Đọc truyện Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần – Chương 37: Huynh đệ tương tàn
Mọi thứ đều đen kịch, một chút ánh sáng đều không thấy đâu, ta nghe thấy tiếng của các chàng nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai, cho đến khi một chút ánh sáng hiện ra, thì ta đã nhìn thấy một thân ảnh, đó không phải là Tấn Triệu, Quân Nhuẫn, Thúc Lang hay Thẩm Sư mà là Tác Thác Nghiêm, hắn mỉm cười rồi chìa tay về phía ta.
“Cách Nhi! Lại đây”
Ta khẽ mở mắt trong đau đớn, giọng nói ấm áp của Tác Thác Nghiêm vẫn còn trong đầu, giường như đó là sự thật vậy, tay ôm lấy trán đã có một miếng vải quấn quanh, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra là ta vẫn còn sống trên dương thế, đúng là lão thiên gia vẫn chưa muốn ta chết đây mà, lúc đó vì nội lực quá yếu nên ta chỉ đủ làm tổn thương ngoài da rồi ngất đi, nếu như thường ngày thì chắc giờ ta đã ở hoàng tuyền mất rồi.
“Cách Nhi! Nàng tỉnh rồi!”
Ta đưa mắt nhìn người đang tiến vào ấy, là Tác Thác Nghiêm hắn.
Tiến đến hắn ôm lấy người ta, đến phút cuối, người ta không nghĩ đến là hắn, nhưng người đến cứu ta thì lại là hắn, hết lần này đến lần khác, cái mạng này của ta lại được hắn nhặt về.
“Ngươi…đã cứu ta từ khi nào vậy?
Ta đưa ánh mắt hoang mang lo sợ nhìn hắn, nhưng đổi lại là cái vuốt tóc và ánh mắt đầy an tâm của hắn truyền đến.
“Lúc ta đến thì thấy một đóng xác chết của một lũ nam nhân, còn nàng thì bị ngất đi”
Một đóng xác chết sau? Ta khẽ chau mày rồi nhớ lại cảnh cuối cùng mình thấy, là Nhược Lan đã giết sạch đám nam nhân đó, nhưng là vì sao cơ chứ? Nàng ta muốn diệt khẩu để không ai biết chuyện mình đã làm ư? Nhưng nàng ta đâu ngờ là ta vẫn chưa chết.
Ta ngước mắt nhìn hắn rồi lệ nóng chợt rơi ồ ạt, trong thấy thế hắn cũng lo lắng bất an.
“Sao vậy? Nàng đau ở đâu ư? Hay độc đã phát tác nữa rồi?”
Ta không nói gì mà cứ khóc như thế, ta không hiểu nổi tại sao bây giờ ta lại yếu đuối đến không thể tưởng thế này không biết.
“Ngoan nào!”
Hắn ôm ta chặt hơn, ta vùi sâu mặt mình vào áo hắn, trên người hắn tỏa ra một mùi đặc biệt rất dễ ngửi, không biết tự khi nào ta đã thích cái mùi quen thuộc này.
==================================
Những ngày sau đó ta đều được hắn đích thân dùng nội công cùng thuốc ngâm kết hợp để đẩy độc ra ngoài, thật ra quá trình này cũng không gọi gì để làm cho người khác phải đỏ mặt đâu vì khi ngâm mình lúc nào ta cũng mặc quần áo cả.
Khẽ mở mắt khi đã xong, ta quay lại nhìn hắn đang đều khí trong cơ thể, nhìn trán hắn đã đầy mồ hôi, ta cũng biết hắn đã tốn không ít nội lực về ta, dù là một thân cao thủ nhưng ngày ngày đều đẩy độc thì cũng thật sót xa, nhẹ vương tay đến, ta cố lao đi những giọt mồ hôi ấy thì hắn đã nhanh mở mắt ra, hơi ngẩn ra vì hành động của ta, làm ta cũng giật mình vọi thu tay lại thì tay đã bị giữ lấy.
“Buông tay ra”
Hắn không những không buông mà còn nhanh chòm đến, mặt hắn đã áp sát nhìn chằm chằm vào cánh môi ta, ta cố né tránh nên vọi quay đầu thì đã bị hắn giữ lấy càm.
“Cách Nhi!”
Môi hắn nhẹ áp xuống, lần này thì rất nhẹ nhàng, sự dịu dàng của hắn làm ta khẽ rung động, mới đầu hắn chỉ hôn nhẹ bên ngoài, sau đế lưỡi đã tiến vào bên trong, ta khẽ ưm một tiếng rồi cũng bị hắn dẫn dắt tự bao giờ, lần đầu tiên ta không chóng cự, lần đầu tiên ta hôn trả hắn, theo nụ hôn môi hắn đã hạ xuống cổ, làm ta rùng mình mà tỉnh giấc, khẽ đẩy hắn ra, mặt ta đã đỏ bừng.
“Cách Nhi! Nàng sao vậy?”
“Xin…hãy tôn trọng ta, ta vẫn chưa muốn…ta…”
“Ừ! Không sao! Tác Thác Nghiêm ta sẽ đợi đến khi nàng bằng lòng”
Ôm lấy ta, giọng hắn như rót chân tình vào tai, ta an tâm mà tựa vào lòng hắn, ấp áp, thật dễ chịu.
=============================
Tấn Quốc.
Phủ Nhị vương.
“Nào Tam đệ, ta kính đệ một chung xem như tỏa lòng thành ý của ta”
Nhận lấy rượu, Tam vương cũng nhếch môi mà cạn hết, làm Nhị vương rất hài lòng.
“Giờ chúng ta đã cùng một phe, chỉ cần Nhị hoàng huynh nhớ những gì mà mình giao ước là được”
Ánh mắt Nhị vương trở nên sắc bén, nhưng đó chỉ là thoáng qua, hắn vẫn giữ nguyên trạng thái, miệng vẫn không khép lại được.
“Tất nhiên là huynh nhớ! Tam đệ chỉ cần đệ hộ trợ ta lên ngôi thì không chỉ một mảnh đất Ung Châu mà nữa giang sơn này ta cũng sẽ giao cho đệ”
“Ta không có lòng tham như thế! Một vùng Ung Châu là đủ”
Thật ra ai cũng biết mãnh đất Ung Châu này vốn phồn vinh không thua kém gì kinh thành, thật ra hoàng đế đã chuẩn bị tất cả để giao nó cho Tấn Triệu cai quản nhưng ai lường được, Tam vương gia Tấn Thanh Nham lại vừa mắt lâu rồi, nên khi biết ý định của phụ hoàng mình, hắn cũng bắt chấp, dù không ưa gì Nhị hoàng huynh này, nhưng lại cùng hợp lực để đạt đến mục đích của bản thân.
“Nhị hoàng huynh không lưu tình sao?”
Biết Tam vương muốn hỏi gì, nhanh thu lại nụ cười, mặt Nhị vương lạnh hẳn.
“Ai cản đường ta, ta sẽ dẹp sạch hết, gặp phật giết phật, gặp ma giết ma”
Vẫn thản nhiên hướng Nhị vương, Tam vương khẽ cong khóe môi như châm trọc.
“Còn Tấn Triệu! Huynh biết với thực lực của ta và huynh cũng chưa chắc gì qua nổi đệ ấy”
Siết chặt lấy chung rượu trên tay, Nhị vương giờ chỉ còn nổi lo duy nhất là Tứ vương Tấn Triệu, con ngựa hoang này, tuy không màng đến giang sơn hay tư lợi bản thân, nhưng nếu đựng chuyện, một khi hắn đã xen vào thì muốn thắng cũng thật là một việc khó khăn.
Thấy Nhị vương không lên tiếng, Tam vương lại tiếp.
“Tuy Tấn Triệu rất khó đối phó, nhưng chỉ cần có Mạc Tử Cách thì đệ ấy sẽ ngoan ngoãn thôi!”
“Mạc Tử Cách!”(Nhị vương khẽ lập lại)
“Đúng thế! Nữ nhân đó chính là điểm yếu duy nhất của Tấn Triệu”
=============================
Sau một màng lẫn quẫn thì Lưu Nương lại được về phủ của thái tử Đông Thành ở, thật ra chuyện có liên quan đến Tác Thác Nghiêm làm, chỉ nghe một hướng của Lưu Nương bọn họ còn về nguời được cho là bị bắt giữ kia vốn không tỏa thái độ gì là nguời bị giam giữ, nay lại không thấy tâm hơi đâu, hắn thân là thái tử của Đông Thành, vì hòa bình của hai nước Đông Thành và Ly quốc nên sẽ cố giúp Thất vương gia Ly quốc tìm vương phi của hắn về.
Hôm nay hắn đến cùng Lưu Nương thưởng trà, tâm tình quả thật rất tốt, với nữ nhân trước mặt này, không biết hắn đã yêu thích tự bao giờ, cho nên có khi không có chuyện gì, hắn cũng sẽ đến tìm nàng, nói ít cũng được, miễn là thấy người là đủ.
“Ta nghe nói nàng là chủ của kỷ viện nổi tiếng nhất kinh thành Ly quốc”
Như là một niềm tự hào, Lưu Nương miệng tươi như hoa, hướng hắn mà xác định.
“Ha!ha! Tất nhiên rồi, Mỹ Nhân Viện của ta toàn là những mỹ nữ tài hoa, đến một lần sẽ muốn đến lần thứ hai”
Hắn khẽ lắc đầu vì sự tự mãn của nàng.
“Vậy sao? Nếu có dịp bổn thái tử ta cũng muốn đến”
Nghe đến đó mắt Lưu Nương đã phát sáng.
“Thật sao? Vậy tốt quá rồi!”
Trái với vẻ hớn hở của nàng, mặt hắn đã biểu hiện không vui.
“Nàng thật muốn ta đến?”
“Tất nhiên”(cười chói lọi hơn)
Uống nhanh ngụm trà, hắn đứng dậy trong bực bội, buông lạnh một câu rồi rời nhanh.
“Nàng đúng là vô tâm vô phế mà”
“Gì…?”
Lưu Nương đã phùng má, vì không biết vì sao đang nói chuyện vui vẻ hắn lại tỏa thái độ như thế kia chứ!.