Nô Lệ Của Anh

Chương 19: Nô Lệ Của Tôi Là Cực Phẩm


Bạn đang đọc Nô Lệ Của Anh – Chương 19: Nô Lệ Của Tôi Là Cực Phẩm


Bên phía chỗ Mặc Tử Lâm, anh bị ông Trình dẫn đến một buổi đấu giá, nhưng ở đây không phải đấu giá đồ vật như bình thường, mà chính là con người.

Những nô lệ đều có tiền án đến đáng sợ khác nhau.
Ông Trình thì cứ lảm nhảm bên tai Mặc Tử Lâm.
” Tử Lâm, cậu thấy sao? Tôi nghe nói cậu đang nuôi một nô lệ, nếu cậu có sở thích như vậy tôi có thể tìm cho cậu thêm vài người.”
Mặc Tử Lâm cười khẩy lạnh giọng đáp:
” Nô lệ của tôi là hạng cực phẩm, ông Trình! Ông đưa tôi đến đây hình như quá thừa thãi rồi phải không? Những kẽ ở đây sao có thể so sánh với nô lệ của tôi đang ở nhà?”
Ông Trình cũng bật cười, nghĩ rằng cậu đang nói đùa nên cũng hùa theo ” Cậu thật biết nói đùa, nô lệ còn có nô lệ cực phẩm hơn tất cả những người ở đây sao? Thật muốn chiêm ngưỡng.”
” Ông Trình, hãy tự biết giới hạn của thân, coi chừng cái miệng lại hại cái thân đấy.”
Câu nói vốn rất bình thường, nhưng ngữ điệu là như đang đe doạ, cảnh báo ông Trình.
Ông Trình nghe xong cũng chỉ biết cười trừ, dù không nói thì ông ta cũng đoán được nô lệ anh nói là ai, và quan trọng với anh đến mức nào.

Chính vì vậy ông Trình muốn dẫn anh tới đây chỉ là cái cớ, mục đích là để đứa con gái của mình, Thảo Nhi thực hiện kế hoạch.
Tìm sổ sách và chứng cứ để có thể lật đổ Mặc Tử Lâm, đồng thời biến Ngọc Dao trở thành người của ông Trình.
” Được, được! Tôi lỡ lời, mong cậu không bận tâm” Ông Trình bày ra cái mặt tươi cười hoà thuận đến giả tạo.
Anh chỉ cười nhạt đáp lại, nhưng lại là nụ cười của sự khinh bỉ.


Một con cáo già như ông Trình thì làm sao qua được mắt Tử Lâm, anh suy tính trong đầu ” Dụ tôi đến đây, chắc không chỉ để xem đấu giá nô lệ.

Để tôi xem lão cáo già như ông sẽ làm gì?”
Mặc Tử Lâm không hiểu sao, ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm, lo lắng.

Trong lòng bồn chồn đến khó chịu.

Chợt trong đầu xuất hiện hình ảnh của Ngọc Dao, anh nhíu mày phất tay cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đi bên cạnh hiểu ý, cúi đầu ghé sát tai vào miệng Mặc Tử Lâm.
Không biết Tử Lâm đã nói gì với Cảnh Thiên, chỉ thấy cậu gật đầu, còn anh thì quay qua ông Trình nói nhỏ ” Tôi đi vệ sinh một lát.”
Ông Trình tươi cười ” Được! Được! Cậu đi đi.”
Nhưng ngay khi anh rời đi, thì nụ cười trên gương mặt ông Trình tắt đi.

Thay vào đó là khuôn mặt nham hiểm toan tính, lòng dạ đen tối đầy dã tâm ” Để tao xem, mày còn kiêu ngạo đến khi nào?”
Nhà vệ sinh Nam, sau 30 phút.
Cả hai đi ra, nhưng đều cúi đầu rồi chia ra làm hai đường.
Một người rời đi và người còn lại quay trở về chỗ đấu giá, tỏ ra hết sức bình thường.
Thấy cậu quay lại, ông Trình cảm nhận bất thường lên tiếng ” Cảnh Thiên đi theo cậu đâu rồi?”
Cậu không lên tiếng, cái mũ đội úp chụp xuống che kín cả khuôn mặt.

Dù có chút khó hiểu về cái mũ, nhưng rồi cũng thôi quay lại chỗ ngồi.

Và ông Trình cũng sẽ không ngờ rằng người ngồi chính là Cảnh Thiên.
Mặc Tử Lâm và Cảnh Thiên đã đổi quần áo cho nhau.
Tử Lâm nhanh chóng lái xe về, trong lòng bồn chồn vẫn không yên.

Phanh ga đạp hết tốc độ để quay trở về.
Trong khi đó.

Tại một căn phòng tràn ngập mùi hương êm dịu, Ngọc Dao từ từ tỉnh lại trong cơn hôn mê, đầu đau như búa bổ, máu trên trán đã khô lại từ lâu.
Vừa mở mắt nhìn rõ, thì thấy một đôi môi to thâm đen đang chu lên giơ về phía mặt Ngọc Dao.


Cô tá hoả sợ hãi giẫy giụa quay đi mà hét lên.
” Buông tôi ra.”
Lão mập nghe thấy tiếng cô hét thì càng k.ích thích, miệng cười ra tiếng như những tên biến thái, ánh mắt d.âm tà nhìn cô thèm nhỏ dãi, giọng nói phát lờm lợm làm cô rùng mình, buốt cả sống lưng.
” Mỹ nhân, em tỉnh rồi à? ngoan nào! Hề hề…”
” Buông tôi ra, mau cút ra.” Ngọc Dao hét lên, cố dùng sức để thoát khỏi bàn tay lão đang siết chặt ghì chặt cổ tay cô trên giường.
Không quan tâm lời cô nói, càng kháng cự, lão càng thích.

Cái miệng toả ra mùi hôi hám, cùng với đôi môi đen xì đến kinh tởm tiến sát đến mặt cô.
Ngọc Dao nghiến răng, dùng sức của đầu gối chân mà co lên, đánh chúng hạ bộ của lão mập, khiến lão đau đớn tái xanh mặt mà buông cô ra, lăn lộn trên giường ôm lấy của quý của mình ” Con…Con…chó…”
Miệng lão đay nghiến.
Ngọc Dao nhân cơ hội mà chạy ra, nhưng cảnh cửa này được mã khoá, phải dùng mật khẩu mới mở được.

Cô bây giờ càng thêm hoảng loạn, nhìn ngang nhìn dọc muốn tìm cách rời khỏi đây.
Sợ tới mức nước mắt chảy ra khi nào cũng không biết, tự nhiên hét to tên anh.
” Mặc Tử Lâm.”
Lão mập nghe xong thì cố gắng kiềm nén cơn đau, trừng mắt nhìn cô bò dậy, giọng nói thách thức mỉa mai.
” Mày gọi nữa đi, gọi to lên.

To nữa lên, để tao xem hôm nay ai sẽ cứu được mày? Thằng ranh đó lấy đi bàn tay của tao, thì hôm nay tao nhất định phải chơi chết mày.”
Dứt lời lão mập giận dữ định bổ nhào tới ôm Ngọc Dao, nhưng cô nhanh nhẹn mà né qua sang một bên, còn vô tình chạm vào bàn làm vỡ bình hoa, một tiếng ” Xoảng.”
Lão hét lên, chửi cô.


” Mẹ mày! Con đ*ếm.

Đó là bình cổ đấy.”
Nhưng Ngọc Dao không quan tâm, ánh mắt cứ nhìn vào những mảnh vỡ dưới sàn, một ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Cô cúi nhanh xuống cầm lên mảnh vỡ trên tay, nhớ đến bài học mà anh đã dạy cô.

Cứ tưởng tượng đang chiến đấu với một con sói hung ác trước mặt.
Siết chặt mảnh vỡ đến chảy cả máu, đầu óc căng thẳng, mồ hôi chảy ra ướt sũng lưng.
Lão mập nhìn cô, rồi lại càng buông lời khiêu khích ” Mày định dùng cái thứ đó để giết tao sao? Này! Giết đi, giết tao đi.”
Vừa nói, lão mập vừa lao tới, cứ nghĩ một đứa con gái như cô sẽ không dám làm gì cả.

Lão ngông cuồng ” Này! Mày có gan thì dùng cái thứ vô dụng ấy mà giết tao đi.”
Trước sức ép của lão mập, càng làm cô hoảng loạn hơn.
” Khóc thì giải quyết được vấn đề gì? Muốn sinh tồn thì phải dứt khoát, kẻ thù không chết thì là cô chết.” Câu nói của Mặc Tử Lâm bỗng hiện lên trong đầu cô, nó giống như là một động lực, thúc đẩy cô phải đưa ra quyết định.
Ánh mắt Ngọc Dao thay đổi bất ngờ, suy nghĩ trong đầu hiện lên ” Con sói, điểm yếu, cổ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.