Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 45: Ðoạn nghĩa lụy thân
Khu rừng âm u rậm rạp tưởng chừng chưa bao giờ có dấu chân người đặt đến đây.
Bên ngoài cánh rừng là một bãi bằng trước khi đến con đường mòn dẫn vào trong khu rừng đó. Rải rác trên bãi bằng là những bộ khô cốt, lâu ngày lốm đốm vết hoen Ố trông thật ghê người. Ngay đầu con độc đạo dẫn vào rừng là một tấm bảng cây với hàng chữ:
– Tử Ðịa Bình Thiên Nhai.
Ứng Hiệp tiến qua bãi bằng, đi thẳng đến con đường dẫn vào khu rừng âm u. Y mang nặng nỗi oán hờn Tống Bội Linh nên chẳng màng gì đến tấm bảng có dòng bút tự hăm dọa đó.
Dốc bầu rượu tu luôn một ngụm dài, Ứng Hiệp đứng ngay đầu độc đạo gọi lớn:
– Tống Bội Linh… Tôn Ứng Hiệp tìm tỷ tỷ đây. Mau ra ngoài này đi.
Im lặng như tờ, chẳng một ai đáp lời Tôn Ứng Hiệp. Y gằn giọng nói:
– Nếu Tống tỷ tỷ không ra đây, Ứng Hiệp sẽ vào.
Cũng chẳng có ai trả lời Ứng Hiệp.
Y hừ nhạt rồi rảo bước đi thẳng vào độc đạo. Vừa đi được chừng mươi trượng thì một luồng gió nhẹ thổi đến. Ứng Hiệp vốn đã phòng bị từ trước vì sợ Tống Bội Linh có thể thừa cơ hành thích mình từ phía sau.
Khi luồng thu phong đó xuất hiện thì Ứng Hiệp đã đặt tay vào đốc kiếm. Liền ngay sau luồng gió nhẹ kia là một lão già mặt choắt dáng người bé nhỏ đứng án ngữ trước mặt Ứng Hiệp.
Lão nhường đôi mắt thồ lộ, lòi cả hai con ngươi ra ngoài nhìn Ứng Hiệp từ đầu đến chân. Ứng Hiệp đáp lại lão bằng ánh mắt sát thần.
Lão dạng dị tướng nheo mày khi bắt gặp ánh mắt của Ứng Hiệp. Lão cất tiếng như trẻ nít mới bập bẹ biết nói:
– Tiểu tử… Sao ngươi dám bước vào tử địa Bình Thiên Nhai của lão phu?
– Nơi nào Ứng Hiệp muốn đến thì sẽ đến, chẳng có nơi nào là tử địa đối với Tôn Ứng Hiệp.
Nghe Ứng Hiệp nói, đôi thân nhãn của lão dị nhân đã lộ lại càng lộ hơn với tất cả nét ngạc nhiên hiện trên mặt.
Lão nhìn Ứng Hiệp gần như không chớp mắt, mãi một lúc sau mới lên tiếng:
– Tiểu tử có phải là Di Họa Ðoạn Hồn Thần… Kẻ đã làm khuấy động võ lâm thời gian gần đây?
Ứng Hiệp thản nhiên gật đầu:
– Không sai… Tôn Ứng Hiệp chính là Di Họa Ðoạt Hồn Thần, ác nhân chi vương trong mắt mọi người.
Lão dị nhân chớp mắt:
– Tuổi ngươi chỉ mới ngoài đôi mươi mà đã vang danh lẫy lừng như vậy, thật là hiếm có trên đời này. Sư phụ của ngươi hẳn là bậc kỳ tài mới đào luyện ra được một Di Họa Ðoạt Hồn Thần mà danh lan được đến tai lão độc cuồng này.
Lão nheo môi, nói tiếp:
– Tiểu tử xâm nhập Bình Thiên Nhai tử địa của lão phu hẳn muốn lấy Long diên hương?
Ứng Hiệp lắc đầu gằn giọng nói:
– Không… Ta không cần Long diên hương mà cần một thứ khác.
Mặt Ðộc Cuồng Lão Nhân Hoàng Thúc Hãn đanh lại, nhăn nhó nói:
– Tất cả mọi người trên võ lâm xâm nhập Tử địa Bình Thiên Nhai của lão phu không ngoài ý định chiếm Long diên hương của lão phu. Ngoài Long diên hương ra Ở đây không có gì khác… Nhưng nếu muốn chiếm Long diên hương của lão phu, tiểu tử phải nhận thấy những bộ khô cốt nằm rải quanh Bình Thiên Nhai.
Ứng Hiệp đanh giọng nói:
– ứng Hiệp không cần Long diên hương của lão đâu mà cần thứ khác.
Y rít giọng nói luôn:
– Ta cần giết người.
Ðôi mắt lộ của Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn tưởng chừng lọt ra ngoài hốc mắt khi nghe câu nói này của Tôn Ứng Hiệp.
Lão lập lại lời của Tôn Ứng Hiệp:
– Tiểu tử cần giết người?
Ứng Hiệp gật đầu luôn:
– Ðúng… Ta cần giết một người trước khi quay ra khỏi khu rừng này.
Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn cười khảy như trẻ nít rồi dè bỉu nói:
– Tiểu tử không có ý định muốn giết lão phu đấy chứ?
Ứng Hiệp nhìn thẳng vào mắt lão, khẽ gật đầu:
– Người ta muốn giết không phải là lão.
Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn càng lộ vẻ ngơ ngẩn ngạc nhiên bởi lời nói của Tôn Ứng Hiệp.
– Người ngươi muốn lấy mạng không phải Hoàng Thúc Hãn này, vậy là ai mới được chứ?
Ứng Hiệp nhạt nhẽo đáp lời Ðộc Cuồng lão nhân:
– Tỷ tỷ của tại hạ… Ðộc Cầm Nhân Tống Bội Linh.
Tôn Ứng Hiệp vừa thốt dứt câu, Ðộc Cuồng lão nhân Hoàng Thúc Hãn rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống đó, đôi vai lão lắc nhẹ, thân ảnh đã vút vào rừng âm u mất hút chẳng để lại bóng dạng gì.
Ứng Hiệp thấy hành động bất ngờ của lão cũng không khỏi ngạc nhiên. Y buột miệng thốt:
– Ðộc Cuồng lão tiền bối.
Lời còn đọng trên hai cánh môi Ứng Hiệp thì gã cảm nhận có áp lực khí chưởng xuất hiện bên phải mình. Nhận ra áp lực khí chưởng, Tôn Ứng Hiệp dấn tới hai bộ tránh.
Ðạo khí chưởng kia xẹt qua lưng gã, vỗ thẳng tới gốc cây đại thụ bên trái Ứng Hiệp.
Cây đại thụ đang thời kỳ xinh tốt thế mà nhanh chóng lá vàng úa rồi rơi rụng như bước vào thu gặp cơn lốc dữ. Lá cây nhanh chóng rơi xuống, thân cây bắt đầu úa tàn chẳng mấy chốc trơ ra như thể cành củi mục rữa lâu ngày.
Thấy cây đại thụ trong tình trạng đó, Ứng Hiệp nhận biết ra ngay nguyên nhân vì sao cây đại thụ kia chóng tàn như thế. RÕ ràng nó đã trúng phải độc chưởng của Ðộc Cuồng lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn.
Bị Ðộc Cuồng lão dị nhân tập kích lén, Ứng Hiệp càng tức giận khi nghĩ đến Tống Bội Linh. Y lẩm nhẩm:
– Bội Linh tỷ tỷ… Dù tỷ có ẩn mình trong Bình Thiên Nhai tử địa của lão độc cuồng quái gỡ này thì Ứng Hiệp cũng bắt tỷ trả lại nợ đã vay của Tôn Tài trưởng lão.
Cùng với ý nghĩ đó, Ứng Hiệp từ từ rút kiếm hượm sẵn để chờ đợi đối phương. Y tiếp tục lần bước rảo về phía trước thì bỗng dưng sau lưng y có áp lực chưởng kình.
Lần này Ứng Hiệp lạng mình qua trái, đồng thời chớp động kiếm quang tập kích ngược lại sau lưng mình. Kiếm quang của Ứng Hiệp nhoáng lên thì thân ảnh của Ðộc Cuồng lão dị nhân lại mất hút vào rừng âm u. Dáng người nhỏ bé phối hợp cùng bộ pháp ẩn mình đặc dị khiến cho Ứng Hiệp không thể nào phát hiện được lão Ở đâu. Tình trạng cũng như người đứng ngoài ánh sáng đối phó với kẻ trong bóng tối hay người hữu hình đối phó với kẻ vô hình. Trong khi độc chưởng của lão Hoàng Thúc Hãn thì chẳng thể nào xem thường được.
Ứng Hiệp vừa đi được hai bộ thì độc chưởng lại xuất hiện Ở bên trái, mặc dù y chẳng thể nào nhận biết đối phương Ở hướng nào. Ứng Hiệp buộc lòng phải dùng đến thuật Tu La thân pháp lách tránh. Y toan phát động kiếm chiêu nhưng rồi chẳng biết mình phải công vào đâu. Trước mặt y chỉ có rừng âm u rậm rạp, chẳng biết đối phương Ở hướng nào.
Ứng Hiệp nhủ thầm:
– “Nếu tiếp tục như thế này thì cũng có lúc lão quỷ Hoàng Thúc Hãn sẽ phóng được độc chưởng vào mình. Nếu trúng độc chưởng của lão thì mình khó mà bảo toàn tính mạng.” Ý niệm đó khiến Ứng Hiệp dừng bước, hoành kiếm thủ ngang ngực. Y không bước cũng không lùi, mà đứng phỗng ra như pho tượng, chỉ có đôi mắt sát thần lia qua từng cành lá để tìm Hoàng Thúc Hãn.
Một chiếc lá rung nhẹ sau lưng Ứng Hiệp hắn cũng biết, kiếm quang liền phát động.
Nhưng lưỡi kiếm của Ứng Hiệp lại chẻ đôi một cánh bướm mà tuyệt nhiên chẳng hề phát hiện ra tung tích của lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn.
Thủ kiếm hoành ngang ngực phòng bị, Ứng Hiệp nghĩ:
– Không ngờ lão già dị tướng đó lại lợi hại như vậy.
Y vừa nghĩ vừa lia mắt nhìn bốn chung quanh, Ứng Hiệp chẳng có phát hiện gì, buộc phải lên tiếng:
– Lão quỷ lùn, biết tại hạ là Di Họa Ðoạt Hồn Thần nên sợ hãi không dám đối mặt ư?
Y vừa dứt lời thì bất thình lình từ trên đầu Ứng Hiệp có chỉ khí điểm thẳng xuống thiên đỉnh. Phản xạ của một vô địch kiếm, Ứng Hiệp đâm thẳng mũi kiếm lên trên hứng thẳng lấy chỉ khí của đối phương.
– Chát…
âm thanh khô khốc đó chứng tỏ chỉ khí và kiếm chạm vào nhau. Không bỏ lỡ thời cơ, Ứng Hiệp thét lên một tiếng điểm mũi giày. Thân ảnh của gã tựa một mũi tên thoát ra khỏi cánh cung phối hợp với kiếm chiêu uy mãnh, vụt lên cao năm trượng. Với thế kiếm này Ứng Hiệp những tưởng có thể đâm trúng Ðộc Cuồng Lão Nhân Hoàng Thúc Hãn nhưng rồi mũi kiếm của gã lại xuyên thủng cành cây, trong khi kịp phát hiện ra màu áo chàm xanh của lão Hoàng Thúc Hãn chỉ cách mình hai bộ.
Kiếm còn dính cứng trong cành cây thì Ứng Hiệp thấy Hoàng Thúc Hãn hướng chưởng ảnh về phía mình. Lão nói:
– Tiểu tử… Cho dù ngươi là Di Họa Ðoạt Hồn Thần thì ngươi cũng như những người khác mà thôi.
Ðộc Cuồng lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn vừa nói, vừa từ từ chực điểm chỉ vào tam tinh Tôn Ứng Hiệp. Chính vào lúc chỉ pháp của lão chực nhả kình thì kịp thấy hai cánh môi của Di Họa Ðoạt Hồn Thần nhếch lên tỏ thái độ khinh bỉ lẫn sát nhãn đầy uy quang.
Ðộc Cuồng lão dị nhân chỉ kịp thấy điều đó, lòng đã bồn chồn với cảm giác lưỡi hái thần chết đang Ở cạnh thì âm thanh khô khốc do lưỡi kiếm bị bẻ đôi phát ra đập vào thính nhĩ lão.
Lão còn chưa kịp hiểu điều gì thì lưỡi kiếm gãy của Tôn Ứng Hiệp đã đặt đúng vào yết hầu lão. Lão gần như chết lặng chẳng còn tin vào mắt mình nữa. Làm sao Ðộc Cuồng lão dị nhân có thể tin được một kiếm thủ ứng biến thần tình như Ứng Hiệp.
Lão buột miệng thốt:
– Ngươi hẳn đã thụ giáo kiếm chiêu vô địch của Dương Bất Tuần.
Ứng Hiệp buông một câu thật nhạt nhẽo:
– Không sai.
Mặt của Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn sượng sùng. Y lẩm nhẩm nói:
– Thảo nào kiếm chiêu lại ứng biến thần kỳ như vậy.
– Lão không cần phải thắc mắc điều đó.
Ứng Hiệp nhìn thẳng vào cặp mắt lồi của lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn gằn giọng nói:
– Tống Bội Linh đang Ở đâu?
Hoàng Thúc Hãn khẽ lắc đầu. Lão không dám lắc mạnh vì sợ lưỡi kiếm gãy kia sẽ tiện đứt yết hầu của lão.
Ứng Hiệp nói:
– Lão không biết?
Giọng nói của Ứng Hiệp giá băng đến độ Hoàng Thúc Hãn phải rùng mình. Lão rùng mình xong rồi im lặng.
Ứng Hiệp gằn giọng hỏi lại:
– Lão không biết?
Hắn thốt ra câu hỏi đó lạnh như băng mà răng như rít lại với tất cả sự căm phẫn.
Nghe Ứng Hiệp hỏi mà toàn thân Hoàng Thúc Hãn nổi đầy gai ốc. Lão có cảm giác cổ họng mình bị chẹn lại bởi sát kiếm khủng bố toát ra từ lưỡi kiếm gãy của Tôn Ứng Hiệp.
Ðộc Cuồng lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn ngập ngừng mãi một lúc mới nói được:
– Nếu lão phu nói không biết thì chắc ngươi sẽ lấy mạng lão ngay lập tức?
Y buông một câu cụt lủn:
– Ðúng… Hoàn toàn đúng. Lão biết Tống Bội Linh đang Ở đâu. Bội Linh đang Ở đâu?
Giọng Ứng Hiệp khản đặc biểu lộ tất cả hung khí mà y muốn dồn vào câu nói đó.
Nghe Ứng Hiệp hỏi mà lão Ðộc Cuồng cứ run bắn người. Lão chợt òa khóc lên như một đứa trẻ nít rồi dãy nảy:
– Ta không nói… Ta không nói…
– Lão sẽ chết…
Ứng Hiệp nhớ lại cái chết của Tôn Tài trưởng lão mà bụng dạ như thể có lửa đốt âm ỷ Lưỡi kiếm gãy của y ép tới chạm nhẹ vào yết hầu Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn.
– Lão chết như Tôn Tài trưởng lão Ứng Hiệp này mới mãn nguyện vừa lòng nếu không nói Tống Bội Linh đang Ở đâu.
Y nghiến răng lặp lại lời nói:
– Lão sẽ chết.
Hoàng Thúc Hãn run bắn người thì chợt sau lưng Ứng Hiệp tiếng đàn tỳ bà ai oán trỗi lên. Nghe tiếng đàn tỳ bà ai oán đó, Ứng Hiệp không thể cầm lòng được, liền quay ngoắt lại. Trong khi y quay mặt nhìn lại thì không phòng bị, chớp mắt đã bị Ðộc Cuồng lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn chớp động chỉ công điểm vào đại huyệt Thiếu Khuyết sau lưng.
– Cạch…
Ứng Hiệp chúi người đến trước, ngã sóng xoài trên mặt đất.
Ðộc Cuồng lão dị nhân Hoàng Thúc Hãn đắc ý nói:
– Di Họa Ðoạt Hồn Thần, ngươi chết chắc bởi tay lão phu rồi.
Cùng với lời nói đó, Hoàng Thúc Hãn chực tung chưởng độc vỗ thẳng vào mặt Ứng Hiệp. Cái chết của Ứng Hiệp đã nằm gọn trong tay Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn, nhưng tiếng thét của Bội Linh đã kịp cất lên cứu lấy mạng gã:
– Lão độc dừng tay.
Tiếng thét của nàng như một mệnh lệnh khiến Hoàng Thúc Hãn nhanh chóng thu hồi chưởng độc. Trong khi Ứng Hiệp ngạc nhiên vì Bội Linh đã cứu y.
Ðộc Cuồng Hoàng Thúc Hãn thảng thốt nói:
– Tên tiểu tử này muốn lấy mạng nàng đó. Hãy để cho Hoàng lão phu giết gã trừ hậu họa cho nàng.
Bội Linh lắc đầu:
– Lão độc không được giết gã… Nếu lão giết Ứng Hiệp, Bội Linh sẽ tự sát ngay.
Ðộc Cuồng lão dị nhân càng ngạc nhiên hơn khi nghe Bội Linh thốt ra câu nói đó.
Lão lặp bặp nói như một đứa trẻ:
– Nàng muốn chết hay sao mà lại muốn để tiểu tử này sống chứ? Kiếm thuật của y do chính Dương Bất Tuần truyền thụ. Trong võ lâm chẳng còn ai có thể khắc trị y nữa.
– Bội Linh không cần biết điều đó… Nhưng lão lấy mạng Ứng Hiệp, Bội Linh sẽ tự sát theo y.
Buông một tiếng thở dài, Hoàng Thúc Hãn lắc đầu nguy nguy:
– Ta không hiểu nổi… Hắn đi tìm nàng để giết, thế mà nàng còn muốn binh vực hắn… muốn hắn được sống khi chắc chắn hắn phải chết bởi độc chưởng của ta.
Bội Linh lắc đầu:
– Bội Linh muốn nói chuyện với Ứng Hiệp.
– Hắn nguy hiểm lắm.
Ứng Hiệp lên tiếng:
– Tống tỷ tỷ của ta muốn tự tay giết ta đó.
Ðộc Cuồng lão quái lắc đầu rồi nói với Bội Linh:
– Nàng cẩn thận với gã đó.
Lão nói xong lẩn ngay vào rừng, thoáng cái đã mất hút như thể rừng rậm là mồm con quái vật khổng lồ nuốt chửng lấy lão vậy.
Bội Linh mò mẫm rảo bước đến bên Ứng Hiệp. Nàng ngồi xuống cạnh hắn:
– Ứng Hiệp, đệ có sao không?
Ứng Hiệp nhìn Tống Bội Linh. CỔ họng gã đắng nghét như thể mật đã ứ ngang miệng. Gã hậm hực nói:
– Ðừng giả nhân, giả nghĩa, xuống tay lấy mạng Tôn Ứng Hiệp mà giao nộp cho Ðàm Vĩnh Hưng tướng công của tỷ. Xuống tay đi.
Bội Linh cau mày ngơ ngẩn:
– Tại sao Bội Linh phải lấy mạng đệ chứ?
Ứng Hiệp hừ nhạt một tiếng:
– Không giết Ứng Hiệp thì hậu họa sẽ đến với Tống tỷ tỷ đó.
Bội Linh lắc đầu:
– Tỷ tưởng đâu đệ tới đây để lấy Long diên hương trao cho Ðàm Vĩnh Hưng, không ngờ đệ đến Bình Thiên Nhai bằng lòng hận thù.
Nàng thở ra nói:
– Tỷ đã làm gì để đệ phải hận tỷ chứ? Chẳng lẽ vì tỷ yêu Ðàm Vĩnh Hưng mà đệ hận tỷ? Ðàm huynh đã đắc tội gì với đệ?
Toàn thân Ứng Hiệp run lên bần bật. Bất thình lình gã rống lên một tiếng thét lớn, tự dưng kiếm khí trong nội thể giải khai huyệt đạo bị Hoàng Thúc Hãn phong bế. Ðại huyệt Thiếu Khuyết vừa được giải, Ứng Hiệp thộp lấy đốc kiếm gãy, rít giọng nói:
– Tống tỷ tỷ biết vì sao Ứng Hiệp hận tỷ tỷ không?
Y vừa nói vừa đặt lưỡi kiếm gãy vào cổ Bội Linh. Bội Linh vẫn bình thản nói:
– Tỷ không biết… Nhưng nếu đệ giết tỷ mà đem đến điều lợi cho đệ thì đệ cứ ra tay Ứng Hiệp đay nghiến nói:
– Ðến lúc này mà tỷ còn có thể thốt ra hai chữ không biết à?
– Quả thật tỷ không biết thì nói không biết. Tỷ đang muốn biết vì sao Tôn đệ đệ lại hận tỷ như vậy?
– Không hận sao được khi tỷ đã nhẫn tâm đột nhập Quỷ Ðầu sơn lấy mạng Tôn Tài trưởng lão bộ tộc Liêu Ninh, rồi giáng họa lên đầu Ứng Hiệp.
Y buông một tiếng thở dài thuật lại chuyện đã xảy ra tại Quỷ Ðầu sơn.
Nghe Ứng Hiệp kể xong, Tống Bội Linh chỉ khẽ lắc đầu thở dài ngao ngán:
– Thì ra là vậy… Thảo nào đệ không hận Tống Bội Linh.
– Giờ tỷ còn có gì muốn nói nữa không?
– Nói rất nhiều… Sau khi tỷ nói xong, đệ cứ quyết định, giết cũng được, tha cũng được, nhưng điều cầu xin của tỷ đệ đã hứa thì phải giữ.
– Nam nhi đại trượng phu đã nói ra thì không bao giờ nuốt lời được… Ứng Hiệp sẽ đem Long diên hương về cho Ðàm Vĩnh Hưng.
– Ða tạ Tôn đệ đệ.
Bội Linh chớp đôi thu nhãn vô hồn rồi chậm rãi thuật lại chuyện Ðàm Vĩnh Hưng Ở trang viên Thần Phục bang cho Ứng Hiệp nghe. Ứng Hiệp nghe nàng kể lắc đầu nói:
– Ta không tin.
– Tin hay không đó là quyền của đệ. Nhưng nếu không có Long diên hương thì Vĩnh Hưng sẽ trở thành phế nhân. Tỷ lại không muốn điều đó xảy ra với Ðàm Vĩnh Hưng.
Nghe Bội Linh kể, mặt Ứng Hiệp nhăn nhó. Y cướp lời Bội Linh:
– Lâm tỷ tỷ không đốn mạt và tàn nhẫn như tỷ đâu.
– Tin hay không là quyền của đệ, nhưng Bội Linh đoán chắc kẻ sát hại Tôn Tài trưởng lão là Lâm Bạch Huệ. Nếu đệ minh mẫn một chút không bị lưới tình che mắt thì sớm nhận ra thủ đoạn của Lâm Bạch Huệ. Bạch Huệ vì muốn Tinh Túc giáo độc tôn võ lâm mà dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chính vì biết Bạch Huệ có ý đó nên Ðộc Cầm Nhân Ðoan Cơ đã cứu tỷ, và nhờ tỷ bằng mọi cách ngăn cản Bạch Huệ trước khi lấy mạng nàng. Dù sao Bạch Huệ cũng là máu mủ với ân nhân của tỷ.
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Ta không tin.
– Tất cả những gì Bội Linh muốn nói với đệ thì đều đã nói hết rồi. Bây giờ Tôn đệ có thể xuống tay đưa Bội Linh về với cõi hư vô.
Nàng nói dứt lời, ngẩng cao mặt, đưa cả vùng yết hầu mình để cam chịu đường kiếm tàn nhẫn của Tôn Ứng Hiệp. Ðôi mắt vô thần, khuôn mặt xinh xắn với những nét đau khổ của Bội Linh đập vào mắt Ứng Hiệp, khiến cho gã phải chờn lòng.
Y miễn cưỡng hỏi lại Bội Linh:
– Tống tỷ tỷ không phải là thủ phạm ư?
– Tùy đệ quyết định.
Tay kiếm của Ứng Hiệp từ từ thu lại. Y lắc đầu nói:
– Ứng Hiệp không bao giờ tin vào lời của tỷ. Nhưng… Ðệ sẽ quyết định tìm ra sự thật.
Y buông một tiếng thở dài:
– Một khi sự thật được phơi bày thì tỷ có ẩn náu Ở đâu Tôn Ứng Hiệp cũng buộc tỷ phải đền tội trước vong hồn Tôn Tài trưởng lão và Lập Dựng đại thúc.
– Ðệ cứ đi tìm sự thật. Còn tự bản thân Tống Bội Linh đã chọn cho mình một con đường để đi rồi.
– Tỷ muốn nói gì?
– Không bao giờ tỷ rời khỏi Tử địa Bình Thiên Nhai. Khi nào đệ muốn giết tỷ thì cứ đến tử địa này.
Ứng Hiệp nhìn Bội Linh bằng ánh mắt hoài nghi. Y ngập ngừng nói:
– Ðệ có thể đưa tỷ đến gặp Ðàm Vĩnh Hưng kia mà.
Bội Linh lắc đầu:
– Không cần… Mặc dù Bội Linh đã trao tình cho Vĩnh Hưng nhưng lại biết trong tim huynh ấy luôn tồn tại bóng hình của Ðoan Cơ. Bội Linh muốn Vĩnh Hưng mãi mãi trọn tình với đoan Cơ.
Ứng Hiệp buông tiếng thở dài.
Bội Linh mơ hồ nói tiếp:
– Ở đây tỷ đã có Ðộc Cuồng Dị Nhân Hoàng Thúc Hãn. Tỷ cũng được an ủi phần nao.
Lời nói còn đọng trên miệng Bội Linh thì Ðộc Cuồng Dị Nhân Hoàng Thúc Hãn từ trong lùm cây bên cạnh bước ra. Lão vừa bước ra vừa nói:
– Nghĩa nữ nói rất đúng… Rất đúng… Cứ Ở đây với nghĩa phụ. Ơ đây mặc dù hoang vu nhưng chẳng có ai gây phiền lụy cho nghĩa nữ cả.
Ứng Hiệp nhìn Hoàng Thúc Hãn.
Lão đáp trả lại bằng cặp mắt dè chừng.
Bội Linh nói:
– Nghĩa phụ… Bội Linh xin người một ít Long diên hương để Ứng Hiệp đem trao về cho Ðàm Vĩnh Hưng.
Mặt Ðộc Cuồng nhăn nhó nói:
– Nghĩa nữ biết Long diên hương quý như thế nào không?
– Quý nhưng chỉ để làm vật ngắm nhìn thì không có gì quý cả.
– ơ, thôi được… Nghĩa phụ sẽ trao nó cho tiểu tử này nhưng y phải hứa đừng đến đây khuấy động sự yên bình của Bình Thiên Nhai.
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Ứng Hiệp không hứa gì cả.
Bội Linh cầm tay Hoàng Thúc Hãn:
– Nghĩa phụ… Xin người đừng bức ép Tôn đệ đệ.
Liếc nhìn Bội Linh, thở hắt ra một tiếng:
– Thôi được… Nghĩa phụ vì nghĩa nữ đó.
Lão lấy trong áo ngực ra một túi lụa đưa đến trước mặt Ứng Hiệp:
– Ðây là Long diên hương… Ngươi muốn dùng gì thì dùng. Bản thân Long diên hương có thể trị được bá độc, chỉ cần ngươi xông nó đã có thể trị độc được rồi.
Ứng Hiệp nhận lấy túi Long diên hương chậm rãi nói:
– Ứng Hiệp chẳng cần đến Long diên hương, nhưng đây là lời hứa phải làm với Tống Bội Linh tỷ tỷ mà thôi.
Y gằn giọng nói:
– Cáo từ Ứng Hiệp toan dợm bước thì tiếng chim phượng rít lên trên cao. Vừa nghe có tiếng chim phượng Ðộc Cuồng Dị Nhân Hoàng Thúc Hãn đã nhanh chân lủi ngay vào rừng rậm mất hút.
Từ trên cao cánh chim phượng hoàng khổng lồ chao cánh lạng xuống.
Từ trên lưng chim, Tiên Hạc Thần Kim Chu Tuyết Ngọc băng mình xuống nhưng khi Tiên Hạc Thần Kim hạ thân xuống đất thì Ứng Hiệp đã thi triển Tu La thân pháp thoát đi mất hút rồi.
Chu Tuyết Ngọc hỏi Bội Linh:
– Tống tiểu thư… Ứng Hiệp có đến đây không?
– Tôn đệ đi rồi.
Ðôi chân mày lá liễu của Tiên Hạc Thần Kim cau hẳn lại:
– Y đi rồi ư… Nếu bổn nương muốn gặp y thì gặp Ở đâu?
– Nơi nào có Lâm Bạch Huệ thì nơi đó có Tôn Ứng Hiệp. Trong tâm tưởng của Ứng Hiệp, chẳng còn ai ngoài Lâm Bạch Huệ mà thôi.