Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 17


Đọc truyện Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ – Chương 17

Nhâm Nhiễm cùng Gia Tuấn quay trở về quê nhà tại thành phố Z. Triệu
Hiểu Việt tiếp đãi cô vô cùng chu đáo, bà đã dọn dẹp sẵn cho cô một căn
phòng hướng về phía nam ở lầu 2 trong khu biệt thự, căn phòng được trang trí rất tao nhã và ấm cúng.

Kỳ Hán Minh chỉ về nhà ăn cơm một lần vào ngày mà họ trở về, ngoài ra ít khi về nhà đúng giờ. Triệu Hiểu Việt và Gia Tuấn đã quá quen thuộc
với hành tung bất định của ông.

Gia Tuấn lớn lên tại thành phố này, tính tình lại khá ham chơi nên
bạn bè nhiều vô hạn. Anh vừa đặt chân vào nhà là điện thoại reo liên
tục, tiếp theo đó thì lịch hẹn hò, đi chơi, dã ngoại… được xếp kín. Ngày thứ hai sau khi về nhà, anh đã lái xe vi vu cùng bạn bè tận hưởng kì
nghỉ.

Triệu Hiểu Việt lắc đầu than thở với Nhâm Nhiễm: “May mà nó đi học
bên ngoài chứ nếu học ở đây, suốt ngày ăn chơi với đám cậu ấm này hệt
như con ngựa hoang không ai giữ được, chắc tóc của dì cũng bạc sớm.”

Nhâm Nhiễm cười thầm, không tố cáo cuộc sống sinh viên của Gia Tuấn ở trường cũng ăn chơi ở mức độ tương tự.

Gia Tuấn dẫn Nhâm Nhiễm tham gia một số buổi dã ngoại mà anh cho là
thích hợp với cô. Nhưng cô phát hiện, từ hồi anh nửa đùa nửa thật nói cô làm bạn gái anh, dường như anh đã nghiện một sở thích – thích chăm sóc
cô như chăm sóc bạn gái trước mặt bạn bè. Bạn của anh cũng mặc nhiên
hiểu họ là một đôi, điều này khiến cô ngượng ngùng, bối rối không ít.

Khi anh gọi cô đi chơi nữa, cô lắc đầu: “Không đi, không đi, không vui gì

hết.”

Triệu Hiểu Việt cũng cau mày: “Tuấn con, một cô gái ngoan hiền như
Tiểu Nhiễm, đừng suốt ngày dắt người ta vào trong quán bar, KTV chứ. Nơi đó toàn lui

tới cô nàng không đàng hoàng, ăn mặc thì chả giống ai, trang điểm nhố nhăng, hơn nữa dù có những kiểu người nào, con cũng bớt lui tới đó đi.”

Nhâm Nhiễm cười giải vây cho anh: “Không hẳn đâu dì, bây giờ có nhiều sinh viên cũng thích hát karaoke. Con sợ ồn lại không thích uống rượu,
không có đề tài nào để nói chuyện cùng nhóm bạn anh Tuấn nên tránh làm
họ mất vui.”

“Được, được, được. Hôm khác anh ra bãi biển cắm trại câu cá rồi dắt em đi sau nhé.”

Nhâm Nhiễm cũng không phải cứ ở nhà suốt.

Trở về nơi cô sinh sống trước đây, cô không thể không nhớ về cuộc
sống lúc trước. Với sự dẫn đường của Gia Tuấn, họ đã đến mộ của Phương

Phi. Xưa nay cô rất sợ đến đó, hễ đặt chân vào đó là cảm giác đâu đó có
tiếng vọng bên tai nhắc nhở cô và mẹ đã cách biệt mãi mãi, không thể bên nhau được nữa. Cô không thể tảo mộ như người khác, không thể đứng rất
lâu trước linh vị để tưởng niệm người đã mất, cô chỉ nán lại một lúc thì đã thúc Gia Tuấn về. Thỉnh thoảng cô về thăm nhà quét dọn nhà cửa, lau
chùi bụi bặm, mở cửa sổ cho thoáng. Cô còn trở về thư viện nơi mẹ làm
việc trước đây và ở hẳn cả ngày trong thư viện. Mọi cảnh, mọi tình đều
nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô, cô u buồn triền miên.

Dù sao cũng đang sống trong nhà người khác, cô không mong muốn cứ giữ vẻ mặt đau buồn hoài, cô cố gắng sinh hoạt bình thường, tránh để dì
Triệu và Gia Tuấn lo lắng.

Cô thử liên lạc với vài người bạn trung học, tuy lúc đó cô bận bịu
chăm sóc mẹ nên cũng chẳng có bạn thân nào rồi sau đó lại chuyển trường
đến nơi khác. Nhưng bạn cũ hẹn gặp mặt xem phim, ăn uống, chia sẻ cuộc
sống sinh viên với nhau thì cũng khá thú vị.

Lúc Gia Tuấn rảnh rỗi thì cũng hào hứng xung phong đưa đi đón về. Anh buông lời đánh giá rất ư độ lượng về sở thích ăn KFC, xem phim tình
cảm, shopping quần áo của các cô nữ sinh: “Chỉ cần em thấy vui là được!”

“Cái đó lành mạnh hơn nhiều so với rượu chè tiệc tùng của anh.” Nhâm Nhiễm không đồng tình.

“Đừng nghĩ anh hư hỏng đến thế chứ, anh chỉ thích cuộc sống của mình
sôi động hơn thôi mà. Hơn nữa, chỉ cần em lên tiếng muốn anh đi cùng,
anh sẽ bỏ hết sở thích của mình mà không một lời oán thán.”

Nhâm Nhiễm thờ ơ: “Thôi đi anh, đừng nịnh nọt em nữa! Lần sau không
được gắp thức ăn cho em, anh không thấy ánh mắt mẹ anh rất kì lạ, hôm
nay dì lại nói với em điều gì rất khó hiểu. Nào là dặn dò em cứ xem đây
như nhà mình, đừng quan tâm đến cha em, mặc kệ ông ta muốn gì. À, anh
biết cha em định làm gì không?”

“Anh không rõ.” Mắt Gia Tuấn chớp vài cái, anh nhún vai: “Anh đoán mẹ đang vui đó. Hôm qua mẹ nói với anh, nếu anh theo đuổi được em làm bạn
gái anh mới là giỏi.”

“Anh làm thế hòng hù em dọn về nhà em ở phải không?”

“Ấy, đừng, đừng. Anh giỡn thôi mà.” Gia Tuấn cản lại, cười nói: “Em
cứ yên tâm mà ở đây, gia đình anh không làm cái chuyện bắt cóc con gái
nhà lành đâu.”

Nhâm Nhiễm bất an nhưng nhìn phong thái thoải mái của Gia Tuấn lại
cảm thấy mình quá đa nghi, anh vẫn rất mực quan tâm chăm sóc cô, và cô

cũng quen với cách ăn nói thiếu chín chắn của Gia Tuấn. Cô đành trừng
mắt nhìn anh: “Sau này đừng đùa giỡn kiểu vô bổ đó nữa để tránh dì hiểu
lầm. Cô bạn họ Nhạc gì đó của anh, nghe nói luôn thương thầm anh, không
có khả năng tiến xa hơn sao?”

“Cô ta đàng hoàng quá, không thú vị.”

“Bạn học của em, Mạc Mẫn Nghi rất thích anh, cô ấy trông rất xinh,
lại lanh lẹ hoạt bát, hôm qua anh cũng thấy rồi đó, nó nhìn thấy anh là
đỏ mặt, ha ha!!!”

“Một cô bé lóc chóc, không thú vị.”

“Không thú vị, lần nào anh chia tay với người ta cũng nói không thú vị, anh mới tí tuổi mà đã mất năng lực yêu rồi à?”

Gia Tuấn cười nham nhở, sáp sát vào mặt cô: “Nếu như với em, anh chắc chắn sẽ không nói là không thú vị, em xem, chúng ta quen nhau bao năm
nay, anh chưa từng chán ghét em.”

Nhâm Nhiễm chưa kịp gõ đầu anh thì anh đã cười ha ha bỏ ra ngoài. Cô bất lực nhìn theo dáng anh đi, cũng bật cười.

Đêm hôm đó, cô và Mạc Mẫn Nghi bước ra từ rạp chiếu phim của thương
xá, Gia Tuấn hứa đến đón cô, nhưng khi họ xem xong thì Gia Tuấn gọi điện đến nói đang kẹt xe, bảo họ đợi tí.

Hai cô nàng dạo quanh các gian hàng trong thương xá, đảo mắt nhìn
quanh các sản phẩm bày bán trong gian hàng và không ngừng thảo luận về
bộ phim vừa xem. Mạc Mẫn Nghi là cô gái hoạt bát, thẳng thắn, Nhâm Nhiễm thích cá tính bộc trực của cô. Nhưng hôm nay cô nàng bỗng lập lờ: “Bạn
có thấy Gia Tuấn rất tốt với bạn không?”

Nhâm Nhiễm mất tự nhiên với vấn đề đó: “Anh ấy giống như anh trai của mình, đương nhiên tốt với mình rồi.”

Mạc Mẫn Nghi không đồng tình: “Mình cũng có anh trai, cái tốt của một người anh trai với em gái chẳng lẽ mình không biết sao? Nếu có người
bắt nạt mình, anh mình chắc chắn sẽ đập kẻ đó một trận tơi bời. Nhưng
anh sẽ không nhẫn nại đưa đi đón về, càng không xách đồ như một cu ly đi theo sau khi mình mua quần áo.”

“Mình quen anh ấy bao lâu thì cũng chỉ được lần đó. Hôm đó đúng lúc
anh rảnh mới đi theo bọn mình rồi tiện thể chê quần áo mình mua đến tệ
hại, thường thì anh ta cũng mặc kệ mình đấy chứ.”

Mẫn Nghi lắc đầu, “Bạn xem, hôm nay anh ấy còn gọi điện căn dặn nào

là trời nóng, bạn đừng chen xe buýt làm gì để anh ấy đến đón. Đổi lại là anh mình đó hả, anh chả thèm quan tâm mình đi xe buýt hay đi bộ về nhà, quá lắm là thấy mình về trễ sẽ la mình một trận. Nhâm Nhiễm, tin vào
trực giác của mình, anh ấy với cậu, không đơn thuần chỉ là tình cảm anh
em.”

Nhâm Nhiễm là con một, nghe bạn mình nói thế, cô vừa hoài nghi vừa
phiền não. Cô cảm thấy Gia Tuấn có rất nhiều biểu hiện của một người anh trai như Mẫn Nghi nói, nhưng khi nói đến trực giác, cô thấy bất an.

Cô vừa định phủ nhận thì đột nhiên tê cứng người.

Trước mặt cô là một gian hàng nữ trang nổi tiếng, ánh đèn được sắp
xếp rất kì diệu, tia sáng rọi tập trung vào ngay trung tâm của tấm nhung đậm màu, kế bên là mô hình một bàn tay ngọc ngà yểu điểu, ngón tay giữa đeo chiếc nhẫn kim cương được gọt giũa tinh xảo, lung linh dưới ánh
đèn. Phần khác của tủ kính đều tối mờ và phản bóng của một người đàn ông cao to đang đứng cách đó không xa. Anh ta tay cầm di động, vừa đi vừa
gọi điện, dù hòa mình giữa dòng người tấp nập nhưng anh vẫn rất nổi bật – Nhâm Nhiễm tim đập liên hồi, không ai khác – đó chính là Gia Thông,
thậm chí cô còn nhìn thấy anh đưa mắt nhìn về phía cô một cái rồi bỏ đi.

Cô nhìn không chớp mắt vào tủ kính, cố xác định rõ vị trí của anh
nhưng anh bước đi quá nhanh và vội vã biến mất trong phạm vi phản chiếu
của tủ kính. Lúc này cô mới bừng tỉnh vội quay mình, phía trước toàn ánh đèn chói lóa, người qua lại nhộn nhịp, một người qua đường chạm ngang
vai cô. Cô không nhìn thấy dáng người cao to nổi bật trong đám đông đó
nữa.

“Này”. Mẫn Nghi sốt sắng lay tay cô, “Bạn không giận mình vì lời nói
ban nãy chứ, mình chỉ nói vậy thôi, anh ta thích bạn cũng là lẽ thường
tình mà.”

“Không có, không có.” Cô lắc đầu liên hồi, “Có gì đâu mà giận chứ.
Nhưng tình cảm của Tuấn đối với mình không như bạn nghĩ đâu, anh ta chỉ
thích quen với các cô nàng nóng bỏng, đâu giống như mình. Bạn chưa thấy
những cô bạn gái anh ta trước đây, dáng người nào cũng như bạn, hệt như
người mẫu.”

Mẫn Nghi đỏ mặt, “Anh ta từng có rất nhiều bạn gái lắm sao?”

“Cậu đừng hiểu lầm, anh Tuấn thực ra không lăng nhăng.” Nhâm Nhiễm
biện hộ cho bạn theo bản năng, “Chúng ta còn rất nhỏ, phải quen biết
nhiều người khác nhau, mới biết ai thích hợp với mình nhất.”

Mẫn Nghi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, tiếng sét ái tình thì quá hiếm hoi.”

Chuyển đề tài thành công, Nhâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Gia Tuấn đến, anh lái xe đưa Mẫn Nghi về nhà rồi đưa Nhâm
Nhiễm về trước cổng biệt thự, nói là tối nay có tiệc không về nhà ăn
cơm.”

Kỳ Hán Minh cũng về nhà trễ như thường lệ. Nhâm Nhiễm và Triệu Hiểu
Việt ngồi ăn giữa căn phòng rộng lớn, tâm trạng đều hơi lạc lõng.


Triệu Hiểu Việt không có thói quen ba hoa các chủ đề gia đình như các quý phu nhân cùng tuổi, thường trông bà rất lạnh lùng. Nhâm Nhiễm hiểu
tính cách của bà, không nghĩ rằng bà lạnh nhạt với mình. Vả lại, dáng
người cao to trong tủ kính ở thương xá ban nãy đã cướp mất hồn cô, không tâm trạng đâu mà tìm đề tài trò chuyện cùng bà nữa.

Bữa cơm kết thúc một cách khó khăn, cô xin phép lui về phòng trên lầu 2 ngồi bên ghế sô pha cạnh cửa sổ nhìn vào di động.

Di động được mua vài tiếng trước khi cô về thành phố Z. Gia Tuấn cứ
thắc mắc: “Trước đây cứ nói em mua di động, em nói không cần thiết. Bây
giờ sao lại đột nhiên muốn mua?”

“Để liên lạc dễ hơn mà.” Co cười giả lả.

Trên đường đến sân bay, cô loay hoay gõ lung tung theo sách hướng
dẫn, Gia Tuấn trông mà bực bội. Anh giật lấy điện thoại rồi lưu số của
mình vào trước tiên. Cô vẫn chưa biết cách sử dụng chức năng tin nhắn
lắm, đành nhân lúc Gia Tuấn kí gửi hành lí mà gọi vào số điện thoại ghi
lại đêm hôm đó.

Gia Thông bắt điện thoại rất nhanh, “Xin chào, ai ở đầu dây?”

“Là em, Nhâm Nhiễm, đây là số di động của em. Anh đã hứa là sẽ lưu số em. Lúc tiện, hãy liên lạc với em.” Cô nói lưu loát đến nỗi bản thân cô cũng ngạc nhiên, giống như đã học thuộc và tập dợt nhiều lần từ trước.

Giọng Gia Thông dịu dàng: “Được, chúc em một kì nghỉ vui vẻ. Tạm biệt.”

Đó là cú điện thoại duy nhất của họ.

Nhâm Nhiễm lưu số của anh, không biết đã suy nghĩ điều gì mà cô lưu bằng cái tên viết tắt bằng phiên âm: “JC”

Cô âm thầm soạn nhiều tin nhắn nhưng đều xóa sạch trước lúc gõ lệnh
gửi. Những lời đó cô đọc còn cảm thấy ngây ngô, rõ ràng là nỗi nhớ nhung của một cô bé nhàn rỗi trong kì nghỉ, chẳng ý nghĩa gì, càng làm anh ta thêm chán ghét.

Một tuần sau, cô kiềm chế không được nữa đã gửi một tin nhắn đi, đợi
nửa ngày trời cũng không thấy hồi âm. Cô nhấc máy gọi số điện thoại đó,
chỉ nghe

giọng của cô tổng đài “Điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Cô vẫn không bỏ cuộc và gọi lại vào khi khác nhưng vẫn không liên lạc được. Anh đã bốc hơi như anh từng tiên đoán và hoàn toàn không nhắn số
điện thoại mới cho cô.

Nghỉ hè hơn một tháng, cô có quá nhiều thời gian nhớ về anh, dần dần
cô phát hiện, hình ảnh của anh trong tâm trí cô ngày càng lu mờ.

Cô hoàn toàn không dám khẳng định, anh có thật sự lưu số điện thoại của cô như anh đã hứa.

Cô cũng không dám khẳng định, người đàn ông nhìn thấy qua tủ kính lúc nãy chính là Gia Thông chứ không phải bóng xuất hiện trong sự tưởng
tượng của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.