Đọc truyện Nô Thê Muốn Xoay Người – Chương 57: Cuộc sống địa ngục (1)
Từ ngày đó, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã chính thức trở thành ngao nô, Cổ Cách Vương gọi thì đến, vẫy tay thì đi.
Chỉ cần Ngân Nghê canh phòng ở bên cạnh Vương, trừ những buổi thương thảo việc quốc gia đại sự, thì đại đa số thời gian đều có thể thấy đoàn thị nữ cùng thị vệ đi phía sau Vương tăng thêm hai ngao nô thân phận thấp nhất.
Mỗi giây mỗi phút các nàng đều giữ tư thế cúi đầu khom người, mái tóc tơi xuống hai bên mặt, che quá nửa khuôn mặt, làm cho người ta không thể thấy dung mạo rõ ràng. Nhưng mà gần như mỗi người đều biết ngao nô có vóc dáng hơi thấp, làn da trắng noãn, bởi vì chiếm được sự cứu giúp của ngao khuyển cùng báo tuyết đã trở thành người may mắn duy nhất còn sống từ dưới chân của Vương.
Nghe nói sớm hôm sau, Vương liền tuyên triệu nữ nô này, ban cho nàng quyền được phép cùng ngao khuyển tùy ý ra vào tẩm cung, có thể nói là sủng ái đến cực điểm.
Chỉ là hai ngao nô đê tiện, lại có thể chiếm được Vương sủng như vậy, từ xưa tới nay, tuyệt đối là người duy nhất. Nhưng àm, quỷ dị ở chỗ là cả Vương cung, từ quan to quý tộc cho tới nô lệ chuống bò, trừ bỏ mấy cung nô cung thị mới tăng thêm là trong mắt toát ra vài phần hâm mộ ghen tị oán hận, thì đại đa số đều là hờ hững bình tĩnh, cá biệt có vài người khi nhìn về phía các nàng, đáy mắt thậm chí sẽ xuất hiện một tia thương hại sâu đậm.
Thương hại cái mông, lão tử không cần có được không? Cái gì mà sủng ái đến cực hạn, lão tử cũng không thèm?
La Chu không ngừng gào thét ở trong lòng, cuối cùng chỉ có thể yên lặng nhận mệnh. Nàng thừa nhận, sau khi cầm thú Vương làm nhục hai cánh tay của nàng ngày đó cũng không hạ độc thủ gì với nàng. Đương nhiên, với điều kiện là hành động thường xuyên đem nàng quăng lên không trung không tính là hung tàn. Dưới sự đồng ý ngầm của Vương, Cách Tang Trác Mã đã lấy một lọ rượu thuốc hết lòng mát xa vết thương ở thắt lưng cho nàng. Mặt khác có thể do cầm thú Vương có một loại ham mê đặc biệt với nữ nhân có da thịt trắng mềm, nàng lại được phá lệ sủng ái mà dùng suối nước nóng thiên nhiên mỗi tối, còn được dùng dược liệu trân quý pha chế thành dầu chống nắng. Trừ việc hàng đêm cùng dã thú lăn lộn cùng một chỗ, ngày ngày quét dọn ngao phòng, một ngày hai bữa không đủ no, thì nàng được đãi ngộ không thua gì một phi tử được sủng ái.
Nhưng mà, nàng thực không cảm nhận được mình sống những ngày qua có gì dễ chịu.
Bởi vì nàng nhớ vô cùng kỹ câu nói của Thích Già Thát Tu “Ngàn vạn lần đừng có ý đồ lên giường của Vương”, cho nên sai lầm mà nghĩ rằng cầm thú Vương là một vị vua hoang dâm vô độ. Nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, cầm thú Vương không ngờ lại là một người vô cùng thanh tâm quả dục (lòng dạ trong sáng không có ham muốn). Nàng cùng Ngân Nghê ở bên người hắn gần một tháng, tuy rằng bên hắn mỗi giây mỗi phút đều có một đám mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy hắn động tay động chân với ai bao giờ, cũng không thấy hắn truyền gọi người nào thị tẩm. Hằng đêm ngủ cùng đều là hai báo tuyết, thỉnh thoảng lại thêm mấy con ngao khuyển. Nàng từng nghĩ đến sẽ bị xâm phạm tàn bạo, nào ngờ toàn là lo lắng không đâu, có khi thấy cầm thú Vương sống nghiêm túc giống như một cao tăng đắc đạo, lại cảm thấy suy nghĩ của chính mình thật thiếu trong sáng cùng quá đa nghi.
Nhưng mà hắn thật sự vô cùng xứng với danh hiệu “cầm thú”. Hắn tàn nhẫn lãnh khốc, hung ác nham hiểm, hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần. . . . . . Có đều gì không như ý sẽ giết người, lấy việc thực thi hình phạt là bình thường như ăn cơm hàng ngày. Đủ mọi loại hình ảnh máu tanh thi nhau tra tấn thử thách thần kinh yếu ớt của nàng và Trác Mã, làm cho các nàng cảm thấy mình dường như mình đang sống trong một địa ngục ngập máu.
Mỗi ngày đều được xem phim kinh dị, xem đến gần một tháng, cái đạt được không phải chết lặng, mà lạ sợ hãi chống chất. Nàng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, chỉ biết thật sự nếu không nghĩ được cách bỏ trốn, nàng thực sự sẽ trở thành người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng do sợ hãi quá độ hay dây thần kinh bị vỡ, hoặc bị mang trọng bệnh do kiềm chế quá nhiều uất ức.
Tấm mành dày sang trọng lại được cung nữ đứng hai bên nhẹ nhàng nhấc lên, một thị nữ xinh đẹp khom người, bước đi nhẹ nhàng tiến vào thư phòng chừng bốn mươi mét.
“Vương, mời dùng trà.” Thị nữ thật cẩn thật đi tới quỳ xuống bên cạnh Tán Bố Trác Đốn đang ngồi phê duyệt sổ sách, cung kính nâng mâm bạc khắc hoa văn trong tay lên, trong mầm được đặt một ly trà bơ thượng hạng đang tỏa khói.
Nhưng Tán Bố Trác Đốn đang chìm ngập trong việc xử lý quốc sự, vẫn chưa hề trả lời thị nữ vẫn đúng giờ ấn định mà đưa trà tới cho hắn. Thị nữ thân phận thấp hèn nào dám lên tiếng thúc giục Vương, chỉ có thể im lặng mà nâng mâm bạc quỳ trên đất.
La Chu cùng Cách Tang Trác Mã không cùng Ngân Nghê đang nằm bên tay trái của Tán Bố Trác Đốn, mà là cố gắn lui về phía sau, ở nơi ngọn đèn bơ không chiếu đến, trong bóng tối không ai để ý mà ngồi quỳ. Thấy tình cảnh như vậy, hai người nhìn nhau một cái, khẽ lắc đầu nhìn đi chỗ khác.
Một lát sau, La Chu nhịn không được liếc thị nữ kia một cái, trong lòng không khỏi bội phục. Không hổ là thị nữ trải qua huấn luyện khắc nghiệt, tố chất quả thật không giống người thường, cư nhiên vẫn còn cầm vững như núi. Đổi lại là nàng, cánh tay kia đã sớm run bần bật, không biết rơi vãi ra bao nhiêu nước trà.
Đợi cho Tán Bố Trác Đốn phê duyệt xong chỗ sổ sách còn lại, ước chừng đã qua hơn nửa giờ. Cánh tay thị nữ bưng trà cuối cùng chịu không được mà lắc lắc, đột nhiên, cái mâm lắc lư rơi xuống, trà bơ thanh hoa cực phẩm thuận thế đổ xuống trên thảm đỏ, phát ra một tiếng trầm đục.
“Vương tha mạng! Vương tha mạng! Vương tha mạng. . . . . .”
Khuôn mặt xinh đẹp của thị nữ dâng trà thoáng chống trắng bệch, lộ ra sự sợ hãi cái chết. Cuống cuồng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Đối với những lời cầu xin của thị nữ đang run rẩy vì sợ hãi, Tán Bố Trác Đốn làm như không nghe thấy, chậm rãi phê duyệt nốt quyển sổ cuối cùng. Rời hắn ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi vỗ tay một cái.
Rèm cửa lại được nâng lên, hai thị vệ dũng mãnh, toàn thân đầy sát khí tiến vào, quỳ một gối nhận lệnh: “Vương, xin hãy ra lệnh.”
“Mang thị nữ này chặt tay, rút lưỡi, cho ngao ăn.” Tiếng nói trầm nhỏ nhẹ nhàng vô cùng lạnh lùng, giống như những lời vừa rồi hoàn toàn không quan trọng.
“Dạ, Vương.”
“Không không, vương tha mạng, cầu vương tha mạng, cầu vương tha mạng. . . . . .” Thị nữ phạm sai lầm toàn thân run rẩy, không ngừng khóc lóc cầu xin, dập đầu cái sau càng mạnh hơn cái trước, nháy mắt trán đã ửng đỏ một mảnh, đôi mắt đẹp lộ ra sự sỡ hãi và tuyệt vọng.
Tán Bố Trác Đốn mệt mỏi tựa lưng vào đệm da hổ trên ghế, tay phải chậm rãi vuốt đầu báo tuyết, tràn ngập sủng ái. Khóe môi cong lên, giống như đỉnh núi tuyết vạn năm, lạnh thấu xương; lại giống như mây trắng trên cao nguyên, không cách nào nắm bắt được. Ngũ quan sắc bén không vì nụ cười mà trẻ nên mềm mại hơn, ngược lại lại càng lộ ra sự nghiêm khắc.
Hai thị vệ nhận lệnh không hề do dự, nhanh chóng bước lên, quỳ một gối đè lưng thị nữ phạm lỗi xuống thảm, bàn tay to bắt lấy hai cổ tay nàng đặt trên thảm, làm cho nàng không thể cử động. Một người rút ra đoản đao sau mông, ánh sáng lạnh ánh lên, tiếp theo là một tiếng hét vô cùng thê lương, hai cổ tay xinh xắn đã bị lưỡi đao chặt đứt. Máu tươi đỏ sẫm phun ra từ hai cổ tay, làm cho tấm thảm ướt một mảng lớn, mùi máu tươi nhanh chóng phân tán ra khắp phòng.
Thị vệ thuận tay nhặt lên hai tay đã bị chặt rời, không cần nhìn mà ném tới trước mặt Ngân Nghê đang nằm ở bên trái Tán Bố Trác Đốn, tiếp theo một tay nắm hai má thị nữ, thô bạo bắt nàng há miệng lớn. Thị vệ cầm đao đưa tay kéo đầu lưỡi thị nữ ra, đoản đao kề nhẹ nhàng vào lưỡi xoẹt một tiếng, một đầu lưỡi đỏ hồng đã bị cắt đứt ném ra ngoài.
Ngân Nghê mở to miệng, vô cùng chuẩn xác đỡ được đầu lưỡi kia. Miệng ngậm lại, chỉ hai tiếng động phát ra, đầu lưỡi nho nhỏ đã bị nuốt vào bụng. Nó liếm liếm miệng, mắt tam giác ngược có vẻ không vui do chưa được thỏa mãn. Bất đắc dĩ nó đành cúi đầu, tha một cái cổ tay bị chặt đứt nhai tạm.
Tán Bố Trác Đốn liếc nhìn máu tươi tuôn ra, thị nữ kia đã ngất xỉu, hắn thản nhiên ra lệnh với hai thị vệ: “Tha ra ngoài cho các ngao khuyển thêm đồ ăn.”
“Dạ, Vương.” Hai gã thị vệ xách một thị nữ bị đứt cổ tay giống như đang tha xác chết mang ra ngoài, trên thảm lưu lại một dấu vết tối màu ẩm ướt. Mà cái mà họ mang đi, thật sự cũng sắp trở thành “thi thể” sống trong bụng ngao khuyển.
Quất roi, trượng tễ, khoét mắt, rút lưỡi, cắt mũi, gọt tai, chặt cổ tay, chặt chân, rút gân, lóc xương, in dấu sắt nung, cho ngao ăn. . . . . . Trong gần một tháng đủ các chủng loại khổ hình không ngừng được biểu diễn, chỉ cần hầu hạ ở bên cạnh cầm thú Vương, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một màn tanh máu, hầu như lúc nào cũng đều cảm thấy lo sợ tiếp theo có thể hay không sẽ đến lượt mình. Cuộc sống như vậy cũng không trách được thu hút nhiều ánh mắt ghen tị phẫn hận, cũng không trách được lại giành được ánh mắt thương hại của mọi người.
La Chu lại cắn môi dưới một lần nữa, cố lắm mới có thể khống chế được muốn hét lên, nhưng thân thể vẫn không chịu khống chế mà run bần bật.