Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 15: Hắc bạch vô thường


Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 15: Hắc bạch vô thường

Ứng Hiệp chỏi tay nhỏm lên. Cảm nhãn đầu tiên y cảm nhận được là đầu nặng như quả diệm sơn, và điều y sung sướng nhất là được thấy mái tóc dài đen óng của Lâm Bạch Huệ cùng với mùi xạ hương thoang thoảng của nàng.

Bạch Huệ vẫn còn say giấc, đầu gác lên tràng kỹ dưới chân Ứng Hiệp. Thấy Bạch Huệ ngủ như vậy, Ứng Hiệp chạnh lòng tự trách mình thầm.

“Mình tệ quá… Ðể cho tỷ ngủ như vậy. Còn mình thì say chiếm trọn cả tràng kỷ.” Ứng Hiệp thẳng chân xuống, nhẹ nhổm người lên như thể sợ đánh thức giấc ngủ của Bạch Huệ. Nhưng khi Ứng Hiệp vừa nhỏm lên khỏi tràng kỷ thì Bạch Huệ đã ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn Ứng Hiệp.

– Ðệ thức rồi à?

Ứng Hiệp bối rối:

Ðệ tệ quá, để cho tỷ ngủ như thế này!

Bạch Huệ mỉm cười:

– Hôm qua đệ say quá, tỷ phải giỗ giấc ngủ cho đệ đó.

Nàng vừa nói vừa liếc xéo Ứng Hiệp. ánh mắt sắc sảo của nàng khiến cho Ứng Hiệp đã lúng túng lại càng lúng túng hơn. Y ngượng nói:

– Lần sau đệ sẽ không để cho tỷ ngủ như vậy đâu.

CÓ tiếng gõ cửa. Bạch Huệ đứng lên trước ra mở cửa. Hai ả a hoàn bưng chậu nước cùng với trang phục mới bước vào. HỌ đặt chậu nước lên bàn cùng với hai bộ trang phục rồi lui ra.

Bạch Huệ nhúng khăn vào nước rồi bước đến trước mặt Ứng Hiệp.

– Ðể tỷ lau mặt cho đệ nhé.

Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:

– Ðệ rửa mặt được mà.

Nàng nguýt:

– Không để cho tỷ chăm sóc à?

Bạch Huệ vừa nói vừa dùng khăn ấm lau mặt cho Ứng Hiệp. Nàng chăm chút khuân mặt của Ứng Hiệp như chăm chút đứa con của mình.

– Ðệ giờ đã là sứ giả của Minh Thần giáo chủ. Tỷ phải có trách nhiệm lo cho đệ chứ.

Không cho tỷ lo cho đệ thì tỷ sẽ đắc tội với Minh Thần giáo chủ.

– Nhưng Ứng Hiệp là đệ còn tỷ là tỷ mà. Ðúng ra đệ phải lo cho tỷ mới đúng. Dù sao đệ cũng là nam nhi còn tỷ là nữ nhân cơ mà.

Bạch Huệ lườm Ứng Hiệp:

– Nói như thế mà cũng nói.

Ứng Hiệp lại càng lúng túng hơn khi tự tay Bạch Huệ thay y phục cho y. Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:

– Ðệ chưa từng có người nào lo lắng cho đệ như tỷ.

– Thì giờ đã có người lo cho đệ rồi đấy… Nhưng sau này đệ đừng quên tỷ đấy nhé.

– Không bao giờ Ứng Hiệp quên được tỷ.

Thay y phục xong, Ứng Hiệp và Bạch Huệ quay xuống tiền sảnh. Mặc dù đã xế trưa nhưng Hương Lầu chẳng có khách nhân nào cả. Giữa tiền sảnh là bàn đại yến được dọn sẵn.

Gã quán chủ hối hả bước ra.

– Tôn công tử quả là thần tài của lão đại này rồi.

Ðôi chân mày của Ứng Hiệp nhíu lại. Y miễn cưỡng nói:

– Tại hạ không có nhiều ngân lượng để biến thành thần tài phò độ cho lão quán chủ đâu – công tử không có nhiều ngân lượng nhưng đã có những người khác thay công tử trả cho lão đại. Tỷ như hôm nay vậy.

Mặt Ứng Hiệp sa sầm:

– Hôm này thì sao… Lão đừng nói Lâm tỷ tỷ của tại hạ sẽ trả ngân lượng cho tại hạ nữa nhé.

Bạch Huệ mỉm cười lắc đầu.

– tỷ sẽ không tổn hao ngân lượng với đệ đâu.

Gã quán chủ nói:

– Không giấu gì Tôn công tử… Hương Lầu của lão phu hôm nay đã được Cừu đại nhân bao trọn rồi.

– Lão đại muốn nói ai.

– Thì còn ai nữa… Cừu đại nhân là Cừu Nam Thiên đại nhân đó.

Ứng Hiệp lắc đầu:

– Ứng Hiệp chẳng có quan hệ gì với Cừu đại nhân, và đang tính cùng với tỷ tỷ đi gặp lão đây Ứng Hiệp vừa thốt dứt câu thì Cừu Nam Thiên đến theo Tuý Long và Thuỳ Cương bước vào. Ứng Hiệp nhíu mày khi nhận ra bộ dạng đẫy đà của Cừu Nam Thiên. Trước đây lão đã bộ vệ với cái bụng to quá khổ thì hôm nay còn đẫy đà hơn cả thời gian trước.

Với dáng đi lạch bạch như vịt bầu, Cừu Nam Thiên bước đến ôm quyền xá Ứng Hiệp:

– Bổn quan bái kiến Tôn công tử.

Ứng Hiệp ôm quyền đáp lễ:

– Tại hạ không dám… Thật là ngạc nhiên khi Cừu đại nhân lại hạ cố đến Ứng Hiệp này.


Cừu Nam Thiên giả lả nói:

– ấy Bổn quan nghe nói Tôn công tử quá vãng Hàm Ðan trấn nên thân hành đến bái kiến công tử.

Cừu Nam Thiên chỉ bàn đại yến.

– Mời Tôn công tử.

Thấy thái độ khiêm nhường của Cừu Nam Thiên, Ứng Hiệp không khỏi ngạc nhiên với sự thay đổi của lão. Y miễn cưỡng nói:

– Ðại nhân đã mời, tại hạ không dám từ chối.

Y nhìn lại Bạch Huệ.

– Tỷ tỷ…

Bạch Huệ khẽ gật đầu mỉm cười với Ứng Hiệp.

Hai người yên vị thì Cừu Nam Thiên đích thân chuốc rượu vào chén của Ứng Hiệp và Bạch Huệ. Y vừa chuốc vừa nói:

– Bổn quan kính công tử chén rượu giao đầu.

– Tại hạ…

Bạch Huệ nói thay Ứng Hiệp.

– Ðại nhân đã mời tỷ đệ chúng tôi xin nhận lãnh.

– Thật là vinh dự cho bổn quan.

Ứng Hiệp miễn cưỡng uống cạn số rượu rồi đặt chén xuống bàn. Y nhìn qua Bạch Huệ:

Bạch Huệ giả lả cười rồi nhỏ giọng nói với Ứng Hiệp:

– Lão Cừu tri phủ đã nhùn nhường quá rồi. Nếu đệ thích hành hạ lão đã nư thì cứ hành hạ lão xem. Nếu lão cương cường dám chống lại sứ giả của Minh Thần giáo thì đệ cứ ra tay tế độ lão về chầu diêm chúa.

Ứng Hiệp khẽ gật đầu. Y nhìn Cừu Nam Thiên.

– Cừu Ðại nhân Hẳn Cừu đại nhân không quên chuyện năm xưa giữa tại hạ và Cừu đại nhân Nam Thiên từ tốn nói:

– Bổn quan biết mình có lỗi với công tử năm xưa, nên hôm nay mượn toà lầu Hương này để tạ tội với công tử.

– Cừu đại nhân là mệnh quan của triều đình lại đi tạ lỗi với một thảo dân tầm thường như tại hạ sao?

Nam Thiên gượng cười:

– Bổn quan biết lỗi phải sửa lỗi chứ đâu có gì là bình thường hay không bình thường.

Bạch Huệ lên tiếng:

– Cừu đại nhân đã biết lỗi. Hồi đó người bức hiếp Tôn đệ của tôi. Giờ hãy thành khẩn chuộc lại lỗi của đại nhân đi.

Cừu Nam Thiên nhìn sang Ứng Hiệp:

– Tôn công tử, trước đây bản quan và công tử hẳn có chuyện hiểu lầm nhau. Hôm nay công tử muốn bản quan làm gì để tỏ lòng thành với công tử?

Ứng Hiệp nhìn tri phủ Cừu Nam Thiên nghĩ thầm:

– Không ngờ gã tri phủ heo hầm này lại thay đổi nhanh như vậy. Nếu Tống tỷ tỷ còn sống, hẳn sẽ vui lắm với sự thành khẩn của lão.

Bạch Huệ liếc xéo qua Ứng Hiệp. Nàng từ tốn nói:

– Tôn đệ… Cừu đại nhân đã thành tâm như vậy rồi, theo đệ thì sao nào?

Ứng Hiệp bưng chén rượu, đưa đến trước rồi nói:

– Cừu đại nhân Tại hạ vô cùng cảm kích trước sự thành khẩn của đại nhân. Xem như giữa tại hạ và đại nhân đã giải thông những hiềm khích hôm nào. Sau này, mong đại nhân giữ mãi mối giao hảo này là điều may mắn cho tại hạ. Ứng Hiệp xin mời Cừu đại nhân một chén rượu giao hảo.

– Công tử khách sáo quá… Khách sáo quá… Bản quan xin được nhận chén rượu giao hảo của công tử. Xem như những gì trong quá khứ đều không có. Còn sau này, công tử cần gì thì cứ nói với bổn quan.

– Ða tạ Cừu đại nhân.

Hai người cùng uống cạn số rượu trong chén. Sau chén rượu giao hảo giữa Ứng Hiệp và Cừu Nam Thiên, không khí bàn đại yến không còn sự căng thẳng nữa đối lại rất rôm rả, hoan hỷ. Người hoan hỷ nhất chính là Ứng Hiệp và Cừu Nam Thiên.

Yến tiệc kéo dài đến hai canh giờ thì Bạch Huệ đứng lên. Nàng nhìn Cừu Nam Thiên.

– Cừu đại nhân Bạch Huệ xin nhường lại toà hương lầu này cho các vị được tự do hàn huyên.

Ứng Hiệp nhìn sang nàng.

– Tỷ tỷ đi đâu vậy?

– Ðệ Cứ Ở lại đây bồi tiếp Cừu đại nhân, còn tỷ thì về thư phòng nghỉ ngơi.

Cừu Nam Thiên giả lả cười. Y vừa cười vừa nói:

– Tôn công tử… Lâm cô nương muốn nhường sự thoải mái cho bản quan và công tử.

Công tử đừng ngại, toà Hương lầu hôm nay đã được bản quan bao trọn để bồi tiếp công tử mà.

– Ơ Tại hạ…


Ðặt tay lên vai Ứng Hiệp, Bạch Huệ nói:

– Ðệ đệ Cừu đại nhân đã nhiệt thành như vậy, đệ không nên để người thất vọng chứ.

Nàng chiếu đôi than nhãn lóng lánh vào mắt Ứng Hiệp. Chạm vào ánh mắt sắc sảo của Bạch Huệ, bất giác Ứng Hiệp cảm thấy phải chiều theo ý nàng.

Bạch Huệ mỉm cười:

– Ðệ đừng như một đứa trẻ lúc nào cũng bám theo tỷ. Ðệ theo tỷ, Cừu đại nhân lại cười cho đấy.

Nàng lườm Ứng Hiệp rồi trở bộ đi về phía cầu thang. Bạch Huệ vừa bước lên ba bậc tam cấp thì từ ngoài cửa Hương lầu, hai gã hán nhân dáng gầy đét như cây tre miễu, vận y trang kỳ quặc bước vào. Một người vận trường y bằng vải gai màu đen, người kia thì màu trắng, trông hai người đó như những kẻ đang chịu tang chế bởi chiếc mũ đưa ma đội lên đầu.

Bạch Huệ thấy hai người đó bước vào Hương lầu, mặt đã cau hẳn lại, dừng bước nhìn họ.

Hai gã hán nhân quái dị ngồi xuống bàn. Gã chủ quán vội vã bước ra khúm núm nói:

– Nhị vị khách quan miễn thứ… Hương lầu của tiểu nhân hôm nay đóng cửa không tiện tiếp khách.

Gã vận hắc y nhìn gã quán chủ.

– Sao lại không tiếp khách chứ? Thế sao những người kia lại được ngươi bồi tiếp ăn uống thế kia. Hay ngươi có ý định khinh thị nhị vị VÔ Thường sứ giả?

Gã quán chủ khom mình nói:

– Tiểu nhân không dám khinh thường nhị vị khách quan, mà chẳng qua Hương lầu của tiểu nhân đã được Cừu đại nhân bao trọn rồi.

Gã vận bạch y buột miệng nói:

– Bao trọn là sao?

Da… Bao trọn là hôm nay Hương lầu chỉ dành riêng cho Cừu đại nhân thôi à.

Gã Hắc VÔ Thường chớp mắt. Ðôi chân mày chổi xể đen kịt chau lại rồi nói:

– Hừ… Cho dù Cừu đại nhân của ngươi có bao trọn toà Hương lầu này, nhưng một khi nhị vị sứ giả của Diêm chúa đã đến thì Hương lầu này cũng phải dành riêng để tiếp đã nhị vị sứ giả. Ngươi biết không Cừu đại nhân gì đi nữa cũng là người phàm phu tục tử, đâu thể so sánh với nhị vị sứ giả của Diêm chúa.

Gã Bạch VÔ Thường lấy trong ống tay áo ra một xếp giấy vàng mã đặt lên bàn.

Y nhìn gã tiểu nhị nói:

– Ðây Ngươi cầm lấy. Xem như nhị vị sứ giả đã bao trọn toà Hương lầu này. Khi nào nhị vị sứ giả bắt ngươi rồi sẽ đi. Còn kể từ bây giờ, ngươi chỉ được phục dịch cho nhị vị sứ giả.

Lão đại, quán chủ Hương lầu cứ trố mắt nhìn hai gã đại hán kỳ quái. Lão chỉ xếp tiền vàng mã:

– Nhị vị lão gia… Tiền này… Tiền này chỉ để xài dưới âm phủ, đâu có dùng được trên chốn trần gian này.

Gã Bạch VÔ Thuờng thản nhiên nói:

– Tiền âm phủ không xài được ư?

Lão đại gật đầu.

– Dạ… Ðúng là xài không được à.

– Vậy thì ngươi để dành. Khi nào đến lượt ngươi thì ngươi dùng làm lộ phí đến chầu diêm chúa. Ðằng nào thì ngươi cũng dùng đến nó mà.

Gã Hắc VÔ Thường đẩy xấp vàng mã về phía lão đại.

– Cất đi Cất đi Xem như hôm nay ngươi phát tài rồi đó. Không dễ gì được tiếp nhị vị sứ giả của Diêm chúa đâu.

Lão đại cứ đứng chân người.

Gã Bạch VÔ Thường nói:

– Ðem ra đây vò rượu mười cân.

– Ơ Hắc VÔ Thường nhìn lão đại.

– Sao… Ngươi không chịu tiếp rượu cho nhị vị sứ giả à?

BỘ mặt xanh nhờn, xanh nhạt của Hắc VÔ Thường đập vào mắt lão đại khiến gã đã lúngtúngcànglúngtúnghơn.

Cừu Nam Thiên chỏi tay đứng lên, gằn giọng nói:

– Lão đại… Hương lầu là của bản quan… Ngươi không được để cho lũ tiện dân bỉ ổi làm mất cuộc vui hôm nay của ta.

Cừu Nam Thiên quay lại Tuỳ Long và Thuỳ Cương.

Nhận ra ánh mắt của Cừu Nam Thiên, Tuỳ Long và Thuy Cương đứng lên bước qua bàn của Hắc Bạch VÔ Thường. Tuỳ long gằn giọng nói:

– Hai tên tiểu dân thối tha này… Các ngươi đã nghe lão đại quán chủ nói rồi. Thế mà vẫn chưa chịu cút mau đi… Còn bày vẽ nữa. Muốn bị gông đầu về công đường của Cừu đại nhân sao? Vào trong tử tù rồi, các ngươi chẳng còn là sứ giả, sứ giết gì nữa đâu mà biến thành hai cọng bún thiu đó.

Nghe Thuỳ Long nói, Hắc VÔ Thường nhìn sang Bạch VÔ Thường hỏi:

– Bạch VÔ Thường huynh… Cái gã giáo đầu này theo số của phán quan thì còn thọ bao nhiêu lâu nữa?


Bạch VÔ Thường lần tay ra sau lưng, rút quyển kinh thư có bìa bằng sắt. Y tần mẫn lật những trang kim như bằng sắt ép mỏng, rồi ngó lại Hắc VÔ Thường nói:

– À Gã này chẳng còn thọ bao nhiêu nữa đâu. Nếu Hắc lão huynh không muốn quay lại đây lần thứ hai thì cứ dẫn y đi sớm một chút cũng được.

Thuy Cương sa sầm mặt, rít giọng nói:

– Hai tên quỷ tặc tưởng đâu giả trang làm quỷ thì có thể hù doạ được chúng ta sao?

Hắc VÔ Thường nhìn qua Bạch VÔ Thường:

– Ý của Bạch lão đệ rất đúng với ý của ta.

Hắc VÔ Thường đứng lên nhìn Tuỳ Long, từ tốn nói:

– Y vỗ vai Tuỳ Long. Gã Tùy Long giật mình như kẻ hoàn hồn.

Bạch VÔ Thường nói:

– Hắc VÔ Thường huynh… Hồn đã về nhập xác.

– Hồn nhập xác thì phải xua hồn gã ra.

Hắc VÔ Thường vừa nói vừa bấu Trảo vào đan điền Tuỳ Long. Gã giáo đầu trợn mắt, nhăn mày, rồi bắt đầu rống lên the thé. Tiếng rống của Tuỳ Long tựa như tiếng oan hồn tru tréo bởi những cực hình đau đớn Ở dưới địa phủ.

Tiếng rống càng lúc càng nhỏ dần và khi Hắc VÔ Thường thu trảo lại thì gã cũng trút hồn ra khỏi xác.

Hắc VÔ Thường nói với Bạch VÔ Thường.

– Hắc VÔ Thường huynh đã trục hồn tên giáo đầu rồi. Ðể làm dầu sao này về trình với phán quan. Kẻo bị lão quở phạt đó.

– Ðệ biết.

Hắc VÔ Thường bước lên cầm lấy chỉ pháp của Tuỳ Long ấn vào quyển Thiết Thư.

Rồi đến Thuỳ Cương. Gã làm công việc đó cứ như chẳng có ai chung quanh gã vậy.

Làm xong Bạch VÔ Thường quay trở lại bàn.

Y lại nhìn lão đại từ tốn nói:

– sao… Ngươi có chịu…

Bạch VÔ Thường chưa thốt hết câu thì lão đại đã ngã ngửa ra sau, Ðập đầu xuống nền nhà. óc của lão vỡ tung, máu và óc văng ra tung toé.

Hắc VÔ Thường nói với Bạch VÔ Thường:

– Bạch Lão đệ… Tên tiểu nhị này có số chết yểu không? Chắc chắn là hắn đã tới số chết yểu rồi hay sao đó. Chứ Hắc huynh và Bạch đệ chưa gọi hồn hắn mà. Phải làm dấu để về trình với lão phán quan.

Bạch VÔ Thường gật đầu bước đến cầm tay lão đại, rồi điểm chỉ vào quyển thiết thư.

Làm xong công việc đó, Bạch VÔ Thường lại quay trở lại bàn.

Hắc VÔ Thường nhìn lên Lâm Bạch Huệ. Y toét miệng cười.

Tả thì lâu, nhưng tất cả những sự việc xảy ra chỉ với thời gian uống nửa một tuần trà.

Chứng kiến cái chết thảm thê của Tuỳ Long và Thuỳ Cương, tri phủ Hàm Ðan chấn Cừu Nam Thiên cứ ngồi ngây ra như pho tượng với sắc diện tái nhợt, tái nhạt. Những tưởng gã đã bị Hắc Bạch VÔ Thường tước lấy phần hồn trong phần xác. Hoặc hồn của gã đã cao chạy xa bay bởi sự xuất hiện của hai gã quỷ dữ dưới cõi âm ty.

Thấy tri phủ Cừu Nam Thiên trong tình trạng đó, Ứng Hiệp buột miệng gọi:

– Cừu đại nhân Y gọi hai ba lần mà Cừu Nam Thiên vẫn ngồi bất động, chẳng có chút biểu hiện gì.

ứng Hiệp chồm qua lắc vai Cừu Nam Thiên, mới biết lão đã bất tỉnh từ lúc nào.

Thấy Hắc VÔ Thường nhìn mình, Lâm Bạch Huệ ung dung bước xuống tiến lại bàn của hai người.

Hắc VÔ Thường hỏi:

– CÔ nương tên gì?

Bạch Huệ từ tốn đáp lời:

– Thảo nữ là Lâm Bạch Huệ.

Hắc VÔ Thường khẽ gật đầu rồi nhìn sang Bạch VÔ Thường.

Bạch VÔ Thường lão đệ ra xem vị tiểu thư đây có số phần sinh đạo như thế nào?

Bạch VÔ Thường lại trao quyển thiết thư. Y tra một lúc rồi nhìn lại Hắc VÔ Thường lí nhí nói:

– Lạ lắm… Lạ lắm…

Hắc VÔ Thường hỏi:

– Lạ thế nào, mau báo cho Hắc huynh biết với.

– Theo thiết thư thì Lâm Bạch Huệ cô nương đây đã đến số. Nhưng được quái nhân phò độ mà thọ rất lâu. Theo ghi chép trong thiết thư, Lâm cô nương sẽ có tới hai người Chồng. Những người này đều là những người trường thọ, gần như trường sinh bất lão.

Hắc VÔ Thường gật đầu.

– À Thì ra là vậy.

Y nhìn lại Lâm Bạch Huệ:

– Lâm tiểu thư có duyên phận với hai người phu tướng. Mạng số của hai người này trường sinh bất tử, nên mới thọ được đó.

Hắc VÔ Thường và Bạch VÔ Thường đồng ôm quyền.

– Chúc mừng cho Lâm cô nương.

Lâm Bạch Huệ ôn nhu đáp lễ Hắc Bạch VÔ Thường. Nàng từ tốn nói:

– Lão đại quán chủ vì quá sợ mà hồn đã tiêu diêu…

Bạch VÔ Thường khoát tay.

– Tiểu thư nói vậy sai rồi… Không phải lão quán chủ Hương lầu sợ gì đâu. Mặc dù chúng tôi là quỷ dưới a tỳ còn lạ là người. Người thì chẳng bao giờ sợ quỷ, lão chết chỉ vì mang số chết yểu đó thôi.


Bạch Huệ mỉm cười. Nụ cười của nàng hé nở trên hai khoé môi thâu tóm lấy hai ánh mắt vô thần vô cảm của Hắc Bạch VÔ Thường. Bạch Huệ ôn nhu nói:

– Tới số chết, hay chết yểu thì cũng là chết. Nay lão đại quán chủ chết rồi, tôi có thể thay thế lão để bồi tiếp cho nhị vị sứ giả không?

Bạch VÔ Thường nhìn qua Hắc VÔ Thường.

Hắc VÔ Thường nghiêm mặt nói:

– Ðược được Lâm tiểu thư làm như vậy rất đúng. Nếu sau này gặp Hắc Bạch VÔ Thường nơi điện Diêm La thì Hắc Bạch VÔ Thường sẽ nói ít lời với lão phán quan đặng châm chế ít nhiều cho Lâm cô nương.

Bạch Huệ ôm quyền.

– Ða tạ nhị vị đã có lòng nghĩ đến Lâm Bạch Huệ.

– Nếu cô nương nghĩ đến Hắc Bạch VÔ Thường thì huynh đệ chúng ta sẽ đáp lễ lại.

CÔ nương không thiệt thòi gì đâu.

– Lâm Bạch Huệ sẽ ghi nhớ lời này. Ðể Bạch Huệ vào trong bưng rượu và thức ăn cho nhị vị sứ giả.

Hắc Bạch VÔ Thường gật đầu.

Nàng quay vào một lúc bưng rượu và thức ăn bày ra bàn Hắc Bạch VÔ Thường. Ứng Hiệp cau mày khi thấy Bạch Huệ lại bưng bầu chuốc vào chén của Hắc Bạch VÔ Thường với vẻ vô vùng kính cẩn.

Ứng Hiệp bất nhẫn bưng cả vò rượu tu ừng ực.

Hành động của y không qua được mắt Bạch Huệ. Nàng mỉm cười nói:

– Nhị vị tôn giá đừng để tâm đến tiểu đệ của Bạch Huệ. Y chỉ sợ nhị vị tôn giá lấy mạng Bạch Huệ như lấy mạng hai gã giáo đầu của Cừu đại nhân.

Bạch VÔ Thường lắc đầu.

– CÔ nương nói sai nữa rồi… Hai gã giáo đầu này không phải do chúng ta giết đâu.

Bạch Huệ chau mày bởi câu nói đó thì Hắc VÔ Thường cười khảy nói:

– ây! CÔ nương phải nói rằng hai gã này đã đến đó phải xuống điện Diêm La chầu Diêm đế.

Bạch Huệ mỉm cười gật đầu.

– HỌ tới số chết nhưng lại chết quá thê thảm.

Bạch VÔ Thường nói:

– ây! CÔ nương đừng quan tâm. Chết thì không có một cái chết đâu. CÓ người chết già, chết vì bịnh hoạn, chết sông, chết đuối, chết bởi đao, bởi kiếm bởi chưởng, bởi chỉ, nói chung vạn vạn cái chết, thậm chí có kẻ chết trong lúc giao hoan nữa. Tất cả những cái chết đã được định trước bởi lão phán quan rồi. Chẳng có gì để cô nương sợ cả.

Bạch Huệ gượng cười nhìn Bạch VÔ Thường:

– Nhưng chết như hai gã giáo đầu này thì chết thảm quá.

– cái số Của hai gã này như vậy mà.

Bạch Huệ thở dài nói:

– Bạch Huệ thì không muốn chết như vậy đâu.

– Vậy cô nương định chết như thế nào… Cứ nói ra, Hắc Bạch VÔ Thường sẽ về điện diêm cung tấu với lão huynh phán quan một tiếng thì hẳn lão sẽ chịu theo ý cô nương mà xếp số sinh tử.

Bạch Huệ mỉm cười nói:

– Bạch Huệ chỉ muốn chết êm ả thôi.

Nàng chớp mắt. Ðôi thụ nhãn long lanh của Bạch Huệ như thể có màn nước ngọc lưu ly, vừa sáng vừa gọi mời.

Hắc VÔ Thường gật đầu nói:

– Ta hiểu ý tiểu thư.

– Nếu nhị vị tôn giá hiểu ý thảo nữ thì thảo nữ mời nhị vị tôn giá hai chén rượu này.

Bạch VÔ Thường nhìn chén rượu nói:

– Trong rượu có độc không?

Bạch Huệ lắc đầu.

– Tất nhiên là không có độc rồi. Nhưng nhị vị tôn giá là sứ giả của Minh chúa mà còn sợ độc ư? Nhị vị sao lại sợ độc nhỉ.

Hắc VÔ Thường nói:

– Nàng không biết đấy thôi… Cho dù chúng ta là sứ giả của Minh chúa thì cũng không thể thoát khỏi số sinh tử. Phàm khi xoá tên trong sổ sinh tử của Diêm chúa. Mà xoá tên thì tự xem như mình xoá sổ mình rồi. Do đó cẩn thận vẫn hơn.

– Nhị vị tôn giá dưới a tỳ mà còn sợ chết thì người trần mắt thịt thì sao lại không sợ chết. Nhị vị tôn giá yên tâm, rượu này không có độc đâu.

Bạch Huệ vừa nói dứt lời thì chuốc rượu ra chén bưng uống. Nàng mỉm cười nói:

– Nếu Bạch Huệ chết bởi độc công thì sớm kết thân tình với nhị tôn giá. Dưới địa phủ hẳn vui lắm chứ?

Bạch VÔ Thường gật đầu:

– Cũng như trần gian thôi. CÓ đủ mọi thứ cả, chỉ đừng sa vào Tử Cấm thành là được rồi.

– Nói vậy, nhị vị tôn giá đây từ Tử Cấm Thành đến đây.

Bạch VÔ Thường gật đầu.

– Không sai.

ứng Hiệp nghe Bạch VÔ Thường tự thú “Tử Cấm thành” đến bất giác đưa mắt nhìn họ. Y quan sát khuân mặt nhợt nhạt của hai người đó mà liên tưởng đến Diêm La thành chủ. Ứng Hiệp nghĩ thầm:

“Hai gã quỷ này hẳn đến đây bắt Tống Bội Linh tỷ tỷ. Chúng đâu biết được Tống Bội Linh tỷ tỷ đã chết từ lâu rồi.” Ứng Hiệp còn đang suy nghĩ thì Hắc Bạch VÔ Thường bưng chén rượu áp lên miệng rồi ngửa cổ uống. Yết hầu của hai gã đó lồ lộ đập vào mắt Lâm Bạch Huệ.

Nụ cười hé mở trên hai cánh môi xinh xắn của nàng. Khi hai cục yết hầu của Hắc Bạch VÔ Thường vừa nhích động đến nuốt số rượu thì đôi ngọc thủ của Bạch Huệ cũng vươn ra với mười móng vuốt thộp lấy hai cục yết hầu của Hắc Bạch VÔ Thường.

“Cạch… .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.