Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 122: Hủy hôn


Đọc truyện Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần – Chương 122: Hủy hôn

Tây quốc phủ Nhị vương.

“Phụng thiên thừa vận! Hoàng đế chiếu viết, Nhị vương gia Tây Cẩn Triệt do Mục quốc đã hủy hôn có lỗi với Nhị vương gia cùng chữ tín giữa hai nước, nay Mục quốc cống nạp 100 mỹ nhân xem như bồi thường, Nhị vương gia hãy thu nạp để giữ hòa khí giữa hai nước, khâm thử”

Tây Cẩn Triệt không biết nên buồn hay vui, thật không ngờ Mục Trường Mệnh kia lại hủy hôn trước, đúng là theo ý hắn, nhưng giờ hoàng huynh buộc hắn phải đưa 100 nữ nhân vào phủ, đúng là chuyện nằm mộng giữa ban ngày mà.

Thấy Tây Cẩn Triệt chẳng chút động tỉnh gì cũng không nhận thánh chỉ, công công đã có chút lo lắng.

“Cái này Nhị vương gia! Xin ngài hãy nhận thánh chỉ”

Nghe tiếng nhắc nhở, biểu hiện của hắn càng xấu hơn, mặt đã âm trầm đến cực độ” Về nói với hoàng huynh thánh chỉ này bổn vương không nhận”.

“Cái…này! Vương gia không thể làm thế được ạ!” Khó xử.

“Sao lại không được! Đem người về hết đi, đừng ở đây làm phiền bổn vương”

Thấy Tây Cẩn Triệt đã lớn giọng quát, chân công công đã lùi lại vừa sợ lại vừa khó xử, giờ 100 mỹ nhân đã được đem đến tận cửa Nhị vương gia lại muốn kháng chỉ bất tuân không nhận người, thế nhưng có lẽ đây cũng là chuyện hoàng đế đã lường trước nên cũng đã dặn hắn.

“Thưa vương gia! Hoàng thượng có dặn người thì vương gia cứ nhận, còn xử lý thế nào thì tùy vương gia, hoàng thượng không quản thưa vương gia”

Xử thế nào cũng được ư! Hoàng huynh cứ khăng khăng bất hắn thu người vậy để không phải kháng chỉ mà hắn cũng không rước thêm phiền phức vào thân nên hắn chỉ còn cách nhận rồi xử lý sau.

“Tạ chủ long ân”

Hắn nhận lấy thánh chỉ mà tâm thật chẳng cam chút nào, công công truyền chỉ mặt đã bừng sáng đầy hớn hở, như chút được nổi lo.

“Vậy nô tài xin cáo lui trước”

Khi công công rời đi, Tây Cẩn Triệt hắn đưa mắt nhìn một lọt những nữ nhân được xem là quốc sắc thiên hương này, cũng cùng lúc những ánh mắt tự giờ liếc trộn hắn cũng vội thu lại không dám ngẩng đầu với khuôn mặt ửng hồng e thẹn.

“Dù sao các ngươi cũng từ Mục quốc xa xui đến đây! Bổn vương cũng không muốn gây khó dễ cho các ngươi, bổn vương cho các ngươi hai lựa chọn”

Thấy tất cả vẫn đang im lặng lắm nghe, Tây Cẩn Triệt vẫn tiếp tục cao giọng.

“Một là lãnh bạc rồi rời đi, hai là làm nha hoàn trong phủ Nhị vương ta, các ngươi cứ chọn”

Nghe xong các mỹ nữ đều hoang mang lo lắng, bọn họ được cống nạp thì đã xem như vật của người tùy ý định đoạt, nhưng bọn họ cứ nghĩ sẽ được ở lại vương phủ mà hầu hạ vương gia chứ không phải là làm thứ nha hoàn hạ đẳng kia, giờ đi về cũng không xong mà ở lại cũng chẳng được, một sự nhốn nháo kéo dài, kẻ này nhìn người kia, người kia nhìn kẻ nọ, sự hoang mang làm bọn họ chẳng biết phải quyết định thế nào.

Một lúc sau hạ nhân đã đem mấy gương bạc to tướng đến, Tây Cẩn Triệt thấy sự nhốn nháo kia đã giảm dần như bản thân đã có quyết định nên cũng lên tiếng lần nữa.

“Đi thì tiến lên nhận bạc”


“Nhị vương gia! Tiểu nữ đã được tặng cho người thì xin hãy cho tiểu nữ được ở lại đây hầu hạ người” Một nữ nhân dù run giọng nhưng vẫn lên tiếng”

“Ở lại thì làm nha hoàn hầu hạ vương phi”

Nữ nhân ngờ vực vì nghe nói Nhị vương gia vẫn chưa lập vương phi kia mà, vậy là vương phi nào? Nhưng nàng dù sao cũng là một thiên kim cao quý, bắt nàng làm nha hoàn thì thật còn nhục nhã nào hơn.

Nữ nhân đó ngoan ngoãn im lặng thì đã có một đôi chân bước lên, tiếp đến những đôi chân rụt rè khác cũng lên theo, xem như ổn thỏa, Tây Cẩn Triệt nhìn đến trưởng quản Từ Ngạc mà phân phó ” Ở đây giao lại cho ngươi”.

“Dạ! Vương gia”

==========================

Tướng quân phủ.

Ngồi trong đình viện một mình, hôm nay thật yên ấn vì trưa ta về đã chẳng thấy các chàng ấy đâu, giờ đã gần xế chiều mà một bóng dáng cũng không thấy, Thác Nghiêm thì bận bịu chuyện gì đó cũng không nói, còn mấy người kia cũng chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

“Thưa tướng quân! Có Nhị vương gia đến tìm người”

Tiếng nha hoàn vừa dứt khi ngẩn đầu ta cũng thấy Cẩn Triệt đã đứng phía sau nhìn ta mà mỉm cười.

“Chàng hôm nay có gì vui sao?”

Không ngần ngại Cẩn Triệt ngồi xuống ghế, vẻ háo hức kia lâu rồi ta mới được trong thấy, tay chàng đưa đến nhẹ giữ đôi bàn tay ta.

“Ta không chờ được nên đến đây báo nàng hay, Mục Trường Mệnh đã hủy hôn rồi!”

“Thật sao?” Ta có hơi ngạc nhiên.

“Ừ! Công công trong cung mới vừa đến vương phủ ta bẩm báo”

Lần này thì tốt rồi, Mục Trường Mệnh đã tự ý rút lui thì cũng không phải khó cho Cẩn Triệt, vì đây là liên hôn chắc bên Mục quốc cũng bồi thường không ít vì sự bội ước kia, chưa kể hoàng thượng người chắc sẽ rất tức giận.

“Hoàng thượng chắc tức giận lắm”

“Ta chưa gặp hoàng huynh nhưng cũng thừa rõ tính người, nàng cũng biết huynh ấy biết chuyện giữa chúng ta nên huynh ấy đã chấp nhận chuyện hủy hôn”

Ta cũng thở phào nhẹ nhõm xem như chút được một gánh nặng lớn, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp như vậy, lần này thật tạ ơn lão thiên gia đã cho ta có cơ hội thay đổi được số mệnh của chàng ấy.

“Cẩn Triệt! Thật tốt quá rồi”


Đầu ta đã nhẹ dựa trên vai chàng ấy, tay Cẩn Triệt cũng vòng qua khẽ sờ lên tóc ta.

“Cách Nhi! Mai ta sẽ xin thánh chỉ ban hôn, không bao lâu nữa chúng ta có thể ở bên nhau rồi!”

Nói đến chuyện ban hôn mới nhớ, ta còn chưa nói với Cẩn Triệt về việc thành thân của ta với Huyết Dạ nữa, không biết chàng ấy sẽ có phản ứng thế nào nữa.

“Cái này…Cẩn Triệt…”

“Sao vậy?” Thấy ta ấp úng, chàng cũng khó hiểu đưa mắt nhìn ta.

“Hai ngày sau…sẽ…ta và Huyết Dạ sẽ thành thân”

“Sao? Không được!”

“Cái gì không được?”

Huyết Dạ ở đâu đã đứng trước mặt, ta cũng không biết là Cẩn Triệt lại cảm thấy không được chỗ nào?.

“Ta tất nhiên là có lý của bản thân, mặc dù biết Cách Nhi rất nhiều tướng công, nhưng đây là Tây quốc, ta lại là Nhị vương gia, ta còn chưa xin lệnh chỉ hôn thì sao lại để nàng thành thân với người trước được”

“Khá khen cho một Nhị vương gia quyền cao, ngươi nghĩ với lý lẽ này của ngươi là có thể ngăn được việc thành thân của ta?”

Ta thấy mặt Huyết Dạ đã tối sầm không vui, mà Cẩn Triệt cũng chẳng gì chịu nhịn, nếu so với lý luận ta nghĩ Huyết Dạ sẽ chẳng thắng nổi Cẩn Triệt đâu, đúng thật đau đầu.

“Ta không phải nghĩ riêng cho ta mà còn nghĩ cho Cách Nhi, nếu thành thân với ngươi trước, thần dân thiên hạ đều biết, lại cách không lâu sau lại thành vương phi của bổn vương thì lời dị nghị sẽ càng to tát hơn”

Có lẽ chuyện ta có nhiều tướng công là thật nhưng không phải ai cũng biết, vả lại nếu đại hôn sẽ không ít người biết tới dù sao ta cũng là một tướng quân.

“Ngươi đừng đem mấy lời không lọt tai đó với bổn ma chủ ta, ta quyết hai ngày sau thành thân”

“Ngươi thật yêu nàng, mà chẳng nghĩ cho nàng, với ngươi chỉ cần thuận theo bản thân mình là được sao?”

Lần này Cẩn Triệt đã đứng dậy, ánh mắt cả hai như muốn phóng ra hỏa, ta cũng không thể ngồi nhìn định khuyên can thì đã nghe giọng Thác Nghiêm.

“Chỉ có cái việc thành thân mà nhốn nháo cả lên, xem hai ngươi có giống hài tử không hả?”

“Ai cần ngươi nhiều chuyện” Huyết Dạ đã hướng cơn giận sang Thác Nghiêm.

“Ai muốn xen vào chuyện các ngươi, ta chỉ quan tâm cảm nhận của nương tử thôi!”


Ba ánh nhìn cùng lúc nhìn đến ta, Thác Nghiêm khá thản nhiên, Cẩn Triệt thì hơi bối rối còn Huyết Dạ như viết năm chữ lên mặt (nàng có ý kiến gì?), thiệt hết cách.

“Ta nghĩ Cẩn Triệt nói không phải là vô lý”

“Sao? Nàng lại nghe theo hắn?”

Đỗ mồ hôi, ta lại đang bị lây cơn giận của chàng ấy ” Huyết Dạ ta không phải không muốn gả cho chàng sớm mà…”

” Đủ rồi! Nàng được lắm!”

Cắt ngang lời ta, chàng buông lạnh một câu rồi quay mặt bỏ đi, con người này đúng là được người khác nghe theo riết rồi thành thói quen đây mà!, Đến Thác Nghiêm cũng lắc đầu cười khổ.

“Đúng là càng già càng khó tính”

“Nhưng ta biết chàng ấy sẽ không bỏ qua đâu vì chàng ấy đã nói với phụ thân chuẩn bị hôn sự rồi mà!”

“Ta sẽ đi bàn lại việc này với đại tướng quân”

Lại thêm Cẩn Triệt đi như bị tà đuổi, thiệt chuyện đó có quan trọng vậy sao? Không phải Thác Nghiêm không cần đại hôn gì cũng nguyện ý bên ta hay sao, nhìn lại chàng ấy mấy ngày nay đã không thấy hình như có chút mệt mỏi thì phải.

“Thác Nghiêm! Dạo này chàng rất bận sao?”

“Một chút chuyện thôi! Nương tử ta nghe nói thừa tướng Mục quốc đã đến đây!”

“Ừm, hắn đến để thăm giếng phụ thân vì lúc xưa cũng có chút giao tình”

“Giao tình?”

Thấy chàng đã khó hiểu ta cũng cận kẻ giải thích ” Lúc thừa tướng Mục quốc còn nhỏ, hắn đã đến nhà ta ở vài tháng, còn chuyện vì sao hắn tá túc nhờ thì ta cũng không nghe phụ thân nhắc đến, sau đó thì tới giờ mới gặp lại hắn”

Thác Nghiêm nghe xong lại chìm trong trầm tư, ta không biết chàng ấy hỏi làm gì hay đơn thuần chỉ tò mò, bèn nhẹ lai cổ y phục chàng.

“Chàng quen hắn sao?”

Nhẹ gật đầu chàng đưa tay sờ lấy má ta, miệng cũng kéo nhẹ đầy ôn nhu.

“Ừ! Ta cũng lâu rồi không gặp hắn”

Bổng dưng chàng đứng dậy rồi đi đến chiếc ghế dài được lót bông đằng kia, tự mình nằm xuống còn đưa tay ngoắt ta lại, khi ta vừa ngồi xuống chàng đã chòm đến mà gác đầu lên chân ta.

“Nương tử! vi phu hơi mệt, giữ như thế này một lúc nhé!”

Ta rất ít khi nghe Thác Nghiêm nói mệt nhưng điệu bộ chàng lúc này cứ như đang làm nũng vậy, cũng khá đáng yêu làm ta cũng nhẹ cong khóe môi mà thuận tay vuốt lấy tóc chàng ấy.

“Ừ, chàng cứ ngủ chút đi!”


=========================

“Vương gia đây là mật thư của thái tử điện hạ gởi cho người”

Nhận lấy thư do thủ hạ dâng, Tấn Triệu mở ra xem, khuôn mặt cũng thay đổi theo những dòng chữ đó xem ra có vẻ rất căng thẳng.

“Tấn Triệu có chuyện gì sao?”

Nghe ta hỏi chàng khép mật thư lại rồi đưa tay cho thủ hạ lui, sau đó mới hướng đến ta trong chờ đợi.

“Tam hoàng huynh hắn muốn ra tay rồi! Ta phải về Tấn quốc ngay”

Lại là chuyện tranh đoạt hoàng vị, ta nhớ có lần chàng ấy bị tên Tam vương gia đó ám sát tuy không thành nhưng chàng chỉ còn nữa cái mạng, hôn mê suốt nhiều ngày liền, làm ta muốn hồn xiêu phách lạc, mà vì giờ mọi chuyện đã thay đổi nên ta cũng không đoán được nó sẽ xảy ra lúc nào nên đã hạ quyết tâm theo chàng ấy về Tấn quốc.

“Ta đi cùng chàng”

Khi ta nói xong thì Tấn Triệu có chút ngạc nhiên lẫn Thẩm Sư ngồi bên cạnh cũng vậy.

“Tới đại hôn rồi! Nương tử nàng nên ở lại”

“Đúng vậy! Giờ nàng theo hắn về Tấn quốc là tên Sát Huyết Dạ kia sẽ nổi điên lên mất” Thẩm Sư cũng phụ thêm.

Ta cũng có đau đầu, lúc chiều Cẩn Triệt cũng không gặp được phụ thân nên không dời lại được, ta nhớ lúc trước đại hôn của ta và Huyết Dạ rất suông sẽ nhưng lại không phải ở Tây quốc, giờ chàng ấy gấp rút thành thân thì rõ không giống trước kia dù sau cũng sẽ trở thành người một nhà thì muộn một chút cũng có sao đâu.

“Ta quyết định rồi! Ta sẽ theo chàng, Huyết Dạ cũng không phải là hài tử ba tuổi, chàng ấy sẽ hiểu mà!”

Lần này Tấn Triệu cùng Thẩm Sư đã đưa mắt nhìn nhau, Tấn Triệu lại cười cười nhìn ta.

“Ta sẽ về trong đêm nay, nương tử nàng nghe lời đi, tên đó tuy không phải hài tử nhưng tính khí hắn còn hơn cả hài tử, ta sẽ về trước, khi nào nàng xong chuyện thì về sau cũng được”

Sự bất an của ta lại tăng cao khi nghĩ đến chuyện lúc trước, không được ta phải theo sát bên chàng ấy mới được.

“Tấn Triệu một là chàng cho ta theo, hai là chàng đợi xong mọi chuyện thì cùng về Tấn quốc”

“Nương tử nàng sao vậy? Chuyện này đâu nhất thiết, ta không thể đợi thêm được!” Mặt đã ngơ ngác.

“Phải đó! Hắn đâu phải mới bước ra cửa lần đầu, nàng làm hắn hoang mang đấy nương tử” Thẩm Sư cũng bật cười vì sự cương quyết quái lạ của ta.

Các chàng vì không biết sự tình sau này nên mới nói vậy, lỡ như vì hôm nay ta biết được những gì sẽ xảy ra mà làm thay đổi những gì vốn sẽ diễn ra bị đảo lộn, lỡ Tấn Triệu bị sát hại mà chết thì ta không phải sẽ hối hận cả đời không thể tha thứ cho bản thân mình.

“Ta có lý do của ta, ta quyết theo chàng về Tấn quốc nếu chàng nhất định đi đêm nay”

Thấy ta kiêng định đến cùng, cả hai chàng ấy lại chỉ đồng mắt lắc đầu khó hiểu, Tấn Triệu khẽ thở ra vì đã hết cách với ta.

“Vậy được rồi, ta cho người chuẩn bị, thông báo với nhạc phụ một tiếng rồi lên đường”

“Được! Chàng đợi ta nói với Thiên Ý báo cho Cẩn Triệt một tiếng đã”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.