Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 50: Chủ nhân


Đọc truyện Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần – Chương 50: Chủ nhân

Đã ba ngày kể từ khi ở Linh Huyệt Môn này, bọn ta được tiếp đãi như thượng khách ngoại trừ gặp những nhân vật cũng xem như cao thủ nơi đây thì vẫn chưa gặp người được gọi là chủ nhân ấy đâu cả.

Hôm nay Tô Tô lại đến pha nước ngâm mình cho ta, không biết nàng ta đã bỏ thứ gì trong nước mà mỗi lần ngâm mình ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn đứt ra, đau đớn đến không thể tả, Tô Tô đã nói chỉ sau nửa tháng ngâm mình ta sẽ không còn đau đớn nữa, vì lúc ấy, chất độc đã từ từ bị loại trừ.

“Vô Danh!! hôm nay chủ nhân đến đây! ta sẽ dẫn ngươi đi gặp người”

Ta im lặng, thật ra ta cũng không chút gì tò mò cho lắm, nguyên nhân duy nhất ở lại đây chỉ vì giải độc mà thôi, mà Tô Tô nàng ta bắt ta phải gia nhập mới giải độc, ta cũng thuận theo, nhưng xem như dù sao cũng đã nợ Tô Tô một ân tình, nếu có cơ hội, Mạc Tử Cách ta nhất định sẽ trả.

“Vô Danh ngươi có thể vào ngâm rồi!”

Tô Tô đứng lên khi thuốc đã được đổ vào nước, một màu đục trông thật dị hợm, ta không thể để nàng ta biết mình là nữ nhân nên cũng như mọi khi đã bảo nàng ta ra ngoài.

“Để ta một mình là được rồi!”

“Được thôi!”

Khi nàng ta đóng cửa phòng lại ta cũng cởi y phục ra mà bước vào trong nước, tuy biết tin người là một sai lầm của một tướng lĩnh như ta, dù sao ta và nàng ta cũng không ân không oán chẳng có cớ gì nàng ta muốn hại ta cả, ngay cả Thúc Lang là một thần y mà vẫn còn chưa tìm được cách giải, vậy thử tin nàng ta một lần xem sao. 

Hai canh giờ sau.

“Tô Tô! ngươi đưa hắn đi gặp chủ nhân sao?”

Ánh mắt và bộ dạng lười biếng của một nam nhân đang ngồi trên cành cây, hắn cũng là người ở đây, nhìn tóc hắn xõa dài, một thân hồng y, cái bộ dạng nhìn cứ như nữ nhân như hắn, mềm mại mỏng manh vậy mà cũng được tính là một cao thủ đấy!.

“Ừ! chủ nhân đã phân phó gì sao?”

Hắn đưa tay che miệng, nhẹ ngáp.

“Vì chuyện người giao nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả, ta thật mệt quá! chủ nhân cứ như một đống hỏa dược, chẳng dám nói quá hai câu”


“Ha! ngươi mà cũng biết sợ à, ngươi biết chủ nhân tính khí thế nào rồi mà”(nhếch môi)

“Biết! biết! ta đi nghĩ đây! nói chuyện với ngươi sao”

Thoát một cái hắn đã biến mất, ta vốn không tò mò nên không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn sang Tô Tô cũng cùng lúc nàng ấy nhìn ta.

“Đi thôi!”

Đến trước một gian phòng đã có hai nữ nhân đứng bên ngoài chờ đợi, thấy ta và Tô Tô, cả hai cũng nhẹ cuối đầu với nàng ta.

“Tô Tô tỷ!”

Nhẹ gật đầu nàng ta giơ tay như ra hiệu mở cửa.

“Ngươi vào trong đi!”

Kẹt! Cửa được mở ra theo tay của hai nhân ấy trước cửa, ta cũng bước vào trong, nhìn bốn phía sau đó hướng mắt đến ngay trước mặt, cách một lớp màn là một thân ảnh đang hiên ngang ngồi đấy, tuy không thể thấy được mặt hắn, nhưng chỉ cần liếc sơ cũng cảm nhận được khí thế hắn bức người thế nào.

“Ngươi là Vô Danh!”

Ta chút xíu nữa đã té ngã thật sự, vì cái giọng này, lại là một trong những tướng công của ta, là Tấn Triệu chàng, thật không ngờ chàng lại là tên chủ nhân ấy, giờ ta chưa muốn để bị phát hiện, nếu ta phát ra âm thanh nhất định chàng sẽ biết nên đã dùng nội công để làm giọng có vẻ khác đi một chút.

“Đúng là tại hạ”

“Ta không thích vòng vo, ngươi cũng biết nguyên nhân được mời về đây!”

“Biết!”

Giờ ta đã hiểu sao bên chàng toàn cao thủ vì Linh Huyệt Môn này là nơi để chiêu dụng và đào tạo cao thủ đây mà.

“Rất thẳng thắng, ta chỉ cần người trung thành, kẻ bất trung với chủ, chỉ duy nhất một con đường chết”

Ta hơi khựng lại, cái giọng âm lãnh đầy mùi sát khí này là tướng công của ta sao? vì chưa bao giờ bị chàng dùng khẩu ngữ như thế nói chuyện nên ta cũng có chút bất ngờ.

“Ta hiểu! thưa chủ nhân”

Chợt chàng im lặng, ta biết chàng đang nhìn ta, ta cũng không dám đưa mắt nhìn thẳng chàng, mặc dù mặt đã có thêm chiếc mặt nạ nhưng sợ chàng sẽ nhận ra thì tiêu, vì dù sao ta và chàng cũng là phu thê nên có lẽ chàng sẽ nhạy bén hơn người khác.

“Tô Tô!”

Cửa nhanh bị đẩy ra, Tô Tô cũng nhanh bước vào, có lẽ đã đợi sẵn ở ngoài.

“Dạ chủ nhân!”(cung kính)

“Trà trộn vào Nhị vương phủ cho ta, bằng mọi cách phải lấy được tin về nàng”

xẹt! một tiếng sấm vang tai, chàng là đang tìm ai?.

“Dạ thưa chủ nhân”

“Lui đi!”


Tô Tô đã xoay người, nhưng ta thì vẫn bất động tại chỗ, cho đến khi Tô Tô nhẹ lai y phục ta, ta mới choàng tỉnh mà chấp tay rời đi.

Sau khi đi được một đoạn, có lẽ hơi tò mò, ta bèn nhìn sang nàng ta thử hỏi.

“Tô Tô! chủ nhân là đang tìm ai ư?”

Liếc ánh mắt sắc bén sang nhìn ta như đang nghĩ gì đó, sau một hồi nàng ta cũng trả lời.

“Ừ! Là nữ chủ của chúng ta, người nữ nhân quan trọng nhất trong lòng của chủ nhân đã bị Nhị vương bắt giam, giờ người sai bọn ta phải tìm cho ra tin tức của người”

Ầm! một tiếng, ta như lùng bùng lỗ tai, nữ nhân quan trọng sao? ra Tấn Triệu không yêu duy nhất mình ta, mà còn nữ nhân khác nữa.

“Này, ngươi có nghe ta nói không đấy?”

“Ừ! ta nghe”

===========================================

“Tử Cách! ngươi sao cứ thất thần vậy?”

Lưu Nương chợt ghé sát mặt ta mà hỏi làm ta cũng giật mình vì nàng ta, nên cũng nhanh miệng.

“Tướng công ta có nữ nhân khác”

“Sao? (Cả ba người đều đồng thanh, trợn mắt)

“Tại sao lại thế tướng quân?( Thiên Ý)

“Đúng vậy! là chuyện gì? nói ta nghe”

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của ba người này ta thật không biết làm sao, có thái quá không?

Nhẹ thở ra, ta vẫn bình thản.

“Ừ! Là sự thật, còn lâu rồi hay mới đây ta cũng không biết nữa”

“Tử Cách! ngươi vẫn bình thản như vậy?”


Lưu Nương đã bật dậy, nhìn ta như không tin về biểu hiện ta lúc này.

“Chứ làm sao? ta là người đã tham lam trước, giờ Tấn Triệu, Thẩm Sư hay Thúc Lang đi chăng nữa, nếu các chàng muốn ta vẫn miễn cưỡng chấp nhận mà”

Vỗ Vỗ trán, Lưu Nương lại bày ra bộ mặt hết thuốc chữa với ta.

“Ngươi ấy à! nếu ngươi mà cho phép thì sau này sẽ hối hận cho mà xem”

“Tướng quân! em tuy người ngoài, nhưng em cũng cũng có ý nghĩ như Lưu Nương tỷ, nam nhân tuy tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, nhưng người khổ tâm nhất vẫn là nữ nhân thôi”(Dạ Ý cũng lên tiếng)

“Em cũng nghĩ vậy!”

Thiên Ý cũng gật đầu đồng tình, ta muốn im lặng cho qua chuyện này vì ta thừa hiểu tính Lưu Nương thì..

“Mà sao ngươi biết vậy Tử Cách?”

Dù không muốn trả lời, nhưng rồi ta cũng thành thật.

“Ta nghe chàng đã nói…”

“Gì?”

Cả ba lại trợn mắt nhìn ta, ta Lại thú thật tiếp.

“Ừ! Tấn Triệu là chủ nhân của nơi đây!”

“Sao?”(kinh ngạc)

Đổ mồ hôi, ta thật không biết là họ đang ngạc nhiên cái gì không biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.