Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 10: Vị kiếm lụy thân


Đọc truyện Nô Tình Kiếm Thủ – Chương 10: Vị kiếm lụy thân

Trời chạng vạng, ánh bình minh vẫn còn le lói, nhưng Ứng Hiệp đã chuẩn bị mọi thứ để di họa. Mục đích của Ứng Hiệp không ngoài ý tưởng sẽ quay lại Phỉ Thúy Tiên trang.

Khi Ứng Hiệp bước lên gian tiền sảnh đã bắt gặp Ðàm Vĩnh Hưng và Tống Bội Linh ngồi đó tự bao giờ. Ứng Hiệp giả lả nói:

– Hôm nay đệ phải di họa sớm đây.

Vĩnh Hưng chỉ chiếc đôn cạnh Bội Linh:

– Ðệ có thể lưu lại đây uống một tuần trà với huynh chứ?

Ứng Hiệp gật đầu, bước đến ngồi xuống ghế đối diện với Vĩnh Hưng. Vĩnh Hưng chuốc trà vào chén Ứng Hiệp. Nhìn vẻ mặt Vĩnh Hưng có những nét trang trọng, úng Hiệp buột miệng hỏi:

– Hình như hôm nay Ðàm đại ca có chuyện muốn nói với đệ?

Vĩnh Hưng gật đầu:

– Ðệ uống trà đi.

Bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, Ứng Hiệp hỏi:

Ðại Ca định nói với đệ chuyện gì?

Vĩnh Hưng mỉm cười.

Bội Linh lên tiếng:

– Tiểu đệ… đêm qua hình như tiểu đệ gặp ác mộng, nên không ngừng thét gọi Lâm phu nhân, Lâm Bạch Huệ. Tỷ muốn biết Lâm Bạch Huệ, Lâm phu nhân là ai vậy?

Người Ở đâu?

Nghe Bội Linh hỏi câu này, Ứng Hiệp phì cười nói:

– Không phải là ác mộng đâu… mà là giấc mơ đẹp đó.

– Ðệ hãy nói cho tỷ rõ.

Ứng Hiệp giật mình sực nhớ lại lời hứa của mình với Lâm Bạch Huệ liền giả lả nói:

– À chẳng có chuyện gì cả.

Ứng Hiệp vừa nói vừa lấy túi bạc đặt lên bàn:

– Hôm qua đệ may mắn gặp được một người tại Vạn Hương lầu… Sau khi vẽ cho vị phu nhân đó bức họa, đệ đã nhận được số ngân lượng này. Lần đầu tiên kiếm được số ngân lượng lớn như vậy nên đệ mới nằm mơ.

Vĩnh Hưng cười khảy:

– Hóa ra là vậy. Thế mà Tống tỷ tỷ cứ lo lắng cho Tôn đệ.

Nhìn Bội Linh, Ứng Hiệp nói:

– Tỷ tỷ… Tôn đệ đã lớn rồi, tỷ đừng xem đệ như một đứa trẻ lên hai lên ba được không?

Vĩnh Hưng nhìn Ứng Hiệp gật đầu:

– Tôn đệ đã ra vẻ một trang công tử rồi đó. Mà lại là một mỹ nam tử nữa.

Ứng Hiệp ôm quyền:

– Ða tạ huynh.

Vĩnh Hưng nói:

– Tôn tiểu đệ… Huynh phải lên đường đi xa một chuyến. Tạm thời giao lại mọi chuyện Ở sơn trang cho đệ. Ði chuyến này e rằng huynh sẽ đi hơi lâu. Ở nhà đệ ráng chăm sóc sơn trang và Bội Linh tỷ tỷ. Nếu đệ rảnh thì hãy xem cái này mà luyện tập.

Huynh nghĩ đệ cần luyện Tu La thần pháp, tuyệt học võ công của huynh.

Vĩnh Hưng vừa nói vừa đẩy về phía Tôn Ứng Hiệp tờ giấy khẩu quyết luyện Tu La thần pháp.

Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:

– Ða tạ Ðàm đại ca, nhưng có lẽ đệ không phù hợp với người luyện công mà chỉ thích luyện bút họa thôi.

– Tùy đệ vậy. Nhưng huynh đã chuẩn bị Mai Hoa thung phía sau trang viên. Muốn luyện Tu La thần pháp sớm thành công thì đệ phải xuống Mai Hoa thung…

– Mai Hoa thung là gì… đệ không biết.

– Cứ theo chỉ dẫn của huynh đến Mai Hoa thung sẽ biết thôi.

Bội Linh lên tiếng:

– Tôn tiểu đệ… Ðàm huynh có lòng… tỷ nghĩ đệ đừng phụ lòng huynh ấy. Tỷ và đệ chẳng lẽ cứ bám theo huynh ấy mãi sao?

Nghe Bội Linh nói, Ứng Hiệp nhìn Vĩnh Hưng:

– Huynh yên tâm, khi nào huynh quay về thì Ứng Hiệp đã luyện thành tuyệt học Tu La thần pháp gì đó của huynh rồi.

Ứng Hiệp đứng lên. Y nhìn Vĩnh Hưng:

– Ðệ cáo từ để huynh và tỷ được tự do nói chuyện.

Thốt ra câu này, Ứng Hiệp điểm nụ cười mỉm:

– Ðệ đi đây Bội Linh hỏi:

– Ðệ định đi đâu nữa?

chỏi tay lên bàn chìa về phía Bội Linh, Ứng Hiệp nói:

– Tỷ đã vừa nói, chẳng lẽ tỷ và đệ cứ bám mãi vào Ðàm đại ca. Không muốn bám vào Ðàm đại ca thì đệ phải sử dụng đến bút họa của mình.

– Ðệ bảo trọng đó.

– Tỷ yên tâm… Chẳng ai làm gì được tiểu đệ đâu. Lúc nào đệ cũng có quái nhân giúp đỡ mà.

Ứng Hiệp xá Vĩnh Hưng rồi quay bước đi thẳng ra cửa chính sảnh. Vĩnh Hưng nhìn theo Ứng Hiệp nói:

– Nếu Ứng Hiệp chịu trụi rèn võ công thì nhất định sẽ là đóa kỳ hoa của võ lâm trung nguyên.

Bội Linh lắc đầu:

– Muội không bao giờ muốn Ứng Hiệp trở thành người của võ lâm.

– Tại sao?


– Bởi võ lâm chỉ tồn tại những cuộc tranh đoạt máu tanh ghê rợn đến tởm lợm. Muội chỉ muốn Ứng Hiệp và muội có cuộc sống bình dị như những thảo dân bình thường thôi.

Vĩnh Hưng mỉm cười:

– Cuộc sống Ở đây phù hợp với muội không?

Bội Linh gật đầu.

Vĩnh Hưng nói:

– Huynh sẽ giao Mạn Trà sơn trang lại cho muội và Ứng Hiệp. thế là được rồi.

– Huynh không Ở đây à?

– Huynh đi rồi sẽ quay về thăm muội và Ứng Hiệp tiểu đệ.

– Hôm nay Ðàm huynh đi phải không?

– Hôm nay huynh sẽ đi.

– Chừng nào huynh quay vê?

– Không biết nữa… nhưng huynh sẽ quay về sớm.

Bội Linh chõ tay đứng lên:

– Tại sao huynh phải đi?… Huynh có thể nói cho muội biết được không?

– Tất nhiên là được rồi… Huynh đi chuyến này chỉ vì chút chuyện riêng thôi, cũng như Ứng Hiệp cầm văn phòng tứ bửu ra Dương Châu trấn kiến ngân lượng vậy mà.

Bội Linh lần bàn bước qua bên Vĩnh Hưng:

– Ðại ca… tôi có linh tính lạ lắm.

– Muội có linh tính gì?

– Bội Linh không dám nói đâu.

– Không nói sao huynh biết muội có linh tính gì?

Nàng nắm tay Vĩnh Hưng nắm nhè nhẹ rồi nói:

– Muội có linh tính huynh đi chuyến này dữ nhiều lành ít. Thật ra huynh định đi đâu, nói cho muội biết.

Vĩnh Hưngnghiêmgiọngnói:

– Huynh đã nói cho muội biết rồi. Chỉ có chút việc vặt vãnh thôi. Rồi huynh sẽ quay về ngay, muội đừng lo.

– Huynh còn giấu muội.

Vĩnh Hưng cau mày, nhưng giả lả nói:

– Huynh chẳng giấu muội gì cả đâu.

– Chừng nào huynh vê?

– ít hôm thôi.

Vĩnh Hưng chợt choàng tay qua vai Bội Linh:

– Tống muội… tại sao muội lo lắng cho huynh như vậy?

– Tại muội sợ sẽ không còn gặp huynh nữa.

– Chẳng ai làm hại được huynh đâu. Lần này đến Hàn Châu, muội thích gì nào, huynh sẽ mua. Ơ Hàn Châu có lụa rất nổi tiếng, hay là huynh mua lụa về cho muội nhé?

– Muội chỉ mong huynh sớm về thôi.

Vĩnh Hưng mỉm cười nói:

– Nếu huynh về sớm muội và huynh sẽ bái song đường chứ?

Dung diện Bội Linh ửng hồng e lệ. Nàng từ từ nép đầu vô vai Ðàm Vĩnh Hưng rồi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

– Huynh không nghĩ Bội Linh là một kẻ đui mù sao?

Vĩnh Hưng lắc đầu:

– Không. Sống bên muội huynh mới biết tâm hồn trong trắng tinh anh của muội.

– Muội sẽ cố gắng làm tròn chức phận của mình đối với huynh. Huynh nè… phải hôm nay là những ngày đầu lập xuân không?

– Hoa đã nẩy chồi, đơm nụ, chỉ còn ít ngày nữa thôi là đã đến tiết Nguyên đán rồi.

– Tiết Nguyên đán hẳn người ta vui lắm phải không? Ước gì muội được thấy mọi cảnh vật của tiết xuân, nhất là được thấy mặt Ðàm huynh đó.

Bội Linh vừa nói vừa rà tay lên mặt Vĩnh Hưng. Nàng nhỏ giọng nói:

– Huynh có khuôn mặt của một nam tử hán đại trượng phu nè. Một anh hùng trong thiên hạ nữa.

– Muội chỉ đoán mò thôi.

– Không đâu, những người có khuôn mặt rộng, có cằm cương nghị có lưỡng quyền cao đều là những chính nhân quân tử.

– Chứ không phải là một xú nam tử hả? Huynh sợ khi muội thấy huynh rồi sẽ thất vọng.

– Dù vật đổi sao dời, hay bất cứ chuyện gì xảy ra muội vẫn yêu huynh.

Vĩnh Hưng đặt nụ hôn vào trán Bội Linh:

– Huynh cũng như muội.

Nắm hai bàn tay Bội Linh, Vĩnh Hưng nói:

– Muội Ở lại sơn trang bảo trọng, rồi huynh sẽ quay về với món quà song hỷ có được không?

– Muội chỉ mong huynh sớm quay về thôi.

– Huynh sẽ sớm quay về mà.

Vĩnh Hưng đứng lên.


Bội Linh hỏi:

– Huynh đi ngay bây giờ à?

Vĩnh Hưng vừa gật đầu vừa vuốt má nàng:

– Ðã đến lúc huynh phải đi… Chúng ta chỉ xa nhau một thời gian ngắn thôi. Muội Ở lại giữ gìn sức khỏe.

Lệ Trảo ra khóe mắt Bội Linh. Nàng ngập ngừng nói:

– Huynh bảo trọng nhé.

– Huynh lại lo cho muội hơn. Ơ lại Màn Trà sơn trang, muội hãy khích lệ Tôn tiểu đệ thụ huấn tuyệt pháp Tu La của huynh. Nếu sau này bươn chải trên giang hồ, y sẽ có dịp cần đến đó.

Bội Linh gật đầu:

– Bội Linh sẽ khích lệ Tôn tiểu đệ để y thụ huấn tuyệt học võ công của huynh.

Vĩnh Hưng mỉm cười:

– Thế thì tốt rồi.

Nắm bờ vai Bội Linh, Vĩnh Hưng nói tiếp:

– Muội không được vì huynh mà hao tốn sức đấy.

Bội Linh gật đầu nhưng lệ đã tuôn chảy trên khóe mắt nàng. Vĩnh Hưng miễn cưỡng lau hai dòng lệ của Bội Linh:

– Muội đừng khóc… Muội khóc thì sao huynh đủ nghị lực để lên đường.

– Muội sẽ không khóc nữa đâu.

Nụ cười gượng hé nở trên hai cánh môi mỏng của Ðàm Vĩnh Hưng. Y gượng nói:

– Muội bảo trọng.

Vĩnh Hưng buông tiếng thở dài, ép Bội Linh ngồi xuống ghế rồi rảo bước ra cửa. Bội Linh khoanh tay trên bàn, đôi mắt vô thần nhìn vào điểm hư vô không thật.

Vĩnh Hưng đứng ngay ngưỡng cửa nhìn Tống Bội Linh. Hai cánh môi mím lại khi nghe Bội Linh thốt:

Vĩnh Hưng chàng đi rồi ư?… Vĩnh Hưng…

Nén tiếng thở dài để không cho Bội Linh biết mình còn Ở lại, Vĩnh Hưng nhìn nàng một lúc thật lâu rồi mới quay bước thi triển khinh công bỏ đi như thể chạy trốn cái gì đó khiến y không cầm lòng được.

Rời Mạn Trà sơn trang, Ðàm Vĩnh Hưng thi triển khinh công tuyệt đỉnh theo quang lộ hướng về phía tây. Trong tâm tưởng Vĩnh Hưng vẫn tơ tưởng đến Tống Bội Linh.

Chàng cảm thấy thật trống vắng khi phải xa nàng.

Ðang băng mình lướt đi như thể phiêu diêu trên mặt đất, chợt Vĩnh Hưng nghe tiếng người kêu cứu:

– Cứu tôi với Cứu tôi với Thoạt dừng chân, nhưng rồi Vĩnh Hưng lại lắc đầu, thi triển khinh thuật bỏ đi. Chàng vừa lướt đi được ba trượng thì chạm mặt với Thẩm Mộc Phong ngồi trên chiếc kiệu hoa chặn ngang đường.

Thấy kiệu của Mộc Phong, Vĩnh Hưng buộc phải dừng cước pháp:

– Thẩm tôn giá đã chờ tại hạ Ở đây à?

Rèm kiệu được vén lên, Mộc Phong nhìn Vĩnh Hưng:

– Một cao đồ của Thánh Tăng như Lãnh Diện Tu La lại có thể thờ Ơ trước một lời kêu cứu thống khổ như vậy ư?

Vĩnh Hưng mỉm cười nói:

– Thẩm huynh cũng nghe tiếng kêu cứu đó?

– Nhưng túc hạ là người nghe trước Thẩm mỗ.

– Nghe trước hay nghe sau thì cũng vậy thôi. Tại hạ có đường đi của tại hạ. Chẳng lẽ cứ phải gánh lấy chuyện thiên hạ để dính thân vào chốn thị phi.

– Chỉ có những con xúc xắc mới khiến túc hạ chen chân vào vào chốn thị phi thôi sao?

– Những con xúc xắc của Thẩm huynh quá đẹp nên Vĩnh Hưng không kềm lòng được Do đó mất thú du lãm non bồng, phải đến Sanh Tử bình đây.

– Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng cũng mời Thẩm mỗ đến Sanh Tử bình.

– Ðể thị chứng?

– Thẩm mỗ không thể bỏ qua cuộc giao đấu trăm năm chưa có một lần này. CÓ thể Thẩm mỗ giúp cho túc hạ cái gì đó?

Vĩnh Hưng khoát tay:

– Tại hạ thích sự công bằng nên không dám làm phiền đến huynh.

Tiếng người kêu cứu kia lại cất lên.

Thẩm Mộc Phong nói:

– Túc hạ… chúng ta đến đó xem coi chuyện gì chứ?

– Nếu tôn giá muốn.

Hai người cùng thi triển khinh thuật hướng về bìa rừng. Mặc dù ngồi trên kiệu hoa, nhấc cả chiếc kiệu lướt đi nhưng xem ra khinh công của Thẩm Mộc Phong chẳng hề thua kém Vĩnh Hưng.

Tại bìa rừng, bốn gã lục lâm vận võ phục đen đang giằng xé một nữ nhân. Trang y của người đó rách bươm lộ ra làn da trắng như bông bưởi.

Thẩm Mộc Phong nói với Vĩnh Hưng:

– Túc hạ cứu ngươi kia hẳn không phải là chuyện thị phi chứ?

Vĩnh Hưng nhìn lại Thẩm Mộc Phong:

– sao tôn giá nhường cho tại hạ?

– Kẻ anh hùng là túc hạ, còn Thẩm mỗ chỉ là phế nhân. Nếu túc hạ không muốn ra tay thì chúng ta cứ bàng quang tọa thị xem hoạt cảnh kia sẽ đến đâu.

Thẩm Mộc Phong nói dứt câu, hạ tấm rèm lụa xuống.


Vĩnh Hưng lắc đầu:

– Tại hạ phải bái phục tôn giá.

Vĩnh Hưng nói rồi băng đến chỗ bọn lục lâm đang định bức nhục người. Chỉ trong chớp mắt, Vĩnh Hưng thi triển hai chiêu Tu La thần chưởng đã buộc bọn lục lâm bỉ ổi kia phải tháo chạy bán sống bán chết, nhưng khi chàng nhìn lại phải quay mặt đi chỗ khác, vì tất cả những chỗ rách trên người nữ nhân kia đều là những nơi không thể cho nam nhân nhìn đến.

Mỹ phụ co rúm người lại:

– Ða tạ ân nhân.

Vĩnh Hưng cởi trường y củ a mình thảy đến tay mỹ phụ:

– Phu nhân bận tạm trường y của tại hạ.

Mỹ phụ nói:

– ân nhân… tôi không cử động được.

– ÐƯỢC tại hạ sẽ bận cho phu nhân.

Vĩnh Hưng thản nhiên cúi xuống, cách không điềm chỉ giải huyệt cho mỹ phụ. Chàng bận ngoại y của mình cho mỹ phụ rồi nói:

– Phu nhân sau này phải cẩn thận. Ðừng đi một mình sẽ không có cơ hội may mắn như hôm nay đâu. Cáo từ.

Mỹ phụ gọi chàng lại:

– Ðại hiệp.

Vĩnh Hưng nhìn lại. Chàng giờ mới nhìn thẳng vào mặt mỹ phụ. Vĩnh Hưng không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra nhan sắc quá ư kỳ tuyệt của mỹ phụ.

Mỹ phụ ôm quyền nói:

– Ða tạ đại ân của công tử… Lâm Bạch Huệ xin được mạn phép hỏi cao danh quý tính, sau này sẽ đền đáp.

Vĩnh Hưng khoát tay:

– Không cần… Lâm phu nhân cứ xem như đây là chuyện qua đường. Cáo từ.

Vĩnh Hưng bỏ đi, tiến lại bên kiệu hoa của Thẩm Mộc Phong. Gã vén rèm kiệu vỗ tay nói:

– Anh hùng cứu mỹ nhân.

– Tại hạ không phải là anh hùng, và người kia cũng không phải là mỹ nhân.

Ðôi chân mày của Mộc Phong nhíu lại:

– Mặc dù cách xa mươi trượng nhưng Thẩm mỗ vẫn nhận ra vị phu nhân có nhan sắc cùng phong thái xứng đáng với hai tiếng mỹ nữ đó.

– Với Thẩm tôn giá thì Lâm phu nhân đáng mỹ nữ còn tại hạ thì không.

– Tại sao?

– Tại sao ư… Tôn giá không trả lời được à?

Thẩm Mộc Phong lắc đầu:

– Ðẹp thì đẹp, xấu thì xấu, chứ gì đẹp lại không phải là mỹ nhân.

– Tại tôn giá chưa một lần yêu nên chỉ thấy cái đẹp của nữ nhân thôi. Mà cái đẹp chân chính của nữ nhân chính là qua đôi mắt của nam nhân. Khi yêu nam nhân chỉ thấy có mỗi người mình yêu là đẹp.

Cười khảy một tiếng, Vĩnh Hưng hỏi:

– Tôn giá có yêu lần nào chưa?

Mộc Phong lắc đầu:

– Không.

– Nếu chưa yêu và chẳng bao giờ yêu thì Thẩm tôn giá đúng là người chẳng có tim.

Hoặc có tim mà chỉ biết đập chứ chẳng có sức sống giống như một xác chết biết thở vậy.

– Thẩm mỗ không giống như túc hạ.

– Mong rằng sau này tôn giá sẽ giống tại hạ.

– Không cùng mục đích, tất không thể nào giống nhau được.

Tấm rèm kiệu được khép lại, cỗ kiệu hoa nhấc lên khỏi mặt đất quay nửa vòng rồi là đà lướt đi Vĩnh Hưng bám theo cỗ kiệu, từ tốn nói:

– Phải dụng nội lực phối hợp với khinh công, tôn giá không thấy hao tổn nội lực ư?

– Thẩm mỗ đã quen rồi.

Một kiệu, một người băng băng trên quang lộ khi đến trưa thì đến Sanh Tử bình.

Sanh Tử bình là một thảm cỏ rộng non mười mẫu bao bọc chung quanh là những dãy đồi trọc khô cằn. Ðường vào Sanh Tử bình la một mòn đạo lởm chởm đá tai mèo với những cánh sắc như bảo đao, bảo kiếm.

NÓ có tên là Sanh Tử bình vì tương truyền trước đây Sanh Tử bình là nơi để các cao thủ võ lâm ấn chứng võ cộng Hàng trăm năm nay, Sanh Tử bình đã chứng kiến biết bao nhiêu cuộc huyết đấu kinh hồn. Thảm cỏ phủ lên nó tươi tốt chẳng qua vì đã thấm quá nhiều máu. Máu biến thành phần khiến cho cỏ Ở Sanh Tử bình tươi tốt như vậy. Chính vì sự tươi tốt của thảm cỏ mà Sanh Tử bình nổi bật trong khoảng không gian khô cằn vây bọc chung quanh.

Trên Sanh Tử bình, Ðoạn Hồn tử Kiếm Giang Hùng ngồi kiết đà, thanh trường kiếm vật ất ly thân ghim ngay trước mặt.

Thẩm Mộc Phong nhìn Vĩnh Hưng:

– Giang Hùng đến phó hội hẳn đã lâu.

– Lâu hay muộn không quan trọng đối với tại hạ. Cơ bản là y đã đến.

Thẩm Mộc Phong và Vĩnh Hưng cùng tiến vào Sanh Tử bình. Khi Vĩnh Hưng đã đối mặt với Giang Hùng, Mộc Phong mới lên tiếng:

– Thẩm mỗ muốn tiết đãi hai người bữa tiểu yến trước khi bước vào cuộc giao đấu sinh tử này.

Vĩnh Hưng ôm quyền nói:

– Ðược Phiền Thẩm huynh vậy.

Thẩm Mộc Phong chống nạng vén rèm bước xuống đất, rồi vỗ thẳng một chưởng vào chiếc kiệu hoa.

– âm…

Phần trên của chiếc kiệu hoa như bị nhổ ra khỏi thân kiệu bởi đạo chưởng kình uy mãnh, cuốn nó bay mất hút, chỉ còn lại phần dưới trông như một chiếc bàn có hai đòn tay. Trên bàn là vò rượu ba cân cùng ba cái chén. Chứng kiến thấy bàn rượu đó không ai có thể tưởng tượng được, Thẩm Mộc Phong chỉ dụng chưởng kình biến cỗ kiệu thành chiếc bàn tiểu yến mà chẳng hề làm đổ hay vỡ thứ gì trên bàn.

Mộc Phong ngồi bệt xuống đất, bưng vò rượu róc ra ba chén:

– Thẩm mỗ mời nhị vị.

Giang Hùng im lặng bưng chén rượu hướng về phía Vĩnh Hưng:

– Hôm nay chỉ có một người uống.

Từ từ đặt chén rượu xuống bàn, Vĩnh Hưng nhìn Giang Hùng lắc đầu:

– Cả hai cùng sống rời Sanh Tử bình.

– Kiếm của ta không cho quyền Ðàm túc hạ sống.

– Nhưng tại hạ buộc mình phải sống và túc hạ càng phải sống.

– Chưa có buộc được ta.


– Tại hạ buộc phải như vậy. Bởi vì tại hạ chỉ mượn túc hạ từ thiên lao của Thiếu Lâm, nay phải trả lại cho Thiếu Lâm.

– ÐÓ chỉ là chuyện nằm mơ.

– Ðối với Ðàm Vĩnh Hưng khi nói thì phải làm. Làm bằng được.

– Ðược Giang mỗ sẽ chỏi mắt xem Lãnh Diện Tu La sẽ làm gì để đưa Giang mỗ quay lại thiên lao của Thiếu Lâm tự.

Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng nói xong, đứng lên.

Vĩnh Hưng cũng phải đứng lên theo gã. Người còn lại duy nhất ngồi trên bàn rượu chính là Thẩm Mộc Phong.

Thẩm Mộc Phong nhìn hai người vuốt râu. ánh mắt của lão nhìn lướt qua Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng rồi chiếu lên thể pháp Ðàm Vĩnh Hưng gần như không chớp.

Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng đặt tay vào đốc kiếm.

Vĩnh Hưng nhìn gần như không chớp mắt.

Giang Hùng nói:

– Khi Ở thiên lao Thiếu Lâm, Giang mỗ đã chế tác được chiêu Tù kiếm, mong rằng túc hạ có thể hóa giải được chiêu kiếm này để Giang mỗ được sáng mắt.

– Mời Giang túc hạ cứ ra chiêu.

Giang Hùng thét lên một tiếng thật lớn.

Cùng với tiếng thét đó, kiếm chiêu của gã phóng ra nhanh hơn, chớp mắt đã tạo thành màn võng kiếm thiên la địa võng chụp xuống thể pháp của Ðàm Vĩnh Hưng.

Trong màn ảnh kiếm dày đặc, thân pháp của Ðàm Vĩnh Hưng nhoang nhoáng như bóng ma vẫn thường lúc ẩn lúc hiện, Thẩm Mộc Phong cau mày nói:

– Tu La thần pháp.

Với thân pháp quỷ dị vô thường, Vĩnh Hưng chẳng khác nào gió thổi mây trôi theo màn ảnh kiếm của Giang Hùng mà tuyệt nhiên không để cho kiếm ảnh của đối phương có thể chạm đến thân pháp mình.

Màn ảnh kiếm mới đầu còn phát tỏa rộng non bốn trượng nhưng càng lúc càng thu hẹp lại. Màn ảnh kiếm của Giang Hùng càng hẹp thì thân ảo ảnh của Ðàm Vĩnh Hưng càng nhanh hơn.

– Keng…

Tất cả những xáo trộn chỉ kết thúc bằng một âm thanh khô khốc. Cả hai đối thủ cùng dừng bộ, đứng đối mặt với nhau. Kiếm của Giang Hùng bị ngọn thiết phiến trì xuống Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng nhìn Vĩnh Hưng gần như không chớp mắt. Y gằn giọng nói:

– Ðàm túc hạ đã dụng hết sở học Tu La thần pháp rồi phải không?

– Ðã hết, nhưng “Tù kiếm” của Giang các hạ chẳng thể nào chạm đến người của tại hạ.

– Giang mỗ còn một chiêu sau cùng trong “Tù kiếm”.

Lời còn đọng trên miệng Giang Hùng thì một ánh chớp bạc cắt một đường thẳng tắp điểm tới tâm huyệt của Ðàm Vĩnh Hưng. Chiêu kiếm này của Giang Hùng quả là chiêu sát tử sau cùng của Tù kiếm. Y có thể chết bởi chiêu kiếm này bởi tất cả những sơ hở đều lộ ra ngoài khi dụng đến sát chiêu này. Ngược lại đối phương của Giang Hùng cũng khó mà thoát khỏi lưỡi kiếm tàn khốc do y phát ra.

Ðàm Vĩnh Hưng chỉ hơi lắc mình, dùng bờ vai phải hứng lấy mũi kiếm của Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng. Lưỡi kiếm như một cây kim xuyên qua da thịt Vĩnh Hưng tợ như xuyên qua một lớp vải mỏng.

Ðắc được thế kiếm này, Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng toan biến chiêu, cắt ngang hòng tiện đứt phần thượng đẳng của đối phương, nhưng y chưa kịp thực hiện ý định đó thì một âm thanh khô khốc vang lên.

– Cách…

Ngọn thiết phiến của Vĩnh Hưng đã chặt xuống, gãy lưỡi kiếm của họ Giang đồng thời điểm tới yết hầu gã nhanh chóng không thể tưởng.

Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng thẫn thờ khi mũi thiết phiến đặt vào tử huyệt yết hầu y, trong khi trường kiếm thì bị gãy làm đôi. Trên hữu thủ chỉ còn trơ trọi lại mỗi đốc kiếm và một khú c lưỡi kiếm trông thật nực cười.

Vĩnh Hưng vẫn để lưỡi kiếm nằm trong bả vai mình nhìn Giang Hùng nói:

– Túc hạ còn một chiêu thì tại hạ phải còn một chiêu nữa. Túc hạ chỉ có thể làm tại hạ bị thương nhưng tại hạ thì có thể lấy mạng túc hạ bất cứ lúc nào.

Vĩnh Hưng gằn giọng nói:

– Cuộc đấu này xem như tại hạ đã thắng, túc hạ có chịu thua không?

– Ðúng… Giang mỗ đã thua.

– Ðã thua vậy túc hạ có đồng ý theo tại hạ về Thiếu Lâm chứ?

Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng cười khảy nói:

– Ðàm các hạ lầm rồi… Ngươi hẳn rất muốn dẫn Giang mỗ về Thiếu Lâm trao lại cho bọn hòa thượng thúi nhưng ngươi có biết đâu, khi kiếm thủ gãy kiếm xem như đã chết.

Giang Hùng không chết bởi thiết phiến của các hạ, nhưng đã chết vì kiếm gãy.

Giang Hùng nói dứt câu, dùng đoạn kiếm còn lại tự cắt ngang qua yết hầu mình. Gã buông đốc kiếm nhìn Vĩnh Hưng miệng điểm nụ cười diễu cợt.

Giang Hùng nói:

– Ngươi đừng thất vọng vì ta nhé.

Thốt dứt câu Giang Hùng từ từ đổ sầm đến trước. Trong khi Vĩnh Hưng vẫn còn thờ thẫn bởi câu nói lẫn cái chết của gã.

Rút lưỡi kiếm ra khỏi bờ vai mình rồi tự điểm huyệt phong bế huyệt đạo. Vĩnh Hưng nhìn xác Ðoạn Hồn Tử Kiếm Giang Hùng nói:

– Tại hạ không giết các hạ nhưng các hạ từ tìm đến cái chết. Ðừng trách Ðàm Vĩnh Hưng.

Thẩm Mộc Phong chống gậy lướt đến bên Vĩnh Hưng. Y nhìn xác Giang Hùng nói:

– Giang Hùng đúng là một kiếm thủ chân chính.

Vĩnh Hưng lắc đầu:

– Hắn không phải là một kiếm thủ.

– Hắn vì kiếm mà chết tại sao không đáng là kiếm thủ?

– Kiếm vị nhân mới là kiếm thủ. Còn hắn vị kiếm thì kiếm đã làm chết hắn.

Thẩm Mộc Phong buông một tiếng thở dài:

– Dù sao Giang Hùng cũng đã chết. Hắn chết trên Sanh Tử bình như một cao thủ chân chính. Hắn được chôn Ở Sanh Tử bình để có thêm sức sống cho thảm cỏ này.

Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài.

Thẩm Mộc Phong lấy trong thắt lưng ra một lọ tịnh bình màu xanh lam.

Vĩnh Hưng hỏi:

– Thẩm tôn giá định làm gì?

– An táng cho Giang kiếm thủ.

Thẩm Mộc Phong vừa nói vừa rắc bột phấn trong tịnh bình lên xác Giang Hùng.

Khói bốc lên ngùn ngụt tỏa mùi khét lẹt. Chẳng mấy chốc xác của Giang Hùng đã biến mất cùng với thảm cỏ úa vàng chỉ để lại cái bóng dưới thảm cỏ úa.

Vĩnh Hưng cau mày:

– Hắn chẳng làm thêm sức sống cho Sanh Tử bình mà chỉ hủy hoại mầm sống của Sanh Tử bình mà thôi.

Vĩnh Hưng thốt dứt câu, quay lưng chậm rãi rời Sanh Tử bình.

Thẩm Mộc Phong nhìn theo sau lưng Vĩnh Hưng, đôi chân mày nhíu lại nhẩm nói:

– Tu La thần pháp.

Y nói xong rút tấm đại huyết kỳ có dòng chữ “Nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn”, trải ra trước mặt rồi cắn ngón tay trỏ vẽ nguệch ngoạc lên tấm đại kỳ đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.