Đọc truyện Nô Gia Không Hoàn Lương – Chương 17: Tình địch
Thời điểm xuống núi, số người đã thương vong hơn phân nửa, có thể nói tổn thất thảm trọng. Tâm tình tất cả mọi người đều có chút mê mang.
Tô Thanh đi theo phía sau đội ngũ, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn hướng hai người sóng vai đi trước mặt, dựng lỗ tai, nín thở tập trung suy nghĩ lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Liễu Phương Hoa nói: “Những thổ phỉ này chết, hiển nhiên là có người lợi dụng, người phía sau màn đã bừa bãi đem phương pháp năm đó dùng lại lần nữa chắc là không có ý để ta còn sống rời đi. Chỉ là thiên tính vạn tính, không tính đến sẽ có viện binh”.
Cố Uyên nói: “Cũng chưa chắc”.
Liễu Phương Hoa nói: “Chỉ giáo cho?”.
Cố Uyên nói: “Chính là biết rõ ta sẽ đến cho nên mới có một màn ngày hôm nay”.
Trong mắt Liễu Phương Hoa kinh ngạc: “Mục tiêu của bọn họ không phải là ta?”.
Cố Uyên cười lạnh: “Đối phương hiển nhiên cùng ân sư thù sâu như biển. Hiện tại, ân sư đã chết, người hắn muốn hủy diệt nhất chỉ sợ chính là ta, môn sinh đắc ý nhất của ân sư. Hắn bất quá là muốn thông qua chuyện hôm nay báo cho ta biết, bất luận hắn làm bất cứ chuyện gì, ta đều phải bó tay hết cách”.
Liễu Phương Hoa trầm mặc một lát, nói: “Nếu sư huynh thật sự là mục tiêu, vậy chúng ta tốt nhất về trước…”.
Cố Uyên cắt ngang lời nàng nói: “Đợi đến Hoài Châu, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn”.
Bọn họ đối thoại rất đơn giản đôi câu vài lời, Tô Thanh liên kết với đủ chuyện xảy ra gần đây, thoáng có chút suy đoán. Dù sao, có thể được Cố Uyên nhận làm ân sư, từ trên xuống dưới chỉ có một người được tôn sùng, đứng đầu “Giang hoài Liễu thị” Liễu Thừa Ân.
Năm năm trước, thảm án Liễu gia chấn động thiên hạ, trong một đêm hơn 20 người trong trang không ai sống sót. Khi Liễu Thừa Ân được tìm ra, đầu hắn bị treo cao trong nội đường, huyết lệ không ngừng, cho nên án này được người ta gọi là “Huyết chú án”. Về sau từng có tin đồn nói Liễu gia đêm đó có một nữ nhân may mắn thoát nạn, bây giờ nghĩ lại chỉ sợ vị này sẽ là Liễu cô nương đây. Nếu như thế, nàng và Cố Uyên là quan hệ sư huynh muội.
Làm Tô Thanh cảm thấy kinh ngạc là, nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, thảm án diệt môn của Liễu thị năm đó có liên quan tới huyết cổ độc? Khó trách vừa rồi Cố Uyên tức giận như vậy, bị người ta đem chuyện cũ tái diễn một lần quả thực là thái độ khinh miệt, ra oai phủ đầu. Bất quá, nàng rõ ràng chỉ thành thật làm tốt bổn phận của mình thôi, như thế nào lại liên lụy tới đại án ngập trời này rồi!
Tô Thanh chỉ cảm thấy nội tâm sóng to gió lớn không ngừng, liền lên xe ngựa, lúc Cố Uyên tôn quý nâng nàng một phen cũng không biết.
Ánh mắt Liễu Phương Hoa dừng trên tay hai người đụng nhau, trong chốc lát liền thu lại, hỏi: “Vị cô nương này là?”.
Tô Thanh còn chưa kịp trả lời, Cố Uyên đã đáp: “Nữ đầu bếp của quý phủ”.
Tô Thanh nhất thời nghẹn, có chút ủy khuất. Nam nhân này trước còn khanh khanh ta ta, hiện tại thế nhưng đảo mắt liền trở mặt. Trải qua nhiều chuyện như vậy còn nói nàng là nữ đầu bếp của quý phủ? Hắn rõ ràng là… đã đáp ứng cho nàng làm nha hoàn sai sử đi!
Trong lòng căm giận, ngoài miệng lại nói: “Liễu cô nương, ta vừa mới được lão gia ân chuẩn lưu ở trong phòng hầu hạ, ngươi kêu ta “Ấu Lan” là tốt rồi”.
Dứt lời, Cố Uyên đột nhiên khụ khụ ho nhẹ, dưới ánh mắt nghi hoặc của Liễu Phương Hoa, hắn dựa vào giường mềm nhắm mắt lại.
Trong mắt LPH quang sắc khẽ nhúc nhích, liền dời ánh mắt sang hướng cảnh trí ngoài màn xe, vẻ mặt nhạt nhẽo còn có chút cô đơn.
Hôm nay nháo như thế, mỗi người khó tránh khỏi đều có chút tâm sự.
Tô Thanh dựa vào vách xe xuất thần, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, theo xe ngựa phập phồng lên xuống, vô tình đã ngủ.
Đến khi ung dung tỉnh lại, một đôi mắt không vui gần trong gang tấc, hù dọa trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, giật mình tỉnh lại liền lui về phía sau mấy bước, gọi vào: “Ngươi… ngươi muốn làm gì! Hù chết người đó biết không!”.
Lận Ảnh sắc mặt bất thiện nói: “Lão gia bảo ta kêu ngươi tỉnh, ta liền muốn nhìn ngươi một chút xem ngươi có thể ngủ đến bao giờ.”
Tô Thanh lúc này mới chú ý thấy xe ngựa chỉ còn lại một mình nàng, theo Lận Ảnh xuống xe, hỏi: “Lão gia bọn họ đâu?”
Lận Ảnh nói: “Ngươi cho rằng ai cũng nhàn rỗi như ngươi? Đã đến Hoài Châu, bây giờ chúng ta đang ở quý phủ của Lô học sĩ, lão gia cùng Liễu cô nương đang ở đại sảnh bàn chuyện.”
Tô Thanh nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu, thuận miệng hỏi: “Ngọc Phi Giác không thể cũng cùng đi đi?”
Lận Ảnh hừ nhẹ một tiếng: “Cái tên Hoa Hồ Điệp kia vừa đến Hoài Châu liền phủi mông chạy lấy người, nói có chuyện quan trọng cần làm. Nhìn hắn bộ dạng thần bí kia, quỷ biết không phải lại chạy đi gây họa cho cô nương nhà nào đi.”
Tô Thanh gật đầu bày tỏ đồng ý với suy đoán tinh chuẩn của hắn.
Lận Ảnh tùy tiện chỉ một hướng trong viện, nói: “Mấy ngày này chúng ta ở trong căn biệt viện này. Dọc theo hành lang kia có thể đến hậu viện, phía tây có mấy gian phòng, ngươi có thể tùy tiện chọn một gian.”
Phòng đầu tiên là phòng chữ “Đào”, Tô Thanh liếc mắt thấy bố cục bên trong sạch sẽ liền tiện tay ném bao đồ lên giường, ngồi cạnh bàn tự cho mình một chén trà, ôm chén trà trong tay xoa xoa. Yên tĩnh suy nghĩ, trước mắt hiển nhiên có một vấn đề không thể không coi trọng – nàng hình như không còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh Cố Uyên nữa!
Liễu Phương Hoa? Tình địch?
Tô Thanh cúi đầu, yên lặng nhìn thoáng qua người mình, trong lòng tận lực khách quan tương đối.
Thứ nhất, Liễu Phương Hoa dáng người mảnh mai cộng thêm gương mặt thanh lệ thoát tục, rất dễ để nam nhân sinh ra ý muốn bảo vệ, mà nàng, dáng người muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm, cũng có thể khiến người ta sinh ra xúc động muốn chinh phục. Đáng tiếc loại nam nhân muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Cố Uyên chinh phục này nọ đã quá nhiều, chỉ sợ thiếu cảm giác kích thích, nếu như phân tích theo lý tính, ý muốn bảo vệ hiển nhiên càng thêm hấp dẫn hắn. Về điểm này, bại hoàn toàn.
Thứ hai, LPH xuất thân danh môn vọng tộc, mặc dù hiện tại gia cảnh sa sút nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, so với “nữ thương nhân” bừa bãi vô danh, lai lịch không rõ như nàng thì môn đăng hộ đối hơn rất nhiều. Hơn nữa hai người này vốn đã quen biết từ lâu, sư huynh sư muội xưng hô thân mật, trong chốc lát có thể khơi lại chuyện cũ tốt đẹp, nhớ lại giấc mơ đã từng mơ… Mà nàng cùng Cố Uyên… nấu cơm…không biết có thể coi là chuyện cũ để hồi tưởng hay không? Hiển nhiên, lại là bại hoàn toàn.
Thứ ba, nguyên bản nàng chuẩn bị đánh bài “thân thế thê thảm”, nếu so sánh với LPH càng thêm không đáng nhắc tới. Trong một đêm hơn 20 miệng ăn diệt môn a! Dạng này một cô gái yếu đuối, bơ vơ không nơi nương tựa, một cô gái phiêu bạt giang hồ vì tra xét hung phạm, kiên cường, ẩn nhẫn, quả thực người gặp người thương, hận không thể ôm vào ngực an ủi thật tốt. Mà nàng lúc trước an bài tiết mục bị thổ phỉ một đao chém chết cha mẹ tính cái quỷ gì? Trà lâu lấy ra làm đề tài bàn tán đều cảm thấy khó coi! Quả thực bại hoàn toàn không thể bại hơn.
Kì thực nếu như LPH không có hứng thú với Cố Uyên, chiến tích tam chiến thảm bại ở trên căn bản không đủ gây sợ. Mấu chốt ở chỗ, dựa vào trực giác nhiều năm qua ma sát luyện ra, Tô Thanh có thể tinh tường cảm nhận được vị Liễu cô nương này đối với Vương gia nhà mình có tình cảm căn bản không thể nào chỉ là tình huynh muội bình thường.
Nghĩ tới đây, nhịn không được đỡ trán. Nửa đường nhảy ra một trình giảo kim, tình thế trước mắt chuyển biến đột ngột, nàng lẳng lặng nghĩ.
Mang tâm tình nặng nề, Tô Thanh đem một thân chật vật không chịu nổi tắm rửa chải chuốt sạch sẽ, liền đi tìm Lận Ảnh, ngữ điệu mềm mại nói: “Lận công tử, lần đầu tiên ta đến Hoài Châu, muốn ra ngoài đi dạo một lát…”
“Nữ nhân chính là phiền toái”. Lận Ảnh đang bề bộn công việc sứt đầu mẻ trán, thấy nàng lại còn có nhàn tình nhã trí, không khỏi ghét bỏ trừng mắt, giao phó: “Đừng đi dạo quá muộn, trở về sớm một chút.”
Hoài Châu được xưng là nơi đông đúc và giàu có, Tô Thanh thật sự đến lần đầu, nhìn các cửa hàng ven đường, nhất thời chơi đến nỗi có chút lưu luyến quên về.
Thấy trong một gian hàng bán đồ trang sức đeo tay có cây trâm chế tác tinh xảo, nổi bật trong một phòng phục trang đẹp đẽ. Nếu đã nhất định tranh thủ tình cảm, lấy bộ dáng giản dị trước kia tuyệt đối là không thể so. Dù sao đối thủ đường đường là tiểu thư thế gia, không thể mới so liền rơi xuống hạ thế, vừa vặn mượn cơ hội lần này tuốt lại một phen.
Tô Thanh cầm lấy vài cây trâm ở trước gương khoa tay múa chân, đột nhiên có ngón tay nhặt cây trâm lên, một giọng nói phảng phất tựa như bị nghẹt từ phía sau vang lên: “Có câu nói rất hay, trâm tốt tặng mỹ nhân. Vị cô nương này nếu vừa ý cây trâm này, tiểu sinh đưa cho ngươi tốt không?”
Tô Thanh vừa quay đầu liền nhìn thấy một người dáng dấp như dưa vẹo táo nứt, phú gia công tử, trên mặt gây chú ý bởi một nốt ruồi to, sáng ngời ngay trước mắt lay động. Cây trâm kia trên tay hắn, tận lực bày ra một bộ ngọc thụ lâm phong nhìn mình. Một đôi mắt thỉnh thoảng xẹt qua bộ ngực sữa, cho dù cố ý bày ra dáng vẻ nhã nhặn nhưng vẫn không che hết được hơi thở bỉ ổi nồng đậm.
Này, trước mặt mọi người nàng lại bị một công tử xấu xí trên mặt có nốt ruồi to đùa giỡn? Tô Thanh không khỏi vui mừng. Xem vị công tử ca này lớn lên tương đối cảm động, nhưng xem cách ăn mặc hiển nhiên không phú thì quý, dù sao Hoài Châu này ngư long hỗn tạp cũng không phải chỗ bình thường, có thể trước mặt mọi người khinh bạc nữ tử đương nhiên phải có chút thân phận bối cảnh.
Loại người nàng vừa thấy liền chướng mắt này là phải giáo huấn một chút. Huống chi người ta là công tử có tiền lại ngốc, chơi hết sức có ý tứ.
Tô Thanh thu ánh mắt quan sát, cầm lấy cây trâm trong tay hắn, trong mắt thoáng cái dịu dàng vui vẻ: “Tạ công tử nâng đỡ”.
Chí công tử lần đầu gặp qua nữ nhân thức thời như thế có chút thụ sủng nhược kinh. Vì để tỏ ra hào khí, liền tiện tay quăng cho chưởng quầy một tấm ngân phiếu, rất có phong độ hất hất đầu lên nói: “Trâm này bổn công tử mua.”
Nhưng lúc này, Tô Thanh có chút hâm mộ, ánh mắt xẹt qua người hắn, đến gần nhẹ nhàng ở bên tai hắn thổi một hơi: “Vị công tử này, cửa hàng này đồ trang sức đeo tay phá lệ tinh xảo, ta đều rất thích, còn nghĩ hảo hảo chọn một cái”.
Chí công tử sắc mặt nóng lên, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sững sờ nói: “Chọn! Nghĩ muốn cái gì cứ việc chọn!”