Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 39


Đọc truyện Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ – Chương 39

Cô hoàn tất bàn giao công việc và chia tay với bạn bè, đồng nghiệp ở
Bắc Kinh, Trương Chí Minh tiễn cô ra sân bay, cô cùng ba đồng nghiệp ở
bộ phận khác bay đến Hồng Kông.

Cô từng sống ở Quảng Châu và cũng có bạn học là người Hồng Kông ở
Melbourne nên nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây hơn đồng nghiệp khác.

Hồng Kông là khu vực nổi tiếng khắp thế giới về nhịp sống vội vã, không ai có thể thoát khỏi guồng quay của nó.

Môi trường làm việc bên này chủ yếu giao tiếng bằng tiếng Quảng và
tiếng Anh với cường độ làm việc trên sáu mươi giờ một tuần, thường xuyên tăng ca đến tám giờ tối và tham gia vào các lớp đào tạo. Cô ở trọ tại
một căn hộ bé tí như hốc mũi trong khu vực Thượng Hoàn, mỗi đêm về đến
nhà cô đều mệt rũ rượi, không còn thời gian suy nghĩ những chuyện khác,
nhiều lúc vừa đọc sách chuyên đề là ngủ thiếp đi.

Hằng ngày cô đều đón xe điện ngầm đi làm, rất thuận tiện.

Bốn bề trạm xe điện ngầm ở Trung Hoàn vào giờ cao điểm toàn người là
người, đều ăn mặc gọn gàng, nét mặt nghiêm nghị và không nghe bất kỳ
tiếng trò chuyện nào, mọi người đều im lặng dời gót, thi thoảng vài
người nén giọng nói vài câu vào điện thoại rồi tắt vội máy, âm thanh đập vào tai chỉ là nhịp điệu nhịp nhàng của tiếng bước chân tẻ nhạt. Lần
đầu chứng kiến cảnh này, Nhâm Nhiễm không khỏi bàng hoàng.

Cô từng nói đến cảm nhận này với đồng nghiệp Amanda, cô ta cười hì hì trả lời cô đã quá quen thuộc cảnh tượng này nên thấy rất đỗi bình
thường, nếu là một ngày nắng đẹp không nhìn thấy cảnh tượng đó mới bàng
hoàng.

Vào buổi trưa trời đẹp, cô giống như dân công sở ở khu vực lân cận,
tìm đến hoa viên lộ thiên ở lầu bốn của trung tâm tài chính quốc tế, nơi đó đối diện cảng Victoria, được bố trí khá nhiều ghế, có người mang
theo cơm từ nhà đến ngồi ăn

trưa, có người chỉ đơn thuần bước ra ngắm biển, hóng gió và nghỉ ngơi khi phải ở trong văn phòng làm việc kín mít. Một đồng nghiệp bản xứ
bình phẩm, hai năm gần đây có nhiều du khách nội địa ra ngoài, cứ la hét ầm ĩ, không yên tĩnh như trước đây. Cô cũng là người nội địa, đương
nhiên chỉ có thể gượng cười khi đón nhận lời oán trách mang chút tự kiêu đó, nhưng cô vô cùng thích nơi này.

Cô không có nhã hứng dạo phố, thời gian nghỉ ngơi có hạn thường dành
cho việc đọc sách trong thư viện Trung Ương Hồng Kông, môi trường bên đó tao nhã, trữ lượng sách phong phú, từ cửa sổ phòng đọc nhìn ra là cảng
Victoria, đọc sách ở đây thoải mái hơn trong chung cư chật chội nhiều.

Có đôi lúc, khi đứng giữa dòng người cùng đợi đèn xanh, đưa mắt nhìn
những người Tây, nhìn dân công sở như cô và nhìn những du khách nội địa
khắp mọi miền rồi nhìn lại bản thân, ngơ ngác không biết mình đang ở nơi đâu. Thế nhưng, đèn xanh bật sáng, tiếng leng keng leng keng phát ra
không ngừng hối thúc, cô lại xuôi vào dòng người qua lại vội vã, bước
nhanh qua đường, chăm chú đến nỗi dường như mục tiêu của cuộc sống chỉ ở giây phút hiện tại, trên con đường dưới chân mình.

Không ít sinh viên tốt nghiệp các trường danh tiếng tại Trung Quốc
bắt đầu tìm kiếm cơ hội làm việc tại đây, nhưng muốn chen chân vào thị
trường tài chính thì không phải là chuyện dễ dàng, huống chi Nhâm Nhiễm
cũng không mong muốn tiếp xúc với người khác ngoài công việc.

Cô có nửa năm sinh sống và làm việc rất đơn giản và quá đơn điệu tại
Hồng Kông, không bao giờ oán thán công việc quá tải, thái độ làm việc
nghiêm túc và chuyên nghiệp khiến đồng nghiệp bản xứ nể phục, thậm chí
cấp trên khen ngợi rằng, tư chất của cô rất thích hợp phát triển trong
lĩnh vực ngân hàng đầu tư.

Amanda, ba mươi tuổi, sinh ra và lớn lên tại Hồng Kông, không đồng
tình với thái độ làm việc chăm chỉ của cô, “Ngân hàng đầu tư gần như là
một công việc khổ sai, không thể không chăm chỉ, cô còn quá trẻ, hà tất
phải thúc ép bản thân như vậy?”. Cô chỉ vào vài người đàn bà đang vội vã hút thuốc bên gốc thùng rác ngay ngã rẽ đại sảnh lầu một, “Trông họ
kìa, đó chính là tương lai của tôi và cô, tôi đây còn muốn đổi ngành, cô thật sự muốn phát triển theo hướng này sao?”

Những người đàn bà hút thuốc đó cũng là một trong các điểm đặc trưng
trong cao ốc văn phòng tại Hồng Kông, họ đều trông rất gầy gò, xanh xao, ăn diện trang phục đơn giản của các nhãn hiệu nổi tiếng, trang điểm
theo đúng kiểu công sở, giữ chức vụ khá cao, hưởng đồng lương khiến
người khác ngưỡng mộ, mỗi ngày làm việc hơn 12 giờ, chỉ thi thoảng ra
ngoài hút thuốc giảm stress.

“Nếu không thì tôi phải mơ ước lấy một tấm chồng giàu có để được an nhàn ư? Vậy chẳng thà mong được như họ.”

Amanda cũng bật cười: “Cũng có lí, cái đất Hồng Kông quái quỉ này,
nam nhiều nữ ít, thằng đàn ông có điều kiện tí là phong lưu ra mặt, cứ
như là phụ nữ trong khắp thiên hạ phải chủ động mò đến. Con gái mà hám
chồng ư? Giá trị được hạ ngay xuống ba bậc, chỉ như là gả được chồng là
sung sướng, thật khốn khổ.”

Đồng nghiệp La Hưng Thành lại than vãn, “Con gái bây giờ thanh cao
thế, chẳng chừa đường sống cho đàn ông. Tôi chỉ cầu mong đừng chết vì
mệt thôi, nào dám trông mong quen hết phụ nữ khắp thiên hạ. Renee này,
nói thật nhé, thật sự tôi rất muốn điều chuyển công tác đến nội địa,
nghe nói đãi ngộ cao hơn, quan trọng là con người cũng cảm thấy thoải
mái hơn.”

Nhâm Nhiễm cười không phát biểu. Cô có biết Amanda là phụ nữ tôn thờ

chủ nghĩa độc thân, cá tính hoạt bát, vui vẻ và độc lập. Còn La Hưng
Thành thì phức tạp hơn nhiều, anh từng li hôn, cũng giống như hầu hết
đàn ông trong ngành này, anh tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng,
trình độ tiếng Hoa kém xa tiếng Anh, từ ngoại hình đến phẩm chất đều rất xuất chúng, nếu đã có gia đình thì hôn nhân ít nhiều có vấn đề, nếu
chưa có gia đình cuộc sống khá lạc quan. Nhưng cô và họ không nói đến
chuyện tình cảm quá riêng tư.

Cô cười chào tạm biệt mọi người, đồng thời gửi thêm vài cái nhìn vào những người đàn bà hút thuốc bên dưới.

Đương nhiên, cô còn rất trẻ, vẫn còn có thể giảm stress bằng vài tách cà phê, nếu cô bằng lòng ở lại công tác tại đây, lời tiên đoán của
Amanda ít nhiều không sai, tương lai của cô cũng sẽ như họ, chịu đựng áp lực cao trong công việc, khát khao đến từng kì nghỉ, không chừng cũng
sẽ nghiện thuốc như họ, vừa hút thuốc vừa cố suy ngẫm lần hẹn hò trước
là vào khi nào.

Thực ra cũng không tệ, cô bật cười, dù gì thì hiện tại cô cũng không còn nhớ buổi hẹn hò cuối cùng là vào thời điểm nào.

Cô vẫn giữ liên lạc với Trương Chí Minh, trong nửa năm qua, anh chỉ
quan tâm đến tình hình công tác của cô bên đây, hỏi thăm tiến độ học
tập, phân tích đắn đo những quyết định cùng cô, thậm chí còn cùng cô
phân tích cả nghiệp vụ mẫu. Cô thừa nhận, anh giúp đỡ và khích lệ cô rất nhiều trong công việc, nhưng trong quan hệ trai gái, nếu chỉ có khích
lệ, không có dịu dàng, thì thực sự trống vắng điều gì đó.

Bất kể thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách bận rộn, cô không có thời gian để dừng lại do dự, ý nghĩ đó lóe lên rồi vụt tắt, không bao
vây cô nhiều. Cô thực sự cảm thấy, lựa chọn đến Hồng Kông đào tạo là một quyết định đúng đắn.

Đầu tháng ba, Trương Chí Minh có cơ hội đi công tác đến Hồng Kông,
anh hoàn tất công việc rồi chạy đến thăm Nhâm Nhiễm, hai người dùng bữa
tại một nhà hàng ở Trung Hoàn xong liền vội bước lên thuyền du lịch trên cảng Victoria để kịp thời gian thưởng thức “Bản giao hưởng ánh sáng”.

Tuy trời mưa lất phất, không khí se lạnh nhưng cũng không làm mất nhã hứng của mọi người, thuyền du lịch vẫn chật cứng người. Điệu nhạc ngân
lên, dãy kiến trúc cao to ở hai bên bờ đột nhiên tỏa sáng, những luồng
sáng lung linh đan vào nhau dệt nên một bức tranh mờ ảo, lấp lánh. Tia
sáng từ mọi phía lướt từ trên cao vút quét qua mặt biển như tiên nữ
giáng trần.

Du khách đi cùng không ngớt xuýt xoa, reo hò cảnh đẹp trước mắt, Nhâm Nhiễm nói: “Tiết mục này bắt đầu từ năm ngoái, chỉ vào dịp lễ tết thì
mới có pháo bông.”

“Thành phố này đã nổi tiếng là náo nhiệt và phồn vinh cực kì, giờ lại thêm bản giao hưởng ánh sáng này, đúng là muốn cho mọi người hoa cả mắt mới chịu thôi đây.” Trương Chí Minh cười, “Gió hơi lớn, em đứng qua đây một chút.”

Anh đưa tay đón cô vào lòng, hai người xưa nay luôn giữ một khoảng
cách nhất định nên khó tránh cảm giác kì lạ khi đột nhiên đến gần. Nhâm
Nhiễm cảm nhận được bàn tay của anh do dự trên eo cô rồi dừng tại đó.

Không biết đã bao lâu rồi cô mới lại tiếp xúc thân mật với bạn khác
phái, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm được truyền cơ thể của anh sang, cô lại căng thẳng khác thường, “Cố gắng thả lỏng, đừng gồng người như thế
chứ!!!” – cô tự nhắc nhở.

Anh thì thầm bên tai cô: “Renee, sau này đừng bao giờ đi với người
đàn ông lên thuyền du lịch, em thật lộng lẫy dưới ánh sáng, lại có thêm
chút yếu đuối thật dễ khiến người ta động lòng.”

Kiểu khen ngợi như thế khiến cô bất ngờ, cô ngước đầu nhìn anh, chỉ
thấy tia sáng li kì ào ạt trước mặt, dù khoảng cách rất gần, dù hơi thở
chạm được đến nhau cũng không thể nhìn kĩ ánh mắt của đối phương. Anh ôm cô chặt hơn. Trong lòng anh, cảm giác bồng bềnh thật khó tả.

Có lẽ đó chính là những tình yêu bình dị, nó không có cảm xúc mãnh
liệt sống chết bên nhau nhưng bình thường cứ như thế, từng tí từng bước
một, từng chút xóa bỏ những xa lạ và do dự, từng chút vun đắp niềm tin.
Cô tự bảo mình như thế.

Sáng hôm sau, Trương Chí Minh phải bay tiếp sang Anh. Nhâm Nhiễm phải đi làm không thể tiễn anh, cô chỉ có thể tranh thủ chút thời gian rảnh
gọi điện chia tay. Và vì vòng tay hôm qua, giọng nói của hai người bất
giác dịu dàng hơn trước.

Đặt điện thoại xuống, cô lên mạng đọc tin tức kinh tế theo thói quen, đột nhiên bị thu hút bởi một mẩu tin với tựa đề “Anh em trở mặt – Doanh nghiệp gia công xuất khẩu hàng thuộc da lớn nhất tại thành phố Z lâm
vào cảnh khốn cùng”, vội click vào xem.

Theo nguồn tin, bắt đầu từ năm ngoái, ông Q – tổng giám đốc doanh
nghiệp gia công xuất khẩu hàng thuộc da lớn nhất tại thành phố Z cùng em trai, em gái vì bất đồng trong phương hướng kinh doanh đã xuất hiện
nhiều tranh chấp, tranh giành cổ phần công ty. Đầu năm nay, Chủ tịch hội đồng của doanh nghiệp nêu trên tức cha của ông Q đột nhiên qua đời, ba
anh em đưa ra ba biên bản di chúc khác nhau, ai cũng muốn phần hơn và
cuối cùng đưa nhau ra tòa xử lí. Nào ngờ, phiên tòa chưa xét xử thì em
rể của phu nhân tổng giám đốc, người phụ trách tài chính của doanh
nghiệp mất tích một cách thần bí cùng một khoản tiền khổng lồ, thời

gian giao hàng của hàng loạt hợp đồng xuất khẩu bị đình trệ, tiếp
theo đó, mảnh đất khu công nghiệp đã bị em trai tổng giám đốc cầm cố, số tiền cầm được lại đầu tư vào một hoạt động đầu tư phi pháp không thể
thu hồi, e rằng ngân hàng sẽ nhanh chóng đến tịch thu cả khu công
nghiệp. Đến đây, doanh nghiệp tư nhân từng một thời lừng lẫy tại thành
phố Z đang đứng bên bờ vực phá sản.

Sau khi tường thuật sự việc, bài báo còn một đoạn phân tích dài

ngoằng tổng kết những vấn nạn chung các doanh nghiệp tư nhân của dòng
gia tộc lớn Trung Quốc.

Nhâm Nhiễm không còn tâm trạng đọc tiếp, không cần nêu đích danh tên
thì cô cũng biết ông Q – vai chính bài báo là Kỳ Hán Minh, cha của Gia
Tuấn. Cô chỉ gọi điện chúc tết cả nhà Gia Tuấn vào dịp tết, đã lâu không liên lạc với anh, không ngờ xảy ra biến cố lớn thế này.

Cô vội vàng chạy ra ngoài gọi điện cho Gia Tuấn, không ai bắt máy. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi gọi cho cha.

Nhâm Thế Yến chứng thực tin đồn trên bài báo, “Tình hình rất nghiêm
trọng, thực ra chỉ là giọt nước đã làm tràn ly, quá nhiều vấn đề tích
hợp lại rồi bùng nổ. Phương Bình là luật sư biện hộ vụ tranh tài sản của Hán Minh, khả năng thắng vốn dĩ rất cao, nhưng tình hình phát triển đến nước này, nói thật thì toàn bộ tài sản biến thành khoản nợ khổng lồ,
tranh nhau cũng chẳng để làm gì. Cha có đề nghị cho Hán Minh vay tiền,
nhưng ông không chịu, nói cha chỉ là một công chức nhà nước, chút tiền
đó cũng chẳng thấm tháp vào đâu ngược lại còn liên lụy bạn già. Gia Tuấn cũng đặc biệt dặn dò cha đừng để con biết chuyện này.”

Sau cuộc điện thoại, Nhâm Nhiễm quay về văn phòng xin nghỉ phép, cô
đến sân bay ngay sau đó và đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố Z.

Máy bay bắt đầu cất cánh, hội chứng sợ đi máy bay của Nhâm Nhiễm tái
phát. Tài liệu mà cô từng nghiên cứu cho thấy người mắc chứng sợ đi máy
bay như cô không phải là hiếm hoi, so với những người thậm chí không dám bước lên máy bay hoặc bị ảo giác trong suốt chặng đường bay thì tình
trạng của cô không nghiêm trọng. Trong chuyến bay khứ hồi qua Úc, cô đều uống thuốc an thần ngủ li bì trên máy bay, có Gia Tuấn bên cạnh chăm
sóc thì cô có thể hoàn toàn yên tâm. Từ Hồng

Kông về thành phố Z chỉ là chuyến bay ngắn, hiển nhiên không cần dùng chiêu này.

Lúc đến Hồng Kông, hoặc là cô trò chuyện với đồng nghiệp để phân tán
sự chú ý, hoặc xem phim hài để được thư thái. Bây giờ chỉ mình cô ra đi
vội vã, không chuẩn bị gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, hai tay đan chặt, cô làm theo lời các chuyên gia, suy ngẫm đến những chuyện khác, cố gắng
thả lỏng người.

Nhưng đầu óc cô cứ rối tung cả lên, duy biết rõ một điều, nếu thật sự hoạt động trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, sau này cô phải đi công tác
thường xuyên như cơm bữa, cô không sợ vất vả nhưng nếu mỗi chuyến công
tác đều bị chứng bệnh này dày vò thì còn thiệt mạng nhanh hơn mọi vất vả khác, có lẽ cô nên đi khám bác sĩ tâm lí.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Z vào hai giờ chiều cùng
ngày, cô bước ra sân bay với toàn mồ hôi lạnh, bủn rủn sau chuyến bay
căng thẳng cao độ. Lúc này là tháng ba, thành phố Z trong sắc đầu xuân
se lạnh, cô không kịp về nhà thay quần áo, chỉ mặc trang phục công sở
với áo vest và váy ngắn thích hợp độ ấm ở Hồng Kông, đôi chân cũng chỉ
mang đôi tất da mỏng manh, cơn gió lạnh vừa thổi ngang người, cô run lên cầm cập.

Cô bước nhanh ra đón taxi về hướng biệt thự của Gia Tuấn, vừa bấm
chuông, cửa đột nhiên bật ra, chiếc xe Toyota của Triệu Hiểu Việt lái
trước đây phóng thẳng ra và dừng ngay tức khắc, Mẫn Nghi bước ra từ
trong xe, hai người – bốn mắt nhìn nhau kinh ngạc.

“Mẫn Nghi, anh Tuấn có nhà không, mình gọi điện cho anh ta mãi mà không được.”

“Anh Tuấn và cha đều đang họp ở công ty.”

“Ừ, bạn cho mình địa chỉ, mình qua đó bây giờ.”

“Lên xe đi, mình chở bạn qua đó, chỗ này không dễ đón được xe.”

“Mình đọc được tin trên mạng”, Nhâm Nhiễm giải thích sau khi ngồi
trong xe, “Chỉ muốn hiểu rõ hiện trạng của công ty giờ như thế nào.”

Mẫn Nghi nổ xe, lãnh đạm nói: “Không cần giải thích, bạn đến đây lúc
này đương nhiên vì quan tâm anh Tuấn, mình hiểu. Tình hình công ty rất
tệ, bị kiện tụng liên tục, nghe nói bên khu công nghiệp ngày nào cũng có người sinh sự. Thôi, để anh Tuấn nói cụ thể với bạn, mình đưa bạn đến
đó rồi quay vào bệnh viện, mẹ đang nằm viện.”

“Dì Triệu bị sao thế?”

“Mẹ bị xuất huyết não, có triệu chứng trúng gió, nửa thân bên trái cử động bất tiện, bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần được tĩnh dưỡng.”

“Vậy ai chăm sóc cho Tiểu Bảo?”

“Vẫn ở chỗ cha mẹ mình, họ cho mình qua đây là may lắm rồi.”

Không bao lâu sau, chiếc xe được lái vào khu công nghiệp của nhà họ
Kỳ, cả hai đều bỡ ngỡ khi thấy cổng chính của khu công nghiệp đóng kín,
chí ít cũng vài trăm công nhân tụ tập ở một góc cổng, nhưng đều im lặng
xếp hàng, cảnh tượng không tới nỗi hỗn loạn, bên cạnh còn đậu vài chiếc
xe cảnh sát, cảnh sát và dân phòng đang duy trì trật tự.

Mẫn Nghi lái xe thẳng đến cổng chính, bảo vệ đang kịch liệt từ chối

hai người mang máy chụp ảnh vào trong: “Bây giờ công nhân đang xếp hàng
nhận lương, nhà cung ứng thì đăng kí bên chỗ giám đốc. Nếu như ông là
phóng viên thì trực tiếp hẹn với ban lãnh đạo. Tôi chỉ nhận được một chỉ thị là không cho bất kỳ người lạ đi vào.”

Mẫn Nghi thò đầu ra ngoài và bấm còi xe inh ỏi, bảo vệ mở cánh cổng
nhỏ bên hông, xe chạy xuyên vào khu vườn phía trước khu công nghiệp, nào ngờ không một bóng người, cả khu công nghiệp đều lặng im như tờ, khu
vực sản xuất đã đình công hoàn toàn, trông tiêu điều và ảm đạm.

Hai người xuống xe đi vào khối văn phòng, bên trong cũng im lặng đến
đáng sợ, một căn phòng nằm phía cuối hành lang bên trái được khép hờ,
đèn còn sáng, trước cửa treo tấm bảng “Phòng họp”, họ bước qua, nghe một giọng nam khàn khàn vọng ra từ bên trong, có thể nhận ra, đó là giọng
của Kỳ Hán Minh.

“Thực ra tình hình xuất khẩu của công ty rất tốt, đơn đặt hàng ồ ạt,
chỉ là vấn đề giao hàng. Nếu có thể hồi phục sản xuất thì còn có hi
vọng. Trước mắt chúng tôi cần một nguồn vốn lưu động.”

“Vậy sao?” Một giọng thấp trầm cười nhẹ: “Nhưng hiện trạng tôi thấy
bây giờ là, việc kiện tụng sẽ kéo dài dai dẳng vô thời hạn, ngân hàng có thể tịch thu khu công nghiệp vào bất cứ lúc nào, nhân viên công ty bỏ
đi mất hút, nhà cung ứng ngưng hàng loạt việc cung cấp nguyên liệu. E
rằng chỉ với một nguồn vốn lưu động cũng không thể hoàn toàn giải quyết
tất cả vụ việc này.”

Nhâm Nhiễm bỗng chốc bất động, cô không hề nghe nhầm, giọng nói này
chính là của Kỳ Gia Thông – hoặc nói là của Trần Hoa. Cô lập tức nghĩ
đến, Kỳ Thị gặp phải biến cố lớn như vậy, Trần Hoa xuất hiện cũng là lẽ
đương nhiên.

Kỳ Hán Minh sốt sắng: “Cho nên tôi mới nóng vội khôi phục sản xuất,
chỉ cần có thể trở lại làm việc thì tâm trạng của công nhân sẽ ổn định,
lãnh đạo khu vực hứa phụ trách hiệp thương với ngân hàng các kì thanh
toán nợ.”

“Xin lỗi, Kỳ Tổng.” Giọng của Trần Hoa vẫn rất điềm đạm, “Hôm nay tôi nể mặt mẹ đến đây, kinh doanh của Kỳ Thị xưa nay không liên quan đến
tôi, sự đồng tình của tôi chỉ hạn chế ở việc thanh toán những món nợ cấp thiết trước mắt, phát lương cho nhân viên để không gây thêm nhiều sự
cố, tôi sẽ cho luật sư đối chiếu toàn bộ hợp đồng với nhà cung ứng, xác
định thời gian và số tiền thanh toán, nhà cửa vườn tược các ông cầm cố,
tôi cũng vui vẻ chuộc thay các ông, không ép cả ba thế hệ nhà ông phải
ra ngoài thuê nhà mà ở. Những chuyện còn lại các ông tự giải quyết lấy,
hoặc nhờ ông trời.”

Sau một hồi im lặng, giọng Gia Tuấn vang lên: “Thôi đi cha, lúc này
còn cầu xin người khác làm gì, khoảng thời gian này chúng ta chịu đựng
chưa đủ sao?”

“Tuấn, khu công nghiệp này là tâm huyết cả đời của ông nội con, cha
cũng vất vả vì nó hơn nửa đời người, sao có thể trơ mắt nhìn nó hết đời
như thế.”

Nhâm Nhiễm đưa tay đẩy mạnh cửa vào, trong phòng họp nhỏ chỉ có ba
người Kỳ Hán Minh, Kỳ Gia Tuấn và Trần Hoa. Cha con Kỳ gia tiều tụy và
gầy đi trông thấy, đối diện ngay mặt cô là Trần Hoa, anh mặc áo sơ mi
trắng, gương mặt

tỏ vẻ chán ngán và tựa lưng vào sau ghế. Hai ánh mắt chạm nhau, Trần Hoa hơi bất ngờ nhưng anh không nói gì.

Gia Tuấn đứng dậy: “Tiểu Nhiễm, Mẫn Nghi, sao hai em đến đây?”

“Em đưa Tiểu Nhiễm qua đây, giờ em đến bệnh viện chăm sóc mẹ.”

Hán Minh vội nói: “Mẫn Nghi, dạo gần đây vất vả cho con.”

Mẫn Nghi gượng cười: “Cha đừng nói vậy.”

“Mẫn Nghi, cho mình gửi lời hỏi thăm dì Triệu, bảo dì yên tâm tịnh
dưỡng, e rằng hôm nay mình không kịp đến thăm dì, thành thật xin lỗi.”

Mẫn Nghi gật đầu rồi vội vã rời khỏi. Nhâm Nhiễm chào ông bác tiều
tụy, “Bác Kỳ, xin lỗi đã làm phiền, xin phép bác cho anh Tuấn ra ngoài,
con muốn nói chuyện với anh ấy một chút.”

Hai người bước ra góc hành lang đối diện, Gia Tuấn cởi áo vest ngoài
cho Nhâm Nhiễm khoác vào, “Sao em đột nhiên quay về, còn ăn mặc ít thế,
khéo bị cảm lạnh.”

“Em có đọc báo, tình hình bây giờ thế nào?”. Gia Tuấn do dự không trả lời, Nhâm Nhiễm lo lắng, “Anh Tuấn, đừng giấu em.”

“Em cũng nhìn thấy, nhà máy ngừng sản xuất, ngoài vụ kiện tụng của
người trong gia đình chưa kết án, rất có khả năng phải đối diện với
nhiều vụ tố tụng khác. Nếu em đến đây sớm hơn thì có thể chứng kiến cảnh nhà cung ứng, công nhân náo loạn trước cổng. Trần Hoa bất ngờ xuất
hiện, lấy tiền cứu nguy, bây giờ đang phát lương cho công nhân, tạm thời giải quyết được một việc.”

Nhâm Nhiễm nghĩ, với thực lực của Trần Hoa, nếu anh chịu ra tay thì
cục diện sẽ được cứu vãn, nhưng xưa nay anh vẫn xem người nhà họ Kỳ là
người qua đường, gần như không sẵn lòng vào vai một vị cứu tinh. Cô vẫn
muốn khẳng định: “Anh ấy chỉ đồng ý giúp đến đây thôi sao?”

“Với thái độ trước đây của mẹ anh trong lúc hắn gặp nạn, hắn cư xử như vậy đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi.”

“Bây giờ cho công nhân sản xuất lại thì cần khoảng bao nhiêu tiền?”

“Theo ước tính sơ bộ, giai đoạn đầu cần khoảng trên ba triệu đồng, nếu nhận đơn đặt hàng tiếp thì có thể sẽ cần nhiều hơn.”

Nhâm Nhiễm thở phào: “Con số này cũng không đáng lo ngại, theo lý thì có thể huy động được mà.”

“Tiểu Nhiễm, đó không phải là chuyện dễ.”


“Bây giờ không thể trông mong ngân hàng đồng ý vay vốn, những nơi có
thể vay bên anh đều đi vay hết, nhà cửa đều đã mang đi thế chấp mới miễn cưỡng duy trì đến hiện tại. Nếu đi vay tiền tiếp thì e rằng chỉ có thể
vay nặng lãi, với lợi nhuận ít ỏi và không ổn định của ngành gia công
xuất khẩu hiện nay, đi vay cái đó là tự tìm cái chết.”

“Anh đi với em đến ngân hàng ngay!”

“Tiểu Nhiễm, sao anh có thể dùng tiền của em? Cuộc sống gia đình anh
không vấn đề, ngày mai chị anh sẽ mang một số tiền về nước, em đừng lo
lắng.”

“Bây giờ em chỉ có thể rút khoảng ba trăm nghìn tiền mặt cho anh. Vài hôm nữa, em xử lí nốt số cổ phiếu trong tay, chắc được thêm khoảng hai
triệu đồng, anh đưa em số tài khoản, em chuyển hết cho anh, ít nhiều
cũng có thể giải quyết vấn đề.”

Gia Tuấn kinh ngạc, “Tiểu Nhiễm, em công tác chưa đầy hai năm, sao lại có nhiều tiền đến thế?”

“Cơ bản là thu nhập từ đầu tư.” Nhâm Nhiễm nghĩ đến người đàn ông
ngồi trong phòng họp, hơi chua chát, cô lập tức thu hồi cảm xúc.

Gia Tuấn tuyệt nhiên lắc đầu: “Anh không thể nhận tiền của em, Tiểu
Nhiễm, việc này em đừng lo nghĩ, quay về Hồng Kông nhanh đi.”

“Anh Tuấn!!!”. Cô giận dữ nhìn anh, “Anh muốn em đến ngân hàng rút
tiền một mình rồi chuyển cho bác Kỳ phải không? Vậy cũng được, tùy anh!”

Cô định bước đi thì Gia Tuấn đành níu cô lại, “Tiểu Nhiễm, hiện trạng nhà anh quá phức tạp, dù có tiền khôi phục sản xuất cũng không đảm bảo
sẽ chuyển nguy thành lành, tiếp theo còn hàng loạt vụ tố tụng. Mấy ngày
nay anh đã sứt đầu mẻ trán, anh chuẩn bị đợi khi chị về sẽ bàn bạc với
chị khuyên cha bỏ cuộc.”

Nhâm Nhiễm ngạc nhiên: “Anh có biết bỏ cuộc nghĩa là gì không?”

“Tuyên bố phá sản, đợi thanh lí chuyển nhượng.” Gia Tuấn cộc lốc,
“Vậy cũng là một cách giải thoát, cũng không cần kiện tụng nữa, hoàn
toàn vô nghĩa.”

Nhâm Nhiễm không ngờ anh nhụt chí đến thế, “Anh Tuấn, theo cách nói của bác Kỳ, sự việc chưa đến mức bi quan lắm.”

“Còn bi quan đến mức nào? Tiểu Nhiễm? Trơ mắt nhìn người thân lường
gạt lẫn nhau, trở mặt thành thù, bạn bè trước đây đều tránh mặt, thậm
chí cả anh Mẫn Nghi cũng đến tìm anh, yêu cầu anh tranh thủ thời gian
qua Úc hoàn tất thủ tục li hôn, đồng thời chu cấp một khoản tiền đảm bảo cuộc sống hai mẹ con họ.” Gia Tuấn cười cay đắng: “Em xem, những chuyện anh muốn mà không có được trước đây, bây giờ không cần anh đề cập họ
cũng đã thúc ép anh.”

“Đó là cách nói của anh Mẫn Nghi, không có nghĩa Mẫn Nghi cũng nghĩ
như thế. Bạn ấy đến bệnh viện chăm sóc dì Triệu mỗi ngày là một minh
chứng.”

“Phải, anh không có ý trách Mẫn Nghi, khoảng thời gian này cô ấy rất
tốt, anh và cha bôn ba bên ngoài cả ngày, mẹ toàn nhờ cô ấy chăm sóc,
quả thực rất vất vả. Hơn nữa, cô ấy nói sẽ không bỏ rơi anh trong tình
huống này, nhưng cô ấy nghĩ thế nào cũng chẳng sao, anh đương nhiên
không thể làm liên lụy cô ấy. Đợi sau khi sự việc giải quyết, anh có thể đón cha mẹ qua Úc, tìm một công việc bên đó nuôi sống gia đình, trả
tiền chu cấp chắc không vấn đề gì.”

“Nhưng bác Kỳ chưa đến tuổi năm mươi, anh để bác ấy qua Úc dưỡng lão, liệu bác ấy có cam tâm không?”

“Tất nhiên là cha không bằng lòng. Bây giờ cha vẫn cố kiên trì, anh
hi vọng chị Gia Ngọc có thể thuyết phục cha, chị xưa nay không màng
chuyện kinh doanh trong nhà, chắc chắn sẽ đồng ý với kiến nghị của anh.
Anh thực sự quá chán nản mọi thứ ở đây, sớm giải quyết chừng nào tốt
chừng ấy.”

“Gia Tuấn, đó là lẩn tránh.”

“Đúng, anh đang muốn lẩn tránh. Anh xưa nay chưa từng hứng thú với
chuyện kinh doanh của gia đình, thậm chí có lúc anh nghĩ, như vậy rất
tốt, anh được giải thoát.”

“Anh Tuấn, chẳng lẽ anh đã quên những gì chúng ta nói khi ở sông Yarra khi còn ở Melbourne rồi sao?”

Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh: “Bất kể đi xa đến đâu, chúng ta chỉ có thể nói là bỏ đi, không cách nào lẩn tránh được.”

“Tiểu Nhiễm, em lại khích lệ anh đó ư? Quả thực anh cảm thấy mình rất thất bại.”

“Em không khích lệ, anh Tuấn, em biết anh không quan tâm đến tiền,
tiền đối với em cũng chẳng phải là tiêu chuẩn đánh giá thành công hay
thất bại của một người. Nhưng đó là sự nghiệp cả đời của bác Kỳ, cũng là công việc mà anh dự định về tiếp quản, không có bất kỳ một ai có quyền
yêu cầu cái giao đến tay mình đã là một sản nghiệp có sẵn chỉ cần hưởng
thụ mà không cần tổn hao công sức. Cho dù anh có thể thuyết phục bác Kỳ, dì Triệu sống nốt quãng đời còn lại trên đất khách thì sao, anh còn có
con trai, chẳng lẽ ngay cả nó mà anh cũng dễ dàng ruồng bỏ vậy ư? Rốt
cuộc trong cuộc sống của anh có điều gì mà anh trân trọng và bằng lòng
bỏ công sức để duy trì nó?”

Gia Tuấn chốc lát đã im lặng.

“Anh Tuấn, đừng tranh cãi với em, chúng ta đến ngân hàng rút tiền
ngay. Em đã đặt chuyến bay về Hồng Kông lúc bảy giờ tối, hôm nay em còn
phải quay về Hồng Kông, mai còn đi làm. Đi nhanh đi anh.”

Cô vừa xoay người, bất ngờ nhìn thấy Trần Hoa đang một nơi cách họ
không xa, ánh đèn trên hành lang rất mờ, gương mặt của anh giấu trong
bóng tối, không nhìn rõ nét mặt, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu.

Cô không để ý đến anh, kéo Gia Tuấn bước nhanh ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.