Nở Rộ

Chương 12


Bạn đang đọc Nở Rộ – Chương 12

Tuy bụng còn rất đau nhưng Cố Yên vẫn nở nụ cười: “Tôi mới về Vi Bác làm việc, nên tình hình của Vi Bác tôi chưa nắm chắc lắm. Câu hỏi này, tôi xin nhường lại cho trợ lý của tôi là Jesscica trả lời, có được không Lương Tổng?”
Lương Phi Phàm cười nhạo: “Đến mấy vấn đề cơ bản như thế này mà Cố Phó tổng còn không nắm rõ, tôi làm sao tin tưởng để giao cho quý công ty gói thầu này? Nếu Cố Phó tổng không hiểu được mười phần thì chí ít cũng phải hiểu được vài phần chứ?”
Cố Yên im lặng trước tiếng cười nhạo từ phía Hoàng Dịch. Đầu óc cô rối bời, thậm chí cô còn không hiểu anh muốn hỏi gì, mấy hôm nay cô chỉ chăm choăm học thuộc lòng những gì Jesscica dạy có liên quan đến gói thầu.
Thấy cô im lặng Jesscica tỏ ý đỡ lời: “Thưa Lương Tổng, việc là thế này…”
“Tôi có hỏi anh đâu?” Lương Phi Phàm ngắt lời anh ta. “Hay là Vi Bác các anh thân thiết đến nỗi không phân biệt được đâu là trên, đâu là dưới rồi?”
Hoàng Diệu được thể cười càng lớn hơn.
Jesscica ngượng chín mặt, phái đoàn Vi Bác cũng im lặng luôn, tình thế khiến Cố Yên cảm thấy mình như kẻ tội đồ, chỉ vì cô mà Vi Bác bị người ta sỉ nhục.
Lương Phi Phàm gõ gõ tay xuống mặt bàn: “Cố Phó tổng có câu trả lời chưa? Hay là Vi Bác đành giơ tay chịu thua đây?”
Cố Yên hoảng hốt, bởi nếu lần này thất bại, đồng nghĩa với việc những cố gắng của Vi Bác trong thời gian qua coi như vứt xuống sông xuống biển. Cô đứng dậy, vứt tập tài liệu xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào mặt Lương Phi Phàm nói: “Tôi chỉ phụ trách gói thầu này, câu hỏi của Lương Tổng, tôi – không – biết – trả – lời – thế – nào!”
Lương Phi Phàm cười lạnh: “Cố tiểu thư thật là khác người.”
Cố Yên cũng lạnh lùng đáp trả: “Vẫn còn thua xa Lương Tổng.”
Dung Nham thấy hai con hổ đang giơ nanh múa vuốt thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa nãy, thấy mặt Cố Yên tái nhợt, anh ta sợ quá liền chạy đi báo cho Lương Phi Phàm. Không nằm ngoài dự đoán của anh, Lương Phi Phàm đang chủ trì một cuộc họp với đối tác cung cấp dầu mỏ bên Châu Phi qua cầu truyền hình, sau khi nghe tin, anh còn không kịp mặc áo khoác, vội vàng cho dừng cuộc họp rồi chạy ra ngoài kêu thư ký: “Gọi bác sĩ Trần đến ngay!”
Vậy mà khi nhìn thấy người tình bé nhỏ, anh lại làm ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ!
Jesscica kéo áo Cố Yên nhắc nhở: “Thôi, thôi, xin cô đấy, có gì về nhà hãy nói, sự thắng bại nằm trong tay cô đấy…”
Cố Yên như vừa trút được cơn giận, nghe Jesscica nhắc nhở, cô mới ý thức được việc Vi Bác đang rơi vào tình thế nguy hiểm, giờ phải làm sao đây? Cô nghĩ tới cảnh giờ về bẩm báo với chị gái là vì mình không kiềm chế được bản thân nên Vi Bác mới thất bại thảm hại thế này, với tính cách của chị Minh Châu, chị ấy không xé xác mình ra mới là lạ.
Bụng lại quặn đau, luồng gió lạnh tỏa ra từ những chiếc điều hòa khiến Cố Yên nổi da gà, mặt cô lại tái nhợt, biết làm sao bây giờ? Thôi, đành dùng khổ nhục kế như một kẻ tiểu nhân vậy.
Hoàng Dịch thấy tình hình Vi Bác diễn biến theo chiều hướng tiêu cực, trong lòng cảm thấy khoan khoái: “Ai lại dám đấu khẩu với cả Lương Tổng chứ?
Trong mắt Cố Yên như có gai, cô lườm ông ta một cái, món nợ lần trước cô còn chưa tính, lão lại cả gan trêu tức cô sao?
Cố Yên trừng mắt nhìn lão ta rồi đóng laptop lại, kéo ghế ra phía sau định bước đi thì huyết áp hạ xuống dẫn tới hoa mắt, chóng mặt. Tình trạng này giúp cô diễn càng giống như thật, vừa mới đẩy ghế ra, đi được hai bước thì một, hai, ba… người cô khuỵu xuống, một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, mùi hương quen thuộc tràn vào khoang mũi khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Cố Yên nhắm mắt, mặt cọ cọ vào ngực anh, tuy là giả vờ nhưng lượng máu mất nhiều khiến cô tụt huyết áp thật, người cô cũng trở nên mềm nhũn.
Lương Phi Phàm nhíu mày nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm gọn trong lòng anh, bờ môi trắng bệch, răng cắn chặt như vô cùng đau đớn. Quá lo lắng, anh liền đạp cửa, bế cô ra khỏi phòng, nhưng vẫn không quên quay lại ném cho Hoàng Dịch một ánh mắt sắc lạnh và gằn lên từng chữ: “Cố Phó tổng tính thế nào đây?”
Hoàng Dịch vốn cười Minh Châu bày trò ma mãnh, không đáng mặt anh hùng. Chuyện tình ám muội giữa Yên Phó tổng và Lương Tổng, lão có nghe phong phanh, nhưng chỉ nghĩ đó là kế treo đầu dê bán thịt chó của Cố Minh Châu, thái độ lúc đầu của Lương Phi Phàm đối với Cố Yên khiến lão càng yên tâm, vậy mà… chẳng ai có thể ngờ được… Đúng là trời đất đảo điên hết rồi…
Hoàng Dịch cười gượng gạo, lắp bắp: “Không có gì… Không có gì!”
Chương 27
Lương Phi Phàm bế Cố Yên chạy một mạch về văn phòng tổng giám đốc.

Cố Yên ngoan ngoãn rúc vào vòng tay ấm áp của anh. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cô hơi rên lên vì bị cơn đau hành hạ.
“Nằm ngoan nào!” Lương Phi Phàm ấn cô xuống giường.
“Em không phải bị ốm đâu…” Vừa nói cô vừa nhìn xuống tấm ga giường với ánh mắt ảo não. “Em đến tháng rồi.”
Lương Phi Phàm lúc này mới vỡ lẽ vì tháng nào cô cũng đau tới mức này, anh vội cầm bộ đàm lên nói: “Thư ký Lâm, vào đây nhờ chút.”
Cố Yên bĩu môi, sao không gọi cái cô Doãn Chi của anh đến hầu tôi đi?
Thư ký Lâm thấy Cố Yên nằm trên giường liền mỉm cười: “Chào Cố tiểu thư!”
“Bảo bác sĩ Trần không cần tới nữa, cô mang cho Cố Tiểu thư một bộ quần áo, chuẩn bị cho tôi một ít nước đường và một túi chườm nóng, nhớ là đừng nóng quá và cũng đừng lạnh quá nhé! À, còn nữa, mang cho tiểu thư một gói băng vệ sinh nữa.”
Thư ký Lâm tinh ý gật đầu rồi quay người bước đi.
Cơn đau hành hạ, Cố Yên cuộn mình trong đống chăn, bỗng cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang luồn vào khẽ xoa bụng mình, cô dần thả lỏng để hưởng thụ sự ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể.
Lương Phi Phàm nằm xuống, để một tay cho cô gối lên, một tay anh vỗ nhẹ vào lưng cô. Lúc này, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thư ký Lâm mang đồ đến, Lương Phi Phàm khẽ nói với cô ta: “Cô đun nước sôi cho tôi, khi nào tôi gọi thì mới được vào.”
Cố Yên khẽ trở mình như muốn tỉnh, Lương Phi Phàm lập tức vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi thì thầm bên tai: “Ngoan nào, ngủ đi.” Vừa nói, anh vừa cuốn chiếc khăn quanh túi chườm nóng rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Sau đó, anh vào phòng tắm lấy nước ấm ra lau phần dưới cho cô, rồi lại mắc chiếc quần tam giác có miếng băng vệ sinh vào cho cô.
Động tác nhẹ nhàng, chiếc khăn ấm nhè nhẹ xoa trên bụng khiến cô có cảm giác vô cùng thoải mái, khẽ trở mình rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Xong xuôi, Lương Phi Phàm kéo chăn đắp lên người cô, rồi anh nằm xuống ôm lấy cô. Cô lại rúc vào ngực anh ngủ ngon lành.
Dưới lầu.
Mội ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dung Nham.
Hoàng Dịch cũng hốt hoảng nhìn anh.
Dung Nham giơ tay, đứng lên nói: “Thưa các vị, hai đại boss không có mặt ở đây, chúng ta lại tiếp tục vào hôm khác vậy.”
Jesscica hớn hở thu dọn đồ đạc rồi ra về, trong khi Hoàng Dịch lo lắng. Đợi nhóm người Jesscica đi khỏi, lão ta mới túm lấy Dung Nham: “Nhị thiếu gia, mong ngài chỉ giáo cho chúng tôi.”
Dung Nham trầm tư suy nghĩ, một lát sau mới ngẩng lên nhìn Hoàng Dịch, nói: “Ông cũng thấy rồi đấy, đừng nói đến gói thầu này, ngay cả Lương thị, chỉ cần Cố Yên muốn, Lương Phi Phàm cũng sẽ mang tới dâng cho cô ấy. Hai người họ đang chiến tranh lạnh, nên ông nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, đánh nhanh thắng nhanh, may ra còn chút hy vọng.”
Việc này Dung Nham rất khó nghĩ, bởi Hoàng Dịch có mối quan hệ thân thiết với ông nội anh. Ông nội đã lên tiếng yêu cầu anh phải giúp đỡ Hoàng Dịch, mà anh thực lòng cũng không muốn đại ca và Cố tiểu thư cứ giận dỗi mãi thế này, thật là mệt mỏi.
Trong phòng ngủ của tổng giám đốc, Cố Yên dần tỉnh dậy. Cô lập tức thấy lưng đau ê ẩm, thân dưới cũng rất khó chịu, trằn trọc mãi mà không sao ngủ tiếp đươc.
Lương Phi Phàm thấy cô từ phòng ngủ đi ra liền nhấn bộ đàm nói với thư ký Lâm: “Mang đồ vào đây cho tôi!”
Thư ký Lâm nhanh chóng mang cốc nước đường hòa sẵn mấy vị thuốc đông y vào, còn mang cho cô mấy chiếc bánh ngọt, loại mà cô vẫn thích ăn.

Cố Yên bưng nước đường lên, vị hơi đắng khiến cô nhăn nhó.
“Anh nhìn gì thế? Mặt em khó coi lắm sao?”
Lương Phi Phàm giơ một tờ văn bản lên, khẽ cười trào phúng: “Em không nghĩ em ngất ra đấy thì Vi Bác sẽ thắng đấy chứ?”
Cố Yên lườm anh một cái, cầm cốc nước đến bên Lương Phi Phàm, mạnh dạn hỏi: “Anh thấy Vi Bác và Diệu Lâm thì công ty nào có năng lực hơn?”
Lương Phi Phàm khẽ đẩy tập hồ sơ của Diệu Lâm lên phía trước thay cho câu trả lời.
Cố Yên nhíu mày: “Sao thế?”
“Lương thị thích hợp với những đối tác có cơ sở hạ tầng và nguồn nhân lực tốt. Thời gian gần đây, Cố Minh Châu hướng Vi Bác theo trường phái cách tân nhiều quá, điều này không phù hợp với một số công trình. Hơn nữa, về mặt nhân sự nắm nhiệm vụ trọng trách, Diệu Lâm chọn người cũng kỹ càng hơn Vi Bác.” Khi đề cập tới công việc Lương Phi Phàm nói chuyện rất nghiêm túc.
Cố Yên giận dỗi: “Ý anh là việc em gia nhập Vi Bác làm cho chất lượng nhân sự của Vi Bác giảm sút phải không?”
“Thế em không nghĩ vậy à? Theo em, lý do Cố Minh Châu đột nhiên lôi em về làm phó tổng Vi Bác là gì hả? Là vì trí thông minh vượt trội của em chắc?” Lương Phi Phàm đi thẳng vào vấn đề.
Cố Yên hơi ngượng ngùng, cô khẽ đẩy hồ sơ của Diệu Lâm về phía Lương Phi Phàm rồi phụng phịu: “Anh không thấy là em đã rất cố gắng hay sao…? Anh từ nhỏ tới lớn đều học chuyên ngành kinh doanh còn em đâu có được học gì về lĩnh vực này đâu… làm sao mà so sánh với nhau được?” Vừa nói cô vừa chớp chớp mắt nhìn anh với ánh mắt long lanh khiến Lương Phi Phàm lại nóng người lên vì ham muốn.
Cuối cùng anh cũng không kìm được cảm xúc, liền gạt đống hồ sơ sang một bên rồi ôm cô vào lòng dỗ dành: “Thôi được rồi, ngoan nào, giờ thì uống thêm chút thuốc cho khỏe hẳn đã. Mà bao lâu rồi em không uống thuốc hả?”
Nghe Lương Phi Phàm nói thế, sắc mặt Cố Yên lại chuyển sang màu trắng, cô lạnh lùng nói: “Em vẫn uống thuốc mà anh bảo Trần tiểu thư đưa cho em đều đấy chứ!” Hiển nhiên thuốc cô muốn nói tới ở đây là thuốc tránh thai mà Trần Doãn Chi đưa cho cô hôm nào.
Thực ra, từ khi Cố Yên ra ngoài ở, hằng tháng Lương Phi Phàm vẫn cho người đưa thuốc bắc đã sắc sẵn tới tận nhà cho cô vì bao năm này anh luôn lo lắng tới thể trạng yếu ớt của cô, đặc biệt là những vấn đề đặc thù của phụ nữ.
“Có điều, uống thuốc xong lại hay bị đau bụng khi đến tháng.” Cố Yên vừa nói vừa vân vê gấu áo, cũng nơi này, tháng trước Trần Doãn Chi đã mang thuốc tránh thai tới cho cô. Lương Phi Phàm vừa xoa xoa bụng cho cô vừa khẽ thở dài.
“Thôi em về công ty đây.”
Cố Yên cũng cảm thấy có gì đó không thoải mái nên muốn cáo từ, nhưng vừa nói dứt câu thì Lương Phi Phàm kéo cô trở lại. Anh ghé vào đầu vai cô thì thầm: “Em đang đau lắm à?”
Cố Yên nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu: “Anh muốn nói về cái gì cơ?” Về thể xác hay về tâm hồn? Lương Phi Phàm không phải anh đã nói rằng từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không còn liên quan tới nhau hay sao? Giờ anh lại tỏ ra quan tâm em như thế là ý gì chứ?
Cô còn chưa dứt lời thì bên vai phải bỗng đau nhói, hóa ra ai đó đang giận dữ cắn mạnh vào vai cô một cái. Bị đau, Cố Yên thét lên chói tai rồi đẩy mạnh anh ra. Cô kéo vai áo xuống nhìn “dấu vết” còn lưu lại, và đương nhiên, hành động đó càng làm Lương Phi Phàm nóng mắt, bởi hiển hiện trước mắt anh là một vùng da thịt trắng nõn với một dấu răng màu hồng như trêu ngươi người khác.
Vẫn từ phía sau, anh kéo áo cô tuột khỏi vai rồi khẽ hôn lên dấu răng, thì thào: “Cố Yên, nếu có thể, anh tình nguyện quên em đi, còn hơn giữ thân xác em ở bên cạnh anh… Em có biết em đã làm anh khổ sở đến thế nào không?”
“Em cũng có hơn gì đâu!” Cố Yên thì thào.
Lương Phi Phàm xoay ngược cô lại đối diện với mình rồi cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lưỡi anh khẽ tách hai hàm răng của cô ra để luồn lách vào khám phá mật ngọt tỏa ra từ cô.
Cố Yên không phối hợp với động tác của anh, hơn nữa, cô còn ra sức đẩy anh ra khỏi cơ thể mình, đễn nỗi Lương Phi Phàm phải dùng tay giữ chặt lấy hai bàn tay đang không ngừng đánh vào ngực anh.
“Lương Tổng, ngài hôm nay thật là hưng phấn nhưng mời ngài nhìn lại tôi một chút, hôm nay tôi không có cảm giác hưởng thụ lắm…” Cố Yên hổn hển nói.

Lương Phi Phàm không những không dừng lại mà còn cởi hẳn cúc áo phía trước của cô rồi vùi đầu vào bờ ngực đang phập phồng của người yêu, thì thào: “Cô bé hay thù vặt!”
Cố Yên tức giận tới nỗi rơm rớm nước mắt, cô quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Lúc cần người ta để thỏa mãn ham muốn thì gọi người ta là bảo bối, là bé ngoan, lúc xong rồi thì lại quay lưng ném thuốc tránh thai và chị phiếu lại… Lương Phi Phàm, anh coi tôi là hạng người gì hả?”
Nghe Cố Yên nói thế, Lương Phi Phàm mới dừng lại rồi ngẩng lên nhìn cô một cách chăm chú: “Cố Yên, em thay đổi rất nhiều rồi!” Hóa ra, cô bé của anh cũng đã biết suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của hai người họ, thật chẳng giống một cô bé vô tâm, chẳng quan tâm tới mọi sự xung quanh như trước kia.
“Con người ta ai mà chẳng phải thay đổi, xung quanh chúng ta, mọi người đều thay đổi từng ngày. Phi Phàm, anh luôn nói em là đứa tùy hứng, nhưng em hỏi anh là ai cho em đặc quyền đấy? Anh chiều chuộng em tới tận mây xanh sau đó lại đá em từ trên mây xuống đất, giờ lại hỏi em vì sao thay đổi. Anh không thấy anh buồn cười sao?” Cố Yên chất vấn rất thật lòng.
Lương Phi Phàm ngỡ ngàng mất một lúc, quả thực anh rất bội phục Cố Minh Châu bởi Cố Yên chỉ đi theo cô ta có mấy tháng trời mà lời ăn tiếng nói sắc sảo như dao, chất vấn người khác hơn cả bồi thẩm đoàn.
Anh chỉnh lại quần áo cho Cố Yên rồi bế cô ngồi xuống ghế, còn anh đứng tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực.
“Được rồi, vậy em có thể cho anh biết, anh phải làm gì bây giờ? Những gì anh muốn thì em đã nói là em không thể làm được. Anh còn biết làm gì nữa? Em nghĩ chỉ có anh hành hạ em chứ em không hành hạ anh bao giờ à?”
“Nếu em không biết là em cũng đã từng hành hạ anh thì tội gì em phải tới gặp anh để nói chuyện, tìm cách tháo gỡ?” Cố Yên nhíu mày. “Phi Phàm, không phải em không ghen nhưng vì em tin tưởng anh, anh biết không, em tin rằng anh sẽ không bao giờ chạm một ngón tay vào những người đàn bà đó.”
Chương 28
Nghe tới đó, mắt Lương Phi Phàm như nóng lên bởi câu nói này có ý nghĩa đối với anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Anh quỳ xuống đối diện cô, hai tay vịn vào thành ghế rồi cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại và quyến luyến. Cố Yên cũng đáp lại anh, cô hé miệng đón nhận chiếc lưỡi đầy ma quái của anh và mút nhẹ như đang khám phá một không gian bí ẩn đầy đam mê.
Lương Phi Phàm bỗng khựng lạ bởi vì anh chợt nhận ra hôm nay cô không “khỏe” như mọi ngày, nếu tiếp tục, anh e là mình sẽ không thể khống chế được ham muốn và có thể gây tổn thương cho cô.
Anh nói trong hơi thở hổn hển: “Vì sao em chưa bao giờ nói với anh những điều đó, vì sao hả?”
Cố Yên đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt cương nghị của anh, ánh mắt cô nhìn anh ngày càng da diết: “Em nghĩ là anh đã biết rồi…”
Nghe giọng điệu đầy tủi thân của cô, Lương Phi Phàm cảm thấy vô cùng đau lòng, anh kéo cô lại gần mặt mình rồi tiếp tục hôn cô, giọng anh nhiễu loạn trong hơi thở: “Anh không biết. Em không nói thì làm sao mà anh biết được? Anh chỉ biết trong lòng em không chỉ có mình anh chứ làm sao anh biết được em đang nghĩ gì? Cố Yên, hứa với anh, từ giờ dù có chuyện gì đi chăng nữa em cũng sẽ nói với anh!”
“Không hứa!” Cố Yên nghịch ngợm há miệng cắn một cái vào mũi anh, cất giọng hờn dỗi.
Lương Phi Phàm lập tức đáp trả bằng một nụ hôn cuồng nhiệt: “Yên Nhi, anh rất muốn em…” Giọng anh trở nên khàn đặc, bàn tay bắt đầu len lỏi vào trong váy cô khám phá.
Cố Yên khẽ kêu thét rồi cười ha ha, cô khép chặt đùi để bàn tay anh không mò mẫm được vào nơi u mật.
“Đáng đời em, ai bảo cứ thích giận dỗi người khác cho lắm vào!”
Nói xong, anh bế thốc cô vào phòng trong rồi đặt cô xuống giường, ánh mắt anh nhìn cô như thú đói muốn ăn thịt người.
“Yên Nhi, anh…anh khó chịu quá…” Giọng anh trở nên khàn đặc và đứt quãng.
Cố Yên nhìn anh say đắm rồi từ từ kéo khóa quần anh xuống. Lương Phi Phàm thở hổn hển: “Bé ngoan, đừng nhúc nhích.”
Cố Yên không chịu thua mà tiếp tục bỏ từng lớp, từng lớp quần áo trên người anh cho tới khi đập vào mắt cô là biểu tượng đàn ông của anh lúc này đã sừng sững và nhức nhối hơn bao giờ hết. Anh với tay cởi cúc áo của cô rồi khám phá vùng ngực mềm mại, trắng ngần của cô. Bàn tay anh lướt tới đâu nơi đó lập tức hằn lên dấu năm ngón tay hồng hồng khiến cho cảnh xuân càng thêm ma mị.
“Ưm…” Cố Yên rên nhẹ khi các ngón tay anh như phím đàn mặc sức đùa giỡn trên vùng ngực tuyết trắng của cô, lúc này cô cũng rất ham muốn được đắm chìm trong anh.
Quá khó chịu, Lương Phi Phàm đứng dậy, ngồi lướt trên người cô rồi đặt biểu tượng đàn ông của anh giữa hai bờ ngực căng tròn của cô và di lên xuống, hơi thở của anh ngày một gấp gáp: “Yên Nhi, em thật đẹp.”
Mặt Cố Yên ngày càng hồng bởi ham muốn lên tới cực điểm và hình ảnh gợi tình trước mắt, ánh mắt cô như mờ đi trước mỗi động tác lên xuống của anh. Tốc độ của Lương Phi Phàm ngày càng nhanh, mắt anh như muốn nổ ra khi thấy trên bờ ngực cô thấp thoáng một chút chất lỏng màu trắng. Cô bé của anh thì đang vặn vẹo thân thể, mặt mũi mê man như trúng tà, sau một tiếng gầm run run anh tuôn trào tinh hoa theo lực lên xuống của động tác. Vì anh kết thúc với tống độ quá nhanh nên thứ chất lỏng nhàn nhạt đó một nửa bắn lên miệng Cố Yên, một nửa chảy lênh láng trên bờ ngực căng tròn của cô trông cực kỳ gợi tình.
Cố Yên đưa lưỡi liếm quanh miệng và nuốt nước miếng khiến Lương Phi Phàm lại khác khô cổ một lần nữa.
“Cố Yên, em làm anh phát điên lên mất.” Anh nghiến răng nghiến lợi rồi quay lưng chạy vào phòng tắm lấy khăn lau cho cô, anh còn chưa kịp lau xong thì biểu tượng đàn ông của anh lại bật dậy sừng sững như thách thức thiên hạ.
Cứ như vậy, hai người triền miên cho tới gần trưa.

“Phi Phàm…” Cố Yên nỉ non sau khi “ăn” no bao tinh hoa mà anh dành dụm biết bao ngày.
“Ngoan nào, anh biết em còn chưa “no” nhưng đợi khi nào em khỏe hẳn, anh sẽ cho em ăn bù, được không?” Lương Phi Phàm vừa nói vừa cười một cách rất bỉ ổi.
Cố Yên bị anh trêu đùa tỏ ra tức giận, cô ngồi dậy rồi ngúng nguẩy đi ra phòng tắm thay đồ.
“Em đói lắm.” Cố Yên làm nũng.
“Thế em muốn ăn gì nào?”
Như vừa nhớ ra điều gì, Cố Yên vội nói: “Hay là chúng ta đến cửa hàng của Tang Tang ăn trưa đi anh!”
Lương Phi Phàm suy nghĩ một lúc, Tang Tang chẳng phải là người tình của Lý Vi Nhiên hay sao: “Cô ấy là vợ của Tiểu Ngũ đúng không?” Tuy có gặp vài lần nhưng Lương Phi Phàm cũng không có ấn tượng lắm với Tang Tang và cũng không thực sự thích cô gái này.
“Đúng rồi, đi, mình đi đi anh.” Cố Yên hào hứng giật giật tay anh, quả nhiên Cố tiểu thư nói mưa là mưa, nói gió là gió, tuy Lương Phi Phàm không hào hứng lắm nhưng thấy cô háo hức đến vậy anh cũng chiều theo.
Cố Yên vui vẻ gọi điện thoại cho Tang Tang, nói là mình và Lương Tổng sắp tới nhưng ngoài dự đoán của mình, thông tin Cố Yên không nhận được sự hưởng ứng của Tang Tang lắm.
“Quán của tớ chỉ có vài món cơm đơn giản thôi, tớ cũng không trực tiếp xuống bếp nấu đâu, cậu có muốn qua nữa không?”
Cố Yên đời nào chịu bỏ qua một cơ hội tốt thế này, cô trả đũa luôn bạn tốt: “Không được, cậu phải đích thân xuống bếp làm món sườn xào chua ngọt cho tớ ăn, hôm nay có cả tổng giám đốc của Lương thị nữa đấy, nếu cậu làm không đúng ý tớ thì anh ấy sẽ tính sổ với người đàn ông của cậu đấy!”
“Cố Yên, vậy thì tớ đợi cậu.” Nói vậy chứ Tang Tang biết Lương Phi Phàm là đại ca của Lý Vi Nhiên nên cô cũng không dám chậm trễ.
Hai người vừa tới nơi, Tang Tang đã chạy ra ngoài đón.
“Chào đại ca!” Tang Tang kính cẩn chào Lương Phi Phàm.
Lương Phi Phàm gật đầu một cách lạnh nhạt: “Hôm nay phải quấy rầy cô rồi.”
Cố Yên cũng cười tủm tìm chờ đợi Tang Tang chào mình và quả nhiên, Tang Tang nhìn sang cô, tươi cười nói: “Chào chị dâu!”
Cố Yên thoáng đỏ mặt còn Lương Phi Phàm lúc này mới khẽ nở nụ cười cực kỳ hiếm hoi giữa chốn đông người.
Đồ ăn được dọn lên nhanh chóng, Cố Yên vui vẻ vừa thưởng thức vừa khoa chân múa tay một cách rất thoải mái. “Lúc rảnh rỗi em vẫn hay tới đây giúp Tang Tang đấy. Tang Tang nấu ăn ngon lắm nhé, em học mãi mới được có vài món thôi.”
Lương Phi Phàm cảm động tới rơi nước mắt, anh ước gì mình có thể quay sang hỏi Tang Tang quán này trị giá bao nhiêu để xuất tiền mua luôn tặng người yêu. Quả thật, lâu lắm rồi anh mới được ngồi ăn uống và trò chuyện thoải mái như thế này với người yêu.
Cố Yên híp mắt cười như trẻ con được cho quà, miệng vẫn huyên thuyên về các món ăn. Lương Phi Phàm đặt đũa xuống bàn rồi cầm tay cô: “Nếu em thích quán ăn đến thế thì hay là em nghỉ việc ở Vi Bác đi, sau đó mở một quán như thế này mà làm.”
Cố Yên lắc đầu ngay lập tức: “Lúc này em không thể làm thế được bởi vì cha em đang bị ốm, là một thành viên trong gia đình, em có trách nhiệm phải giúp đỡ chị Minh Châu.”
Lương Phi Phàm nhếch miệng cười: “Anh nghĩ Cố Minh Châu muốn em làm chức khác chứ không phải chức phó tổng của Vi Bác đâu.”
“Chức gì ạ?” Cố Yên ngây ngô hỏi.
“Cố Yên, hay là em tới Lương thị nhậm chức phu nhân tổng giám đốc đi, có được không?” Câu nói buột ra khỏi miệng một cách dễ dàng nhưng ai biết được là lúc này, trái tim của Lương Tổng đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Cố Yên quay đầu lại: “Thế một năm anh trả em bao nhiêu?” Câu hỏi nghe chừng ngô nghê chứ thực ra trái tim cô cũng đang đập loạn lên trong lồng ngực.
“Toàn bộ Lương thị… và cả anh nữa.” Giọng anh trầm thấp tới mê người.
Bàn ăn của hai người ở ngay bên cửa sổ nên ngồi ở đây có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài. Đang là đầu thu nên cây cối bắt đầu chuyển màu, từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên đường một cách yên bình và ấm áp. Ở bên kia đường là một quán cà phê với vài đôi bạn, vài đôi trai gái đang chụm đầu vao nhau trò chuyện, loáng thoáng đâu đây vang lên bài hát: “Em muốn hỏi anh rằng, anh yêu em nhiều tới mức nào, có giống như em đây, luôn yêu anh tới cuồng dại, si mê…”
Mắt Cố Yên hơi ươn ướt: “Anh thật là keo kiệt, chỉ mời có một bữa cơm thôi mà đã đòi mở miệng cầu hôn rồi, ít ra cũng phải quỳ xuống dưới chân em rồi dâng đủ chín trăm chín mươi chín đóa hồng chứ!” Ngữ điệu của cô rất bình thường như đang nói câu chuyện của ai khác nhưng chỉ bằng đó thôi cũng đủ khiến cho Lương Phi Phàm xúc động không nói lên lời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.