Đọc truyện Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần – Chương 27: Tác Thác Nghiêm
Quân trại Đông Thành.
“Lại là Mạc Tử Cách sao?”
Buông binh thư trên tay xuống, nữ nhân một thân tướng phục, ngũ quan hài hòa tuy chưa gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là một mỹ nhân, tướng ngồi chễm chệ, ánh mắt thâm xâu thật khó lường.
“Công chúa! Nàng ta đã bại trước người một lần rồi, nhưng lần này chắc sẽ không dễ thất bại như lần trước”
“Tại sao?”
“Lần này Mạc tướng quân ra trận còn có viện binh của Ly quốc và Tấn quốc nữa!”
Mày càng nhíu chặt, ánh mắt công chúa Đông Thành đâm đâm nhìn nam tử trước mặt, vẫn không hiểu ý lời nói đó là gì.
“Nói rõ đi, sao lại liên quan đến Ly quốc và Tấn quốc nữa?”
Hắn vẫn bình thản.
“Chắc công chúa chưa biết, Mạc tướng quân đó là thê tử của thất vương gia Ly quốc và cả tứ vương gia Tấn quốc!”
“Gì?”
Lần này sự ngơ ngác càng tăng, mâu quang dao động, như là không tin những gì mình đang nghe, nam tử nhẹ gật đầu xác nhận những gì mình nói là sự thật.
“Công chúa cũng biết hai nhân vật lừng lẫy trên chiến trường này rồi, giờ họ ra tay trợ giúp thê tử của mình, chúng ta thật không thể quá chủ quan”
“Tác quân sư, trận chiến lần trước vì không có sự tham dự của ngươi nhưng quân ta vẫn nói là nếu đánh tiếp sẽ thắng, mà lần này đã có ngươi, Tác quân sư đây rồi thì ta nghĩ dù có thêm vài tên thất vương hay tứ vương cũng chẳng ăn nhầm gì”(tỏ vẻ đắc ý)
Hắn nhẹ lắc đầu vì suy nghĩ quá chủ quan của công chúa Đông Thành.
“Ta không lợi hại như công chúa nghĩ đâu, trong chiến tranh biết người biết ta trăm trận trăm thắng, công chúa nên cẩn thận là hơn”
Nụ cười vẫn giữ nguyên nàng khẽ phớt tay.
“Được rồi! được rồi! ta sẽ cẩn thận, quân sư nên về nghĩ ngơi đi cũng không còn sớm nữa”
“Vậy ta lui trước!”
Hắn nhẹ gật đầu rồi bước ra khỏi lều, những nữ tỳ khi trông thấy hắn đều phải cúi đầu một phần vì thân phận còn phần khác vì sự tuấn mỹ của hắn đem đến làm họ phải e thẹn không dám đưa mắt ngắm nhìn.
Đến lều của mình, vén màn bước vào trong thì đã có một người khác đang đợi sẵn.
“Chuyện gì?”(nhẹ ngồi xuống tiện tay rót lấy một chung trà hắn nhàn nhạt hỏi).
“Bẩm chủ nhân! Người đã đoán không sai, nữ nhân mà người đang tìm đích thật là vương phi của thất vương và tứ vương và còn là Mạc tướng quân của Tây quốc!”(cung kính)
Rắc! Một tiếng chung trà trong tay hắn đã tan nát, giờ vẻ mặt hắn mới lộ cảm xúc, lẫn lặng nhìn những mãnh vỡ nát của chung trà hắn im lặng làm người đứng bên cạnh cũng tót mồ hôi theo vì hắn biết rõ biểu cảm của chủ nhân mình lúc này là gì, là tức giận mà chủ nhân hắn càng giận thì mặt lại càng lạnh, càng không thích phát ngôn.
===================
Bên quân trại Tây quốc.
Đứng trước bản đồ địa hình, ta biết rõ lần này Đông Thành đánh, một phần thắng đã nắm chắc trong tay, lần trước giao tranh một phần địa hình nơi đây chúng đã nắm rõ, vậy lần này không phải là khá dễ dàng hơn sao.
“Vẫn án binh bất động sao?”
“Bẩm! Đúng thưa tướng quân!”(phó tướng Tạ Hàm cung kính)
“Đánh lần trước đã biết được một phần địa hình nơi đây rồi, tuy đó là lợi thế nhưng chưa nói lên được gì!”
Xem ngạo khí của tứ vương chàng kìa, đúng là chưa biết được sẽ thế nào nhưng ích nhất đi đánh trận phải có tinh thần như các chàng đây thì quân sĩ mới có dũng khí mà chiến đấu.
“Chuẩn bị đi, công chúa Đông Thành tuy mưu mô nhưng phía sau nàng ta có cao nhân, chuyện này chắc chắn do quân sư họ Tác kia chủ trương”
“Thuộc hạ rõ!”( cả ba, Tạ Hàm, Hàn Tiên, Tã Lữ đều chấp tay).
Sau khi họ rời đi thì Cẩn Triệt cũng lên tiếng.
“Cách Nhi! Tác quân sư kia không dễ đối phó, phần lớn chiến công của Đông Thành đều là nhờ hắn, nàng nên cẩn thận thì hơn”
Ta khẽ gật đầu, sự thật đúng là như vậy, nghe nói hắn tuy còn rất trẻ nhưng lại rất tài giỏi, thật cũng muốn một lần diện kiến hắn thế nào.
Quân Nhuẫn và Tấn Triệu thì vẫn tỏ vẻ thờ ơ chẳng để quân sư kia vào mắt.
“Chỉ là một cái đầu, có thể chống nổi đao kiếm sao?”(Tấn Triệu nhếch môi đầy chế giễu).
“Nương tử! Yên tâm, để ta xem rắn mất đầu thì có thể ngọ nguậy đến bao giờ”(giọng Quân Nhuẫn đầy hàm ý).
Thật ra tất cả những người ở đây chỉ cần ám chỉ là biết muốn nói và làm gì rồi, bên cạnh Tấn Triệu và Quân Nhuẫn toàn là đại nội cao thủ, ta còn biết các chàng ấy luôn cho người theo bảo vệ ta, cũng giống như lần trước chuyện của tên súc sinh kia vậy, chẳng có gì gọi là trùng hợp khi các chàng lại giải cứu kịp thời.
===========================
“Nào! Uống chút canh này đi, sẽ giúp nàng an thần rất tốt!”
Nhẹ thổi canh trong muỗng Thúc Lang hướng đến miệng ta, như bảo há miệng ra nào, tuy có chút xấu hổ nhưng ta vẫn ngoan ngoãn để chàng đúc, Thúc Lang luôn là người rất chu đáo.
Sau một lúc vẻ mặt chàng như có tâm sự, ta ngưng không dùng canh nữa mà đưa mắt sang chàng.
“Sao thế?”(thấy hành động đó chàng liền hỏi)
“Thúc Lang! Chàng có tâm sự sao?”
Mắt chàng hơi rũ xuống, lộ ra vẻ bối rối rõ rệt.
“Nương tử…ta..”
“Chàng sao thế?”( ta đã có chút khẩn trương)
Sau cái nhìn đầy chăm chú, chàng cũng chịu mở lời.
“Nương tử! Ta thật bất tài khi làm phu quân của nàng mà không thể giúp được gì cho nàng”
Ta khựng lại nhìn chàng, vẻ mặt có chút hổ thẹn kia làm tâm ta thật xót, nhẹ chồm người đến, ta đặt lên trán chàng một nụ hôn, chàng mở to mắt nhìn ta, còn ta thì khẽ cười dịu dàng, áp tay lên khuôn mặt tuấn mỹ ấy.
“Chàng đừng nói thế! Đây là chuyện của ta và quốc gia Tây quốc, ta chỉ cần có chàng đồng hành thế này là đủ, vì ta biết tuy chàng không thích chiến tranh đẫm máu nhưng vì muốn sống chết bên cạnh ta nên chàng quyết bên ta dù là nơi nào, ta rất vui Thúc Lang!”
Mắt chàng khẽ động nhìn ta, ngay sau đó cả khuôn mặt tỏa lên ý cười ôn hòa, giữ lấy bàn tay ta đang áp lên má chàng, giọng chàng đầy mật ngọt nhu tình.
“Ta yêu nàng, Cách Nhi!”
Thật ấm áp giữa chốn chiến trường khốc liệt này, tìm đâu ra sự bình yên trong tâm ta như đang hiện hữu.
Nhưng chưa gì hết thì đã nghe tiếng khụ nhẹ, đưa mắt nhìn sang thì Quân Nhuẫn và Tấn Triệu đã vào tự bao giờ, ta định hỏi sau các chàng còn chưa đi nghĩ thì quên mất là từ lúc đóng quân ở đây đến giờ, cả ba người họ đều ngủ cùng ta.
Nằm trong vòng tay các chàng ta thật an tâm ngủ rất nhanh, lúc trước không bao giờ được như thế, đây là chiến trường, sống chết luôn cận kề gang tấc, nhiều khi nhắm mắt là để đó chứ chưa bao giờ ta được an giấc dù chỉ là một khắc ngắn ngủi, vậy mà bây giờ lại nhẹ lòng thế này.