Đọc truyện Nô Lệ Và Thú Dữ – Chương 22
“Xem ai đây nè? Phillip thân ái!” Nói xong, vươn tay cho Công Tước một cái ôm thật to. Phillip nhíu mày, rất nhanh khôi phục bình thường, nói “Charles điện hạ, ngài không ở hoàng cung sống cho tốt, lại đến tòa thành nhỏ bé của ta làm cái gì? Tòa thành bé nhỏ này của ta, không có biện pháp chấp chứa một đại nhân vật như ngài đâu à.” Phillip châm chọc khiêu khích cũng không khiến cho Charles có bất kì một chút không vui nào, Charles nhún nhún vai, nói: “Không có biện pháp, Tuyết Sư mất tích, chung quy đều phải đến an ủi nha.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Phillip vốn không tin lời nói của Charles, “Bổn Tước ta còn chìm trong thống khổ vì mất đi Tuyết Sư, không có biện pháp chiêu đãi tốt cho Charles vương tử điện hạ, liền…” Phillip còn chưa có nói xong, đã bị Charles cắt ngang, Charles giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng nhận thua, nói: “Được rồi, được rồi, là ta không đúng, đúng là có chuyện muốn ngươi hỗ trợ.”
Phillip ý bảo Charles tiếp tục nói tiếp.”Là chuyện liên quan đến đám hải tặc. Ngươi cũng biết mấy ngày trước đám hải tặc Tây Ban Nha đã cướp một chiếc thuyền buôn bán của Yanni Bá Tước…”
“Cho nên, chúng ta phải trả thù đúng không.” Phillip đem những lời Charles muốn nói, bình tĩnh nói ra. Cầm trong tay một ly Whiskey đưa cho Charles, tiếp tục nói: “Ngươi muốn ta đi.”
“Kỳ thật, bệ hạ đã muốn trả thù từ lâu. Nhưng mà, không ai nguyện ý đi đánh một trận đánh đã định trước sẽ thua cả. Ngươi cũng biết nước ta hải quân và trang bị vũ khí so với Tây Ban Nha thua rất xa, quân đội cũng lười nhác.” Charles nói, “Lần này bệ hạ tới tìm ta nhờ vả, là vì Cole Tử Tước kịch liệt đề cử ngươi.”
“Hừ.” Phillip hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm rượu, “Cole, vẫn còn so đo chuyện của Tuyết Sư. Vậy còn ngươi?” Trong ánh mắt của Phillip mang theo một tia suy ngẫm.
“Ta?! Ta chỉ theo chỉ thị đi nhờ vả thôi.” Charles có chút kinh ngạc nói.
“Ngươi trở về phục mệnh đi.” Trong ánh mắt Phillip mang theo sự biếng nhác, thường khiến người khác cảm thấy vô hại, nhưng ở phía sau sự vô hại đó lại hiện lên một tia tính kế, “Ta sẽ đi.”
*Phục mệnh, phục lệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)
“Phillip!” Sau khi Charles đi rồi, Karl vội vàng chạy đến thư phòng của Phillip, “Ngài phải đi đánh giặc sao?”
“Ừm.” Phillip gật gật đầu, “Vương tử điện hạ tự mình đến nhờ vả, hơn nữa ta cũng không có lý do gì để cự tuyệt.”
“Nhưng nó rất nguy hiểm!” Karl lo lắng nói: “Nghe nói hải tặc Tây Ban Nha rất hung hãn, lại rất hung ác tàn nhẫn, đều là đại ma đầu giết người không chớp mắt! Vạn nhất… Vạn nhất…” Karl gấp đến độ nói cũng nói không được.
“Nếu nguy hiểm như vậy, vậy em có nguyện ý theo ta đi xuất chinh không?” bộ dáng thâm tình của Phillip dù cho là ai đi nữa đều không thể kháng cự, huống chi lại là Karl ── một người tràn ngập ái mộ với một thân phận khác của Phillip ── Tuyết Sư?!
Karl gật gật đầu, “Em nguyện ý!”
“Mười ngày sau sẽ xuất chinh, em chuẩn bị đi.” Phillip khẽ hôn một cái lên trán Karl.
Mười ngày sau
“Công Tước, có thể xuất phát rồi ạ.” Phillip đứng ở boong thuyền, gật gật đầu, nói với Jack: “Nhổ neo đi.” Cũng không quay đầu lại đi vào khoang thuyền, nhìn Karl.
“Karl, em có khỏe không?” Kỳ thật, khi Karl lên thuyền, Phillip liền phát hiện Karl bị say tàu, nhưng, vì kế hoạch của mình, Phillip chỉ có thể để Karl tiến vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
“Hoàn… Hảo…” Karl hữu khí vô lực nói. “Karl tội nghiệp, đến, uống thuốc cái nào.” Phillip lấy thuốc say tàu từ trong túi ra cho Karl uống, không lâu sau, Karl liền nặng nề ngủ thiếp đi…
“Công Tước, dựa theo kế hoạch ba này nữa thuyền sẽ tới Gelun.” Jack báo cáo với Công Tước. Công Tước chớp mắt, thản nhiên nói: “Hết thảy đều chuẩn bị tốt?” “Công Tước, yên tâm.” Jack trả lời ngắn gọn, lại mang theo sự tự tin mãnh liệt. Công Tước nghe xong, gật đầu, phất tay để Jack đi ra ngoài.
Công Tước đoán chắc Karl đã tỉnh lại, lấy bữa tối đi vào phòng, nói: “Đói bụng không? Đến, ngồi dậy dùng cơm đi.” Công Tước đặt thức ăn xuống, tiếp tục nói: “Ta biết hiện tại em không muốn ăn, cũng phải ráng ăn một chút ít nha. Đến, ngoan, mở miệng…” Karl được Công Tước đút ăn, cũng ăn được nửa chén cơm so với bình thường.
“Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí, được không ạ?” Karl nói. Phillip ăn xong phần thức ăn còn dư lại của Karl, nói: “Được, chỗ này chật hẹp không nên ở lâu, cũng nên đi thay đổi không khí chút đi.”
Thuyền, cứ như vậy bình tĩnh đi được ba ngày…