Bạn đang đọc Nobi Nobita Vũ Khí Sinh Học Tối Thượng – Chương 45: Lời Mời Cho Nagisa
Trước sự hiện diện của Ghost ,Lorvo ,Irina hay Tadaomi không dám thở mạnh vì tưởng như từng hơi thở của họ đang ngày một nặng nề hơn
Sự xuất hiện của Ghost ở tại đây là điều không ai có thể lường trước được, vì hành tung của Ghost vô cùng bí ẩn
Đứng trước áp lực khủng khiếp từ sát khí do Ghost tạo ra ,các học sinh không dám cử động dù chỉ một ly . Vì tất cả có cảm giác, chỉ cần mình nhích một bước nhỏ thôi là cái mạng cũng không giữ nổi
Ba người quyết định quan sát xem Ghost định làm gì đồng thời bảo vệ cho các học sinh bằng cách di chuyển chậm rãi tới che chắn trước mặt các học sinh
Nhưng Ghost chỉ đứng đó ,với áp lực từ sát khí chẳng hề giảm mà thậm chí còn tăng lên hơn nữa
-Trông hắn như đang chờ đợi điều gì đó….không hề có ý định tấn công
-Dáng vẻ đó ,dường như hắn đang chờ một thứ gì đó…..
-Lẽ nào….chính phủ đã phải thuê cả Order cho vụ này ư ?
Đúng lúc này,một sinh vật màu vàng khá lớn trông như con bạch tuộc xuất hiện
-Ngài có thể hạ sát khí xuống không ,Ghost. Không,Andrew Wesker
Ngay sau lời nói của sinh vật ấy ,Ghost ngưng sát khí của mình lại . Sau đó tháo mặt nạ ra
-Trông anh vẫn tươi nhỉ ,Koro-san
Ngay khi gương mặt thật của Ghost lộ ra thì các học sinh nữ cảm thấy chết lặng
Không phải vì gương mặt ấy đáng sợ hay gì cả,chỉ là nó quá đẹp trai thôi
-Dạo gần đây vẫn ổn chứ ,chỗ phản vật chất tiêm vào người anh ấy ?
-Nufufu, tất nhiên là vẫn ổn rồi ,cảm ơn cậu . Mọi người vẫn khỏe chứ ?
-Hửm ,anh hỏi hơi thừa nhỉ . Gần đây Shiro cho anh ăn gì mà ngáo dữ vậy ?
-Này ,đừng có nói em gái tôi như vậy nha !
-Aguri dạo này vẫn khỏe chứ ? Đã hai tháng vẫn chưa về,buồn chết mất
-Cứ ở nhà để cho Shiro vỗ béo anh đi. Nhân viên của chúng tôi không đến lượt anh quản ,Koronosuke-san
-Tôi chỉ muốn hỏi thăm vợ thôi mà ,sao nhẫn tâm vậy ?
-Ai quan tâm hả ? Con bạch tuộc biến thái
-Đừng có gọi tôi là bạch tuộc !!!!!
Cuộc nói chuyện giữa Ghost và sinh vật kia cho thấy họ có quen nhau ,thậm chí còn khá thân ấy chứ
-Học sinh của anh à ? Mà,vẫn như kế hoạch nhỉ
-Ừm,Hiiro Nee-san nói là khi nào Nhật Bản định làm nó thì sẽ can thiệp
-Rồi rồi ,tôi chẳng muốn nói gì với bà tiến sĩ nghiện game đó. Bà chỉ muốn kiếm thêm năng lượng để chạy máy game của bà thôi
-Nufufu ,bả nghiện game thì cũng đành chịu thôi . Mà ,ngay từ đầu bà chịu ra làm việc đã là kì tích rồi
Andrew đến đây vốn chỉ để tìm Koronosuke để kiểm tra về thí nghiệm phản vật chất của D ,nhưng do vô tình biết cái vụ lớp học ám sát này nên mới đeo mặt nạ rồi dùng sát khí để thử
-Mà này ,khách tới mà không mời gì à ? Tin tôi cắt hết tiền trợ cấp tháng này của anh hông ? Shiro thì không bao giờ cho anh mượn tiền mà ,hiểu vấn đề chứ ?
-Để tôi đi chuẩn bị !!!!!
Thế là ,siêu sinh vật tên Koronosuke chạy thục mạng đi kiếm đồ đãi khách vì sợ khoản trợ cấp 10 triệu yên mất trắng
-Ngốc thì vẫn hoàn ngốc . Chẳng khôn ra chút nào cả
Andrew thở dài vì tính cách của Koronosuke giờ chẳng còn giống một sát thủ nữa . Ai đời càng già càng tệ nạn ,tên này xứng đáng bị chém 3000 nhát
-Thôi bỏ đi ,sao chẳng được
Andrew lấy trong túi ra một bao thuốc lá hiệu Executive , rồi lấy ra chiếc bật lửa Davidoff Collection Prestige ra để châm lửa
Andrew có thể là một người không có mắt thẩm mĩ tốt ,nhưng cậu là tay chơi đồ hiệu rất hào sảng
Vì áo khoác ,quần jogger và giày của Andrew được may hoàn toàn là thủ công bằng chất liệu Microlattice,kim loại nhẹ nhất và bền nhất thế giới
Hai khẩu súng cũng là đồ đặt hàng riêng của một nghệ nhân chế tác súng chuyên nghiệp
Nên đếm sơ sơ set đồ của Andrew cũng tới 100 triệu đô
Andrew hút một hơi rồi thở ra làn khói trắng, vì hiện tại đang rảnh nên Andrew mới thảnh thơi như này
-Tên đần đó ,lâu thật
Andrew vừa ngậm thuốc vừa phàn nàn về việc Koronosuke đi chuẩn bị quá lâu
-Có ngay ! Có ngay ! Có ngay đây !!!!!!
Đúng sau khi Andrew than vãn thì Koronosuke trở lại với một bộ bàn ghế sang trọng ,ly ấm sang trọng và một hộp trà đen
-Mời cậu trà Darjeeling tôi vừa kiếm được bên Ấn Độ
Koronosuke cuống cuồng pha trà rồi rót ra ly mời Andrew
Nhấp một ngụm nhỏ ,Andrew mới nói
-Ừm,anh chậm mất 2 phút,trừ 200 ngàn yên . Giờ thì còn 9 triệu 800 ngàn yên thôi ,cầm lấy
Andrew lấy trong túi áo ra một tấm thẻ rồi ném cho Koronosuke ,vì tên này tiêu rõ hoang nên tháng nào Andrew cũng đưa tiền trước vài ngày
-Cảm ơn cậu rất nhiều
-Mà ,tôi không thực sự thích trà đen. Nhưng cũng tạm được
-Vâng ,cậu có khỏe không ? Để tôi bóp vai cho cậu nhé ? Hay cậu ăn chút gì không ,tôi có một chiếc Mont Blanc đây ?
Lớp E ở ngoài thì chẳng biết nên nói gì với tình cảnh hiện tại, nhưng có một điều họ chắc chắn……
Cấp trên của ổng chắc luôn
Điểm yếu thứ 6 của Koro sensei : Khúm núm trước cấp trên
Andrew nhìn qua phía lớp 3E ,và bắt đầu nhìn qua một lượt
“Hừm ,ra vậy . Ánh mắt đó……đã giống với những thợ săn rồi đấy . Chẳng bù cho mấy đứa tân binh chỗ mình “
“Tiềm năng phát triển có lẽ không tệ ,nhưng có lẽ Koro-san sẽ không muốn mình làm vậy với học sinh của anh ta đâu . Chỉ có điều…….”
Andrew chợt lấy trong túi ra một con dao sau đó ném nó về phía lớp E (Tất nhiên là dao Anti-sensei nhặt được)
Trước mũi dao bất ngờ đó ,cả lớp 3E quá bất ngờ nhưng chỉ có một người phản ứng kịp và bắt được con dao
-Thằng nhóc tóc xanh đó có tiềm năng đấy ,tôi thấy có vẻ nó có huyết thống với nhà Lawrence
-Nufufufu ,đó là Nagisa Shiota-kun. Cậu bé là một học sinh xuất sắc kể cả trong ám sát lẫn học tập
-Tiềm năng của nhóc con đó rất khá ,tôi có nên mời cậu ta về làm cho mình không nhỉ ?
-Nếu không dính tới giết người thì tôi không có ý kiến . Chắc cậu cũng đoán được ý tôi
-Có lẽ nó sẽ muốn làm giáo viên như anh chăng ? Mà kệ đi ,sao chẳng được . Mức lương khởi điểm….. 20 triệu đi
-Sao học sinh lại lương cao hơn cả tôi ?
-Tôi cóc cần một con bạch tuộc biến thái màu vàng khè như anh làm cho tôi
Koronosuke một lần nữa tủi thân, ngồi tự kỉ một góc
Andrew ra khỏi ghế ,bước chậm rãi tới chỗ lớp 3E với nụ cười nhạt đầy bí ẩn
Ngay khi đứng trước Nagisa Shiota ,Andrew rút súng dí thẳng vào trán cậu
-Cái….anh làm gì vậy !!!!!
Hai người phản ứng nhanh nhất ,Kayano Kaede và Akabane Karma định lao tới ngăn Andrew lại nhưng……
-Ehhh
Trước khi kịp hiểu chuyện gì ,tầm nhìn của cả hai đã thay đổi. Karma bị Andrew cầm tay vật ngã xuống còn Kaede bị ném ra sau
-Đừng có chen ngang,lũ ranh con . Giờ ta hỏi nhóc một câu ,sợ không ?
-Dạ…..anh đang nói về gì ạ ?
-Trước họng súng của ta ,nhóc có sợ không ?
Andrew muốn thử một chút,xem thế nào
-Sợ chứ …..đương nhiên sợ
-Vậy sao nhóc không run rẩy hay làm gì tỏ vẻ sợ hãi
-Dù sợ….Nhưng nếu anh làm bị thương bạn của tôi . Thì tôi chẳng gì phải sợ cả
Nagisa nắm tay của Andrew định ném ra nhưng nhận ra ,có cố thế nào tay của Andrew vẫn bất động tại chỗ
“Cứng quá,đây mà là tay của con người ư ? Nó chẳng khác nào một ống sắt nặng cả trăm cân”
Andrew nhìn cách Nagisa cố gắng gỡ tay mình ra thì khẽ cười nhạt
“Con rắn ,lưỡi dao cũng giống nhau cả thôi nhỉ . Nếu không cho rắn mài dũa kỹ năng,nó sẽ chẳng bao giờ trở thành một thợ săn”
-Tốt ,nhóc đỗ rồi
Andrew cười nhạt ,sau đấy thu lại khẩu súng của mình với sự khó hiểu dành cho Nagisa và cả lớp 3E
-Cầm lấy cái này ,nếu nhóc hứng thú thì có thể tới đây tìm ta . Thôi ,chào nhé
Ngay sau khi chào ,Andrew ngay lập tức biến mất sau khi một cơn gió thổi ngang qua mình
-“Giấy tuyển mộ thành viên” hả ?
Nhưng Koronosuke lao tới cầm lấy tờ giấy của Nagisa
-Nagisa-kun…..em có biết thứ này là gì không ?
-Giấy tuyển mộ thành viên ạ ?
-Còn hơn cả giấy tuyển mộ thành viên đấy . Chỉ cần có tờ giấy này ,em có thể ứng tuyển vào hầu hết các tập đoàn đấy
-Có thể nói ,nó là một tấm kim bài có thể vào làm bất cứ công việc nào
-EHHHH !!!!!!!!!
Tronng lúc này ,Andrew đang bay trên trời bằng cánh của mình thì cũng chỉ cười trừ
-Mà ,giấy tuyển thẳng của tập đoàn của mình . Cho thằng nhóc đó cũng không tệ
Vì Andrew đang bất chế độ ngụy trang phản quang của bộ đồ nên là cậu không bị phát hiện rồi
-Mà ,giờ thì làm gì đây nhỉ . Ở Nhật Bản lâu như vậy rồi ,làm bát ramen nhỉ
Andrew nói xong thì hạ cánh xuống một con hẻm nhỏ rồi điềm nhiên bước ra
-Giờ ,tìm quán nào đây ta ?
Sau khi hỏi thăm một chút ,thì Andrew đã đến được một quán ramen khá có tiếng tại Shibuya
-Chào mừng quý khách
Andrew được chào đón bởi câu chào từ vị chủ quán ,mà hình như cậu thu hút hơi nhiều ánh nhìn thì phải
“Chỉ là đi ăn ramen thôi mà ,mấy người đừng có nhìn tôi kiểu vậy được không ?”
Có một điều đó là Andrew không hề nhận thức được việc bản thân mình đẹp trai tới mức nào ,nên thanh niên luôn thu hút ánh nhìn mỗi khi ra ngoài ăn
Trong mắt người khác ,Andrew là một chàng trai lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ
Nhưng trong mắt Andrew, cậu chỉ đang nghĩ mình bị kì thị thôi
Đây có lẽ là mặc cảm quá khứ duy nhất của cậu ,dễ dàng hiểu lầm cách người khác nghĩ về mình
-Cho một Shoyu Ramen
-Có ngay
Người chủ quán bắt đầu làm mì cho Andrew ngay sau lời yêu cầu
-Nước của anh đây ạ
Cô nhân viên của quán đặt cạnh Andrew một cốc nước, sau khi khẽ nhấp một ngụm,Andrew cảm ơn cô gái phục vụ
-Cảm ơn
-À ,không có gì đâu ạ
Khi cô nhân viên ngượng tới mức phải chuồn mau thì Andrew lại nghĩ
“Mình bị ghét thế à ? Mà sao mình còn nghe được tiếng camera ,muốn dìm ảnh mình à ? “
Nhưng Andrew đâu có biết, chỉ vài ngày sau mình toàn phải đi trên mái nhà hoặc đi xe ra đường chỉ vì bản thân đi ăn ramen đâu
-Mời quý khách
Chủ quán đặt một bát ramen còn nóng hổi xuống trước mặt Andrew, cậu lấy đôi đũa rồi chắp ra nói
-Itadakimasu
Ngay khi ăn miếng đầu tiên, Andrew đã biết được tay nghề vị chủ quán này cao tới đâu rồi
“Nước dùng rất đậm vị ,sợi mì lại dai ngon ,topping thì khá nhiều và cũng rất tuyệt “
Sau khi cảm nhận vị ngon của món ramen ,Andrew nhanh chóng giải quyết nó
-Ngon lắm đấy ,Taisho . Bao nhiêu vậy ?
-Cảm ơn quý khách, tất cả hết 750 yên ạ
-Ừm ,tôi không mang tiền lẻ . Quẹt thẻ được không ?
-Tất nhiên rồi ,mời quý khách
Quẹt thẻ trả tiền xong ,Andrew vẫy tay tạm biệt chủ quán rồi quyết định cuốc bộ về nhà
Ai ngờ mấy hôm sau ,ảnh Andrew ăn ramen lẫn trả tiền nổi lềnh bềnh trên mạng xã hội với tiêu đề
“Ikemen giới thượng lưu ăn ramen đầy hấp dẫn “