Đọc truyện Nó Thích Mày FULL – Chương 30: Anh Đẹp Trai Đeo Kính Trắng
Thứ hai tuần sau, Thảo đến trường trong trạng thái lo lắng tột độ.
Tiết đầu kiểm tra một tiết Tiếng Anh nhưng đêm qua Thảo chả ôn gì, hơn nữa còn đi xem phim với Châu.
Tại sao con Châu ngày thường chỉ ngắm Minh thôi mà vẫn có thời gian học nhỉ, học còn xuất sắc là đằng khác.
Nếu ngắm trai đẹp bổ não như thế thì vì sao Thảo tia Tuấn Anh mãi mà chỉ thấy ngu đi thôi chứ chả giỏi lên tí nào, Tuấn Anh chắc là hàng kém chất lượng rồi.
Vốn biết tiết đầu kiểm Tuấn Anh mà vừa bước chân vào lớp, Thảo bắt gặp hai con điên bạn mình ngồi chén bánh trung thu ngay giữa lớp.
Thảo để balo xuống ghế, ngồi xuống góp vui:
– Suýt nữa quên mất hôm nay là Trung Thu.
Châu cầm nửa quả trứng muối thả vào mồm, bảo:
– Bánh con Ly làm ngon vãi chưởng, mấy cái bánh trung thu ngoài kia vừa ngọt vừa ngấy.
Bánh Ly không đẹp bằng nhưng mà nhiều vị cực!
Ly bức xúc búng vào đầu Châu, oang oang chửi:
– Mẹ mày, ăn mỗi trứng muối thì bánh cắt ra ai ăn? Kén cũng kén nó vừa thôi, trứng muối hơi bị đắt đấy, có ba cái bánh thì mày ăn hết mẹ hai quả rồi.
Chửi cũng bằng thừa, Châu vẫn chén như thường.
Bánh trung thu Ly làm không đẹp như ngoài tiệm, nhưng mà ngon hơn nhiều, vị ngọt thanh thanh này, vỏ bánh chín tới không bị quá cứng, còn nhân thì vừa miệng, giờ mà có trà uống cùng thì gọi là hết sảy con bà bảy.
Có bánh đậu xanh truyền thống mà Thảo thích, có bánh nướng vị trà sữa khá mới lạ mà đặc biệt là bánh nướng vị trà xanh max ngon.
Thảo sợ béo ai cũng biết, nể bánh Ly làm nên mới cầm một miếng lên nếm thử, suýt xoa khen:
– Hôm qua mẹ tao mới được tặng một đống bánh từ mấy cái thương hiệu thời trang nổi tiếng, đến cái hộp nó cũng xịn sò sang chảnh, tao nhớ có hộp còn hơn 5 triệu cơ.
Nhưng mà ăn cứ là lạ, nhân ngọt như đổ cả bát đường ý.
Bánh mày làm nói chung là cũng được.
Ly được khen phổng hết cả mũi, Thảo nịnh thì ngọt xớt không kém gì nhân bánh nướng rồi, Châu khen chê hời hợt nhưng có mấy câu thôi cũng đủ khiến Ly phởn.
Thằng Minh từ xó xỉnh nào hiện lên như bụt dưới lòng đất, cướp trọn hơn nửa cái bánh nhân đậu xanh mà Thảo thích ăn nhất.
Trời ơi người ta đã đồn là Vua Tốc Độ rồi, ai mà dám trở tay?
Minh mang xuống bàn cuối, cả đám con trai xúm vào xâu xé như hổ đói.
Tuấn Anh cũng chẳng khác gì, tranh nhau tỏm vào mồm.
Thảo nhìn crush lắc đầu chẹp miệng:
– Chê tao ngủ như lợn, giờ không biết ai mới là lợn.
Châu Ly không nghe rõ, cũng không hiểu Thảo đang lẩm bẩm cái gì.
Ly bỗng nhiên lên cơn khẩu nghiệp, khúc khích cười:
– Chắc là thằng Minh thấy Thảo ăn bánh đậu xanh nên là nó mới cố tình gây ấn tượng với Thảo đấy, chứ nó có thích ăn bánh trung thu đéo đâu.
Châu lườm nguýt Ly.
Có thể cho rằng Ly là đứa biết nghĩ cho người khác, thế nhưng cái tật cà khịa thì không sao bỏ được.
Tốt bụng thế nào thì tốt nhưng làm người khác ức chế thì ăn sâu vào máu Ly từ lâu rồi.
Chuông vào lớp, đội ngũ sao đỏ của trường bắt đầu đi chấm.
Mỗi tháng thay sao đỏ một lần nên em Hồng không đi chấm nữa rồi, sao đỏ của 11A2 đổi thành một anh trai khối trên siêu cấp đẹp trai.
Anh sao đỏ lớp 12A1 đi chấm, thấy lớp vừa ồn vừa bẩn, học sinh còn mang đồ ăn lên phòng học, người ngoài nhìn vào không khác một cái chợ vỡ, anh ấy phũ phàng trừ đi của lớp tận gần chục điểm thi đua.
Ôi dào sợ chó gì, A2 tháng nào chả đứng chót bảng xếp hạng nề nếp.
Ly là học sinh gương mẫu, lại là con giáo viên nên được đặt cách làm chi đội trưởng.
Anh sao đỏ đẹp trai chấm xong thì gọi Ly ra kí sổ.
Sao đỏ trước giờ chủ yếu là gái, bỗng dưng xuất hiện một thanh niên lớp 12 cao to đẹp trai ngang ngửa nam thần châu lục đi chấm, các em khối dưới nhìn chỉ muốn bày bừa cho lớp bẩn để anh ở lại chấm kĩ hơn.
Đứa nào đứa đấy cũng ghen tị với Ly vì được làm chi đội trưởng, được anh sao đỏ gọi ra kí sổ, sướng thế không biết.
Trong lúc kí, Ly có vô tình ngước mắt lên nhìn trộm anh, thấy trên thẻ học sinh có ghi ba chữ “Vũ Việt Vinh”.
Anh Vinh đeo kính trắng vừa cao vừa đẹp trai, nhìn từ đầu đến chân đã biết tri thức.
Anh có phần lạnh lùng quá và hơi mọt sách, nhưng mà bù lại cực kì đẹp trai và siêu siêu ngầu.
Kí sổ xong, anh véo nhẹ má Ly một cái, cười tươi roi rói làm Ly sững sờ.
Ôi sao mặt Ly nóng thế này?
Ly lần đầu tiên được trai thả thính, trong lòng cứ ngài ngại, có chút gì đó thinh thích, được trai đẹp véo má không thích mới lạ.
Ly cứ mải nhìn anh Vinh suốt cơ, ôi chao sống mũi thì thẳng tắp, lại còn bén nữa, mắt tuy đeo kính nhưng trông vừa sâu vừa có sức sống.
Anh Vinh nhìn thoáng qua thì đẹp trai, đẹp phải nói là nhỉnh hơn cả Huy Minh và Tuấn Anh một chút, chắc do lớn hơn nên khuôn mặt hoàn thiện hơn, chỉ là anh ấy hơi bí ẩn và ít nói.
Hai má Ly hồng hồng, chỉ chăm chăm liếc trộm anh Vinh mãi cho đến khi bóng anh đi khuất.
Tí tởn chạy vào chỗ ngồi, má Ly vẫn hơi hồng, tóc búi hờ hững, bay bay hai bên tóc mai, dáng vẻ chị đại học đường của Lê Thị Tường Ly bây giờ không còn mà biểu lộ chân thật sự ngại ngùng của thiếu nữ mới lớn.
Trước giờ không phải chưa từng gặp trai đẹp, nhưng mà cái anh Vinh kia đẹp quá, đứng gần lại càng đẹp hơn, Ly đã cao rồi anh còn cao hơn Ly nửa cái đầu.
Nãy đứng đúng đến mũi của anh, Ly cứ thấy xao xuyến, anh Vinh ghé sát Ly, dễ dàng cảm nhận được hơi thở của anh.
Mũi anh nói chung là hoàn hảo không chê vào đâu cho nổi, con trai đeo kính nhìn hơi tri thức nhưng vẫn men lì lắm ý.
Hơn nữa, Ly bị cận 3 phẩy, cũng đeo kính, nhưng là kính đen gọng hơi tròn, còn anh Vinh là kính trắng gần giống màu trong suốt.
– Con điên kia!
Thảo búng mạnh vào tai Ly, vừa nhìn là biết nó ăn phải bả của anh sao đỏ, thảo nào cứ ngượng nghịu như con ngu mấy phút đồng hồ.
– Trời ơi tưởng bạn Ly không mê trai, hóa ra mê trai không tưởng.
Mới véo có một cái thôi mà mặt đỏ bừng lên như đi đẻ rồi.
– Không, mày điên à, tao không mê cái anh ấy! Mặt tao không đỏ!
– Ồ, hẳn là anh “ấy”.
Châu ngồi vắt vẻo bàn bên cạnh, nhảy tót sang bàn Thảo Ly, chen mồm vào trêu cùng:
– Vũ Việt Vinh 12A1 cơ à?
– Nào, đừng có gán ghép tao nữa.
Ly ngượng nhưng cũng hơi tức, tự nhiên lôi người ta ra cà khịa chỉ vì cái anh Vinh đẹp trai kia.
Biết Ly không thích, Thảo và Châu cũng không trêu dai, hai đứa đơn thuần chỉ nghĩ rằng, con gái mê trai là chuyện bình thường , đứng cạnh trai đẹp còn được véo má mà không có chút cảm xúc gì thì mới cần đi khám.
Nghe nói cô giáo dạy Tiếng Anh phải đi công tác gấp, 11A2 đáng ra ngay từ tiết đầu phải kiểm tra một tiết Anh mà không có giáo viên trông thay nên hoãn kiểm tra vào hôm sau.
Không những không phải kiểm tra, từ khi bước lên lớp 11, lâu lắm mới có dịp ngồi chơi cả tiết, tha hồ đập phá.
Tuấn Anh không biết chôm đâu ra cái gối rõ to, nghênh ngang nhảy nhót khắp lớp, dùng gối đập vào từng đứa một, chả hiểu tại sao, nhiều lúc thằng ẩm ương đấy làm trò vớ vẩn không lí do và chỉ để tự mua vui cho chính bản thân nó.
Minh có thể coi là đồng bọn, biết thừa Tuấn Anh lẻn xuống phòng y tế trộm gối của nhà trường nên Minh cũng bắt chiếc chôm thêm một cái cho vui.
Hai thằng này, chỉ được cái bày trò quậy phá là giỏi, mỗi tội Tuấn Anh điên loạn hơn, Minh xem ra còn hiền chán.
Kim Bảo Huy Minh ấy à, chỉ a dua phá phách, còn Vương Tuấn Anh luôn luôn là kẻ đầu têu ra mấy trò tiêu khiển mang tính chất ngớ ngẩn.
Trong khi Tuấn Anh quẩy chán chê trong lớp rồi chạy nhảy sang các lớp khác phá tiếp thì Minh lại ngoan hơn, cậu chỉ ở quanh quẩn trong lớp trêu gái thôi, đặc biệt là Thảo.
Thảo ngồi vẽ vời hoa lá cành ở bàn hai, bên cạnh là Châu và Ly.
Châu mò ra Facebook anh Vũ Việt Vinh, Ly làm bộ kiêu nhưng vẫn nghé vào xem, xem Facebook anh ấy có gì hay ho.
Minh ôm gối tiến tới đập bụp vào Thảo khiến nét bút nguệch hẳn sang ngoài lề hình vẽ.
Thảo điên, điên lắm luôn, mất cả buổi tối để vẽ lên cái bản thiết kế này, giờ chỉ cần phối màu là xong mà tất cả bị Huy Minh làm cho đổ bể hết, hỏi xem có điên không?
– Đcmm, con chó Huy Minh!
Mục đích của Minh là được Thảo để ý mà, khi thích một người thì nghe người ta chửi đánh gì cũng thấy vui tai.
Minh cười khanh khách, vốn nghĩ Thảo sẽ lao vào đánh cậu, được đôi bàn tay vàng kia vả cho mấy phát lên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, ai ngờ Thảo chỉ chửi đúng một câu rồi thôi.
Minh hơi bất lực, Thảo lúc trước toàn đánh đấm giằng co với cậu mỗi khi bị trêu, vậy mà từ khi Minh tỏ tình, Thảo cứ lành lạnh cho Minh ăn bơ dài hạn.
Thà nói với nhau cái gì đi có phải hơn không, đằng này cứ im ỉm như người dưng nước lã ấy.
Giống như lúc Châu thích Minh rồi bị cậu cho ăn bơ đông đá y hệt như này này, hoá ra cảm giác của Châu lúc ấy chẳng thoải mái như Minh nghĩ.
Cậu thở dài, hỏi Thảo:
– Mày có biết vì sao tao ôm gối không?
– Đéo biết, đéo quan tâm!
Thảo đang tức, lời nói thoát ra cái gì cũng cộc cằn khó nghe, thế thì Minh mới càng khoái hơn, cuối cùng Hoa Anh Thảo cũng chịu chửi cậu một câu, nhẹ cả lòng.
Thì ra không phải Thảo bơ cậu mà do tức quá không làm gì được nên mới im lặng, Minh hỏi lại lần nữa:
– Mày có biết vì sao tao thích ôm gối không?
– Đã bảo đéo biết mà!
– Vì tao muốn làm người vô gia cư.
– Kệ con mẹ mày.
– Mày có biết tại sao tao muốn làm người vô gia cư không?
– Đéo!
– Bởi vì tao muốn ăn mày.
– …
Thảo bị Minh thả thính, lắc đầu ngán ngẩm, Thảo cũng chẳng muốn Minh tán mình lộ liễu như vậy đâu, thật lòng mà nói cũng thấy hơi phiền.
Còn Châu, ngồi ngay cạnh Thảo, vốn tỏ ra không quan tâm rồi, vốn không muốn chen miệng vào rồi, nhưng ai bảo Minh cứ thả thính Thảo ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này, một người như Châu sao mà chịu nổi? Nói thật, cái gì nghe cũng đã nghe, cái gì thấy cũng đã thấy, Châu cũng chẳng muốn tỏ ra bình thản nữa, định chửi Minh cho khuây khỏa mà Châu nhận ra mình không có quyền sống hộ người khác, thế nên chỉ ôm đắng nhuốt cay lườm Minh không sót một giây.
Minh còn chả biết Châu đang lườm, vẫn bô bô ôm cái mồm đi ghẹo Hoa Anh Thảo:
– Hôm qua cậu có mệt không?
– Đéo!
– Đi lang thang trong giấc mơ của tớ như vậy mà không mệt à?
Thảo đổ mồ hôi hột, không biết thằng Minh còn đứng ở đây nói bao nhiêu câu ngọt ngào nữa.
Châu không chịu nổi đứng dậy tát Minh một phát:
– Tao tát cho mày tỉnh mơ này, không cần cảm ơn!