Đọc truyện Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ – Chương 22
Nhâm Nhiễm chỉ cảm thấy máu xông lên tận não, cô há hốc mồm, nhưng
nhất thời không nói được gì, Quý Phương Bình như cảm giác được gì, ngước đầu liền trông thấy cô, hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
“Chào cháu, Tiểu Nhiễm.”
“Sao bà lại dám vào phòng của mẹ tôi? Bà cút ra ngoài.”
“Bình tĩnh nào, Tiểu Nhiễm, cha cháu đang họp ở Bắc Kinh, ông nhận
được tin rằng chính phủ đang chuẩn bị quy hoạch khu phố này, toàn bộ nhà phải di dờỉ, ông cố tình nhờ cô đến đây thu thập tài liệu cũ, chuẩn bị
liên lạc với các chủ hộ khác, đưa ra một phương án khác với chính phủ,
thuyết phục họ giữ nguyên kiến trúc của khu phố này.
Cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời giải thỉch: “Tôi lập lại một lần, để đồ xuống, cút ra khỏi nhà tôi ngay.”
Quý Phương Bình đành đặt hồ sơ xuống, đứng dậy chau mày nói: “Nhâm
Nhiễm, chúng ta không thể đối xử với nhau một cách lí trí hơn sao? Ngồi
nói chuyện một cách lí trí. Đừng cứ mở miệng là chửi rủa, la hét, chẳng
có ý nghĩa gì.”
“Tôi nói chưa đủ rõ à? Tôi không có gì để nói với bà.”
“Bất kể cháu có bằng lòng hay không, cuộc sống của chúng ta không thể quay lại được, tiếp nhận sự thật, tìm ra phương thức đối xử hợp lí hơn
cho hai chúng ta, không phải tốt cho cả hai sao?”
“Đó là cách nghĩ của bà, tôi không thể nảy sinh bất kỳ mối liên hệ nào trong cuộc sống của bà.”
“Nhâm Nhiễm, cháu không ngây thơ đến nỗi cô cần cầu xin cháu đồng ý
cho cô và cha cháu qua lại với nhau chứ?” Sức nhẫn nại của Quý Phương
Bình cạn kiệt, lạnh lùng nói.
“Bà nghĩ quá nhiều rồi, tôi không ngây thơ đến mức đó. Bà đã ngang
nhiên vụng trộm bao năm nay, tôi nghĩ, hai người vốn không quan tâm đến
cách nhìn của người khác. Tôi đồng ý hay không hai người vẫn sẽ tiếp tục qua lại”, Nhâm Nhiễm lạnh lùng: “Không sao, hai người cứ tiếp tục đi,
nhưng cha tôi đừng hòng mong tôi sẽ tha thứ cho ông ấy, đừng nhắc đến
việc phải thừa nhận mối tình này.”
Quý Phương Bình tức giận, “Cháu như vậy là lạm dung tình thương của cha cháu, dùng tình thân trói buộc ông ta.”
“Thật không hổ danh là luật sư. Như vậy đã định được tội tôi. Còn bà
thì sao? Bà đã phán xét thế nào về hành vi của bản thân mình? Bà phá
hoại hôn nhân của người khác, cướp chồng của người khác, công khai bước
vào nhà người khác, tất cả, đều là đặc quyền và phần thưởng mà thượng đế ban tặng bà hay sao?”
Quý Phương Bình không ngờ một bé gái trông yếu ớt và nho nhã như cô
lại nói được lời danh đá đó: “Cháu vốn không hiểu về hôn nhân, Nhâm
Nhiễm, cháu chỉ trách móc cô, cô hỏi cháu, cháu có biết cuộc hôn nhân
giữa cha mẹ cháu tồn tại chỉ trên danh nghĩa từ khi nào không?”
Nhâm Nhiễm cứng họng, Quý Phương Bình không muốn kéo dài, quyết tâm
nói rõ: “Đúng vậy, cha mẹ cháu đã có vấn đề từ sớm, cha cháu đề nghị li
hôn, nhưng mẹ cháu cứ dây dưa, sau này, bà ta mắc bệnh ung thư, cha cháu không thể nào mở miệng được nữa, nên hôn nhân của họ mới tiếp diễn…”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ chữ nào từ bà! Bà cút ra khỏi nhà tôi ngay.”
Nhâm Nhiễm ngắt ngang lời bà, đi ra khỏi phòng.
Quý Phương Bình đi sát theo sau, hoàn toàn không khách sáo: “Chúng ta đều phải đối diện với thực tại, hôn nhân không phải là một hiệp ước mà
một khi đã kí vào thì mãi mãi không có cơ hội lật lọng. Mỗi người đều có quyền chọn lựa lại. Một cuộc hôn nhân khi đã nảy sinh vấn đề, hoàn toàn không phải chỉ là trách nhiệm của một phía. Cha cháu thương hại mẹ
cháu, cô không muốn bắt ép cha cháu, thế là chúng tôi cứ dây dưa mãi.
Nếu vì lòng nhân từ của cha mà cháu quay ngược lại chỉ trích ông ấy, như vậy quá bất công với ông ấy.”
Nhâm Nhiễm giận dữ nhìn bà ta, “Dám nói đến công bằng nữa à, đó đại
khái là lời tỏ tình hoang đường nhất, mặt dày nhất mà tôi được nghe. Hai người đã hi sinh quá nhiều ư? Hai người là điển hình của lòng nhân từ
và nhẫn nhịn ư? Có cần tôi trao bằng khen cho tình yêu vĩ đại của hai
người không?”
“Cô không có ý đó…”
“Vậy ý của bà là sao? Bà cướp chồng người khác, trước khi bà chen
ngang vào, họ có một hôn nhân và gia đình hạnh phúc, tôi có tuổi thơ
hạnh phúc nhất của tôi, đó là bằng chứng tốt nhất. Bà muốn nói hôn nhân
của Nhâm Thế Yến không hạnh phúc, gia đình là địa ngục, nên bà cố tình
đến giải cứu cho ông ta sao?”
“Họ chỉ vì cháu mà miễn cưỡng sống tiếp với nhau thôi.”
“Bà cho rằng bà hiểu cuộc sống gia đình ba người chúng tôi hơn tôi
sao? Tôi kể cho bà nghe một vài sự thật cơ bản, cha và mẹ là bạn học
thuở đại học, khi cha thành thạc sĩ đã kết hôn với mẹ, từ lúc đó, mẹ đã
từ bỏ cơ hội được đào tạo cao hơn, chăm sóc cho ông bà nội đã lớn tuổi
đến khi họ mất. Bà toàn tâm ủng hộ cha tôi chuyên tâm nghiên cứu, từ
thạc sĩ đến sau tiến sĩ, ông ở lại trường làm một giáo viên quèn, mãi
sau này được ra nước ngoài làm các chuyên đề nghiên cứu rồi trở về nước
giảng dạy, viết sách chuyên đề, trở thành một luật gia nổi tiếng. Mẹ một mình lo toan chuyện nhà, không để bất kỳ chuyện gì làm ông phân tâm. Bà cho rằng, mẹ làm tất cả chuyện này, hoàn toàn không phải vì yêu sao?”
“Cô không nói mẹ cháu không yêu cha cháu.”
“À, tôi hiểu, bà đang ám chỉ, mẹ tôi là một người đàn bà tội nghiệp,
đơn phương yêu cha, người cha tôi yêu là bà, cha tôi không yêu mẹ.” Nhâm Nhiễm nói từng chữ một cách rõ ràng: “Thế nhưng, nếu cha không yêu mẹ
mà lại chung sống với mẹ, còn có một đứa con gái, an nhàn hưởng thụ sự
hi sinh của mẹ trong nhiều năm, vậy thì ông ta là một ngụy quân tử đích
thực, một nhân cách tồi tệ, một người đạo đức giả, tôi càng khinh bỉ ông ta.”
Đến lượt Quý Phương Bình cứng họng.
“Tôi hận cha tôi, nhưng tôi không nhìn lầm ông ấy. Bà cho rằng, cha
không bỏ rơi mẹ khi mẹ bệnh hoàn toàn vì thương xót mẹ sao? Bà lầm rồi,
cha chăm sóc mẹ rất chu đáo, tôi từng trông thấy cha lặng lẽ ngồi khóc
bên giường mẹ. Cha từng
nói với tôi, cha bằng lòng từ bỏ mọi thứ để đổi lấy sức khỏe cho bà.
Lúc đó, cha không cần đóng kịch trước mặt tôi, Luật sư Quý, trên thực
tế, cha đã chăm sóc cho mẹ ròng rã suốt bốn năm, không ai có thể đóng
kịch suốt bốn năm mà không mệt mỏi, nhất là khi không ai khen ngợi vở
kịch của ông, mà tôi nghĩ, ắt là bà vẫn luôn tạo áp lực cho ông.”
Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào Quý Phương Bình, trông thấy gương mặt bà
tái dần, cô ít nhiều có khoái cảm của người chiến thắng. “Bà cho rằng
tình yêu của bà vĩ đại lắm à, nhưng tôi xem ra, bà chẳng qua chỉ là một
tên cướp đê tiện, vọng tưởng, chiếm đoạt những thứ vốn không thuộc về
mình, vụng trộm trong bóng tối suốt thời gian dài và lăm le phá hoại gia đình người khác.”
“Cho nên cháu đã phán xét cô, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô,
chính cô đã cám dỗ cha cháu, không những phá hoại gia đình ông ta còn
phá hỏng hình tượng hoàn mỹ của ông trong lòng cháu, tội ác tày trời.
Nếu như trong thời cổ đại, cháu sẽ vui sướng nhốt cô vào lồng rồi thả
xuống biển, đúng không?” Quý Phương Bình cố bình tĩnh, giễu cợt cô.
“Bà đã đề cao bà quá rồi, không, bà là người như thế nào, đáng chịu
những trừng phạt gì, không liên quan đến tôi. Tôi chỉ biết, cha đã phản
bội mẹ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy.”
“Mày đã quan trọng hóa sự tha thứ của mày rồi đấy.” Quý Phương Bình
nhếch môi, khinh bỉ: “Cô bé ăn nói hùng hồn ạ, có một chuyện, bây giờ
tao nói cho mà nghe, có lẽ mày sẽ rất mất hứng. Bất kể mày có tha thứ
không, tao và cha mày đều chuẩn bị kết hôn, tao không cần trưng cầu ý
kiến của mày, Nhâm Nhiễm, tuần sau cha mày sẽ quay về, chính thức nói
việc này với mày, tốt nhất là mày nên có tâm lý trước.”
“Cha sẽ không kết hôn với bà mà không hỏi qua ý kiến của tôi, trừ khi ông ta muốn mãi mãi đoạn tuyệt quan hệ với tôi.”
“Tao nói lại lần nữa, tốt nhất là mày đừng nên dùng tình thân uy hiếp ông ta nữa, ông ta cũng có thể không chấp nhận sự uy hiếp của mày.” Quý Phương Bình đâm xuyên mắt cô, giơ cao cánh tay phải, ngón tay áp út của bà đang đeo chiếc nhẫn kim cương nhỏ, chiếu lấp lánh theo tia sáng ít
ỏi được rọi trong nhà. Mặt cô
tái xanh, chỉ nghe Quý Phương Bình nói tiếp: “Tao đang mang thai,
chuẩn bị sinh đứa con cho ông. Ông đã cầu hôn tao, cuối tuần này ông ta
sẽ về để đăng ký kết hôn với tao.”
Nhâm Nhiễm không thể tin vào tai mình, ánh mắt được chuyển từ chiếc
nhẫn xuống bụng bà, chỗ đó vẫn phẳng lì, không hề có dấu hiệu của một
người đang mang thai. Cô ngước lên ném vào mặt bà ta một ánh mắt sắc
bén, Quý Phương Bình chợt rợn người, nhưng bà vẫn bình tĩnh nói tiếp:
“Cha cháu đã gọi điện cho cha mẹ của Gia Tuấn, họ đều đã đồng ý sẽ
khuyên nhủ cháu, cô cho rằng, cháu chấp nhận hiện thực sẽ tốt hơn, chúng ta không cần thích nhau, nhưng có thể…”
Nhâm Nhiễm dùng sức tóm lấy bà, hất mạnh bà ra sau cầu thang, bà ta
không cảnh giác trước nên bị đẩy về sau mấy bước dựa sát vào viền thang
rồi hoang mang vịn chặt tay cầm: “Cháu điên rồi à? Đừng làm vậy, đừng
làm vậy.”
Nhâm Nhiễm mặc kệ, cô điên cuồng dùng sức đẩy bà ta xuống, Quý Phương Bình vừa chống đỡ, vừa la toáng lên, “Dừng tay, Nhâm Nhiễm, dừng tay,
cháu không thể làm vậy…”
Nhâm Nhiễm một tay dùng sức xô bà ta, một tay ra sức lôi ngón tay ra
khỏi tay cầm. Trong lúc đôi co, tay của Quý Phương Bình đâm vào một vết
nứt ngay ngã rẽ trên tay cầm, bà hét lên vì đau, buông một tay ra, suýt
bị đẩy đến mất thăng bằng. Ánh mắt của Nhâm Nhiễm đọng lại trên vết nứt
đó.
Cô nhớ rõ nguồn gốc của vết nứt này. Hôm đó là lần cuối cùng mẹ ngất
xỉu trong nhà, cô điện gọi xe cấp cứu, khi nhân viên cứu hộ đến đã dùng
cáng cứu thương đưa mẹ cô xuống, thanh thép trên cán cứu thương đâm vào
tay vịn khi rẽ xuống. Lần đó Phương Phi nhập viện và không trở về nhà
nữa. Khi bà mất, mọi người đều tất bật chuẩn bị hậu sự, Nhâm Nhiễm một
mình thơ thẩn về nhà, nhìn thấy vết nứt trên tay vịn đã quỳ ngay xuống
đất, khóc thật to. Lúc đó cô nghĩ, lòng cô cũng như tay vịn này, mãi
mãi, có một vết nứt.
Sau này, cha cô vội vã đưa cô đến nơi khác, không màng đến việc tu
sửa lại tay vịn cầu thang. Hai năm trôi qua, vết nứt không còn nổi bật
như trước, nhưng trong mắt Nhâm Nhiễm, nỗi đau to lớn ấy lại dâng trào,
sự phẫn nộ của cô phút chốc tan biến.
Cô dừng lại, cô đưa tay chạm vào vết nứt, nắm thật chặt, để mặc cho
gai gỗ đâm vào đau xuyên tim. Những ngón tay còn lại, từ đẩy chuyển
thành nắm, cô túm lại áo của Quý Phương Bình, từ từ kéo bà lại, để bà
giữ lại thăng bằng.
“Từ nhỏ, mẹ đã dạy phải làm một người lương thiện, không được độc ác
với người khác. Tôi không làm được những chuyện như vậy.” Nhâm Nhiễm khô họng, cô buông tay, “Bà phải giữ lại đứa con bà.”
Sắc mặt Quý Phương Bình tái nhợt, vịn chắc tay cầm, thở hổn hển, Nhâm Nhiễm cũng thở gấp rút, cô hít thở thật sâu, đứng một hồi, lấy điện
thoại ra, gọi điện cho cha.
“Tiểu Nhiễm,” ông đã biết số điện thoại của con gái từ Gia Tuấn, một
tháng qua, đây là lần đầu cô chủ động gọi điện đến, ông rất vui mừng,
“Cuối tuần này cha sẽ…”
“Giao sư Nhậm, cuối tuần này ông sẽ quay về kết hôn với Quý Phương Bình đúng không?”
Nhâm Thế Yến nuốt vội lời định nói, ông không phủ nhận, “Nghe cha nói, Tiểu Nhiễm, cha và bà ấy…”
Nhâm Nhiễm nhả rõ từng chứ: “Không cần giải thích, ông nghe tôi nói
đây, tôi chỉ nói với ông hai điều: Thứ nhất, nếu như ông kết hôn với bà
ta, tôi không còn là con gái ông nữa, dù sao thì ông cũng còn đứa con
khác, tôi nghĩ ông cũng không ngại mất đứa con này. Được, tôi cũng không ngại thành trẻ mồ côi, trên thực tế, kể từ ngày ông vụng trộm, tôi đã
là trẻ mồ côi. Thứ hai, nếu ông để Quý Phương Bình vào ở căn nhà mẹ từng sống, vậy thì, không cần đợi chính phủ đến dỡ nhà, tôi sẽ phóng hỏa đốt sạch mọi thứ ở đây. Tội phóng hỏa phải giam tù mấy năm, hai người một
là luật sư, một người là giáo sư ngành luật, chắc là có thể trả lời tôi
ngay chứ?”
Không đợi Nhâm Thế Yến nói gì, Nhâm Nhiễm đặt điện thoại xuống, trừng mắt nhìn Quý Phương Bình: “Cút ra ngay, đừng để tôi trông thấy mặt bà.”
Quý Phương Bình ngơ ngác hồi lâu, lếch thếch nhấc chân bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ngoài sân, Nhâm Nhiễm mới buông tay trượt
theo tay vịn, ngồi bệt xuống cầu thang, tay kia vẫn nắm chặt vết nứt.
Tiếng điện thoại reo, Nhâm Thế Yến gọi điện, cô tiện tay tắt máy.
Cô không muốn nói chuyện với cha, cũng không khóc được nữa, chỉ ngồi như người mất hồn.
Cô ngồi đến ê ẩm mới tỉnh lại như người mộng du, cô cẩn thận đóng hết toàn bộ cửa sổ, kéo rèm cửa, khóa chặt cửa chính, vẫy tay gọi xe taxi
về nhà Gia Tuấn.
Gia Tuấn và dì Triệu vẫn chưa về nhà, chị Vương đang ngủ trưa, cô lên lầu nhanh chóng thu dọn hành lý đơn giản của mình, nhét cuốn “Xa rời
đám đông huyên náo” vào trong.
Cô cầm bút, viết lại mẩu tin cho Gia Tuấn.
“Anh Tuấn,
Chắc là anh lại biết chuyện cha em sẽ kết hôn với Quý Phương Bình trước em, đúng không?
Anh nói đúng, em hận ông ấy, em cũng muốn bỏ trốn, em không muốn ở lại đối mặt với cuộc hôn nhân của họ.
Nhờ anh chuyển lời xin lỗi đến chú Kỳ, dì Triệu.
Em sẽ gọi điện cho anh, anh đừng lo cho em.”
Hôm đó, Tiểu Nhiễm vác ba lô ra khỏi biệt thư, gọi taxi phóng thẳng ra sân bay.