Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 43: Cội nguồn


Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 43: Cội nguồn

Tân cương, một thị trấn nhỏ nằm cách ải Nhạn môn non trăm dặm. Khi vầng quang xế bóng thì Bạch Huệ và Ứng Hiệp đến trấn Tân Cương. Hai người ghé vào một khách điếm nhỏ để trú qua đêm. Vừa thấy hai người bước vào gã điếm chủ vội vã bước đón họ.

Bạch Huệ nói:

– Bổn cô nương muốn có một gian phòng tươm tất và bầu rượu năm cân cùng những thức ăn ngon.

Gã điếm chủ rối rít lên:

– Dạ… dạ… Tiểu nhân sẽ lo chu đáo cho tiểu thư và công tử đây.

Bạch Huệ và Ứng Hiệp ngồi xuống bàn chờ đợi gã điếm chủ. Bạch Huệ nhìn úng Hiệp nói:

– Rất tiếc gã điếm chủ này không biết tỷ và đệ là ai. Nếu như y biết có lẽ đã trao cả tòa khách điếm tồi tàn này cho tỷ và đệ qua đêm.

Hai cánh môi Ứng Hiệp nhấc lên:

– Ðệ sợ nếu gã biết chúng ta thì chúng ta sẽ mang nhiều phiền toái.

Gã điếm chủ từ sau khách điếm khệ nệ bưng lên bầu rượu năm cân và mâm thức ăn còn bốc khói. Gã bày thức ăn ra bàn rồi nói:

– Tiểu thư và công tử còn cần thêm gì thì…

[Ðoạn này thiếu mất hai trang 46 và 47] – Ứng Hiệp xem Bạch Huệ như một đứa trẻ nít không thể gắp thức ăn được à?

Ứng Hiệp nhìn nàng:

– Muội ăn đi nào!

Bạch Huệ khẽ gật đầu. Nàng vừa gắp thức ăn đưa lên miệng đã cau mày, bỏ lại miếng thức ăn vào chén. Nàng quay mặt vào trong gọi điếm chủ:

– Ðiếm chủ.

Gã điếm chủ vội vã bước ra. Y khúm núm nói:

– Tiểu thư gọi tiểu nhân có điều chi cần chỉ giáo?

Bạch Huệ nhìn thẳng vào mặt gã điếm chủ. Nàng gằn giọng nói:

– Những thức ăn này là do chính tay ngươi nấu mang ra?

Gã điếm chủ giả lả cười. Nụ cười giả lả của y đập vào mắt Ứng Hiệp khiến y phải nhăn mặt, nheo mày. Gã nói:

– Ðúng là những thức ăn này do tiểu nhân nấu… Chẳng hay tiểu thư dùng có gì không ngon miệng?

Bạch Huệ cười khảy nói:

– Bổn cô nương chưa ăn nhưng biết thức ăn ngươi nấu rất ngon. Nhưng bổn cô nương có cố tật…

– Tiểu thư không được ngon miệng ư?

– Bổn cô nương chưa ăn sao biết ngon miệng. CỐ tật của bổn cô nương là bắt người nấu thức ăn phải dùng trước, để thử xem trong đó có độc hay không. Phàm nếu không có độc bổn cô nương mới dám ăn.

Nàng nghiêm giọng nói tiếp:

– Vì cố tật đó mà ta muốn điếm chủ phải dùng trước những thức ăn của ngươi tự nấu đem ra.

Bạch Huệ vừa nói vừa bưng chén thức ăn của mình đặt vào tay gã điếm chủ:

– Bổn cô nương mời ngươi đó.

Cầm chén thức ăn mà tay gã điếm chủ run bắn, mồ hôi toát ngay ra trên trán gã. Gã lắp bắp:

– Tiểu thư… Tiểu nhân đâu dám mạo phạm dùng những thức ăn nấu riêng cho khách nhân chứ?

Bạch Huệ đanh giọng nói:

– Ngươi phải ăn…

Gã tiểu nhị càng lúng túng hơn khi lời của nàng đập vào thính nhĩ gã. Y bối rối nói:

– Tiểu thư… Tiểu nhân không dám mạo phạm dùng thức ăn của tiểu thư và công tử.

Ðôi chân mày lá liễu của Bạch Huệ cau lại. Nàng liếc qua Ứng Hiệp, nhận được cái liếc mắt của Bạch Huệ, Ứng Hiệp hiểu ngay ẩn ý của nàng. Chớp động ảnh kiếm, mũi kiếm đã đặt vào yết hầu gã điếm chủ.

Bạch Huệ nhìn gã điếm chủ thản nhiên nói:

– Một là ngươi phải ăn những thức ăn này, hai là ngươi phải chết bởi độc kiếm của môn huynh ta.

Gã điếm chủ nghe nàng nói càng bối rối hơn. Gã như gà mắc tóc cứ loay hoay, tay thì run bần bật.

Bạch Huệ nói:

– Ngươi ăn chứ?

Nàng vừa nói dứt câu thì từ phía sau khách điếm một lão trượng vận y trang thổ dân chống gậy bước lên.


– cổ Tùng Khổ… Tiểu thư đây đã bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn.

Thấy lão trượng đó rồi, CỔ Tùng Khổ như kẻ chết đuối vớ được cành cây để níu lấy sự sống, liền phấn khích nói:

– Tôn Tài lão trượng bảo ăn, Tùng Khổ mới dám ăn.

Lão trượng kia gật đầu:

CỔ Tùng Khổ liền lùa thức ăn vào miệng nuốt trọng. Y vừa nuốt thức ăn thì đã ôm bụng quằn quại rên lên:

– ối cha ơi… Tôn Tài trưởng lão cứu CỔ Tùng Khổ với.

Tôn Tài nhìn CỔ Tùng Khổ rồi quay lại Bạch Huệ và Ứng Hiệp. Lão cất giọng từ tốn nói:

– Tiểu thư và công tử đây biết trong thức ăn có độc, hẳn có giải được độc chất?

Bạch Huệ nhìn vị trưởng lão nói:

– Ai dụng độc công thì người đó có giải dược. Trên cõi đời này chẳng có thứ giải dược nào giải được bách độc.

– Tiểu thư nói rất đúng.

Bạch Huệ nói:

– Gã điếm chủ bỉ ổi này dụng độc công định hại bổn cô nương và tôn huynh đây, thì y phải nhận lãnh cái họa mà y muốn gieo cho người khác.

Tôn Tài trưởng lão vuốt râu, lắc đầu nói:

– CỔ Tùng Khổ không có ý hại tiểu thư và công tử đây đâu.

Ứng Hiệp buộc miệng xen vào:

– Không có ý hại tại sao y lại hạ độc vãn bối và Lâm muội muội?

– Chẳng qua y chỉ muốn thẩm chứng hai người theo ý của lão phu mà thôi.

Bạch Huệ đanh giọng nói:

– Thì ra kẻ đứng sau lưng gã điếm chủ kia chính là lão.

Buông ra một tiếng thở dài, Tôn Tài trưởng lão gật đầu. Lão lấy trong túi da beo đeo bên hông một chiếc lá cây, vò nát rồi nhét vào miệng CỔ Tùng Khổ. Gã điếm chủ họ CỔ nuốt chiếc lá khô đó, chỉ lúc sau đã trở lại bình thường.

Bạch Huệ nhìn Tôn Tài trưởng lão:

– Tại sao lão lại muốn hạ độc tôn huynh và bổn cô nương?

Không vội đáp lời nàng, Tôn Tài trưởng lão lấy trong túi da beo một thoi vàng thô nhưng cũng phải trên năm mươi lạng được nấu tinh lọc lại đặt vào tay gã điếm chủ.

– CỔ điếm chủ hãy cầm lấy.

– Ða tạ trưởng lão.

Lão vuốt râu:

– cổ điếm chủ chịu đau đớn như vậy còn đáng hưởng nhiều hơn thế nữa.

CỔ Tùng Khổ ôm quyền xá Tôn Tài trưởng lão:

– Ða tạ trưởng lão… Tiểu nhân xin cáo lui.

Tôn Tài trưởng lão gật đầu:

– Ðiếm chủ cứ tự nhiên.

Gã CỔ điếm chủ đi rồi, Tôn Tài trưởng lão mới nhìn lại Bạch Huệ và Tôn Ứng Hiệp.

Lão bước đến bàn hai người, lấy ra mấy chiếc lá vò nát rải lên đĩa thức ăn rồi nói:

– Lão phu đã giải xong Tử hà sa trong đĩa thức ăn của tiểu thư và công tử.

Bạch Huệ cau mày:

– Mặc dù lão đã giải Tử hà sa gì đó nhưng bổn cô nương và tôn huynh cũng không dám ăn.

– Lão phu sẽ thiết đại nhị vị bữa đại yến khác vậy.

Bạch Huệ lắc đầu:

– Bạch Huệ và Tôn huynh không cần ăn nữa đâu, mà chỉ muốn biết vì sao trưởng lão lại muốn hạ độc chúng tôi.

– Lão phu không có ý hại nhị vị đâu… Mà chỉ muốn kiểm chứng thôi.

– Lão muốn gì mà kiểm chứng Tôn huynh với Lâm Bạch Huệ chứ?

Tôn Tài trưởng lão vẫn giữ giọng từ tốn nói:


– Tiểu thư và công tử ngồi xuống đi… Lão phu sẽ giải thích.

Nghe giọng nói của Tôn Tài trưởng lão rất từ tốn, Ứng Hiệp và Bạch Huệ không còn e dè nữa. Hai người ngồi xuống nhìn lão. Hai người yên vị rồi. Tôn Tài trưởng lão mới nói:

– Phàm khi nhị vị bị CỔ Tùng Khổ hạ độc thì nghĩ ngay tới y là cường khấu giả trang để tìm cơ hội hạ độc khách nhân đoạt của. Nhưng thật ra tất cả là do lão phu bày ra cả.

– Nguyên cớ gì mà Tôn Tài trưởng lão lại bày ra kế sách hạ lưu này? Nếu như Bạch Huệ không phát hiện trong đĩa thức ăn có độc thì sự thể sẽ như thế nào?

Tôn Tài trưởng lão vuốt râu nói:

– Nhị vị yên tâm… Tử hà sa không độc đến độ giết người đâu. NÓ chỉ khiến cho nhị vị đau bụng một thời gian rồi tự khắc hết mà thôi. Với lại, lão phu cũng chuẩn bị lá cọ để giải độc Tử hà sa.

Lão trượng lấy trong túi da beo ra thỏi vàng thô ước lượng cũng trên trăm lạng đặt lên bàn.

– Phần này lão phu xin được bồi hoàn cho nhị vị.

Bạch Huệ lắc đầu:

– Vàng bạc Bạch Huệ và Tôn huynh không nhận… Nhưng có một điều muốn biết.

– Tiểu thư muốn biết gì?

Tôn Tài trưởng lão vừa nói vừa vuốt râu nhìn nàng. Lão từ tốn nói:

– Tiểu thư không nói ra nhưng lão phu biết tiểu thư muốn hỏi gì?

Buông một tiếng thờ dài, Tôn Tài trưởng lão nói:

– Lão phu có hoàn cảnh đặc biệt nên mới dùng hạ sách này.

Lão lắc đầu:

– Phàm là người Liêu Ninh thì biết Tử hà sa và tự giải độc cho mình. Lão phu ngạc nhiên các vị không phải là người của bộ tộc Liêu Ninh mà lại biết trong thức ăn có độc Tử hà sa.

Ứng Hiệp nghe Tôn Tài trưởng lão nói nhìn sững lão. Y ngập ngừng hỏi:

– Trưởng lão đây hẳn là nguyên lão của bộ tộc Liêu Ninh.

Tôn Tài trưởng lão nheo mày nhìn Ứng Hiệp:

– Tôn công tử sao lại biết tục lệ của bộ tộc Liêu Ninh?

Ứng Hiệp phấn khích nói:

– Vãn bối không dấu gì lão tiền bối… Lần này vãn bối cùng với Lâm tỷ tỷ thân hành ra quan ngoại, tìm đến ải Nhạn môn cũng vì chuyện của bộ tộc Liêu Ninh.

Ứng Hiệp chuốc rượu vào chén:

– vãn bối kính lão tiền bối một chén gọi là giao bôi tương ngộ.

Tôn Tài trưởng lão ôm quyền:

– Ða tạ công tử.

Hai người cùng uống càn số rượu trong chén. Ðặt chén xuống bàn Ứng Hiệp trịnh trọng hỏi Tôn Tài trưởng lão:

– Vãn bối mạo phạm xin được hỏi Tôn Tài trưởng lão… Trưởng lão hẳn biết MỘ Kha Dã Na tiền bối?

Mặt Tôn Tài trưởng lão rạng rỡ hẳn lên:

– Tôn công tử cũng biết MỘ Kha Dã Na trưởng lão?

Ứng Hiệp gật đầu:

– Vãn bối đã gặp Mộc Kha Dã Na trưởng lão.

Ứng Hiệp thuật lại chuyện mình bất ngờ gặp MỘ Kha Dã Na như thế nào cho Tôn Tài trưởng lão nghe. Lão nghe xong, lắc đầu:

– MỘ Kha Dã Na trưởng lão thật là tội nghiệp.

Tôn Tài trưởng lão đứng lên:

– Tôn công tử… Công tử đã biết MỘ Kha Dã Na trưởng lão, lão phu xem công tử như người nhà… Ðã là người nhà, mặc dù công tử và tiểu thư đây không phải là người của bộ tộc Liêu Ninh, nhưng lão cũng thỉnh hai người về Quỷ đầu sơn để đãi ngộ. Nhân tiện cũng muốn hỏi thêm công tử.

– Vãn bối xin được theo bước trưởng lão.

– Mời công tử và tiểu thư.

Ứng Hiệp và Bạch Huệ theo Tôn Tài trưởng lão rời khách điếm Tân Cương. Hai người được Tôn Tài trưởng lão đưa theo ngõ tắt, băng qua một cánh rừng. Mặc dù đi bằng ngõ tắt băng qua rừng nhưng họ cũng phải mất bốn canh giờ mới đến được chân núi Quỷ Ðầu sơn.

Tôn Tài trưởng lão nói với Ứng Hiệp và Bạch Huệ:


– Công tử và tiểu thư đi ngay sau lưng lão phu. Chúng ta sắp vượt qua trận pháp kỳ ảo của Thiếu Lâm tự.

Ứng Hiệp cau mày:

– Sao lại có trận pháp Thiếu Lâm tự Ở đây?

– Lão phu không dấu gì Tôn công tử. Trận pháp mà lão phu cùng nhị vị sắp vượt qua do chính tay Thiên Trù cao tăng Thiếu Lâm bầy trận. Ðại sư Thiên Trù bày trận Thập Bát La Hán cốt để bảo vệ số người còn lại ít ỏi của bộ tộc Liêu Ninh thôi.

Tôn Tài trưởng lão vừa nói vừa cẩn thận bước vào trận pháp. Bạch Huệ và Ứng Hiệp chú ý bước theo từng bước chân của Tôn Tài trưởng lão.

Ba người chẳng mấy chốc đã vượt qua trận pháp Thập Bát La Hán mà chẳng gặp chút cản trở nào. Qua được trận pháp họ mới đến một khe núi dẫn lên Quỷ Ðầu sơn.

Ði hết khe núi hẹp đó cuối cùng Ứng Hiệp và Bạch Huệ cùng với Tôn Tài trưởng lão mới đến được nơi tá túc của bộ tộc Liêu Ninh.

Khoảng trăm người quây quần trên một bình thảo phẳng lý, chung quanh đầy dấy hang động nham nhở. Bạch Huệ đếm được có khoảng mười lăm gian lầu, chính giữa là gian lầu to nhất, hẳn làm nơi ngụ của các vị trưởng lão như Tôn Tài hay MỘ Kha Dã Na.

Tôn Tài trưởng lão dẫn Ứng Hiệp và Bạch Huệ vào gian đại lầu nằm giữa những gian lầu kia. Lão đánh kẻng. Ngay lập tức từ phía những hang động, những người của bộ tộc Liêu Ninh túa ra. HỌ nhanh chóng quây quần chung quanh gian trung lầu Tôn Tài trưởng lão nói:

– Chư vị bá tánh nghe đây… Tôn công tử và Lâm cô nương đây là bằng hữu của trưởng lão MỘ Kha Dã Na… Chính vì thế mà lão phu mới đưa họ đến đây. Mọi người hẳn không có điều gì phiền trách Tôn Tài trưởng lão chứ?

Bá tính bộ tộc Liêu Ninh im lặng. HỌ nhìn Ứng Hiệp và Bạch Huệ, Ứng Hiệp ôm quyền nói:

– Các vị trưởng lão cùng các huynh đệ… Lần này ra biên ải đến ải Nhạn Môn, Tôn Ứng Hiệp cũng vì lời hứa với Mộc Kha Dã Na trưởng lão, mong rằng mục đích của Ứng Hiệp sẽ được toại nguyện.

Bạch Huệ kính cẩn lên tiếng:

– Các bị trưởng lão… Tôn đệ của Bạch Huệ ngoài lời hứa với MỘ Kha Dã Na nguyên lão, còn muốn biết rõ lai lịch của mình. Hy vọng lần này đến đây sẽ biết rõ thân phận của Tôn đệ mà theo linh cảm hẳn Tôn đệ có liên quan đến bộ tộc của các vị.

Bá tính bộ tộc Liêu Ninh Ổ lên.

Tôn Tài trưởng lão nói:

– Ðây là chuyện hệ trọng… Lão phu sẽ nói chuyện với Tôn công tử. Giờ thì mọi người hãy quay về… Sáng mai lão phu sẽ trình báo với mọi người.

Bá tính bộ tộc Liêu Ninh định nhãn nhìn Ứng Hiệp rồi lục lượt rời ngôi trung lầu.

Tôn Tài trưởng lão lên tiếng.

– Mời Tôn công tử theo lão phu vào trung lầu.

Vào trong lầu TÔ Tài trưởng lão liền sai hai người chuyên phụ trách phục vụ bày đại yến khoản đãi Ứng Hiệp và Bạch Huệ. Chén thù chén tạc được một tuần rượu, úng Hiệp mới nói:

– Tôn Tài trưởng lão… Vãn bối có vật này, hẳn trưởng lão sẽ nhận ngay ra nó.

Ứng Hiệp lấy hai miếng mộc bài. Một nửa của MỘ Kha Dã Na, còn miếng kia của Lập Dựng trao qua tay Tôn Tài trưởng lão.

– Trưởng lão nhìn xem trong mộc bài viết bút tự gì. Vãn bối nghĩ đây là thổ ngữ của bộ tộc Liêu Ninh.

Tôn Tài trưởng lão nhìn qua hai miếng mộc bài. Mắt lão sáng vụt lên. Lão nhẩm đọc bút tự khắc trên mộc bài.

Ðọc xong hết những bút tự đó, lão nhìn lại Ứng Hiệp, trịnh trọng ôm quyền xá:

– Ðại ân Ðại ân Ứng Hiệp thấy lão ôm quyền xá mình bằng thái độ quá ư kính trọng cũng không khỏi bối rối. Y miễn cưỡng nói:

– Trưởng lão đừng làm vậy… Trao mộc bài lại cho trưởng lão vãn bối đã làm tròn lời hứa với MỘ Kha Dã Na tiền bối.

Ðôi mắt Tôn Tài ngấn lệ:

– Công tử… Bút tự khắc trên hai miếng mộc bài này chính là bí thuật luyện vàng thô thành vàng tinh để cống nạp cho chúa Liêu và Tống triều. Không ngờ nay nó lại quay về với bộ tộc. Chúng tôi lại có thể an cư lập nghiệp rồi.

Ứng Hiệp nhìn Tôn Tài trưởng lão nói:

– Tiền bối… Nửa miếng mộc bài của Lập Dựng đại thúc có liên quan đến thân thế của vãn bối?

Tôn Tài trưởng lão nhìn Ứng Hiệp:

– Tôn công tử… Lão phu muốn biết vì sao công tử lại cho miếng mộc bài này có liên quan đến thân thế của người?

Ứng Hiệp đem lời của Lập Dựng thuật lại cho Tôn Tài trưởng lão nghe.

Nghe Ứng Hiệp nói, mặt Tôn Tài trưởng lão co giật liên tục. Ứng Hiệp buông tiếng thở dài nói tiếp:

– Rất tiếc… MỘ Cư Dã Sa bảo mẫu đã chết… Ứng Hiệp không biết đến lai lịch của mình nữa.

Tôn Tài trưởng lão lẩm nhẩm nói:

– MỘ Cư Dã Sa… MỘ Cư Dã Sa…

Lão vừa nói vừa chỏi tay bước đến trước mặt Ứng Hiệp rồi từ tốn nói:

– Tôn công tử có thể cho lão xem qua cánh tay của người không?

Ứng Hiệp gật đầu. Y kéo cao ống tay áo. Tôn Tài trưởng lão lấy trong túi da beo ra một chiếc lá vò nát bỏ vào chén rượu rồi trịnh trọng bôi hợp chất đó lên cánh tay Ứng Hiệp.

Cánh tay Ứng Hiệp mát lạnh rồi từ từ có hoa văn nổi lên. Hoa văn đó vẽ một thỏi vàng tỏa sắc quang. Vừa thấy hoa văn hiện lên cánh tay Ứng Hiệp, Tôn Tài trưởng lão vội quỳ móp xuồng:

– Tộc chủ…

ứng Hiệp ngơ ngác, vội đỡ Tôn Tài trưởng lão đứng lên:

– Trưởng lão đừng làm vậy… đứng lên đi nào.

Tôn Tài trưởng lão miễn cưỡng đứng lên. Lão nhìn Ứng Hiệp bằng ánh mắt vừa xúc động vừa hoan hỷ.

Bạch Huệ nói:

– Trưởng lão… vì sao người lại nói Ứng Hiệp là tộc chủ?


Tôn Tài nhìn Ứng Hiệp nói:

– BỘ tộc Liêu Ninh chưa đến kỳ diệt tuyệt nên mới khiến tộc chủ quay về. Nhất định cơ hội tái lập sản nghiệp của bộ tộc Liêu Ninh sẽ toàn mỹ, toàn bích.

Ứng Hiệp cao hứng nói:

– Tôn trưởng lão… Hãy nói cho Ứng Hiệp biết tất cả sự việc có liên quan đến bộ tộc.

Tại sao Ứng Hiệp là người Liêu Ninh mà lại lưu lạc vào trung thổi Lệ rịn ra khóe mắt, Tôn Tài trưởng lão từ tốn nói:

– Chuyện rất dài dòng.

Lão quay lại chỗ ngồi, rồi chậm rãi nói:

– Trước đây tộc chủ NỘ Giã Kha Dung có một vị bằng hữu người Hán tên là Dịch Hoành…

ứng Hiệp cướp lời Tôn Tài trưởng lão:

– Phải chăng trưởng lão muốn nói Dịch Hoành đã lợi dụng tình bằng hữu hại bộ tộc Liêu Ninh để chiếm kho báu?

– Sao thiếu tộc chủ biết?

– Chính MỘ Kha Dã Na đã nói với vãn bối.

– Thì ra là vậy. Tất cả những gì MỘ Kha Dã Na nói đều là sự thật. Chính gã Dịch Hoành bằng hữu của tộc chủ đã tạo ra tất cả bi cảnh cho bá tính bộ tộc Liêu Ninh.

Ứng Hiệp nhìn qua Bạch Huệ.

Thấy Ứng Hiệp nhìn mình, Lâm Bạch Huệ buông tiếng thở dài, từ tốn nói:

– Lão trượng… Với thực lực hiện tại của Tôn đệ, đương kim soái chủ võ lâm trung nguyên, đồng thời là phó giáo chủ Tinh Túc giáo thì ngày đền tội của họ Dịch chẳng còn bao xa.

Ứng Hiệp mím môi khẽ gật đầu.

Tôn Tài nhìn qua Ứng Hiệp từ tốn nói tiếp:

– Sau khi Dịch Hoành dẫn cao thủ Liêu quốc chiếm kho tàng bộ tộc Liêu Ninh, vẫn không dừng tay vẫn còn muốn chiếm đoạt cả thuật tinh luyện vàng thô. Hắn không ngần ngại bắt thiếu phu nhân để buộc tộc trưởng phải trao bí thuật đó.

Buông tiếng thở dài nghe thật não nề, Tôn Tài nói tiếp:

– Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng tộc chủ NỘ Giã Kha Dung mới thân hành vào trung thổ cùng với thiếu phu nhân. Trước khi đi, tộc chủ bẻ đôi mộc bài bí thuật giao lại cho MỘ Kha Dã Na, còn một nửa người giữ.

Ứng Hiệp mím môi. Mặt y đanh hẳn lại lộ ra những nét thù hận đầy sát kiếp. Y chậm rãi nói:

– Chắc chắn thân phụ và thân mẫu đã bị hại bởi Dịch Hoành. Và cái tên Tôn úng Hiệp hẳn là do bảo mẫu MỘ Cư Dã Sa đã đặt lại cho vãn bối để phù hợp với tập tục người Hán.

Ứng Hiệp ôm quyền:

– Trưởng lão… nay mọi sự đã minh bạch, Ứng Hiệp gởi lại mộc bài cho trưởng lão để người phục hưng bộ tộc Liêu an nghiệp. Ứng Hiệp sẽ quay lại Trung nguyên tìm Dịch Hoành để truy nguyên tội lỗi bất nhân bất nghĩa củ a hắn.

Tôn Tài trưởng lão khẩn thiết nói:

– Thiếu tộc chủ đã quay lại Quỷ đầu sơn với bộ tộc rồi lại định đi nữa sao?

Ứng Hiệp ôm quyền nói:

– Trưởng lão… Một ngày Ứng Hiệp chưa bắt được Dịch Hoành thì trong tâm không bao giờ yên được. Mong trưởng lão hiểu cho Tôn Ứng Hiệp.

– Thiếu tộc chủ… Dịch Hoành không phải là kẻ tầm thường. Thiếu tộc chủ đã quyết như vậy rồi, lão phu không dám ngăn cản, nhưng phải cẩn thận với y.

Bạch Huệ xen vào:

– Tôn trưởng lão yên tâm…ứng Hiệp bây giờ đã là phó giáo chủ Tinh Túc giáo, đương kim soái chủ võ lâm trung nguyên thì Dịch Hoành kia có nham hiểm đến đâu cũng không thể làm gì được Tôn đệ. Huống chi bên cạnh Tôn đệ còn có Lâm Bạch Huệ nữa.

Nàng nhìn Ứng Hiệp:

– SỐ phận của đệ đã gắn liền với bá tính trong thiên hạ… CÓ lẽ ông trời đã khoác lên người Tôn đệ chức nghiệp phải làm chủ võ lâm.

– Ứng Hiệp vô cùng cảm kích những lời nói của Lâm tỷ tỷ.

Y nhìn lại Tôn trưởng lão:

– Tôn trưởng lão… Sau khi Ứng Hiệp làm xong bổn phận hiếu đạo của mình sẽ quay về với bộ tộc. Tạm thời trưởng lão quán xuyến tất cả mọi công việc Ở đây.

– Thiếu tộc chủ đã quyết định, lão phu không dám cãi.

Ứng Hiệp bưng chén đưa đến trước mặt:

– Ðược quay về cội nguồn, Ứng Hiệp mượn chén rượu này nguyện với trời đất sẽ khôi phục bộ tộc Liêu Ninh an nghiệp, đồng thời bắt họ Dịch phải đền tội.

Y đổ nửa chén rượu xuống đất, còn lại dốc vào miệng mình.

Bạch Huệ bưng chén bước qua Ứng Hiệp. Nàng nhìn y bằng ánh mắt tình tứ, và hoan hỷ, nhỏ nhẻ nói:

– Tỷ chúc mừng cho đệ đã biết được thân phận và lai lịch của mình.

Ứng Hiệp khách sáo đáp lời nàng:

– Ða tạ Lâm tỷ tỷ đã quan tâm đến Ứng Hiệp.

Hai người cùng cạn chén. Cuộc rượu trong trung lầu chẳng mấy chốc đã bước qua tuần rượu thứ ba nhưng Ứng Hiệp vẫn chưa muốn thôi. Mặc dù hôm nay y biết được thân thế và lai lịch của mình nhưng tâm hồn y lại nặng trĩu một nỗi buồn. Cuối cùng y cũng biết mình là người của bộ tộc Liêu Ninh, bộ tộc chỉ biết cúi đầu và cống nạp. Ứng Hiệp bưng chén rượu nghĩ thầm:

– Ứng Hiệp… CÓ một ngày nào đó ngươi phải có chức trách biến bộ tộc của ngươi ngang hàng với người Hán và người Liêu. Tại sao ngươi không làm được chứ. Nếu Lâm tỷ tỷ có thể đưa Tinh Túc giáo thành thiên hạ đệ nhất giáo thì ngươi cũng có thể đưa bộ tộc của ngươi thành Ðại Liêu hay Ðại Hán cơ mà.

Ý nghĩ quẩn trong đầu mình cùng với phản xạ dốc chén rượu trút vào miệng. Men rượu nồng trong lục phủ ngũ tạng Ứng Hiệp đốt cháy ngọn lửa âm ỉ khởi hưng bộ tộc.

Y lẩm nhẩm nói:

– Ta phải làm cho kỳ được dù thây có tan, kiếm có gãy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.