Đọc truyện Nô Thê Muốn Xoay Người – Chương 145: Chữa thương trước tính sổ sau (hai)
Ta *buồn ỉa mới lo làm nhà vệ sinh được chưa?
*ý câu này tương tự như ngựa mất mới lo làm chuồng bên mình thì phải, nhưng câu kia tục hơn khá đúng với suy nghĩ trong đầu nữ chính nên mình muốn giữ lại hihi
La Chu ở trong bụng muốn đáp như vậy, lông mi dưới ánh mắt sắc bén, sâu không thấy đáy của Cầm Thú Vương mà trầm mặc rũ xuống, khóe miệng run rẩy, sợ chính mình vô ý nói điều gì không nên nói.
Im lặng là vàng, im lặng là phẩm chất đáng quý nhất, im lặng là cảnh giới tối cao. Im lặng là quyền lợi cơ bản của mỗi công dân. Đối tượng bị thẩm tra thì có quyền lợi duy trì không nói một câu, một chút cũng không hy vọng những điều mình nói, từng câu từng chữ sẽ trở thành chứng cứ kéo nàng xuống địa ngục a.
Nhưng mà tưởng tượng là sự tốt đẹp, hiện thực là sự thật tàn khốc, nơi nàng đang ở lại không phải xã hội pháp chế dân chủ, mà là xã hội chế độ nửa phong kiến nửa nô lệ; nàng đối mặt không phải theo nếp phá án của cảnh sát hiện đại, mà là chuyên quyền độc đoán của vương giả cao nguyên. Lông mi rũ xuống bất quá vài giây, trên cằm liền truyền ra cảm giác đau nhức.
“Ngươi đã quên cảnh cáo trước kia của ta sao?” ánh mắt sắc bén trầm thấp giống như con đao lạnh băng, nó tiến vào chỗ sâu trong đôi mắt của nàng, một chút một lăng trì thần kinh nàng, “Ở trước mặt ta lại giả làm người câm liền vĩnh viễn không cần phải nói nữa.”
Nàng đương nhiên nhớ rõ, Cầm Thú Vương dâm loạn nàng vì bất mãn nàng im lặng không nói gì, nàng làm sao có thể dễ dàng quên chứ? Bị bắt nhìn cặp mắt chim ưng ám ảnh lạnh lẽo kia làm thần kinh của nàng buộc càng chặt, cánh môi yếu ớt gian nan mà trả lời: “Vương … Vương anh minh, ta …ta biết mình sai rồi, cầu xin Vương thứ tội.” nhẹ nhàng khép mở cánh môi không tự giác mà hơi hơi run, dược vật khó lắm mới có thể hồi phục sắc hồng hào trên má một chút mà giờ rũ sạch đến không còn một mảnh, thay bằng sắc trắng bệch giống bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ vậy.
Cặp mắt ưng của Tán bố Trác Đốn Ưng Mâu nửa khép nhìn cho đến khi cả người nàng không nhịn được mà khẽ run lên, lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng, tay nâng lên khuôn mặt của nàng. Ở giữa cái cằm đầy đặn của nàng hiện dấu tay màu hồng, nó hoàn toàn nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết của nàng, cư nhiên lại hiện ra vài phần kiều diễm. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay, con ngươi dường như đang suy tư gì đó.
Bạch Mã Đan Tăng quả thực hao phí rất nhiều đồ vật quý hiếm trên người nữ nô này đi. Da thịt của nàng sau khi ngâm dược thuốc thì trở nên càng thêm mềm mại, mấy vết thương bị chó ngao cào trêncánh tay trước kia toàn bộ bị biến mất, không những thế còn ánh lên màu hồng phấn thoạt nhìn hết sức ngon miệng. Chính là da thịt kiều mỹ lại không có sự kiên cường dẻo dai trước đó. Lúc trước cho dù hắnnhất thời mất khống chế lực đạo cũng sẽ không đem nàng niết đến cả người xanh tím ứ thương, cùng lắm là lưu lại vài vết thâm hoặc chút vệt hồng hồng. Chờ đến ngày hôm sau mấy dấu vết liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, da thịt nhanh chóng khôi phục như lúc trước. không thể không thừa nhận, cái ngày nàng tỉnh lại sau khi bị hắn cường bạo, hắn nhịn không được ra tay dâm loạn nàng lại vui sướng đến như vậy.
Chẳng lẽ Bạch Mã Đan Tăng là muốn lấy lòng hắn? Cặp mắt hiện ra mấy phần lạnh nhạt trào phúng. Hừ, đáng tiếc, chủ định lấy lòng của hắn bị uổng phí rồi.
Tán Bố Trác Đốn duỗi tay mò trong túi áo bào, từ bên trong móc ra một đồ vật màu vàng. Tay nhẹnhàng giơ lên, đồ vật kia kêu leng keng, nhìn lại là một cái xích được làm bởi vàng ròng! Cái xích dài chừng hai mét, một đầu là khóa, một đầu chính là một cái vòng vàng, trên chiếc vòng khắc từng đóa hoa sen nở rộ, ở nhụy sen hoàn toàn dùng hồng bảo thạch quý báu khảm lên.
Cái thứ này là sao?
Lòng La Chu dâng lên dự cảm vô cùng không ổn, thân thể co rúm lại mà cứng đờ, một chút một hướng đệm chăn lui vào.
Tán bố Trác Đốn nhận thấy được động tác trốn tránh nho nhỏ này của nàng, hướng nàng gợi lên nhếch miệng tà ác, bỗng nhiên ra tay nắm cổ nàng. Chỉ nghe cách cách hai tiếng, vòng cổ vàng ròng đá quý liền chặt chẽ mà mang ở trên cái cổ non mềm của La Chu, còn đầu khóa ngay lập tức được gắn chặt với một cái cột sắt kiên cố ở giữa tường đá trên đầu giường.
Miếng kim loại kề sát làn da vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của tên nam nhân kia, trên cổ cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng phổi La Chu lại cơ hồ không thể thở nổi. Nàng lại không phải con chó, vì sao lại cho đeo xích chó cho nàng?
“Heo không thích cái dây xích này?” Đôi mắt to đen nhánh của nàng toát ra vẻ hoảng sợ muôn dạng đột nhiên bỏng cháy lên, sinh động đến nỗi người khác chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy rõ phẫn nộ ẩnchứa bên trong, Tán Bố Trác Đốn thích nhất xem đôi mắt to này của nàng. hắn nhếch miệng lạnh lẽo cười, lộ ra tám cái răng chỉnh tề lóe sáng, “không thích bị buộc cổ, đó chính là đồng ý bị chém đứt hai chân ư?”
La Chu cứng người lại, sự phẫn nộ mênh mông như thuỷ triều trong giây lát bị thay thế bởi sự sợ hãi vô ngần. Đôi mắt đen nháy bốc hỏa muốn bùng cháy dường như đột nhiên bị xối một chậu nước lạnh thấu đến tận xương cốt, liền như một đám khói mỏng đến không thể chạm vào, muốn bùng cháy vậy mà chỉ một tiếng liền cấp tốc ỉu xìu ảm đạm tan đi.
Đúng rồi, nô lệ vốn dĩ chính là muốn đeo xiềng xích sống mỗi ngày, nàng có thể hạnh phúc mà sống đến tận bây giờ mới phải đeo cái xích chó này đã là quá may mắn rồi, Cầm Thú Vương dùng xích buộc chó để thay thế chém hai chân cũng đã đến mức chịu đựng của hắn đi. Huống chi này xích chó chẳng những đẹp lại còn vô cùng sang trọng quý phái, chiều dài của cái xích này còn cho nàng phạm vi hoạt động tương đối dư dả, tuy rằng phạm vi hoạt động chỉ giới hạn hai phần ba căn phòng to này nhưng làm người phải biết đủ không phải sao?
Chạy trốn thất bại liền phải trả giá lớn, bởi vì Cầm Thú Vương thích nàng, việc chống đối lại hắn vậy mà nàng không cần phải trả giá bằng sinh mệnh của mình cũng không bị khuyết thiếu phần nào cơ thể, chẳng qua là giống chó bị buộc lại góc nhà để nuôi nấng, tính đi tính lại thì nàng có mất đồng tiền nào đâu cũng dư thừa tôn nghiêm thì có cái gì mà tức cơ chứ? Nàng nên cảm thấy may mắn mới đúng!
Sauk hi tự xây dựng tâm lý thật tốt cho bản thân xong, nàng rũ mắt nhìn đến xiềng xích bằng vàng bên vai trái rồi lộ một nụ cuwoif lấy lòng Cầm Thú Vương so với khóc còn khó coi hơn: “Vương, ta thích bị ngài buộc cổ nuôi nấng a.”
Nô lệ, là không thể tự xưng ta, chỉ có thể tự xưng nô tỳ hoặc là tiện nô, nữ nô này thường quên điểm đó a. Từ trong mắt nàng có thể tinh tường nhìn đến sự sợ hãi phát ra từ đáy lòng nhưng lời hèn mọn nói lại có vẻ cố tình mà làm ra vẻ. Dĩ vãng, hắn chưa bao giờ nhân một sai lầm tự xưng “ta” của nàng mà trách phạt, lại cực kỳ muốn đem giả dối hèn mọn kia hợp cùng với sự sợ hãi khắc sâu vào linh hồn của nàng, hắn muốn đánh gãy bất khuất sâu đậm tiềm tàng bên trong nàng cho nên hắn đặc biệt thích tra tấn làm nhục nàng. hiện giờ hồi tưởng lại kỳ thật từ rất sớm, hắn liền đối nàng bất tri bất giác mà bắt đầu nhẫn nhịn.
Mấy ngày trước, lúc nàng vẫn còn bọc trong thuốc mỡ được Liệt đưa từ chùa Thác Lâm hồi cung, hắnkhông phải không nghĩ tới việc chém đứt hai chân nàng, hoặc là đánh gãy gân chân nàng, hoàn toàn ngăn chặn khả năng nàng lại lần nữa tìm cơ hội chạy trốn. Bất đắc dĩ đối mặt với nàng nằm yên tĩnh trên chiếc giường khiến con dao trong tay của hắn không thể giơ lên chém xuống mặc dù thử rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là buông xuống. Chỉ vì mỗi khi mũi đao chạm đến cổ chân nàng thì trong đầu liền sẽhiện ra nàng cùng Ngân Nghê vui đùa ầm ĩ như hoa lúm đồng tiền nở rộ. hắn có thể làm lơ thân thể nữ nô xuất hiện tì vết nhưng nàng nếu mất đi hai chân, không thể đi đường, như vậy vui mừng từ đáy lòng, gương mặt tươi cười sáng lạn chỉ sợ vĩnh viễn đều sẽ không xuất hiện lần nào nữa đi?
sự bạo nộ muốn trào ra trong tâm hắn chậm rãi mềm đi, hắn ném đao, mệnh lệnh cho Liệt dùng vàng ròng chế tạo một sợi dây xích vàng. Nếu không thể nhẫn tâm chặt đứt hai chân nàng, vậy đem nàng buộc lại rồi nuôi đi.
Tán Bố Trác Đốn nảy ra ý tưởng đó mà La Chu bất đắc dĩ bị buộc phải lấy lòng hắn nói mấy câu đó vừa lúc điểm trúng tâm tư của hắn. Tức khắc, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của hắn giảm đi rất nhiều, ý cười nhiễm đáy mắt.
“Heo ngoan, nói đúng lắm.”
Cho dù biết rõ nữ nô nói một đằng còn làm thì một nẻo nhưng tâm tình Tán Bố Trác Đốn vẫn là ngăn không được mà sung sướng lên.