Đọc truyện Nó Thích Mày FULL – Chương 12: Mình Là Gì Của Nhau
Tuần thi học kì sớm muộn cũng tới, trước sau cũng tới, và nó ở ngay trước mắt.
Nếu như 80% lớp 10A2 thích cạnh tranh trên lĩnh vực học tập thì Vương Tuấn Anh thuộc 20% còn lại.
Học không tồi, cơ bản là cậu chẳng thích học một li một tí nào cả.
Ai cũng nói Tuấn Anh có tố chất và trí thông minh trội di truyền từ cả bố lẫn mẹ, nhưng Tuấn Anh kệ, cậu chả thiết học, học có ăn được không? Học để lấy kiến thức chứ không phải để lấy điểm số, giáo dục nước ngoài nó tiên tiến hơn Việt Nam nhiều, cậu chỉ cần có đủ nền tảng kiến thức nhất định, sau này tiếp quản công ti của bố, easy!
Cả tuần thi học kì, trừ hai môn Toán Văn chia phòng thi, các môn còn lại kiểm tra trong lớp.
Môn tự nhiên Tuấn Anh tự làm, môn xã hội cứ liếc sang bài Châu suy ra bài mình, thể nào cũng điểm cao, mà không phải liếc khéo kiểu chép bài đâu, Châu chìa ra luôn cho mà nhìn quang minh chính đại ý.
Châu giải đề với tốc độ siêu nhanh, tất cả những thứ cần học thuộc lòng, Tuấn Anh chỉ cần mở miệng ra thầm thì, Châu sẽ nhắc tất cả.
Thế mới nói, Châu có thể cân tất cả các môn, luôn đứng trong top những bạn nữ có phong độ vững vàng ở học tập.
Dần dần, Tuấn Anh quen với việc ngồi cạnh Châu, tuy không vui như ngồi cạnh Minh, nhưng điểm số thì được cải thiện đáng kể.
Châu dẫu biết cho bạn chép bài là hại bạn, nhưng Châu chả quan tâm đến Tuấn Anh, hại nó chứ có phải hại Châu quái đâu mà phải sợ.
Nguyễn Quỳnh Châu, ngồi cạnh Tuấn Anh cười nhiều lên hẳn, không bị chi phối cảm giác như ngồi cạnh Minh.
Chủ yếu sở dĩ Châu cười nhiều là vì mỗi lần Tuấn Anh đứng dậy phát biểu là một lần pha trò hề.
So với Minh, Tuấn Anh hài hước hơn nhiều.
Là bạn cùng bàn của học sinh cá biệt, Châu thấy thực ra thằng này cũng chả đến nỗi cá biệt cho lắm, nó chỉ không tuân thủ quy định đồng phục với cả hay nói tục chửi bậy, lâu lâu có xây sát đánh nhau vặt.
Đặc biệt là, Tuấn Anh học giỏi Hóa vl, trùng hợp đó là cái môn Châu học chật vật nhất, nó khiến cho điểm phẩy tổng kết mấy năm trước của Châu kéo xuống.
Sau khi thi học kì xong, một lần nữa, Lê Thị Tường Ly nhịn ăn sáng, trụ đến tiết hai thì không nổi, lập tức kéo cả Châu lẫn Thảo xuống căn tin.
Hai đứa Thảo Châu nhìn Ly gặm bánh mì suиɠ sướиɠ, con dở này kéo bạn kéo bè xuống để nhìn nó ăn chắc? Thảo chờ đợi Ly ăn quá mệt mỏi, vung tiền ra gọi hẳn một đĩa xúc xích nóng hổi thơm phưng phức.
Ly xin mà Thảo ki bo không cho miếng nào, chỉ cho Châu ăn thôi ý.
Không hiểu cơ man thế nào mà Ly phô bộ mặt đáng thương vô tội ra khiến Thảo chép miệng cho ăn ké xúc xích, đằng nào cái đĩa to thế này Thảo và Châu cũng không nốc nổi, coi như đành nhờ sức ăn của Ly.
Các bạn trẻ lại vừa ăn vừa tán gẫu, Thảo rít hộp sữa milo, nói:
– Tao có chuyện này không biết có nên nói không.
– Nói đi!
Ly do mải ăn, chỉ nghe hai đứa kia nói chuyện.
Thảo vuốt mái tóc đen dài của mình, bối rối nghĩ ngợi.
Công nhận tóc Thảo đẹp lắm nhé, suốt ngày đi dưỡng tóc, tóc nó bây giờ dài đến giữa lưng, hơi xoăn nhẹ trông rõ đẹp.
Đang cuối mùa đông, các bạn nữ lấy cớ trời lạnh để xõa tóc làm đỏm.
Cái Châu cũng thế, tóc nó đến ngang vai nhưng nó chả thích buộc, cái Thảo tóc dài thế kia mà thích xõa ra cho giống công chúa chua cống.
Còn Ly, búi là chân lí, búi kiểu hờ hững ấy, nhìn vừa gọn gàng nữ tính, vừa toát lên khí chất đại tỉ.
Vuốt tóc một hồi, Thảo lại cầm sữa lên hút, hẫng hụt nói tiếp:
– Tao định kể cho bọn mày cái này, nhưng mà thôi, ngại lắm!
– Mẹ kiếp, có cái quần què gì nói luôn đi, không định nói thì đừng có làm người ta tò mò.
Châu lúc nào cũng chửi Thảo.
Thảo cũng định kể cái gì đấy nhưng kiểu không đủ can đảm để giãi bày nên ấp úng lề mề.
Cuối cùng, Thảo quyết định mở mồm:
– Hình như tao thích một đứa lớp mình!
Phụt! Ly đang nhai xúc xích, nghe Thảo nói mấy chữ mà cắn nhầm vào lưỡi, Châu uống nước ngọt cũng bị ho sặc sụa, cả hai đứa thảm đến đáng thương.
Lưỡi Ly đau nhưng Ly vẫn phải gặng hỏi cho bằng được:
– Thằng MInh? Đừng nói với tao là mày thích Huy Minh? Goắt?
– Không, điên!
Lúc Ly hỏi Thảo có thích Minh không, mặt Châu xanh ngắt, đến khi Thảo phủ nhận rồi lòng Châu mới nhẹ lại.
Bây giờ đến lượt Châu im lặng, Ly bị sốc nặng, nửa mừng nửa sợ.
Mừng vì Thảo khi thích một người, sẽ trở nên yêu đời hơn, và Ly sẽ có nhiều cơ hội cà khịa; nhưng mặt khác, sợ vì nếu Thảo thích đứa nào phũ phàng, sẽ lại bị tổn thương.
Thật ra, chỉ cần Thảo thích mấy thằng nên thích, sẽ chẳng sao.
Nhưng có lẽ nhiều người không biết, Kim Bảo Huy Minh của 10A2 chính là bản sao của Đoàn Đức Minh hai năm trước, đào hoa y hệt nhau, tán gái giỏi y hệt nhau, và đặc biệt chia tay gái nhiều ngang ngửa nhau.
Thảo thích ai, đừng là Huy Minh, thế chắc ổn.
Nguyên nhân ảo Minh lăng nhăng chỉ là phụ, nguyên nhân sâu xa là Châu kia kìa, Thảo và Châu không thể cùng thích một người được đâu, Ly sẽ mắc kẹt không biết chọn theo ai mất.
May mắn là Thảo phủ định rằng không thích Huy Minh
Ly tiếp tục hành trình điều tra tận gốc:
– Thằng nào?
Thảo lại tự hỏi bản thân xem có định nói không, vì con Ly lắm mồm lắm miệng vô kể, chuyện cái Châu thích Minh lúc nào cũng bị Ly mang ra cợt đùa.
Không cần Thảo nói, Châu đoán:
– Tuấn Anh?
Ngỡ ngàng, hai má Thảo bất chợt hồng hồng lên, cứng miệng không thốt ra một từ nào cả.
Ly há hốc mồm, lần này sốc không cắn vào lưỡi, nhưng bị nghẹn xúc xích, nghẹn lắm.
Châu, không sốc như Ly, không bị nghẹn hay cắn vào lưỡi như Ly, nhưng mà bị sặc nước bọt, sặc không phải do sốc mà do tai nạn hệ thống khoang miệng.
Nhưng dù sao Châu vẫn có tí sốc:
– Wtf, mày thích thằng đấy thật luôn, vãi chưởng!
– Ờ!
Ly sau khi lấy lại tinh thần, cả Ly và Châu dừng mọi thú vui ăn uống lại, liến thoắng hỏi Thảo tất tần tận theo dạng hỏi xoay đáp xoáy, Thảo trả lời nhanh mà không kịp thở.
– Thích nó từ bao giờ?
– Lúc đi tham quan.
– Hoàn cảnh thích?
– Ngồi cạnh nó.
– Tại sao thích?
– Không biết.
– Tại sao không biết?
– Biết đã không thích.
– Mày điên à?
– Không.
– Tại sao mày thích khi mày chỉ ngồi cạnh nó?
– Không biết, nó nhờ tao bóc xúc xích.
– Vì một cái xúc xích mà mày thích nó? Are you crazữa
– Tao cũng không biết.
– Còn lí do nào khiến mày thích nó nữa?
– Chắc là đẹp trai.
– Nó ghét mày đúng không?
– Ừ!
– Thế mày thích nó làm gì?
– Không biết.
– Tỏ tình đi!
– Thôi ngại lắm!
Châu, Ly hỏi nhọc hơi, Thảo trả lời như không trả lời.
Cả ba đứa đều bất lực!
Mặt Thảo tự nhiên thảo mai đến lạ, giọng nói ngọt ngào đến lạ, nỉ non nói với Châu:
– Mày ngồi cạnh thằng Minh nên thích nó, nhưng mày ngồi cạnh Tuấn Anh thì đừng thích nó nhé! Có gì nói tốt cho tao, hi…
– Vờ cờ lờ…
…
Lên lớp, tiết Lý cô giao bài tập cho học sinh tự làm, tiết sau chữa một thể.
Châu làm bài, nhìn sang Tuấn Anh, không nhịn nổi cười tủm mấy phát.
Không ngờ rằng, Thảo thực sự thích Tuấn Anh, Châu không thể không cười.
Nhớ cái lần Tuấn Anh ngã đè lên người Thảo, Châu đã thấy hai đứa đấy hợp vl, hôm Thảo kể chuyện đi xe đạp giữa trời nắng, Châu đã thấy hai đứa đấy đúng thật là có duyên, còn đến vụ ôm nhau trên xe, Châu không tin là Thảo không có chút rung rinh nào trước Tuấn Anh.
Con trai nhà người ta vừa chất chơi vừa đẹp trai sáng sủa thế kia, ngồi cạnh nhau, ôm nhau ngủ, không thích thì giới tính có vấn đề.
Chẳng hiểu sao Châu cứ nhìn mình mà cười khúc khích, Tuấn Anh cốc vào đầu nó một cái đau đớn, Châu đang cười chuyển luôn sang tức, vả cho thằng kia một cái bạt tai không trượt phát nào.
Nếu Châu mà là con trai, Tuấn Anh sẽ đập cho nhừ tử, nhưng thôi, là đấng nam nhi nên cậu không chấp.
Bỗng nhiên trong đầu cậu nhớ đến cái gì, hồn nhiên nói với Châu:
– Hôm qua mẹ tao thấy mày, bảo tao với mày có họ hàng, tao là cháu mày!
– Ồ! Thế á? Bây giờ mới biết.
– Ừ.
Nhà Châu có nhiều họ hàng kinh khủng luôn, họ xa họ gần, họ ngoại họ nội gộp lại phải hơn trăm người, thậm chí là nhiều hơn, nhưng nhiều đến mấy thì Châu cũng chỉ biết họ hàng thân thuộc hai bên nội ngoại trong phạm vi thế hệ cùng với bố mẹ, chứ cái phạm vi ông bà, cụ tổ gần xa Châu chả biết gì, nói chung là rắc rối lắm.
Mỗi giờ ra chơi, Châu mang tất cả những điểm yếu điểm mạnh, tật xấu tật tốt, thói quen sở thích vừa điều tra được từ Tuấn Anh kể cho Thảo nghe.
Thảo nghe chuyện Tuấn Anh giỏi Hóa thì trong lòng tôn sùng cậu, nghe Tuấn Anh ăn ở sạch sẽ thì trong tim thấy sương sướng, nghe Tuấn Anh hay hát thì trong thâm tâm thấy vui vui, còn nghe tin Tuấn Anh là cháu Quỳnh Châu thì bẽ bàng sửng sốt:
– Nó là cháu mày?
– Ờ…
– Vậy mày là gì?
– Tao cũng không biết.
Thảo hỏi mới nhớ, lúc nãy Châu quên không hỏi xem vai vế của Châu là gì, là gì nhỉ? Tò mò quá nên đứng phắt dậy đi tìm Tuấn Anh.
Ly, Thảo hóng hớt theo sau Châu.
Châu thấy Tuấn Anh đứng ngắm sân trường ngoài hành lang lớp học, giữa bao nhiêu học sinh xung quanh, Châu túm áo Tuấn Anh, to mồm hỏi cậu:
– Tao là gì của mày?