Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 154: Bí mật lớn nhất (ba)


Đọc truyện Nô Thê Muốn Xoay Người – Chương 154: Bí mật lớn nhất (ba)

Thích Già Thát Tu đột nhiên đứng dậy, rồi quỳ gối trước Bạch Mã Đan Tăng cùng Tán Bố Trác Đốn, theo thứ tự dập đầu hành đại lễ, nỗi kinh hãi kinh ngạc trong mắt cùng với một chút mê mang liền bị thay thế bằng kiên định tuyệt đối không gì sánh kịp.

“Vương, Pháp Vương, cuộc đời Liệt Thích Già Thát Tu này đều là thân vệ đội trưởng hắc kỳ đội của Vương, là tăng nhân dưới trướng của Pháp Vương, một lòng dâng lên sự trung thành đến chết cũng không thay đổi.”

Bạch Mã Đan Tăng cùng Tán Bố Trác Đốn đều nhìn chăm chú vào nam nhân đang quỳ trên thảm, thậtlâu không nói gì. Qua một hồi lâu, Bạch Mã Đan Tăng rũ mắt bắt đầu lần tràng hạt trong tay, nhàn nhạt nói, “Vương, huynh đệ thúc cữu của tộc Bác Ba từ xưa liền có tập tục cộng thê, chúng ta bất quá là cùng sở hữu một nữ nhân đê tiện thôi, có cái gì phải quá luyến tiếc.” hắn hơi hơi trầm giọng, “Thích Già Thát Tu tu luyện Mật Tông chỉ kém một bậc cuối cùng mà trong cơ thể nữ nô này lại có linh khí đúng là ngàn năm cũng tìm không được tế phẩm tuyệt diệu như vậy, ta, Thích Già Thát Tu đều không thể bỏ qua.”

Tán Bố Trác Đốn thu hồi tầm mắt dừng ở Thích Già Thát Tu, hờ hững mà chuyển hướng nhìn về phía Bạch Mã Đan Tăng, “Liền theo lời Pháp Vương nói, từ giờ trở đi, nàng chính là Mục Xích Tán Bố Trác Đốn hiến tế phẩm cho Pháp Vương.” hắn thật sâu mà nhìn thẳng mắt phượng đỏ tím, thấp giọng nói, “Lấy điều kiện trao đổi, ta muốn nàng có thể thuận lợi tiếp nhận ta, mặc ta tùy ý chiếm hữu.”

“Thành giao.” Bạch Mã Đan Tăng cười đến điềm nhiên, thanh nhã thánh khiết. Mới vừa rồi khí thế áp bức lạnh lẽo phảng phất giống như trong trăng hoa trong nước vậy, lập tức liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ đừng đem nàng chơi hỏng.” Tán Bố Trác Đốn đứng lên, nhặt lên áo bào khoác ở dưới thảm khoác lên trên người, từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười tàn nhẫn nói với Bạch Mã Đan, “Pháp Vương, ta tùy thời đợi tin tức tốt của ngươi.”

Nhìn thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa, trên mặt Bạch Mã Đan Tăng tươi cười càng sâu, hắn nhẹ giọng hỏi Thích Già Thát Tu còn đang quỳ trên mặt đất: “Thích Già Thát Tu, Vương thật sự phá lệ thích nữ nô kia.”

“Đúng ạ.”


“Vương đã đi rồi, ngươi ngồi xuống đi.”

“Dạ.”

Thích Già Thát Tu giống như dĩ vãng cung kính mà đáp, một lần nữa ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ. hắn nhìn Pháp Vương, mày khẽ nhíu nghi hoặc khó hiểu nói: “Xin hỏi Pháp Vương vì cái gì phải vạch trần bí mật trước mặt Vương?” Vĩnh viễn là bí mật chẳng lẽ không tốt sao? Liền tính Vương đã biết, chỉ cần không có người vạch trần, chỉ cần hắn không biết, liền cái gì đều không phải.

Bạch Mã Đan Tăng hơi hơi ngửa đầu, tầm mắt trầm tư. Liền Thích Già Thát Tu cho rằng không nhận được câu trả lời thì hắn lại đột nhiên mở miệng.

“Ta nhận 5 năm ân sinh dưỡng của Giang Ương Đạt Ngõa, cho dù có vô tâm cũng không có khả năng trơ mắt mà nhìn nàng chết. Lúc nàng bị chà đạp, ta trộm ra một viên bí dược của Pháp Vương cho nàng ăn vào, cái gọi là bị chà đạp đến chết chỉ là bí dược kia phát huy tác dụng khiến nàng giả chết. Chính mắt thấy nàng bị vứt xuống dòng sông, ta nói với chính mình cuối cùng nàng sống hay chết, từ đây cùng ta không còn quan hệ.

Ai ngờ 6 năm sau, mới vừa kế nhiệm Pháp Vương ba ngày, nàng liền phái người cùng ta âm thầm liên hệ. Khi đó, ta vừa lúc thập phần nhàm chán, đột nhiên biết được nàng sinh ra một huynh đệ cùng ta huyết mạch tương liên, tự nhiên khiến ta vạn phần hứng thú, đồng thời cũng đối Giang Ương Đạt Ngõa lưu lạc rồi trở thành vương phi có chút tò mò. âm thầm tra liền biết nàng còn vì Liệt tộc trưởng sinh ra một nam hài.”

hắn mở mắt, ôn hòa mà nhìn về phía Thích Già Thát Tu, “Bất quá lúc ấy lực chú ý của ta toàn bộ đặt vào trên người Tán Bố Trác Đốn bằng mọi giá bảo hộ đứa em còn chưa xuất thế, đối với sự tồn tại của ngươi ngược lại không để ý như vậy. Nhớ rõ ngày đó mới vừa gặp tán bố Trác Đốn mới sinh ra khônglâu, mới từ đại điện của Vương đi ra, liền đụng phải thịnh tình mời mọc của Liệt tộc trưởng. Trong nháy mắt, ta nghĩ tới ngươi, dâng lên tâm tư muốn nhìn ngươi một chút. Sau ta thấy ngươi phát sốt cao, hơi thở thoi thóp mà nằm ở đệm chăn cũ nát. Bất quá thuận miệng nói vài câu liền mang đi đứa trẻ bị gia tộc đào thải.”

“Pháp Vương” Thích Già Thát Tu lần đầu tiên nghe được chuyện cũ xa xăm Pháp Vương kể lại, trong lòng toát ra các loại tư vị, quả thực loạn thành một nồi cháo.


“Giống như lời Tán Bố Trác Đốn nói, hết thảy ta làm đều là bởi vì ta sống được quá mức nhàm chán. Từ nhỏ đã thẩm thấu Phật pháp giáo lí, tìm hiểu về giận dữ về ái dục, nhìn thấu lục đạo luân hồi, trừ bỏ không ngừng gia tăng tu luyện, ta không biết còn có thể làm cái gì, cũng không biết trên đời này còn có cái gì để lưu luyến vướng bận nữa. Nhưng tự mình tự diệt (ý là tự tử vì quá nhàm chán) là tội lớn, ta chỉ có tiếp tục nhàm chán mà tồn tại.” Mắt phượng đỏ tím nhìn Thích Già Thát Tu giống như một làn sóng nhu hòa, từ từ tản mát ra ánh sáng bảy màu, “Bởi vì ta cấp Giang Ương Đạt Ngõa một cái mệnh, cho nên có các ngươi xuất hiện, làm ta tìm được việc khác để làm, cũng khiến ta không hề cảm thấy nhàm chán. Từ góc độ nào đó mà nói, ta đích xác đem các ngươi coi là thân thích ruột thịt chính mình.”

Thích Già Thát Tu lẳng lặng mà nghe, tâm tình hỗn độn quay cuồng dưới âm thanh nhu hòa ôn thuần dần dần trầm lặng xuống.

“Ngươi rất trung thành, từ nhỏ chính là xác định trở thành người thủ hộ. Tán Bố Trác Đốn lại cùng ngươi bất đồng, hắn là trời sinh vương giả, có được tính tình lãnh khốc đa nghi cùng trở mặt vô tình. Mười hai tuổi, hắn liền biết được thân phận thật sự của ngươi, nhưng hắn có từng toát ra nửa điểm khác thường? hắn hiện tại còn cần sự trung thành của ngươi, bất quá lúc hắn không còn cần tới ngươi nữa, ngươi cũng biết ngươi sẽ nhận được cái kết cục gì, hai đứa con nối dõi của ngươi sẽ có cái kết cục như thế nào?”

Thích Già Thát Tu lặng im sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Từ nhỏ ta liền lập lời thề luôn bảo hộ Vương cùng Pháp Vương, vô luận cuối cùng nhận đến kết cục thế nào, ta đều không hối hận.”

Bạch Mã Đan Tăng cười khẽ ra tiếng, thương tiếc nói, “Ta biết ngươi là đứa trẻ ngoan. Bất quá ngươi không hối hận, ta lại luyến tiếc thân thủ của đứa em trai ta bỏ công dạy dỗ ra tới lại bị một đứa em trai khác ta cũng dạy dỗ ra tới huỷ hoại.” Ánh mắt chuyển hướng mật thất cách vách, trên mặt có một chút vui mừng, “Thần phật phù hộ, ban ân chúng ta một tế phẩm trân quý hiếm thấy, càng khó đến chính là Tán Bố Trác Đốn đối với nàng lại cực kỳ thích. Nước Cổ Cách không có tiền lệ Vương cùng thần hạ chung nữ nhân, tộc Bác Ba lại có huynh đệ hôn tục cộng thê. hắn trước mặt vạch trần bí mật, ngươi mới có thể quang minh chính đại mà được chạm đến nữ nô này. Bởi vì Tán Bố Trác Đốn muốn thống nhất tuyết vực thì còn cần sự trợ giúp của ngươi, vì trấn an cùng thu mua nên khi biết bí mật của ngươi, hắnnhất định sẽ không cường ngạnh cự tuyệt nguyện vọng của ngươi, đây cũng là việc trước mắt duy nhất ta có thể vì ngươi làm được.

hiện tại là cùng sở hữu một cái nữ nô, sau này có hay không sẽ cộng thê liền phải xem duyên số.” Mắt phượng nhẹ nhàng buông xuống, “Thích Già Thát Tu, ngươi đi ra ngoài đi. Nhớ kỹ, sau này tựa như lời ngươi nói vậy, cuộc đời này đều là thân vệ đội trưởng hắc kỳ đội của Vương, là tăng nhân dưới trướng Pháp Vương, dâng lên hoàn toàn sự trung thành đến chết cũng không đổi.”

“Dạ, đã khiến Pháp Vương phải lao tâm.” Tâm tình Thích Già Thát Tu cùng biểu tình sớm đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn đứng dậy phủ thêm áo khoác, hướng Bạch Mã Đan Tăng khom lưng tay chắp lại tạo thành chữ thập, khom người hành lễ rồi rời khỏi mật thất.


Trong mật thất nhất thời vắng lặng không tiếng động, qua hồi lâu, đèn bơ trên tủ bạch ngọc lùn đột nhiên cháy lách tách như bị thứ gì đó tác động tới, từ trong ngăn tủ truyền ra âm thanh trong trẻo cười nhạo: “Pháp Vương, ngươi đến tột cùng là đang giảng đạo huynh đệ thân tình cho hai tên đó hay vẫn là muốn châm ngòi ly gián quan hệ Vương cùng Liệt Đội trưởng vậy?

Bạch Mã Đan Tăng nghe tiếng cũng không mở mắt, chỉ nhêhcs môi đạm bạc cười, không thèm để ý mà hỏi lại: “Gia hỏa không bớt lo kia, ngươi không cảm thấy như vậy sẽ trở nên càng thú vị hơn sao?”

Tựa hồ trải qua một lúc nghiêm túc suy tư, thanh âm kia trong giây lát liền đáp lại “Ừ” tự tỏ vẻ tán đồng rồi cũng không còn có chút tiếng động nào nữa vang lên.

Bạch Mã Đan Tăng lần từng viên tịnh hồn ngưng tụ thành tràng hạt, khóe môi cười ôn nhu mà lại quỷ quyệt.

hắn tuy vô tâm nhưng lại cũng có được vài phần cảm tình, tuy tâm tư có chút ác liệt nhưng thỉnh thoảng vẫn là hy vọng có thể dùng tế phẩm từ miền đất xa xôi kia tới thay đổi vận mệnh trong tương lai của Thích Già Thát Tu đã định sẽ chết trong tay của Tán Bố Trác Đốn.

Aizz, kỳ thật hắn cũng rất không vừa lòng cảm tình dư thừa của chính mình, nhưng ai bảo đám hài tử bên người hắn càng ngày càng ít đâu.

########### ############# ################ Phân tuyến đám trẻ không đáng yêucủa Pháp Vương

Thích Già Thát Tu đi ra khỏi mật thất, liền thấy thân ảnh cao lớn của Vương đứng ở chính giữa mật điện bên dưới thân năm phật hiệu cung phụng, ngẩng đầu nhìn lên là Phật tướng trang nghiêm lập lòe tối sáng.

hắn vội vàng bước tới, cung kính mà trầm mặc canh giữ ở sau lưng Vương.


không biết qua bao lâu, Vương mới thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn hắn, mắt ưng uy nghiêm sắc bén như trước giống nhau đầy lạnh lẽo, rồi lại tựa hồ bất đồng hơn trước rất nhiều.

“Liệt.”

“Thần ở đây ạ.”

“Lúc trước, ta còn chưa biết ngươi cùng ta là huynh đệ cùng mẹ, nội tâm cũng đã đem ngươi coi là bằng hữu là huynh trưởng.” Tán Bố Trác Đốn dời đi tầm mắt, lạnh nhạt nói, “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ lời ngươi nói, cuộc đời này đều là thân vệ hắc kỳ đội đội của Vương, là tăng nhân dưới trướng của Pháp Vương, dâng lên hoàn toàn sự trung thành đến chết cũng không đổi.”

“Dạ.” Thích Già Thát Tu nghiêm mặt, trịnh trọng đáp.

Tán Bố Trác Đốn giật nhẹ khóe miệng, hướng ngoài điện đi tới: “Niệm tình ngươi hai mươi năm vẫn luôn trung thành bảo hộ, ta nguyện ý thành toàn mong muốn của ngươi. Bất quá, ngươi nếu heo nhỏ bị thương, liền đừng trách ta trách phạt.”

“Xin Vương yên tâm.”

Thích Già Thát Tu nhìn bóng dáng Vương, ánh mắt lại u ám một mảnh.

Quan hệ như vậy mới là tốt nhất, một người là Vương, một người là thần hạ, hắn đối dâng lên sự trung thành cho Vương vĩnh viễn không đổi, đến chết cũng không hối tiếc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.