Đọc truyện Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ – Chương 7
Nhâm Nhiễm tuyệt nhiên không nói chuyện với Nhâm Thế Yến, hôm sau đã
ôm chân đang băng bột trở về kí túc xá, không nghe điện thoại của ông,
ngoài việc thừa dịp ông không ở nhà về lấy ít đồ đạc, cô hiếm khi về nhà – dù gần trong gang tấc.
Hầu như ngày nào Gia Tuấn cũng đến thăm cô, lấy nước, mua cơm, đốc
thúc cô uống thuốc, dẫn cô đi thay băng, tháo chỉ. Cô không từ chối, chỉ là mặt buồn rười rượi, không nói chuyện với anh như trước.
Cô gầy đi nhanh chóng, gần như trở về trạng thái trầm cảm của lúc vừa đặt chân đến thành phố này, bất luận là đề tài gì, cô cũng không thấy
hứng thú, lại thêm phần nóng nảy hay cáu gắt.
Dưới sự chăm sóc của Gia Tuấn, chân của cô đã hết sưng và đi lại
thoải mái được, tay phải sau khi tháo chỉ để lại vết sẹo dài. Cô thường
sờ vào nó như nhớ ra điều gì.
Gia Tuấn muốn giúp cô khuây khỏa, nhưng bất luận là xem phim, hát
karaoke hay các trò giải trí khác, cô cũng không có hứng thú. Điều anh
có thể làm, chẳng qua là dành nhiều thời gian hơn bên cạnh cô, trông
cảnh cô ngơ ngớ nhìn vào sách rồi thả hồn đi xa, anh càng không biết nói gì.
Anh vừa thử nhắc đến cha cô, cô trừng mắt: “Nếu anh còn muốn làn bạn
với em nữa, thì đừng bao giờ nghĩ cách truyền lời giúp cha em.”
Cô kiên quyết như vậy, anh đành lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Gia Tuấn nói hôm nay là sinh nhật của cô bạn gái – Tư Lăng Vân, anh
đã hẹn cả nhóm bạn học và nhất định buộc Nhâm Nhiễm ăn mừng cùng, cô
không từ chối được bèn thay đồ đi. Chương trình mà anh sắp xếp là sau
bữa cơm tối, cả nhóm đến một quán bar mới mở ở gần trường, nghe nói hôm
đó có một ban nhạc nghiệp dư khá nổi tiếng đến biểu diễn.
Quán bar náo nhiệt vô cùng. Nhâm Nhiễm chưa kịp ngồi xuống thì tình cờ bắt gặp Gia Thông trong đám đông trước mặt.
Anh đang ngồi uống rượu cùng với một anh bạn và hai cô gái nữa. Giống như lần trước, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên xuệch xoạc
vài cái, bên cạnh anh là cô nàng với mái tóc xoăn dài, trông rất xinh
đẹp. Cô đang ghé tai Gia Thông thì thầm điều gì.
Quán bar lúc nào cũng ồn ào, tư thế nói chuyện như vậy thì cũng rất
bình thường. Nhưng cách nói chuyện cô ta có đôi phần nhõng nhẽo, lắm
phần thân mật. Gia Thông cùng lúc cũng nhìn thấy cô, anh cười mỉm nâng
ly ra dấu, sau đó ngửa cổ uống cạn nửa ly rượu trên tay. Hành động này
khiến Nhâm Nhiễm nghẹt thở, cô đỏ bừng mắt, người cứng như khúc gỗ và
đầu gật như robot, cô vội ngồi xuống, ẩn mình trong nhóm bạn học.
Một lúc sau, biểu diễn bắt đầu, một ban nhạc gồm người hát chính,
người chơi đàn ghi-ta, người chơi bass và người đánh trống. Cả nhóm ăn
mặc theo phong cách rất rock, ngầu cực kì. Họ hát toàn bài tự sáng tác,
có bài lên án xã hội, có bài thổ lộ tình cảm vô vọng, tất cả đều sục sôi nhiệt huyết, cộng thêm phần biểu diễn gào thét, tưng bừng rất rock, quả là có sức hút đối với giới trẻ, nhóm bạn đi cùng đều đắm chìm trong
điệu nhạc.
Nhâm Nhiễm ảnh hưởng tính cách nho nhã, hướng nội của mẹ. Cô thích
điệu nhạc nhẹ nhàng, dân dã như nhạc Blues hơn, rất ít khi nghe nhạc cao trào như rock, cô chỉ thấy nhói tai, tim đập nhanh loạn xạ. Cô không
hòa nhập được với nhóm bạn đi cùng, chỉ ngồi một mình, nhấm nháp ly khóm ép mà Gia Tuấn gọi cho cô.
Gia Tuấn đến ngồi bên ghé tai cô hỏi có phải ồn ào lắm không, cô lắc
nhẹ đầu. Cô thật sự không sợ ồn chỉ vì tâm trạng u uất nên cô sợ cái cảm giác mọi người đắm chìm trong niềm vui, sợ cái cảm giác khi mình không
thể hòa mình với họ. Cô vừa ngước đầu liền phát hiện bạn gái của anh –
Tư Lăng Vân đang liếc mắt nhìn chăm chăm, cô vội đẩy Gia Tuấn ra, đứng
dậy: “Em đi tolet.”
Quán bar này mới mở, phòng vệ sinh còn sạch sẽ và vắng vẻ, vả lại
trong lúc biểu diễn nên càng vắng hơn. Vừa đứng tại bồn rửa tay thì cô
phát hiện người đứng tô son trét phấn bên cạnh là cô nàng ngồi chung với Gia Thông khi nãy. Đèn không
đủ sáng, cô nàng áp sát mặt vào gương, cô có lông mi cong dài vút đến không ngờ, Nhâm Nhiễm nhìn mà ngưỡng mộ.
Cô nàng phát hiện ánh mắt của Nhâm Nhiễm, cười hì hì nói: “Xem giúp tôi trên mi bên trái có hạt gì đó không? Tôi không nhìn rõ.”
Nhâm Nhiễm làm theo lời cô nàng, lông mi chuốt mascara. mỗi sợi mi
đều cong rất đẹp, chỉ duy nhất cọng mi gần khóe mắt trái có một chấm
nhỏ, không biết có phải là phấn nền còn dính lại trên đó không. Cô cầm
bông trang điểm từ tay cô nàng, cẩn thận dặm hạt bụi đó ra, “Nó chỉ bé
tí, hoàn toàn có thể cho qua mà.”
Cô nàng vui mừng nói: “Cám ơn bạn, đương nhiên là tôi không để tâm đến nó, chỉ là đàn ông mà ở quá sạch thì thật là đáng sợ.”
Cô nàng bước ra, Nhâm Nhiễm ngắm mình trong gương, thường ngày thì cô chỉ thoa kem dưỡng da. Sau khi lên đại học có học lỏm vài cách trang
điểm nhẹ của đứa bạn cùng phòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc bấm chút lông mi, tô chút son, cô rất lười trang điểm. Hôm nay, Gia Tuấn kéo cô
đến quán bar, cô không hào hứng tí nào, chỉ khoác chiếc áo thun đính hạt cũng chả thèm trang điểm, may mà tuổi trẻ, da còn nõn nà và trắng sáng. Cho dù đứng bên cạnh một Tư Lăng Vân trang điểm lòe loẹt, cô cũng không thấy chạnh lòng.
Dưới ánh đèn mờ ảo lấp lánh trong quán bar, muốn nhìn rõ hạt bụi trên lông mi thì khoảng cách giữa hai người là bao nhiêu? – như cô và cô
nàng kia, áp sát mặt vào gương, soi mói vào mặt mình, lẩm ba lẩm bẩm.
Bất thình lình, cô tưởng tượng đến cảnh mặt đối mặt giữa cô nàng kia với Gia Thông, mặt lại đỏ bừng lên.
Hình ảnh anh bế cô trong đêm tối ấy lại tràn về, khoảng cách hai
người lúc ấy cũng rất gần, thậm chí cô còn nhớ rõ mùi hương đặc trưng
pha với mùi thuốc lá trên người anh. Người đàn ông ấy ở sạch lắm sao?
Lúc anh ôm cái thân thể lấm lem máu và bụi đất, lại nhòe nhoẹt nước mắt
của cô, anh hoàn toàn không chút gì là khó chịu.
Cô giật mình hoảng hốt, nhìn mình trong gương lẩm bẩm như gặp ma.
Thời gian gần đây cô chỉ lo nghĩ về chuyện đau lòng của mình, hầu như chưa từng nhớ đến hắn, không ngờ gặp hắn ở đây, rồi chỉ một động tác
chào hỏi, cô
không những nghĩ ngay đến thái độ kì quặc của hắn đêm hôm đó, mà còn suy diễn nhiều việc khác không liên quan.
Nhâm Nhiễm đợi khi bình tĩnh trở lại rồi mới bước ra, cô vừa ra khỏi
hành lang lại thấy Gia Thông đứng nghe điện thoại, cô vội đi nhanh sang
người anh, đúng lúc anh bỏ điện thoại xuống, ngay đối diện cô. Cô gượng
cười, “Chào anh.”
“Chào cô, xem ra thì vết thương đã lành rồi, có thể ra ngoài vui chơi rồi.”
Cô nhúc nhích tay phải: “Tháo chỉ rồi, có vết sẹo dài nhưng may là không phải ở mắt.”
Gia Thông như đã bị cô chọc cười, gương mặt anh ánh lên, “Thích rock không?”
Cô thật thà lắc đầu, “Không thích lắm, đối với tôi, tâm trạng của họ quá phấn khích, cao trào.”
“Đó là một cách giãi bày, người nghe rock nhiều khi thật sự phẫn nộ thì cũng dễ dàng bình tĩnh hơn.”
Nhâm Nhiễm nghi ngờ anh đang nhắc về chuyện đó, cô không nói thêm
điều gì, buồn bã “Ừ” rồi định bước về chỗ. Anh đột nhiên nói, “Ban nhạc
này chơi khá lắm, đây là lần thứ hai tôi xem họ biểu diễn, cô nghe thử
bài này…”
Chỉ thấy một ca sĩ dáng thì gầy gò, mặt thì lạnh lùng, tay cầm ghi-ta bước lên sân khấu cất giọng hát:
“Anh không đặc biệt như em từng nghĩ,
Khi có anh, phải chăng em chưa có được niềm vui như em từng mong đợi,
Nếu chúng ta chưa từng hẹn thề,
Anh sẽ không so đo thái độ hời hợt của em,
Thế giới chúng ta quá nhiều điều hoang đường và tội ác,
Tương lai chúng ta thay đổi khôn lường,
Em lại nói, chúng ta buộc phải học quy tắc của nó,
Ai ơi hãy dạy tôi, làm sao để quen với nhượng bộ,
Giảng hòa với mọi việc không như ý…”
Tiết tấu bài hát không cao, dồn dập và phát âm loạn xạ như bài hát
trước. Cách một hành lang, tiếng nhạc không còn chói tai, ca từ được
trình bày bởi một ca sĩ giọng cao lảnh lót mà không kém phần mạnh mẽ,
phút chốc đã làm rung động Nhâm Nhiễm, cô dán mắt vào sân khâu, cảm giác như đang trong cuộc chiến, cô sờ nhẹ vết sẹo trên tay như sờ vào cảm
xúc của mình.
Cô hoàn toàn không thấy Gia Tuấn đang ầm ầm bước qua, kéo mạnh tay cô, cô tiến lên vài bước theo quán tính mới hoàn hồn.
“Gia Tuấn, anh làm gì vậy?”
Gia Tuấn liếc cô một cái, bực bội nói câu gì đó cô không nghe rõ,
đành đi theo Gia Tuấn đồng thời không quên ngoái đầu lại, trông thấy Gia Thông vẫn đứng tại chỗ đó mà không hề nhìn cô, anh khoanh hai tay nhìn
về sân khấu, dường như không hề bận tâm việc cô rời khỏi bằng cách nào.
Vừa về chỗ ngồi, Nhâm Nhiễm đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tư Lăng Vân, vội rút tay ra.
Tư Lăng Vân là người bản địa, biệt hiệu là hoa khôi của học viện,
dáng chuẩn như người mẫu, lại đẹp lộng lẫy, nên có đôi phần cao ngạo. Cô nàng từ lâu đã không còn nhẫn nại khi Gia Tuấn đã dành quá nhiều thời
gian chăm sóc Nhâm Nhiễm. Nhưng vì Nhâm Nhiễm bị thương, cô nàng không
tiện nhiều lời.
Vốn dĩ cô nàng mong đợi cuộc hẹn hò lãng mạn trong đêm sinh nhật để
thắt chặt thêm tình cảm với anh chàng Gia Tuấn – tưởng gần như lại xa
này. Nào ngờ Gia Tuấn lại mời cả Nhâm Nhiễm, cô ngấm ngầm bực bội, may
là còn mời thêm các bạn khác trong khoa nên cô cũng có dịp nở mặt.
Cô quyết tâm làm cô nàng độ lượng nhưng tình hình là: Nhâm Nhiễm cả
buổi tối cứ ngơ ngớ ra, chỉ chúc mỗi câu sinh nhật vui vẻ thì chẳng thèm mở miệng nói thêm lời nào, Gia Tuấn thì lúc nào cũng chăm chăm vào Nhâm Nhiễm, thời gian quan tâm Nhâm Nhiễm còn nhiều hơn mình. Giờ đây lại
ngang nhiên nắm tay Gia Tuấn về chỗ. Các cô bạn đi cũng không hẹn mà gặp – họ không xem biểu diễn nữa, chỉ nhìn nhau với ánh mắt tò mò, khiến Tư Lăng Vân phẫn nộ.
Vừa khéo lúc ban nhạc nghi giải lao, DJ chuyển nhạc sang giai điệu du dương hơn, cuối cùng cũng nghe được tiếng nói chuyện của mọi người. Gia Tuấn lạnh mặt hỏi Nhâm Nhiễm: “Em đi lâu như vậy là chỉ nói chuyện với
hắn sao?”
“Em và anh ta chỉ vô tình gặp và chào hỏi nhau thôi.” Nhâm Nhiễm
không trách móc thái độ của anh vội giải thích, đồng thời đẩy nhẹ tay
Gia Tuấn, ngụ ý anh chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của Tư Lăng Vân đang nhìn
qua. Hành động này lọt vào mắt Tư Lăng Vân đã khoác lên một ý khác, quả
thật như châm dầu vào lửa, chút bình tĩnh còn sót lại của cô nàng đã bị
thiêu cháy.
Tư Lăng Vân đứng nhổm dậy: “Hai người đang làm gì đấy? Nếu cảm thấy
chơi cái trò ám muội này thú vị thì cũng không cần phải chơi trước mặt
tôi để sỉ vả tôi.”
Nhâm Nhiễm đỏ mặt, Gia Tuấn cảm thấy quái lạ, chau màu nói: “Tư Lăng Vân, em nói gì vậy?”
Lăng Vân “hứ” một tiếng rõ dài, “Kỳ Gia Tuấn, anh nói hai người chỉ
là anh em thôi ư? Tôi nói hai người đang đùa cợt với tình cảm.”
“Em nói bậy cái gì thế kia?” Gia Tuấn cáu kỉnh hỏi lại, anh chỉ có
tướng tá trông dịu dàng thôi chứ tính tình xưa nay chẳng dịu dàng chút
nào, đụng mặt Gia Thông ở đây anh đã mất vui lắm rồi, không còn có tâm
trạng dỗ ngọt một ai.
Cô nàng giận đến phát khóc, cầm lấy giỏ xách rồi phóng nhanh ra
ngoài. Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì hơn. Một
cô bạn trong đó lên tiếng: “Gia Tuấn, anh đuổi theo nhanh đi, khuya rồi, lỡ xảy ra chuyện gì không hay.” Gia Tuấn không hề nhúc nhích, trước mặt mọi người, Nhâm Nhiễm buộc đẩy mạnh anh một cái, anh mới đứng dậy đuổi
theo.
Mọi người trong buổi tiệc hôm nay đa phần đều là bạn học chung khoa
kinh tế và pháp luật với Gia Tuấn và Lăng Vân. Vốn chẳng quen gì Nhâm
Nhiễm, lúc này lại nhìn cô ánh mắt đầy ác ý, Nhâm Nhiễm không nán lại
nữa, ngồi được một lúc, cô đứng dậy: “Mọi người chơi, em xin phép về
trước.”
Lúc này, ban nhạc đã quay trở lại sân khấu, âm nhạc lại vang lên, nào ngờ không một ai chào tạm biệt cô, cô nhếch nhác đi ra chỗ ngồi với tâm trạng ủ rũ.