Nợ Hồng Nhan

Chương 53


Đọc truyện Nợ Hồng Nhan – Chương 53


Gã ta cười cười tiến lại, nhìn qua có vẻ vô hại: “Ồ, hiền đệ đã ở đây rồi sao, ngu huynh tới muộn rồi.”
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ vai Giang Thanh Lưu: “Huynh đài cứ suy nghĩ lại nhé, tiểu đệ rất thích tòa trạch viện kia, nếu huynh đồng ý, giá sao tùy huynh quyết.”
Giang Thanh Lưu ngậm một bụng tức – giá nào thì cũng là tiền của Giang gia hắn, không phải sao?
Đinh quản sự bên kia lên tiếng: “Hiền đệ muốn mua trạch viện à?
Bạc Dã Cảnh Hành bước qua khoác vai gã: “Hồng lâu tuy tốt nhưng không phải chỗ ở lâu dài.

Tiểu đệ vừa hay tìm được một tòa trạch viện ưng ý.”
Đinh Xung cũng tỏ ra mừng hộ: “Bao giờ mở tiệc tân gia, ngu huynh nhất định dẫn bằng hữu đến chúc mừng.”
Bạc Dã Cảnh Hành đáp lại bằng tràng cười.
Giang Thanh Lưu còn đường nào khác đây?
Tất cả tiêu dùng của nàng ở Hồng lâu còn không phải đều tiêu bằng tiền của Giang gia sao? Mà nói trắng ra, một khi tiêu hết thì ? Lại đi trộm tiếp chứ sao nữa (.

Giáo tập của Giang gia đề phòng ai thì được chứ đề phòng nàng thì …!Thôi bỏ đi.
Giang Thanh Lưu hối hận, hồi đó ăn no rảnh hơi hay sao lại dẫn nàng đến tổ lăng nhà mình …
Vì vậy hôm sau, tòa trạch viện bán cho Bạc Dã Cảnh Hành.

Tuy là rao giá trên trời, nhưng chẳng được thêm xu nào vào túi.
Bạc Dã Cảnh Hành còn nói rất lý lẽ: “Tiền nhà trước mắt lão phu chưa đưa cho ngươi được, từ kinh thành đến Thất Túc trấn đường xa, xách theo vàng bạc châu báu phiền phức lắm.

Lúc khác đưa ngươi sau.”
….!Còn chẳng bằng bảo nàng phong hoa tuyết nguyệt với mình một phen! Gân xanh hai bên trán Giang đại minh chủ nhảy loạn xạ.
Tòa trạch viện này khi trước là tư trạch của Giang Thiếu Tang, vậy nên nó cũng thuộc tài sản riêng của Giang Thanh Lưu.

Tuy các hạ nhân không rõ nguyên do, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Mà chuyện lần này Bạc Dã Cảnh Hành mua tổ trạch nhà người khác, tuy không ai nói rõ, nhưng mọi người đều ngầm hiểu tòa trạch viện này mua được không hề dễ.

Tài lực của nàng hùng hậu, nhất thời càng lắm lời ra tiếng vào.
Ngày Bạc Dã Cảnh Hành mở tiệc tân gia, khách đông vô kể.
Tòa trạch viện này vô cùng khí phái, cửa to lối rộng, hai bên hành lang trồng đủ loại hoa cỏ.

Lầu các đan xen, ở giữa có một hồ nước xanh biếc, sóng gợn lăn tăn.
Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, Bạc Dã Cảnh Hành gọi thêm nhạc kỹ chiêu đãi, chủ khách đều vui vẻ.
Đêm đến, khi tân khách đã về hết, Giang Thanh Lưu lại qua.

Bạc Dã Cảnh Hành thấy hắn đến, hoan nghênh vô cùng.

Không đoán cũng biết Giang Thanh Lưu lại mở miệng cằn nhằn: “Đây là tổ trạch của tổ tiên, bình thường lúc nào cũng chăm sóc cẩn thận.

Người đừng có xằng bậy đó.”
Bạc Dã Cảnh Hành thở dài: “Tiểu oa nhi à, lão phu cũng rất muốn giữ gìn trạch viện của vong huynh, nhưng nơi này còn chẳng có lấy một bóng quản gia, nha hoàn …!Tiệc tùng xong đồ đạc bừa bãi, ngươi xem xem phải làm sao giờ?”
Giang Thanh Lưu nổi trận lôi đình: “Ý ngươi là ta còn phải kiếm cho ngươi một đám hạ nhân nữa sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành khom người kính hắn: “Thanh Lưu có lòng, đa tạ đa tạ.”
…..
Cứ như vậy một tháng trôi qua, thư từ Trầm Bích sơn trang lại được gửi đến, dù sao Giang Thanh Lưu thân là tộc trưởng, không thể tại ngoại quá lâu được.

Giang Thanh Lưu cũng hiểu Âm Dương đạo đã ngầm ẩn suốt bao nhiêu năm qua, muốn kéo nó ra ánh sáng không phải chuyện trong chốc thời làm xong.

Bởi vậy cũng không nóng vội.
Bên phía Bạc Dã Cảnh Hành, ngày nào cũng có khách ra khách vào lũ lượt, nàng cùng với đám công tử quyền quý suốt ngày không phải săn thú thì lại uống rượu mua vui, xa hoa lãng phí.

Ngắn ngủi nửa năm, nàng đã tiêu hết không dưới bảy, tám vạn lượng.
Đinh quản sự và nàng cũng dần dần không có gì che giấu nữa.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng thường xuyên qua nhà Đinh quản sự làm khách, hai người chẳng phân nhà ai, vợ con gã cũng không ngại.
Cuối cùng cũng đến một ngày, Đinh quản sự ra ngoài mua đồ, Bạc Dã Cảnh Hành vờ như vô ý: “Đinh huynh, tiểu đệ dừng chân ở kinh thành đã lâu, tuy gia đình có chút điều kiện, nhưng dù sao ăn không ngồi rồi mãi cũng không ổn.

Không bằng đại ca dẫn tiểu đệ theo kiếm chút lợi nhuận được không?”
Đinh quản sự thoáng do dự, nhưng cũng thật tình chỉ mối cho Bạc Dã Cảnh Hành: “Nếu hiền đệ không ngại, trong tay ngu huynh quả thật có một đơn hàng, cần chọn mua rồi mang đến bến phía Tây.

Có điều đối phương chỉ trả cho ba mươi phần trăm giá trị đơn hàng.


Hiền đệ xuất thân quyền quý, không biết có để mắt chút lợi nhuận đó không.”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu lia lịa: “Đại ca đã phó thác, không dám phụ lòng tin.

Cứ việc giao cho tiểu đệ, tiểu đệ nhất định sẽ cố gắng hoàn thành đầy đủ.”
Kết quả ba ngày sau, khi Đinh Xung tìm được Bạc Dã Cảnh Hành, nàng đang cùng mấy nhạc kỹ uống say mèm.

Tờ đơn hàng mới mua chưa được một phần ba.
Đinh Xung dở cười dở mếu, giúp nàng bổ sung đủ sau, buông xuống không ít cảnh giác.

Bạc Dã Cảnh Hành tỉnh rượu lại, Đinh Xung đề cập với nàng: “Những việc vụn vặt như vậy đúng là không hợp với quý nhân như đệ.

Hiền đệ có thực sự có lòng muốn kiếm tiền không?”
Bạc Dã Cảnh Hành khoác vai gã, mùi hương từ cơ thể nàng vấn vít, khiến cho Đinh Xung có phần mê loạn.

Lúc nàng nói còn mang theo hương rượu say: “Đại ca cứ việc nói thẳng.”
Đinh Xung hạ giọng: “Không giấu gì đệ, ngu huynh bây giờ quả thực đang làm việc cho một thế lực cường đại.

Nếu hiền đệ bằng lòng dốc tiền vào ngân khố của tổ chức, mỗi tháng cam đoan sẽ có mười phần trăm tiền lãi.”
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn mang vẻ mặt mờ mờ say: “Nếu tiểu đệ sung khố mười vạn, mỗi tháng là được trả một vạn sao?”
Đinh Xung dĩ nhiên nghiêm túc: “Thật như vàng luôn!”
Bạc Dã Cảnh Hành nhẩm tay vuốt cằm, nghiêm chỉnh lại thần sắc hỏi một câu: “Như vậy cũng được sao? Không biết có đáng tin không?”
Đinh Xung chỉ tay lên trời thề: “Ngu huynh đã làm việc cho tổ chức này bảy năm có dư, tuyệt đối đáng tin.

Nếu không phải kết giao tâm đầu ý hợp cùng hiền đệ, còn lâu ta mới nói ra.”
Bạc Dã cảnh Hành ra vẻ cẩn trọng: “Tiểu đệ đầu cơ mười vạn trước, có ổn không? Không phải ta không tin tưởng Đinh huynh, có điều dốc hết tài sản thì có chút bất an.”
Đinh Xung tất nhiên không dị nghị, lập tức dẫn nàng đến tiệm bạc nọ.
Tiệm bạc có tên là Đoái Phong tiền trang, Bạc Dã Cảnh Hành cùng Đinh Xung tiến vào, nàng vẫn tỏ ra thoải mái như thường ngày, lập tức đặt bút ký tên, nộp vào mười vạn bạc trắng.

Mười vạn bạc là số tiền không hề nhỏ, nhưng nàng còn chẳng thèm nhíu mi _ dù sao cũng không phải tiền mình, có gì đâu mà phải cau có.
Lão bản của Tiền trang được mọi người gọi là Kim Bồ Tát, vì y họ Kim, lại hay khoác bộ mặt cười, là một người thích hành thiện tạo đức.

Y đón tiếp Bạc Dã Cảnh Hành rất ân cần, Đinh Xung cũng vô cùng cảm động, mười vạn bạc trắng, dù có giàu nứt đố đổ vách cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Bạc Dã Cảnh Hành lại chỉ bằng mấy câu nói của gã đã không chút do dự xuất ra.

Tin tưởng nhường ấy, khó mà thấy nhiều.
Sau khi tiền sung vào ngân khố của Đoái Phong tiền trang, Bạc Dã Cảnh Hành cũng chẳng đoái hoài đến nữa.

Đúng một tháng sau, Kim Bồ Tát tự tay đem một vạn lượng bạc trắng đưa đến quý phủ của nàng – giờ là Mai phủ.
Quan hệ giữa Giang Thanh Lưu và Bạc Dã Cảnh Hành ngoài mặt chỉ như những quý công tử thông thường, giao tình trên bàn rượu.

Nhưng trong bóng tối hỗ trợ lẫn nhau, dù sao những tai mắt ngầm của Giang gia ở kinh thành là thứ Bạc Dã Cảnh Hành không thể bì được.
Hắn phái người điều tra kỹ càng Đoái Phong tiền trang, bên ngoài đây chỉ là một tiền trang vô cùng bình thường, không có nửa điểm khả nghi.

Nhưng sau khi dò sâu, phát hiện được quá nửa số phú hộ trong kinh thành đều có khoản tiền gửi ở tiền trang này.
Hơn nữa, giống như Bạc Dã Cảnh Hành, những phú hộ này mỗi tháng đều nhận được tiền lãi mười phần trăm.
Khoản tiền gửi của các phú hộ không hề ít, Đoái Phong tiền trang này đã sử dụng khoản tiền đó vào mục đích gì mới có thể đảm bảo được cả lợi nhuận lẫn chi phí trả lãi?
Giang Thanh Lưu chuyển sang điều tra hướng đi của dòng tiền, nhưng đó là thông tin vô cùng cơ mật, nhất thời khó mà tiếp cận.
Sang tháng chín, Đinh Xung tìm đến Bạc Dã Cảnh Hành, trông gã có vẻ mờ mờ ám ám: “Hôm qua gia huynh đột nhiên qua đời, ôi.”
Bạc Dã Cảnh Hành là ai chứ, vừa nhìn đã biết gã có chuyện muốn nói.

Đương nhiên nàng cũng tỏ vẻ hùa theo: “Thế đạo luân thường, huynh trưởng của đại ca cũng là huynh trưởng của tiểu đệ.

Không biết Đinh huynh có cần tiểu đệ hỗ trợ gì không?”
Đinh Xung ra vẻ trầm tư, cuối cùng mở miệng: “Hiền đệ biết trong tiên thuật có chia ra nội đan và ngoại đan chứ?”
Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên biết điều đó, đương kim Thánh thượng vô cùng yêu thích thuật cải lão hoàn đồng, ngày đêm trầm mê luyện đan, không màng tới việc triều chính.

Không ngờ lại kéo dân chúng kinh thành ai ai cũng thành nhân sĩ tu tiên.
Nàng vô cùng hiếu kỳ: “Đã từng thấy qua, nhưng cũng chỉ là mấy trò lừa bịp, đồ thật tiểu đệ chưa có cơ hội nhìn.”
Đinh Xung thần thần bí bí lấy ra từ ngực áo một hộp ngọc nhỏ tinh xảo, mở nắp, chỉ thấy bên trong có một viên thuốc trơn láng mịn màng như ngọc châu.


Gã đưa chiếc hộp cho Bạc Dã Cảnh Hành: “Không giấu gì đệ, ngu huynh làm việc cho tổ chức này, thù lao không chỉ ở mỗi tiền bạc.

Con người hiền đệ cũng không giống như thiếu thốn chút tiền bạc vặt vãnh.

Tổ chức này thần kỳ hơn cả là bởi bọn họ có thể chế ra tiên đan trường thọ, ăn vào bách bệnh bất xâm.”
Trong lòng Bạc Dã Cảnh Hành trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện vô thanh vô sắc, chỉ nhận lấy “tiên đan” ngửi nhẹ, rồi trả lại.

Nét mặt vẫn là vẻ nửa tin nửa ngờ: “Đại ca đừng nói chuyện đùa, trên đời làm gì có vật như thế chứ?”
Thấy nàng không tin, Đinh Xung có chút nóng: “Hiền đệ không phải hoài nghi, ngu huynh nói thật, danh gia vọng tộc ở kinh đô, mười phần có chín phần đều dùng thứ này.

Ngay cả đương kim thánh thượng cũng …!có điều hàm lượng mà ông ta dùng chắc chắn có khác biệt.”
Bạc Dã Cảnh Hành bán tín bán nghi, lại nhìn viên thuốc trong tay, Đinh Xung một mực quan sát vẻ mặt nàng, gã vừa cười vừa nói: “Hay là để ngu huynh dẫn hiền đệ đi chọn nhé.”
Bạc Dã Cảnh Hành suy nghĩ một lát, vẫn từ chối: “Không giấu gì đại ca, tiểu đệ không dám tùy tiện dây vào những thuật trường sinh cải lão này.

Vậy nên thứ này …!vẫn là đành thôi.”
Đinh Xung cũng không quá thất vọng, thu lại viên thuốc kia, nói chuyện qua lại cùng nàng vài câu rồi đi về thẳng.
Đêm tối, khi Giang Thanh Lưu đến, Bạc Dã Cảnh Hành nhắc lại với hắn chuyện đó.

Giang Thanh Lưu cảm thấy ngạc nhiên: “Không phải ngươi vẫn luôn dò tra manh mối của Âm Dương đạo sao? Có người đưa đến cửa, ngươi lại không bắt?”
Bạc Dã Cảnh Hành cười: “Tiểu oa nhi ngươi còn biết là đưa đến cửa rồi, loài thú vật khi rời khỏi tổ sẽ thận trọng quan sát xung quanh.

Ta mà manh động, nó sẽ không tiến ra đâu.”
Giang Thanh Lưu gật đầu, lại hỏi: “Khi trước ngươi tác oai tác quái ở Thất Túc trấn, không sợ người của Âm Dương đạo nhận ra sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành vươn người duỗi vai: “Từ khi lão phu xuất quan đến nay vẫn luôn ở trong phòng kín, hiếm có kẻ nhận ra được.

Ngược lại là ngươi, xuất đầu lộ diện khắp nơi, vẫn nên cẩn thận là hơn.”
Rõ ràng ba mươi mấy năm qua nàng bị Giang gia giam giữ, thế mà vẫn nói không ngượng mồm gì mà bế quan, xuất quan.

Giang Thanh Lưu cũng lười sửa lại: “Ta có nghĩ đến, nhưng chuyện lần này ta không thể không lộ diện.”
Hắn mới nhậm chức Tộc trưởng, bên dưới có bao nhiêu cặp mắt dõi theo, nếu không thể tạo được tiếng vang tốt, thứ nhất, bóng ma của Giang Ẩn Thiên không thể tiêu trừ.

Thứ hai, mọi người sẽ nể mà không phục.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng hiểu điều đó, vậy nên không nhiều lời.
Hai bên lương đình trúc rủ, sóng gợn, ánh trăng như màn lụa.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi trên hàng ghế đá, vạt áo đỏ thêu chỉ vàng trải xõa trên nền đất, Giang Thanh Lưu đứng bên cạnh nàng.

Gió thổi qua rặng trúc, tiếng lá xào xạc xào xạc.

Một hồi lâu sau Giang Thanh Lưu mới mở miệng: “Sau khi chuyện Âm Dương đạo này kết thúc, nếu ta và ngươi đều còn sống, ta có một thỉnh cầu.”
Trong lòng Bạc Dã Cảnh Hành hiểu rõ: “Muốn cùng lão phu quyết chiến sinh tử sao?”
Thanh âm hắn thẳng tắp: “Đúng.”
Bạc Dã Cảnh Hành phất tay: “Được, nhưng có điều kiện.”
Giang Thanh Lưu cảm thấy căng thẳng: “Nếu là chuyện liên quan tới Giang Mai Hồn, không thể được.”
Bạc Dã Cảnh Hành cười khẩy: “Ta cần đứa bé hôi sữa đó làm gì chứ.

Ba chục năm trước, sau khi Hàn Âm cốc bị diệt môn, những cứ điểm bên ngoài cũng bị Giang Thiếu Tang tiêu diệt.

Thi cốt các sư thúc, sư bá của ta cùng những đồng môn bị giết hại trước đó đều bị vùi tại sơn địa Hàn Âm cốc.

Giang Thiếu Tang lập bia khắc tản văn trên đó, ghi lại công đức của hắn.” Nhắc lại những chuyện đó, nhưng giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, đến nỗi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Ngươi muốn quyết chiến với ta, lão phu có thể đáp ứng.

Nhưng dù thắng hay thua, ngươi đều phải để ta đào những di hài đồng môn lên, chôn cất ở nơi khác.”
Giang Thanh Lưu tất nhiên phản đối: “Đó là bia công đức của các danh thủ võ lâm cùng dựng lên, ngươi nghĩ bằng lời nói của một mình ta là có thể để ngươi trắng trợn đào di cốt ác tặc lên sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành thuận tay ngắt một phiến lá trúc, rồi lại cười sảng: “Vậy ngươi đừng mơ giao thủ với lão phu.”
Giang Thanh Lưu trong chốc lát không thể nói nên lời, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn vướng tại một điểm ấy.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng không ép sát, chỉ giương mắt nhìn về phía bích hồ ngoài đình.


Lá sen trong hồ đã úa, cá quẫy dưới nước gợn lên từng đợt sóng.
Gió đêm thổi qua, Bạc Dã Cảnh Hành giống như có chút lạnh, khẽ co rụt người.

Giang Thanh Lưu nhìn thoáng thấy quản sự đứng cạnh đó không xa, cuối cùng vẫn là hắn dặn Thôi Tuyết: “Không thấy chủ tử các ngươi không chịu được lạnh sao?”
Quản sự vội vàng đem thêm áo lông cho Bạc Dã Cảnh Hành, nàng tựa người trên băng ghế, cơ thể nàng không thể giữ được thể lực, mỗi khi mệt mỏi lại phải bổ sung thêm Yên Chi hoàn.
Giang Thanh Lưu tìm Yên Chi hoàn hòa với rượu cho nàng, Bạc Dã Cảnh Hành cứ thế vui vẻ uống.
Một hồi lâu hắn mới hỏi: “Đám người Xuyên Hoa Điệp đâu?”
Bạc Dã Cảnh Hành một mực không rảnh đáp hắn, uống xong Yên Chi lộ nàng mới nói: “Khi trước Khổ Liên Tử có trà trộn vào Âm Dương đạo một thời gian, kẻ biết mặt lão không ít.

Vậy nên không thể đi theo.

Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách có nhiệm vụ khác.”
Giang Thanh Lưu hừ lạnh, với bộ dạng không ai hầu hạ không sống nổi của nàng mà vẫn dám một thân một mình đến kinh thành.

Bạc Dã Cảnh Hành uống xong, thể lực có chút hồi phục, lúc này mới đứng dậy: “Tiểu oa nhi nhớ cẩn thận, nếu bọn chúng phát hiện thân phận của ngươi thì không hay đâu.”
Giang Thanh Lưu tảng lờ: “Việc của ta không cần ngươi quan tâm.”
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Lão phu cũng đâu có quan tâm ngươi, chỉ hơi lo nhỡ đâu ngươi chết, Giang gia lập gia chủ mới, con ta muốn thừa kế gia nghiệp lại thành khó khăn.”
Giang Thanh Lưu: ” …”
Hai ngày sau, Đinh Xung bất ngờ đến tìm Bạc Dã Cảnh Hành, nói muốn dẫn nàng đi một nơi.

Bạc Dã Cảnh Hành gần như không do dự đồng ý.

Địa phương đó vô cùng cổ quá, đầu tiên hai người đến một tiệm đồ cổ, lão bản ở đó sắp xếp một cỗ kiệu tám người khiêng.

Kiệu bốn góc có treo chuông, bên trong có đệm êm, vô cùng thoải mái, nhưng không hề có cửa sổ.
Đinh Xung và Bạc Dã Cảnh Hành cùng nhau lên kiệu, bên trong lấy dạ minh châu để chiếu sáng.

Bạc Dã Cảnh Hành tất nhiên hết sức tò mò: “Đại ca, huynh và ta đang đi đến nơi nào vậy?”
Đinh Xung biết nàng ưa rượu, bèn châm cho nàng một chén: “Hiền đệ chớ lo, dĩ nhiên là một nơi tốt đẹp đáng đến.”
Bên trong kiệu không có cửa, không cách nào nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng không để ý điều đó, cùng Đinh Xung uống một chầu hả bụng.

Hai canh giờ sau, hai người xuống kiệu, được dẫn vào một gian tĩnh thất.
Đinh Xung có vẻ như thường xuyên đến nơi này, Bạc Dã Cảnh Hành cũng không thấy ngạc nhiên.

Trong tĩnh thất có đốt một loại hương, tuy không rõ mùi vị gì, nhưng lại có thể xua tan hết những thứ mùi hương truy tung giống như Bách lý truy hương.
Bạc Dã Cảnh Hành và Đinh Xung tiến vào tĩnh thất uống trà, lại đợi qua nửa canh giờ, cuối cùng cũng có người đi đến, nhìn thấy hai người thì khẽ khom người chào, không rõ y làm động tác gì, vách tường trước mặt hai người bỗng tách ra hai nửa, lộ ra một địa đạo đủ cho người vào.
Đinh Xung kéo Bạc Dã Cảnh Hành đi về phía trước, hai bên địa đạo có khảm minh châu phát sáng nên không có cảm giác tăm tối.

Người dẫn đường phía trước cầm theo một ngọn đèn hoa sen bằng thủy tinh, tay áo y bay bay dáng vẻ như thần tiên thế ngoại.
Địa đạo thẳng tắp một đường xuống dưới, Đinh Xung hơi khom người, mắt gã chỉ nhìn thẳng trước.

Bạc Dã Cảnh Hành để ý bốn phía, thấy hai bên vách tường chỉ khắc đúng một loại hoa văn là Thăng Tiên đồ, không một loại khác.
Không bao lâu, nhìn thấy trên vách đá có một cánh cửa đồng rất nặng, trên cửa còn có một đôi sư tử ngậm vòng.
Người cầm đèn đi tới trước cửa, vươn tay đập nhẹ vòng đồng, cánh cửa lập tức được mở ra.

Người cầm đèn lại khom người chào Đinh Xung và Bạc Dã Cảnh Hành sau đó lui vào bóng tối.

Bạc Dã Cảnh Hành đi theo Đinh Xung, chỉ thấy bên trong màu sắc rực rỡ, gạch hoa khảm ngọc, đèn khắc vàng trắng, long lanh lóa mắt.
Đây là một tòa đại điện to lớn, giữa điện đặt một cái đỉnh lớn bằng đồng thau, đỉnh có ba chân, giữa thân khắc mây, trên đầu khắc hạc.

Mặt trước là đủ loại hoa văn kì dị.
Ánh mắt Bạc Dã Cảnh Hành vừa thoáng lướt qua cái đỉnh, Đinh Xung đã nhanh miệng: “Thuộc hạ Đinh Xung, bái kiến Dương đạo Tiếp Dẫn sứ.”
Bạc Dã Cảnh Hành ngẩng đầu, chỉ thấy đứng chắn trước mặt một người cao lớn, áo bào trắng, mang mặt nạ vàng kim.

Người được gọi là Dương đạo Tiếp Dẫn sứ quan sát Bạc Dã Cảnh Hành, Bạc Dã Cảnh Hành cũng quan sát lại y.
Một hồi sau, y mở miệng: “Đây chính là nhân tài mà ngươi kiếm về cho bổn giáo sao?”
Đinh Xung khẽ khom người: “Thưa đúng, vị bằng hữu này của thuộc hạ không chỉ có tài lực hùng hậu, đồng thời cũng là huynh đệ tốt của thuộc hạ.”
Dương đạo Tiếp Dẫn sứ chưa để gã kịp dứt lời, bất chợt năm ngón tay vụt đến, nhanh như chớp chụp về phía Bạc Dã Cảnh Hành.

Một chiêu của y mang theo uy lực kinh người, nếu đánh trúng, tính mạng Bạc Dã Cảnh Hành khó mà bảo toàn.
Bạc Dã Cảnh Hành giật nảy mình, lập tức né người, vừa né vừa hét: “Ngươi làm trò gì thế ?!!”
Tất nhiên Dương đạo Tiếp Dẫn sứ không tổn thương đến nàng, ngũ trảo của y dừng lại ngay trước mặt nàng một tấc, không nghi ngờ gì y đúng là một cao thủ.
Y hơi trầm tư, có vẻ đang đánh giá thân thủ của Bạc Dã Cảnh Hành, một lát sau y mở miệng: “Khách quý lâm môn, Âm Dương đạo vô cùng hoan nghênh.

Mời đi theo ta.”
Đinh Xung cứ thế đi theo, Bạc Dã Cảnh Hành ngoái đầu nhìn lại đỉnh đồng kia, trên thân nó khắc một chữ Âm.

Năm xưa ở Hàn Âm cốc cũng có một chiếc đỉnh như vậy, chỉ là trên thân nó khắc một chữ Khôn.

Dương đạo Tiếp Dẫn sứ dẫn hai người đến một gian phòng khác, nơi này trông giống như một thư phòng.

Mấy tên hầu nhìn mặt đờ đẫn dâng trà lên.

Bạc Dã Cảnh Hành kéo một tên lại: “Các ngươi là người ở đâu?”
Tên hầu há miệng ú ớ nhưng không thể nói ra lời, đầu lưỡi bọn họ đã bị cắt hết.
Một lát sau, vách tường khảm rồng bất chợt mở ra, có người tiến đến.
Bạc Dã Cảnh Hành liếc mắt nhìn sang bỗng ngẩn người, kẻ đi tới mặc trường y nửa đen nửa trắng, thứ đạo bào có hình dạng như âm dương bát quái, vạt áo thêu vân mây, tầng tầng như sóng.

Đinh Xung vội đứng dậy, chắp tay chào: “Bái kiến Tôn giả.”
Vị Tôn giả này mang một chiếc mặt nạ hình Tu La, giọng nói trầm trầm: “Ngươi chính là Mai công tử sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành không đứng dậy, chỉ chắp tay qua qua: “Diện kiến Tôn giả.”
Đối phương cười một tràng, rồi đột ngột lạnh giọng: “Giam lại!”
Hai bên ghế ngồi của Bạc Dã Cảnh Hành bỗng lộ ra cơ quan khóa ngầm, một lồng sắt từ trên cao chụp xuống, nhốt nàng lại trong một tấc vuông.

Bạc Dã Cảnh Hành còn chưa có phản ứng, Đinh Xung đã sợ ngây người: “Tôn giả, chuyện gì vậy?”
Vị Tôn giả kia lại quan sát Bạc Dã Cảnh Hành một hồi, giọng nói âm trầm: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bạc Dã Cảnh Hành vừa sợ vừa tức, la hét um sùm: “Đinh huynh, nhanh cứu tiểu đệ! Cái nơi quái quỷ gì đây chứ? Không lẽ huynh và bọn hắn thông đồng mưu hại ta sao?!!!”
Đinh Xung cũng đang mù mịt, vừa trấn an nàng vừa quay sang Tôn giả: “Tôn giả chớ bực, vị Mai huynh đệ này đúng thật là bằng hữu tốt của Đinh mỗ, hôm nay tới đây cũng là Đinh mỗ dẫn hắn tới để khai sáng chân lý bổn giaó.

Thật sự không phải kẻ xấu.

Xin Tôn giả thả hắn ra đã.”
Vị Tôn giả này một mực quan sát Bạc Dã Cảnh Hành, nhìn sự kinh hãi trong mắt nàng không giống như giả, có chút nửa tin nửa ngờ: “Ngươi có quen người của Giang gia sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng, dáng vẻ trưởng bối cao nhân khi trước đã bay tiêu đâu rồi: “Cái gì mà Giang gia, Hải gia? Mau thả ta ra ! Bằng không …!Ta không để các người yên đâu!”
Thấy Tôn giả không phản ứng lại, ngữ điệu nàng trở nên mềm mỏng: “Ngươi thả ta ra đi, bao nhiêu tiền ta cũng cho ngươi hết.

Đinh huynh, huynh nói giúp tiểu đệ đi!”
Đinh Xung cũng liên mồm thuyết phục, đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ của Tôn giả toát lên vẻ lạnh lẽo, một hồi sau y phất tay, hàng rào sắt thu lại.

Y phẩy nhẹ tay, có người bưng lên một ly rượu.

Thanh âm Tôn giả như băng lạnh: “Ngươi uống hết ly rượu này là trở thành người của Âm Dương đạo ta.”
Bạc Dã Cảnh Hành đâu chịu uống luôn: “Rượu này …!không có độc chứ?”
Tôn giả không thèm giấu diếm: “Rượu này tên là Trường Sinh tửu, mới uống sẽ có vài phần độc tố nhưng nếu uống liên tục trong nửa năm, không những không độc, còn có tác dụng cường thân kiện thể.”
Bạc Dã Cảnh Hành tức thì dậm chân: “Lý lẽ gì thế chứ, tiểu gia ta …”
Còn chưa nói hết, đã bị y bóp chặt miệng, rót thẳng rượu vào họng.
Bạc Dã Cảnh Hành bị ép nuốt rượu không thể phát ra tiếng, hồi lâu sau mới khó khăn hít thở được.

Tôn giả lại phẩy tay, có người đưa lên một lệnh bài màu bạc.

Vẻ mặt Đinh Xung tỏ ra mừng rỡ: “Chúc mừng hiền đệ, tổ chức đã tiếp nhận hiền đệ rồi!”
Bạc Dã Cảnh Hành tỏ vẻ khó hiểu, Tôn giả lại mở miệng nói: “Có lệnh bài này, ngươi chính là thành viên của Âm Dương đạo.

Trong vòng nửa năm, ngày 15 mỗi tháng hãy đến Đoái Phong tiền trang nhận Trường Sinh tửu, nếu trong nửa năm không có vấn đề gì, tổ chức sẽ ủy thác trọng trách cho ngươi.

Về sau mỗi khi gặp phải phiền phức, Âm Dương đạo sẽ thay ngươi giải quyết.”
Bạc Dã Cảnh Hành bán tín bán nghi: “Bất cứ phiền phức gì sao?”
Thanh âm Tôn giả tuy lạnh lẽo nhưng vô cùng quả quyết: “Bất cứ thứ gì.”
Dứt lời, Tôn giả quay đi, bỗng có người hầu bẩm báo: “Tôn giả, người của Giang gia tìm đến.”
Ánh mắt Tôn giả rét lạnh, y quay lại nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, phất tay, lập tức ba kẻ áo đen giữ chặt nàng lại.

Bạc Dã Cảnh Hành tức tối quát: “Các ngươi nói lời có biết giữ lời không thế?!”
Tôn giả hơi trầm ngâm, khẽ nhếch môi: “Là ai đến?”
Người hầu đáp: “Minh chủ võ lâm, Giang Thanh Lưu.”
Trong bụng Bạc Dã Cảnh Hành lập tức hiểu – người như Giang Thanh Lưu, dù đã che giấu thân phận nhưng sao có thể qua mặt được tai mắt Âm Dương đạo.

Xem ra Âm Dương đạo đã sớm chú ý tới hắn.
Giữa lúc này hắn lại tới đây làm gì chứ?
Bên ngoài náo động một hồi, hiển nhiên có người đang xông tới.

Trong bụng Bạc Dã Cảnh Hành còn đang suy tính đối sách, đã thấy Giang Thanh Lưu xộc tới.

Phía sau hắn là Tề Đại, Minh chủ võ lâm mang theo thiếp thân thị vệ của hắn, quả nhiên thân thủ không thể xem thường.
Thị vệ của Âm Dương đạo nhất thời không thể ngăn lại được.
Hiển nhiên Tôn giả đã có cách ứng đối, lưỡi đao trong tay y tức thì kề sát cổ Bạc Dã Cảnh Hành, y mở miệng hết sức thong thả: “Giang minh chủ, tới đây có việc gì?”
GIang Thanh Lưu nhìn thấy tình cảnh của Bạc Dã Cảnh Hành, trong lòng hắn lập tức hối hận – quả nhiên không thể nhất thời manh động.

Nhưng sáng nay khi nhận được tin báo lại Bạc Dã Cảnh Hành và Đinh Xung đột nhiên biến mất, hắn khó mà kìm lòng, lập tức huy động toàn bộ mạng lưới Giang gia, đuổi theo dấu vết xe ngựa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.