Đọc truyện Nó Thích Mày FULL – Chương 54: Người Từng Thương
Thảo khi ngủ dậy nhìn thấy bức ảnh mà Ly chụp thì lặng lẽ không thốt lên một từ.
Tuấn Anh bị sốc, mặt nghệt ra một cách vô hồn, không tin nổi mình vừa làm chuyện khỉ gió gì.
Trời ơi tôi đã làm gì, làm gì thế này? Thư và Minh dù không lên tiếng nhưng trong lòng chẳng thể kìm nổi sự suиɠ sướиɠ tột độ.
Tâm trạng Châu trĩu lại như quả chín sắp rụng cành, Châu hơi cụp mắt, tiếc nuối nhìn Minh.
Ánh mắt Châu kì lạ lắm, một ánh mắt ưu thương, một ánh mắt buồn buồn như đứa trẻ bị mất đồ chơi.
Thảo lúc mới đầu thì kiểu cũng hơi buồn, nhưng vài phút sau thì mắt rưng rưng, khóc.
Môi Thảo hơi cong lên mếu mếu, mắt chảy nước.
Sắc mặt cả Châu lẫn Thảo đều tan chảy như chó mặt xệ.
Đâu phải ai cũng hiểu lí do Thảo khóc là gì.
Tuấn Anh ý, nằm giữa Thư và Thảo, tại sao lại ôm Thư ngủ mà không…!
Thôi bỏ đi.
Cô Minh Anh lắc đầu cười khổ, chứng kiến một màn ỉu thiu như cơm nguội của tất cả bọn nhóc cô cũng chẳng vui vẻ gì.
Ở đây có mỗi thằng Nhật là bình thường, và có mỗi con Ly là nhởn nhơ.
Khi còn chưa kịp lấy lại thần sắc thì mới nhận ra project chưa làm gì cả, suốt buổi trưa chúng nó chơi game đến gần 4 giờ chiều rồi lăn quay ra ngủ đến 7 giờ tối.
Cái Ly nhảy cẫng lên giật mình:
– Thôi chết, thứ hai phải nộp project rồi.
Sắp đến giờ ăn cơm, mùi thức ăn dưới bếp thoang thoảng bốc lên, sộc vào mũi, đánh thức vị giác của mỗi người.
Cô Minh Anh rất hiếu khách, vội đề nghị:
– Các con ở đây ăn cơm cùng cô chú.
Mai là chủ nhật, nếu không bận gì thì ở lại ngủ với Tuấn Anh, đằng nào cũng chưa làm được project, nếu giờ về rồi mai lại đến thì mất công cho các con quá, thà ở đây chơi một hôm còn hơn.
Cô Minh Anh mời thì tụi nhóc cũng thích chứ, nhất là Thư.
Cái nhà vừa to vừa đẹp thế này lại chả muốn ở một hôm.
Cơ mà hoàn cảnh đưa đẩy, đâu phải muốn ở là ở.
Ly là đứa không có hi vọng nhất, nó ủ rũ từ chối bởi vì bố mẹ nó giữ con cực kì, chưa bao giờ cho con gái đi chơi xuyên đêm, mà lại còn ngủ ở nhà bạn cùng lớp là con trai.
Tưởng gì chứ chỉ cần một cuộc nhấc máy của cô Minh Anh là mọi chuyện được giải quyết ổn thoả.
Có khi bố mẹ Ly lại cho ở đây làm dâu cả đời luôn chứ đừng nói là một ngày.
Cái Châu ngày mai cũng có hai ca học thêm nhưng thi xong học kì rồi nên nó bỏ hết đấy.
Dù sao nó học giỏi sẵn rồi nên bỏ vài buổi học cũng không ngu đi bao nhiêu đâu.
Châu cũng có họ hàng với Tuấn Anh, xin bố mẹ cho ở lại chơi cũng chẳng phải chuyện khó.
Còn Minh và Nhật là anh em thân thiết của Tuấn Anh, không ít lần đến chơi rồi ngủ lại nên bố mẹ cũng cực kì tin tưởng, chả có lí do nào cản trở để ở lại chơi một hôm.
Thư và Thảo lại càng dễ nữa, mẹ hai đứa là đồng nghiệp cô Minh Anh, hai nhà lại còn có quan hệ thân thiết.
Cuối cùng, chỉ vài cuộc điện thoại mà tất cả sáu đứa được qua đêm tại nhà Tuấn Anh.
…
Trước tiên phải kể đến là bữa cơm tối hôm ấy.
Đầu bếp nấu thì phải nói là sang chảnh hơn nhiều so với mấy món quèn mà mấy đứa tự nấu lúc sáng.
Nhìn hình thức và cách bày biện thôi đã thèm chảy dãi rồi, ăn vào nhớ cả đời.
Trên bàn ăn có chú Minh Phong nữa.
Cô chú ngồi cạnh nhau rất tình cảm, gần bốn mươi rồi mà cứ như vợ chồng son không bằng.
Chú Minh Phong bình thường nhìn cứ lạnh lùng nghiêm khắc thế nào ấy, trông phát sợ.
Vậy mà không hiểu sao ngồi cạnh cô Minh Anh, chó sói cũng hoá cừu non, dịu dàng ôn nhu như soái ca tổng tài thực thụ trong ngôn tình ý.
Bàn ăn rộng, cô chú ngồi một bên, đối diện là đám còn lại, ngồi theo thứ tự: Nhật, Thư, Tuấn Anh, Thảo, Minh, Châu, Ly.
Khá giống với thứ tự lúc ngủ trưa.
Trên bàn ăn, Thảo thắc mắc mãi tại sao tôm được nấu bởi đầu bếp nổi tiếng mà lại không được bóc vỏ sẵn.
Ai ngờ ngồi ăn một lúc mới biết lí do.
Chú Phong bóc từng con tôm đút cho cô Anh, eo ôi nó dễ thương, nó lãng mạn gì đâu á.
Tuấn Anh lắc đầu ngán ngẩm.
Thằng con FA lâu năm ngày nào cũng chứng kiến cảnh bố mẹ tình cảm với nhau, quen rồi, nhưng vẫn không thuận mắt.
Em Thư bắt chiếc theo hai cô chú, hẩy hẩy anh Cò:
– Anh bóc tôm cho em đi!
Tuấn Anh đang rảnh tay, cũng muốn cà khịa bố mẹ mình nên cầm con tôm lên, lột vỏ, lột râu, vừa bóc vừa hỏi Thảo:
– Ăn tôm không tao bóc cho!
Thảo đang ngồi ăn yên lành được crush quan tâm thì ngượng ngượng xong gật đầu lia lịa:
– Có!
Ai ngờ Tuấn Anh bóc vỏ xong thì tỏm phần thịt vào mồm, phần vỏ cứ nhắm bát Thảo mà vứt.
Cứ bóc từng con từng con, thịt thì mình ăn sạch, vỏ cho hết vào bát Thảo, lại còn nói:
– Vỏ tôm nhiều canxi, ăn đi cho cao.
Thảo giận tím người, đợi Tuấn Anh bóc vỏ tôm chán chê thì trút hết phần vỏ từ bát mình sang bát nó.
Hai anh chị cứ chí cha chí choé đành hanh nhau.
Thư bị Tuấn Anh cho ăn cả xô bơ thì bực lắm, thế nhưng trước mặt cô Minh Anh vẫn phải cố giữ hình ảnh.
Suốt cả buổi, hai đứa bên kia bóc tôm cho nhau, Châu không động vào một chút tôm hay cá gì.
Minh thấy lạ lạ, hỏi nhỏ:
– Mày không ăn được hải sản à?
– Không thích ăn.
Ly ngồi bên cạnh xía vào:
– Ôi giời, nó lười bóc vỏ với nhằn xương cá chứ ở đó mà thích mới không thích.
Nhìn sang cặp Tuấn Anh với Thảo bên kia thân thiết quá, Minh hơi tủi thân.
Ăn xong trước mọi người, rảnh quá nên cậu ngồi gỡ xương cá với bóc vỏ tôm cho Châu.
Châu ngạc nhiên không dám tin có ngày lại được Minh “chăm sóc” chu đáo như này, cảm động quá đi thôi!
Châu thì thầm nho nhỏ:
– Thank you.
Minh lại có điệu cười khẩy, lạnh lùng bảo:
– Rảnh thôi, không có ý gì đâu, đừng mơ tưởng.
Châu bên ngoài tỏ ra rất bĩnh tĩnh nhưng thực ra bên trong sướng muốn phát điên, làm gì có ai được crush bóc vỏ tôm, gỡ xương cá cho mà không sướng đâu, chỉ có người điên thôi.
Mà cho dù Châu có nhịn giỏi đến cỡ nào thì thỉnh thoảng vài giây, khoé mép lại cong lên một chút.
…
Tối muộn, sáu đứa ra ngoài sân, ngồi gần chỗ bể bơi.
Thư nó nói thức khuya sẽ hại da và xuất hiện quầng thâm nên đi ngủ trước, chỉ còn sáu anh chị lớn thôi.
Nếu giờ không phải mùa đông thì có lẽ nơi đây đang mở party quẩy tưng bừng khói lửa.
Lúc chiều ngủ nhiều quá nên giờ không ai buồn ngủ, chúng nó lôi bộ bài ra đánh đến tận gần mười hai giờ đêm.
Vì là chơi bài búng tai nên tai đứa nào cũng đỏ áu.
Ai phải xui lắm mới bị thằng Tuấn Anh hay con Ly búng.
Sau hơn một tiếng thì Minh và Nhật là hai đứa thảm thương nhất cả lũ.
Thằng Nhật chơi ngu thì bị búng là phải, thằng Minh dù không đến nỗi nào nhưng chức do hôm nay ăn ở thế nào nên nghiệp quật.
Thằng Nhật thua nhiều quá phải chia bài, mà mỗi lần như vậy là y như rằng sẽ bị Minh chửi “tay thối như chó”, kể cũng oan ức lắm cơ.
Lúc đâu Tuấn Anh có chơi vài trận nhưng thằng nhiều quá đâm ra chán, không chơi nữa.
Con Thảo không có hứng nhiều, mà bài cũng không đủ nên để bốn đứa kia chơi.
Hai đứa rảnh rang nhất ra bể bơi ngồi ăn dưa hấu ngắm trăng rất sang chảnh.
Một lúc sau thì thằng Minh với thằng Nhật đem hai bên tai đỏ ửng ra bể bơi ngồi cạnh Thảo và Tuấn Anh hóng gió.
Thằng Nhật ngúng nguẩy xoa hai bên tai:
– Cái đcm, con chó Ly búng đau vcl.
Tuấn Anh miệng ngậm dưa hấu nhai nhồm nhoàm, ú a ú ớ lầm bầm:
– Không chơi bài nữa à? Hai con Ly Châu đâu rồi?
Minh chỉ tay vào trong bếp:
– Bọn nó vào kia lấy đồ ăn.
Minh vừa dứt lời thì Ly bưng mấy đĩa hoa quả to đùng ra, theo sau là Châu đang ôm một đống snack đồ ăn vặt.
Sáu đứa chúng nó ngồi quây thành vòng tròn dưới sàn nhà, ở giữa bày biện cả tá đồ ăn.
Tối rồi nên Thảo sợ béo, chỉ ăn mỗi hoa quả.
Thằng Tuấn Anh nghiện nhất là món snack khoai tây với bánh tráng trộn.
Ở trên lớp, hễ mỗi lần Châu mua hai cái món đó để ăn vụng trong giờ thì cam đoan rằng thằng Tuấn Anh sẽ đớp hết, còn Châu bỏ tiền ra mua thì chẳng ăn được bao nhiêu.
Chỉ nhắc đến cái lần Tuấn Anh trấn bánh tráng của Thảo đến tận nhà vệ sinh thôi là đủ hiểu nó cuồng món đấy như nào rồi.
Ly thích ăn ổi, táo, cắn hạt hướng dương và đặc biệt ghét chuối.
Châu thì thích ăn xoài, cóc, mận, cực kì ghét mấy quả có hạt như ổi, dưa hấu và thanh long.
Riêng ổi và dưa hấu thì nếu bỏ hạt đi Châu vẫn thích ăn, còn thanh long là ghét cay ghét đắng.
Ly cũng phải bái lạy cái thố quen ăn của Châu, người gì mà tôm cá ngại ăn vì lười nhằn xương bóc vỏ, ngay cả trái cây cũng không ăn được hột.
Nhớ nhất là một lần Châu đến nhà Ly, nó ăn ổi đòi cắt bằng được cái lớp hột bên trên, còn ăn dưa hấu thì ngồi nửa tiếng đồng hồ để gẩy hết hạt rồi mới ăn.
Thằng Minh với thằng Nhật coi như là ăn tạp rồi, cái gì cũng cân tất.
Bố cha mấy cái thằng tham ăn tục uống mà mãi không béo.
Thảo ghé vào tai Châu thì thầm to nhỏ cái gì đó rồi bỗng nhiên Châu nói với Tuấn Anh:
– Tao hỏi mày một câu nhé!
Tuấn Anh gắp một đũa bánh tráng, miệng đang đầy nên không nói chuyện được, gật gật đầu.
Châu liếc nhẹ Thảo, hơi ấp úng hỏi Tuấn Anh:
– Mày còn thích Lê Gia Linh không?
– Đéo.
Trái ngược với suy nghĩ của cả Châu và Thảo, Tuấn Anh trả lời rất kiên cố mà không cần suy nghĩ.
Thảo tò mò còn hơn cả Châu, lấy dĩa xiên một tiếng táo đưa cho Tuấn Anh:
– Tại sao? Tại sao mày không còn thích nó?
Tuấn Anh tâm trạng bỗng trùng xuống, nhận dĩa táo từ tay Thảo, nói với một sắc giọng vô cảm:
– Vậy tao hỏi mày, mày có còn thích Đoàn Đức Minh nữa không?