếp tục lần theo con nước trắng bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời ban mai êm ả. Họ nắm tay nhau, ngược theo những tảng đá có những hình thù khác nhau, khi tựa như một ông Phật đang nằm, gương mặt trầm tư, đôi môi he hé như mới vừa cầu nguyện cho chúng sinh, mắt lim dim đang chập chờn trong những giấc mơ lành, giấc mơ đẹp của những người luôn hướng về cái cao cả, cái vĩnh hằng, cái thiện. Hai tay Phật vẫn ung dung chắp trên khuôn ngực to rộng căng tràn sức sống. Dưới chân Người là dòng nước thanh bình, hối hả ngày đêm. Cách bức tượng Phật một đoạn là bức tượng khỏa thân của thiếu nữ, khuôn ngực với hai bầu vú trinh nguyên, trên núm vú luôn luôn lấp lánh hai giọt nước như hai giọt sữa. Giọt này vừa rơi xuống, giọt khác lại trào ra. Đôi mắt thiếu nữ nhìn xuống một hồ nước trong veo và âm ấm, dân địa phương gọi đây là hố sữa. Hố sữa có vị ngot của mật ong rừng.
-Anh bú sữa nàng đi. Ly nói.
-Lạ qua em nhỉ. Linh ngạc nhiên như vừa phát hiện ra điều bí ẩn, đầy nghịch lý. Đá mà cũng có sữa.
-Anh đừng nói thế. Đây đâu phải là đá. Đây là người thiếu nữ chờ chồng hóa đá đấy. Thời nhà Mạc – mẹ bảo với em thế- có một thiếu phụu vừa sinh con xong, chồng phải đi lính. Ông ta đi và không bao giờ trở về nữa. Người mẹ gởi cháu cho bà và đi tìm chồng. Từ những dãy núi ở vùng Cao Bằng, nàng lặn lội đến đây và không đi được nữa vì bị con suối này ngăn cách. Trước, đây là một dòng thác dữ, nước chảy rất mạnh. Không sao đi được nữa, bà dừng ở đây và chờ chồng đến hóa đá, hai bầu vú vẫn căng sữa….Anh Linh biết không, sữa nàng bên mặn bên ngọt đấy. Bên ngọt để dnàh cho con, bên mặn để dnàh cho đời. Anh lại bú thử xem.
Anh nghe người yêu, bước lại ôm khuôn ngực thiếu phụ, đặt đôi môi vào đầu vú đang căng sữa của nàng. Những giọt sữa ấm nóng và phải hết sức chú ý mới nhận ra được cái vị mặn của nó.
Đi lên một đoạn nữa, họ gặp một bức tượng bằng đá xanh, hình ảnh một cụ già hành khất. Gương mặt cụ khắc khổ, tay chống gậy, tay giơ chiếc nón ngửa. Họ gặp một cây chuối rừng, quả đang chin. Linh bẻ hai quả bỏ vào nón cho cụ..
Hai người cứ đi, đi mãi. Sức trẻ như không hề biết mệt. Và rồi cả hai cũng đến được tận cùng con suối. Đấy là một vũng nước sâu lắm, nước từ dưới đáy tảng đá có hình cậu bé đang tắm cứ trào ra như không bao giờ ngưng nghỉ và tuôn đi.
-Nước ở đây lành lắm anh ạ. Cô gái nói- tắm ở đây da dẻ luôn tươi mát và không bao giờ mắc bệnh ngoài da.
-Nước ở đây có chất gì thế em?
-Nước của thần đấy. Em không nói dối đâu lớ. Nhưng ở đây không được tắm quần áo. Anh có hay xấu hổ không?
-…..Không.
-Thế ta tắm đi anh.
Cho đến giờ đây cô gái vẫn giữ được vẻ hồn nhiên, chân chất của con người thuộc bộ lạc hoang sơ.
Lặng lẽ cô cởi hết quần áo, nét mặt tự nhiên, không chút rụt rè, không tí e lệ.
Ôi, khuôn hình trinh trắng của thiếu nữ! Cái vẻ đẹp kì diệu có sức mạnh lay dậy tất cả các giác quan khiến cho anh con trai cảm giác mình đang lạc vào một nguồn suối tiên và bắt gặp tiên nữ đang tắm.
Toàn thân cô gái là một khối tuyết, trắng ngần, làn da mịn, dậy lên mùi hương bưởi, cứ bắt anh muốn cắn, muốn ngoạm….Những đường nét trên thân thể cô uyển chuyển, thanh thoát. Cái vẻ đẹp cân đối, hài hòa của một cô gái trẻ trung khơi gợi noi anh con trai đang bước vào tuổi mười tám một nỗi ham muốn trắng trong. Anh đứng yên bên một tảng đá như ngọn tháp, đôi mắt không chớp, hut lấy tấm thân ngọc ngà như diễm phúc mà cuộc đời dành riêng cho anh.
Cô gái vục đầu xuống nước, rồi đứng lên, hai tay dang ra, bàn tay xòe rộng. Nước mát và nghe như có mùi hương rừng xôn xao. Những dòng nước trào lên như không bao giờ mệt mỏi, nhấp nhánh trên gương mặt vô tư đến hồn nhiên của cô gái. Những dòng nước ấy lăn qua hai gò má nhẹ nhàng, nhỏ xuống cặp môi mịn và đỏ như son, rồi từ từ rơi thánh thót trên hai bầu vú mây mẩy, trinh trnắg của cô gái.
-Xuống đây anh! Mát quá! Mát quá!
Linh không thể từ chối. Và thật lòng anh cũng háo hức muốn tắm cùng cô gái..
-Anh vục đầu xuống nước đi…Thế, thế. Mát không anh? Lại đây em kỳ cho. Ghét nhiều lắm….Ngụp nữa đi……
Cô gái bắt anh con trai lúc khom xuống, lúc nghiêng qua bên này, khi nghiêng qua bên kia. Bàn tay mềm mại, với những ngón thon dài của cô lướt nhè nhẹ trên da thịt Linh như vuốt ve, âu yếm, khơi gợi những cảm xúc ngọt ngào đê mê. Luôn luôn anh có cảm giác mình sống giữa động tiên của thưở lên mười. Rạo rực, tin yêu, anh đã ôm chặt cô vào lòng. Anh nâng cô lên, ngước đôi mắt nhìn lên khuôn ngực trần đang long lánh những dòng nước. Anh hả miệng ra, hứng lấy những giọt nước từ hai bầu vú cô nhỏ xuống.
-Thôi , anh kỳ cho em đi.
Anh thả cô gái xuống nước. Bắt đầu anh đưa bàn tay to lớn của mình lên tấm thân trần, trắng như tuyết và mịn như nhung của người yêu.
-Dân làng em nói, gốc của con sông Kỳ Cùng bắt đầu từ đây, từ cái vũng nước anh avf em đang tắm đây anh ạ. Các cụ bảo đêm nào trăng thanh, gió mát,các cụ đều thấy tiên tắm trần. Họ tắm, họ nô nghịch, té nước vào nhau và cười đùa hết sức vui vẻ. . người này kỳ cho người kia, kỳ cho đến khi không còn một hạt bụi của trần thế mới thôi. Các cụ bảo vì thế mới có tên là sông Kỳ Cùng. Anh có tin như thế không?
-Làm gì có cái chuyện ấy.
-Anh không tin à…..Được, chờ hôm nào có trăng lên em dẫn anh đi xem tiên tắm trần….Anh mất gì nào?
-Mất gì cũng chịu.
-Nhớ nhé….Kỳ mạnh vào. Kỳ ra phía trước, kỳ lên ngực em đây này. Gì mà anh cứ rụt rè thế….Anh không yêu em à. ở đây, quê em có tục những đôi trai gái yêu nhau, trước khi cưới đều phải lên đây tắm đầm tiên….May lắm đấy anh ạ.
Đấy là một buổi sáng cuối xuân sang hè, khi trời ấm áp, mặt trời thóat ra khỏi những đám sương mù, rải sắc vàng xuống con sông Kỳ Cùng nước lúc nào cũng trong như gương. Họ về đến nhà đã gần trưa. Bà mẹ hỏi hai con đi đâu. Linh lúng túng không dám trả lời. Nhưng cô gái thì mạnh dạn:
-Chúng con lên đầm tiên để tắm mẹ ạ.
-Chúng con định khi nào làm đám cưới đấy?
-Mẹ cho chúng con làm đám cưới nhé.
-Tùy hai con. Để mẹ xem ngày cho.
-Có phải chờ ý kiến bố không mẹ?
-Không. Bố bảo con yêu ai thì cứ cho con lấy người ấy. Bố ở tít miền Đông Nam Bộ. Mẹ cũng không hiểu miền Đông ấy là ở những đâu, nhưng nghe nói xa lắm, đi nửa năm vẫn chưa đến nơi.
Nhưng rồi chính Linh đã từ chối niềm hạnh phúc mà ngay trong mơ anh vẫn không có được.
-Em ạ, anh còn ohải đi bộ đội đã. Anh đến tuổi đi bộ đội rồi. Đánh xông giặc, anh sẽ trowr về và xin cưới em làm vợ.
Cô gái như người bị vấp ngã, chới với. Mãi một hồi sau, cô mới nói:
-Anh chê em nhà nghèo, anh chê em xấu à?
-Anh là gì mà lại chê em nghèo. Cuộc đời anh, em biết rồi, không nhà , không cửa, sống lang thang, kiếm sống qua ngày. Em và cậu đã đưa anh về sống giữa một gia đình như thế này, lại có em bên cạnh. Anh không ngờ đời anh lại gặp may thế này. Nhưng làm thằng con trai thời laon mà ru rú trong xó nhà, bên vợ suốt ngày đêm thì nhục, hèn lắm. em cứ đợi anh nhé. Thế nào anh cũng trở về. Em có tin như thế không.
-Em không tin. Tính anh rộng rãi, dễ thương, thiếu gì cô mê. Lúc ấy anh còn lòng dạ nào mà nhớ đến em nữa.
-Có thể có những cô đẹp hơn em, xinh hơn em yêu anh, nhưng tìm một người tình nghĩa như em thì khó lắm…..Chúng mình sẽ mang hương lên suối tiên, bú vào bầu sữa của thiếu phụ chờ chồng hóa đá thề sẽ chờ đợi nhau, dù có ohải biến thành đá. Ta sẽ đi em nhé.
-Vâng…
Hơn ai hết, anh hiểu đây là tình yêu thực sự. Anh hoàn toàn không muốn xa cô gái, dù là một giờ phút nào. Mỗi lần Ly có việc đi đâu vắng, anh bồn chồn mong đợi. Những lúc ấy, nhìn vào gương mặt anh, ai cũng thấy tồi tội thế nào ấy, dài thượt, ngô nghê cứ tưởng hài Sac Lô tương tư. Khi cô gái trở về, gương mặt anh trở lại sinh động. Anh quẩn quanh cô gái trong một trạng thái tinh thần phấn chấn, mãn nguyện.
Thế nhưng, khi nghĩ về người bố đẻ ra anh, nghĩ về cái gương mặt phía sau người bố dượng, anh lại thầm trách mình quá đam mê mà quên bổn phận. Anh có một trái tim hết sức yếu đuối, dễ rung động. Nhưng đồng thời anh cũng có một lý trí mạnh mẽ đủ sức kiềm chế những ham muốn của con tim. Anh giấu kín với người yêu cái ý nguyện mà ngay trong những ngày ở trại giam anh đã nuôi dưỡng ấy.
Cô gái thuyết phục anh bằng tất cả tình yêu của mình. Nhưng cuối cùng cô đã không làm được điều cô mong muốn.
Cùng với các chàng trai làng, anh bịn rịn chia tay người yêu, chia tay dòng suối Tiên đã cho anh những giờ phút đẹp đẽ, tràn đầy hạnh phúc để lên đương đi vào cuộc chiến đấu. Anh hiểu, nơi đấy đang là một lò lửa thử thách tất cả những người con trai, người con gái. Cái lò lửa ấy là thước đo phẩm chất của mỗi con người. Và ở cái lò lửa ấy đang có bác Phương của anh. Chắc chắn bac Phương sẽ chỉ cho anh chỗ ở của bố Công.
Dù sao anh cũng phải tìm hiểu tất cả những gì mà hai người bố đã làm. Trách nhiệm của anh là phải xác minh, là phải đánh giá thật công bằng. Như những nhà sử học công tâm hiếm hoi ở đời này.
Có lần tình cờ anh được đọc một bài báo, khuyên nhủ thế hệ anh đừng nghĩ về quá khứ mà hãy nhìn về tương lai. Anh nghĩ ngược lại, phải hiểu quá khứ thật cặn kẽ, thật sâu xa – Và quá khứ không chỉ có anh hung, không chỉ có những nhân cách đáng kính, mà quá khứ còn có những việc ti tiện và hèn đớn, những nhơ nhớp và bạo tàn. Phải thấy cho thật rõ ràng, phải phơi ra trước ánh sáng của ban ngày để thế hệ sau bước vào tương lai thanh thản hơn, tốt đẹp hơn, và nhân đạo hơn…..