Đọc truyện Nợ Hồng Nhan – Chương 9
Giang Thanh Lưu vội vã trở về, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm Bạc Dã Cảnh Hành. Đương nhiên lại chẳng thấy Bạc Dã Cảnh Hành đâu, sau đó hắn bèn đi tìm Đan Vãn Thiền, hắn nghe thấy Cung Tự Tại nhắc tới chuyện cũ của sư phụ mình năm đó, mới biết lão tặc này không phải dạng vừa đâu!
Sau đó hắn lập tức nhớ ra —— hiện giờ lão tặc này vẫn đang ở trong nhà hắn, hơn thế hắn còn dặn thê tử của mình “chăm sóc” hắn nữa. Vãi ạ, với cái kiểu đạo đức của lão tặc này, đừng có nói là sẽ “chăm sóc” ngược lại kiều thê của hắn đấy!
Hắn tức tốc quay về ngay trong đêm, sau đó nghe một nha đầu trong nhà nói: “Phu nhân dẫn tiểu phu nhân ra sau núi tắm rồi ạ.”
“……” Sau núi cây cỏ um tùm, Giang minh chủ dường như lờ mờ nhìn thấy trên đỉnh đầu mình có một chiếc mũ cùng màu với núi xanh.
Giang Thanh Lưu vừa định lao tới sau núi, thì đột nhiên quản gia gọi ngăn hắn lại: “Trang chủ, thái phu nhân mời người lập tức đến gặp bà ấy.”
Giang minh chủ hiện giờ còn tâm trí đâu mà quan tâm tới chuyện đó nữa: “Tránh ra!”.
Hắn xông ra đến giữa sân, thì bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Vừa mới về đến nhà, thở còn không ra hơi, mà đã đi tìm đàn bà rồi. Ngay cả thái nãi nãi cũng không cần nữa.”
Giang Thanh Lưu đành phải dừng bước, quả nhiên đang đứng trên dãy hành lang sơn son là Chu thị với mái tóc bạc trắng như cước. Hắn như sực tỉnh khỏi cơn mê, nhưng cũng chỉ khựng lại: “Thái nãi nãi.”
Chu thị gõ gõ gậy chống: “Qua đây, bà già này có lời muốn nói với cháu.”
“Nhưng……” Giang Thanh Lưu nhìn về hướng phía sau núi, “Không phải…… thái nãi nãi cháu thực sự có việc gấp……”
Chu thị nghiêm mặt: “Có chuyện gì gấp?”.
“Cháu……” Giang Thanh Lưu đỡ trán, “Thái nãi nãi cháu……”
Sắc mặt Chu thị càng lúc càng khó coi, Giang Thanh Lưu thở dài: “Thôi được ạ, tôn nhi sẽ đi với người.”
Lão tặc Bạc Dã kia……
Giang Thanh Lưu thật sự không chú tâm lắng nghe xem Chu thị đang nói gì. Cứ nghĩ tới trong suối nước nóng phía sau núi, lão tặc kia lại dám cùng tắm rửa với Đan Vãn Thiền…… cho dù định lực của hắn có tốt đến mấy, cũng thực sự như đang ngồi trên đống lửa.
Mãi cho đến khi Chu thị nói một câu: “Chuyện sủng thiếp diệt thê, tuyệt đối không được phép xảy ra trong Giang gia chúng ta.”
Giang Thanh Lưu gật gật đầu, đáp phải, nhưng ròi bất thình lình ngẩng phắt đầu lên: “Sủng thiếp diệt thê?!”.
Chu thị lại gõ gậy chống: “Thanh Lưu! Hiện giờ cháu thật sự đã mất hết hồn vía rồi! Mới đi xa có mấy ngày, vội vội vàng vàng trở về thì cũng thôi, nhưng cháu thử nhìn lại bộ dạng hoảng hốt lo lắng của mình đi! Giang gia bồi dưỡng cháu suốt mười mấy năm qua, nhưng cháu lại để một cô gái bắt mất hồn vía!”.
Giang Thanh Lưu chả hiểu đầu đuôi thế nào, vừa mới đi xa có mấy ngày, sao cứ có cảm giác lạc điệu với sơn trang thế: “Thái nãi nãi, sủng thiếp diệt thê là sao ạ? Tôn nhi chỉ lo lắng cho Vãn Thiền thôi, tôn nhi nhất định phải ra sau núi một chuyến.”
Chu thị quát lên đầy tức giận: “Cháu lại còn nói dối nữa, cháu thật sự lo cho Vãn Thiền, hay lo lắng kim ốc kiều thiếp của mình bị thiệt thòi hả?”.
Giang Thanh Lưu thật sự sắp ngất đây: “Nãi nãi, cháu đâu có kim ốc……”
Hắn đột nhiên nhớ tới —— Bạc Dã Cảnh Hành tắm cùng với Đan Vãn Thiền, kim ốc kiều thiếp. Cháu ư!!!
Giang Thanh Lưu không quan tâm gì nữa, xông ra khỏi phòng Chu thị cứ như thể lửa đã xém tới lông mày tới nơi. Đến khi chạy tới sau núi, bên trong hồ nước không một bóng người. Hắn lại chạy về nơi ở của Đan Vãn Thiền, lúc ấy mới nhìn thấy nàng dang ngồi trước cửa sổ, khâu một bộ quần áo mùa hè. Là một bộ váy mùa hè của phụ nữ!
Gân trán Giang Thanh Lưu gồ hắn lên, hắn phải dùng tay ấn ấn xuống: “Vãn Thiền. Nàng đang làm gì vậy?”.
Thấy hắn bất thình lình trở về, Đan Vãn Thiền có chút ngạc nhiên vui mừng: “Phu quân! Chàng về rồi sao!”.
Hai tay Giang Thanh Lưu đỡ lấy bả vai nàng ta, xem xét trên dưới suốt một lượt rồi mới hỏi: “Nàng và lão…… cùng cái người ở phòng phía Tây kia……”
Đan Vãn Thiền ngẩn người, Giang Thanh Lưu cũng không biết nên nói thế nào —— Dù sao đi nữa bất kể giờ có nói gì cũng đã quá muộn rồi! Hắn không nói không rằng, chạy thẳng đến tiểu viện phía Tây, Bạc Dã Cảnh Hành mặc một bộ váy mùa xuân, nằm trên ghế dưới một tán cây mai. Trên bàn còn đặt một bình rượu, nửa cuộn tranh đơn thanh, một cây bút vẽ.
(Tranh đơn thanh là tranh thường dùng hai màu đỏ chu sa và màu xanh để vẽ.)
Giang Thanh Lưu kéo nàng dậy, không nói năng gì định dẫn đi. Thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Giang Thanh Lưu! Hôm nay cháu có còn để thái nãi nãi vào trong mắt nữa không hả!”.
Giang Thanh Lưu khựng lại, quay đầu nhìn, chỉ thầy lồng ngực Chu thị phập phồng kịch liệt, rõ ràng là có một sự tức giận không hề nhẹ. Hắn đành nói: “Thái nãi nãi, người này không phải là thiếp của tôn nhi! Tôn nhi sẽ dẫn nàng ta rời khỏi chỗ này!”.
“Cộp!” Chu thị nện mạnh gậy chống xuống đất, “Cháu lập tức thả con bé ra cho ta, đã lấy về rồi, thì phải sống trong cái nhà này! Nếu giữ bên người dẫn theo ra ngoài hành tẩu, để người ta nhìn thấy thì liệu còn phân biệt được ai là thê ai là thiếp không hả!”.
Giang Thanh Lưu cũng không thể nói ra sự thật, nhìn thấy hai cụ cháu tranh chấp mãi không ngừng, Bạc Dã Cảnh Hành vớ luôn chiếc quạt tròn úp lên mặt, tiếp tục ngủ —— cái quạt này cũng là của Đan Vãn Thiền.
Cuối cùng Giang Thanh Lưu cũng không thể dẫn Bạc Dã Cảnh Hành đi được, hắn chỉ đành dặn dò Đan Vãn Thiền, rằng con người này lòng dạ khó lường, đừng quá thân thiết. Chuyện ở Kinh Phong ổ còn chưa xong, nên hắn vẫn phải đi tiếp.
Thái nãi nãi Chu thị nhìn hắn thúc ngựa phóng đi với vẻ mặt đắc thắng. Nhưng sau đó khi quay đầu lại trông thấy Bạc Dã Cảnh Hành, khuôn mặt bà đanh lại: “Trầm Bích sơn trang không như những chỗ khác, cô phải hiểu rõ thân phận của mình, nhớ kỹ tôn ti trật tự. Hiện giờ nhiệm vụ duy nhất của cô là sinh con đàn cháu đống cho Trầm Bích sơn trang ta, nếu như dám có chút xíu tư tưởng không an phận nào, thì bà già này sẽ không giữ cô lại đâu!”.
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn nằm ngủ trên ghế, trên mặt úp chiếc quạt tròn, giờ dứt khoát kéo luôn tờ giấy Tuyên đậy nốt lên mặt —— Bị nhốt suốt ba mươi năm, sao lại có cảm giác nghe không hiểu tiếng người thế.
Nhưng nàng không thể giả chết được lâu, chỉ một loáng sau tiểu viện của Đan Vãn Thiền truyền đến một loạt những tiếng thét chói tai. Thị nữ Linh Âm chạy xông ra như bay, muốn tới trung đình gọi người. Bạc Dã Cảnh Hành lấy tờ giấy Tuyên và chiếc quạt ra khỏi mặt, rồi mới chậm rãi bước vào.
Đan Vãn Thiền đứng ở trước cửa, kinh hãi đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch. Vừa nhìn thấy nàng, lập tức sán lại gần: “Trong phòng có…… có chuột!”.
“Chẹp!” Bạc Dã Cảnh Hành đi vào, lúc ấy gia đinh vẫn chưa kịp chạy tới. Quả nhiên có một con chuột béo tranh thủ trong phòng không có ai đang ăn vụng bánh ngọt trên bàn, thực sự là dạn dĩ cứ như thể ở chỗ không người. Bạc Dã Cảnh Hành túm lấy con chuột lông xám nhấc lên. Con chuột đúng là rất to, ước chừng phải nửa cân. Đan Vãn Thiền liên tiếp lùi ra sau: “Vứt đi, mau vứt nó đi!”.
Bạc Dã Cảnh Hành xách con chuột lên với vẻ rất thích thú, tay còn vung vẩy hết bên này đến bên kia: “Vứt đi làm gì, trước đây lúc lão phu bị giam, chỉ mong có chuột chạy vào.”
Đan Vãn Thiền khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nhưng thân người vẫn ngửa ra sau: “Cô định làm gì?”.
Bạc Dã Cảnh Hành đã tìm thấy một con dao nhỏ bằng bạc dùng để gọt hoa quả, chuẩn bị xẻ thịt con chuột bên hồ nước. Đan Vãn Thiền bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu: “Đừng…… cô muốn ăn món gì, ta sẽ xuống bếp làm!”.
Kết quả, đợi đến khi bọn gia đinh chạy tới, thì con chuột đã trở thành món thịt chuột nướng hoàng kim béo ngậy, thơm phưng phức…… sau đó Bạc Dã Cảnh Hành bi thương phát hiện ra mình không thể ăn được, còn hai tên gia đinh mặt mày tươi cười hớn hở cầm món thịt chuột thơm ngào ngạt kia đi.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ buồn bực của Bạc Dã Cảnh Hành, Đan Vãn Thiền không nhịn được cười, đành phải hòa một viên Yên Chi cho nàng.
Buổi tối, có người tới tìm Giang Thanh Lưu, báo rằng gần đây xuất hiện một tên hái hoa tặc võ công cao cường. Chuyện này tự khắc có quan phủ lo liệu, nhưng đám bổ khoái chắc gì đã có thể tróc nã được kịp thời. Hơn thế mấy tên tặc tử này lang bạt khắp nơi, nếu như không bắt được ở đây, thì sẽ trốn đến chỗ khác, chẳng biết sẽ còn gây ra tai họa cho bao nhiêu cô nương nữa.
Trầm Bích sơn trang là gia thế trong võ lâm, hảo thủ đương nhiên cũng không ít. Giang Ẩn Thiên phái đường đệ Giang Thanh Nhiên của Giang Thanh Lưu đi. Không có gì phải nghi ngờ nữa, đây chính là nhân tuyển mà Giang Ẩn Thiên dự định thay thế Giang Thanh Lưu.
(Đường đệ là con trai của em trai hoặc anh trai của bố.)
Ai ngờ tên hái hoa tặc lần này thật sự có võ công rất cao cường, Giang Thanh Nhiên lại là một con mọt võ, chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm giang hồ. Cô nương mà bọn hắn bảo vệ suốt cả một đêm cuối cùng vẫn bị tên hái hoa tặc bắt đi mất! Các cô nương trong những thôn trang gần đó lập tức người nào người nấy đều cảm thấy thấp thỏm bất an.
Đối với Trầm Bích sơn trang mà nói đây là chuyện lớn bôi tro trát trấu vào mặt, Giang Ẩn Thiên quở trách Giang Ẩn Nhiên một trận đã đời, sau đó phái người đi thông báo cho Giang Thanh Lưu.
Nhưng đợi đến tối, giờ Tý, Bạc Dã Cảnh Hành nghe thấy một loạt những tiếng động rất khẽ ở chỗ mái ngói trên nóc. Nàng khoác thêm áo ngồi dậy, âm thanh đó từ xa truyền đến gần, cuối cùng dừng lại trên nóc nhà. Nàng đẩy cửa sổ ra, Đan Vãn Thiền ở tiểu viện sát vách vẫn chưa ngủ, trên bóng cửa sổ vẫn thấy bóng người thấp thoáng. Bạc Dã Cảnh Hành vừa ngáp một cái, thì nàng ta đã mở cửa bước ra: “Cô đói bụng rồi à?”.
Bạc Dã Cảnh Hành gật gật dầu, nói không chút khách khí: “Một bát Yên Chi Lộ, một vò Hoa Điêu.”
Giống hệt như đang gọi tiểu nhị trong quán rượu, quả nhiên hoàn toàn không mảy may có chút giác ngộ tôn ti trật tự nào.
Đan Vãn Thiền cũng không chấp nhặt với nàng, hòa cho nàng một bát Yên Chi Lộ, sợ nàng mê rượu, chỉ hâm một vò rượu nhỏ. Nàng định quay về phòng, thì Bạc Dã Cảnh Hành đặt chiếc muỗng con bằng bạc sang một bên, ngửa đầu uống hết nửa bát, sau đó chùi miệng nói: “Cách đây ba tiểu viện về phía Tây, là chỗ nào vậy?”.
Đan Vãn Thiền nghĩ một lúc đáp: “Là nhà của Lộ Hoa thẩm thẩm.” Bạc Dã Cảnh Hành gật gật đầu, Đan Vãn Thiền thấy khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”.
(Thẩm thẩm dùng để gọi vợ của chú, hoặc những người phụ nữ ít tuổi hơn mẹ mình.)
Bạc Dã Cảnh Hành không chút để tâm tiếp tục uống rượu: “Không có gì, tên hái hoa tặc đến chỗ của bà ta rồi.”
“Sao cơ?” Đan Vãn Thiền bị dọa cho giật nảy cả người, Bạc Dã Cảnh Hành rung đùi đắc ý: “Lộ Hoa thẩm thẩm của cô có đẹp không? Có hẳn cả người ngửi thấy hương mà mò đến cơ đấy. Hôm nào dẫn lão phu đi gặp mặt một lần đi?”.
Đan Vãn Thiền cuống đến độ dậm chân thình thịch, vội vàng sai người đi thông báo cho tộc trưởng Giang Ẩn Thiên biết. Giang Ẩn Thiên vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng khi phái người tới xem xét, thì quả nhiên trong phòng đã không còn một ai.
Trầm Bích sơn trang quả thực đã nổi giận rồi, Giang Ẩn Thiên lập tức dẫn theo nhân thủ, thề phải bắt được tên tiểu tặc này phanh thây thành trăm mảnh.
Đan Vãn Thiền có chút lo lắng, thấy vậy Bạc Dã Cảnh Hành liền rót cho nàng một chén rượu: “Lão phu còn ở đây, thì cô sợ gì chứ. Nào nào, uống một chén đi.”
Tuy Đan Vãn Thiền biết chuyện người trong giang hồ chém chém giết giết là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng canh ba nửa đêm đột nhiên có người tìm đến Trầm Bích sơn trang thì vẫn là lần đầu tiên. Nàng miễn cưỡng uống hết một chén, khuôn mặt đã có sắc hồng: “Không biết thái gia gia có thể đuổi kịp tên tặc nhân đã bắt thẩm thẩm đi không.”
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Đương nhiên là không thể đuổi kịp,” Thấy Đan Vãn Thiền ngẩng đầu lên nhìn mình, liền mỉm cười lười biếng, “Tên hái hoa tặc này ấy mà, trong lúc tối lửa tắt đèn, làm sao hắn nhìn rõ được người trong phòng là ai, tướng mạo thế nào. Vì thế nên mới đến tiểu viện của thẩm thẩm gì đó của cô. Đàn bà con gái ở đây nhiều như vậy, nên tất nhiên hắn phải trốn vào một chỗ nào đó, chỉ chờ Giang Ẩn Thiên dẫn người đi tìm. Sau đó toàn bộ sơn trang này sẽ bị giật mình đánh thức, cánh phụ nữ nhất định không dám đi ngủ. Hắn sẽ nương nhờ vào ánh đèn, mục tiêu tự khắc sẽ rõ ràng hơn nhiều.”
Đan Vãn Thiền bất giác dựa sát vào bên người nàng: “Cô nói tên hái hoa tặc ấy vẫn đang ở trong sơn trang ư?”.
Bạc Dã Cảnh Hành cưỡi khẽ: “Hơn thế còn đang lùng tìm mỹ nhân ở từng tiểu viện từng tiểu viện một nữa cơ.”
Đan Vãn Thiền đứng bật dậy: “Ta đi tìm thái gia gia.”
Bạc Dã Cảnh Hành có chút giật mình: “Cô tin hả?”.
Đan Vãn Thiền không chút nghi ngờ đáp: “Ta đương nhiên là tin rồi.”
Bạc Dã Cảnh Hành phá lên cười: “Con bé khờ khạo này. Ngồi xuống đi, toàn bộ Trầm Bích sơn trang này, còn ai có thể khiến cho bụng dạ người ta ngứa ngáy hơn phu nhân của minh chủ võ lâm nữa chứ.”
Đan Vãn Thiền lập tức hiểu ra: “Hắn sẽ tới tìm ta sao? Nhưng làm thế nào hắn nhận ra ta chứ?”.
Bạc Dã Cảnh Hành ngược lại rót một chén rượu, chạm chén với nàng, ngửa đầu uống cạn: “Hắn chưa gặp, chẳng lẽ không biết tìm người để hỏi chắc?”.
Nàng nói cứ như thật, khiến Đan Vãn Thiền thật sự hoảng sợ: “Ta đi tìm thái gia gia!”.
Bạc Dã Cảnh Hành tóm lấy cổ tay trắng trẻo của nàng lại: “Không cần đâu, lão phu cũng vừa hay có chuyện muốn hỏi tên này.”
Một lát sau, mùi hương hoa lan nương theo gió bay vào phòng. Đan Vãn Thiền chỉ cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề, rồi từ từ gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ. Bạc Dã Cảnh Hành vừa uống xong ly rượu cuối cùng, thì cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông toàn thân vận đồ trắng bước vào. Thắt lưng hắn dắt một cây sáo ngọc, tóc búi bằng dải lụa, dáng vẻ trông vô cùng phong lưu.
Nhìn thấy mỹ nhân trong phòng đang ngồi rất nghiêm chỉnh, kẻ mới tới cũng có chút ngạc nhiên: “Cô không sợ ta sao?”.
“Ừ……” Bạc Dã Cảnh Hành nghĩ ngợi rất nghiêm túc, “Bình thường toàn là bọn họ sợ ta.”
Người tới phá lên cười, giọng nói trong trẻo do cố tình sửa đi: “Rất thú vị. Tại hạ Xuyên Hoa Điệp, cô nương chắc là phu nhân của Giang minh chủ Đan Vãn Thiền? Sớm nghe danh phu nhân xinh đẹp đã lâu, nay vừa gặp mặt, đã thực sự khiến tại hạ phải kinh hỉ.”
Bạc Dã Cảnh Hành xua xua tay: “Bớt nói mấy lời vớ vẩn đó đi, mau dẫn lão phu rời khỏi chỗ này.”
Người tới đờ cả người, sau đó lập tức hớn hở: “Không ngờ phu nhân lại nóng lòng như thế, mời mời.”
Bạc Dã Cảnh Hành thu dọn vài bộ quần áo, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại đến phòng của Đan Vãn Thiền bọc một lớp vải gấm bên ngoài chiếc hộp ngọc tím to cỡ chiếc gối, đưa cho Xuyên Hoa Điệp thồ hộ, sau đó nhanh chóng rời khỏi Trầm Bích sơn trang.