Đọc truyện Nơi Ấy, Có Nắng – Chương 24: Lời thỉnh cầu
Sáng hôm sau.
– Tú! Tú! Túuuuuu!
– Ơi ơi! Tú đây Tú đây. – Đang nấu súp trong bếp mà ông nhà phải
chạy vèo vào trong phòng vì tiếng kêu thất thanh của bà nhà. Chả hiểu
sao nay lại dậy sớm đến vậy. Còn kêu réo um xùm như cái sở thú nữa.
– Tú nhìn này… – Bả chĩa cái điện thoại ra trước mặt ông nhà, mặt mày thì méo xẹo.
Ông nhà cầm lấy cái điện thoại, đập vào mặt là bài báo với tiêu đề bao giật tít: Độc quyền: Bỏ bê Gia Hân, Tú Lee đi “hẹn hò” cùng “gái lạ“. Ổng
thở một hơi dài. Lại là ba cái tờ báo lá cải lá mít gì nữa đây. Đưa ngón cái chạm vào màn hình và lướt lướt, ông không hiểu nổi sao những cái
này cũng làm thành một bài báo cho được nữa. 2
”Tối vừa qua (14/7) chúng tôi vừa bắt gặp nhà sản xuất âm nhạc đa tài Tú Lee trên phố. Cô và một người bạn nữa đang cùng nhau ăn kem vỉa hè ở khu
vực quận 3. Trông họ rất vui vẻ.” – Sau đó là một loạt hình ảnh ông bà
nhà nắm tay nhau cười nói, đút kem cho nhau ăn và nhảy nhót nhoi nhoi
trêu đùa nhau. Mọi chuyện không dừng ở đó khi bài báo còn lôi thêm Hân
vào.
”Trong khi đó, “người yêu tin đồn” của nhà sản xuất trẻ – nữ ca sĩ Gia Hân
đang có bận rộn với liveshow khai màn tour diễn xuyên Việt của cô.” –
Vâng! Tất nhiên sau đó là hàng loạt hình ảnh ráo riết chuẩn bị tiết mục
sau hậu trường và hình ảnh trên sân khấu của Gia Hân. Bài báo còn chát
hơn khi phán câu cuối làm dân tình nổi sóng: “Kể từ khi ra mắt single“Người luôn bên anh” đến nay, hai nữ nghệ sĩ chưa từng cùng nhau biểu
diễn bài hát này trên sân khấu. Phải chăng đây là dấu hiện rạn nứt của
hai người?”
Lướt xuống phía dưới là những dòng bình luận với ý kiến đa chiều, tạm thời
chia thành bốn phe: phe fan Gia Hân, phe fan Tú Lee, phe fan chung của
hai người và sự góp mặt không thể thiếu của antifan.
Phe antifan thì vào chê nhạc của Tú và Hân, nói những lời khó ưa, bảo đây
là chiêu trò đánh bóng tên tuổi nên chả có gì hấp dẫn. Và kỳ thị điều
tất yếu.
Phe fan Gia Hân thì xúm vào chửi ông nhà vô trách nhiệm, bài hát chung mà
toàn để Hân hát một mình. Có người còn nói ông nhà ta ăn bám lấy tiếng
rồi giờ làm lơ Hân. Nói chung toàn những lời lẽ độc mồm độc miệng không
à…
Phe fan Tú Lee thì hiển nhiên vào phản bác lại phe fan Gia Hân. Họ nói vai
trò chính Tú vẫn là nhà sản xuất chứ đâu phải ca sĩ mà bắt đi hát chung. Họ nói dù Tú có chơi với ai, đi với ai, yêu ai thì họ vẫn hâm mộ Tú vì
tài năng. Và họ cũng nhắc tới việc hôm qua là sinh nhật Tú.
Phe fan chung thì lại chia ra thêm thành hai nhánh. Một nhánh thì một lòng
một dạ tin tưởng vào tình cảm của cặp đôi Tú – Hân, một nhánh thì hoang
mang, lo lắng không rõ thực hư ra sao. Tệ hơn là họ còn bảo bà Nhi nhà
ta là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm này. Họ chửi bới, mắng nhiếc
bả tơi bời. Đọc đến những lời bình này thì ông Tú nhăn mặt nhăn mày.
Muốn nói gì ổng cũng được, ổng không quan tâm. Nhưng đừng bao giờ động
đến những người mà ổng yêu thương!!!
– Giờ sao đây hả Tú? – Nhi nắm lấy vạt áo ổng rồi phẫy phẫy.
– Không sao đâu nhóc. – Tú vừa nói vừa lấy tay vuốt vuốt đầu cô, cơ
mặt cũng dãn ra nhiều hơn so với lúc nãy. – Chuyện nhỏ thôi mà. Không
sao đâu. – Tú trấn an cô.
– Có thật là không sao không ạ? – Cô ngây thơ.
– Thiệt mà! Họ chụp từ xa đâu có thấy rõ mặt em đâu nè? Yên tâm, Tú không để ai ăn hiếp em đâu.
– Nhưng còn Tú thì sao?
– Không sao cả mà! Nhưng từ giờ Tú nghĩ tụi mình ra đường nên cẩn thận hơn. Tú không muốn ai có cơ hội soi mói em đâu.
– Thế thì em sẽ đi mua thật nhiều thật nhiều khẩu trang, rồi thật nhiều thật nhiều nón
rộng vành và thật nhiều thật nhiều bao tay nữa. Ra đường mặc vào hết lên người là khỏi ai nhận ra em nữa! – Nhi vừa nói vừa đứng trên giường
vung tay múa chân như một đứa con nít.
– Haha. Rồi rồi! Giờ thì leo xuống đi. Loi nhoi như con dòi à!
– Em là con dòi đáng yêu nhất thế giới! – Sảng! Sảng rồi kìa! Đã vậy còn nhún muốn sập cái giường.
– Ừ ừ rồi rồi. Xuống đi. Té bây giờ. Khổ quá! – Rõ ràng đây là chị vú nuôi chính hiệu mà!
10 giờ sáng.
Tú đang tà tà chở Nhi
đến chổ làm. Gió hè thổi phà phà nhưng không bay nổi vào mặt được vì
người nào người nấy bịt khẩu trang, đeo kính mát kín mặt kín mày như ăn
trộm. Nổi tiếng một cái thôi là vậy đó! Khổ thân…
– Tú ơi?
– Ơi em?
– Lỡ có người nhận ra chúng mình thì sao? – Cô nương ơi là cô nương! Lo xa quá thế?
– Bịt vậy mà em còn sợ bị thấy nữa hả? – Chính lão còn muốn nhận không ra lão huống chi người ta!
– Em không muốn bị lên báo đâu… – Nhi dụi đầu vào sát lưng Tú.
– Không có đâu mà trời… – Mắc mệt với con bé này luôn!
– Nhưng mà lỡ. Lỡ thôi nhé! Thì sao…?
– Lở ghẻ cái gì hả trời… – Tú nói rồi rút tay trái của mình xuống khỏi nắm xe, chuyển
xuống bụng mò tìm tay Nhi rồi nắm lấy.
– Em chỉ ví dụ thôi mà… Phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh chứ!
– Để Tú nói em nghe.
-…
– Dù chuyện đó có xảy ra, hay là bất kỳ chuyện khó khăn gì khác xảy ra đi nữa.
-…
– Chỉ cần mình luôn nắm tay nhau, bao nhiêu sóng gió cũng thành yêu thương. – Tú siết chặt tay Nhi.
– Aishh! Tởm! – Cô rút phăng tay ra đằng sau. – Dạo này ăn nhầm cái gì mà nói chuyện nghe kinh thế?
– Ơ… Cái con nhỏ này? – Lão tụt hứng. – Ăn nói vậy đó hả?
– Ai biểu sến quá làm gì? Nổi hết cả da gà!
– Nay ngon nhỉ? Bộ lâu rồi không bốc đầu xe nên lờn mặt hả? – Lão rồ ga rẹt rẹt hâm doạ.
– Tú dám… – Cô hống hách dịch.
– Dám chứ sao không? – Kẻ tám lạng, người nửa cân. Tú đâu có chịu thua! Chuẩn bị nâng người lên bốc đầu đây.
– Tú! Tú! Tú! Em đùa em đùa!
– Sao…? – Lão khoái chí tiếp tục rồ ga.
– Thôi thôi! Em đùa tí mà! Tú đẹp trai! Tú rộng lượng!
– Hahaha! Ngoan! Bé Cá nay giỏi đó.
-…
8 giờ tối.
”Bé Cá! Ra ăn dưa hấu
nè.” – Tú kêu vọng từ bếp vào phòng. Không có ai trả lời. Thấy lâu quá
đành phải bưng vào tận nơi cho con bé kia. Đúng là cực hơn đi làm công
cho người ta nữa mà!
– Kêu mà sao không trả lời vậy? – Tú bực mình. – Ủa? Em đang… – Nhưng rồi lại chuyển
sang ngơ ngác khi thấy cảnh tượng trước mắt.
– Em soạn đồ. – Nhi nói ngắn gọn.
– Em tính đi đâu đó? Sao lại soạn cả một balô vậy nè?
– Về Hà Nội ở.
– Hả? – Lão đặt dĩa dưa xuống bàn rồi vội sà đến chổ cô. – Về Hà Nội ở là sao? Em tính đi bỏ Tú hả? – Lão lắc lắc vai cô.
– Ừ đúng rồi. Có người khó ưa quá nên phải đi đây. – Nhi trêu.
– Nè! Tú không có đùa đâu đó! Đang nghiêm túc đó! – Mặt lão tối sầm xuống, hai mắt long lanh ánh lên tí nước.
Bà nhà nhìn thấy thì
không nhịn cười được. Đành bò ra sàn vừa cười nắc nẻ vừa đập tay phình
phịch xuống đất. Ông nhà thì ngơ ngáo đá ra.
– Hahaha. Em đùa tí thôi mà. Tú làm em mắc cười quá.
– Không có gì đáng để cười cả! – Tú nói rồi hậm hực bước ầm ầm ra ngoài.
Cảnh này đối với Nhi nó
quen lắm rồi! Toàn chơi trò chọc điên Tú lên xong rồi ngồi cười ha hả.
Nhưng thể nào lát nữa Tú cũng quay vào nói chuyện vui vẻ với cô thôi.
Nhưng sao hôm nay lâu quá lão vẫn chưa chịu mở lời nhỉ? Cô tò mò ngó ra
ngoài xem thử. Lão đang nằm chèo queo co rúm trên sofa, tivi thì không
mở. Mọi thứ dường như im bần bật.
– Sao hôm nay dỗi dai như đĩa thế? – Lần đầu đi làm hoà trước nên có mang “một tí” thái độ không giống muốn hoà xíu.
-… – Tú với tay lấy cái gối rồi quay mặt vào trong.
– Này… Em giỡn xíu thôi mà!
-… – Vẫn không lên tiếng.
– Này! – Nhi lay lay vai Tú. – Đùa một tí làm gì giận ghê thế?
-… – Nhất quyết không trả lời!
– Này! Đủ rồi nhá! Tú làm gì trẻ con thế?
Lão ngồi phắc dậy, đập chiếc gối cái phạch xuống sàn.
– Em coi lại coi ai là đồ con nít? Giỡn cũng có giới hạn thôi chứ!
– Ơ… Không thích thì thôi. Mốt không giỡn nữa. Làm gì căng thế! – Cô hơi bất ngờ với thái độ của Tú.
– Em có nghĩ tới cảm giác của Tú không?
-… – Nhi thấy Tú đã đi xa quá xa rồi! Xa tận biển Đông luôn rồi! Mốt hết dám trêu gì luôn.
– Em nghĩ xem, người em thương đang yên đang lành cái tự nhiên nói phải đi. Em bình tĩnh nổi không?
-…
– Phải rời xa người em yêu thương, em chịu nổi không? Không biết em sao chứ Tú là Tú không nổi rồi đó!
-…
– Bởi vậy mai mốt đùa cái gì cũng được, đừa đùa chuyện đó nữa.
-…
– Đừng hù Tú như vậy nữa, có được không?
– Em xin lỗi… – Nhi sà vào lòng Tú, khóc ngất cả lên.
– Thôi thôi. Ngoan nè. – Tú vỗ về. – Có ngày Tú yếu tim chết với em quá.
– Hức… hức…
– Thôi thôi. Ngoan ngoan. Không được khóc nữa.
– À mà Tú này… – Cô quẹt hết nước mắt vào áo Tú rồi ngẩng đầu dậy nói.
– Sao em?
– Em đi Hà Nội là thật đấy!
-… – Mặt lão lại biến sắc. Cảm giác như trâu bị dắt mũi.
– Nhưng đi vài ngày thôi. Gia đình em có việc. Mai em làm xong thì sẽ ra sân bay luôn.
– À… Tú ra Hà Nội với em nha?
– Thôi! Em bận chứ có phải đi chơi đâu? Tú ở đây lo công việc đi. Lén phén đi cùng con nào thì chết với em đấy!
– Biết rồi biết rồi. Mà bé Cá đi phải mau về với bạn Vịt đó nha!
– Ừ. Xong việc là em về liền.
– Thôi lo soạn đồ đi. Để Tú phụ em.
3 giờ sáng.
– Nhóc con, sao em chưa chịu ngủ nữa?
– Ơ… Tú còn thức á?
– Em rục rịch như vậy ai mà ngủ được.
– Em xin lỗi… Thôi Tú ngủ đi. – Nhi nói rồi quay lưng lại Tú.
– Nè… Có chuyện gì vậy? Em đang suy nghĩ gì đó? – Tú quay qua ôm trọn lấy cô.
– Không có gì to tát đâu. Thôi ngủ đi.
– Nói Tú nghe xem nào. Để trong lòng hoài không tốt đâu.
Nhi hít một hơi sâu rồi tựa đầu vào hõm cổ Tú, bắt đầu kể.
– Đan là mẹ kế của em. Bà ta vừa nhập viện do một tai nạn giao thông. Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
-…
– Năm em mười tuổi, mẹ em cũng mất vì một tai nạn giao thông…
-… – Tú không nói gì, tự động siết chặt lấy eo Nhi. Có lẽ Tú cũng thấu nỗi đau mất người thân này như cô.
– Em sợ cảm giác đó lại ùa về một lần nữa.
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. – Tú thì thầm.
– Bà ta luôn đối xử tốt với em. Còn em thì không.
– Tại sao?
– Có lẽ vì em không mở lòng được. Nghe vớ vẩn quá hả Tú nhỉ?
– Em lúc nào mà chả vớ vẩn hả bé Cá? – Tú cười hiền. – Nói chứ lần này về, nếu dì có tỉnh lại thì em thử cởi mở với dì đi?
-…
– Tú là người dưng mà em còn tốt, còn thương Tú đến vậy được. Tại sao dì Đan là người một nhà thì không?
-…
– Có thể dì Đan
mãi mãi không bằng và không thay thế được mẹ ruột của mình, nhưng mà
theo em nói thì dì cũng đâu đến nỗi tệ?
-…
– Em thử cho dì một cơ hội đi.
-…
– Thôi ngủ đi nè. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mai đi làm không nổi bây giờ.
– Bạn Vịt ngủ ngon. – Nhi ngoái đầu lại hôn nhẹ vào mũi Tú.
– Bé Cá ngủ ngon. – Tú cười ngọt.
Trưa hôm sau.
– Nhi! Có khách muốn em phục vụ bàn cho họ kìa. – Chị quản lý nhướng mắt về phía cái bàn trong góc.
– Vâng ạ!
.
.
.
– Chào cô.
-…Chị… chị Linh…?
Không ngờ đến cách gặp
Nhi của Linh cũng giống y hệt Tú. Lại chổ làm của cô, chọn một góc khuất rồi bỏ thêm 5% phí phục vụ để vừa được nói chuyện, vừa không làm ảnh
hưởng đến công việc của Nhi. Nói họ xa nhau cả mấy năm trời cũng không
ai tin đâu!
– Chị đến đây tìm em có việc gì? – Nhi mở lời sau một hồi hai bên im lặng khá lâu.
– Tôi đã từng nghĩ mình sẽ vẫn sống tốt nếu thiếu Tú.
-…
– Tôi nghĩ chỉ cần tránh mặt Tú thì tôi sẽ quên được Tú. – Lựa chọn cách quên một người cũng giống hệt nhau.
-…
– Nhưng sau ngần
ấy thời gian mọi chuyện vẫn không khá khẩm hơn. Tôi quyết định gặp mặt
Tú vào hôm qua, đúng ngay sinh nhật Tú. Hy vọng mọi thứ sẽ trở lại như
ban đầu.
-…
– Nhưng người tính đâu bằng trời tính. Năm ấy Tú chọn Mỹ, tôi chọn Tú. Vài năm sau Tú trở
về, tôi lẫn tránh và chọn quên. Đến khi tôi lại một lần nữa chọn Tú, thì Tú đã chọn quên. – Linh cười. Một nụ cười mang đầy cay đắng.
-…
– Nhi à! Tuy tôi biết là việc này nó quá đáng nhưng tôi cần phải hỏi cô.
– Chị cứ hỏi đi.
Linh cầm lấy tay Nhi. Mọi thứ xung quanh dường như dừng lại.
– Cô… cô có thể… nhường Tú lại cho tôi không? – Mắt Linh đỏ ngâu.
-…
– Tôi đã chờ Tú
lâu lắm rồi. Chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội bên nhau nhiều lần lắm rồi. Tôi
không muốn tôi và Tú kết thúc như vậy. – Đã có những giọt nước mắt lăn
dài trên má cô gái mạnh mẽ này. Nó khác hẳn với vẻ bề ngoài cứng cáp của cô.
-…
– Coi như tôi xin cô. Lần này thôi có được không?
-…
– Một lần thôi
Nhi. Tôi cầu xin cô. Cô có thể có rất nhiều người ở ngoài kia. Nhưng
tôi… tôi chỉ có một mình Tú mà thôi…
– Này chị! Chị đừng khóc nữa. Để người khác nhìn thấy thì không hay đâu.
– Trả lời tôi đi
Nhi. – Linh nắm chặt tay cô. – Có được không Nhi? – Cái cách Linh nói
những từ này cũng giống Tú. Nó nhẹ nhàng và tha thiết khiến con người ta phải mềm lòng. Nhi đang mềm lòng bởi những lời nói của Linh…
– Không. – Nhưng lý trí Nhi không cho phép cô làm vậy. Tú là của cô! 4
-…
– Em nghĩ chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng và nhường nhịn lẫn nhau như thế được đâu chị ạ.
– Phải rồi… Tôi đang nghĩ cái gì vậy nè… – Linh vội lau đi những giọt nước mắt.
– Em nghĩ thay vì đau buồn thì chị hãy tìm cho mình một ai khác thử xem?
– Ừ. Có lẽ đó là cách tốt nhất.
-… – Nhi không nói. Chỉ đáp lại lời Linh bằng một nụ cười.
– Tôi nghĩ tôi nên về. Cô tính tiền dùm tôi đi.
– Chị chờ một lát.
.
.
.
– Nhi nè?
– Vâng ạ?
– Cô là một cô gái tốt. – Linh nói rồi dúi vào tay Nhi một mẫu giấy. – Mọi chuyện cũ coi
như xí xoá hết. Có gì cần giúp đỡ thì gọi điện cho tôi. Ok?
– Vâng ạ! – Nhi cũng vui khi bà chị này chịu vứt bỏ chuyện xưa cũ.
7 giờ tối.
Tú lấy con BMW ra chở
Nhi đến sân bay. Dù Linh đã nói là buông bỏ nhưng sao Nhi vẫn có chút
không yên lòng. Và điều đó không lọt qua khỏi mắt Tú được.
– Sao đó bé Cá? Sao em ngồi thẫn thờ ra quá vậy?
– Hả? Đâu có gì! Hôm nay làm nhiều nên mệt tí thôi.
– Thiệt không đó?
– Thật mà!
– Dám không thiệt thử coi. Tú xử đẹp em luôn.
-…
– Nói chứ có
chuyện gì thì phải nói cho Tú biết nha. Đừng có im im rồi buồn thiu một
mình đó. – Tú rời một tay khỏi vô lăng, nắm lấy tay Nhi.
– Biết rồi! Lái tay bằng hai tay đi cái con Vịt thúi lắm mồm kia! – Nhi quát.
Hà Nội, một ngày sau.
Dì Đan vẫn chưa tỉnh
dậy. Nhi và bố tranh thủ về nhà sau một đêm túc trực ở bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Nhi dành nhiều thời gian bên cạnh dì như vậy.
Hôm nay biểu hiện của bố rất lạ. Ông khác xa với ông bố của mấy tháng trước và cả ông bố của mấy năm trước. Ông dịu dàng và quan tâm Nhi y như lúc còn mẹ cô. Có lẽ sau
vụ tai nạn của dì Đan đã làm ông thức tỉnh. Ông nghĩ mình cần nên trân
trọng đứa con gái này hơn.
Ông và Nhi cùng đi ăn
trưa. Ngoài ra còn có bé Luân – con của dì Đan, em cùng cha khác mẹ của
cô. Bé Luân thua cô 13 tuổi, tức năm nay chỉ mới 10 tuổi. Bé hoạt bát,
lanh lợi và rất thích chơi với Nhi. Nhìn lại, cô thấy mình còn trẻ con
hơn cả đứa bé này vì đã từng ghét cay ghét đắng nó do bị giành hết sự
chú ý.
– Con gái? – Bố Nhi lên tiếng.
– Sao đấy bố?
– Con về Hà Nội lại nhé? Bố muốn gia đình mình đoàn tụ.
Nhi ngưng nhai miếng thịt đang ăn dở.
– Không có mẹ mà bố gọi là gia đình á?
– Bố biết là con nhớ mẹ nhiều lắm. Bố cũng vậy…
– Thế sao bố còn hỏi? – Cô nói rồi cúi xuống nhai tiếp.
– Mẹ luôn trong tim chúng ta. Nhưng con có thể chấp nhận dì được không? Bố không muốn nhà mình mỗi người mỗi nơi như thế.
-…
– Về đây đi con. Về với bố, với dì, với em Luân và cả với mẹ nữa.
– Về đi chị hai! – Luân lên tiếng sau một hồi im lặng nghe bố và chị nói chuyện.
Mọi không gian xung
quanh đang trầm xuống hẳn. Tại sao dạo này có nhiều thứ cần Nhi quyết
định như thế này? Đã vậy còn toàn là những thứ đáng để người ta xiêu
lòng mà đồng ý.
– Cảm ơn lời đề
nghị của bố và em. Nhưng con đang có công việc ổn định ở Sài Gòn. Chuyện đó hiện tại con chưa nghĩ đến. – Lại một lần nữa Nhi sử dụng lý trí.
Quái lạ! Kiểu như Tú với cô đang hoán đổi vậy. Một Tú lý trí thì đang
trở nên tình cảm, sướt mướt hơn bao giờ. Một Nhi sống tình cảm thì có
cái đầu đang bị lạnh hoá.
– Ừ… Con cứ từ từ mà suy nghĩ. Bố không ép con đâu. Nhưng phải nhớ liên lạc và về thăm mọi người thường xuyên nhé!
Chiều hôm ấy.
Nhi trở về nhà. Cô nhắn
cho Tú một cái tin rồi vội đi tắm xong và vào phòng ngủ sắp xếp đồ đạc.
Cô đảo mắt một vòng xung quanh căn phòng. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như
trước ngày cô đi. Ừ thì cô đã bỏ rơi căn phòng này cũng hơn 3 tháng rồi. Cũng có chút nhớ nhung nó một tí. Cô ngồi phịch xuống giường rồi lại mở điện thoại lên. Cô lướt qua mấy tấm ảnh rồi chợt dừng lại. Nhi nhìn đăm đăm vào màn hình rất lâu. Đó là bức ảnh cô chụp lén Tú trong lúc lão
đang hăng say làm việc, trông rất khả ái và rạng ngời.
Chẳng biết Nhi đang đắn đo việc gì, nhưng rồi cô thoát ra màn hình chính, chuyển sang mục quay số.
”Tút… tút…” – Sau hai hồi tông thì đầu dây bên kia có người bắt máy.
– Alô?
– Alô! Xin hỏi có phải chị Linh đấy không ạ?
– Ừ. Là tôi đây. Cô là…
– Em là Nhi. – Cô ngắt lời Linh.
– À… Có chuyện gì cần giúp nói tôi nghe nào?
– Là chuyện về điều hôm qua chị hỏi.
-…
– Em nghĩ là có thể.
.
.
.
~
Note: Lại một chap dở dang:) Nhớ đón xem tiếp nhé!