Nợ Nhau Một Hạnh Phúc

Chương 13: "xin Lỗi, Em Chỉ Muốn Chờ Anh Ấy Trở Về"


Đọc truyện Nợ Nhau Một Hạnh Phúc – Chương 13: “xin Lỗi, Em Chỉ Muốn Chờ Anh Ấy Trở Về”

Hôm sau là thứ 7, Cherry không đến trường nên Bảo Vy dẫn cô bé vào công ty. Mọi người trong công ty biết Cherry là con của Vy lâu rồi nên họ không ngạc nhiên cho lắm. Cứ mỗi khi thứ 7 thì Cherry lại vào đây chơi như vậy suốt mấy năm qua.
Nhưng suốt mấy năm qua cha Cherry là ai không một ai biết ngoài Vy, cũng không 1 ai dám hỏi.
Họ không biết tên thật của Cherry là gì? Chỉ biết cái tên Cherry đó thôi.
Hoàng Khải là chủ tịch nên anh cũng chấp nhận cho Cherry vào công ty. Cô bé rất ngoan không quậy nhưng rất tinh nghịch và ranh ma.
Nhưng cô bé biết, không quậy ai trong công ty.
Dù biết Cherry là con của Bảo Vy nhưng Hoàng Khải luôn theo đuổi Bảo Vy.
Giờ ăn trưa, tại ca-teen của công ty. Bảo Vy ngồi chung bàn với Hoàng Khải, có cả Cherry. Nhìn 3 người họ như 1 gia đình, cực kì ấm áp.
Dù vậy, Vy vẫn không chịu mở rộng lòng ra chấp nhận Hoàng Khải. Hoàng Khải không biết bao nhiêu lời ngỏ ý nhưng 7 năm qua Vy chỉ cười nhẹ và nói “Xin lỗi, em chỉ muốn chờ anh ấy trở về”.
– Tối qua em và cậu ta nói gì vậy?_ Hoàng Khải hỏi.
– Không có gì._ Vy che giấu.
– Em hãy cẩn thận cậu ta không phải Du Thiên Ân mà em biết.
– Em biết, anh ấy là anh song sinh của Thiên Ân, tên Du Khánh Anh. Còn Thiên Ân đã bị tai nạn, mất rồi._ Vy đặt đũa xuống, cô không còn ăn uống nổi nữa.
– Cậu ta mất sao? Anh cứ tưởng cậu ta chỉ bị tai nạn rồi không sao?
– Anh biết anh ấy bị tai nạn. Tại sao lại không nói em?
– Anh biết khi thấy 1 người rút hồ sơ của cậu ta và nói rằng cậu ấy bị tai nạn. Anh tưởng cậu ấy không sao nên không nói cho em biết và không muốn em lo khi em đang thi năm 2 đại học.
Hoàng Khải giải thích. Vy cụp mắt.
2 người lo nói chuyện, không để ý Cherry đã đi đâu mất. Bảo Vy phát hiện ra và vội đi tìm, Hoàng Khải cũng đi tìm phụ.

Khắp công ty biết Cherry nên khi hỏi thì họ nói Cherry đang ở đại sảnh chơi với tiếp tân.
Bảo Vy liền đi xuống đại sảnh.
Bảo Vy và Hoàng Khải xuống đại sảnh, Cherry đang nô đùa, tự chơi 1 mình.
Nhưng rồi Cherry đụng phải 1 người, cô bé mở to đôi mắt nhỉn ngưởi đó.
– Bé gái, mẹ cháu đâu sao cháu lại chơi 1 mình ở đây như vậy?_ Giọng nói ấm áp khác đi vẻ lạnh lùng kia.
Cherry vẫn mở to đôi mắt nhìn anh. Linh cảm.được chuyện không tốt sắp xảy ra, Bảo Vy liền chạy tới ôm lấy Cherry như ngăn Cherry nói điều gì đang sắp nói ấy.
– Xin lỗi chủ tịch Du._ Cả lời xin lỗi cũng ngắn gọn, lạnh lùng.
Cô bế Cherry đi, Cherry vẫn ngoảnh đầu lại nhìn Khánh Anh. Khánh Anh thấy có điều lạ anh nói “đứng lại” cô vô thức cũng đứng lại.
Khánh Anh đi về phía cô, tất cả ánh mắt đều nhìn cô.
– Chủ tịch Du, chắc anh không quên đây là đại sảnh tập đoàn, nơi công cộng chứ._ Vy nhắc nhở anh.
Nhưng anh không quan tâm đến lời cô nói.
– Cháu có điều gì muốn nói với chú sao?
Nghe Khánh Anh nói vậy, Cherry nhìn lại Bảo Vy.
Trong đầu tất cả mọi người đang nghi ngờ Khánh Anh là người đàn ông bấy lâu nay Vy giấu.
– Mẹ, đó là. . . .
– Cherry, đừng nói bậy._ Bảo Vy như đang sợ Cherry nói ra điều gì.
Đúng nếu 1 khi Cherry nói ra thì mọi người sẽ hiểu lầm là chức vị cô đang ngồi là nhờ tình cảm chứ không phải là tự năng lực của cô.

Cherry xụ mặt xuống khi nghe Bảo Vy la. Nhìn thấy điều này Khánh Anh càng nghi ngờ hơn.
– Phó tổng giám đốc, cô có phải nghiêm khắc với đứa bé như vậy sao? Cả 1 lời đứa bé muốn nói với tôi cô cũng không cho à._ Khánh Anh ra mặt bênh Cherry. Cô bé ngước mặt lên đưa đôi mắt long lanh nhìn anh.
Vy thở dài.
– Chủ tịch Du, xin lỗi tôi còn công việc.
Bảo Vy bế Cherry đi lướt ngang Khánh Anh trước toàn thể mọi người, Khánh Anh có chút ngây người.
Một lúc sao vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng cũng trở về. Anh và 2 người bạn lên phòng tổng giám đốc, bàn chuyện công việc.
Trên phòng làm việc của Bảo Vy.
– Cherry, nghe mẹ nói, con không được lại gần chú đó nghe chưa?
– Nhưng đó thật sự là cha._ Cherry đáng thương, mắt vẫn còn ướt vì khóc.
– Đó không phải là cha, nghe lời mẹ._ Bảo Vy cũng đau lòng khi thấy Cherry như vậy
Cherry gật đầu, cô bảo con bé qua 1 bên để cô làm việc.
Buổi chiều, mặt trời ngã về Tây, các nhân viên lần lượt ra về chỉ có mẹ con Cherry ra về sau.
Khi họ vừa bước ra khỏi tập đoàn, định đoán 1 chiếc taxi về thì gặp 1 người đàn ông, mặt chiếc áo sơ mi màu tối cùng với quần Âu.
Mẹ con Cherry đang nói chuyện vui vẻ thì Bảo Vy chợt khựng lại khi thấy người đàn ông trước mặt.
Là Thiên Ân? Không, Thiên Ân đã mất rồi, đó là anh trai của Thiên Ân.

Bảo Vy tự nhủ vời lòng.
– Cha!._ Cherry gọi lên tiếng.
– Cherry qua đây với cha.
Anh đưa tay, Cherry chòm quay bị Bảo Vy xoay người nên thất bại.
– Mẹ, con muốn cha._ Cherry bật khóc đòi Khánh Anh.
Bảo Vy cô biết như vậy thì rất là quá đáng với đứa bé 7 tuổi nhưng trước mặt không phải là cha đứa bé.
– Lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói với cô._ Khánh Anh cất giọng lãnh đạm
– Tôi và anh không có gì để nói._ Bảo Vy cũng lạnh lùng không kém.
– Cô thật sự không muốn biết chuyện Thiên Ân sao?
Quá nham hiểm, câu nói như đánh trúng ngay tim đen của Vy, thấy Vy dừng bước môi anh cong lên, ẩn hiện nụ cười của kẻ chiến thắng.
Khánh Anh cuối cùng được bế Cherry, Cherry ôm chặt cổ anh. 1 sự ấm áp lan toả khắp người anh. Anh bế Cherry ngồi vào ghế sau xe, Vy cũng ngồi vào nhưng anh nói anh không muốn làm tài xế cho cô.
– Cherry, con muốn ăn gì nào?_ Khánh Anh ấm áp hỏi.
– Gà rán cha ơi.
Tuy chưa xác minh đó có phải là con của anh hay không nhưng nghe 2 từ “cha ơi” cũng thấy ấm lòng.
– Không được, tối rồi bụng con không tốt._ Bảo Vy luôn lo cho sức khoẻ của Cherry.
– Ăn chỉ 1 chút sẽ không sao?
Khánh Anh nói, tay đặt trên vô lăng, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Bảo Vy thật sự không còn gì để nói.
Xe chạy 1 chút thì Cherry đằng sau gọi bố ơi. Khánh Anh đáp, Cherry nói con bé không muốn ngồi đằng sau, con bé sợ ngồi xa anh, anh sẽ đi mắt.

Khánh Anh cười ấm áp anh bảo anh sẽ không đi, anh còn chỉnh lại kính chiếu hậu để cô nhóc được thấy anh.
Thấy Cherry hạnh phúc Bảo Vy cũng vui theo.
Tại quán KFC
Khánh Anh gọi 1 phần gà rán và khoai tây chiên cho cô bé.
Bảo Vy không biết nấu ăn nên mấy năm qua khi tan sở, 2 mẹ còn thường ra ngoài ăn, hoặc mua thức ăn về nhà.
Bảo Vy và Khánh Anh cũng ăn, nhưng đa phần chỉ có mẹ con Bảo Vy ăn, Khánh Ăn nhìn mà không ăn. Bảo Vy ngước lên hỏi sao anh không ăn thì anh mới im lặng ăn.
Đợi Cherry ăn xong thì anh nhờ nhân viên đưa cô bé qua 1 bên chơi, còn anh và Bảo Vy nói chuyện.
Khánh Anh lấy trong ví ra 1 tấm hình, đặt lên bàn, đẩy tấm hình về phía Bảo Vy. Bảo Vy nhìm chăm chăm vào tấm hình không rời
Khánh Anh cất giọng lạnh lùng thường ngày nói trong hình là anh và Thiên Ân. Cả 2 người họ chỉ sinh ra cách nhau trong ít phút.
Có những cặp sinh đôi rất hợp nhau, cũng có những cặp ghét nhau hoàn toàn. Nhưng ở cặp Khánh Anh thì là cặp hợp nhau.
Khánh Anh nói Thiên Ân kể hết mọi chuyện khi ở đại học A cho anh nghe, cả những chuyện liên quan đến cô.
Cô nhìn trong hình, tay khẽ chạm lên cậu bé miệng cười toe toét đứng bên phải. Cô đột nhiên nhớ lại những lời lúc trưa của Hoàng Khải.
“Anh cũng đã điều tra, nhà họ Du gia tài rất lớn, nhưng anh lại không điều tra được Thiên Ân. Dường như Thiên Ân rất ít nhắc tới và anh nghi ngờ tai nạn của Thiên Ân không phải là vô tình”
“Hoàng Khải, em không hiểu ý anh?”
“Chắc em biết trên thực tế có những cặp sinh đôi rất thân với nhau nhưng cũng đồng thời rất ghét nhau. Thêm nữa, gia tài nhà họ Du rất lớn, Thiên Ân là con út sẽ được hưởng tài sản nhiều hơn nên anh nghi ngờ tai nạn của Thiên Ân có người cố tình”.
“Em không nghĩ vậy. Tuy con người Khánh Anh có vẻ ngoài lạnh lùng, đáng sợ nhưng anh ta không phải như vậy!”.
“Tin hay không tùy em nhưng anh vẫn nhắc em là phải đề phòng cậu ta”.
Bảo Vy nhìn Khánh Anh, cô không biết nên tin lời anh hay lời Hoàng Khải. Nếu như lời của Khánh Anh đúng thì cô sẽ chấp nhận Khánh Anh trả thù cho Thiên Ân. Còn đúng như Hoàng Khải nói thì cô biết phải làm sao? Cô chưa bao giờ nghĩ cuộc đời cô lại rơi vào tình cảnh này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.