Bạn đang đọc Nở Rộ – Chương 2
Tắm xong, thấy anh ta vẫn ngồi trên giường, Cố Yên hơi ngạc nhiên, sắc mặt anh dường như còn tệ hơn lúc nãy.
Cô không dám hỏi, lặng lẽ trèo lên giường. Trải qua một ngày mệt mỏi, sợ hãi, vừa nằm xuống cô đã ngủ ngon lành. Lương Phi Phàm vẫn ngồi đó, nhìn cô ngủ, nỗi hận trong lòng lại như dâng lên.
Quen cô đã mười năm nay, anh biết rất rõ tính cách của cô, cô luôn là một cô gái yếu đuối và cần được che chở, nhưng ở bên anh đã bảy năm rồi mà cô vẫn vô tư, ngây thơ như thế, trong lòng anh hiểu hơn ai hết, cô không muốn lớn lên, cô muốn sống mãi ở cái tuổi mười bảy năm nào!
Cố Yên, rốt cuộc phải qua bao nhiêu cái bảy năm nữa, người đầu tiên em nghĩ tới khi gặp khó khăn mới là anh đây?
Lý Nham về tới trụ sở cũng đã quá nửa đêm.
Ánh trăng soi rõ nửa khuôn mặt của người đàn ông đang đứng trước cửa. Trầm tư hồi lâu, đúng lúc Lý Nham định quay đi thì người đó đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy đâu rồi?”
“Lương Phi Phàm đưa cô ấy đi rồi.” Lẽ nào lại đưa cô ấy về đây? Nếu có về đây, liệu anh ta có dám gặp không?
Phương Diệc Thành chớp chớp mắt, tay bất giác nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
Lý Nham nhìn động tác của anh ta rồi thầm thở dài. Chiếc điện thoại cũ kia chẳng phải là chiếc anh ta vẫn dùng bao năm nay sao? Theo phán đoán của Lý Nham, trong đó chỉ lưu duy nhất một số điện thoại.
Suốt mấy tiếng ngồi họp, Phương Diệc Thành ngồi cạnh Lý Nham. Chiếc điện thoại trong túi kêu lên, anh ta vội vàng đến mức làm đổ ly nước, chạy vụt ra ngoài, làm đổ chiếc ghế, đâu còn chút uy nghiêm, vững vàng như núi nữa…
Sức ảnh hưởng của Cố Yên đúng là… đáng sợ.
Điện thoại trong tay Phương Diệc Thành lại reo lên, Lý Nham vội đi ra ngoài.
Cố kìm nén cảm xúc, anh ấn phím nghe, là giọng nam trầm ấm: “Cám ơn!”
“Không có gì!”
Hai câu đối thoại ngắn ngủi của hai người đàn ông đang phẫn nộ như nhau.
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng để điện thoại vào chỗ cũ. Cố Yên đang say giấc, để lộ trên cánh tay trắng nõn nà mấy vết bầm tím.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Cố Yên. Làn da của cô thực sự rất mỏng, chỉ cần anh hơi quá đà trong lúc ân ái là có thể làm cô thâm tím mấy ngày hôm sau. Khi mùa hè đến, cô không thể mặc áo ngắn tay ra ngoài, cô liền giận anh, anh lại dỗ dành với lời hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng chỉ được vài lần, anh lại không ngăn nổi ham muốn của mình.
Năm đó, lần đầu tiên hai người gặp mặt, anh đã biết cô là liều độc dược mà cả cuộc đời này anh sẽ không thể nào tìm được thuốc giải.
Năm đó, Cố Yên mười bảy tuổi. Cô thường mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tóc đen dài ngang lưng, hàm răng trắng với đôi mắt đen láy, đứng ở cầu thang làm chắn lối đi của anh.
Có lẽ cả đời này Lương Phi Phàm cũng không thể nào quên được buổi chiều năm ấy, một buổi chiều đầu hạ với ánh nắng chan hòa khắp nơi. Cô gái đứng khựng lại trước thân hình cao lớn của anh trên lối cầu thang, rồi dựa vào tường, hơi nghếch đầu nhìn anh. Lúc đó, anh chỉ muốn cắn vào đôi môi ửng đỏ đang hé ra như thách thức kia.
Nhưng vào thời điểm ấy, bên cạnh cô lại có anh chàng tên Phương Diệc Thành kia, người mà đến bây giờ vẫn giữ trọn trái tim cô.
Trong một đêm mưa tầm tã, cô quỳ gối trước cửa Cố gia. Anh mừng như điên dại vì có cơ hội chiếm được cảm tình của cô, anh không quản mưa gió mà ôm cô, che mưa cho cô suốt một tiếng, nếu như không có Dung Nham nhắc nhở, e rằng đêm đó anh đã ôm cô cho tới sáng.
Lương Phi Phàm chìm trong hồi ức, cứ thế, anh ngồi nhìn cô cho tới khi trời tờ mờ sáng. Bàn tay nhỏ bé bỗng động đậy, Cố Yên tỉnh giấc, cô co người lại khi thấy Lương Phi Phàm đang nhìn mình say đắm, cô híp mắt lại, hỏi: “Anh đang nghĩ gì mà nhìn em chằm chằm thế?”
Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Cố Yên, chúng ta cần nói chuyện.”
Chương 4
Bảy năm nay, không phải anh không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô, nhưng cứ nghĩ tới việc khơi lại chuyện cũ sẽ làm cô đau khổ, anh lại do dự. Bởi anh biết rõ hơn ai hết, Cố Yên đang rất hối hận.
Giờ Phương Diệc Thành lại xuất hiện, chỉ cần nhìn vào những phản ứng gần đây của cô là có thể biết được cô vẫn chưa thể nào quên được quãng thời gian tươi đẹp giữa hai người họ. Cô đau khổ một lần thì Lương Phi Phàm đau một đời, tuy không muốn gợi lại vết thương lòng của cô, nhưng ngày hôm nay, anh muốn nói một lần cho rõ ràng.
“Vâng.” Cố Yên cười hi hi nhìn anh, dường như không có ý muốn đứng dậy.
Anh nhíu mày, một lát sau mới nói: “Anh muốn nói chuyện giữa hai chúng ta, về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Anh có những suy nghĩ muốn nói với em, và cũng muốn nghe em nói những điều thật lòng em đang nghĩ. Giờ em dậy rửa mặt đi, anh đợi em ở phòng đọc nhé!”
“Nhưng em vẫn buồn ngủ lắm!” Cố Yên cuộn tròn người trong chiếc chăn rồi nhắm mắt lại, cô không có hứng thú với những gì gọi là “quá khứ, hiện tại và tương lai” mà anh vừa đề cập tới.
“Em ngủ nhiều lắm rồi đấy, cũng phải dậy ăn chút gì đi chứ! Mình vừa ăn vừa nói chuyện, được không?”
“Không!” Cô thẳng thắn từ chối.
Lương Phi Phàm tỏ vẻ chán nản, ngày thường không nói làm gì, vì cô quen được anh chiều chuộng, nhưng bây giờ, lẽ nào cô không nhận ra anh đang ôm một bồ tức giận sao? Sự thờ ơ của cô như đang trêu ngươi anh, rốt cuộc trong lòng cô, anh có vị trí thế nào?
“Anh nói lại một lần nữa, dậy ngay!” Giọng anh đã lạnh đến âm độ.
Cố Yên hoảng hốt, vén chăn, thò đầu ra nhìn gương mặt đang nóng bừng vì giận dữ của anh. Sao lại có một người đàn ông như thế chứ? Có gì không vui thì cứ nói thẳng ra, đằng này mặt lại hằm hằm dọa người. Người ta đang ngủ thì làm phiền khiến toàn thân ê ẩm, xong việc tinh thần sảng khoái rồi lại yêu cầu “nói chuyện”. Giờ lại làm ra vẻ như muốn ăn thịt người ta. Cô giận dỗi trùm chăn kín đầu, rồi bắt chước giọng điệu của anh: “Em nói lại một lần nữa, em không dậy.”
Cố Yên biết anh sẽ không bao giờ dùng vũ lực với mình, đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm anh tức điên. Trước đây, mỗi khi tức giận, cùng lắm là anh đạp cửa mà đi, cô lại trùm chăn ngủ tiếp, nhưng hôm nay, sao lại không thấy động tĩnh gì?
Thấy vậy, cô liền hé chăn, ló đầu ra nhìn thì thấy anh đang đứng trước giường, im lặng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Cô bĩu môi, lại chui vào chăn thì bỗng nghe anh nói: “Phải mất bao lâu nữa… em mới quên được anh ta?”
Cố Yên sửng sốt.
“Nói cho anh biết, phải mất bao lâu cái bảy năm nữa thì anh mới là người đầu tiên em nghĩ tới khi gặp khó khăn? Anh đối với em thế nào, em là người rõ nhất. Bảy năm nay, lẽ nào anh không đổi lại được một câu nói của em?”
Huyệt hai bên thái dương đập mạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài, hóa ra số mà cô gọi là của Phương Diệc Thành, thảo nào, người đầu tiên có mặt lại là Lý Nham, thảo nào sắc mặt anh lại khó coi đến vậy… Bỗng cô cảm thấy trong lòng dâng trào một nỗi buồn khó tả.
“Em gọi nhầm số rồi…” Cố Yên cố gắng giải thích, nhưng chẳng ích gì. “Tình huống lúc đó rất gấp… Hôm trước anh ta có gọi cho em… nên số liên lạc trong điện thoại đầu tiên là của anh ta…”
“Hôm đó anh hỏi em, em lại bảo không liên lạc với anh ta… Cố Yên, em lừa anh.” Giọng Lương Phi Phàm đầy đau khổ.
Cố Yên cắn môi: “Phi Phàm, em biết anh rất tốt với em.” Vừa nói, cô vừa co người lại.
Lương Phi Phàm cười nhạt, tốt với em sao? Tốt thì cũng có ích gì, khi mà anh dâng hiến cả trái tim và cuộc đời nhưng chỉ đổi lại được sự thờ ơ của em mà thôi!
Cố Yên day dứt, im lặng trong đau khổ.
Lương Phi Phàm cố kìm nén cơn tức giận, anh bước nhanh ra ngoài, bởi nếu còn nán lại tìm câu trả lời, anh sẽ không kìm được mà làm tổn thương cô.
Nghe tiếng đóng cửa cái “rầm”, Cố Yên gục đầu vào đống chăn, khóc nức nở.
Phải bao lâu nữa, em mới quên được anh?
Nhớ lại năm đó, hai mẹ con cô sống nương tựa vào nhau. Khi bà đột ngột qua đời, cũng là lúc người cha đột ngột xuất hiện. Mùa hè năm đó, cô từng trải qua những thời khắc buồn vui nhất của cuộc đời. Chàng thanh niên cao to với nước da rám nắng xuất hiện sau lưng cha, lặng lẽ xách chiếc va li từ tay cô, bàn tay ấm áp và tràn trề sức mạnh, anh ấy nở nụ cười, khuôn mặt như tỏa nắng. Thời khắc đó làm xua đi cái nắng oi ả của mùa hè, xung quanh bỗng trở nên yên ắng.
Đã bao năm trôi qua mà tại sao mỗi khi nhớ lại, quá khứ lại hiện về rõ ràng đến thế? Trái tim Cố Yên như băng giá, cứ ngỡ rằng từng ấy năm cũng đủ để quên đi, nhưng thực ra, làm sao có thể quên được?
Lương Phi Phàm phóng xe như bay tới khách sạn “Phi”.
Ông chủ quán tỏ ra rất ngạc nhiên khi còn sớm thế này mà ông chủ lớn đã xuất hiện, hơn nữa lại yêu cầu ông ta tìm cho một cô gái “hợp khẩu vị”, ngày thường đến mấy cô tiếp rượu ngồi cạnh thôi mà cũng không cho, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện động trời gì đây? “Hợp khẩu vị” ư? Chắc chắn phải giống Cố tiểu thư đây mà!
Lương Phi Phàm ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn thấy một cô gái có hình dáng hơi giống với cô gái mà chỉ mới lúc nãy thôi, trong cơn tức giận anh chỉ muốn bóp chết. Khác ở chỗ cô này tên là Tiểu Ngôn.
Tay Lương Phi Phàm nắm chặt vào thành ghế, môi bặm lại, bộ dạng như muốn ăn thịt người, khiến cô gái nhỏ run lên vì sợ hãi.
Đây không phải là lần đầu cô ta nhìn thấy ông chủ lớn, ngày thường Lương Phi Phàm thần thái oai phong, tuy hơi lạnh lùng nhưng cũng không mang sắc mặt muốn ăn thịt người như thế này.
Tuổi đời còn nhỏ, mới được vài phút, cô gái bỗng òa khóc.
Bầu không khí như im lặng trong phòng bị phá vỡ, nỗi hận trong lòng như vơi đi vài phần. Rốt cuộc không phải cô ấy, anh đang làm cái quái gì thế này?
“Im đi!” Lương Phi Phàm lạnh lùng buông hai chữ. Trải qua một đêm dài không ngủ, mệt mỏi, anh đưa tay lên day day hai huyệt thái dương, rồi đứng lên đi ra phía cửa sổ.
Tiểu Ngôn tuy mới mười bảy tuổi, cái tuổi trăng tròn đẹp như mộng ấy lại phải trải qua một thời gian dài huấn luyện, với sự từng trải, cô ta kìm nén nỗi sợ hãi, gạt dòng nước mắt, sát lại gần ông chủ lớn, xoa xoa lên hai bên thái dương.
Lương Phi Phàm nhíu mày, khua tay tỏ ý hãy thôi đi.
Cô gái sững lại, lùi ra sau mấy bước. Trong phòng, bầu không khí im lặng lại ùa về.
Trải qua một đêm không ngủ, tâm trạng lại đang không vui, Lương Phi Phàm chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Khẽ nhắm đôi mắt, anh như đang thiếp đi, nào ngờ được vài giây, bỗng từ sau lưng, một bàn tay mát lạnh đang vuốt ve cơ thể. Không hiểu từ lúc nào, Tiểu Ngôn đã trút bỏ bộ quần áo đang mặc trên người, làn da mềm mại của cô ta đang cọ xát vào anh, bàn tay nhỏ bé khéo léo luồn ra phía trước, cởi bỏ chiếc thắt lưng, đồng thời làm những động tác massage cho phần nhạy cảm nhất trên cơ thể anh, khiến chẳng mấy chốc, cảm giác khoái cảm trong anh đã dâng cao đến tột cùng.
Thân thể Lương Phi Phàm co cứng như tệ dại khiến cô gái trẻ tưởng anh đang đón nhận mình, chỉ đến khi những động tác của cô trở nên mạnh bạo hơn, anh mới khẽ kêu lên: “Buông ra!”
Cô gái sững người, không dám tiếp tục.
Lương Phi Phàm đẩy Tiểu Ngôn ra khỏi lòng mình, tay với lấy tờ giấy ăn khẽ lau, thầm nghĩ, lần này mình phải biểu dương đám đàn em đã huấn luyện ra một cô bé có ngón nghề chuyên nghiệp như thế này. Vốn là người từng trải, anh không thể không công nhận, kỹ thuật của cô gái thật điêu luyện, mới thế thôi đã làm người ta điên đảo.
Chỉ tiếc một điều… cô ta không phải Cố Yên. Nếu không phải thì dù có điêu luyện đến mấy, anh cũng chẳng cần.
Cô gái trẻ run rẩy trong lúc Lương Phi Phàm chỉnh lại y phục: “Ông chủ Lương…”
“Không liên quan tới cô, không phải sợ.” Anh lạnh nhạt nói.
Tiểu Ngôn buồn bã khi ông chủ không những từ chối cô mà còn dùng thái độ lạnh băng đáp trả sự nhiệt tình của cô, nước mắt lại tuôn trào trên gương mặt xinh xắn.
Tần Tống tức tốc đạp cửa chạy vào, đập vào mắt anh ta là cảnh cô gái không mảnh vải trên người đang khóc rưng rức, cùng với bộ mặt no đủ nhưng vẫn chau mày khó chịu của người đàn ông.
“Chuyện gì?” Lương Phi Phàm hất hàm hỏi.
Tần Tống nheo mày nhìn cô gái, vẫn không sao cả, may quá…
Giọng điệu anh ta cũng nhẹ bớt: “Cố gia sai người đến đón tiểu thư đi rồi!”
“Biết rồi!”
“Nghe nói… Cố lão gia đích thân hạ chỉ. Cố Minh Châu đi công tác nên không biết chuyện…”
“Mẹ kiếp! Sao không nói sớm?”
Sắc mặt Lương Phi Phàm sầm lại, anh đứng phắt dậy phi thật nhanh ra ngoài.
Tần Tống đến bên dỗ dành Tiểu Ngôn: “Ninh Tiểu Ngôn! Đừng khóc nữa mà!” Anh ta nghe nói Tiểu Ngôn bị điều đến phục vụ đại ca, liền vội vàng chạy tới ứng cứu, anh ta đến không phải để nhìn thấy cô ta khóc.
Tiểu Ngôn vừa xấu hổ vừa tức giận, ôm lấy Tần Tống khóc như mưa…
Chương 5
Cố Yên rất vui, đã lâu lắm rồi cô không gặp Cố lão gia, hôm nay không hiểu vì lý do gì mà lại sai người tới đón cô về nhà.
“Cha!” Cố Yên vui mừng reo lên.
Tiếng gọi trong trẻo cất lên, Cố Bác Vân ngẩng đầu nhìn, thấy con gái thân yêu đang đứng trước cửa, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, bóng dáng người con gái mặc chiếc váy trắng với đôi mắt đen láy lại như hiện về trước mắt.
Ông ta khẽ thở dài: “Cố Yên, ngồi xuống đi con!”
Cố Yên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa: “Chị đâu rồi cha?”
“Chị con đi công tác rồi!”
Cố Bác Vân hỏi con gái với vẻ mệt mỏi: “Cha nghe nói Phương Diệc Thành về rồi. Hai đứa… có gặp nhau không?”
Cố Yên sững sờ khi nghe cha nhắc tới anh ấy, tại chính căn nhà này: “Không cha à!”
“Yên Nhi, con… và cậu ta có thể đến được với nhau rồi.” Cố Bác Vân trầm tư hồi lâu mới nói.
“Cha…” Cố Yên ngạc nhiên kêu lên.
Cô không ngờ cha gọi cô về là vì chuyện Phương Diệc Thành trở về, càng không thể ngờ cha lại đồng ý cho cô và Diệc Thành nối lại quan hệ. Sự việc năm đó không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, nhưng lẽ nào cha cô lại không trách Phương Diệc Thành?
Cố Bác Vân quay mặt ra cửa sổ: “Mấy năm nay cha đã nghĩ rất kỹ rồi. Chuyện năm đó, suy cho cùng đều do lỗi của cha. Đời này, cha nợ mẹ con nhiều lắm, cha hy vọng con có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.”
Nước mắt lăn dài trên má Cố Yên. Chuyện năm đó, chỉ mới nhắc tới đã thấy tim nhói đau. Theo Phương Diệc Thành, còn… Lương Phi Phàm thì sao đây?
Hạnh phúc thực sự ư? Nhưng bây giờ mình cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nước mắt vẫn tuôn trào trên má: “Cha, con và Phương Diệc Thành không thể quay lại với nhau được nữa. Chuyện của dì Nguyễn, con cũng có lỗi một phần, sai thì cũng đã sai rồi, hơn nữa, chẳng phải giờ đây con đang rất hạnh phúc sao?”
“Tối qua, cha nằm mơ thấy mẹ con.” Nét dịu dàng hiện lên trên gương mặt Cố Bác Vân, dường như việc nhắc tới người vợ đã khuất cũng là một việc khiến ông rất hạnh phúc. “Mẹ con trách cha đã không chăm sóc tốt cho con… Nửa đêm tỉnh dậy, cha không thể nào chợp mắt được nữa, nghĩ lại mấy năm nay, cha không chăm lo cho các con chu đáo. Minh Châu cả ngày phải bôn ba bên ngoài như con trai, còn con thì…” Giọng Cố Bác Vân nghẹn lại, khác hẳn với một Cố Bác Vân mạnh mẽ chốn thương trường. “Tiểu Yên, là cha cố chấp, mấy năm nay đã khiến con phải chịu nhiều đau khổ.”
Nước mắt Cố Yên vẫn tuôn rơi. Từ ngày dì Nguyễn ra đi, cha chưa từng tâm sự với cô về những điều thầm kín trong lòng như ngày hôm nay.
Lão quản gia xuất hiện làm hỏng bức tranh cảm động giữa hai cha con: “Lão gia, Lương tiên sinh tới, nói muốn gặp Cố tiểu thư. Cậu ấy muốn lên đây.”
Muốn lên đây? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cố Bác Vân nhìn con gái một cái rồi thở dài, ông ta cũng không định so đo với cậu trai trẻ kia nữa, liền nói: “Cố Nhi, con xuống dưới nhà đi! Lời cha nói, con nhớ suy nghĩ cho kỹ đấy.”
Cố Yên lắc đầu: “Cha, hôm nay con ở nhà chơi với cha.” Cố Yên không thèm để ý đến anh chàng Lương Phi Phàm kỳ quặc kia nữa.
Cố Bác Vân cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trên đời không có đứa con trai nào ngang ngược hơn Lương Phi Phàm, và chắc cũng chỉ có con gái ông mới hàng phục được nó.
“Thôi về đi con! Cha mệt rồi, hôm khác lại đến.”
Cố Yên cắn môi nũng nịu, gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng.
Lương Phi Phàm hai tay đút túi quần, đứng chờ sẵn ở bậc thang, vẻ mặt sốt ruột. Anh đang định xông lên tầng thì thấy Cố Yên lững thững bước xuống với khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Sao thế?” Thật đáng chết, làm cô bé của anh phải khóc!
Cố Yên vội lau nước mắt, lườm anh một cái, rồi đẩy anh ra, tiếp tục bước xuống.
Lương Phi Phàm đuổi theo, kéo Cố Yên lại vặn hỏi: “Sao em khóc? Ông ta mắng em hay đánh em?”
Cố Yên cố hết sức đẩy anh ra, đẩy không được, cô liền cắn anh một cái, như để trút bỏ nỗi bực dọc, cô thả ra, rồi đá cho anh một cái nữa: “Cha em làm sao có thể đánh em, mắng em được? Không cần anh phải lo!”
Nói xong, cô liền chạy đi mất. Lương Phi Phàm xoa xoa lên vết răng cắn, nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Cũng giống những lần trước, Lương Phi Phàm nhanh chóng quên mất mình là người “được giận”, mấy ngày liền lên núi xuống biển, suýt nữa hái được cả mặt trăng trên trời để làm mỹ nhân vui, vậy mà mỹ nhân vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, chẳng thèm để ý.
Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại thân mật như lúc đầu, hai người quay ra làm sứ giả hòa giải: “Đại ca, em nghĩ anh phải tỏ rõ thành ý, Tiểu Yên nhà chúng em dễ mềm lòng lắm đấy, anh tự phạt rượu mình đi, rồi xin lỗi cô ấy một câu, cô ấy sẽ không giận anh nữa đâu.” Nói đoạn, Tiểu Ly cười hi hi rồi cầm chai rượu tới.
Lương Phi Phàm đặt ly rượu xuống bàn, rồi chăm chú nhìn Cố Yên. Còn Cố Yên thì vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng.
Lương Phi Phàm khẽ than thở, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tiểu Ly, cô đang giúp đại ca dỗ dành chị Yên hay là đang giúp bạn trai cô báo thù đấy hả?” Lý Vi Nhiên ngồi cạnh nhún nhún vai, ai chẳng biết anh ba rất biết cách biện hộ cho mình, trên mặt Trần Ngộ Bạch vẫn còn mấy vết bầm tím kia kìa, cô ta làm sao có thể giúp đại ca được, chẳng qua là mượn cớ báo thù mà thôi.
Mọi người nghe xong cười sảng khoái, Tiểu Ly tức quá đuổi đánh Lý Vi Nhiên khiến anh ta chạy khắp phòng.
Trong tiếng cười nói ồn ào, Lương Phi Phàm vẫn chăm chú nhìn Cố Yên.
Tửu lượng tốt cũng không có nghĩa là uống mãi không say, đầu hơi choáng váng, chỉ có nhìn cô, anh mới thấy lòng thanh thản.
Cố Yên nhìn đôi mắt cũng biết anh đã uống khá nhiều rồi. Cái cô Tiểu Ly này thật đáng chết, nhớ lấy, bản cô nương không tha cho cô đâu!
Kỷ Nam ngồi quan sát đã lâu, lúc này mới đi đến bên Lương Phi Phàm: “Đại ca, để em giúp anh.”
Lương Phi Phàm không nhìn Kỷ Nam, chỉ “hừm” một tiếng, anh ta còn chưa say tới mức ấy, Kỷ Nam đang nghĩ gì, anh ta là người rõ nhất. Lý Nham làm hỏng việc, Kỷ Nam cố gắng nghĩ cách cứu nguy, chắc viện cớ này mà muốn đổi lấy mạng Lý Nham chăng?
Thái độ Lương Phi Phàm lạnh như băng, Kỷ Nam không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ đứng một góc quan sát.
Lâu sau, Lương Phi Phàm mới quay lại sofa, ngồi xuống, lạnh lùng buông một câu: “Lần sau nó còn rơi vào tay anh thì đừng hòng đến cầu cứu nghe chưa?”
Kỷ Nam gật đầu lia lịa, trong lòng mừng muốn rơi nước mắt.
Mọi người huyên náo tới nửa đêm, xong thì ai về nhà người nấy.
Mọi người bước vào thang máy, đến tầng mười bảy bỗng “ting tang” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Bên ngoài hành lang, tiếng Tiểu Lục đang quát mắng cô gái nhỏ đã hầu hạ đại ca không chu đáo, sắc mặt Cố Yên dần dần chuyển sắc, hứa hẹn một trận cuồng phong sắp sửa ập đến.
Cố Yên chỉnh lại chân váy, nhẹ nhàng đến bên Lương Phi Phàm, khẽ nói: “Phi Phàm, em mệt rồi, mình về nhà đi!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, làm sao chị Yên lại bình tĩnh như không có chuyện gì? Lần này chắc Lương Phi Phàm phải trọng thưởng cho Kỷ Nam mới được. Riêng Tiểu Ly lại mừng thầm, trước cơn bão, trời đất bao giờ chả phẳng lặng, các người hãy chờ xem, có người sắp gặp xui xẻo rồi…
Cả quãng đường về đều im lặng.
Không nói thì Lương Phi Phàm cũng đoán được phần nào. Trong lòng anh dâng lên niềm vui sướng, hóa ra, anh cũng có chút vị trí trong tim cô.
Vừa về đến nhà, Cố Yên đã đùng đùng thu dọn hành lý, từ tầng một lên đến phòng ngủ tầng hai, như có trận cuồng phong quét qua. Lương Phi Phàm thấy vậy, càng tỏ ra khoái trí, đám người làm trong nhà thấy cảnh lạ thường, ai nấy đều sợ hãi trốn trong phòng.
Đợi đến khi Cố Yên giận sôi máu, xách hành lý ra đến cửa, Phi Phàm mới tiến đến chặn lại.
“Cút mau!” Giọng nói đanh lại nhưng cũng không kém phần mê hoặc.
“Không muốn nghe anh giải thích sao?” Lương Phi Phàm tựa lưng vào cửa, miệng tươi cười, hai tay dang ra định ôm cô vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Có gì bực mình thì em cứ nói, đừng có động chân động tay thế này chứ!”
Hơi thở còn đượm hơi men, Cố Yên quay đầu đi. Anh nhìn cô một cách si mê, tuy hơi ngà ngà, nhưng trong đầu anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, ngay cả khi tức giận, mặt cau mày có thì trông cô vẫn đẹp và ngọt ngào.
“Anh không hề động đến con bé đấy, một ngón tay cũng không.”
Cố Yên nghĩ tới bộ mặt trẻ trung của con bé lúc nãy thì lại tức điên lên: “Không động đến nó mà lại làm nó có thai được à? Tránh ra cho tôi đi!”
“Có thai ư?” Lương Phi Phàm hé mắt hoài nghi, chắc chắn Kỷ Nam lại giở trò muốn hại mình đây!
“Ngón tay anh có thể khiến con bé ấy mang thai được hay không, em là người rõ nhất, đúng không nào?”
Tâm trạng đang vui, anh cố ý chọc tức cô, vừa nói vừa cúi xuống liếm má cô.
“Đồ hạ lưu!” Cố Yên bị anh ôm chặt vào lòng, rót vào tai những lời xu nịnh, khiến mặt cô đỏ bừng.
Mặc cô đang cố giãy giụa để rời khỏi vòng tay, anh càng ôm cô chặt hơn: “Chẳng phải em yêu anh vì anh hạ lưu sao? Em không nhớ à, khi mình say đắm trên giường, em đã cầu xin anh hạ lưu thêm nữa?”
Cố Yên xấu hổ đỏ mặt, người đàn ông này thật là hạ lưu quá mức, thế mà còn cười được cơ đấy!
“Không có cái thai nào hết!” Lương Phi Phàm khẽ vuốt những sợi tóc trên má cô, giọng dịu lại. “Làm sao có thai được chứ? Không phải là em không biết… Hơn nữa, nếu thật sự có thai thì làm sao anh có thể để con bé đó làm kinh động đến chính cung nương nương của anh được?” Anh xoay người cô lại đối diện với mặt mình, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Nếu thật sự có thai, mẹ của đứa bé chỉ có thể làm em mà thôi… Cố Yên, em có hiểu không?”
Đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Chính cung nương nương, mẹ, con… những từ này anh chưa bao giờ nói với cô, giờ lại nói ra một tràng khiến cô không khỏi kinh ngạc và có… chút ngại ngùng.
Lương Phi Phàm chăm chú quan sát thái độ của cô, biết cô đã tin mình: “Lần đầu tiên Cố Yên ghen.” Lương Phi Phàm phát ra tiếng cười kiêu ngạo, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Hóa ra người xưa nói rất đúng, ghen là đức tính trời sinh của đàn bà.
Cố Yên thấy lo sợ trước sự đắc ý mà anh thể hiện qua điệu cười, mình đang làm gì thế này? Người phụ nữ đang ghen lồng lộn lại là mình sao?
“Bịch!”
Cố Yên quay người, vội vàng đi về phòng.
Cái tiếng “bịch” phát ra từ việc cô vứt hành lý xuống đất, ừ, thì vứt xuống chân kẻ đang đắc chí kia.