Nô Lệ Của Anh

Chương 5: Tôi Là Con Người Mà


Bạn đang đọc Nô Lệ Của Anh – Chương 5: Tôi Là Con Người Mà


Ngay lập tức, Ngọc Dao không thể kiềm chế nổi cơn tức giận, nhặt ngay con dao lao về phía Mặc Tử Lâm, anh vẫn đứng đó không một chút nao núng, ngược lại còn cười thách thức.
Bốp!
Còn chưa kịp lao tới, cơ thể Âm Ngọc Dao đã đổ ạch xuống đất ngay trước con mắt đầy kinh ngạc của anh.

Một cây gậy từ đâu phóng tới đập thẳng vào lưng cùng với giọng nói chửi rủa ” Con khốn, mày dám động vào đại ca của bọn tao.”
Một trong những tên đàn em của Tử Lâm đã ra tay, hắn nghĩ rằng bản thân vừa làm một chuyện đúng đắn, giúp đại ca giải trừ mối nguy hại mà cười đắc ý, nhìn Ngọc Dao đầy khinh bỉ.

Mà không hề hay biết sắc mặt lúc này của anh vô cùng đáng sợ.
Trực tiếp đi đến, không nói một lời nào vung thẳng gây gậy gỗ vào mặt hắn, khiến hắn ăn trọn không kịp phản ứng ngã ngào ra đất bất tỉnh, máu me khắp mặt, đám đàn em đứng bên nhìn mà tái xanh cả mặt, không dám ho he nửa lời.
Mặc Tử Lâm ánh mắt đầy chết chóc, lạnh giọng nói ” Cả gan dám đánh người phụ nữ của tao.

Chán sống.”
Trong lòng Ngọc Dao có chút kinh ngạc, khó hiểu ” Anh ta…!vì mình sao?”
Còn chưa kịp phản ứng, Mặc Tử Lâm đã đi tới chỗ của Âm Ngọc Dao, khom người xuống, giọng nói cứng ngắc ” Đau không?”
Ngọc Dao cúi mặt không muốn trả lời.
Chợt anh đưa tay ra, bỗng cô lên ôm vào lòng.

Đây là lần đầu tiên bọn đàn em của anh trông thấy cảnh này, có chút kinh ngạc ” Đại ca chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà ra tay với chúng ta bao giờ!”

Biết được cô có sức ảnh hưởng thế nào, cả bọn từ giờ chắc cũng không dám động tới cô.
Ngọc Dao bất ngờ xen lẫn sự sợ hãi và kinh tởm liên tục vùng vẫy trên người anh ” Bỏ tôi xuống, đừng chạm vào tôi.”
Tử Lâm không quan tâm, sắc mặt không chút biểu cảm, lạnh như băng bế cô đến chỗ đám người sắp bị lấy đi ngón tay.
Nhận ra điều đó, mặt Ngọc Dao tái đi ” Anh muốn làm gì?”
Rồi đặt Ngọc Dao xuống đất, ép cô cầm lấy con dao đang dính máu, tay anh cũng nắm chặt tay cô cứ như là một thầy giáo đang tập nét chữ cho học sinh, khiến cô không tài nào buông bỏ thứ kinh tởm này ra khỏi tay.
Nhìn tên đàn ông đang run rẩy sợ hãi trước mặt Ngọc Dao không ngừng van xin tha mạng kia.

Cô không dám, nước mắt không tự chủ mà ứa ra, liên tục lắc đầu giọng nói ấp úng ” Đừng…Đừng mà…”
Mặc Tử Lâm ghé sát miệng vào tai cô thủ thỉ ” Không cần biết cô trước kia là người như thế nào, nhưng đã rơi vào tay tôi.

Một con chi.m sẻ cũng có thể biến thành đại bàng.

Hai từ yếu đuối không cho phép tồn tại trong cô.”
Rồi điều khiển tay cô, đâm trực tiếp xuống tay người đàn ông kia.

Cặp mắt cô trợn tròn khiếp sợ, ngón tay đứt ra người đàn ông kêu gào đến chói tai, tiếng hét đau đớn vô cùng thảm thiết vài giọt máu đã bắn lên mặt khiến cô chết đứng, sốc tới mức không thể chịu được nữa mà ngất đi ngay sau đó.
Mặc Tử Lâm dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn người con gái đang bất tỉnh, thầm chửi ” Vô dụng.”
Rồi bế cô trên tay bước đi rời khỏi, còn không quên dặn đàn em tiếp tục công việc, lấy đi ngón út của từng kẻ thất bại.
Tiếng hét cứ như vậy vang lên.
Sau khi trở về địa bàn, đám đàn em có chút bất ngờ khi thấy đại ca ôm về một cô gái trẻ xinh đẹp, toàn bộ quần áo bị xé rách đến thảm hại.
Mặc Tử Lâm chỉ cần một cái liếc mắt là không ai dám hé răng nửa lời.

Giọng anh uy quyền cất lên ” Đưa cô ta về phòng tôi, tắm rửa rồi thay bộ đồ khác.”
” Vâng!”
Hai nữ hầu gần đó đứng ra, đi lại nhận lấy Ngọc Dao rồi đưa cô đi.
Nơi ở của anh to lớn, địa bàn cũng không thua kém bất kỳ ai, đến cảnh sát cũng phải kính nể vài phần.

Trong xã hội đen người có thể đấu ngang hàng với thế lực nhà anh chỉ có Ông Trình.

Một tên cho vay nặng lãi có tiếng nhất vùng và cũng là hai gia đình luôn đối đầu cạnh tranh nhau.
” Đại ca, có kẻ muốn thách đấu đại ca.” Một tên đàn em nhanh chóng chạy vào gấp gáp nói.
Mặc Tử Lâm chỉ nhếch mép cười ” Dẫn đường.”
Có vẻ như đây là chuyện cơm bữa, rất nhiều những kẻ không biết trời cao đất rộng mà chạy đến thách thức anh.


Vào còn mạng ra mất xác.
[…]
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu Ngọc Dao từ từ tỉnh lại, mọi thứ xung quanh căn phòng đều rất rộng rãi và lạ lẫm, những thứ ở đây có thể lên tới hàng trăm triệu.
” Mình đang ở đâu thế này?”
Trong đầu lại bỗng hiện lên hình ảnh của người đàn ông bị chính mình cắt đi ngón tay, mặt tái nhợt đi đầy khiếp sợ, khom người khép nép vào một chỗ mà run sợ.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng “Cạch.”
Tiếng cửa phòng vang lên làm Ngọc Dao giật bắn mình.
Đưa cặp mắt đầy hoảng sợ nhìn ra phía cánh cửa, rất sợ người đàn ông tàn bạo đấy đến kiếm mình.
Nhưng không phải, một người con trai vẻ ngoài tầm 26 đến 27 bước vào, khuôn mặt điềm đạm cũng có nét chỉ kém chút Mặc Tử Lâm.

Cô thả lỏng người nhẹ nhõm một chút.
Người kia cất tiếng nói ” Tỉnh rồi thì theo tôi đến một chỗ.”
Ngọc Dao hoài nghi sợ hãi, miệng lắp bắp ” Đi…đi đâu?…”
” Tới đấy cô sẽ biết, đừng hỏi nhiều.

Nhanh lên.”
Nhìn người đàn ông kia rời đi, trong lòng có chút bất an nhưng cũng phải cố tự trấn an bản thân ” không sao đâu.”
Bước đi đầy sợ hãi, Ngọc Dao cứ cúi đầu đi theo người đàn ông trước mặt.
Đi được một lúc, cô sững người khi bước vào một cánh cửa bên trong vô cùng sang trọng và tráng lệ.

Con người ồn ào tấp nập người nào cũng có, cứ túm tụ hết bàn này, rồi bàn kia tất cả reo hò cứ như đang chơi một trò gì vậy.
Nơi đây là một sòng bài lớn.
” Còn không mau đi theo.”

Giọng người đàn ông cất lên kéo cô quay trở lại thực tại.
Tới nơi Ngọc Dao thấy Mặc Tử Lâm ngồi vắt chéo chân, tay trái ôm một mỹ, tay phải đang châm một điếu thuốc, vẻ mặt rất thích thú ngồi đối diện với một gã khác.
” Tôi đưa người đến rồi.” Người đàn ông đó lên tiếng.
Mặc Tử Lâm vẫy tay ra hiệu cho người đó lui ra sau, còn anh nhìn Ngọc Dao rồi nói: ” Cô ta chính là món cược lần này.”
Cô trấn động trong lòng, cảm giác bất an và sợ hãi cứ chen lẫn trong tâm trí.
Cái gã kia nghe vậy thì quay lại nhìn Ngọc Dao.

Một lão già mập đến kinh tởm, cặp mắt lão nhìn vào cặp đùi cô như một con sói đói, chảy cả nước miếng, cười híp mắt tấm tắc khen lên tận trời mây.
” Đẹp, rất xinh đẹp.

Thật không ngờ cậu lại hào phóng như thế.

Đúng là một mỹ nhân, không biết mùi vị…” Nói tới đây lão dừng lại, liếc con mắt d.âm d.ục quét qua người Ngọc Dao, làm cô sợ hãi đến rùng mình.
Mặc Tử Lâm vẫn bình thản, dí tạt càn dư của thuốc lá xuống tiếp lời : ” Thắng tôi thì ông sẽ được lên giường với cô ta tối nay…Còn không, cả tài sản của ông sẽ thuộc về tôi.”
Ngọc Dao nghe xong cơ thể như muốn sụp đổ, hai chân tý nữa thì không đứng vũng, trong lòng oàn trách ” Anh là đang đem tôi ra bán? Cá cược cho một lão già sao? Tôi đâu phải đồ chơi của anh? Tôi là con người mà?”
Nước mắt lai càng không thể ngăn, ruột gan thắt lại, sợ hãi lên tới đỉnh điểm nếu như anh thua.

Đêm nay cô phải phục vụ một gã mập háo sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.