Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 47: Mất tích


Đọc truyện Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần – Chương 47: Mất tích

Nhiều ngày sau đó, vết thương của ta cũng xem như không còn đáng ngại nữa nhưng ta biết chất độc đã ngấm vào người, thấy các chàng có vẻ lo lắng hơn, tuy không nói ra nhưng chỉ khẽ liếc sơ ta cũng thấy rõ điều đó, Thẩm Sư cứ ở mãi bên cạnh ta không rời một bước làm ta còn nghĩ có phải ta sắp chết rồi không? còn nữ nhân A Nhuyễn đó cứ hay đưa mắt nhìn ta như muốn nói gì đó làm ta cũng có chút gọi là tò mò.

Tối đến cũng như mọi khi sau khi tắm rửa, Thúc Lang lại thoa thuốc cho ta nhưng đáng nói là những người khác cứ ngồi ra đấy, nhìn trân trân làm ta thật khó xử vô cùng.

“Các chàng đang định nhìn gì?”

Họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó là Quân Nhuẫn đã mở miệng trước.

“Nhìn nương tử của mình cũng phạm tội sao?”

Môi giật giật, ta thật hết nói với cái con người này.

“Chàng chỉ giỏi bắt nạt ta là cùng”

Miệng khẽ cong, Quân Nhuẫn đã bước đến, tuy mở miệng nhưng mắt cũng nhìn đến cánh lưng lộ ra của ta.

“Nương tử! Vi phu chỉ cần nàng bình an, bất cứ giá nào vi phu cũng sẽ bảo vệ nàng”

Ánh mắt kiên định ấy làm tâm ta vừa ngọt vừa bất an, nhìn sang Thúc Lang ta cũng khẽ lên tiếng.

“Thúc Lang! ta là trúng loại độc gì vậy? trị được không?”

Ta chỉ vô tình hỏi nhưng động tác trên tay chàng chợt dừng lại, một lúc im lặng của chàng,cùng những ánh mắt kia cũng đủ làm ta hiểu được rõ là có chuyện gì giấu ta.

“Độc của Tây Mãng, thất truyền đã lâu…, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ tìm được cách giải cho nàng”

“Các chàng đang giấu ta chuyện gì?”

Các chàng không né đi ánh mắt của ta, Thác Nghiêm nhẹ đứng lên, đưa tay khẽ vuốt lấy má ta.

“Không giấu! Cách Nhi! nghe này! Tác Thác Nghiêm ta sẽ không để nàng có chuyện gì, nàng hiểu không?”

“Bảo bối! Nàng còn nợ ta một lễ bái đường, chỉ cần Cẩn Triệt này còn sống thì nàng sẽ luôn bình an”

Môi Cẩn Triệt đã áp xuống bàn tay ta, mặt nhiễm hồng, các chàng là có khoa trương quá không.

“Các chàng thật là? Ta chỉ hỏi vậy thôi mà”


Dứt câu thì môi Thẩm Sư đã áp lấy cái trán của ta.

“Nương tử! Hứa với ta, sao này không được làm chuyện ngốc nghếch đó nữa, nàng biết nếu không có nàng thì đời này của Vân Thẩm Sư ta rất vô nghĩa!”

Ta là người không thích nói lời hoa mỹ thật cũng muốn nói với các chàng như thế là ta có bao nhiêu yêu họ, nhưng vẫn không thể nói ra miệng được nhưng ta biết các chàng ấy cũng hiểu vì đã ở bên cạnh ta biết bao lâu rồi còn gì.

“Ừm! ta hứa với chàng mà…”

“Mà chúng ta chừng nào lên đường tiếp vậy?”(ta nhanh bắt sang chuyện khác)

“Hai ngày nữa”(Quân Nhuẫn)

Cẩn Triệt cũng tiếp lời.

“Đang thu xếp hành trang, định nán lại thêm một thời gian nữa, nhưng hình như Thất vương hắn còn chuyện phải về Ly quốc”

Ta cũng đưa mắt sang nhìn Quân Nhuẫn, chàng cũng khẽ gật đầu.

“Ừ! Có một số chuyện”

“Gấp không? Hay chàng về Ly quốc trước đi”

“Không gấp! Ta muốn đưa nàng cùng về”

Biết Quân Nhuẫn không muốn rời xa ta, thật ta cũng muốn mau chống về Ly quốc, bôn ba lâu ngày rồi, thật là đã muốn nghỉ ngơi rồi.

“Xong rồi! Nương tử nghỉ ngơi sớm nào”

Theo lời nói Thúc Lang đã kéo y phục lên giúp ra, ta cũng cảm thấy mệt rồi, mắt có chút nặng trĩu, chắc do tác dụng của thuốc mà chàng đã cho, nên cũng muốn nghỉ ngơi sớm.

“Vậy các chàng về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi”

Nhanh đuổi người, nhưng những ai kia lại chẳng có ý định gì muốn đi.

“Nhị vương ngươi cùng Thác quân sư nên về phòng, nương tử đã có bọn ta”


Thẩm Sư đã lên tiếng khi đưa mắt sang Cẩn Triệt cùng Thác Nghiêm, thật ra thì các chàng vẫn luôn chia ra ngủ cùng ta ngoại trừ hai chàng ấy, nhưng khi ta bị thương đến nay, các chàng ấy lại rất quan trọng với việc ngủ lại, ai cũng không muốn đi.

Cẩn Triệt đưa mắt sang ta muốn nói gì nhưng lại thôi, rồi quay đầu ra cửa, Thác Nghiêm cũng vậy, ngay sau đó ta cũng hạ mi mắt mà nằm xuống, cơn buồn ngủ thật khiến ta chịu không nổi, tay Thẩm sư đã đưa đến khẽ xoa xoa lấy đầu cho đến khi ta chìm vào giấc ngủ sâu.

“Ngươi thật có cách chứ? Vùng đen ở vai đã lan ra”

Thẩm Sư đã hiện lên vẻ mặt đầy lo lắng, Thúc Lang cũng bất an, giọng như thiếu sức sống.

“Ta sẽ tìm ra, tạm thời thuốc này chỉ làm chậm sự phát tán của nó, nhưng không thể kéo dài lâu được”

Nắm chặt nắm tay đến phát ra tiếng động, mặt Quân Nhuẫn đã trở nên lạnh lẽo.

“Nhất định phải giải được”

=============================

Dù các chàng vẫn cố tỏ vẻ bình thường nhưng ta nghĩ đã có chuyện gì đó liên quan đến ta nên các chàng mới nói những lời như thế và hành động thái quá như vậy dù thường ngày các chàng vẫn luôn quan tâm lo lắng, dạo gần đây thực sự phải nói là lạ, làm người khác phải nghi ngờ.

Ngồi trong xe ngựa, đối diện với Lưu Nương cùng Thiên Ý, Dạ Ý, ta nhanh vào nghi vấn.

“Thiên Ý! Em nói ta nghe là chuyện gì?”

Hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe, Thiên Ý cố né tránh.

“Chuyện gì là chuyện gì tướng quân?”

“Về ta!”

“Tướng quân! Là đang hỏi gì ạ? Người vẫn tốt mà”(Dạ Ý nhanh chen vào)

“Dạ đúng! Thưa…tướng quân”

Rõ ràng là đang tránh né, đảo mắt sang nhìn Lưu Nương thì nàng ta đã mếu máo làm ta giật cả mình.


“Huhu…Tử Cách đáng thương nhà ta…”

“Gì nữa rồi?”

Ôm chằm lấy ta, Lưu Nương thút thít, ta cũng biết muốn có lời giải đáp thì tốt nhất là tìm Lưu Nương.

“Nói ta nghe…”

“Hix…là độc, ta nghe các tướng công ngươi nói với nhau, loại độc này muốn giải rất khó, cộng thêm sự phát tán của nó sẽ làm…làm Tử Cách nhà ta xấu xí đi”

“Tướng quân!(Thiên Ý và Dạ Ý cũng đồng thanh trong lo lắng)

Ta lặng người, thật ra ta cũng biết sẽ có chuyện mà, với ta thì việc đó tuy không đáng kể vì đã từng xấu xí một lần rồi còn gì, nhưng ta lo ngại là vì các chàng.

“Đừng nói ta đã biết chuyện, cứ tự nhiên như thường ngày là được”

“Nhưng…Tử Cách…”

“Nếu không nghe lời, ta sẽ không quan tâm các ngươi nữa”

“Dạ! tướng quân”

Thấy ta trầm mặt, Lưu Nương cùng Thiên Ý, Dạ Ý cũng gật gật đầu nghe theo, đưa tay cố sờ đến vết thương trên bả vai, hèn chi mỗi lần ta thay thuốc, đều có các chàng, luôn nhìn chằm chằm là do nguyên nhân này ư!.

Màn chợt được vén lên, là Đường Đường cùng A Nhuyễn, họ cũng bước lên xe, ta biết mình nên xuống để nhường chỗ lại nhưng định bước xuống thì đã nghe A Nhuyễn lên tiếng.

“Tướng quân! có thời gian…chúng ta nói chuyện được không?”

“Tử Cách nhà ta đang bị thương, nói gì mà nói kia chứ?”(giọng Lưu Nương đầy ghét bỏ)

Nắm lấy vai Lưu Nương như muốn bảo đừng nói nữa, ta cũng không muốn từ chối.

“Được!”

===========================

Nữa tháng sau.

Hoàng cung Tấn quốc.

“Lâm Nhu đúng là đứa trẻ ngoan mà, con nói xem ai mới xứng với một nữ nhi đoan trang đức hạnh như con đây!”


Vỗ lấy mu bàn tay Lâm Nhu, mặt hoàng hậu như vừa nhặt được bảo bối làm nàng cũng thật xấu hổ vì lời khen đó.

“Hoàng hậu nương nương đã quá khen Lâm Nhu rồi”

“Không quá! Phải không Triệu nhi?”

Bà đã nhanh hướng mắt sang nhi tử của mình đang ngồi bên cạnh, chẳng chút để tâm, Tấn Triệu chỉ nhẹ buông một câu hờ hửng.

“Ừ!”

Nhưng đã làm ai kia đắt ý, nụ cười càng sâu hơn.

“Ha ha! Triệu nhi cũng nghĩ như ta, vậy theo ta, con nên rước Lâm Nhu vào phủ được rồi”

Một phút ngưng trọng, Lâm Nhu đỏ mặt nhìn Tấn Triệu, Tấn Triệt lại trả lời thẳng thừng.

“Thần nhi đã có Cách Nhi rồi, đời này sẽ không nạp thiếp”

“Dạ đúng hoàng hậu nương nương, Lâm Nhu cũng không xứng với tứ vương gia đây ạ”

Có chút xót xa, khi Lâm Nhu bị từ chối thẳng thừng như vậy, hoàng hậu đã tỏ thái độ với Tấn Triệu.

“Con là đang nghĩ gì? Một vương gia như con mà chỉ có một nữ nhân, trong khi các huynh và đệ của con, phủ ít nhất cũng mười mấy, hai mươi thê thiếp”

“Mỗi người một suy nghĩ, mẫu hậu xin đừng can thiệp chuyện thê thiếp của thần nhi nữa”

“Con…”

Đã tức đến đỏ mặt, hoàng hậu chỉ tay run run vào Tấn Triệu làm Lâm Nhu cùng thái giám, cung nữ đến bên hầu cũng run sợ.

“Hoàng hậu nương nương bớt giận ạ!”

Lâm Nhu đã nhanh vuốt nhẹ ngực cho bà, làm thiện ý của bà càng tăng cao, còn Tấn Triệu đã nhanh đứng dậy.

“Thần nhi còn chuyện xử lý, thần nhi xin phép đi trước”

Nói xong đã bỏ đi một nước, làm hoàng hậu tức muốn nôn cả máu ra ngoài.

“Bất hiếu! Đúng là bất hiếu! Chỉ vì thứ nữ nhân đó mà ngươi lại như vậy…”

Lâm Nhu cũng chỉ khẽ thở ra, thật không biết nữ nhân này đang nghĩ gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.