Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 17: Di họa đoạn hồn thần
Tọa lạc trên một khuôn viên non trăm mẫu, phía sau là dãy Bạch Mã sơn, trông xa xa như một con tuấn mã khổng lồ, với những tảng mây trôi lơ lửng, phía trước là dòng Hắc Long giang, tòa lầu ngũ giác vừa nguy nga tráng lệ với tất cả đặc điểm của một chốn long đàm hổ huyệt.
Ngôi tam quan với dòng chữ thảo chạm khắc tinh tế, “Dương Gia kiếm. .
Tự khắc ba chữ Dương Gia kiếm đủ biết chủ nhân của tòa ngũ giác lầu là một kiếm sư vang danh thiên hạ. Trên võ lâm ai cũng biết Dương Gia kiếm. Thậm chí thiên hạ còn cho đó là cái nôi của kiếm thuật.
Trong Dương Gia kiếm, ngoài Dương Quân Bảo là đệ nhất kiếm thủ đời thứ hai, nhưng danh tiếng đã lẫy lừng khắp cõi trung thổ, được võ lâm phong tặng mỹ danh VÔ Ðịch kiếm Dương Quân Bảo, còn có Thần Kiếm Dương Bất Tuần. Chỉ với một Dương Quân Bảo thôi, đã lập nên cái danh “Vô Ðịch kiếm” thì với Thần Kiếm mặc dù đã gác kiếm bên trời nhưng uy danh đã được lưu vào ký ức của mọi vị chưởng tôn trong giang hồ.
CỖ xe độc mã chậm rãi dừng trước ngôi tam quan. Bạch Huệ và Ứng Hiệp bước xuống đất. Hai người chậm rãi tiến vào tòa Ngũ giác lầu “Dương Gia kiếm”.
Dương Quân Bảo cùng với Lộc Chí và Lục Bình Cân từ trong chính sảnh bước ra đón hai người.
Bạch Huệ ôm quyền xá.
Dương Quân Bảo đáp lễ. Y ôn nhu nói:
– Tiểu thư quá vãn Dương Gia kiếm của tại hạ có chuyện gì không?
Bạch Huệ mỉm cười. Nụ cười hé mở trên hai cánh môi của nàng khiến Quân Bảo ngây ngất người. Ðiểm một nụ cười cầu tình, Bạch Huệ ôn nhu từ tốn nói:
– Thảo nữ nghe thiên hạ đồn đãi “Dương Gia kiếm” là chốn long đàm hổ huyệt, nên cùng tiểu đệ không ngại đường xa đến tận đây để vẽ tranh. Không biết Dương công tử có cho tỷ đệ Bạch Huệ được cơ hội phóng họa lại danh gia lưu truyền hậu thế.
Quân Bảo nhìn Ứng Hiệp rồi quay lại nàng khẽ gật đầu:
– Tiểu thư và tiểu đệ đây có ý phóng họa danh gia kiếm, sao tại hạ lại từ chối chứ? Tại hạ đã không từ chối còn phải hầu tiếp nhị vị nữa.
Dương Quân Bảo dẫn Bạch Huệ và Ứng Hiệp vào thư sảnh. Chờ cho Bạch Huệ và Ứng Hiệp yên vị, gã mới gọi a hoàn hầu trà.
Nhìn Bạch Huệ, Quân Bảo nói:
– Mời tiểu thư uống trà.
– Ða tạ công tử.
Nhấp một ngụm trà, Bạch Huệ lấy giọng từ tốn nói:
– Tiểu nữ nghe thiên hạ đồn đãi Dương công tử là người khoáng đạt rộng lượng, phong độ anh hùng, nay diện kiến mới biết thiên hạ đồn đãi không ngoa, danh bất hư truyền.
– Tiểu thư khách sáo rồi. Tại hạ không đáng như thiên hạ nói đâu.
Bạch Huệ liếc Dương Quân Bảo. ánh mắt sắc xảo của nàng như thể một lời nói giao tình khiến cho họ Dương không khỏi có cảm giác ngây ngất.
Bạch Huệ từ tốn nói:
– Chính công tử đang khách sáo với Bạch Huệ đấy.
Nhấp một ngụm trà, Quân Bảo điểm nụ cười cầu tình nhìn Bạch Huệ:
– Tại hạ kính trọng tiểu thư thì đúng hơn.
Y thốt dứt câu lại mỉm nụ cười với nàng.
Ứng Hiệp lên tiếng:
– Thiếu trang chủ có thể dẫn Ứng Hiệp và Bạch Huệ tỷ tỷ du lãm thắng cảnh Dương gia trang?
Quân Bảo đứng lên:
– Mời nhị vị. Mong rằng thắng cảnh của Dương gia trang không làm các vị thất vọng.
Bạch Huệ nói:
– Nhất định tiểu đệ của Bạch Huệ sẽ không thất vọng.
Quân Bảo dẫn Bạch Huệ và Ứng Hiệp rời thư sảnh. HỌ đi vào khu vườn đào đang trổ bông che kín cả mặt đất. Bạch Huệ reo lên:
– ôi đẹp quá Quân Bảo nhìn nàng nói:
– Nếu tiểu thư thích…
– Nhứt định là tôi thích rồi.
– Thế thì sao chúng ta không vào khu vườn đào?
Quân Bảo cùng với Bạch Huệ đi trước, Ứng Hiệp theo sau. Những cành đào đầy bông đung đưa theo những ngọn gió đìu hiu, như thể những cánh tay hoa lộng lẫy tò mò cứ muốn níu lấy áo Bạch Huệ.
Khi mọi người vào sâu trong vườn đào thì bắt gặp một thảm cỏ xanh mượt. Màu xanh của thảm cỏ khắc thành một sắc màu tươi thắm trên nền hoa đào đang nở rộ.
Bạch Huệ nhìn thảm cỏ nói:
– Sao lại có thảm cỏ xanh mượt như thế này trong khu vườn đào vậy?
– Tiểu thư muốn biết?
Nàng gật đầu.
Lộc Bình Cân bước nhanh đến bên Dương Quân Bảo:
– Thiếu gia… họ là những người lạ.
Quân Bảo cau mày nhìn Lộc Bình Cân:
– HỌ là những người lạ thì sao nào?
Y mỉm cười nói:
– Tiểu thư đây là người tao nhã, ngươi không thấy ư?
– Nhưng…
– Ta là công tử gia hay ngươi là công tử gia?
Lộc Bình Cân im lặng, nhẹ buông tiếng thở dài.
Quân Bảo quay sang Bạch Huệ:
– Mời tiểu thư.
Bạch Huệ và Dương Quân Bảo rảo bước tiến về phía thảm cỏ. Nàng đứng trên thảm cỏ xanh mượt nhìn bốn phía chung quanh.
– Ðẹp quá Bạch Huệ chưa từng thấy một nơi nào đẹp như nơi này.
Quân Bảo gật đầu cười mỉm. Y chậm rãi nói:
– Thảm cỏ này trước đây là nơi luyện tập kiếm thuật của lão tổ tại hạ. Sau khi người gác kiếm qui ẩn thì nó trở thành thánh địa của Dương Gia kiếm. Hôm nay nể tình tiểu thư, cũng như muốn tỏ lòng ái mộ tiểu thư, tại hạ mới đưa tiểu thư đến nơi này.
– Bạch Huệ vô cùng cảm kích tấm lòng nhiệt thành của công tử. Nếu có cơ hội, Bạch Huệ sẽ bồi đáp công tử.
Y nhìn nàng, nặn một nụ cười hóm hỉnh:
– Theo tiểu thư… tiểu thư sẽ bồi đáp tại hạ thứ gì nào?
– Bạch Huệ có gì nếu công tử thích, Bạch Huệ cũng sẵn sàng trao mà không một chút nuối tiếc.
Ðôi chân mày lưỡi kiếm của Quân Bảo nhường thẳng lên khi nghe câu nói này của Bạch Huệ. Y hỏi lại nàng bằng chất giọng dè chừng:
– Tiểu thư nói thật không?
Bạch Huệ gật đầu:
– Bạch Huệ rất thật với công tử.
Ðiểm nụ cười mỉm, Quân Bảo nói:
– Vợi một trang giai nhân tuyệt sắc như cô nương thì nam nhân như tại hạ sẽ đòi hỏi gì nhỉ?
Nàng liếc y. ánh mắt như hai vì sao lấp lánh của Bạch Huệ sắc xảo và gợi tình đến độ Quân Bảo ngây ngất, phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
– ánh mắt của tiểu thư quá nhiều ẩn ý, nhưng không biết có cùng ý niệm trong đầu tại hạ không?
Nàng lại liếc Quân Bảo, nhỏ giọng nói:
– Một nam nhân đầy phong độ và danh tiếng như Dương công tử hẳn biết cái liếc mắt của nữ nhân.
Quân Bảo cười khảy:
– Ðêm nay tại hạ hẳn sẽ rất cô đơn nếu thiếu vắng cô nương.
– Công tử đừng có bỡn cợt Bạch Huệ nhé.
Bạch Huệ nói xong, nhìn lại Ứng Hiệp:
– Ðệ đệ nếu đệ có nhã hứng thì hãy phát họa Dương huynh đây đang múa kiếm trên thảm cỏ này. Tỷ nghĩ chắc sẽ đẹp lắm. Chúng ta đã đến đây phiền công tử thì cũng phải tặng cho công tử bức họa thần của người chứ?
Ứng Hiệp gật đầu.
Quân Bảo nhìn lại Bạch Huệ:
– Vị tiểu đệ đây muốn vẽ tại hạ à?
– Tôn tiểu đệ có nét bút họa thần kỳ, nếu huynh không chê.
Quân Bảo gật đầu:
– Ðược, tại hạ sẽ múa kiếm cho Tôn đệ đây phát họa. Mong đừng biến tại hạ thành con cù lần nhé.
Lộc Bình Cân bước đến bên Quân Bảo:
– Công tử gia.
Quân Bảo chau mày:
– Ngươi lại muốn gì nữa đây?
Lộc Bình Cân nhỏ giọng nói:
– Công tử gia định…
– À ta muốn cho tiểu thư và vị tiểu đệ biết kiếm thuật của Dương Gia kiếm như thế nao.
Lộc Bình Cân lắc đầu:
– Công tử gia không làm như vậy được.
Mặt Quân Bảo sa sầm:
– Ngươi…
Y gắt giọng nói:
– Tránh ra!
Chưa thốt dứt lời, Bình Cân đã chạm vào ánh mắt hằn học của Dương Quân Bảo, nên chẳng dám nói nữa mà cúi đầu lẳng lặng lui bước.
Quân Bảo nhìn lại Bạch Huệ:
– Tiểu thư đừng nghe những gì mà bọn gia nhân xúc xiểm. Thật ra y cũng là kẻ trung thành với Dương Gia kiếm nên mới được hậu đãi mà thỉnh thoảng lại quên thân phận của gã.
– Bây nhiêu đó cũng đủ biết Dương công tử là người rộng lượng khó có người nào sánh bằng.
Quân Bảo ôm quyền:
– Tiểu thư quá khen.
Quân Bảo nhìn lại Ứng Hiệp nói:
– Tiểu huynh đệ chuẩn bị xong mọi thứ chưa?
Ứng Hiệp miễn cưỡng gật đầu. Quân Bảo bẻ ngay một nhánh hoa đào dụng làm kiếm rồi bước vào thảm cỏ. Y bắt ấn quyết rồi bắt đầu múa kiếm. Mặc dù trên tay họ Dương chỉ là một cành đào nhưng kiếm phong do gã thi triển kiếm pháp tạo ra, kết thành thứ âm thanh vi vu nghe buốt cả cột sống. Dương Quân Bảo càng múa kiếm thì thân pháp càng mờ dần, cuối cùng có cảm giác như y đã biến mất vào không gian chỉ còn lại bóng ảnh lờ mờ với vùng kiếm khí trùng điệp.
Bạch Huệ không rời mắt khỏi Quân Bảo. Nàng vỗ tay:
– Tuyệt quá… Hay quá… Ðúng là danh gia kiếm pháp.
Quân Bảo thu hồi kiếm khí, bước ra khỏi thảm cỏ nhìn Bạch Huệ:
– CÔ nương thấy kiếm pháp Dương Gia như thế nào?
– Bạch Huệ không rành về kiếm hay võ công nào, nhưng thấy công tử thi triển kiếm pháp, đúng là Thiên hạ vô địch kiếm rồi.
Quân Bảo cười nhếch mép rồi nói:
– Tại hạ chính là VÔ địch kiếm đây.
– Công tử không nói ra, Bạch Huệ cũng đoán được người là Thiên hạ vô địch kiếm.
Quân Bảo nhếch môi cười mỉm rồi nhìn Bạch Huệ nói:
– Ðôi khi tại hạ cảm thấy rất cô độc.
– Sao công tử lại cô độc?
– Ðã là một kiếm thủ, đôi khi tại hạ rất muốn có người giao kiếm với mình. Nhưng cả võ lâm trung nguyên chẳng có một ai để tại hạ thi kiếm. Chính vì không có đối thủ mà đôi lúc tại hạ cảm thấy mình bỗng trở nên cô độc.
– Bạch Huệ lại không nghĩ đến điều đó.
Quân Bảo mỉm cười với nàng rồi nhìn lại Ứng Hiệp:
– Tiểu thư… chúng ta xem vị tiểu đệ đây vẽ được những gì nào. Mong rằng tại hạ đừng biến thành con gì đó bởi bút họa của tiểu huynh đệ.
Bạch Huệ và Quân Bảo bước đến bên Ứng Hiệp. Khi bức họa đập vào mắt Quân Bảo, y mới thừ cả người. Quân Bảo như thể không tin vào mắt mình nữa.
Trên bức giấy hồng điều là bức chân họa Quân Bảo không sai sót điểm nào dáng đứng bắt ấn quyết kiếm chiêu. Nếu chỉ có thế thôi thì Quân Bảo cũng không đến nỗi ngạc nhiên như vậy. Ðiểm thần kỳ khiến cho Dương Quân Bảo sửng sốt, ngân người bởi màn kiếm quang do Ứng Hiệp phóng bút vẽ lại không hề có điểm sai lệch nào. Nhìn bức họa Quân Bảo có cảm tưởng là khẩu quyết luyện kiếm với sự chính xác đến từng thao tác được diễn tả qua từng nét bút uyển chuyển, tạo thành màn kiếm khí vây quanh chân dung gã.
Nhìn sững Ứng Hiệp, Quân Bảo phải ôm quyền xá:
– Bái phục… bái phục…
ứng Hiệp ôm quyền đáp lễ:
– Công tử quá khen. Ứng Hiệp không dám nhận.
Bạch Huệ nhìn qua Lộc Bình Cân và Lục Chí:
– Nhị vị có muốn vẽ không?
Lộc Bình Cân nhìn nàng lắc đầu:
– Không.
Sau câu nói cộc lốc đó, Lộc Bình Cân bước đến nhìn vào bức họa của Dương Quân Bảo. Ðôi chân mày của y chau lại rồi bất ngờ rút kiếm đặt vào yết hầu Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp buông thõng hai tay nhìn Lộc Bình Cân.
Quân Bảo đanh mặt nạt Lộc Bình Cân:
– Bình Cân, ngươi… ngươi hồ đồ gì vậy?
Lâm Bạch Huệ thì nhíu mày.
Bình Cân nhìn Quân Bảo:
– Công tử gia… còn nhớ chuyện vừa xảy ra Ở Thiếu Lâm tự không?
Mặt Quân Bảo cau lại. Y nhìn Ứng Hiệp.
Bạch Huệ từ tốn nói:
– Dương công tử… tại sao lại… tiểu đệ của Bạch Huệ đã đắc tội gì với công tử?
Khoát tay ngăn nàng, Quân Bảo nhìn Ứng Hiệp:
– Tiểu huynh đệ có phải là Di Họa Ðoạn Hồn Thần không?
Ứng Hiệp nhìn Quân Bảo im lặng.
Bạch Huệ hỏi:
– Di Họa Ðoạn Hồn Thần là gì?
Quân Bảo vẫn chú nhãn vào Ứng Hiệp:
– Nếu tiểu huynh đệ là Di Họa Ðoạn Hồn Thần thì mau nói ra đi.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
– Ứng Hiệp chỉ là một họa nhân bình thường.
Lộc Bình Cân lên tiếng:
– Lộc mỗ không tin. Chỉ có Di Họa Ðoạn Hồn Thần mới có bút họa kỳ tuyệt như ngươi mà thôi. Ngươi là Di Họa Ðoạn Hồn Thần, Lộc mỗ phải lấy mạng ngươi.
Mặt Bạch Huệ hốt hoảng, vội nói:
– Không được.
mặc cho nàng nói, Lộc Bình Cân toan lịa kiếm qua yết hầu Ứng Hiệp, nhưng Dương Quân Bảo đã nhanh hơn. Y điểm chỉ vào lưới kiếm của họ Lộc đánh bật sang bên.
vừa phóng chỉ gạt kiếm, Quân Bảo vừa nói:
– Không được hồ đồ.
Lộc Bình Cân bối rối.
Quân Bảo hừ nhạt một tiếng:
– Chẳng có gì để nói tiểu huynh đệ đây là Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
Bạch Huệ nói theo sau Quân Bảo:
– Công tử nói đúng. Chẳng lẽ tiểu đệ của Bạch Huệ với thiên phú bút họa hơn người liền bị Lộc tôn giá đây gán cho là Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
Lộc Bình Cân miễn cưỡng thu kiếm lại. Y chậm rãi nói:
– Không phải Di Họa Ðoạn Hồn Thần sao y lại có bút họa thần kỳ như vậy?
Quân Bảo gằn giọng nói:
– Nói như ngươi cũng được. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, tiểu huynh đệ đây hẳn chỉ ngoài đôi mươi, làm gì có thể có võ công thần kỳ của Di Họa Ðoạn Hồn Thần. Ta không tin tiểu huynh đệ đây là Di Họa Ðoạn Hồn Thần. Kẻ ác nhân lấy mạng Huyền Không Phương trượng đại sư chỉ coi có thể là “Ðàm Vĩnh Hưng”, người biết thi triển thuật Tu La thần pháp.
Lộc Bình Cân thở hắt ra.
Quân Bảo nhìn Lộc Bình Cân:
– Ngươi tin ta rồi chứ?
Lộc Bình Cân nhìn nơi khác.
Bạch Huệ nói:
– Nhờ có Dương công tử, nếu không tiểu đệ của Bạch Huệ lại bị hàm oan. Không ngờ người có tài cũng dễ bị tiếng.
– Tiểu thư đừng trách. Chẳng qua vì Lộc Bình Cân quá hồ đồ.
Y nhìn lại Tôn Ứng Hiệp:
– Tiểu huynh đệ miễn thứ.
– Tại hạ không dám trách Lộc tôn giá.
Quân Bảo gật đầu:
– Ðể tỏ chút lòng hối tiếc, Dương mỗ mời nhị vị vào tiền sảnh để Dương mỗ chuộc lỗi.
Bạch Huệ ôm quyền từ tốn nói:
– Nếu Bạch Huệ và tiểu đệ lưu lại đây khiến cho công tử và nhị vị huynh trưởng không an tâm, Bạch Huệ và tiểu đệ cáo từ.
Quân Bảo khoát tay, bối rối nói:
– ấy các vị đi tại hạ càng áy náy hơn. Hai vị đi, tại hạ hổ thẹn vô cùng. Không Chừng hai vị lại cho rằng Dương Gia kiếm lại đi sợ một ác thần “Di Họa Ðoạn Hồn Thần”. Tại hạ đang không có đối thủ, rất mong được gặp Di Họa Ðoạn Hồn Thần nữa đó – Bạch Huệ chỉ sợ phiền lụy cho công tử mà thôi.
– Nếu phiền thì Dương mỗ đã không thỉnh tiểu thư và tiểu huynh đệ vào hoa viên đào hoa này.
Y liếc Bạch Huệ:
– Mong tiểu thư đừng bỏ đi khiến cho Dương mỗ không được yên tâm.
– Công tử đã nhiệt thành như vậy… Bạch Huệ và tiểu đệ không dám bỏ đi.
Quân Bảo ngửa mặt cười vang. Tràng tiếu ngạo của gã nghe thật sảng khoái và kiêu hãnh.
Màn đêm dần buông xuống, cuối cùng cũng bao trùm cả khuôn viên Dương Gia kiếm. Dãy đèn lồng được thắp lên càng tạo cho hoa viên thêm phần sinh động.
Lộc Bình Cân và Lục Chí ẩn mình phía sau hòn giả sơn chú nhãn nhìn về thư phòng của Bạch Huệ và Ứng Hiệp. Cả hai như những đạo soái chực chờ xâm nhập khi có cơ hội, nhưng kẻ bước vào thư phòng của Bạch Huệ là Dương Quân Bảo.
Bạch Huệ đang ngồi trước tấm gương đồng ngắm mình, thì Quân Bảo vào. Gã vừa bước vào thư phòng của Bạch Huệ liền đọc thi tứ.
Giai nhân tri kỷ chao hồn khách,.
Mượn đóa tâm xuân đẽgạn tình.
Gió đùa trăng thêm tình lai láng,.
Hỏi người trong mộng, mãi làm ngơ”.
Quân Bảo bước đến sau lưng Bạch Huệ. Nàng vẫn ngắm mình trong gương mà không quay lại nhìn gã.
Quân Bảo mỉm cười nói:
– Tại hạ không biết người ngoài đẹp hay người trong gương đẹp.
Nàng nhìn lại Quân Bảo:
– Công tử thấy ai đẹp thì người đó đẹp.
Quân Bảo nhìn Bạch Huệ. Y từ từ đặt tay lên vai nàng:
– Tại hạ thấy cô nương là người đẹp nhất trong đời của tại hạ.
Nụ cười mỉm lại nở trên hai cánh môi xinh xắn của nàng. Bạch Huệ chớp mắt rồi nói:
– Bạch Huệ đẹp nhất trong đêm nay, còn những đêm khác thì sao?
– Dương Gia kiếm có nàng thì không có đêm nào là đêm không đẹp cả.
– công tử làm cho Bạch Huệ hổ thẹn nè.
Ðôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng e lệ.
Quân Bảo nhìn Bạch Huệ. Y nhận ra đôi lưỡng quyền của nàng như hai trái hồng mọng chín khiến cho gã phải thèm thuồng. Y lại buột miệng khen:
– Nàng đẹp quá.
– Thế công tử thấy Bạch Huệ đẹp Ở chỗ nào?
– Ơ Quân Bảo ấp úng.
Bạch Huệ đứng lên bước đến bên cửa sổ rồi quay lại hỏi Quân Bảo:
– Công tử ngắm xem… Bạch Huệ có chỗ nào đẹp, chỗ nào xấu?
– Ơ Ta thấy nàng đẹp toàn diện… Hình như không có chỗ nào xấu cả.
Bạch Huệ liếc Quân Bảo:
– Công tử nói câu đó chứng tỏ người chẳng thật lòng rồi.
Câu nói này của Bạch Huệ khiến Quân Bảo bối rối:
– Ta rất thật lòng… Sao nàng lại nói ta không thật lòng với nàng?
– Bạch Huệ nói có lý của Bạch Huệ mà. Nếu Bạch Huệ giải trình đúng, công tử đền cho Bạch Huệ cái gì nào?
Ngửa mặt cười khoái trá, Quân Bảo cao hứng nói:
– Nàng muốn gì cũng được.
– Vậy he…
– Quân tử bất hý ngôn. Lời nói của Quân Bảo nặng như núi thái sơn, không thể lay chuyển được đâu.
– Trên người nữ nhân có phần xấu và phần đẹp. Nếu phần này xấu thì phần kia phải đẹp và ngược lại.
Quân Bảo cướp lời Bạch Huệ bằng giọng thật khích động:
– Nàng muốn nói hai phần đó là hai phần nào?
– Nếu công tử thấy xiêm y của Bạch Huệ đẹp thì Bạch Huệ phải là xấu nữ. Và ngược lại CỔ Nhân có câu “Người đẹp nhờ lụa”. Ðúng không nào?
– Ơ Nụ cười hé mở trên hai cánh môi của Bạch Huệ” – Nhưng có những nữ nhân chẳng cần lụa, đó mới đúng là người đẹp thật sự.
– Ta thấy nàng đúng là trang giai nhân không cần lụa.
Nàng nhướn mày nhìn Quân Bảo:
– Công tử có thấy Bạch Huệ đâu mà nói Bạch Huệ đẹp. Coi chừng công tử sẽ thất vọng khi không còn thấy bộ xiêm y trên người Bạch Huệ.
– Nếu nàng muốn cho ta biết nàng đẹp hay bộ xiêm y kia đẹp thì ta mới có thể nói phần nào đẹp và công nhận điều nàng nói là đúng.
Bạch Huệ liếc Quân Bảo:
– Dương công tử tham lam quá hà.
– CÓ gã nam nhân nào mà không tham lam khi bắt được một đóa hoa tuyệt sắc như nàng.
Quân Bảo bước đến hai bộ:
– Ta rất tham lam đó.
Bạch Huệ lắc đầu:
– CÓ lẽ Bạch Huệ phải chịu theo công tử thôi, nhưng công tử không được xem thường và tham lam quá với Bạch Huệ đấy.
– Hoa đẹp chính là hoa chỉ được quyền ngắm mà thôi. Ta quả không nỡ ngắt một đóa hoa đẹp. Bởi ta rất sợ hoa sẽ sớm tàn.
Bạch Huệ lập lại câu nói vừa mới đây của Dương Quân Bảo:
– Quân tử bất hý ngôn.
Quân Bảo mỉm cười:
– Nhứt ngôn như phá thạch.
Bạch Huệ lườm Quân Bảo, rồi từ từ quay lưng lại. Nàng thản nhiên từ từ trút lần ngoại y của mình xuống. Chiếc ngoại y trên cơ thể nàng lần qua bờ vai, từ từ để lộ chiếc lưng với tất cả những đường nét gợi cảm, khi nó đập vào mắt Quân Bảo khiến cho gã phải nín thở chờ đợi.
Ðôi mắt Quân Bảo như thể đóng đinh vào bờ lưng trắng nõn của Bạch Huệ. Y cảm nhận lòng mình nao nao cảm giác kỳ lạ mà không thể tự chủ được.
Khi ngoại y của Bạch Huệ vừa kéo đến ngang vòng tiểu yêu lưng cong thì Quân Bảo không còn đủ nghị lực lẫn tâm trí làm chủ mình. Gã bước vội đến vòng tay qua vùng tiểu yêu của Bạch Huệ. Ghé miệng nói nhỏ vào tai nàng:
– Ta không thể cưỡng được với vẻ đẹp xuất phàm của nàng.
Bạch Huệ bất ngờ quay lại. Ðôi nhũ hoa căng cứng của nàng áp chặt vào người Quân Bảo. Sự mềm mại cũng như tiếng đập êm ái của trái tim càng tạo cho Quân Bảo cảm giác ngây ngất diệu kỳ.
Bạch Huệ từ từ gỡ tay Quân Bảo:
– Nhứt ngôn như phá thạch.
Quân Bảo ngượng nghịu chịu theo ý Bạch Huệ trong khi mắt lộ rõ cái nhìn nuối tiếc.
Kéo lại ngoại y… Bạch Huệ hỏi Quân Bảo:
– Bây giờ công tử có thể nói Bạch Huệ đẹp hay xiêm y của Bạch Huệ?
– Tất nhiên là nàng đẹp rồi.
Y vừa nói vừa tham lam toan vòng tay qua tiểu yêu của nàng, nhưng Bạch Huệ tợ cánh bướm lòn qua tay Quân Bảo. Thân pháp uyển chuyển của nàng càng khiến cho y cao hứng hơn. Cất tràng tiếu ngạo khanh khách, Quân Bảo nói:
– Bạch Huệ… nàng muốn gì cứ nói ra đi… Dương thiếu gia sẽ đáp ứng theo sở nguyện của nàng. Chỉ cần… chỉ cần… ta và nàng gần gũi, hiểu nhau là được rồi.
Bạch Huệ nhìn Dương Quân Bảo:
– Bạch Huệ chỉ muốn công tử đừng hốt hoảng và sợ hãi thôi.
Quân Bảo cười khảy nói:
– Chẳng lẽ bên cạnh nàng mà ta lại sợ hãi ư?
Y lắc đầu:
– Bạch Huệ… Ta không sợ hãi mà còn rất cao hứng nữa.
Bạch Huệ bước đến cửa sổ rồi nói:
– Công tử đến đây và nhìn ra ngoài hòn giả sơn xem.
Quân Bảo tò mò bước đến sau lưng Bạch Huệ. Y thấy Ứng Hiệp đang vẽ tranh rồi trịnh trọng treo lên tường. Quân Bảo chắt lưỡi nói:
– Tiểu đệ của nàng đúng là người có thiên phú bút họa. Y lại rất đam mê… Chẳng biết y đang vẽ gì?
Bạch Huệ nhìn lại Quân Bảo:
– Chúng ta ra xem coi tiểu đệ vẽ gì?
Quân Bảo gật đầu:
– Ngày mai ta sẽ bắt y vẽ toàn bộ tòa Dương Gia kiếm này.
Bạch Huệ cười khảy rồi nói:
– Tiểu đệ không thích vẽ phong cảnh đâu, mà chỉ thích vẽ người.
Hai người rảo bước tiến về phía hòn giả sơn. Ứng Hiệp thấy Quân Bảo và Bạch Huệ tiến về phía mình liền lùi lại ba bộ. Quân Bảo bước đến. Y không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra ba bức tranh. Bức thứ nhất vẽ y lúc ban ngày, còn hai bức kia vẽ Lộc Bình Cân và Lục Chí đang lấp ló sau hòn giả sơn.
Quân Bảo nói:
– Hai gã này đã không thích tiểu huynh đệ, vậy mà còn nhờ người vẽ tranh. Ðúng là hồ đồ và không biết tự trọng.
Quân Bảo hừ nhạt một tiếng rồi rít giọng gọi lớn:
– Lộc quản gia… Lục quản gia.
Chẳng nghe tiếng hai gã tổng quản đáp lời mình, Quân Bảo càng cáu gắt hơn. Y hét lớn:
– Lộc quản gia… Lục quản gia.
Bạch Huệ mỉm cười nói:
– Dương công tử đừng gọi nữa… Chắc hai người đó đã đi đâu rồi thử hỏi tiểu đệ của Bạch Huệ coi!
Quân Bảo nhìn lại Ứng Hiệp:
– Tiểu huynh đệ…
Y chưa hỏi buột miệng thốt:
Quân Bảo không ngạc nhiên sao được khi đập vào mắt y không còn là bộ mặt ngây thơ của Ứng Hiệp mà thay vào đó là bộ mặt vàng chóe vô hồn, vô cảm.
Y ngập ngừng hỏi:
– Ngươi là Di Họa Ðoạn Hồn Thần?
Ứng Hiệp gật đầu:
– Dương công tử muốn hỏi Lộc quản gia và Lục quản gia, tại hạ xin thưa, họ chỉ còn tồn tại trong tranh mà thôi.
– Ngươi đã giết họ?
Ứng Hiệp gật đầu cứ như xem chuyện giết người của gã là chuyện hiển nhiên phải làm chẳng có gì áy náy cả.
Quân Bảo gắt giọng nói:
– Ngươi có ý định giết ta không?
Ứng Hiệp lại gật đầu ôn nhu nói:
– Công tử đã được tại hạ vẽ tranh.
– Chính ngươi đã vẽ tranh Huyền Không đại sư và đã giết đại sư?
– Không sai.
– Ta muốn biết tại sao ngươi làm chuyện này?
– Tại hạ không trả lời câu hỏi của công tử. Người chỉ nên biết một điều, Di Họa Ðoạn Hồn Thần vẽ tranh cho ai thì người đó phải chết. Người trong tranh và người hiện hữu không thể sống cùng với nhau được.
Quân Bảo cười khảy:
– Hóa ra ngươi đến Dương Gia kiếm với mục đích để giết Dương mỗ.
– Tại hạ đã vẽ tranh cho công tử rồi.
– Nhưng ngươi không thể giết được Dương mỗ đâu, mà ngược lại Dương mỗ sẽ lấy mạng ngươi.
– Nếu công tử làm được.
Quân Bảo ngập ngừng nói:
– Thế còn Bạch Huệ cô nương, cũng chung thuyền với ngươi?
Bạch Huệ lên tiếng đáp lời Quân Bảo:
– Bạch Huệ có bổn phận đưa Di Họa Ðoạn Hồn Thần đến Dương Gia kiếm mà thôi.
Quân Bảo nhếch môi nói:
– Di Họa Ðoạn Hồn Thần, ngươi đến Dương Gia kiếm, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi. Ngươi có thể chờ Dương mỗ đi lấy kiếm không?
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Dương công tử không cần phải đi.
– Ngươi định lấy mạng ta trong khi trong tay Dương mỗ không có một tấc sắc. Hành động của ngươi đâu phải là trượng phu, anh hùng. Ta thật thất vọng.
– Dương công tử khỏi đi lấy kiếm bởi kiếm của công tử đã có Ở đây rồi.
Ứng Hiệp gỡ ba bức tranh xuống. Phía sau ba bức tranh, hai bức là hai chiếc thủ cấp Của Lộc Bình Cân và Lục Chí, còn sau bức kia là thanh trường kiếm của Dương Quân Bảo.
Thấy thanh trường kiếm của mình, Dương Quân Bảo sững sờ.
– Ngươi…
Ứng Hiệp thản nhiên lấy thanh trường kiếm đó, vung tay quẳng về phía Dương Quân Bảo.
Y quẳng kiếm vừa nói:
– Kiếm của công tử đây.
Dương Quân Bảo vươn hữu thủ chụp lấy kiếm:
– CÓ như vậy, nếu ta thua mới khâm phục.
– Tại hạ hành sự không cần người khác khâm phục mình.
Ứng Hiệp lòn tay ra sau lưng rút trường kiếm. Y nắm đốc kiếm bằng hai tay, từ từ đưa lên hướng mũi kiếm vào tam tinh Dương Quân Bảo. Chỉ với thế khai kiếm của Ứng Hiệp thôi mà Quân Bảo cảm thấy rợn xương sống, bởi sát kiếm phát ra từ đầu mũi kiếm.
Nhìn thế khai kiếm của Ứng Hiệp, Quân Bảo phải nghĩ thầm:
“Với lối khai kiếm này, y đã quyết định có một người sống và một kẻ chết. Vậy người Chết phải là y.” Với y niệm đó, Quân Bảo nhìn lại Bạch Huệ:
– Bạch Huệ cô nương… Dương mỗ phải thất lễ với cô nương tống tiễn tiểu huynh đệ đây về cõi a tỳ.
– Nếu công tử làm được điều đó thì mới xứng với cái danh VÔ địch kiếm.
– Ðừng nghĩ Dương Quân Bảo là kẻ hữu danh vô thực.
Quay lại đối nhãn với Ứng Hiệp, Quân Bảo thét lớn một tiếng thi triển kiếm pháp gia truyền. Kiếm quang của y phát ra tạo thành một màn kiếm thiên la địa võng chụp tới Ứng Hiệp.
Chờ cho kiếm pháp của Quân Bảo tới nơi, Ứng Hiệp mới thi triển bộ pháp Tu La, bóng của y lướt vùn vụt trong màn kiếm ảnh của Quân Bảo mà tuyệt nhiên chẳng để cho kiếm của đối phương chạm được vào chéo y của mình.
Quân Bảo dụng hết tài kiếm pháp mà chưa thể chạm kiếm vào người đối phương chứ đừng nói đến chuyện bức lùi Ứng Hiệp, càng không thể nói là chiếm được thế thượng phong.
Dụng hết bài kiếm pháp gia truyền, Dương Quân Bảo buộc phải thu kiếm, sững sờ nói:
– sao ngươi lại biết kiếm pháp của Dương mỗ?
– Vẽ được tất dụng được. Kiếm thuật của Dương Gia kiếm còn gì nữa không?
Quân Bảo bối rối:
– Ngươi…
– Ðến lượt tại hạ.
Ðến bây giờ Quân Bảo mới giật mình khi nghe Ứng Hiệp thốt ra câu nói này. Mặt y thẫn thờ, lòng dạ nao nao. Chính cảm giác đó khiến mồ hôi tuôn ra trán Dương Quân Bảo.
Y tự biết đối phương đã nhận ra kiếm chiêu của mình thì hẳn có tuyệt kỹ kiếm pháp khắc chế, nên dựng kiếm hoành ngang ngực, nghiêm giọng nói:
– Dương mỗ khâm phục ngươi. Hóa giải được kiếm pháp của Dương mỗ xem như ngươi đã thắng. Vậy ngươi có dám để Dương mỗ thỉnh cầu lão thúc thúc ra ấn chứng kiếm pháp với ngươi không?
Ứng Hiệp lắc đầu:
– Không cần. Dương công tử phải nhập hồn vào tranh.
Ứng Hiệp nói dứt câu thi triển “Tù kiếm”.
Quân Bảo giật mình dụng lại đúng kiếm pháp và thi triển để đón đỡ. Y dụng lại đúng bài kiếm pháp mà đối phương đã biết, thậm chí còn vẽ được thành tranh thì chẳng khác tự mình tròng dây thòng lọng vào cổ để tự vận.
Kiếm quang của Ứng Hiệp kéo một đường thẳng tắp, xuyên qua màn kiếm ảnh hộ thân của Dương Quân Bảo, rồi điểm ngay vào yết hầu của gã.
– Phập…
Mũi kiếm xuyên qua yết hầu Dương Quân Bảo, máu chưa kịp phun ra thì Ứng Hiệp rút kiếm lại khi đã biến chiêu. Thủ cấp của Quân Bảo rơi ra khỏi cổ mà tay gã vẫn còn múa kiếm.
Ứng Hiệp tra kiếm vào vỏ thối về sau. Y trụ thân một lúc, thể pháp của VÔ địch kiếm Dương Quân Bảo mới đổ nhào tới trước.
Ứng Hiệp lột chiếc mặt nạ dát vàng, dắt ra sau lưng, nhìn Bạch Huệ.
Bạch Huệ nhìn y khẽ gật đầu:
– Tiểu đệ đúng là vô địch kiếm.
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp bước đến trước mặt nàng:
– Mỗi lần xuất tay giết người, sao đệ bồi hồi quá.
– Nhưng rồi đệ sẽ quen. Muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, đệ không được chùng tay kiếm.
– Ðệ sợ một lúc nào đó, tay đệ không rửa được nữa.
– Càng minh chứng đệ là kẻ có bản lãnh chứ không phải là hạng hữu danh vô thực.
– Chúng ta rời khỏi đây chứ?
Bạch Huệ mỉm cười:
– Chẳng còn việc gì làm thì phải đi.
Ứng Hiệp buông tiếng thở dài rồi gật đầu nói:
– Ðệ muốn rời khỏi Dương Gia kiếm ngay lúc này.
– Ở đây chẳng còn gì thì ắt đệ phải đi nơi khác rồi. Bảng danh sách Phong thần chỉ mới có hai người chết. Ðường đi của đệ còn rất dài.
– Không biết sau thiên chức này, đệ sẽ còn làm gì nữa?
– Chẳng còn ai dám xem thường Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
Ứng Hiệp và Bạch Huệ toan dời bước rời Dương Gia kiếm, nhưng khi họ quay lưng thì chạm mặt với một lão trượng, râu tóc bạc trắng, vận trường y bằng vải gai.
Lão trượng xuất hiện từ lúc nào mà hai người chẳng hề hay, chẳng hề biết. Chính điều đó khiến cho Bạch Huệ phải chột dạ. Nàng miễn ôm quyền xá:
– Thảo nữ bái kiến trưởng lão.
Ứng Hiệp cũng ôm quyền bắt chước nàng:
– vãn bối bái kiến lão trượng.
Vị trưởng lão không nhìn Bạch Huệ mà cứ chú nhãn vào mặt Ứng Hiệp. Lão vuốt râu buông tiếng thở dài rồi lên tiếng:
– Công tử là Di Họa Ðoạn Hồn Thần?
Ứng Hiệp hơi bối rối khi nghe lão hỏi câu này. Y miễn cưỡng đáp:
– Vãn bối chỉ là Di Họa Ðoạn Hồn Thần khi khoác chiếc mặt nạ dát vàng vào mặt.
– Lúc còn trẻ như công tử, lão phu cũng thường làm như vậy.
– Vãn bối mạn phép, lão trượng là gì?
– VÕ lâm đời trước, có ba người lập thành thế chân vạc, hùng cứ võ lâm. Người thứ nhất là Thiên Trù hòa thượng, người thứ hai là Ðịa Linh Thần Khắc Thường Trung, và người thứ ba chính là lão phu.
Nghe lão trượng nói câu này, Bạch Huệ buột miệng hỏi:
– Hóa ra trưởng lão đây chính là Thần Kiếm Dương Bất Tuần.
Lão nhìn Bạch Huệ:
– Không ngờ cô nương cũng biết lão phu.
Nhìn lại Ứng Hiệp:
– Công tử đây đã thắng được Dương Quân Bảo, đã có thể vỗ ngực xưng tên là VÔ địch kiếm rồi đó.
Ứng Hiệp buột miệng hỏi:
– Thế tiền bối có định trả thù cho Dương công tử không?
Thần Kiếm Dương Bất Tuần lắc đầu:
– Quân Bảo luyện kiếm không đến thì chết bởi kiếm. Chẳng có gì để lão phu phải trả thù công tử cả. Nhưng lão phu muốn cho công tử thấy kiếm thuật còn có những cảnh giới cao minh tối thượng mà khó có ai tụ thành. Nếu người đó không là kiếm thủ chân chính.
– Nói như vậy tiền bối muốn lĩnh giáo vãn bối?
Thần Kiếm Dương Bất Tuần gật đầu:
Ứng Hiệp đặt tay vào đốc kiếm, nghiêm giọng nói:
– Cung kính không bằng phụng mạng.
– Rất khí khái.
Ứng Hiệp rút kiếm ra khỏi vỏ, định mũi kiếm hướng lên trời. Thế chàng khai kiếm, Thần Kiếm Dương Bất Tuần nói:
– Khai kiếm như công tử, lão phu rất áy náy. Không cần công tử phải cung kính lão phu là bậc trưởng niên cao tuổi. Cứ dụng đúng căn cơ của mình mà dụng kiếm.
– Vậy tại hạ xin thất lễ.
Ứng Hiệp chuyển mũi kiếm hướng thẳng vào tam tinh của Thần Kiếm Dương Bất Tuần. Lão định nhãn vào mũi kiếm của chàng khẽ gật đầu:
– CÓ như vậy mới thấy được cái thần của kiếm thủ. Công tử xuất chiêu đi.
– Vãn bối thất lễ.
Ứng Hiệp thét lên một tiếng, xuất chiêu kiếm tàn khốc của “Tù kiếm”. Kiếm quang của Ứng Hiệp vừa thoát ra nhưng chưa đến đích thì bất ngờ lưỡi kiếm gãy ngang.
– Cạch…
Lưỡi kiếm bị gãy mà tuyệt nhiên Thần Kiếm Dương Bất Tuần chẳng hề có chút cử động gì, ngoài đôi mắt khẽ chớp một cái.
Ứng Hiệp bần thần thu kiếm lại, nhìn mũi kiếm ghim dưới đất. Mặt đất như chuyển động, rồi mũi kiếm dịch chuyển vẽ thành đồ hình kiếm thủ với thanh trường kiếm xuyên qua chấn tâm.
Nhìn đồ hình do mũi kiếm gãy tự vẽ ra, Ứng Hiệp càng ngơ ngẩn hơn. Ðúng là đồ hình kia vẽ lại ý nghĩ trong đầu Ứng Hiệp khi xuất kiếm.
Ứng Hiệp đứng thừ ra như thể bị trời trồng, chỉ đưa mắt nhìn Thần Kiếm Dương Bất Tuần.
Y ngập ngừng nói:
– Tiền bối… có thể lấy mạng vãn bối trong một cái chớp mắt.
– Vừa rồi lão phu đã dụng nhãn kiếm.
Xương sống Ứng Hiệp gay buốt khi câu nói này của Thần Kiếm đập vào thính nhĩ y.
Lão buông một tiếng thở dài, nói tiếp:
– Công tử có căn cơ của một kiếm thủ thượng thặng, hiếm có trong thiên hạ. Hẳn sẽ đắc thành một kiếm thủ kỳ tuyệt võ lâm chưa thể có người thứ hai. Người phát hiện ra căn cơ của công tử phải là người thông thiên nhân sinh địa lý. Xin hỏi sư phụ của công tử là ai?
Ứng Hiệp bối rối ngập ngừng rồi nói:
– Vãn bối không có sư phụ. Còn ai truyền thụ võ công của vãn bối, lão trượng miễn thứ… Vãn bối không thể trả lời.
Thần Kiếm Dương Bất Tuần khẽ vuốt râu gật đầu:
– Công tử không nói cũng được. Hãy nhớ lời này của lão phu. Vị nhân sẽ trở thành kiếm chủ, vị kiếm tất trở thành kiếm nhân. Nếu có cơ duyên, lão phu sẽ gặp lại công tử.
Thần Kiếm Dương Bất Tuần quay bước hướng thẳng về phía khu đào viên. Lão đi thật chậm rãi, ung dung. Khi bước đến ven địa giới đào tiên, lão mới dừng bước nói:
– Muốn trở thành một kiếm thủ tối thượng phải biết nhìn ra kiếm pháp và người dụng kiếm. Công tử sẽ chết bởi một thứ kiếm tàn khốc nhất. Một cái chết mà chẳng chết, nếu ngay bây giờ không sớm nhận ra kẻ dụng kiếm đó.
Mặt Ứng Hiệp cau lại bởi câu nói của Thần Kiếm Dương Bất Tuần.
Lão nói dứt câu, chậm rãi đi vào trong khu đào viên mất hút.
Nhìn lại Bạch Huệ, Ứng Hiệp nói:
– Tỷ tỷ, tại sao lão lại không lấy mạng đệ trả thù cho Dương công tử?
Bạch Huệ mỉm cười:
– Uy danh Thần Kiếm không cho phép lão xuất chiêu với đệ. Chẳng lẽ một Thần Kiếm như lão lại giao thủ với một hậu nhân như đệ sao? Với lại, lão đã gác kiếm quy ẩn roi.
– Những điều tỷ nói có phải là những luật lệ của võ lâm không?
Bạch Huệ gật đầu:
– Rồi đệ sẽ quen dần với những quy lệ của võ lâm.
Ứng Hiệp mỉm cười. Y lắc đầu nói:
– Nếu người thân của đệ chết, đệ sẽ không như lão tiền bối Thần Kiếm kia đâu.
– Ðệ sẽ như thế nào?
– Máu phải trả nợ bằng máu.
– Vậy nếu tỷ chết?
– Kẻ giết tỷ phải trả nợ máu cho tỷ. Ðệ chỉ có một ý nghĩ đơn giản đó thôi.
Y nhìn Bạch Huệ. Nàng chớp mắt. Ðôi thu nhãn của Bạch Huệ như thể toát ra hấp lực nhiếp thần đại pháp hút lấy nhãn quang của Ứng Hiệp. Nàng nắm tay gã:
– Tỷ rất hạnh phúc khi luôn có đệ bên cạnh mình.
Như thể không cưỡng lại được ánh mắt thắm thiết của Bạch Huệ, Ứng Hiệp bất giác ôm lấy nàng. Y khẽ nói:
– Tỷ tỷ…
– Tôn đệ đệ…
Nàng dựa sát vùng đồi hoa căng tròn của mình vào ngực Ứng Hiệp. Ứng Hiệp từ tốn nói:
– Lão tiền bối kia nói đệ sẽ chết bởi một thứ kiếm pháp tàn khốc nhất, chết mà chẳng chết, thứ kiếm pháp đó là kiếm pháp gì? Nếu đệ ra nông nỗi đó, tỷ sẽ đối xử với đệ như thế nào?
Bạch Huệ khẽ đẩy Ứng Hiệp ra:
– Chẳng có thứ kiếm pháp nào như lão nói đâu. Ðệ đừng lung lay tinh thần bởi câu nói vu vơ của lão.
– Vậy sao lão lại là Thần Kiếm?
Bạch Huệ mỉm cười:
– Lão là Thần Kiếm nhưng chẳng bao giờ dụng đến kiếm được. Chính vì vậy lão mới dụng đến Ngôn kiếm để lung lay ý chí của đệ.
Ứng Hiệp nhìn nàng:
– Ðệ hiểu rồi.
– Ðệ như đứa trẻ thơ, lúc nào cũng phải có tỷ bên cạnh.
– Ðệ đâu muốn rời xa tỷ.
Nàng lại dựa người vào Ứng Hiệp nhỏ nhẻ nói:
– Chúng ta đi nhé!
Ứng Hiệp gật đầu.
Bạch Huệ nhìn lại ba chiếc thủ cấp đặt trước ba bức họa, điểm một nụ cười nhiều ẩn ý rồi nắm tay Ứng Hiệp, rảo bước tiến ra cổng Dương Gia kiếm.