Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 136: Pháp hội Đông Quý (bảy)


Đọc truyện Nô Thê Muốn Xoay Người – Chương 136: Pháp hội Đông Quý (bảy)

Vô số ánh sáng từ trên bầu trời xanh biếc trút xuống bên dưới, ánh sáng từ ngai hoa sen tỏa ra ngút ngàn bao trùm lấy vị tăng nhân ngồi ngay ngắn trên đài sen tạo thành một tầng nhàn nhạt xung quanh. Ngà voi năm Phật quan tỏa ánh sáng lập loè, các hình vẽ điêu khắc bên trên đều miêu tả với những hình ảnh sinh động. Ở trước cái trán no đủ chính giữa là một viên chấm đỏ sậm thần thánh từ bi, hàng mi đen dài che đi đôi mắt phượng đỏ tím nửa mở nửa khép, chất chứa sự cơ trí vô ngần, cái mũi hẹp thẳng ôn nhuận, khóe môi hơi mỏng mang chút cười nhạt thương xót. Có thể có được sự trang nghiêm từ ái của thần phật như này thì trừ bỏ Liên hoa Pháp vương được dân chúng Cổ Cách tôn sung kính yêura thì không có người thứ hai a.

Bảo tọa hoa sen bằng vàng được đưa đến trung tâm quảng trường, Liên hoa Pháp vương mới chỉ hơi hơi mỉm cười thì tức khắc trời đất dường như nở rộ ngàn vạn đóa hoa tuyết liên thánh khiết thoảng thoảng mùi hương. Tấm màn dày nặng lạnh lẽo của tuyết đọng chỉ bằng nụ cười của hắn liền khôngtiếng động tan rã, như lặng yên mà đón xuân về.

“Úm bát nột ma tô kha chở la ma kha”

âm thanh nhu hòa ôn thuần linh hoạt mà kỳ ảo đem từng câu kinh văn rành mạch đọc ra đưa vào sâu bên trong linh hồn mỗi người. Nó ẩn chứa một lực lượng sức mạnh thần thánh, giống như gió ấm, như nước cam lộ mát lạnh, an ủi thân thể mỏi mệt, tinh lọc tâm linh không còn chút bụi bặm.

Vô số dân chúng Bác Ba chắp tay trước ngực, tự động hướng về phía Liên hoa Pháp vương cúi đầu khom lưng hành lễ, thành kính mà nghe từng từ Pháp vương tụng. Những người phương xa lần đầu tiên thấy Liên hoa Pháp vương nhưng giờ phút này cũng không tự chủ được sinh lòng kính ngưỡng, chắp tay trước ngực rũ mắt nghiêm túc nghe, lại không dám tùy ý trò chuyện nói cười. Thậm chí cả những vị quyền quý ở ghế trên bao gồm Cổ Cách Vương-Mục Xích Tán Bố Trác Đốn cũng đều chắp tay trước ngực, mỗi người một bộ dáng thành kính nghe.

Ánh mắt của La Chu nhìn đến khuôn mặt Liên hoa Pháp vương thì trừ bỏ kinh sợ trước người có khuôn mặt giống như thần phật đến không ngờ như vậy, càng kinh hãi phát hiện chính mình cư nhiên có cảm giác quen thuộc một cách quỷ dị với Pháp Vương trước mắt nữa chứ. Sao có khả năng a?! Lấy khuôn mặt này cùng thần tướng không kém là mấy có thể nói là có khuôn mặt hiếm thấy, chỉ cần xa xa gặp qua liếc mắt một cái sẽ không bao giờ quên a. Nàng tự hỏi nàng sống được hai mươi năm, vô luận ở cái thời không nào thì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Liên hoa Pháp vương a.


Trong cảm xúc vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nàng thế nhưng quên mất giống như mọi người tay chấp lại thành chữ thập rũ mắt nghe tụng kinh. Nàng vẫn như cũ ngẩng đầu, lớn mật mà làm càn nhìn thẳng giữa quảng trường tới cái vị tăng nhân đang ngồi trên bảo tọa hoa sen vàng đó. May mắn là tất cả những người có mặt trên quảng trường đều thành kính rũ mắt nghe kinh văn, cơ hồ không ai chú ý tới nàng cả.

Mắt phượng đỏ tím mắt từ bi đầy lòng thương hướng về phía mỗi người. Khi đối mắt với cặp mắt kinh hãi của La Chu thì trong con ngươi toát ra một vài ôn nhu từ ái. Cánh môi mỏng hồng hào khép mở không ngừng, một loạt ngôn từ tiếng Phạn cuồn cuộn không dứt mà bay ra, uyển chuyển tựa như cánh hoa tuyết liên xoay tròn rực rỡ trong không gian vắng lặng.

Heo.nhỏ.ngốc.

La Chu lấp tức tỉnh lại và chắc chắn chính mình không có ý đọc môi hắn, nàng cũng tinh tường nghe được Liên hoa Pháp vương đang tụng kinh văn nhưng nàng cố tình từ góc độ khép mở hoàn mỹ của cánh môi hắn, La Chu có thể đọc được ba chữ hắn nói “Heo nhỏ ngốc”.

Heo nhỏ ngốc? Heo nhỏ ngốc?! Nơi sâu thẳm trong ký ức của nàng giống như có người thật sự gọi nàng như thế. Người kia không phải Trát Tây Lãng Thố, không phải Cầm thú Vương, cũng không phải mãnh thú, không phải Đa Cát, không phải Cách Tang Trác Mã người kia không phải bất luận ai mà nàng nhận thức. hắn là ai? Đến tột cùng là ai? Trong đầu hơi hơi đau, thần trí rối rắm dần dần bị lạc ở trong mắt phượng đỏ tím ôn nhu từ ái kia, đắm mình trong những câu tụng kinh được phát ra.


Khi một đoạn kinh văn kết thúc, quảng trường hơn trăm ngàn tăng nhân đồng thành bắt đầu cùng tụng kinh. Tiếng Phạn được phát ra cùng lúc tạo thành dày nặng âm thanh, âm thanh vang vang ở quảng trường, xoay quanh từng góc trong Phật đường, Phật tường, Phật tháp, gột rửa dơ bẩn ô trọc trong vạn vật đất trời, dẫn đường cho du hồn dã quỷ đi vào luân hồi niết bàn.

Giống như trong một cái chớp mắt cũng như giống cả một đời, sau khi các tăng nhân trang nghiêm cuối cùng tụng kinh xong. âm thanh đó cũng chưa hề biến mất, như cũ vẫn quanh quẩn ở trong trái tim mỗi người.

Ở chùa Thác Lâm phụ trách các loại hoạt động tôn giáo là tăng nhân khoác áo khoác đỏ đậm, đầu đội mũ tăng đỏ đậm, cầm trong tay một chuỗi tràng hạt lần lớn, hắn bước ra khỏi đội hình đi theo Pháp Vương, cao giọng xướng: “Hiến tế phẩm ──”

Mọi người đang cúi đầu chắp tay tạo thành chữ thập sau khi tăng nhân đó xướng xong thì lần lượt ngẩng đầu lên, mặt mày đều tràn đầy nhẹ nhàng mà vui sướng tươi cười, phảng phất như việc niệm tụng lúc nãy đã tẩy sạch một năm u ám vừa qua, một lần nữa toả sáng.


một tấm thảm pháp luân thêu kim sắc màu đỏ đậm vải nỉ được tám tăng nhân nâng đặt trước bảo tọa hoa sen rồi trải phẳng ra. Sau đó một tăng nhân khác đặt lên trên một đóa hoa sen năm màu ở trênthảm pháp luân. Ngay khi hắn lui ra sau, bốn tăng nhân cao lớn đầu đội mũ đỏ sẫm tăng mũ cao lớn khiêng một cái thiếu nữ bọc trong tấm da trâu trắng như tuyết đi vào quảng trường.

Bốn tăng nhân đó đều có bộ mặt nghiêm túc, bước đi chầm chậm bình ổn như là nâng một thứ trân quý bảo vật thần thánh. Bọn họ không nhanh không chậm mà bước đến tấm thảm màu đỏ đậm, cùng mộtlúc đem thiếu nữ trên vai thật cẩn thận mà đặt ở giữa kim sắc pháp luân. Xong xuôi lập tức chắp tay thành chữ thập hướng Liên hoa Pháp vương kính cẩn hành lễ, lại cùng nhau khom người lui ra bên hai sườn rồi ngồi xếp bằng ở bên cạnh.

Tấm da trâu trắng bọc thiếu nữ bên trong để lộ ra khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn còn khá trẻ, chỉ có mười bốn mười lăm tuổi. Mái tóc dài đen nhánh như thác nước rối tung ở trên tấm thảm đỏ đậm kim sắc pháp luân, trông càng thuần khiết mỹ miều mà vô cùng quyến rũ. Hàng lông mày cong cong, cặp lông mi đen thanh mảnh thỉnh thoảng chớp chớp che đi đôi mắt thủy linh long lanh màu nâu, bên trong mờ mịt hiệnmột tầng mông lung mê ly. Hai má đầy đặn nhiễm màu ửng hồng, cái mũi thanh tú tiếp nối tới cánh môi đỏ so với bông hoa còn muốn kiều diễm thơm hơn. Nàng ở trong tấm da trâu vặn vẹo như rắn trườn, vốn là bọc kỹ không chừa chỗ nào nhưng do nàng lôi kéo nhiều nên chậm rãi mở ra.

Để lộ ra làn da trơn bóng như sứ, non mềm hơn hoa. Kia cần cổ thon dài ưu nhã, với đầu vai khéo lép, bộ ngực cao ngất no đủ, vòng eo tinh tế mềm dẻo, bờ mông đẫy đà trơn bóng, bên dưới u cốc khônghề có chút lông mao, nhụy hoa hồng phấn kiều diễm cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp phản chiếu lại trên tấm da trâu trắng không tì vết bên dưới, quả thực không chỗ nào lại không đẹp. Tất cả đều hiệnra ở trước mắt mọi người là một thân thể xử nữ tràn ngập sắc xuân dụ hoặc mang hơi thở trần trụi.

Đỉnh đầu thái dương tuy rằng phóng ra hàng ngàn ánh sáng mờ ảo, nhưng ánh sáng đó lại lạnh lẽo không mang theo nửa điểm ấm áp. Nhưng mà thiếu nữ dường như đối với cái lạnh tàn khốc rét buốt không có chút cảm giác, đôi mắt vẫn mông lung như cũ, hai má đỏ bừng ở trên tấm da trâu vặn vẹo trước vô số đôi mắt nhìn chăm chú.

Hay là nàng bị hạ dược? Chỉ có người bị hạ dược mới có thể không sợ lạnh, không biết xấu hổ mà ở trước bàn dân thiên hạ thản nhiên trần truồng vặn vẹo như vậy a. La Chu chuyển sự chú ý từ Liên hoa Pháp vương sang thiếu nữ trở thành vật hiến tế kia. Nàng nhìn không chớp mắt thiếu nữ không mặc một mảnh vải trên tấm thảm mà âm thầm cân nhắc. thật sự nàng không dự đoán được rằng tế phẩm sẽlà một thiếu nữ mỹ lệ non nớt, nàng vẫn luôn tưởng rằng sẽ là dê bò linh tinh hay súc vật gì đó thôi.


Tâm bỗng chốc căng thẳng, nàng đột nhiên nghĩ đến giáo phái nguyên thủy trước kia ở trên cao nguyên lúc ban đầu vẫn luôn dùng người sống để hiến tế. Cho đến khi Phật giáo truyền tới nơi đây, sau khi kết hợp với phong tục tập quán thì mới kết thúc việc hiến tế người sống và thay bằng súc vật. Chính là cho dù ở nền văn minh hiện đại phát triển thì tôn giáo Mật Tông vẫn không thiếu việc xuất hiện một vài tội ác được giữ kín không nói ra. Huống chi ở thời không trên vùng đất Cổ Cách này thì Phật giáo vốn là tiếp thu càng nhiều giáo lí, kể như ở thôn Nạp Mộc A thì cũng có nhưng tế phẩm máu me chảy đầm đìa.

“Thỉnh thần thú ──”

một tăng nhân cao giọng niệm xướng.

Vừa dứt lời, một tăng nhân khác đã dắt con trâu đi cùng Pháp Vương lúc trước đi đến chỗ thiếu nữ nằm. Con trâu đó có thân hình cao lớn, gân bắp thịt rắn chắc có lực, trên đầu là hai cái sừng uốn lượn bén nhọn, đôi mắt trong sâu thẳm là ôn thuần trong trẻo. Cả thân mình nó được bao trùm bởi lớp lông trắng dày.

không cầm đao cắt hiến tế nàng ý hay sao mà lại dắt con trâu đó ra làm cái gì?!

Trái tim nàng giật nảy liên hồi một trận, sự sợ hãi càng sinh ra nhiều hơn càng trở nên mãnh liệt hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.