Đọc truyện Nỗi Bất Hạnh Của Sophie – Chương 7: Mái tóc ướt
Sophie rất đỏm dáng. Tuy vậy cô lại không xinh đẹp. Cô có một khuôn mặt to, rất tươi vui, với đôi mắt xám xinh đẹp, một chiếc mũi hỉnh khá to, một chiếc miệng rộng luôn sẵn sàng để cười, một mái tóc vàng, không xoăn, cắt ngắn như tóc con trai. Cô thích mặc đẹp nhưng cô luôn ăn mặc cẩu thả, mùa đông cũng như mùa hạ, chỉ một chiếc áo dài giản dị bằng vải trúc bâu trắng, hở vai và tay ngắn, đôi vớ hơi rộng và đôi giày bằng da đen. Không bao giờ có nón lẫn găng tay.
Mẹ cô nghĩ tốt nhất là tập cho cô quen với nắng, mưa, gió và cái lạnh.
Điều Sophie mong muốn nhiều nhất là có được một mái tóc xoăn. Đây là điều khốn khổ nhất mà cô đã tưởng tượng ra.
Một buổi chiều, mưa rất lớn và trời nóng bức đến nỗi các cửa sổ và cửa ra vào phải mở toang.
Sophie đang đứng bên cửa. Mẹ cô đã cấm cô ra ngoài, thỉnh thoảng cô đưa tay ra để đón mưa, rồi cô vươn cổ ra một chút để đón vài giọt mưa trên đầu. Cô nhớ tóc Camille xoăn hơn khi ướt.
– Nếu mình làm ướt mái tóc của mình, – cô nói, – có thể nó sẽ xoăn.
Vậy là Sophie đi ra ngoài bất chấp trời mưa, thò đầu dưới máng xối sung sướng đón nhận tất cả dòng nước mưa. Khi tóc đã ướt đẫm, cô trở vô phòng khách vừa bắt đầu lau đầu bằng chiếc khăn tay vừa chăm chút cho tóc dựng ngược lên để làm cho chúng xoăn.
Sophie muốn chạy trốn vào phòng mình khi cô phải đối mặt với mẹ. Nhưng Sophie vẫn đứng im và run rẩy. Mình mẩy ướt đầm, mái tóc dựng đứng. Mẹ cô bật cười.
– Đây là một ý tưởng tốt đẹp mà cô có được đấy. – Bà nói. – Cô vẫn không vâng lời như mọi khi. Để phạt cô, cô sẽ phải ăn tối trong tình trạng như thế này, tóc chĩa lên trời, áo ướt đầm, để cha cô và Paul, anh họ cô, trông thấy những phát minh đẹp đẽ của cô.
Bà de Réan vừa dứt lời, Paul bước vô cùng ông de Réan. Cả hai dừng bước sững sờ trước cô.bé Sophie đáng thương đang đỏ mặt, xấu hổ, buồn rầu và trông rất buồn cười; thế là cả hai cùng phá lên cười.
Bà de Réan – Đương nhiên đây là một phát minh để làm cho tóc nó xoăn. Nó rất muốn tóc nó xoăn như tóc của Camille, cô bé ấy đã thấm ướt chúng để làm cho chúng xoăn. Sophie đã nghĩ mình cũng sẽ được như vậy.
ông de Réan – Muốn đỏm dáng thì như vậy đó! Người ta muốn trở nên xinh đẹp nhưng cuối cùng lại biến mình thành xấu tệ.
Paul – Sophie đáng thương, em hãy lau cho khô mau đi!
Bà de Réan – Không, nó sẽ phải ăn tối với mái tóc dựng đứng đẹp đẽ như thế.
Paul, ngắt lời bà giọng đầy thương cảm. -ồ!
Thưa dì, con xin dì hãy tha cho nó. Sophie đáng thương, trông nó mới khốn khổ làm sao!
ông de Réan – Anh cũng đồng ý với Paul, em yêu à, anh xin em tha thứ cho con lần này.
Nếu nó còn tái phạm chúng ta sẽ phạt nặng hơn.
Sophie – Con cam đoan với cha là con sẽ không làm vậy nữa.
Bà De Réan – Để làm vui lòng cha cô, tôi cho phép cô vào phòng thay đồ, nhưng cô sẽ không được ăn tối với chúng tôi.
Sophie phải ăn tối một mình trong phòng sau khi đã chải gỡ tóc và mặc quần áo.
Từ hôm đó, Sophie không còn thử dầm mưa để làm cho tóc xoăn nữa.