Đọc truyện Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ – Chương 31
Đêm hôm đó, Nhâm Thế Yến ngủ lại trong phòng khách. Với ông và con gái, đó là một đêm dài khó ngủ.
Hôm sau, Nhâm Thế Yến phải quay về trường đi làm, hai người dậy từ
rất sớm. Nhâm Nhiễm nấu cơm sáng mời cha cùng ăn. Cô nói với cha: “Cha,
con đã nghiêm túc suy nghĩ những lời cha nói. Nhưng con không thể không
nói bất kỳ lời từ biệt nào với Gia Thông mà đã bỏ đi, con quyết định đợi anh ấy ở đây. Xin cha nói với anh Tuấn, đừng đến tìm con, một thời gian nữa con sẽ quay về.”
“Con nhất định phải nghe cậu ta nói lời cự tuyệt mới chịu thôi ư?”
Cô cười nhạt: “Cha, con không thể bỏ cuộc như vậy, hãy để cho con
đợi, nếu không có lẽ sau này con sẽ hận bản thân mình, xưa kia sao lại
thiếu kiên định?”
Nhâm Thế Yến biết, cho dù ông có nói thêm gì cũng không thay đổi được quyết định của con gái. Ông gật đầu: “Tiểu Nhiễm, cha vẫn cảm thấy lựa
chọn của con rất hoang đường, nhưng nếu con kiên trì, cha không nói gì
nữa. Cha muốn con biết, con mãi mãi là con gái của cha, chỉ cần con bằng lòng quay về, lúc nào cha cũng hoan nghênh.”
Nhâm Nhiễm cúi đầu rất lâu, cô nói: “Cha, nếu Luật sư Quý kiên quyết
giữ đứa con trong bụng, cha đừng ép bà ta nữa, nếu cha… cảm thấy thích
hợp thì hai người kết hôn đi, mặc kệ con nghĩ thế nào. Con chỉ có một
yêu cầu, đừng để bà ta dọn vào ở chung một căn nhà với mẹ, chí ít là
hiện tại, con không chấp nhận mẹ bị quấy rầy.”
Nhâm Thế Yến gật đầu: “Cha sẽ chuyển chủ hộ qua tên con, Tiểu Nhiễm.”
Nhâm Nhiễm vội lắc đầu: “Không, cha, con không tranh giành nhà cửa…”
“Cha biết, chuyện này con không cần nghĩ nhiều. Cha đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện cho cha ngay.”
Sau khi tiễn cha đi, căn hộ lại đắm chìm trong tĩnh lặng.
Gia Thông không gọi điện cho cô, cô gọi vào số của anh, anh đã tắt máy.
Cô bắt đầu cuộc chờ đợi không biết đâu là điểm dừng.
Nhâm Nhiễm cố gắng không xáo trộn cuộc sống của mình. Cô thức dậy
đúng giờ, làm việc nhà, đi chợ, tản bộ, đọc sách, nấu ăn như thường lệ…
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, trong sự chờ đợi mòn mỏi đó, cuộc sống
của cô nhanh chóng bị xáo trộn, cô bắt đầu lo sợ lúc cô bỏ ra ngoài, Gia Thông sẽ đột nhiên quay về không thấy cô, hiểu nhầm cô đã theo cha về
nhà. Cô nấu cơm nhưng không buồn ăn. Cô đọc sách một lúc là cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại nằm im thin thít. Nửa đêm cô tỉnh dậy, không
tài nào chợp mắt được. Cô nằm lì trong phòng khách, không muốn vào phòng ngủ rộng thênh thang. Cô bắt đầu mất quan niệm thời gian, không phân
biệt sáng tối, chỉ đến lúc đói mới gọi điện kêu cơm giao đến tận nơi. Cô thường đứng trên ban công nhìn ra xa…
Cô bắt đầu bỏ cuộc không gọi vào số điện thoại của anh, không gửi
những tin nhắn hoàn toàn không được hồi đáp. Cô muốn báo anh, cô vẫn ở
đây chờ đợi anh.
Vô số ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí: “Phiền phức của anh lớn khủng
khiếp đến mức giam cầm anh? Anh đã gặp sự cố? Hay cô đã chọc giận anh?
Lúc ở bên cạnh anh, phải chăng cô đã lảm nhảm quá nhiều? Anh không muốn
quay về ư?”
Cô chạy vào phòng làm việc, nhìn quanh, đồ đạc của anh vẫn còn đó. Cô lại quay vào phòng ngủ, quần áo của anh cũng còn đó. Nhưng chuyện đó
hoàn toàn không thể khiến cô an tâm, ngược lại, chỉ khiến cô càng hoang
mang hơn. Trong phút chốc, dường như rơi vào trong thái bất lực và vô
vọng như lúc trước, lúc cô phải ở nhà một mình khi mẹ nhập viện. Trước
đây, qua vài lần bất lực như thế, cô bất chấp sự phản đối của cha, kiên
quyết vào bệnh viện chăm nom mẹ.
Đúng như lời cha nói, người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Có lẽ nào anh đã hoàn toàn chán ngán cô?
Có lúc, cô tự nói với chính mình, ý nghĩ đó thật ngu ngốc, cảm giác
bất an của mình đang được phóng lớn vô hạn một cách không cần thiết. Có
lúc cô lại nản chí, đúng vậy, anh đã chán ngán cô. Anh chỉ cảm thấy
thương xót khi cô một mình ở lại Thẩm Quyến nên mới dẫn cô về Quảng
Châu. Anh không hề lưu luyến cô,
cũng chưa từng hứa hẹn điều gì, lúc cô hăm hở nhiệt tình, anh thường
đùa cợt và lạnh lùng phủ nhận cô, biển hiện như vậy vẫn chưa rõ ràng ư?
Đừng tự dối mình nữa.
“Bùm”, tiếng pháo bông vang lên, rực sáng cả vùng trời. Cô hoảng hốt, phát hiện đêm đã khuya. Cô bước ra ban công, trông thấy bên dòng sông
Chu Giang, pháo bông bay lượn trong không trung, cảnh tượng đẹp tuyệt
vời.
Điện thoại cô vang lên, hiển nhiên là của Gia Tuấn.
Cô nhìn vào thời gian trên điện thoại, phát hiện hôm nay là ngày 31 tháng 12 năm 1999, là ngày tận thế trong truyền thuyết.
Khái niệm thời gian được thức tỉnh trong cô bằng phương thức này, đột nhiên cô tính được, Gia Thông đã mất tích được nửa tháng.
Đó là mười lăm ngày dài nhất trong cuộc đời của cô.
Cuộc chờ đợi này phải đến khi nào cô mới thất vọng? Cô đang chờ đợi
anh trở về hay đang đợi chờ một thất vọng được dự đoán trước?
Cô không có đáp án cho bản thân.
Ngày tận thế trong truyền thuyết vốn không phải là ngày tận cùng, địa cầu vẫn xoay chuyển đều đặn, lịch được lật sang một trang mới, ngày
tháng BUG trên máy vi tính được điều chỉnh hàng loạt, trái đất không bị
hủy diệt một cách thần bí, cũng không hỗn loạn như các chuyên gia dự
đoán, cô đã bước vào tuổi mười chín.
Cuộc sống được tiếp diễn theo phương thức tàn nhẫn cũng rất đỗi bình yên, nó vốn không dừng lại bởi nỗi đau của bất kỳ một ai.
Cả bầu trời như một sân khấu, pháo bông bay như tên rực sáng cả vùng
trời rộng lớn, cô đắm chìm trong buổi biển diễn đặc sắc đó. Điện thoại
vẫn reo, cô nhấc máy. Cô không nói chuyện với ai trong thời gian dài, ăn nói đã không lưu loát như xưa.
“Anh Tuấn, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Nhiễm.”
Hai người im lặng, im lặng đến mức không biết tiếng “Bùm, bùm” chói
tai đó đến từ phía của mình hay từ thành phố của đầu dây bên kia.
“Anh ở đâu vậy, Gia Tuấn?”, cố dùng giọng tươi tỉnh nhất có thể, cô
hỏi tiếp, “Bên anh có phải đang chúc mừng thiên niên kỉ mới không?”
“Anh đang bắn pháo bông, uống rượu với vài người bạn, còn em thì sao?”
“Em đang ngắm pháo bông, đẹp thật.”
“Gia Thông về Quảng Châu chưa?”
Nhâm Nhiễm ngắm từng nụ hoa nở rộ trên bầu trời, vô số tia sáng lượn lờ trong đêm, cô lắc đầu: “Chưa.”
“Hắn từ chối sự giúp đỡ của cha anh, gọi hắn về thành phố Z hắn không chịu, sau này còn tắt cả điện thoại. Nghe nói văn phòng của hắn cũng đã đóng cửa, không ai biết hắn đã đi đâu, e rằng từ nay về sau hắn không
thể công khai lộ mặt. Tiểu Nhiễm, nghe lời anh, về nhà đi em, hay anh
qua đón em.”
“Đừng, anh Tuấn, anh đừng qua đây. Không hẳn là em chỉ đợi anh ấy, em đang muốn biết, tình cảm này có thể kéo dài trong bao lâu. Em từng nói
với cha, em không giận hờn, đến lúc em cảm thấy không cần phải đợi nữa,
em sẽ không miễn cưỡng bản thân mình.”
“Ma lực của tình yêu thật sự lớn đến mức đã nhấn chìm em sao?”. Giọng nói của Gia Tuấn ngập tràn đau khổ.
Nhâm Nhiễm nhớ về đoạn đối thoại trẻ con với Gia Tuấn lúc trước, cô
cảm giác nó thật xa vời, “Anh Tuấn, thực ra em sợ hãi cảm giác này,
nhưng em không thoát ra được, đành phải chọn cách đắm chìm, không giãy
giụa nữa, đợi đến khi tuyệt vọng thì sẽ được giải thoát.”
“Anh không muốn nhìn thấy em tuyệt vọng. Tiểu Nhiễm, nếu như hắn yêu em, hắn sẽ không để tình yêu của em đi đến tuyệt vọng.”
“Anh còn ngốc hơn em, anh Tuấn.” Cô không nói tiếp được nữa. “Chúng
ta đừng nói chuyện này nữa, em mệt muốn đi ngủ trước. Anh đi chơi với
bạn anh vui nhé, đừng uống quá nhiều.”
Sau khi tắt máy, trái ngược với không gian náo nhiệt bên ngoài, cô
phát hiện phòng mình trống vắng đến đáng sợ. Cô bật ti vi lên, toàn
những hình ảnh chúc mừng thiên niên kỉ mới của mọi người trên khắp thế
giới, tất cả đều hân hoan nâng ly nhảy múa. Cô cũng mở một chai rượu
vang, tự nâng ly với mình, đó là lần đầu cô uống rượu trong đời, men
rượu pha lẫn với nhịp pháo bông trên bầu trời, cô bất giác ngủ thiếp
trên sô pha.
Do tác dụng của men rượu, giấc mơ của cô cũng nhẹ bồng bềnh như đang
lướt đi trên mây. Cô nhìn thấy cây long não đang dang rộng những tán lá, mẹ xuất hiện trên chiếc váy bông nhạt màu, trông rất khỏe mạnh và trẻ
trung, nụ cười của mẹ vẫn dịu dàng và ấm áp. Mẹ đang pha cà phê trong
nhà bếp, máy syphon pi pô hoạt động, chiếc radio bên cạnh phát ra điệu
nhạc êm tai.
Giấc mơ mới đẹp làm sao, cô thậm chí còn ngửi được mùi thơm của cà phê.
Cô chưa kịp tận hưởng, lại phát hiện, không biết từ lúc nào, Gia
Thông đứng bên cạnh cô, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay đang cầm bó
hoa Loa Kèn và Thiên Điểu, mỉm cười nhìn cô.
Những người cô yêu đột nhiên xuất hiện đầy đủ bên cạnh mình, cô vui
mừng biết bao, nhưng vừa xoay mặt, mẹ đã biến mất, cô sốt sắng gọi: “Mẹ, mẹ ơi…”
Gia Thông vuốt nhẹ mặt cô, nói nhỏ, “Suỵt, suỵt, đừng khóc, em đang nằm
mơ.”
Tia nắng long lanh được hắt ra từ những tán lá, tiếng nhạc êm dịu từ
chiếc radio vẫn văng vẳng bên tai, hơi thở của mẹ vẫn hiện rõ trong bếp, mùi thơm của cà phê vẫn vây quanh cô, có giấc mơ chân thật và chi tiết
đến vậy ư? Cái vuốt ve của anh cũng là giấc mơ sao?
Cô hoảng hốt mở bừng mắt, trông thấy ti vi vẫn đang phát sóng tin
chúc mừng thiên niên kỉ mới, còn Gia Thông đang ngồi trước mặt cô.
“Mơ thấy mẹ à?”, Gia Thông lau nước mắt cho Nhâm Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi.
Cô không trả lời, bò dậy sà vào lòng anh, ôm chặt anh, ra sức chui
vào người anh. Anh vừa cử động, cô liền há miệng cắn chặt tay anh. Cô cố gắng dùng hết sức mình cắn vào bắp tay anh, chỉ cách một làn áo mỏng,
anh đau rút nhẹ người theo
phản xạ, rồi không còn cử động nữa, mặc cho cô cắn, anh dùng cánh tay còn lại ôm cô vào lòng.
Cô không biết mình đã cắn bao lâu, chỉ đến khi răng và cằm đều tê
cứng, miệng nếm được vị tanh của máu mới dần dần há miệng ra, đồng thời
buông cánh tay gần như tê liệt.
Gia Thông ôm cô ngồi lên ghế, cúi đầu nhìn cô, sau cơn bùng nổ đó, cô mệt lả người và đờ đẫn, ánh mắt mất hồn nhìn xa xăm đến một điểm nào đó trên trần nhà.
“Sao em không theo cha về nhà?”
“Em có nói theo cha về hồi nào?”
Gia Thông ảo não chau mày: “Anh không tin là ông ấy không giải thích
rõ hoàn cảnh hiện tại của anh, ông ấy là một luật gia, hẳn phải biết
rõ.”
“Em không cần những lời giải thích đó. Em đi theo anh không phải vì
anh lái xe Mercedes, thao túng một nguồn vốn lớn, có thể hô mưa hoán
gió.”
Gia Thông hơi bất ngờ không biết phải nói gì, anh vuốt ve gương mặt
gầy sọp đến nhọn hoắt của cô, than thở: “Cô bé ngốc nghếch, đừng lãng
mạn đến mức xa rời thực tại, luôn cho rằng hi sinh vì người mình yêu là
rất thiêng liêng và cao cả. Thực ra, hi sinh thật sự không mang bất kỳ
màu sắc lãng mạn nào, sớm muộn em cũng biết, anh không đáng được em làm
như vậy.”
“Đáng hay không xin hãy để em tự phán đoán, được không anh? Chẳng
phải chúng ta đã nói rồi sao, anh bằng lòng đợi cho đến khi em phát hiện anh là một ông chú buồn chán và chấp nhận lời phỉ báng của em sao?”
Gia Thông mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ lướt nhanh qua khuôn mặt rồi
vụt tắt. “Nếu chỉ đợi thời gian làm em bừng tỉnh, anh sẽ bằng lòng vui
vẻ chơi tiếp với em. Nhưng bây giờ đã khác, anh đã trắng tay, mất hết
danh tiếng trong ngành, không ai dám giao tiền cho anh đầu tư. Theo cách nói của người trong ngành, anh không thể không từ bỏ ngành này, đừng
mong có cơ hội cứu vãn. Tiếp theo, anh phải thật sự mất tích một thời
gian, tốt nhất em nên về nhà của cha em, tiếp tục đi học…”
“Em phải ở bên cạnh anh, anh đi đâu, em theo đó.”
Gia Thông lại chau mày, trầm giọng: “Nhâm Nhiễm, em không hiểu nghĩa
của từ trắng tay là gì sao? Vé máy bay anh bay đến Quảng Châu lần này
đều do trợ lí của anh ứng trước, trên thực tế, anh không còn khả năng
chi trả tiền lương cho cậu ta nữa. Sở dĩ anh qua đây, vốn không hề nghĩ
rằng em sẽ đợi anh ở đây. Lúc anh thuê căn nhà này, anh trả trước một
khoản tiền thuê và tiền đặt cọc, bây giờ anh cố tình qua đây để trả nhà
lấy lại khoản tiền đó để cứu nguy.”
“Em nói rất rõ, em không quan trọng việc anh có tiền hay không.”
“Nhưng anh quan trọng.”
“Tiền có quan trọng vậy không? Anh có thể tìm một công việc bình
thường, em cũng có thể đi làm, em không cần anh nuôi, chúng ta đổi một
căn nhà rẻ tiền khác vẫn có thể sống vui vẻ qua ngày, rất nhiều người
đều sống như vậy.”
“Nhâm Nhiễm, em hoàn toàn không hiểu anh, anh không thể chịu đựng bản thân sống cuộc sống tầm thường như bao người khác. Hơn nữa, em lại phạm một sai lầm, em đã thi vị hóa cuộc sống. Em chưa đầy mười chín tuổi,
chưa từng nếm trải cuộc sống, đừng nghĩ rằng em sống một tháng trong khu ổ chuột ở Thẩm Quyến là đã quen mùi cực khổ.”
“Chí ít em không sợ phải sống những ngày cùng cực cùng anh. Gia
Thông, dù em không biết những gian khổ trong cuộc sống thì anh cũng đã
giải thích rất rõ với em. Cái em cần là ở bên cạnh anh, bất kể anh đi
đâu, bất kể hoàn cảnh thế nào. Nếu như có một ngày em không chịu đựng
được nữa, em sẽ thẳng thắn nói với anh, đến lúc đó anh đá em đi cũng
chưa muộn. Tại sao nhất thiết phải xua đuổi em ngay bây giờ?”
Gia Thông chế nhạo: “Đừng tỏ tình với anh như vậy, Nhâm Nhiễm, anh
không có dự định dẫn theo bất kỳ người phụ nữ nào cùng sống cuộc sống cơ cực và bần hàn, chờ đợi cô ta dần dần thất vọng, ảo diệt và oán trách.
Anh chấp nhận mọi mặt tàn khốc của cuộc sống, nhưng anh không dự định tự tay tạo dựng một bi kịch tương tự để khinh bỉ chính mình.”
Gần đến khoảnh khắc giao thừa, pháo bông bên ngoài càng mù mịt hơn,
những bông pháo bay vút lên nền trời đêm trong sự reo hò của hàng ngàn
người.
Họ không những không điểm tô cho sự náo nhiệt ấy mà như đã thoát li
với thời gian, tách biệt khỏi thành phố đang hân hoan trước thiên niên
kỉ mới.
Nhâm Nhiễm phát hiện, kết cục này cho dù không được cha tiên đoán
trước thì cô cũng lờ mờ đoán ra được. Cô càng ép anh, chỉ để đợi lời cự
tuyệt của anh ngày càng kiên định. Cô đích thực đang chờ đợi thất vọng
nhưng tâm trạng đó hoàn toàn không xuất hiện.
“Vậy nói em biết, dự định tiếp theo của anh là gì?”
“Anh dự định tìm một nơi yên tĩnh và ở đó một thời gian để cả sự việc nguôi ngoai bớt, đồng thời cũng suy nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó làm lại từ đầu.”
“Em đoán, anh sẽ không liên lạc với em nữa.”
Gia Thông chần chừ một lúc, anh quyết định nói thật, “Đúng, e rằng
anh không thể liên lạc được với em trong một thời gian rất dài.”
“Vậy trong khoảng thời gian này hãy cho em ở bên cạnh anh, được không?”
Gia Thông lắc đầu, “Nơi anh đến rất gian khổ, về cơ bản giống như
tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không phải là một tiên cảnh
có thể ẩn cư, sớm tối bên nhau như em tưởng tượng.”
“Đừng cự tuyệt em, Gia Thông.” Cô khẩn cầu, “Em chỉ có mỗi một yêu cầu
này.”
“Lúc anh suy nghĩ chuyện công việc, không thích người khác quấy rầy.”
“Em sẽ không làm phiền anh, em hứa.”
Gia Thông không biết làm gì hơn, “Anh không phải là một người thú vị, nếu em yêu anh, chắc chắn em sẽ thất vọng. Sống với anh bao lâu nay,
Nhâm Nhiễm, chẳng lẽ em còn không nhận rõ anh là người đàn ông như thế
nào ư?”
Nhâm Nhiễm đau buồn nhìn vào gương mặt đang nghiêng về phía mình:
“Anh rất lạnh lùng và tỉnh táo, anh chưa từng bị mê hoặc bởi tình cảm
như em, anh rạch ròi giữa điều mình thích và cái mình thật sự muốn có.
Anh không bằng lòng chia sẻ toàn bộ cuộc sống của anh với người khác,
anh cự tuyệt khi phải mở lòng mình ra, anh rất xem nhẹ tình yêu, coi đó
là một thứ hoàn toàn không cần thiết.
Anh cho rằng em chỉ yêu anh trong trí tưởng tượng của em, có những lúc anh rất khó gần…”
Gia Thông cười, “Ừm, những lời bình phẩm này gần như là chính xác.”
Cô nhấc tay lên, ngón tay trượt nhẹ trên gương mặt thanh thoát của
anh, “Em biết, anh không yêu em, nhưng trong lòng anh, em vẫn có chút
địa vị. Vì đến Thẩm Quyến tìm em, anh không tiếc tiết lộ hành tung của
mình. Giờ đây anh thảm hại thế này, cũng không oán trách em bất kỳ lời
nào.”
Gia Thông nắm lấy ngón tay cô, nghiêm giọng: “Cô à, cô lại phát huy
trí tưởng tượng của mình, tô vẽ cho tôi quá nhiều màu hồng lãng mạn. Tôi từ chối Chu Huấn Lương là vì tôi không muốn chịu sự khống chế của người khác, chứ không phải vì cô.”
Nhâm Nhiễm mỉm cười, ánh mắt như biết nói: “Ừ, không phải vì em.”
“Anh chỉ cảm thấy để một cô bé ngốc nghếch lưu lạc bên ngoài thì quả
là vô nhân đạo.” Anh nói thêm vào, tự biết rất dư thừa. Quả nhiên, nụ
cười trên môi cô càng đậm hơn.
Gia Thông chăm chú vào gương mặt trẻ trung đang nằm trong tay mình,
nụ cười của cô thật dịu dàng và quyến rũ làm sao, đôi mắt long lanh ngập tràn tình cảm. Trái tim anh rung động, lại than thở: “Cô bé ngốc ngếch, yếu đuối như thế, mà lại cố chấp quá đi.”
“Em yêu anh, Gia Thông.”
Cô thì thầm, đây không phải là lần đầu tiên cô tỏ tình với anh, phần
tình cảm dịu dàng nhất trong tim anh vốn chôn kín tận đáy lòng nay lại
run lên, anh hơi mê hoặc và cả xúc động nữa, anh không dịu dàng với cô
được nữa, anh nói thẳng: “Em chỉ yêu bản chất của tình yêu và em cho
rằng em đã yêu anh.”
Lời tỏ tình chân thật quá đỗi được đến từ một cô bé ngây thơ và trong sáng, anh nghĩ, trong quãng thời gian còn lại của mình, anh có thể được nghe nhiều hơn nữa. Anh không có lí do buộc mình không buông thả một
lúc, đánh mất bình tĩnh một lúc.
Gia Thông hoàn tất thủ tục trả nhà, dẫn Nhâm Nhiễm đón xe đến Bắc Hải thuộc tỉnh Quảng Tây, gặp trợ lí của anh – Chính Bang.
Bang có một cái tên rất dội, tên đầy đủ là Lôi Chính Bang. Anh lớn
hơn Gia Thông ba tuổi, chưa tốt nghiệp trung học đã ra ngoài kiếm sống.
Lúc đầu làm tài xế cho lão Lý, sau này bắt đầu lái xe cho Gia Thông, từ
từ thăng tiến lên vị trí trợ lí, anh đã đi theo Gia Thông rất lâu, cũng
là người biết rõ hành tung của Gia Thông nhất.
Bắc Hải lúc này đang đắm chìm trong cơn thoái trào của nền kinh tế,
đâu đâu cũng có các công trình đang bỏ dở, hàng loạt khu biệt thự ven bờ biển bị bỏ hoang, thành phố hoang trống, tiêu điều và ảm đạm.
Họ không nán lại lâu trong thành phố, vừa tới nơi đã lập tức theo
chân Chính Bang đến bến sông, nhảy lên con thuyền đánh cá đến đảo Vi
Châu.
Phải đến năm 2005, tức năm năm sau thời điểm họ đặt chân đến đây, đảo Vi Châu mới tỏa sáng trong chuyên đề “Những nơi đẹp nhất Trung Quốc”
của tạp chí “Địa Lý Quốc Gia Trung Quốc”, được chọn là một trong mười
hòn đảo đẹp nhất nước, trở thành điểm thu hút khách du lịch ghé thăm.
Năm Nhâm Nhiễm và Gia Thông đến, trên đảo chỉ toàn dân bản xứ và một vài khách du lịch ba lô lão làng.
Nhâm Nhiễm trước đây từng ngồi du thuyền ra biển, nhưng chỉ hạn chế
trong vùng biển sóng yên gió lặng gần bờ. Lần đầu tiên cô bước lên
thuyền đánh cá thật sự, nghe tiếng “xình xịch” của máy phát dầu, cô buồn cười: “Nó giống hệt con tàu chở cát trên Chu Giang”. Chính Bang đưa
thuốc say sóng dặn cô uống trước, cô lắc đầu: “Em xưa nay không bị say
sóng say xe, không cần uống thuốc đâu.”
Nước biển ở đây trong veo, xanh màu ngọc bích làm say lòng người.
Không bao lâu, sóng biển nổi lên, mặt biển bình lặng ban nãy đẩy lên
từng ngọn sóng cao hơn cả mét, thuyền bắt đầu nhồi lắc theo sóng.
Gia Thông nhắc Nhâm Nhiễm: “Nếu bị say sóng thì uống thuốc rồi ngồi vào bên trong khoang thuyền.”
Nhâm Nhiễm vừa mở miệng trả lời, một ngọn sóng ào lên ván thuyền,
nước biển mằn mặn bắn vào miệng cô, cô lủi thủi nhổ nước bọt liên hồi,
tiếp sau đó, ói mửa liên tục.
Gia Thông cười lớn, ôm cô vào lòng: “Còn phô trương thanh thế nữa không?”
Đúng là cô không tài nào khoe sức được nữa, sóng biển ngày càng mạnh, cô bắt đầu nôn liên tục vào túi ni lông, vài đợt còn nôn ra cả nước
xanh nước vàng, cô bắt đầu quay cuồng, không còn tâm trạng ngắm nhìn
cảnh vật bốn bề, chỉ có thể co người tại một góc thuyền.
Cô thấy Gia Thông và Chính Bang đang nắm lấy một nhánh dây thừng trên boong tàu, cười nói vui vẻ trên những đợt sóng, cô càng nghĩ càng thấy
sợ. Một lúc sau, Gia Thông rót nước đưa cô uống, cô run rẩy: “Gia Thông, sóng lớn quá, có khi nào con thuyền bị lật không?”
Gia Thông ngạc nhiên, cười to: “Sóng thế mà lớn gì, ngoài những lúc
bão, ngư dân ở đây quanh năm đều ra biển đánh cá, thường xuyên gặp đợt
sóng cao hơn hai mét.”
“Trước đây anh đến đây rồi à?”
“Ừ, ba năm trước anh có đến đấy ở vài ngày, từng theo họ ra biển. Không sao đâu, thích nghi rồi là xong ngay đó mà.”
Nhâm Nhiễm nôn hết thức ăn trong dạ dày, cuối cùng cũng cảm thấy dễ
chịu hơn. Thuyền chạy suốt ba tiếng sau, đợt sóng nhỏ dần, cô trông thấy một hòn đảo phía xa, mừng rỡ gọi Gia Thông: “Anh Thông, anh xem, chúng
ra sắp đến rồi.”
Chính Bang cười nói: “Đó là Đảo Vi Châu, chúng ta chuyển sang một con thuyền đánh cá nhỏ hơn, đích đến là Song Bình, cách đây khoảng 10 hải
lí.”
Họ bước lên một con thuyền nhỏ hơn tiếp tục đi đến Song Bình, mặt
biển phẳng lặng trở lại, sóng biển ban nãy bặt vô âm tín. Nước biển
trong xanh như pha lê, từng đợt sóng nhỏ tung bọt trắng xóa, nước được
rẽ đôi khi thuyền lướt qua rồi lại tụ về, cô có thể trông thấy các sinh
vật trong suốt bơi lặn trong biển, cô hét lớn gọi Gia Thông đến, Gia
Thông chỉ liếc một cái, “Sứa thôi mà, đừng kích động. Em sẽ trông thấy
những thứ còn thú vị hơn cái này.”
Quả nhiên, một đàn cá chuồn bơi lên khỏi mặt nước bay qua trước mắt
cô, tiếp theo đó là từng đàn cá heo vui đùa với biển, cô hân hoan reo hò liên tục.
Một tiếng rưỡi nữa trôi qua, thuyền đậu tại điểm đến cuối của hành trình –
Song Bình.
Song Bình là quê của Chính Bang, nhưng không phải anh chọn Song Bình
là nơi trú thân: “Kỳ Tổng, ở đây quá heo hút, chúng ta nên ở trên đảo Vi Châu thì hay hơn, hoặc trong thành phố Bắc Hải cũng được.”
Gia Thông lắc đầu từ chối. Ba năm trước, vì quá áp lực trong công
việc, anh muốn nghỉ ngơi thật thoải mái nên đã từng theo Chính Bang đến
đây ở bốn ngày, có ấn tượng sâu đậm nơi đây. So với thành phố Quảng Châu náo nhiệt mà Nhâm Nhiễm và Gia Thông vừa rời khỏi, làng chài hẻo lánh
trước mắt đích thị giống như một nơi bị lãng quên.
Anh quan sát Nhâm Nhiễm đi bên cạnh, tuy sắc mặt trắng bệch do say
sóng nhưng vẫn rạng ngời hưng phấn, gần như hoàn toàn không ý thức được
cuộc sống sắp tới tiếp diễn như thế nào. Anh lại tự hỏi bản thân: “Tại
sao mày lại dẫn cô ấy đến đây? Chỉ vì lời van xin của cô ấy sao? Thực ra mày cũng không thể chống cự tình cảm mãnh liệt và chân thành như thế,
càng không nhẫn tâm cắt đứt liên lạc với cô ấy.”
Nhâm Nhiễm bước đi loạng choạng suýt té, anh liền chạy đến dìu cô
lại, nói với chính mình: “Chỉ lần này thôi, chiều theo cô nàng, cũng
chiều theo lòng mình. Hễ cô nàng tỏ vẻ chán ngán sẽ đuổi ngay tức khắc.”