Đọc truyện Nó Thích Mày FULL – Chương 58: Rất Tiếc Cậu Không Phải Người Tôi Thích
Thái độ của Hoa Anh Thảo mấy ngày gần đây không ổn.
Bình thường Tuấn Anh chỉ cần gọi một tiếng là dạ là vâng, nói một câu là ngoan ngoãn như con cún, nhưng lần này giận dỗi kiểu gì mà bơ đẹp không thèm nhìn mặt nhau nữa.
Tuấn Anh là một đứa nhóc mang suy nghĩ trẻ con trong thân xác người lớn, đôi lúc cảm thấy con gái thật là kì lạ.
Có những chuyện bé tí không đáng để giận mà cứ xé to lên, thật chẳng ra làm sao.
Mấy đứa hay dỗi thái quá thì mua nồi cơm điện về chơi cùng còn sướng hơn.
Cuối giờ, Tuấn Anh thấy Thảo đứng bơ vơ một mình ngoài vỉa hè cổng trường.
Nếu không nhầm thì con Ly có lịch học thêm, còn con Châu đã về trước, ba đứa nó hôm nay không tụ tập.
Vốn dĩ Tuấn Anh sẽ đi bay lắc với đám con trai trong lớp như đúng hẹn, nhưng không hiểu sao lại ra đứng cạnh Thảo.
Cậu ta đập nhẹ vào lưng Thảo:
– Hey!
Thảo chỉ vênh mặt lên liếc qua crush đầy lạnh nhạt.
Tuấn Anh không gây được sự chú ý đâm ra khó ở, đập thêm vào lưng Thảo một cái mạnh hơn cái vừa nãy:
– Ê!
Thảo suýt xoa giậm chân xuống đất, nghiến răng:
– Gây sự à?
– Ừ đấy làm sao? Mặt mày cau có nhìn hãm!
– Hãm thì đừng nhìn, vô duyên!
Thảo lấc cấc trưng ra bộ mặt khinh bỉ.
Tuấn Anh cười đểu, hất hàm lên sủa:
– Tài xế riêng không đón bạn à? Gọi đây bằng “anh”, anh cho đi nhờ xe!
– Bố láo!
Thảo lườm Tuấn Anh bằng hai con mắt tráo trợn.
Mắt nó to, sáng và long lanh còn đẹp hơn cả diễn viên chính phim “Mắt biếc” nhưng khi trợn lên thì thấy giải trí vcl.
Tuấn Anh trông bộ mặt này không những không sợ mà còn ôm miệng tủm tỉm cười:
– Mặt mày như con ngáo đá!
Thảo phồng mũi lên hít thở, tức giận nói:
– Cái mặt mày ý!
Nói rồi cô nhóc uỳnh uỳnh bỏ đi.
Đến tháng đã khó ở rồi thì chớ, nay bác tài xế nghỉ ốm, điện thoại hiện tin nhắn từ bố:”Bố với ông đi nhậu, con gái tự bắt taxi về nhé!” Chán chuyện, cuối cùng không ai đưa đón đã cáu rồi, thêm cái thằng crush lèm bèm bên tai bảo sao không thấy phiền.
Tuấn Anh vuốt cằm suy ngẫm, đây hình như là lần đầu tiên nó giận cậu lâu như thế.
Những lần trước đánh có mấy cái nhưng vài phút sau mặt dày lại hết dỗi, thế mà lần này mắng dăm ba câu thôi dỗi tận mấy tiếng.
Hướng về nhà Thảo là từ cổng trường cứ thế mà đi, sao Tuấn Anh lại thấy nó đi bộ ra quán trà sữa cách trường gần 100 mét.
Cậu đã lén đi theo nó để xem con nhỏ này có làm điều gì mờ ám không.
Ai ngờ vừa bước vào quán thì thấy con Châu cũng ở trong đó.
Châu mặc đồng phục nhân viên, đang order cho Thảo.
Thảo khi nhận ra Tuấn Anh bám theo mình thì mặt xệ như bao tải, ngán ngẩm lắc đầu:
– Làm cái gì ở đây? Mày theo dõi tao phải không?
Tuấn Anh nhún vai đầy vô tội, cậu phô ra cái mặt ngây thơ của mình:
– Tao đi mua trà sữa thôi, ai thèm theo dõi mày? Mày nghĩ mày là ai?
– Dám làm không dám nhận!
Thảo lại giậm chân xuống cái nữa, mỗi khi nó bất mãn điều gì thì chân nó sẽ vô thức giậm mạnh xuống đất.
Thấy cũng tội cho cái sàn nhưng thôi cũng kệ.
Lúc Thảo ngồi đợi đồ uống thì Tuấn Anh cũng order một cốc, tiện hỏi luôn sao Châu lại có mặt ở đây.
Châu chỉ cười xuề xoà nói là nó muốn đi làm tự kiếm chút tiền để dần độc lập tài chính, thoải mái hơn trong việc ăn tiêu bay nhảy, và một phần là không muốn ngửa tay xin tiền bố mẹ.
Tuấn Anh còn trêu là chứ:
– Loại vụng về như mày đến bổ dưa hấu còn đứt tay mà cũng đòi pha trà sữa.
Châu ôm mặt cười khổ:
– Học là biết pha chứ có phải việc đao to búa lớn gì đâu, mà mày thấy rồi đấy, tao cái gì cũng giỏi, dăm ba mấy cốc trà nhằm nhò gì.
Còn cái dưa hấu chỉ là sự cố ngoài mong đợi thôi!
– Vâng, ừ thì sự cố!
Tuấn Anh nhấn mạnh từ “sự cố” nhằm cà khịa Châu.
Sự cố cái nỗi gì, mải canh crush nên mới chặt vào tay thì có.
Châu trong lúc làm đồ uống thì trông thấy hai anh chị Phượng Hoàng Chim Lợn kia ngồi cạnh nhau không ai nói gì, bỗng thấy buồn cười.
Con Thảo cũng được giá phết đấy, được một người ít tiếp xúc với con gái như Vương Tuấn Anh bám theo cũng không phải dạng vừa.
Tuấn Anh order giống y hệt Thảo nên trà sữa của hai đứa làm xong cùng một lúc.
Khi Thảo ra khỏi quán thì đó cũng là lúc Tuấn Anh đi ra.
Chỗ này là một con phố sầm uất nhưng cũng không nhộn nhịp nhiều người cho lắm vì đa số ở đây toàn là khu đô thị dành cho những người giàu có, do vậy cũng hơi khó bắt taxi.
Thảo phải đi bộ ra đường lớn mới bắt được.
Trong lúc đi vào con ngõ vừa hẹp vừa vắng, Thảo không khó để nhận ra có người đang theo sau mình.
Ngoảnh lại sẽ thấy ngay cái bản mặt đẹp trai khó ưa của Tuấn Anh, Thảo bực quá quát lên:
– Đừng có đi theo bố mày nữa! Lén lén lút lút chẳng ra làm sao.
Gớm, Thảo lại chả thích quá nhưng nói vậy làm màu thôi.
Dù mạnh mồm là vậy nhưng ý nghĩa trọng tâm của câu nói “lén lén lút lút chẳng ra làm sao” không phải là đuổi Tuấn Anh đi mà muốn nói là “đừng có lén lút nữa, ra đây cầm tay mình cùng nhau đi luôn này!” Chỉ tiếc là thằng kia không thể nào tâm lí được, nó bị hắt hủi nên thôi, xoay đầu rẽ vào cái ngõ gần đấy.
Đường này lắt léo nhiều ngõ ngách ngoằn ngoèo, đi một đoạn là có một chỗ rẽ.
Thật ra Tuấn Anh cũng có chút tự ái, người ta không cần mình đi theo nên mình cũng chả việc gì phải theo, nó lại mất giá ra.
Từ đầu cậu bám theo Thảo chẳng phải vì mặt dày muốn đôi co hay xin lỗi nó, mà đơn giản vì thấy quanh đây đường xá vắng vẻ không an toàn, chỉ muốn đi cùng nó một đoạn cho yên tâm thôi, dù sao nó cũng là bạn cậu, còn là con gái nữa.
Trong đầu Tuấn Anh không lâu đã có một suy nghĩ, một suy nghĩ mà cậu phân vân không chắc chắn, nhưng khi bị Thảo nói những lời xua đuổi, suy nghĩ đó trong đầu Tuấn Anh dường như biến mất.
Lúc sau khi không thấy Tuấn Anh đi theo mình nữa, Thảo vẫn có cảm giác ai đang dõi theo.
Dù trời chiều Hà Nội vào mùa hè có nắng ấm nhưng không hiểu tại sao Thảo cứ có cảm giác lạnh sống lưng.
Đang đi bỗng quay phắt đầu lại nhanh nhất có thể, Thảo phát hiện ra đúng thật là có người đang đi theo mình.
Người đó lấp ló nép sau cái cây ven đường, trông giông giống Tuấn Anh.
Thảo “à” lên một cái, chống nạnh đi đến, cô định sẽ đập cho thằng Tuấn Anh một trận vì tội dai như đỉa.
Vừa đến gần Thảo vừa nói lớn:
– Có ngon thì mày lộ diện đi, việc gì phải lén lút khổ sở như thế?
Mới dứt lời chưa được nửa giây, cái người phía sau thân cây kia nhảy chồm ra.
Thảo giật mình đến đứng tim, rơi luôn cả cốc trà sữa trong tay.
Hoá ra, đéo phải Tuấn Anh!
Hắn ta là một tên khá gầy, mặc sơ mi trắng để bung mấy cúc đầu, dưới chân đi đôi tổ ong đã rách cũ.
Nhìn qua sẽ thấy khoảng chừng giống sinh viên đại học nhưng gương mặt hốc hác xương xẩu trông rất gớm.
Hắn còn có một cái hàm răng vẩu như quái vật, mũi thì to, mắt dại dại, lờ đờ như tên nghiện.
Nghe nói dạo này gần khu vực trường Ước Mơ có biếи ŧɦái, Thảo không nghĩ lại gặp hắn trong hoàn cảnh này.
Sợ quá không dám hét lên, mặt Thảo đơ cứng, xanh ngắt không chút thần hồn.
– Em gái!
Hắn trở giọng sở khanh đê tiện ra, tay giơ lên vuốt má Thảo.
Thảo hãi quá rụt cổ lui lại phía sau.
Gương mặt dâm dê cùng giọng nói bỉ ổi của hắn làm ai cũng kinh tởm và ghê sợ.
– Đừng sợ, anh không làm gì em cả!
Tên đó ngay càng tiến đến gần, dồn ép Thảo vào sát tường.
Mắt hắn đảo xuống phía chân váy rồi lướt một vòng lên đôi gò bổng đảo sau lớp áo mỏng manh, nhe răng ra cười một điệu dê xồm.
Thảo sợ đến run rẩy cả người, mặt tái xanh tái mét, cắt không còn nổi giọt máu.
– Thằng chó! Mày nhìn cái đéo gì đấy?
Một cô gái bị nhìn những chỗ nhạy cảm hiển nhiên sẽ vô cùng cáu giận, nhưng xen trong lời nói của Thảo còn có nhiều nỗi gượng gạo vì sợ hãi.
Điều này làm tên biếи ŧɦái càng khoái.
Hắn gật gật thoả mãn theo kiểu vớ được “gái nhà lành” rồi.
– Em gái! Bình tĩnh! Anh không làm gì em đâu!
Miệng thì nói vậy nhưng cái tay bẩn thỉu của hắn chạm vào gấu váy của Thảo.
Tay Thảo đã cuộn sẵn nắm đấm để chuẩn bị đấm vào mặt hắn ta nhưng nghĩ lại, mặt hắn không xứng đáng để được đấm.
Trong đầu không suy nghĩ được gì, theo phản xạ tự nhiên giơ chân ra lấy hết sức đá với sát thương cực lớn vào bụng tên biếи ŧɦái.
Hắn người gầy gò nên bị đá bay vào góc tường.
Dẫu vậy, không phải gầy là yếu, hắn vẫn đứng dậy được.
Thảo hốt quá, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vừa thấy hắn đứng dậy là chạy như điên.
Không biết chạy đi đâu nhưng cứ đâm đầu chạy, chạy hết tốc lực.
Vừa chạy vừa hét toáng lên:
– Mẹ ơi! Biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái!
Chỉ là, chưa được bao xa thì tên kia nhanh trí vớ lấy cục đá gần gốc cây, nhắm thẳng vào đầu Thảo mà ném.
Cục đá kia không cánh mà bay, đập mạnh vào Thảo, nhưng may ra không phải là đầu mà là lưng.
Bị một lực mạnh đập vào người, Thảo mất đà ngã uỵch xuống đường.
Lúc này, Thảo nhẫn nhịn, cắn môi cay đắng.
Thấy dáng người lảo đảo của gã biếи ŧɦái ngày càng gần, Thảo đã chuẩn bị đứng dậy nhưng có vẻ không kịp nữa rồi, hắn đã bước đến, cách cô không bao xa.
Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, hắn tiến tới rít lên giọng thô cằn:
– Mẹ kiếp! Mày chết rồi con chó!
Hắn đứng ngay trước mặt, bóng rủ xuống che hết ánh sáng mặt trời.
Lúc này, Thảo bất lực.
Đường phố vắng như này, làm gì có ai, làm gì có sự hi vọng nào.
Nỗi sợ này, một mình Thảo gặm nhấm trong vô vọng.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm đó một chút nào.
Lúc ấy, lúc hoảng sợ nhất, lúc tuyệt vọng nhất, trong đầu Hoa Anh Thảo chỉ nghĩ đến duy nhất một người, người đó chắc vẫn chưa đi xa, chắc vẫn nghe thấy tiếng hét hoảng loạn của Thảo.
“Vương Tuấn Anh…cứu tao!”
Tuấn Anh đứng cách đó không xa, lao mình chạy đến như con thiêu thân.
Khi đã buông xuôi tất cả, không biết tên biếи ŧɦái hắn ta sẽ làm gì mình tiếp theo thì Thảo nghe tiếng va chạm.
Vội mở mắt ra, Thảo thấy một người con trai với gương mặt xuất sắc, dáng người cao ráo chuẩn đến từng milimet, mặc sơ mi trắng với quần âu, đi giày thể thao đang đứng trước mặt.
Còn cái tên kia thì nằm sải lai một chỗ.
Không khó để đoán ra, người con trai kia vừa đá hắn ta một cái đủ để ngã túi bụi không đứng lên được.
Hắn đã bị ngã đau đớn vậy rồi nhưng vẫn bị Minh lôi lên đấm cho vài cái nữa.
– Cút đi cho khuất mắt tao!
Minh đấm hắn ta hả hê thì quát lên như chưa bao giờ được quát.
Hắn sợ quá liền bò đi càng nhanh càng tốt, trông đến thảm!
Lông mi Thảo cụp xuống.
Giọng nói của Minh thật đanh thép và quyền lực, Minh cũng thật là nghĩa hiệp, và Thảo vô cùng cảm kích khi Minh có mặt ở đây.
Nhưng Minh không phải người Thảo mong đợi.
Lúc nghe thấy tiếng Minh đá tên biếи ŧɦái, lúc vừa mở mắt ra, Thảo cứ nghĩ người đó là Tuấn Anh.
Nhưng không, không phải, không phải Vương Tuấn Anh, không phải người mà Thảo muốn nhìn thấy.
Việc Minh làm sau khi xử lí tên kia xong là đỡ Thảo dậy.
Tuy đã thở phào nhẹ nhõm nhưng người Thảo cứ cứng đơ lại, không chịu đứng dậy.
Bởi vì, chàng trai mà Thảo mong chờ nhất lại chẳng bao giờ xuất hiện khi cô cần.
Nhưng Thảo không hề biết, Tuấn Anh đang đứng bất động đằng sau, không dám tiến tới.
Minh nhìn những vết xước xát đỏ dính đầy bụi cát trên người Thảo mà lòng xót xa.
Hai đầu gối, một bên khuỷu tay, một bên bàn tay, chắc chắn sẽ rất đau.
Con gái mà bị thế này, nếu để lại sẹo thì không hay chút nào.
Thảo không chịu đứng dậy thì Minh bế, bế theo cách mà lần cô bị ngã bong gân.
Hai lần rồi, cả hai lần người mà Thảo cần đều là Tuấn Anh, nhưng lúc nào cũng vẫn là Minh.
Người Minh cao lớn đến thế, nhấc bổng Thảo lên một cách dễ dàng, là một điểm tựa vững chãi cho Thảo, nhưng Thảo không cần.
Trong vòng tay của Minh, ấm áp có, thoải mái có, nhưng Thảo chả ham, bởi vì Minh không phải Tuấn Anh.
Minh vừa ôm Thảo vừa nói:
– Con gái đừng đi một mình mấy chỗ như này.
Tao đưa mày đi bệnh viện.
Thảo lúc đương đầu với tên biếи ŧɦái thì rất vững vàng và mạnh mẽ, nhưng khi có người thả cái phao cứu hộ xuống thì bất giác oà khóc.
Cứ quay mặt về phía Minh mà nức nở.
Thiếu quái gì chuyện để khóc? Khóc vì Tuấn Anh, khóc vì sợ biếи ŧɦái.
Một cô gái mười bảy tuổi trước tình cảnh đó, ai mà không yếu mềm cho được.
– Không khóc nữa…
Càng nói thì càng khóc nhiều hơn.
Từ lúc Minh bế nó lên ô tô nhà mình, chẳng nghe thấy nó nói câu gì ngoài mấy tiếng thút thít, chắc nó sợ lắm.
Còn Tuấn Anh, lòng cậu thoáng qua chút buồn man mác nhưng lại chẳng hiểu tại sao.
Cậu như người bộ hành mắc kẹt giữa sa mạc không tìm thấy lối thoát, không tìm thấy hướng đi nào tốt nhất cho bản thân.
Lần nào Minh cũng đến trước cậu một bước.
Cậu cũng muốn đến sớm, cũng muốn cho gã biếи ŧɦái vài cước, muốn đỡ cô gái kia đứng dậy, để cô ấy tự bước đi trên đôi chân của mình, muốn ôm cô ấy vào lòng và nói: “ngu thì chết”.