Đọc truyện Nỗi Bất Hạnh Của Sophie – Chương 11: Con sóc
Một bữa nọ Sophie dạo chơi với Paul trong khu rừng sồi nhỏ sát bên lâu đài. Họ tìm những trái sồi, chất đầy mấy cái rổ, những con quay, những chiếc thuyền. Thỉnh thoảng một trái sồi bất chợt rơi xuống lưng Sophie. Trong lúc cô cúi xuống để lượm nó, một trái sồi khác lại rơi trúng vành tai cô.
– Paul, – cô nói, – anh xem những trái sồi này, chúng đã bị gặm nham nhở. Ai có thể gặm chúng ở trên kia được nhỉ? Bọn chuột nhắt thì không leo được cây, còn chim chóc thì không ăn những trái sồi.
Paul cầm những trái sồi lên, ngắm nghía chúng, rồi kêu lên:
– Đấy là một con sóc. Anh đã thấy nó. Nó ở rất cao trên một cành cây..Sophie nhìn lên và thấy một con sóc bé bỏng xinh xinh, với một cái đuôi tuyệt đẹp vểnh lên thành một chùm lông. Nó đang chùi mặt bằng hai bàn chân trước bé xíu. Thỉnh thoảng nó nhìn So-phie và Paul, nó nhảy nhót và chuyền sang một cành cây khác.
– Em muốn có con sóc đó quá! – Sophie ao ước.
Paul – Bắt nó thì có lẽ không khó khăn gì, nhưng loài sóc chỉ toát ra mùi hôi, rồi nó gặm nhấm tất tần tật mọi thứ trong phòng.
Sophie – ồ! Em sẽ ngăn không cho nó gặm nhấm được mà. Em sẽ cất giấu tất cả đồ đạc của em. Nó sẽ không toát ra mùi hôi, vì em sẽ lau chùi lông của nó mỗi ngày hai lần. Nhưng anh bắt nó bằng cách nào?
Paul – Anh sẽ kiếm một cái lồng hơi lớn một chút cho vào đó tất cả những gì loài sóc yêu thích nhất. Anh sẽ mang nó tới gần cây sồi. Anh sẽ để cửa mở, cột một sợi dây nhỏ vào đó. Anh sẽ nấp gần cây sồi, đợi khi con sóc chui vào lồng, anh sẽ kéo sợi dây và con sóc bị bắt.
Sophie – Nhưng con sóc có thể không vào lồng vì nó sợ.
Paul – ồ! Không có gì quan trọng cả. Loài sóc tham ăn lắm, nó không cưỡng lại được trước những trái hạnh và những trái hồ đào đâu.
Sophie – Thế thì anh bắt nó giùm đi, em xin anh đó.
Paul – Nhưng mẹ em sẽ nói gì đây? Có thể dì sẽ không bằng lòng.
Sophie – Mẹ sẽ bằng lòng thôi. Cả hai chúng ta sẽ nài nỉ, mẹ sẽ phải ưng thuận.
Hai cô cậu chạy về nhà. Paul lo việc giải thích vụ việc cho bà de Réan, cuối cùng bà cũng đồng ý nhưng vẫn cảnh báo với Sophie:
– Mẹ báo cho con biết, con sóc sẽ gây buồn phiền cho con rất nhiều. Nó sẽ leo trèo khắp nơi, gặm nhấm sách vở của con, đồ chơi của con. Nó toát ra mùi hôi, con sẽ không chịu nổi đâu.
Sophie – ồ không đâu mẹ!
Bà de Réan – Mẹ không muốn con sóc của con có mặt trong phòng khách lẫn phòng mẹ.
Con sẽ luôn luôn phải giữ nó trong phòng con.
Sophie – Dạ được thôi, mẹ. Nó sẽ ở trong phòng con, ngoại trừ lúc con đưa nó đi dạo.
Sophie và Paul mừng rỡ chạy đi tìm một cái lồng. Cuối cùng họ tìm được một cái ở tầng trên.cùng. Họ mang nó đi lau chùi và cho vào đó những trái hạnh, những trái hồ đào và những trái phỉ.
Sophie – Bây giờ chúng ta hãy mau mau đem cái lồng tới chỗ cây sồi. Mong sao con sóc vẫn còn đó.
Paul – Em đợi anh cột một sợi dây vào cánh cửa đã. Anh phải xỏ nó qua các nan, để cánh cửa sập xuống khi anh kéo.
Sophie – Em sợ con sóc đã bỏ đi.
Paul – Không, nó vẫn còn đó hoặc ở quanh quẩn gần đó đến tận tối.
Hai cô cậu vui mừng, xách lồng chạy vào khu rừng nhỏ. Tới gần cây sồi, họ tìm xem con sóc còn đó không. Nhưng không thấy gì. Lá lẫn cành đều không lay động. Buồn bã, họ đi tìm ở những cây sồi khác. Chợt có một trái sồi bị gặm như ban sáng rơi trúng vào trán Sophie.
– Nó kìa! – Cô reo lên. – Nó kia rồi! Em thấy đầu mút cái đuôi của nó.
Quả thật, nghe tiếng động con sóc thò cái đầu nhỏ xíu ra để xem có chuyện gì.
– Tốt lắm, bạn thân mến của ta. – Paul nói. -Mi kia rồi, mi sắp bị cầm tù rồi! Mi hãy cứ tham ăn, rồi sẽ thấy người ta trừng phạt ra sao về tội tham ăn.
Con sóc đáng thương vừa đung đưa cái đầu từ phải sang trái vừa nhìn bọn trẻ với một vẻ chế giễu. Nó thấy cái lồng Paul đặt dưới đất, liền ném một cái nhìn thèm muốn vào những trái hạnh và hồ đào. Khi cô cậu đã núp sau thân cây sồi, con sóc liền nhảy xuống từ hai ba cành cây, dừng lại, ngó nghiêng khắp phía, lại nhảy xuống chút nữa và cứ vậy mà xuống từ từ, cho tới khi nó đã ở trên cái lồng. Nó thò một chân qua các nan lồng rồi lại dùng chân khác nhưng vì không chụp được gì và những trái hạnh thì mỗi lúc một hấp dẫn hơn nên nó tìm cách chui vào lồng, và nó không phải mất nhiều thì giờ mới tìm ra cửa. Nó dừng bước ở lối vô, nhìn sợi dây ngờ vực, nó duỗi một cái chân ra cố thử với những trái hạnh hoặc hồ đào. Nhưng vì không với tới được nên cuối cùng nó đánh liều bước vào lồng. Hai cô cậu nãy giờ vẫn đang hồi hộp theo dõi từng động tác của con sóc, kéo vụt sợi dây, và con sóc đã bị bắt. Nỗi khiếp sợ khiến nó phải ném đi trái hạnh đang nhấm nháp, nhảy loạn xạ trong lồng hòng thoát thân. Hai cô cậu xông tới cái lồng. Paul cẩn thận đóng cửa và mang lồng về phòng Sophie. Cô chạy.phía trước, gọi chị vú vẻ đắc thắng để chị trông thấy người bạn mới của cô.
Chị vú không hài lòng với con vật bé bỏng này.
– Chúng ta sẽ làm gì với con vật này đây? -Chị cằn nhằn. – Nó sẽ cắn chúng ta và gây ồn ào không chịu nổi.
Sophie – Trước hết, sóc là một con vật xinh đẹp. Tiếp đến, nó sẽ không gây ồn chút nào và sẽ không cắn chúng ta. Chính em sẽ chăm sóc nó.
Chị vú – Thật ra tôi thương xót con vật đáng thương này, cô sẽ nhanh chóng để nó chết đói thôi.
Sophie, tức giận. – Chết đói! Không đời nào, con sẽ cho nó trái hồ đào, trái hạnh, bánh mì, đường, rượu.
Chị vú, chế giễu. – Đây sẽ là một con vật được nuôi kỹ đó! Đường sẽ làm hư răng nó và rượu sẽ làm nó say xỉn.
Paul, cười. – Ha! Ha! Ha! Một con sóc say xỉn!
Sophie – Nhất định không, thưa cậu. Con sóc của tôi sẽ không bao giờ say xỉn. Nó sẽ biết điều.
Chị vú – Để rồi xem. Trước hết tôi sẽ mang cỏ khô tới để nó có thể nằm. Nó có vẻ hoảng sợ lắm đó.
Sophie – Con sẽ vuốt ve nó để tập cho nó quen với con.
Sophie thò bàn tay vào lồng, con sóc hoảng sợ trốn trong một góc. Sophie duỗi bàn tay ra nắm lấy nó. Cô sắp sửa bắt được nó thì con sóc cắn vào ngón tay cô. Sophie kêu thét lên và rụt phắt tay lại. Cửa lồng vẫn mở, con sóc phóng ra ngoài và bắt đầu chạy lung tung trong phòng. Chị vú và Paul đuổi theo nó gần nửa tiếng đồng hồ.
Con sóc thấm mệt và sắp sửa bị tóm nhưng đột nhiên nó nhận ra cửa sổ vẫn mở, ngay tức thì nó phóng tới, leo dọc theo bức tường phía ngoài và lên tới mái nhà.
Sophie, Paul và chị vú chạy xuống khu vườn, họ trông thấy con sóc đang ngất đi trên mái nhà vì mệt và sợ.
– Làm sao đây, vú, làm sao bây giờ? – Sophie kêu lên.
– Cô hãy để mặc nó. – Chị vú nói. – Cô biết rõ là nó đã cắn cô rồi mà..Sophie – Đó là vì nó chưa quen với con, vú à. Nhưng khi nó thấy con cho nó ăn, nó sẽ yêu con.
Paul – Anh nghĩ nó sẽ không đời nào yêu em đâu, bởi vì nó đã quá già khó mà quen với cảnh bị cầm tù, có lẽ phải có một con thật nhỏ cơ.
Sophie – ồ! Paul, em van anh, anh hãy ném những trái banh để làm cho nó xuống đi. Chúng ta sẽ bắt được nó và sẽ nhốt nó lại.
Paul – Anh rất muốn làm điều đó, nhưng anh không tin rằng sẽ làm cho nó xuống được đâu.
Dù sao Paul cũng đi tìm một trái banh to và ném nó khéo léo đến nỗi trúng vào đầu con sóc.
Trái banh lăn xuống theo sau nó là con sóc đáng thương. Cả hai rơi bịch xuống đất. Trái banh nẩy lên và lại nẩy lên, nhưng con sóc thì bị dập nát khi chạm đất và đã chết tươi. Sophie, Paul chạy tới và sững sờ trước con vật đáng thương đã chết.
– Anh Paul ác độc. – Sophie nói. – Anh đã làm chết con sóc của em.
Paul – Đó là lỗi của em, tại sao em cứ muốn anh bắt nó xuống bằng cách ném banh vào nó?
Sophie – Ta chỉ nên làm nó sợ thôi mà.
Paul – Nhưng anh có muốn giết nó đâu!
Sophie – Anh vụng về, anh ác độc, anh đi đi, em không yêu anh chút nào nữa.
Paul – Còn anh, anh ghét em, em còn ngốc hơn con sóc nữa.
Sophie – Cậu là một thằng con trai xấu xa, thưa cậu. Tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa.
Paul – Càng tốt, thưa cô. Tôi sẽ chỉ được yên thân hơn thôi và tôi sẽ không phải đào óc ra để làm những trò ngu ngốc cho cô.
Chị vú – Kìa, các con, đừng cãi cọ nhau nữa, các con phải thừa nhận rằng cả hai đã hành động thiếu suy nghĩ và cả hai đều có tội trước cái chết của con sóc. Con vật tội nghiệp! Nó sẽ hạnh phúc hơn sống bởi vì nó không bị đau đớn nữa.
Vú sẽ gọi ai đó tới để mang nó đi. Còn con, So-phie, hãy lên phòng con và ngâm ngón tay vào nước mau lên.
Sophie bước đi, Paul liền theo sau, cậu là một cậu bé tốt bụng, không hiềm thù, thay vì hờn dỗi, cậu lại giúp Sophie đổ nước vào một cái thau để ngâm bàn tay. Khi chị vú lên tới, chị bao ngón tay Sophie bằng mấy lá rau diếp và một mảnh vải nhỏ. Lúc trở vô phòng khách để ăn tối hai cô cậu.không khỏi xấu hổ khi phải kể đoạn kết cuộc phiêu lưu của họ với con sóc nhỏ.
Cha mẹ chế giễu họ. Còn cái lồng được mang trả lại tầng trên cùng. Ngón tay của Sophie gây đau đớn cho cô thêm mấy hôm nữa. Từ đó về sau cô còn nghĩ tới con sóc chỉ để tự nhủ không bao giờ cô màng tới sóc nữa.