Nó Thích Mày

Chương 15: Nó Thích Mày


Đọc truyện Nó Thích Mày FULL – Chương 15: Nó Thích Mày


Đoán vẫn mãi là đoán, Thảo cứ nghĩ crush cao cả thế thôi chứ thực ra Vương Tuấn Anh lười bỏ cha ra.

Làm gì có chuyện học ngày học đêm gì, cày game ngày đêm chứ ở đó mà học.

Cái gầy là do dậy thì ở con trai, phát triển toàn diện hơn về ngoại hình và tâm lí, đặc biệt là cải thiện chiều cao, thành ra nhìn Vương Tuấn Anh đương nhiên là sẽ trông gầy đi và đặc biệt là bảnh hơn.

Còn cải thiện điểm số, một phần là nhờ sự nỗ lực của Tuấn Anh, chín phần còn lại là nhờ việc ngồi cạnh Châu.

Khi thích một người, người ấy luôn hoàn hảo trong mắt mình, kể cả đi vệ sinh.
Kết thúc tiết Toán cuối cùng của chiều hôm nay, Minh chạy lên bàn Châu.

Châu đang nhét sách vở vào cặp, ngẩng mặt lên thấy Minh nhìn mình bằng ánh mắt cute hiền lành.

Châu hơi buồn cười, hỏi:
– Nhìn gì?
– Cho tao xin cái khẩu trang.
Minh mỉm cười thân thiện, chớp chớp mắt.

Châu đỏng đảnh ra giá:
– Mua thì bán, xin thì khỏi!
– Ơ…!Mày không lo cho cái phổi tao à?
Minh đặt tay lên ngực trái, đúng vị trí tim, lại chớp mắt cầu xin.

Châu không kiệt sỉ đến mức cái khẩu trang cũng không cho Minh, nhưng mà Châu không thích thì không cho thôi, nhớ lại cái hôm bị phạt nhặt lá, sắc mặt Châu lạnh đi ngay lập tức, lắng giọng nói:
– Mày cần khẩu trang làm gì?
– Ơ…!Mày bị ngu à? Để che nắng chắn bụi chứ làm gì nữa? Thế mày đeo khẩu trang làm đéo gì?
Châu bĩnh tĩnh thản nhiên, nhếch mép cười:
– Để che đi nhan sắc của tao!
Minh sặc nước bọt, ho khù khụ chẳng khác nào ông cụ tám mươi, vãi cả che đi nhan sắc.

Cả cái lớp này, kiếm đâu ra con người không tự luyến bản thân? Châu nói đùa mà mặt nghiêm trọng cực kì, cáu bẩn:
– Đen như mày che nắng cũng không trắng nổi, đã đen thì đen cho chót, miễn đi mơi gái.
Minh ngồ ngộ, tủm tỉm cười, hóa ra là vậy! Minh bây giờ không đần đến nỗi không nhận ra ẩn ý từ câu nói của Châu.


Cậu ẹ hèm, nghiêng đầu khoe ra xương hàm sắc bén thần thành của bản thân, cái này là bí quyết gia truyền của bố Minh khi tán mẹ cậu.

Minh ôn nhu cười hiền hòa:
– Mày có biết tại sao da tao đen không?
– …
– Vì nụ cười của mày quá chói chang đấy!
Lần này đến lượt Châu sặc, lục túi lấy ra liền một lúc cả lớp khẩu trang dày cộp, đặt lên tay Minh.

Châu vội vã đeo balo chạy về ngay và luôn, chưa bao giờ má cô nóng như thế này.

Nhớ là ngày thường Châu chẳng hề hấn gì với mấy cái lời ngon tiếng ngọt thả thính dạo của Kim Bảo Huy Minh, cớ sao hôm nay dính quả thính nặng như vậy? Chết rồi, bạn Châu yêu quí của chúng ta bị trúng độc nặng rồi, là độc tương tư đó!
Minh nói không thừa, Châu có thể không sở hữu vẻ đẹp hoàn hảo như Thảo, nhưng điểm đáng giá nhất chính là nụ cười của Châu, nó như một linh vật đặc biệt làm bừng sáng khuôn mặt của cô gái trẻ.

Mỗi khi cười, người ta thấy đó là một Nguyễn Quỳnh Châu vui tươi tràn đầy sức sống.

Vào lúc nửa đêm, khi bầu trời đen buông xuống, điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh, đó là lúc vạn vật, con người đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày học tập và làm việc mệt mỏi.

Ánh đèn cao áp soi xuống lá cây xào xạc đung đưa ven đường, nhà ai cũng tắt điện tối mịt, không khí yên tĩnh thanh vắng.

Tại ô cửa sổ của tầng 3 một căn biệt thự ở khu đô thị dành riêng cho các gia đình giàu có, Hoa Anh Thảo vẫn chưa ngủ, tay cầm điện thoại, mắt nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi mới được gửi cách đây không lâu.
Thảo cắn móng tay, nét mặt lộ rõ sự bối rối cùng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Nguyễn Quỳnh Châu, ngày mai có bài kiểm tra một tiết Tiếng Anh, vừa học bài xong, Châu nhảy lên giường, bật điện thoại lên.

Tai đeo tai nghe, miệng nhẩm từ mới, đầu nhớ công thức ngữ pháp, tay mò vào facebook.

Một story của Huy Minh mới đăng được vài phút, Châu ấn vào xem thử, hiện lên dòng chữ: “Suy nghĩ nhanh nhé!”
Châu ngắm nghía dòng story vài phút, cảm nhận có gì đó không ổn.

Mấy ngày gần đây, Minh rất hay đăng những cái story với nhiều câu ẩn tình.

Châu nghĩ bụng, chắc lại đang tán bạn nữ khó chiều nào nên tốn công sức hơn chứ gì.

Trời, nổi danh Huy Minh tán gái nhờ nhan sắc, thế mà hình như lần này có vẻ lận đận.

Châu tắt phụt máy đi ngủ sớm.

Châu không nghĩ là Minh từng thích ai thật lòng, mỗi tuần Minh tán một đứa, tán không phải vì thích, mà vì đam mê! Vậy nên Châu không sợ mất crush cho lắm, Minh chỉ thích một đứa nhiều nhất là một tháng, sau đó đá người ta thẳng thừng không thương tiếc.

Sáng.

Châu xách balo đi học với tâm thế rất chi là tự tin, tối hôm qua vắt sức ra làm bài tập, hôm nay nhất định phải làm bài kiểm tra thật tốt.

Tiếng Anh là môn học Châu kì vọng nhiều nhất.

Chuẩn bị vào tiết, Tuấn Anh lấy sẵn bút thước ra bày từa lưa trên mặt bàn đợi cô vào, không quên dặn Châu có gì nhớ nhắc nhau.

Vừa tuần trước kiểm tra Hoá, Tuấn Anh nhắc Châu, bây giờ sẽ là lúc Châu nhắc lại, đôi bên đều có lợi.

Tuấn Anh ngồi im chán quá, ngứa ngáy rảnh việc, làm rung bàn khiến Châu khó chịu:
– Ngồi yên dùm!
Tuấn Anh là đứa giỏi đánh trống lảng, và đặc biệt hay nói những chuyện không liên quan tới cuộc hội thoại.

Một ví dụ minh chứng cụ thể là hôm qua Châu hỏi nó rằng Hoa Anh Thảo có xinh không, Tuấn Anh trả lời là Thảo học ngu vờ lờ.

Sư bố thằng khùng!
Đang rung bàn bị Châu chửi, Tuấn Anh không chần chừ giơ tay lên cốc nhẹ vào đầu cô, buột miệng tuôn ra câu nói chả liên quan:
– Hôm qua thằng Minh tỏ tình con Thảo!
– …
– …
Tuấn Anh nói xong thấy mình bị hố, tại sao cậu lại quên mất đứa đang ngồi bên cạnh mình là Nguyễn Quỳnh Châu cơ chứ? Thôi bay màu rồi Tuấn Anh ơi, bài kiểm tra lần này chắc lại phải tự lực cánh sinh.

Sắc mặt Châu, xanh ngắt!
Trong lòng cô, nghẹn ngào, khó tả! Tại sao không phải ai khác mà lại là Thảo? Không lẽ thế giới này hết người cho Minh thích rồi sao?
Thứ mà Châu sợ nhất cuối cùng cũng chẳng tránh được.

Ngay từ đầu, ngay từ khi Minh cố ý trêu Thảo trên lớp, đèo Thảo trên chiếc xe buổi chiều thu mát với ánh mắt đục ngầu của kẻ si tình, cho đến lúc Minh khen Thảo xinh, Châu đã có linh cảm rằng một ngày nào đó, Kim Bảo Huy Minh thật sự sẽ tia đến Hoa Anh Thảo.

Chỉ không ngờ, linh cảm của Châu lại trở thành hiện thực.


Châu khó khăn thốt từng từ nặng nề:
– Tại sao mày biết, tại sao mày biết Kim Bảo Huy Minh tỏ tình Hoa Anh Thảo?
Tuấn Anh bối rối, chưa bao giờ thấy Châu nói đầy đủ họ tên ai như vậy, từng câu chữ lạnh lẽo lọt vào tai cậu, nó lạnh đến mức thấu xương, Tuấn Anh chậm rãi trả lời:
– Thật ra, tối qua tao cũng mới biết, thằng Minh có hỏi tao nó có nên tỏ tình hay không.

Châu bặm môi, yên lặng ngồi đờ ra.

Tại sao Minh thích những người con gái khác thì được, nhưng riêng Thảo thì lại sốc đến thế? Ha…
Có lẽ lí do chỉ có một, vì Thảo là bạn của Châu, bạn rất thân là đằng khác.

Đâu ai dám trơ mắt ra nhìn bạn thân và người mình thích đến với nhau.

Châu cũng vậy thôi, nghĩ đã không chịu nổi rồi chứ đừng nói là sự thật.

Chuyện xảy ra từ tối qua, vậy mà Thảo chẳng kể gì, giờ này chưa thấy đến lớp.

Châu cười giá buốt.

“Cậu thích ai cũng không sao, đừng là Hoa Anh Thảo, có được không?”
Tuấn Anh nhíu mày nhìn Châu, ngỡ tưởng nó phải nghẹn ngào hỏi cậu đầu đuôi thế nào, ngỡ tưởng nó phải ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh khóc.

Vậy mà Châu chỉ ngồi yên nhìn về phía xa xăm vô định, khung cửa sổ đã đóng kín chẳng có gì đặc biệt.

Ai đời lại tồn tại một đứa con gái thấy crush tỏ tình bạn thân lại bình chân như vại thế này?
Tuấn Anh nhầm to, quá sốc cũng không thể nói nên lời.
Một tiết kiểm tra Tiếng Anh, Tuấn Anh làm rất tốt.

Nói cách khác, Châu vẫn làm đầy đủ tươm tất bài kiểm tra của mình cho nên cậu được sướng lây.

Nộp bài, Tuấn Anh hỏi Châu:
– Tại sao mày vẫn còn tâm trí giải đề?
– Sống phải yêu bản thân mình trước, không thể phí một đêm ôn bài sấp mặt mà vứt hết cố gắng xuống sông chỉ vì một thằng sở khanh ngày đêm đi tán gái.

Mặt Châu nghiêm trọng, Tuấn Anh thấy “cô” mình hôm nay tâm trạng, lắc đầu cười.

Đối với Tuấn Anh, cậu ủng hộ Châu tẩy chay Thảo.

Ngẫm lại một hồi, Tuấn Anh lại ức, nhờ Thảo mà cậu và Linh tan vỡ, cũng nhờ Thảo mà Châu và Minh chưa chớm nở đã úa tàn.


Thảo trong mắt Tuấn Anh, không những mất điểm trầm trọng mà còn tụt xuống số âm.

Ra chơi, Châu ngồi gục một chỗ, nghe tiếng Huy Minh vọng lại ngay dãy bên cạnh:
– Hoa Anh Thảo, suy nghĩ xong chưa?
Minh gọi Thảo trìu mến, giọng nói trầm ấm của cậu cứ thế lọt vào tai một người con gái thích cậu hơn hai năm.

Nguyễn Quỳnh Châu một lần nữa nở nụ cười băng giá, lạnh lẽo hơn tất thảy như muốn đóng băng giọng nói ấm áp của Kim Bảo Huy Minh.

– Tao thích mày!
Minh nói to, trước toàn bộ tập thể 10A2.

Cả lớp một phen ngỡ ngàng, Minh trước giờ chưa từng thích ai cùng lớp, bởi một khi chia tay sẽ không thèm nhìn mặt nhau.

Người ta đồn Minh chỉ thích các em khối dưới hoặc gái đẹp lớp bên cạnh, không ngờ Minh lại thích Thảo, thì ra dòng trạng thái trên facebook hôm qua là ám chỉ Thảo.

Ly làm bài tập về nhà Toán suýt nữa bẻ cái bút gãy làm đôi.

Ly từng cảnh cáo Minh rằng đừng ngó ngàng tới Thảo, vậy mà thằng này không bỏ nổi tật trăng hoa.

Như Tuấn Anh chỉ chung tình với Gia Linh đã tốt.

Thảo nhuốt nước bọt.

Đứng trước Minh, Thảo mạch lạc nói:
– Xin lỗi!
Cả lớp ồ lên, nếu hai người trai tài gái sắc này là một đôi thì chắc chắn sẽ đẹp lắm.

Ai ai cũng bàn tán tại sao Hoa Anh Thảo lại từ chối, bởi vì mọi người quên rằng, vẫn có một người thích Huy Minh, tất nhiên không phải Thảo.

Thảo sải bước đến bàn học của Châu, cầm tay nó lôi ra trước mặt Minh.

Hai người con gái đối diện với Minh, một người xinh đẹp đến đáng sợ, một người học giỏi đến đáng sợ.

Thảo mạnh mồm tuyên bố:
– Tao và Châu có rất nhiều điểm khác nhau.

Nó thích mày…Còn tao thì không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.