Đọc truyện Nó Thích Mày FULL – Chương 25: Đơn Phương Một Người Không Yêu Mình
Tại bệnh viện, Tuấn Anh kéo theo Châu và Thảo đến thăm Minh.
Con Ly không được về muộn quá giờ cấm của bố mẹ nên không đi cùng.
Khổ lắm, Tường Ly nếu có bố mẹ thoáng hơn thì chắc hẳn không suиɠ sướиɠ kém Hoa Anh Thảo là bao, chỉ tiếc là bố mẹ nó giữ con cực kì chặt và có phần quá đáng, không cho Ly tiếp xúc với những hoạt động bên ngoài.
Bố mẹ Ly chỉ muốn nó chuyên tâm đi vào học hành để tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở.
Cũng vì thế nên con Ly như con bò ngu ngơ và luôn trong tình trạng tối cổ nhất 11A2.
Thảo đi cùng vốn là Châu rủ, nhưng mục đích để Thảo đến là Tuấn Anh, chỉ là vì Tuấn Anh thôi, chứ chả có chuyện Thảo mất công đi đi lại lại đến bệnh viện để thăm Minh làm gì cho mệt.
Tuấn Anh hỏi được phòng, dẫn đường cho cả đám.
Huy Minh nằm hẳn phòng hạng sang luôn, vừa bước vào một cái, đèn điện bật sáng trưng, mỗi cái mặt Châu là tối đen như mực.
Minh nằm chềnh ềnh một đống trên giường bệnh, ngồi dậy dựa đầu vào gối như một bệnh nhân chuyên nghiệp, tay truyền nước biển trông mà thảm.
Sắc mặt cậu bớt nhợt nhạt nhưng vẫn chưa lấy lại được thần hồn của một mỹ nam vạn người mê.
Ừ đấy, cái thằng vạn người mê đó nằm viện khổ sở mà vẫn có gái vây quanh, không phải Hoa Anh Thảo, không phải Nguyễn Quỳnh Châu, con bé õng ẹo Hồng Nguyễn lại xuất hiện.
Nó ngồi lên giường, bón từng miếng cháo cho Minh.
Ngặt nỗi, thìa cháo trên tay Hồng chỉ giơ lên không trung và đứng yên trước miệng Minh, không được cậu há ra đớp vào, cũng y chang việc Minh từ chối tình cảm của Hồng.
Tuấn Anh dựa vào cửa, chẹp chẹp miệng nhìn Hồng, lại giở bài thở dài:
– Girl Ước Mơ sao ai cũng thích Huy Minh thế nhỉ? Vương Tuấn Anh đẹp trai hát hay nhảy giỏi học siêu xuất sắc thế này chả ai dòm ngó.
Ông trời bất công thật, kẻ ăn chẳng hết người lần không ra, hình như càng tài giỏi thì càng ít người để ý hay sao ấy.
Thảo bước theo sau, khúc khích cười.
Tuấn Anh không biết thôi, người thích cậu đến mê mệt đang đi ngay đằng sau chứ đâu xa.
Minh lắc đầu nhọc nhằn, nhìn Hồng bằng ánh mắt chán nản, nói với Tuấn Anh:
– Đuổi hộ tao con này ra ngoài cái, thích thì tao nhường cho mày luôn, tao chả ham.
Hồng lại bị hắt hủi, nghệt mặt ra.
Con nhóc thích Minh như vậy, thế mà anh lúc nào cũng đá Hồng đi xa thật xa.
Nghĩ rằng Thảo đến tận bệnh viện thăm Minh, Hồng tự nhiên thấy ngứa mắt ganh ghét.
Tại chị ta mà Minh luôn giữ khoảng cách với Hồng, đồ Hoa Anh Thảo đáng ghét.
Nếu không có chị ta trên đời, Hồng không tin là Minh không đáp trả tình cảm của một người non tơ xinh đẹp và giàu có như Hồng.
Châu nhìn thìa cháo trong tay Hồng, bất giác muốn cào xé con ranh.
Châu hừng hực khí thế đi vào, ngồi xuống giường, vị trí ngay bên cạnh Minh.
Minh và Châu ngồi ở đầu giường, còn Hồng ngồi đối diện.
Hồng lại nổi đóa với Nguyễn Quỳnh Châu, chị ta lại là ai nữa mà dám ngang nhiên ngồi cạnh Huy Minh, có phải quá vô duyên không.
Châu chợt hẩy hẩy vai Minh:
– Đói không bạn hiền?
– Có một chút.
Minh khó hiểu nhìn Châu, buột miệng trả lời.
Tất nhiên là phải đói rồi, không chịu ăn sáng mới dẫn đến co giật chứ.
Thảo dúi vào tay Châu cặp lồng đựng cháo do chính đầu bếp nhà Thảo vừa nấu rồi tài xế mang đến đây.
Ngó qua ngó lại không thấy Tuấn Anh trong phòng, Thảo thấy chán liền chạy ra ngoài tìm crush.
Châu giơ cháo nhà Thảo chuẩn bị lên, đến cái cặp lồng nó còn tinh tế và sang hơn cái hộp nhựa của Hồng, chắc chắn cháo bên trong ngon hơn.
Cháo do đầu bếp nhà Thảo nấu tất nhiên phải xịn sò hơn cháo vớ vẩn Hồng mua ngoài quán rồi.
Châu đắc ý hỏi Minh:
– Minh ăn cháo Thảo hay cháo Hồng?
Minh chẳng cần suy nghĩ, thẳng tay chỉ vào cặp lồng mang tên “cháo Thảo”.
Hồng phải gọi là tức điên lên, tức muốn tăng xông xì khói.
Châu lúc ấy thấy mình như một kẻ chiến thắng thật sự, cười cười hỏi tiếp:
– Vậy Minh thích Châu xúc hay là Hồng xúc?
Minh không thèm liếc Hồng lấy một cái, trả lời tự nhiên như lẽ thường:
– Châu.
Lâu lắm Châu mới có cảm giác suиɠ sướиɠ như thế, không hiểu sao con Hồng bị Minh khinh thường ra mặt mà Châu cứ phởn phởn.
Cơ mà phận là con gái, không được dễ dãi, Châu hất tóc kiêu kì:
– Muốn một người xúc cháo cho ăn không phải cứ thích là được.
Mày cũng chưa liệt tay, vẫn có thể tự cầm thìa thì đừng nên ỷ lại vào người khác.
Châu vứt cặp lồng sang cho Minh, mặc cậu tự ăn, còn mình thì hiên ngang ngồi lướt Facebook.
Hồng quá ức chế, đã chạy bắn ra ngoài từ lâu rồi.
Hồng không khó để nhận ra, Minh nói Hoa Anh Thảo là người yêu của anh chỉ là cái cớ, thái độ của Thảo rõ ràng là không hề thích Minh.
Hồi tưởng lại một vài chuyện, Hồng đoán ra ngay Châu mới là người thích Minh, thích một cách lộ liễu.
Bây giờ Hồng mới biết, Nguyễn Quỳnh Châu đáng gờm hơn Hoa Anh Thảo nhiều.
Hóa ra, Hồng đã quá đề phòng Thảo mà coi thường Châu.
Được lắm, muốn giành giật crush với Hồng à, để xem Nguyễn Quỳnh Châu 11A2 có cửa không?
…
Thảo chạy khắp bệnh viện, thấy Tuấn Anh đang đứng nghe điện thoại ở tầng bảy.
Thảo bẽn lẽn đi đến từ đằng sau, vô tình nghe được cuộc điện thoại của Tuấn Anh:
– Mai có kèo đấu với lũ cáo chồn 12B1, thằng Cáo đầu xỏ đám đấy nhắm trúng Gia Linh, nhưng có vẻ mất dạy đểu cáng, mặt hiện lên mấy chữ dê xồm, không để nó tán Gia Linh được.
Chúng nó đông, to xác nhưng kĩ năng cùi bắp, bên mình chỉ có bốn đứa do thằng Minh nằm viện không đánh được.
Giao kèo là nếu thắng thì có quyền cảnh cáo chúng nó không động chạm tới Gia Linh, còn nếu thua thì nhục, không được can thiệp vào đời tư tình cảm của thằng Cáo, mặc cho nó xơi Gia Linh.
Bọn mày cũng biết Linh là bạn tao, tao không muốn đứng khoanh tay nhìn nó bị thằng mất dạy ấy đưa vào tròng.
Trước 5 giờ chiều mai, tìm bằng được đứa nào đánh giỏi, trận này buộc phải thắng.
Thảo lặng người, nghe nội dung của cuộc điện thoại, có vẻ là Gia Linh gặp chuyện xấu, không lẽ Tuấn Anh vì con bé ấy mà liều mạng tiếp tục đi đánh nhau với đàn anh khối trên ư? Trong lòng Thảo quả có chút sợ hãi.
Thì ra, Tuấn Anh chia tay Gia Linh đã lâu, vẫn chưa có đồng ý yêu thêm ai nữa là bởi vì cậu vẫn còn tình cảm với Linh, vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô ấy.
Cộc với ai cũng được, nhưng có lẽ riêng với Lê Gia Linh, Tuấn Anh có cục súc đến mấy cũng hóa dịu dàng.
Thảo xót xa, hóa ra đây là cảm giác của Châu, là cảm giác đơn phương một người không yêu mình.
Chẳng lẽ, nếu cứ thích thầm Tuấn Anh như bây giờ, Thảo có thể mãi chỉ đứng ở vị trí đằng sau Tuấn Anh? Mãi mãi chỉ có thể nhìn cậu thích một cô gái khác? Đó là sự chua xót không lột tả được bằng lời.
Nếu Thảo mạnh dạn như Châu theo đuổi Minh, Tuấn Anh có động lòng không?
Tuấn Anh cúp máy, quay ra sau thấy Thảo đứng lù lù ngay đấy.
Đôi lông mày của cậu nhíu lại, dò xét Thảo:
– Mày đã nghe những gì?
– Tao…!
Thảo lắp bắp, rụt rè nhìn Tuấn Anh như một con mèo cụp đuôi.
Tính Thảo không biết nói dối, lại kèm theo ánh mắt sắc bén của Tuấn Anh đang nhìn chăm chăm mình, Thảo buộc khai hết:
– Nghe từ đầu đến cuối.
Tuấn Anh tiếp tục nhìn Thảo, trông con nhóc cúi đầu xuống đáng thương kinh khủng, người ngoài nhìn vào còn tưởng Tuấn Anh bắt nạt Thảo.
Quái đản thật, cậu chỉ nhìn nó thôi mà làm như sắp ăn thịt người ta không bằng.
Tuấn Anh chép miệng nói:
– Biết cũng không sao, nhưng để tồn tại trên đời này, tai phải coi như chưa nghe, mắt phải coi như chưa thấy, mày hiểu không?
– Ờ…
– Vậy cho nên, bỏ ngoài tai những gì đã nghe thấy là tốt nhất cho mày.
Bỏ ngay đi, tuyệt đối không ho he với ai nửa câu.
Thảo gật gật đầu, Tuấn Anh hài lòng mỉm cười.
Mấy đứa con gái ngoan ngoan như Thảo kể cũng dễ bảo đấy nhỉ, nếu mà là con Châu thì sẽ khác.
Châu khác Thảo rất nhiều, nó thích hóng hớt hỏi han nhiều thứ, đặc biệt hay đánh vào điểm yếu của người khác để nó trở thành kẻ độc nhất.
Thực ra, Thảo cũng không phải dạng vừa, nhưng cũng không phải giả vờ ngây thơ ngoan hiền trước mặt Tuấn Anh, chỉ không biết tại sao cứ đứng trước crush là chân tay Thảo bủn rủn, nói năng không suy nghĩ, như kiểu biến thành một người hoàn toàn khác ý.
Một bác gái đi qua vô tình nghe loáng thoáng cuộc hội thoại giữa Tuấn Anh và Thảo, bác gái kia lắc đầu khuyên nhủ:
– Các cháu còn nhỏ, không tránh được dại dột.
Nếu đã có rồi thì bạn nam không nên bắt bạn nữ bỏ, lần đầu mà bỏ là để lại nhiều hậu quả sau này lắm các cháu ạ!
Bác gái nói xong đi luôn, còn hai đứa nhóc không hiểu gì cả.
Vcl, bà ấy vừa nói cái đéo gì thế nhỉ? Gì mà dại dột, gì mà bỏ, gì mà lần đầu mới chả hậu quả? Chuyện quái gì đang xảy ra tại đây vậy?
Một thoáng vài giây sau, hai đứa nhìn lên tấm biển trước mặt ghi: “Khoa sản”.
Lục lại những gì Tuấn Anh vừa nói, hai đứa nhận ra rằng cái bác gái kia hiểu lầm lớn rồi.
Chắc bác ấy tưởng Tuấn Anh bắt Thảo bỏ cái thai, mà Thảo làm gì có thai bao giờ.
Thôi chết mẹ rồi.
Hai đứa đứng chôn chân ngay đấy, ngại ngùng nhìn nhau.
Tuấn Anh vò đầu bứt tóc, tại sao cậu có thể nôn ra câu nói dễ gây hiểu lầm như thế ở ngay chỗ khoa sản chứ.
Trời ơi!
“Bỏ ngay đi, tuyệt đối không ho he với ai nửa câu.”
Dòng chữ ấy cứ vang vảng trong đầu Tuấn Anh.
Nghĩ thôi đã thấy ghê ghê, cái câu này đúng kiểu mấy thằng mất dạy làm con gái nhà người ta có thai rồi chối bỏ trách nhiệm ấy.
…