Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 25: Ngày kỷ niệm kinh hoàng


Đọc truyện Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc) – Chương 25: Ngày kỷ niệm kinh hoàng

Kế hoạch vốn dĩ là đi Đạm Thủy dạo phố cổ, ăn “A Cấp” lại bị những hạt cát dính đầy mình hủy sạch, hai người đành lùi một bước chọn phương án hai, mua một đống thiết đản rồi lên đường về nhà (PS ”A cấp” là một loại thức ăn vặt nổi tiếng ở Đạm Thủy, họ nhồi miến trong miếng đậu hũ chiên, sau đó chan lên trên một loại nước tương đặc biệt, mùi vị cực kì luôn A, nước miếng của ta a…)

“Đều tại cậu hết, động một tí là động dục.”

“Ê, thế ai ôm ta không buông, lăn hai vòng trên bãi cát?”

Đứng phía sau lưng nai con, dùng nước sạch giúp anh gội đầu, Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng cười ra tiếng.

“Tôi… tôi làm gì có…”

“Nai con từ khi nào mắc bệnh khẩu thị tâm phi thế? Ai, bỏ đi, dù sao cưng như vậy cũng rất dễ thương.”

“Ai cần dễ thương chứ? Tôi tốt xấu gì cũng là đàn ông, lại còn lớn hơn cậu tám tuổi đó, cậu đừng có quên!”

“Hừm, mặt thì rõ là con nít mãi không có lớn, dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ, tay chẳng xách nổi, vai chẳng khiêng nổi, ta dùng một tay cũng nhấc được cưng lên, còn dám cậy già vênh váo trước mặt chủ nhân?”

“Đúng, tôi là quả bí đao khô quắt đó, cậu thấy không vừa mắt, còn ôm tôi hoài làm gì? Cậu đi, đi đi a.”

“Nếu ta mà đi thật, chỉ sợ nai con khóc đến chết mất.”

“Ai thèm khóc a? Tôi đến mơ cũng cười í!”

“Ai u sợ chết được, chủ nhân sao để chuyện này xảy ra được, ta đành phải tối nào cũng khiến nai con mệt đến mức nằm mơ cũng không đủ mới được…”

Một ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo lưng nai con xuống, bất ngờ đâm vào huyệt khẩu chặt khít của anh!

“A ”

Không kìm được tiếng thét, lưng lập tức mềm nhũn, Phan Tuấn Vỹ cả người vô lực quỳ gối xuống sàn nhà tắm ướt đẫm, trước mắt đều mờ ảo…

“Vì đại hội chúc mừng tối nay, đáng lẽ cũng không nên để nai con mệt quá, nhưng từ giờ đến tối còn một khoảng thời gian, làm tí tí việc, nai con nghỉ ngơi mấy tiếng chắc là cũng được nha?”


Vừa thì thầm tự nói, vừa nắm lấy vòng eo gầy nhỏ, Âu Dương Đạo Đức động người, liền cầm thứ cương cứng vận sức chờ hành động từ nãy cắm thẳng vào!

“A a”

Khoái cảm cuồng loạn ầm ầm cuộn đến, hạ thể Phan Tuấn Vỹ nháy mắt sung huyết mà cương lên, không ngừng xoay xoay, rên rỉ, mong phát tiết dục vọng nóng rực có thể làm người ta điên cuồng đó.

“Trời ạ… nai con xoay xoay làm ta sướng chết được! Nữa nào! Nữa nào!”

Rút hung khí vĩ đại của mình ra, rồi lại cắm thật sâu vào, Âu Dương Đạo Đứ phối hợp với sự xoay eo *** đãng của nai con, từng cú đều cắm vào điểm mẫn cảm nhất trong tiểu huyệt

“A chủ nhân tha tôi đi, tha cho tôi đi… Ô… đừng mà đừng mà… tôi sẽ chết… sẽ chết mất!”

Tiểu huyệt bị huấn luyện quá độ trở nên rất yếu ớt nhạy cảm, Phan Tuấn Vỹ mới bị cắm vài cái, đã bắn đến bét nhè, có cảm giác sắp chạm đến biên giới sinh tử, khiến anh phải rơi lệ cầu xin.

“Nai con sao hôm nay chẳng nghe lời gì thế? Hay là cưng cố ý đó? Cưng biết thừa dáng vẻ khóc lóc cầu xin của cưng sẽ khiến chủ nhân phát điên mà, còn dám câu dẫn ta như thế sao?”

Đẩy nhanh tốc độ, càng cố sức đâm vào nơi tiêu hồn vừa nóng vừa ướt, Âu Dương Đạo Đức thở ồ ồ, gần như nói qua kẽ răng.

“Tôi không… không có… Ô a a”

Bị đâm thật mạnh vào nơi sâu nhất, bên tai truyền đến tiếng gầm lớn, Phan Tuấn Vỹ cảm thấy một dòng nóng hổi bắn mạnh vào bích tràng mẫn cảm của mình, nóng đến nỗi anh run rẩy cả người, trước mắt tối sầm, lần thứ hai không nhịn nổi mà bắn ra

“Phải chăng là làm bốc lửa quá đà…”

Nhìn thất nai con đã ngất xỉu dưới thân, Âu Dương Đạo Đức nghiêng đầu suy nghĩ.

“Bất quá chẳng phải ai cũng có thể sướng đến ngất xỉu đâu nha, nai con tỉnh lại nhất định phải cảm ơn chủ nhân đó nha.”

“Ưm…”

Vô thức đưa tay sang bên cạnh sờ sờ, cảm giác lạnh lẽo không thoải mái từ giường truyền sang làm Phan Tuấn Vỹ nửa tỉnh nửa mê thất vọng mở mắt.


Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm đã xuống, bầu trời rải đầy sao, vốn tưởng mình chỉ mê man chút xíu, không ngờ lại ngủ cả nửa ngày. Vùi gương mặt nóng bừng vào gối, màn làm tình trong nhà tắm tựa như dã thú dường như vẫn ngay trước mắt, tuy chẳng phải lần đầu, nhưng anh cũng chẳng dám đối diện với biểu hiện *** đãng của mình, Phan Tuấn Vỹ bị chính mình làm cho ngượng đến chẳng ngẩng đầu lên nổi.

Đáng ghét, đáng ghét, trước khi gặp phải cái tên *** ma nam nữ đều ăn kia, anh rõ ràng là người chẳng mấy có hứng thú với ***, sinh hoạt vợ chồng với bà xã vốn chỉ làm theo phép, ngoại trừ năm đầu tiên sau khi kết hôn hai người ngủ cùng giường, từ khi Mỹ Mỹ sinh ra, cả hai đã mỗi người ngủ một phòng.

Người thanh tâm quả dục như anh, sao đụng vô cái tên biến thái kia một cái là trở nên y chang một *** phụ “trời hạn gặp mưa rào”, dưới thân hắn rên rỉ đến mất cả giọng, sướng đến dục tiên dục tử đây? Tên kia rõ ràng còn nhỏ hơn anh mấy tuổi, thế mà kinh nghiệm với kỹ xảo lại cao minh hơn anh chẳng biết bao nhiêu, mỗi lần thấy hắn bày ra cái vẻ mặt tự tin kiểu “yên tâm, ta sẽ khiến cưng sướng chết thôi”, anh lại hận đến nghiến răng nghiến lợi luôn.

Nhưng mà hết cách rồi, đúng là hết cách rồi, chẳng biết từ bao giờ anh đã chìm xuống bùn sâu đến thế, không thể nào tự kiềm chế. Bất kể là tự tôn của bản thân, sự tự tin của một thằng đàn ông, thân thể này đã chẳng thuộc quyền khống chế của anh. Phan Tuấn Vỹ anh tự nhận cuộc đời chẳng có chí lớn, ba mươi mấy năm qua đều không sóng không gió, ngày ngày bình lặng, muốn nói có chuyện gì là đại sự, đó là hai chuyện cha mẹ bị bệnh mà lần lượt nhắm mắt xuôi tay cùng với bà xã qua đời do tai nạn giao thông, nhưng những chuyện này chỉ khiến anh thấy ý trời đã thế, đau khổ một lần rồi cam chịu chấp nhận là xong. Đã bao giờ như bây giờ, động một cái là ưu tư không khống chế được, nước mắt như Hoàng Hà vỡ đê, trong lòng rối như tơ vò?

“Mày xong rồi, Phan Tuấn Vỹ, cuộc đời này của mày coi như xong rồi…”

Kéo kéo vò vò mái tóc trên đầu, Phan Tuấn Vỹ thì thào tự nói với mình.

“Cái gì mà xong với xong, ta thấy cưng mà cứ kéo thế nữa, tóc của cưng đúng là xong thật đó, ta không muốn nai con trở thành con nai hói đầu tiên trên đời đâu nha.”

Những nụ hôn nhẹ nhàng liên tiếp rơi trên tấm lưng trần, Phan Tuấn Vỹ sợ nhột đến khẽ ưm một tiếng, khẽ co người lại.

“Lại phát ra âm thanh *** đãng câu dẫn ta rồi, cưng đúng là sắc nai…”

Tôi van cậu đó, ai thèm đi câu dẫn tên biến thái như cậu a? Đúng là tháng sáu tuyết bay, oan uổng tày trời a!

Nhẹ nhàng cắn cổ nai con, Âu Dương Đạo Đức cúi đầu cười cười:

“Lần này chủ nhân không có bị lừa đâu, đứng dậy, đến giờ cơm rồi, hôm nay chủ nhân ta tự mình xuống bếp, cưng không ăn sạch cho ta, coi chủ nhân phạt cưng thế nào.”

Tùy tiện giúp nai con mặc bộ đồ ngủ, ôm xuống ngồi vào bàn ăn, Âu Dương Đạo Đức hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự chống cự “anh dũng” của nai con, bắt đầu đút cho anh từng thìa từng thìa một những món ăn được hắn dày công nấu nướng.

“Buông ra, tôi muốn tự ăn.”

“Không được, xin cưng tự ý thức thân phận thú cưng của mình, không được cướp đoạt lạc thú đút cho thú cưng của chủ nhân.”


Phan Tuấn Vỹ nghe vậy cũng phải thấy bó tay, anh đảo mắt, bắt đầu cam chịu nhai nhai nuốt nuốt những món ăn kỳ thực nếm vô cũng mỹ vị ngon lành kia. Bỏ đi, sơn hào hải vị bày ra trước mắt mà không ăn, còn đi tranh luận với tên tâm thần kia, chẳng phải là tự kiếm thứ khổ mà ăn sao? Rồi, muốn đút tôi ăn chứ gì? Vầy cho cậu đút đủ luôn! Nghĩ thế, chắc mẩm trong bụng, anh bắt đầu gào ầm ĩ:

“Cái kia cái kia, không đúng không đúng, không phải miếng đó, là cái miếng thứ ba ngược chiều kim đồng hồ đó, đúng đúng, là cái đó, cậu không cảm thấy miếng cá đó nhìn so với mấy miếng tầm thường khác cực kì màu mè ngon lành sao?”

“Đúng nha, nai con đúng là biết nhìn a?”

Đập mạnh cho nai con một phát.

“Phải ăn hết toàn bộ cho ta! Còn dám ở đó mà lựa đông lựa tây, chủ nhân mang cưng ra làm thịt nai xé xào khô!”

“Ô”

Bị gõ một cái rõ đau Phan Tuấn Vỹ chút nữa nghẹn chết với một đống thức ăn trong miệng, anh vội vàng cầm lấy cốc nước chanh uống uống mới khặc khặc nuốt xuống được.

“Nai con ngốc! Đó là nước dùng để rửa tay, chưa có đun qua đâu.”

Âu Dương Đạo Đức vừa giận vừa cuống giật lấy đã thấy anh uống sạch, chỉ còn để lại mấy miếng chanh cắt.

“Có sao không? Nai con có sao không?”

Vỗ vỗ lưng nai con đang ho khan không ngừng, Âu Dương Đạo Đức tự trách mình không săn sóc con nai con lơ ngơ này tốt.

“Tôi xin cậu đó, tôi không bị cái thứ nước đó độc chết, cũng bị cậu nện cho chết đó, cậu nhẹ nhẹ giùm có được không?” Phan Tuấn Vỹ cảm thấy ruột gan lòng phèo của mình sắp bị vỗ nhảy ra khỏi miệng rồi.

Huống hồ uống tí tẹo nước lã đã sao đâu? Nhìn thấy hắn cuống đến ra cái mặt đó, cứ như là anh uống thạch tín không bằng í, đúng là ngạc nhiên.

“Nai con đúng là không sao chứ?”

“Không sao không sao, chúng ta ăn tiếp có được không? Tôi sắp chết đói rồi.”

Buổi chiều “lao động” một hồi khiến thể lực anh chẳng còn chút nào, nếu không bổ sung một chút năng lượng, chỉ sợ anh bây giờ sắp bay bay mọc cánh thành tiên mất.

“Ách…”

Phan Tuấn Vỹ ngồi trên sopha vô cùng không khách khí ợ một cái.

“Nai con no chưa?”


“No rồi no rồi.”

Vỗ vỗ cái bụng căng tròn không thể nhét thêm thứ gì vào, Phan Tuấn Vỹ mỹ mãn cười cười.

“No là tốt rồi, bây giờ chúng mình làm chính sự đi. Nai con còn nhớ hôm nay ngày mấy không?”

“A? Ngày mấy?” Phan Tuấn Vỹ nghệch mặt.

“Ai, ta đã cho cưng cả một ngày để suy nghĩ, thế mà cưng lại chìa cái mặt này cho ta, thôi thì ý trời nó là thế, nai con cũng không có được trách chủ nhân đâu đó.”

Âu Dương Đạo Đức lắc lắc đầu, vẻ mặtđau đớn vô cùng.

“Cuối cùng thì là cái ngày quái gì a? Cậu đừng có làm tôi sợ được không?”

Cái tên biến thái đầy đầu chước mưu gian ác này làm cái trò đáng ngờ gì đó? Giả thần giả quỷ nữa, anh đã dựng hết cả lông lên rồi đây này.

“Đừng sợ đừng sợ, chủ nhân rất là thương nai con a, cưng xem, vì cái ngày đặc biệt này, chủ nhân đã chuẩn bị một món quà tặng nai con rồi nha.”

Âu Dương Đạo Đức lôi ra một món quà được đóng gói đẹp đẽ.

“Quà? Ừm, nhìn qua cũng không tệ.”

Lần đầu tiên nhận được món quà tên ma đầu này tặng, Phan Tuấn Vỹ trong bụng sướng lén sướng lút rồi, nhưng vẫn quyết giả vờ chẳng để ý mấy.

“Mong nai con sẽ thích món quà này. Chủ nhân bây giờ có việc phải ra ngoài chút, ta quay lại chúng ta sẽ hảo hảo ăn mừng, nai con phải ngoan ngoãn ở nhà na.”

Hôn một cái lên trán nai con, Âu Dương Đạo Đức không quay đầu đi thẳng.

Nghe được tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Phan Tuấn Vỹ đợi Âu Dương Đạo Đức ra cửa, lập tức vội vã vui sướng xé vỏ bọc món quà.

“Cái tên đầu heo này, thừa tiền à? Hết cái hộp này đến cái hộp khác, muốn làm mình mệt chết sao?”

Phan Tuấn Vỹ lột bỏ lớp hộp ngoài nhiều đến muốn giết người, lúc anh mở đến cái hộp thứ mười một thì cuối cùng cũng thấy được món quà chân chính.

“Í? Đây là cái gì a?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.